"Ầm!"
Một phát đạn pháo năng lượng rơi xuống trên xác một chiếc robot trước trận địa.
Luồng khí lưu cuồng bạo sinh ra từ vụ nổ phun ra khắp xunh quanh, cát đá bắn lên cùng với các linh kiện bằng kim loại to nhỏ dội lên tường chống đạn như mưa xối, phát ra tiếng va đập rậm rạp. Còn có một phần, thì lại ép xuống sát trận địa, vèo vèo bay vào trong vách đất phía sau địa đạo.
Sớm đã đem thân thể nấp ở đằng sau tường chống đạn, Fisher mau chóng trượt xuống vị trí xạ kích, kéo gã đồng đội còn đang sửng sốt lăn vào trong hố tránh bom ở dưới đường hầm.
Tiếng bom nổ liên tiếp vang lên trên trận địa. Cả dãy hào chiến đấu đã hoàn toàn bị lửa đạn bao trùm. Bùn nước đá sỏi bị ném lên không trung không ngừng rơi xuống, phát ra tiếng vang lộp bộp lạch cạch. Dòng khí lưu do sóng xung kích cuốn lên, quét ngang đâm thẳng hỗn loạn trong đường hầm, bụi mù cuồn cuộn bị đẩy lên, quay cuồng chung quanh, từng đoạn đường hầm bị sụp xuống, tường chống đạn và thiết giáp chịu lực đã biến thành đống sắt vụn vặn vẹo. Đạn dược không kịp dời đi nổ tung trong màn lửa đạn bao trùm, các vụ nổ kịch liệt cùng với ánh lửa ngút trời khiến cho cả trận địa giống như một địa ngục lửa.
Fisher há cái miệng rộng nằm ở trong hố, hà hơi vào chiếc huân chương trong tay.
Dùng tay áo xoa xoa cái huân chương Hãn Phỉ chế tạo bằng vỏ đạn đồng cũ này, Fisher nhìn đi nhìn lại yêu thích không muốn rời tay.
Cái huân chương này, chính là nhờ cái kiến nghị kia của hắn mà nhận được.
Theo lời đại đội trưởng nói, khi kiến nghị của hắn được phản hồi về bộ chỉ huy, Markevitch sau khi ngây ra một lát liền lập tức nhảy dựng lên cả ba trượng, vội vã gấp gáp hạ lệnh gọi trung đoàn 4 Sm trong căn cứ ra, phân biệt tập trung tập trung đến bốn khu vực đông tây nam bắc, đợi tiến hành thay phiên vào khoảng ngăn cách giữa thời gian tác chiến của trung đoàn 3.
Bất quá, tiến công của địch nhân thực sự quá mãnh liệt rồi, trung đoàn 3 đến bây giờ cũng chỉ có một đại đội nhận được cơ hội thay phiên. Còn các đội ngũ khác thì đều vẫn tác chiến ở ngoại vi, ngay cả rút cũng đều không rút được.
Một đợt sóng khí mang theo bụi bặm ào vào trong hố, Fisher xoay người, phù phù phun ra bùn cát chui vào trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Vừa rồi, chính là địch nhân tiến hành hỏa lực bao trùm trước khi đột kích.
Thông thường, kiểu tấn công dạng này sẽ duy trì liên tục ít nhất là hai mươi phút. Hơn nữa, sẽ có mấy lần kéo dài và lặp đi lặp lại. Thường chính là sau khi đợi cho toàn bộ trận địa bị cày qua một lần, hoàn toàn ngăn chặn được pháo tự hành và sự xung phong của Phỉ Quân, bọn hắn mới có thể tiến hành mở rộng hỏa lực quyết liệt vào sâu trong trận địa.
Thế nhưng hiện tại, cường độ hỏa lực rơi xuống trên trận địa đã yếu hơn rất nhiều so với mấy lần tấn công trước. Hơn nữa, theo Fisher nghe thấy, hỏa lực của địch nhân rõ ràng là đã kéo dài vào sâu bên trong, cái âm thanh đặc biệt giống như xe lửa xuyên qua đường hầm khi pháo năng lượng bay trên không kia, hắn tuyêt đối là không nghe lầm. Hắn thậm chí có thể căn cứ theo khoảng cách xa gần cao thấp của cái âm thanh này mà nhận ra điểm rơi của đạn pháo.
Fisher xoay mạnh người chui ra khỏi hố. Khom lưng, men theo hào chiến đấu chạy tới nơi giao cắt của hào giao thông, bò lên một vị trí xạ kích gần nhất.
Tất cả những thứ hiện ra trước mắt, khiến cho đại não của hắn trống rỗng.
Toàn bộ bầu trời đều bị đã bị màn ánh sáng của pháo năng lượng bay lên trên không từ trận địa của địch nhân che kín. Những chùm ánh sáng kéo theo cái đuôi dài kia giống như mưa sao băng ngày tận thế mà bay về phía thị trấn Prue. Càng cao hơn trên bầu trời, còn có những quả tên lửa đang kéo theo các đuôi khói từ thô to dần dần trở nên thanh mảnh bay về phía thị trấn Prue.
Vô tận các vụ nổ và lửa cháy tận trời đã ánh đỏ cả phía chân trời. Thị trấn Prue, biến thành địa ngục bùng cháy!
"Cái lũ chó chết này!"
Fisher đột nhiên quay đầu lại, con mắt nhìn về phía trận địa địch nhân đã trở nên đỏ bừng!
******************************
Trong thư phòng của tòa tiểu lâu, khi bản tin chiến trường theo thời gian thực và bản đồ trạng thái thành Trung Tâm mới nhất xuất hiện trên màn hình ảo, trong phòng chính là một tràng yên tĩnh.
Tô Khắc Chu đứng lên từ trên sô pha, thong thả bước tới trước cửa sổ, chậm rãi nói: "Xem ra, chúng ta nên xuất thủ rồi."
Không ai tiếp lời, các sĩ quan đều nhìn vào bản tin và bản đồ trạng thái đến ngây ra.
Nhìn vào hệ thống phòng ngự Bắc Minh ở thành Trung Tâm đã bị xé rách đến tan nát, nhìn vào cái mũi tên đang đâm thẳng vào cảng hàng không số 1 kia, mọi người đều đã kinh ngạc đến mức không thể nói ra lời.
Cái tiểu đội robot Phỉ Quân kia, tới cùng là yêu nghiệt gì vậy?
Vừa mới như kỳ tích mà tiêu diệt tiểu đoàn thiết giáp số 4, trong nháy mắt đã lại tiêu diệt hai đại đội của tiểu đoàn thiết giáp số 2, càng khỏi nói tới các bộ binh Bắc Minh tiêu diệt ở ven đường cùng với các cuộc tập kích vào căn cứ và kho hàng khi bọn họ liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc rồi! Đây vẫn còn là một tiểu đội robot sao? Đây đơn giản chính là một thanh đao thép đang đâm vào trong đậu phụ!
Tất cả các lý luận quân sự, các quy tắc tác chiến vũ lực thiết giáp hiện đại, các tiêu chuẩn chiến thuật đều đã bị phủ định rồi. Năm mươi chiếc robot này đã làm ra được chuyện mà một trung đoàn thiết giáp mới có thể làm được! Các sĩ quan của Long Hưng Hội liền hoài nghi, nếu như mình mà không động thủ, cái tiểu đội thiết giáp này có thể một hơi ăn sạch được cả Bắc Minh hay không!
" Quốc nội đã phát động thế tiến công mùa hạ. Lục quân đã đổ bộ lên chủ tinh Reske." Tô Khắc Chu nói: "Chờ đợi lâu như vậy, đây chính là cơ hội tốt nhất của là chúng ta!"
Không ai phản bác, bản đồ trạng thái mới, thực sự rất hợp với khẩu vị của Long Hưng Hội rồi. Có lẽ, nói càng chuẩn hơn nữa, đây chính là một cái bản đồ vẽ đặc biệt cho Long Hưng Hội! Hai tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh ở khu công nghiệp Phương Bắc được điều vệ, Bắc Minh ở khu trung tâm thành co rút lại phòng tuyến, hơn nữa còn có mũi tên đang đâm thẳng tới cảng hàng không số 1 kia... Trong những người ở đây, không có ai có thể chống lại sự mê hoặc như vậy.
Các sĩ quan hai mặt nhìn nhau, người khác không rõ, thế nhưng bọn họ thực sự quá rõ ràng về Long Hưng Hội rồi.
Bí mật lớn nhất của Long Hưng Hội, không nằm ở trên mặt đất, mà là ở trong vũ trụ! Sở hữu một hạm đội hùng mạnh, đó mới là ưu thế chiến lược lớn nhất của Long Hưng Hội.
Ban đầu, để khống chế tuyến đường bay, dùng thân phận của đoàn buôn mậu dịch vũ trụ để xuất hiện, Long Hưng Hội khi bắt đầu xây dựng đã đem trọng tâm chiến lược đặt vào vũ trụ. Dù sao thì Mars cũng chỉ là một hành tinh không có tài nguyên, mà khi khống chế được vũ trụ, vậy thì sẽ khống chế được cả tuyến đường bay Mars!
Tuy rằng lúc này Long Hưng Hội chỉ chiếm được 30% cảng vũ trụ, thế nhưng, kế hoạch tác chiến nhằm vào hạm đội Bắc Minh và tam đại lưu phái đã sớm được hoàn thiện nhiều lần. Trên mặt đất, binh lực của Long Hưng Hội có thể không đủ để chọi cứng với Bắc Minh, thế nhưng trong vũ trụ, các sĩ quan có thể bảo đảm, đợt tấn công đầu tiên bọn họ có thể tiêu diệt được một nửa hạm đội Bắc Minh! Nếu như muốn công chiếm một cái cảng vũ trụ nào đó, đơn giản chính là đưa tay véo một cái.
Điều này cũng ý nghĩa, một khi mặt đất bị trọng binh công kích, hoặc là một khi tìm được cơ hội, lục quân Long Hưng Hội có thể dựa vào tốc đội nhanh nhất để chuyển đổi không gian hoặc là tiến hành đưa binh lực lên một cách trực tiếp! Hệ thống chuyển đổi lập thể và quyền khống chế vũ trụ, đó mới là kết cấu nền tảng chiến lược cho tới nay của Long Hưng Hội!
Nếu như không phải hiện giờ Trenock đã tiến hành đại phản công vào tinh hệ Reske, nếu như không phải Bắc Minh đã đánh bại được tam đại lưu phái trên chiến trường mặt đất đồng thời chĩa họng súng vào Long Hưng Hội, vậy thì cái tổ chức này còn có thể tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu, thủ vững ở hai cảng lớn và cảng vũ trụ, chờ đợi thời cơ. Chỉ cần hạm đội Bắc Minh bị áp chế, bọn họ có thể tiếp tục kéo dài tiếp.
Thế nhưng, ở nơi này đều là sĩ quan chỉ huy cao cấp của Long Hưng Hội, bản thân bọn họ biết được, còn cái gã mập mạp chưa bao giờ có qua lại kia làm sao mà lại biết được?
"Tôi muốn diện kiến vị thượng tá Điền Hành Kiện kia." Trầm mặc hồi lâu, tổng tham mưu trưởng Trình Chí Hiên chậm rãi nói.
" Nếu cần hợp tác, đây cũng là điều tất nhiên." Tô Khắc Chu gật đầu.
" Ngoại trừ cho thấy thái độ của chúng ta, tôi lại càng muốn biết..." Trình Chí Hiên cười khổ thở dài một tiếng nói: "Con người này, tới cùng không phải là con giun trong bụng chúng ta! Tôi tuyệt đối không tin, hắn đi dạo một vòng lớn như vậy, đem hệ thống phòng ngự Bắc Minh điều động thành như vậy, chỉ là để ăn khớp với ý đồ chiến lược của chúng ta!"
"Kết nối thông tấn với Phỉ Quân..." Tô Khắc Chu quay đầu nói với sĩ quan phụ tá ở bên cạnh: "Ta phải gặp vị Điền thượng tá của bọn họ một lần."
"Rõ!" Sĩ quan phụ tá lĩnh mệnh mà đi.
Quay đầu lại, Tô Khắc Chu nhìn vào các sĩ quan cao cấp chung quanh đang nhìn chăm chú vào mình, trầm giọng hạ lệnh nói: "Bắt đầu đi!"
Tiếng bước chân liền nổi lên, các sĩ quan sớm đã không kiềm chế được sau khi cúi chào nhau liền lập tức chạy ra khỏi cửa phòng, tự mình rời đi. Trong phòng, chỉ còn lại mỗi mình Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên.
Hai người không hẹn mà cùng đi tới bên cửa sổ. Trình Chí Hiên nhìn Tô Khắc Chu nói: "Thực sự là bất khả tư nghị. Trọng tâm chiến lược của chúng ta ở vũ trụ, làm sao mà Phỉ Quân biết được? Hơn nữa, bọn họ bức bách Bắc Minh thu hồi binh lực, lại uy hiếp cảng hàng không số 1, có thể nói là đã bại lộ ra ở ngay dưới chân chúng ta. Chỉ cần nắm được cảng hàng không số 1, lục quân của chúng ta có thể ngay lập tức đổ bộ vào thành Trung Tâm, nở hoa ngay từ trong nội bộ, giải quyết dứt điểm. Cơ hội như vậy, đơn giản là khiến cho người ta không dám tưởng tượng!"
Cố gắng tiêu hóa sự khiếp sợ trong ngữ khí của mình, Trình Chí Hiên dừng lại một chút, thế nhưng vẫn là một ngữ khí không thể tin tưởng nổi: " Còn có, sức chiến đấu của năm mươi chiếc robot này, thực sự khiến cho người ta thấy quá kinh hãi rồi, tin tức này, chúng ta cần phải báo cáo cho quốc nội. Có lẽ chúng ta đã thực sự đánh giá thấp tác dụng của những cơ sĩ dân gian này! Tôi không thể hiểu nổi, cái tiểu đội robot này tới cùng là đã dùng biện pháp gì để tránh được sự vây chặn của Bắc Minh, lẽ nào, bọn họ lại...."
" Nghe nói, hắn là học sinh duy nhất của Russell..." Tô Khắc Chu đáp lời một cách bâng quơ. Ông ta nhìn ra mặt hồ xinh đẹp phẳng lặng ngoài cửa sổ, dùng một thanh âm thấp đến không thể nghe thấy, lẩm bẩm nói: "Ta cũng rất muốn biết... Trên thế giới, có đúng là lại xuất hiện một vị thiên tài quân sự hay không."
****************************
Đến giờ phút này rồi, cái đám Long Hưng Hội chết tiệt kia chắc phải nên động tâm rồi chứ?
Mập mạp buồn chán ngồi ở trong khoang lái robot, nâng cằm cân nhắc xem có nên chủ động đánh một cú điện thoại tới đám rùa đen rút đầu Long Hưng Hội kia không.
Không nói cho bọn hắn, sợ rằng mình khổ khổ sở sở nháy mắt lại thành ra cho kẻ mù. Còn nếu nói cho bọn hắn, lại sợ cái đám rùa này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đến cuối cùng tiện nghi đều cho bọn hắn chiếm hết.... Cái này giống như nói chuyện tình ái mê luyến vậy, ***, người nào không nhịn được trước thì coi như thua!
Một mùi hương thơm truyền đến, mập mạp nhanh chóng nhảy xuống khỏi robot, chạy như điên chen vào giữa nhóm cơ sĩ đang đốt lửa nướng thịt, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt mong mỏi ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào miếng cánh chim nướng vàng óng ánh dầu đến chảy cả nước miếng.
Lúc này, Bắc Minh bị quấy rầy đến phát điên đã co rút lại phòng tuyến. Không gian hoạt động của tiểu đội robot Phỉ Quân đã lớn ra rất nhiều, thậm chí còn có thời gian ở nơi này nghỉ ngơi một chút, ăn uống một chút gì đó.
Nửa giờ đồng hồ trước, sau khi tập kích doanh trại của một liên đội bộ binh Bắc Minh cuối cùng xong, mập mạp mau chóng phân binh. Vệ Kiến Sơn dẫn theo một tiểu đội tiếp tục men theo đường cũ tiến lên, xóa sạch các trạm canh gác ngoại vi của đối phương ở bên ngoài cảng hàng không số 1. Mà tiểu đội chủ lực, thì lại vòng qua cảng hàng không, tới góc phía nam, chuẩn bị chờ binh lực của đối phương sau khi bị Vệ Kiến Sơn hấp dẫn thì lập tức đánh lén từ phía sau.
Đây chính là lao vào nguy hiểm, bất kể là Vệ Kiến Sơn hay là mập mạp bên này, phía sau đều có bộ đội của Bắc Minh truy đuổi tới. Toàn bộ trạng thái, chính là một cái bánh sandwich siêu cấp.
Bất quá, mập mạp cũng không nóng nảy, chỉ cần vẫn còn sông nội thành, vậy thì nếu nhất thời không đánh hạ được cảng hàng không số 1, muốn chạy, luôn luôn không thành vấn đề.
Fellay nghĩ không ra, Trình Chí Hiên vậy mà lại đoán trúng hơn phân nửa. Tiểu đội robot Phỉ Quân sở dĩ có thể nhiều lần nhảy ra được khỏi vòng vây ngăn chặn của bộ đội Bắc Minh, chính là nhờ năng lực phi hành của máy đẩy phụ trợ Chim Ruồi.
Ở trong tuyệt cảnh nhìn như vực thẳm của các robot khác, vào trong tay mập mạp, vậy mà lại trở thành công cụ để hóa nguy thành an. Máy đẩy phụ trợ bình thường của robot chỉ có thể ngưng lại trên không trong thời gian ngắn, có thể bay lên được tám chín trăm mét đã là trình độ robot đỉnh cấp rồi. Còn muốn bay qua sông nội thành với chiều rộng ba km, đó căn bản là điều không tưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mập mạp lại cho ngăn lại cầu lớn sông nội thành của thành Trung Tâm. hiện tại, trên con sông nội thành uốn khúc thành một hình chữ S trong khu vực thành phố, chỉ có hai chiếc cầu có thể cung cấp cho robot thông hành. Mặt sông rộng lớn, ngăn cản Bắc Minh, thế nhưng lại không ngăn cản được mình, còn có chuyện gì thích thú hơn chuyện này nữa sao?
Mập mạp thậm chí còn quyết định, đánh xong trận này, mình sẽ tới nơi này tìm lại chốn cũ, dù thế nào cũng phải tiểu một bãi và khắc lên mấy chữ ở mỗi một di tích danh thắng trên bờ sông, ca ngợi cái con sông dễ thương này.
Các cơ sĩ nguyên bản ngồi vây quanh một chỗ, một bên nói chuyện phiếm, một bên đợi thức ăn nướng xong, lúc này đều đã yên tĩnh lại. Chịu ảnh hương của mập mạp, từng người đều nhìn chằm chằm vào thức ăn sắp chín. Thời gian đã tới chập tối, ngọn lửa trại bùng cháy đang ánh lên từng khuôn mặt nghiêm túc cùng với từng chiếc robot tràn ngập vết tương ở phía sau, hiện lên vẻ quỷ dị mười phần.
"Tít tít!" Máy thông tấn robot của mập mạp đã vang lên âm thanh yêu cầu trò chuyện. Mập mạp vung tay như thiểm điện, giật lấy một cái đùi gà nhét vào trong miệng rồi xoay người chạy.
Phía sau, các cơ sĩ đang ra vẻ tranh giành nhau kỳ thực lại đang nhường nhau, mọi người một bên ầm ĩ, một bên lại lộ ra nét cười quỷ dị -- Những miếng thịt nướng đã được tẩm ớt này, chính là đặc biệt chuẩn bị cho mập mạp!
Trong miệng đang giống như lửa, thế nhưng sau khi nghe được báo cáo của Markevitch, mập mạp đã không có càm giác gì nữa rồi.
Tiếng ồn ào phía sau cũng đã trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đã nghe thấy lời của Markevitch nói.
Địch nhân đã tiến hành hỏa lực bao trùm nhằm vào trung tâm thị trấn Prue, đã có hơn một nghìn bình dân không kịp né tránh bị chết.
Trong ánh mắt của mọi người, mập mạp mau chóng mở robot, tháo một chiếc máy thông tấn từ trên robot của địch nhân xuống nối vào trong mạng lưới. Vài phút sau, hắn đã giải được mật mã phân biệt, phát ra yêu cầu thông tấn đối với tổng bộ của địch nhân.
" Tham mưu trưởng!" Trong bộ chỉ huy Bắc Minh, một viên tham mưu đột nhiên đứng lên: "Chỉ huy quân địch yêu cầu trò chuyện với ngài."
Đang chống người đứng ở trên sa bàn điện tử tiến hành thảo luận về chiến cuộc với các tham mưu, Fellay liền sửng sốt, đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía viên tham mưu vẻ mặt có chút mờ mịt, có chút luống cuống chân tay đang nhìn về phía mình ở phía xa. Từ trên khuôn mặt của viên tham mưu, hắn xác định, đây không phải là một trò đùa.
Fellay chậm rãi cài lại móc gài, đội chiếc mũ mà sĩ quan phụ tá đưa lên, kéo lại vạt áo của bộ quân phục. Là một nhà quân sự, hắn tôn kính những đối thủ có thể đấu ngang được với mình. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, hắn bước tới trước mặt màn hình thông tấn của đài điều khiển trung ương chỗ viên tham mưu.
Trên hình ảnh, một gã mập mạp nước mắt tèm lem đang nhìn mình một cách chăm chú.
" Ngươi chính là chỉ hủy của quân đội Bắc Minh, người chế định tất cả các kế hoạch tác chiến?" Trên màn hình, khuôn mặt bẩn thỉu của mập mạp bị nước mũi nước mắt chảy ra thành mấy đường, khóe miệng vẫn còn đang lưu lại một số thứ không biết tên.
Mặc dù mặt mũi của đối phương rất bẩn, thế nhưng, Fellay vẫn liếc mắt liền nhận ra được cái kẻ lãnh đạo tối cao của Phỉ Quân mà hắn vừa mới đem tư liệu ra nhìn qua một lần này, anh hùng Leray - Điền Hành Kiện.
" Ta chính là Kevin, Fellay!" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Fellay không hề lộ ra bất cứ thần sắc khinh thường nào, mặc dù đối thủ nhếch nhác như vậy.
Chiến tranh, chính là trò chơi của đàn ông, cũng là trò chơi của trí giả. Mặc dù là đối thủ sống mái, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự tôn kính vi diệu giữa hai vị chỉ huy có trí lực siêu việt thường nhân.
Đây là anh hùng trọng anh hùng!
"Ông mặc kệ ngươi là Lay Lay cái xxx !" Mập mạp lau nước mắt, nước mũi, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt: "Phi! Chỉ bằng ngươi cũng dám chơi tính toán với lão tử, rửa cái mông mà chờ xem! Đồ chó chết!"
Một phát đạn pháo năng lượng rơi xuống trên xác một chiếc robot trước trận địa.
Luồng khí lưu cuồng bạo sinh ra từ vụ nổ phun ra khắp xunh quanh, cát đá bắn lên cùng với các linh kiện bằng kim loại to nhỏ dội lên tường chống đạn như mưa xối, phát ra tiếng va đập rậm rạp. Còn có một phần, thì lại ép xuống sát trận địa, vèo vèo bay vào trong vách đất phía sau địa đạo.
Sớm đã đem thân thể nấp ở đằng sau tường chống đạn, Fisher mau chóng trượt xuống vị trí xạ kích, kéo gã đồng đội còn đang sửng sốt lăn vào trong hố tránh bom ở dưới đường hầm.
Tiếng bom nổ liên tiếp vang lên trên trận địa. Cả dãy hào chiến đấu đã hoàn toàn bị lửa đạn bao trùm. Bùn nước đá sỏi bị ném lên không trung không ngừng rơi xuống, phát ra tiếng vang lộp bộp lạch cạch. Dòng khí lưu do sóng xung kích cuốn lên, quét ngang đâm thẳng hỗn loạn trong đường hầm, bụi mù cuồn cuộn bị đẩy lên, quay cuồng chung quanh, từng đoạn đường hầm bị sụp xuống, tường chống đạn và thiết giáp chịu lực đã biến thành đống sắt vụn vặn vẹo. Đạn dược không kịp dời đi nổ tung trong màn lửa đạn bao trùm, các vụ nổ kịch liệt cùng với ánh lửa ngút trời khiến cho cả trận địa giống như một địa ngục lửa.
Fisher há cái miệng rộng nằm ở trong hố, hà hơi vào chiếc huân chương trong tay.
Dùng tay áo xoa xoa cái huân chương Hãn Phỉ chế tạo bằng vỏ đạn đồng cũ này, Fisher nhìn đi nhìn lại yêu thích không muốn rời tay.
Cái huân chương này, chính là nhờ cái kiến nghị kia của hắn mà nhận được.
Theo lời đại đội trưởng nói, khi kiến nghị của hắn được phản hồi về bộ chỉ huy, Markevitch sau khi ngây ra một lát liền lập tức nhảy dựng lên cả ba trượng, vội vã gấp gáp hạ lệnh gọi trung đoàn 4 Sm trong căn cứ ra, phân biệt tập trung tập trung đến bốn khu vực đông tây nam bắc, đợi tiến hành thay phiên vào khoảng ngăn cách giữa thời gian tác chiến của trung đoàn 3.
Bất quá, tiến công của địch nhân thực sự quá mãnh liệt rồi, trung đoàn 3 đến bây giờ cũng chỉ có một đại đội nhận được cơ hội thay phiên. Còn các đội ngũ khác thì đều vẫn tác chiến ở ngoại vi, ngay cả rút cũng đều không rút được.
Một đợt sóng khí mang theo bụi bặm ào vào trong hố, Fisher xoay người, phù phù phun ra bùn cát chui vào trong miệng, bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Vừa rồi, chính là địch nhân tiến hành hỏa lực bao trùm trước khi đột kích.
Thông thường, kiểu tấn công dạng này sẽ duy trì liên tục ít nhất là hai mươi phút. Hơn nữa, sẽ có mấy lần kéo dài và lặp đi lặp lại. Thường chính là sau khi đợi cho toàn bộ trận địa bị cày qua một lần, hoàn toàn ngăn chặn được pháo tự hành và sự xung phong của Phỉ Quân, bọn hắn mới có thể tiến hành mở rộng hỏa lực quyết liệt vào sâu trong trận địa.
Thế nhưng hiện tại, cường độ hỏa lực rơi xuống trên trận địa đã yếu hơn rất nhiều so với mấy lần tấn công trước. Hơn nữa, theo Fisher nghe thấy, hỏa lực của địch nhân rõ ràng là đã kéo dài vào sâu bên trong, cái âm thanh đặc biệt giống như xe lửa xuyên qua đường hầm khi pháo năng lượng bay trên không kia, hắn tuyêt đối là không nghe lầm. Hắn thậm chí có thể căn cứ theo khoảng cách xa gần cao thấp của cái âm thanh này mà nhận ra điểm rơi của đạn pháo.
Fisher xoay mạnh người chui ra khỏi hố. Khom lưng, men theo hào chiến đấu chạy tới nơi giao cắt của hào giao thông, bò lên một vị trí xạ kích gần nhất.
Tất cả những thứ hiện ra trước mắt, khiến cho đại não của hắn trống rỗng.
Toàn bộ bầu trời đều bị đã bị màn ánh sáng của pháo năng lượng bay lên trên không từ trận địa của địch nhân che kín. Những chùm ánh sáng kéo theo cái đuôi dài kia giống như mưa sao băng ngày tận thế mà bay về phía thị trấn Prue. Càng cao hơn trên bầu trời, còn có những quả tên lửa đang kéo theo các đuôi khói từ thô to dần dần trở nên thanh mảnh bay về phía thị trấn Prue.
Vô tận các vụ nổ và lửa cháy tận trời đã ánh đỏ cả phía chân trời. Thị trấn Prue, biến thành địa ngục bùng cháy!
"Cái lũ chó chết này!"
Fisher đột nhiên quay đầu lại, con mắt nhìn về phía trận địa địch nhân đã trở nên đỏ bừng!
******************************
Trong thư phòng của tòa tiểu lâu, khi bản tin chiến trường theo thời gian thực và bản đồ trạng thái thành Trung Tâm mới nhất xuất hiện trên màn hình ảo, trong phòng chính là một tràng yên tĩnh.
Tô Khắc Chu đứng lên từ trên sô pha, thong thả bước tới trước cửa sổ, chậm rãi nói: "Xem ra, chúng ta nên xuất thủ rồi."
Không ai tiếp lời, các sĩ quan đều nhìn vào bản tin và bản đồ trạng thái đến ngây ra.
Nhìn vào hệ thống phòng ngự Bắc Minh ở thành Trung Tâm đã bị xé rách đến tan nát, nhìn vào cái mũi tên đang đâm thẳng vào cảng hàng không số 1 kia, mọi người đều đã kinh ngạc đến mức không thể nói ra lời.
Cái tiểu đội robot Phỉ Quân kia, tới cùng là yêu nghiệt gì vậy?
Vừa mới như kỳ tích mà tiêu diệt tiểu đoàn thiết giáp số 4, trong nháy mắt đã lại tiêu diệt hai đại đội của tiểu đoàn thiết giáp số 2, càng khỏi nói tới các bộ binh Bắc Minh tiêu diệt ở ven đường cùng với các cuộc tập kích vào căn cứ và kho hàng khi bọn họ liên tục chiến đấu ở các chiến trường nam bắc rồi! Đây vẫn còn là một tiểu đội robot sao? Đây đơn giản chính là một thanh đao thép đang đâm vào trong đậu phụ!
Tất cả các lý luận quân sự, các quy tắc tác chiến vũ lực thiết giáp hiện đại, các tiêu chuẩn chiến thuật đều đã bị phủ định rồi. Năm mươi chiếc robot này đã làm ra được chuyện mà một trung đoàn thiết giáp mới có thể làm được! Các sĩ quan của Long Hưng Hội liền hoài nghi, nếu như mình mà không động thủ, cái tiểu đội thiết giáp này có thể một hơi ăn sạch được cả Bắc Minh hay không!
" Quốc nội đã phát động thế tiến công mùa hạ. Lục quân đã đổ bộ lên chủ tinh Reske." Tô Khắc Chu nói: "Chờ đợi lâu như vậy, đây chính là cơ hội tốt nhất của là chúng ta!"
Không ai phản bác, bản đồ trạng thái mới, thực sự rất hợp với khẩu vị của Long Hưng Hội rồi. Có lẽ, nói càng chuẩn hơn nữa, đây chính là một cái bản đồ vẽ đặc biệt cho Long Hưng Hội! Hai tiểu đoàn thiết giáp Huyết Ảnh ở khu công nghiệp Phương Bắc được điều vệ, Bắc Minh ở khu trung tâm thành co rút lại phòng tuyến, hơn nữa còn có mũi tên đang đâm thẳng tới cảng hàng không số 1 kia... Trong những người ở đây, không có ai có thể chống lại sự mê hoặc như vậy.
Các sĩ quan hai mặt nhìn nhau, người khác không rõ, thế nhưng bọn họ thực sự quá rõ ràng về Long Hưng Hội rồi.
Bí mật lớn nhất của Long Hưng Hội, không nằm ở trên mặt đất, mà là ở trong vũ trụ! Sở hữu một hạm đội hùng mạnh, đó mới là ưu thế chiến lược lớn nhất của Long Hưng Hội.
Ban đầu, để khống chế tuyến đường bay, dùng thân phận của đoàn buôn mậu dịch vũ trụ để xuất hiện, Long Hưng Hội khi bắt đầu xây dựng đã đem trọng tâm chiến lược đặt vào vũ trụ. Dù sao thì Mars cũng chỉ là một hành tinh không có tài nguyên, mà khi khống chế được vũ trụ, vậy thì sẽ khống chế được cả tuyến đường bay Mars!
Tuy rằng lúc này Long Hưng Hội chỉ chiếm được 30% cảng vũ trụ, thế nhưng, kế hoạch tác chiến nhằm vào hạm đội Bắc Minh và tam đại lưu phái đã sớm được hoàn thiện nhiều lần. Trên mặt đất, binh lực của Long Hưng Hội có thể không đủ để chọi cứng với Bắc Minh, thế nhưng trong vũ trụ, các sĩ quan có thể bảo đảm, đợt tấn công đầu tiên bọn họ có thể tiêu diệt được một nửa hạm đội Bắc Minh! Nếu như muốn công chiếm một cái cảng vũ trụ nào đó, đơn giản chính là đưa tay véo một cái.
Điều này cũng ý nghĩa, một khi mặt đất bị trọng binh công kích, hoặc là một khi tìm được cơ hội, lục quân Long Hưng Hội có thể dựa vào tốc đội nhanh nhất để chuyển đổi không gian hoặc là tiến hành đưa binh lực lên một cách trực tiếp! Hệ thống chuyển đổi lập thể và quyền khống chế vũ trụ, đó mới là kết cấu nền tảng chiến lược cho tới nay của Long Hưng Hội!
Nếu như không phải hiện giờ Trenock đã tiến hành đại phản công vào tinh hệ Reske, nếu như không phải Bắc Minh đã đánh bại được tam đại lưu phái trên chiến trường mặt đất đồng thời chĩa họng súng vào Long Hưng Hội, vậy thì cái tổ chức này còn có thể tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu, thủ vững ở hai cảng lớn và cảng vũ trụ, chờ đợi thời cơ. Chỉ cần hạm đội Bắc Minh bị áp chế, bọn họ có thể tiếp tục kéo dài tiếp.
Thế nhưng, ở nơi này đều là sĩ quan chỉ huy cao cấp của Long Hưng Hội, bản thân bọn họ biết được, còn cái gã mập mạp chưa bao giờ có qua lại kia làm sao mà lại biết được?
"Tôi muốn diện kiến vị thượng tá Điền Hành Kiện kia." Trầm mặc hồi lâu, tổng tham mưu trưởng Trình Chí Hiên chậm rãi nói.
" Nếu cần hợp tác, đây cũng là điều tất nhiên." Tô Khắc Chu gật đầu.
" Ngoại trừ cho thấy thái độ của chúng ta, tôi lại càng muốn biết..." Trình Chí Hiên cười khổ thở dài một tiếng nói: "Con người này, tới cùng không phải là con giun trong bụng chúng ta! Tôi tuyệt đối không tin, hắn đi dạo một vòng lớn như vậy, đem hệ thống phòng ngự Bắc Minh điều động thành như vậy, chỉ là để ăn khớp với ý đồ chiến lược của chúng ta!"
"Kết nối thông tấn với Phỉ Quân..." Tô Khắc Chu quay đầu nói với sĩ quan phụ tá ở bên cạnh: "Ta phải gặp vị Điền thượng tá của bọn họ một lần."
"Rõ!" Sĩ quan phụ tá lĩnh mệnh mà đi.
Quay đầu lại, Tô Khắc Chu nhìn vào các sĩ quan cao cấp chung quanh đang nhìn chăm chú vào mình, trầm giọng hạ lệnh nói: "Bắt đầu đi!"
Tiếng bước chân liền nổi lên, các sĩ quan sớm đã không kiềm chế được sau khi cúi chào nhau liền lập tức chạy ra khỏi cửa phòng, tự mình rời đi. Trong phòng, chỉ còn lại mỗi mình Tô Khắc Chu và Trình Chí Hiên.
Hai người không hẹn mà cùng đi tới bên cửa sổ. Trình Chí Hiên nhìn Tô Khắc Chu nói: "Thực sự là bất khả tư nghị. Trọng tâm chiến lược của chúng ta ở vũ trụ, làm sao mà Phỉ Quân biết được? Hơn nữa, bọn họ bức bách Bắc Minh thu hồi binh lực, lại uy hiếp cảng hàng không số 1, có thể nói là đã bại lộ ra ở ngay dưới chân chúng ta. Chỉ cần nắm được cảng hàng không số 1, lục quân của chúng ta có thể ngay lập tức đổ bộ vào thành Trung Tâm, nở hoa ngay từ trong nội bộ, giải quyết dứt điểm. Cơ hội như vậy, đơn giản là khiến cho người ta không dám tưởng tượng!"
Cố gắng tiêu hóa sự khiếp sợ trong ngữ khí của mình, Trình Chí Hiên dừng lại một chút, thế nhưng vẫn là một ngữ khí không thể tin tưởng nổi: " Còn có, sức chiến đấu của năm mươi chiếc robot này, thực sự khiến cho người ta thấy quá kinh hãi rồi, tin tức này, chúng ta cần phải báo cáo cho quốc nội. Có lẽ chúng ta đã thực sự đánh giá thấp tác dụng của những cơ sĩ dân gian này! Tôi không thể hiểu nổi, cái tiểu đội robot này tới cùng là đã dùng biện pháp gì để tránh được sự vây chặn của Bắc Minh, lẽ nào, bọn họ lại...."
" Nghe nói, hắn là học sinh duy nhất của Russell..." Tô Khắc Chu đáp lời một cách bâng quơ. Ông ta nhìn ra mặt hồ xinh đẹp phẳng lặng ngoài cửa sổ, dùng một thanh âm thấp đến không thể nghe thấy, lẩm bẩm nói: "Ta cũng rất muốn biết... Trên thế giới, có đúng là lại xuất hiện một vị thiên tài quân sự hay không."
****************************
Đến giờ phút này rồi, cái đám Long Hưng Hội chết tiệt kia chắc phải nên động tâm rồi chứ?
Mập mạp buồn chán ngồi ở trong khoang lái robot, nâng cằm cân nhắc xem có nên chủ động đánh một cú điện thoại tới đám rùa đen rút đầu Long Hưng Hội kia không.
Không nói cho bọn hắn, sợ rằng mình khổ khổ sở sở nháy mắt lại thành ra cho kẻ mù. Còn nếu nói cho bọn hắn, lại sợ cái đám rùa này lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đến cuối cùng tiện nghi đều cho bọn hắn chiếm hết.... Cái này giống như nói chuyện tình ái mê luyến vậy, ***, người nào không nhịn được trước thì coi như thua!
Một mùi hương thơm truyền đến, mập mạp nhanh chóng nhảy xuống khỏi robot, chạy như điên chen vào giữa nhóm cơ sĩ đang đốt lửa nướng thịt, hai tay đặt trên đầu gối, vẻ mặt mong mỏi ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào miếng cánh chim nướng vàng óng ánh dầu đến chảy cả nước miếng.
Lúc này, Bắc Minh bị quấy rầy đến phát điên đã co rút lại phòng tuyến. Không gian hoạt động của tiểu đội robot Phỉ Quân đã lớn ra rất nhiều, thậm chí còn có thời gian ở nơi này nghỉ ngơi một chút, ăn uống một chút gì đó.
Nửa giờ đồng hồ trước, sau khi tập kích doanh trại của một liên đội bộ binh Bắc Minh cuối cùng xong, mập mạp mau chóng phân binh. Vệ Kiến Sơn dẫn theo một tiểu đội tiếp tục men theo đường cũ tiến lên, xóa sạch các trạm canh gác ngoại vi của đối phương ở bên ngoài cảng hàng không số 1. Mà tiểu đội chủ lực, thì lại vòng qua cảng hàng không, tới góc phía nam, chuẩn bị chờ binh lực của đối phương sau khi bị Vệ Kiến Sơn hấp dẫn thì lập tức đánh lén từ phía sau.
Đây chính là lao vào nguy hiểm, bất kể là Vệ Kiến Sơn hay là mập mạp bên này, phía sau đều có bộ đội của Bắc Minh truy đuổi tới. Toàn bộ trạng thái, chính là một cái bánh sandwich siêu cấp.
Bất quá, mập mạp cũng không nóng nảy, chỉ cần vẫn còn sông nội thành, vậy thì nếu nhất thời không đánh hạ được cảng hàng không số 1, muốn chạy, luôn luôn không thành vấn đề.
Fellay nghĩ không ra, Trình Chí Hiên vậy mà lại đoán trúng hơn phân nửa. Tiểu đội robot Phỉ Quân sở dĩ có thể nhiều lần nhảy ra được khỏi vòng vây ngăn chặn của bộ đội Bắc Minh, chính là nhờ năng lực phi hành của máy đẩy phụ trợ Chim Ruồi.
Ở trong tuyệt cảnh nhìn như vực thẳm của các robot khác, vào trong tay mập mạp, vậy mà lại trở thành công cụ để hóa nguy thành an. Máy đẩy phụ trợ bình thường của robot chỉ có thể ngưng lại trên không trong thời gian ngắn, có thể bay lên được tám chín trăm mét đã là trình độ robot đỉnh cấp rồi. Còn muốn bay qua sông nội thành với chiều rộng ba km, đó căn bản là điều không tưởng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mập mạp lại cho ngăn lại cầu lớn sông nội thành của thành Trung Tâm. hiện tại, trên con sông nội thành uốn khúc thành một hình chữ S trong khu vực thành phố, chỉ có hai chiếc cầu có thể cung cấp cho robot thông hành. Mặt sông rộng lớn, ngăn cản Bắc Minh, thế nhưng lại không ngăn cản được mình, còn có chuyện gì thích thú hơn chuyện này nữa sao?
Mập mạp thậm chí còn quyết định, đánh xong trận này, mình sẽ tới nơi này tìm lại chốn cũ, dù thế nào cũng phải tiểu một bãi và khắc lên mấy chữ ở mỗi một di tích danh thắng trên bờ sông, ca ngợi cái con sông dễ thương này.
Các cơ sĩ nguyên bản ngồi vây quanh một chỗ, một bên nói chuyện phiếm, một bên đợi thức ăn nướng xong, lúc này đều đã yên tĩnh lại. Chịu ảnh hương của mập mạp, từng người đều nhìn chằm chằm vào thức ăn sắp chín. Thời gian đã tới chập tối, ngọn lửa trại bùng cháy đang ánh lên từng khuôn mặt nghiêm túc cùng với từng chiếc robot tràn ngập vết tương ở phía sau, hiện lên vẻ quỷ dị mười phần.
"Tít tít!" Máy thông tấn robot của mập mạp đã vang lên âm thanh yêu cầu trò chuyện. Mập mạp vung tay như thiểm điện, giật lấy một cái đùi gà nhét vào trong miệng rồi xoay người chạy.
Phía sau, các cơ sĩ đang ra vẻ tranh giành nhau kỳ thực lại đang nhường nhau, mọi người một bên ầm ĩ, một bên lại lộ ra nét cười quỷ dị -- Những miếng thịt nướng đã được tẩm ớt này, chính là đặc biệt chuẩn bị cho mập mạp!
Trong miệng đang giống như lửa, thế nhưng sau khi nghe được báo cáo của Markevitch, mập mạp đã không có càm giác gì nữa rồi.
Tiếng ồn ào phía sau cũng đã trở nên yên tĩnh. Tất cả mọi người đều đã nghe thấy lời của Markevitch nói.
Địch nhân đã tiến hành hỏa lực bao trùm nhằm vào trung tâm thị trấn Prue, đã có hơn một nghìn bình dân không kịp né tránh bị chết.
Trong ánh mắt của mọi người, mập mạp mau chóng mở robot, tháo một chiếc máy thông tấn từ trên robot của địch nhân xuống nối vào trong mạng lưới. Vài phút sau, hắn đã giải được mật mã phân biệt, phát ra yêu cầu thông tấn đối với tổng bộ của địch nhân.
" Tham mưu trưởng!" Trong bộ chỉ huy Bắc Minh, một viên tham mưu đột nhiên đứng lên: "Chỉ huy quân địch yêu cầu trò chuyện với ngài."
Đang chống người đứng ở trên sa bàn điện tử tiến hành thảo luận về chiến cuộc với các tham mưu, Fellay liền sửng sốt, đứng thẳng người dậy, quay đầu nhìn về phía viên tham mưu vẻ mặt có chút mờ mịt, có chút luống cuống chân tay đang nhìn về phía mình ở phía xa. Từ trên khuôn mặt của viên tham mưu, hắn xác định, đây không phải là một trò đùa.
Fellay chậm rãi cài lại móc gài, đội chiếc mũ mà sĩ quan phụ tá đưa lên, kéo lại vạt áo của bộ quân phục. Là một nhà quân sự, hắn tôn kính những đối thủ có thể đấu ngang được với mình. Sau khi làm xong tất cả những thứ này, hắn bước tới trước mặt màn hình thông tấn của đài điều khiển trung ương chỗ viên tham mưu.
Trên hình ảnh, một gã mập mạp nước mắt tèm lem đang nhìn mình một cách chăm chú.
" Ngươi chính là chỉ hủy của quân đội Bắc Minh, người chế định tất cả các kế hoạch tác chiến?" Trên màn hình, khuôn mặt bẩn thỉu của mập mạp bị nước mũi nước mắt chảy ra thành mấy đường, khóe miệng vẫn còn đang lưu lại một số thứ không biết tên.
Mặc dù mặt mũi của đối phương rất bẩn, thế nhưng, Fellay vẫn liếc mắt liền nhận ra được cái kẻ lãnh đạo tối cao của Phỉ Quân mà hắn vừa mới đem tư liệu ra nhìn qua một lần này, anh hùng Leray - Điền Hành Kiện.
" Ta chính là Kevin, Fellay!" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Fellay không hề lộ ra bất cứ thần sắc khinh thường nào, mặc dù đối thủ nhếch nhác như vậy.
Chiến tranh, chính là trò chơi của đàn ông, cũng là trò chơi của trí giả. Mặc dù là đối thủ sống mái, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự tôn kính vi diệu giữa hai vị chỉ huy có trí lực siêu việt thường nhân.
Đây là anh hùng trọng anh hùng!
"Ông mặc kệ ngươi là Lay Lay cái xxx !" Mập mạp lau nước mắt, nước mũi, hung hăng nhổ ra một ngụm nước bọt: "Phi! Chỉ bằng ngươi cũng dám chơi tính toán với lão tử, rửa cái mông mà chờ xem! Đồ chó chết!"
/969
|