Đi theo phía sau con trai của bà chủ nhà vào Phố Bia chật hẹp mà hỗn độn, Mỹ Đóa đang cẩn thân né tránh người đi đường bên cạnh.
Phố Bia, có lẽ là nơi náo nhiệt của trạm không gian 106 rồi.
Hầu như tất cả các thuyền viên trên các chiến hạm đỗ lại ở trạm không gian đều tập trung ở chỗ này. Mà đám dân buôn lậu, thương nhân vũ trụ, dân vượt biên, dân thám hiểm, dân lừa đảo, dân cờ bạc, trộm vặt cùng với dân dò đường bán tin tức cũng cả ngày chui rúc nằm vùng ở xó này.
Các quán bia hai bên đường sớm đã chật kín hết chỗ, ở giữa con đường rộng 30m cũng đã được sắp bàn, chỉ lộ ra một con đường qua lại rộng không quá 2m.
Gắng sức đẩy một gã đàn ông thấp bé mượn cớ chen lấn mà chạm vào ngực mình ra, Mỹ Đóa đã đỏ bừng cả mặt. Ở bên cạnh nàng, một nữ nhân gần như lõa lồ đang ngồi ở trên đùi một người đàn ông vạm vỡ với chiếc quần đã tụt xuống bàn chân, nhấp nhô lên xuống, khi nhìn về phía Mỹ Đóa lại nhướn mày một cái, vẻ mặt khiêu khích.
Mỹ Đóa hoảng hốt quay đầu, thế nhưng lại phát hiện ra, ở phía bên kia, rất nhiều gã đàn ông uống rượu đang không kiêng nể gì cả mà quét mắt về phía mình, còn có mấy nữ nhân quần áo bại lộ đang cười nhạt với mình.
Mỹ Đóa cắn chặt moi, kiên định theo sát phía sau con trai bà chủ nhà. Trường hợp như vậy, thời điểm khi nàng bước lên phi thuyền rời khỏi Leray cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Ở xã hội chủ lưu loài người, miêu tả về thế giới Tự Do không hề sai một chút nào với tràng cảnh bây giờ.
Đây là một thế giới dơ bẩn, mà mình, muốn tìm được mập mạp, nhất định phải đi qua được cái thế giới này!
Con trai của bà chủ nhà đi tới một quán bar tên là Hồng Yêu Tinh (*) một cách quen thuộc, dẫn Mỹ Đóa đi qua đại sảnh chật kín mà ồn ã, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn nhỏ hình vuông trong góc.
(hồng ở đây có nghĩa là đỏ)
"Cho ta một cốc bia..." Con trai bà chủ một bên nói với bồi bàn, một bên nhìn Mỹ Đóa: "Ngươi uống cái gì, rượu hay là nước giải khát?"
"Nước giải khát đi..." Mỹ Đóa biết , vào quán rượu cho dù không uống cũng phải ăn một chút gì đấy, đây là bà chủ đã nhắc nhở qua, đây thế nhưng lại không phải là nơi có thể cho mình ngồi miễn phí. nàng liền nhỏ giọng bổ sung: "Rẻ nhất ấy..."
"Cho một cốc "Trong như nước" đi..." Con trai bà chủ kêu với bồi bàn một cái tên khiến cho Mỹ Đóa nghe ra tương đối vừa ý, nói tiếp: "Ngươi ngồi ở chỗ này một chút. Ta đi tìm người, xem có ai biết tàu về Mars hay không, đám buôn tin kia luôn biết rất nhiều tin tức. Ta tìm được rồi sẽ mang hắn qua, ngươi trả tiền phí tin tức... Phí tổn không nhiều lắm, tin tức như vậy tối đã là tám trăm hoặc một nghìn Phỉ Nguyên."
"Cám ơn." Mỹ Đóa mỉm cười với người đàn ông tận tình kia.
Nụ cười ôn nhu đến tận xương tủy khiến cho khuôn mặt giống với bà chủ nhà của người đàn ông liền có chút thất thần.
Chờ đến khi bồi bàn của quán bar một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ, người đàn ông bưng bia kia đã biến mất ở trong sóng người của quán bar.
Mỹ Đóa nhìn thứ "nước giải khát" ở trước mặt... Nói thật, nàng nhìn không ra thứ này cùng với nước lọc thì có gì khác nhau. Bất quá, với một người một ngày chỉ uống một cốc nước như nàng, vẫn đang cố gắng khống chế bản thân. Tuy rằng mình cần trả phí cho cái thứ này, thế nhưng, ở cái thế giới hỗn loạn này, có thể không uống thì cứ không uống là tốt nhất.
Trên vách tường kim loại giống như của khoang thuyền ở xung quanh quán bar, mấy chiếc loa siêu cổ lắp ở trên đó đang toàn lực liều mạng diễn tấu thứ âm nhạc sôi động. Trong sàn nhảy ở trung tâm, mọi người đang nhảy Điệu nhảy Vũ trụ. Đây cũng không phải là điệu nhảy mô phỏng theo trạng thái không trọng lượng ở Trái Đất cổ, mà đây là một loại vũ đạo nhiều người thịnh hành trong hành trình vũ trụ của loài người. Đặc tính nhiệt tình mà phóng khoáng lại thêm vài đoạn nhảy nghiêm túc chỉnh tề cố định trong điệu nhảy, khiến cho những người khiêu vũ trong cá thể hòa lẫn cùng tập thể không ngừng xen cắt nhau, ngay ngắn và hỗn độn, kiềm chế và phóng túng, có sức hút cực kỳ mạnh mẽ, chính là điệu nhảy ắt không thể thiếu được từ vũ hội hoàng gia cho đến quán rượu ven đường.
Có thể là do trong góc phòng an toàn không bị ai quấy rầy, có thể là do bị điệu nhảy cuốn hút, hoặc có thể do cảm giác khoảng cách với mập mạp càng ngày càng gần, tâm tình của Mỹ Đóa đã tốt hơn không ít so với trước. Nàng len lén gõ nhịp theo tiết tấu, thậm chí còn nhấp nhấp cốc nước giải khát thoạt nhìn giống như nước lọc nhưng trên thực tế lại có một mùi vị đặc biệt kia, sau đó đảo mắt, thè lưỡi.
Thế nhưng , theo từng khúc nhạc được phát lên, người khiêu vũ càng lúc càng ít, Mỹ Đóa cũng vẫn không thấy người con trai của bà chủ nhà trở về.
Đang lúc lo lắng, một người đàn ông trung niên mặc áo jacket da cùng với một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi và quần jean, dưới vòng vây của mấy gã đại hán đã đi tới trước mặt Mỹ Đóa.
"Cô em tên là Mỹ Đóa ?" Ngón tay trắng nõn của người phụ nữ mơn trớn lên gương mặt của Mỹ Đóa.
"Mấy người là..." Mỹ Đóa hơi luống cuống chân tay mà nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay của người phụ nữ.
"Cô em đã bị bán cho chúng ta rồi." Người phụ nữ cười khẽ, có một sự xinh đẹp yêu mị: "Theo chị đi đi."
"Chị.... chị lầm rồi...." Mỹ Đóa đứng vụt lên, trong lúc kinh hoàng chân của nàng va vào cạnh bàn đến phát đau, đồ uống trong cốc cũng đổ xuống: "Tôi chỉ là đến tìm tàu đi Cảng Tự Do Mars thôi..."
"Thật đáng tiếc..." Người phụ nữ cười lắc đầu , chỉ vào thứ đồ uống đang chảy trên bàn, cười duyên nói : " Cô em nên uống hết cái cốc "Trong như nước" này đi... Đó chính là giá trị bản thân của cô em đấy, chị vừa mới trả tiền cho em rồi, mười vạn Phỉ Nguyên."
****************************
Trên danh sách mà Trình Chí Hiên đưa qua, tất cả đều là tên các thành viên hạch tâm của các đại lưu phái hiện đang trực thuộc Phỉ Quân. Nhất là các chiến sĩ robot cấp bậc Thống Lĩnh và Chiến Thần của các đại lưu phái, càng là một người cũng không bỏ sót.
Lưu phái nào có người nào, trình độ đại khái ra sao, mấy thứ này ở Mars vốn cũng chẳng có gì gọi là bí mật. Không cần quá mất công, chỉ cần hỏi han mấy người Thái Lưu và Tuyệt Sát Lưu đã gia nhập vào dưới cờ hiệu Long Hưng là lập tức có thể làm ra một đống tư liệu đầy đủ chi tiết.
Viên tham mưu đứng ở phía sau mập mạp vừa nhìn thấy bản danh sách này, lập tức liền ngây ra rồi. Lại nhìn qua Trình Chí Hiên, cảm giác buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi.
Viên tham mưu này là người Leray, đi cùng tàu {Rose Brand} rồi cùng mập mạp lưu lạc ở Thế Giới Tự Do. Trong khoảng thời gian này, đội ngũ này đã chịu đựng biết bao gian khổ, người ngoài hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Cục diện đó gần như là tuyệt vọng, từng chút từng chút dựa vào chính mình mà giãy dụa tới tận bây giờ. Nếu không phải có mập mạp, đội Phỉ Quân này căn bản là không có khả năng tồn tại.
Thế nhưng hiện tại, chỉ một cái mệnh lệnh của Phỉ Minh đã muốn đem bộ phận tinh nhuệ nhất của Phỉ Quân điều động tới làm bộ đội trực thuộc cái gì gọi là Bộ chỉ huy quân đội Đông Nam, việc này cùng với cướp đoạt trắng trợn thì có gì khác nhau?
Lúc Leray thất thủ, bọn hắn ở xó nào? Lúc {Rose Brand} lưu lạc khắp Thế Giới Tự Do, bọn hắn ở xó nào? Hiện giờ bọn hắn nói mọi người đều chịu sự chỉ huy của Phỉ Minh, vậy lúc đầu khi mập mạp lãnh đạo Phỉ Quân ở thị trấn Prue gặp phải vô số kẻ địch, sao Long Hưng Hội ngay một câu nói cũng không có, chả nhẽ khi đó bọn hắn lại chưa biết thân phận thật của mập mạp?
Cả gian phòng liền rơi vào im lặng.
Tô Khắc Chu đang lẳng lặng cầm chén trà ngồi ở một bên, trong lòng ngổn ngang tâm sự. Nói thực, việc thò tay hái đào vào lúc này, ông ta hoàn toàn không tán thành.
Hiện tại ở chiến khu Đông Nam, phe Tây Ước có danh tướng Mikami Yujin đang chỉ huy trấn giữ. Ba đế quốc lớn Sous, Jaban và Deseyker chẳng những chiếm cứ tinh vực Long Bow của Salerga, tinh hệ Reske của Trenock, tinh hệ Bermuda của Leray mà còn mở ra được thông đạo Leray. Từ chỉnh thể cục diện mà xem, Phỉ Minh tuyệt đối đang ở hạ phong.
Sau khi Cộng hòa Phỉ Dương phát động thế công toàn diện vào đế quốc Binalter, Bộ chỉ huy Phỉ Minh phối hợp với Cộng hòa Trenock đã chỉ đạo tác chiến đối với chiến khu Đông Nam, đó là “chủ yếu kiềm chế”. Cần phải dẫn dụ cẩn thận binh lực của ba đế quốc lớn của Tây Ước, không để cho bọn hắn vượt qua thông đạo Leray để tiếp viện cho Binalter.
Mà hiện nay, người phụ trách toàn bộ chiến khu Đông Nam của Phỉ Minh chính là Fischella.
Quân đội mấy nước Leray, Gatralan, Keneville, Pudituoke và Tartanya đều thuộc bộ chỉ huy liên quân Đông Nam do Fischella lãnh đạo. Lại thêm có sự phối hợp của Cộng hòa Trenock, hình thành trạng thái liên hợp tác chiến của chiến khu phía Đông cùng chiến khu Đông Nam.
Hastings biết người Trenock sẽ không nghe theo chỉ huy của Fischella. Bởi vậy, trong liên quân Phỉ Minh, Hastings đã cắt Trenock thành một bộ phận, trực tiếp phối hợp với ông ta.
Do Long Hưng Hội chịu sự chỉ đạo của quân đội Trenock, đương nhiên vẫn như trước thuộc về Trenock. Còn Phỉ Quân do mập mạp lãnh đạo thì được xem là một bộ phận của quân đội Leray, thuộc sự quản lý của Fischella. Mà Trình Chí Hiên chính là người chịu trách nhiệm việc phối hợp giữa quân đội Trenock với bộ chỉ huy liên quân Đông Nam. Sau khi được điều đến làm nhiệm vụ cùng bộ chỉ huy Đông Nam, ngay từ lần đầu tiên Trình Chí Hiên và Fischella liên lạc với nhau, hai người bọn hắn gần như là hoàn toàn hợp ý.
Bởi vì chính quyền Leray Brodie đã gia nhập vào phe Tây Ước, địa vị của Leray ở Phỉ Minh có thể nói là càng ngày càng sa sút.
Tuy rằng tinh vực Atlantis của Leray còn đang kiên trì chống cự, phó tổng thống Leray Flavio đang ở Trenock dựa theo pháp luật mà nhậm chức Tổng thống lâm thời, xây dựng chính phủ lưu vong, đồng thời bổ nhiệm Bernardote là Phó Tổng chỉ huy tối cao Bộ Thống soái, lãnh đạo Leray tiếp tục chống cự, có thể nói là đã làm đủ mọi cách. Thế nhưng, những điều này cũng không thể thay đổi được địa vị của một quốc gia nho nhỏ đã đánh tới sức cùng lực kiệt ở giữa cuộc chiến tranh này. Hiện tại, liên quân Phỉ Minh đưa ra quyết định gì, gần như không cần trưng cầu ý kiến của Leray.
Sau khi Trình Chí Hiên đưa ra đề nghị đem Phỉ Quân do Điền Hành Kiện lãnh đạo tách ra, sau đó trực tiếp đưa bộ phận tinh nhuệ trong đó lệ thuộc vào bộ chỉ huy cánh quân Mars mới thành lập, Fischella lập tức chấp thuận và đưa ra mệnh lệnh.
Trình Chí Hiên chính là muốn đem những chiến sĩ robot dân gian có sức chiến đấu mạnh mẽ này móc ra từ trong tay mập mạp, mà Fischella, thì căn bản là không tin tưởng vào bất cứ người Leray nào, lại càng không tin tưởng vào mập mạp. Ở trong mắt hắn, lực lượng mà mập mạp nắm giữ trong tay càng lớn, hắn lại càng khó xử lý. Nói không chừng một ngày nào đó, gã mập mạp này lại thông đồng làm bậy với mấy tên Leray đã đầu nhập vào Tây Ước.
Huống hồ, dựa theo ý kiến chỉ đạo của Hastings đối với tuyến đường bay tự do Mars, để tránh sự uy hiếp tới tuyến đường bay chính, cả khu vực này phải được nắm giữ trong tay Phỉ Minh. Đương nhiên, Phỉ Minh ở đây cũng không bao gồm liên bang Leray hiện tại còn chưa phân rõ thuộc về phe Tây Ước hay là Phỉ Minh.
Thế giới này, vĩnh viễn là lấy thực lực để nói chuyện. Bởi vậy, cái mệnh lệnh này đã đưa ra rất rõ ràng, thậm chí không cần thông báo tới Bộ Thống soái tối cao của Leray. Không cần thiết phải thông báo, mà cũng lười đi thông báo.
Dưới con mắt của Trình Chí Hiên và Fischella, mệnh lệnh vừa ban ra này, mập mạp dù muốn hay không cũng đều phải chấp hành, không có bất cứ chỗ nào để cò kè mặc cả. Nếu hắn thực sự dám làm trái mệnh lệnh, bọn họ liền rất vui lòng đưa hắn ra trước tòa án quân sự.
Thế nhưng, Tô Khắc Chu cũng không nghĩ như vậy.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy mập mạp khạc một tiếng, một bãi nước bọt đã phun thẳng vào tờ mệnh lệnh đã được đóng dấu kia, trên khuôn mặt ngu ngơ lộ ra một vẻ mặt rất đắc ý, bàn tay tùy tiện đem mệnh lệnh vò thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, miệng còn lải nhải lẩm bẩm: “Cái trò chó má gì đây... Ấu trĩ!”
"Ngươi!" Trình Chí Hiên "soạt" một tiếng đứng lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, tay chỉ thẳng vào mập mạp: “Ngươi là đang chống lại quân lệnh!”
“Có kẻ dám nói chuyện với cấp trên như vậy sao?” Sắc mặt mập mạp đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống cho ta!”
Hắn quát lên một tiếng chói tai này, tự nhiên một cỗ sát khí tôi luyện từ trăm trận chiến liền bốc lên. Cả Trình Chí Hiên lẫn Tô Khắc Chu đồng thời sững sờ.
Hai chữ “cấp trên” khiến cho Trình Chí Hiên đột nhiên nhớ ra rằng gã béo này đã lên chức Thiếu tướng. Hắn cũng trực thuộc bộ chỉ huy Đông Nam, quân hàm lại cao hơn bản thân hai cấp. Bây giờ hắn khiển trách mình, đó chính là việc đương nhiên. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt liền lúc xanh lúc trắng, vừa ngượng vừa tức.
Ngồi xuống, nhìn ánh mắt châm chọc của gã tham mưu đứng phía sau gã mập, bản thân thật sự chịu không nổi lần mất mặt này. Cơ mà nếu không ngồi xuống, vậy thì gã mập kia lại có cớ để áp chế mình. Hắn bảo mình lăn ra, mình cũng phải lăn ra, làm không được, hắn lại lấy cớ chống lại mệnh lệnh cấp trên để nhốt mình lại vài ngày, lúc đó mới thực sự là mất hết thể diện.
Lại nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của mập mạp, trong lòng Trình Chí Hiên liền cảm thấy nghẹn khuất, môi mấp máy, thế nhưng cũng không kìm được mà ngồi xuống.
"Óc ngươi là óc lợn à?"
Thiếu tướng mới lên chức mập mạp cứ như là đang dạy con, ngón tay béo ú ấn ấn vào đầu Trình Chí Hiên, nước miếng văng cả lên mặt hắn: “Fischella ấu trĩ, ngươi cũng bị bại não sao? Hai người các ngươi dựng kịch diễn trò, giả bộ thành hai tên ngu ngốc à?... Sao các ngươi không bảo tên Soberl kiếm vài sư đoàn Tây Ước cho các ngươi chỉ huy luôn đi? Người ta là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, đến lượt liên quân Phỉ Minh chúng ta quản à? Phỉ Quân đó là bộ đội của người ta!...”
(đoạn này tác giả xử lí tình huống rất sáng tạo, giơ ngón tay cái phát - nb)
"Phi!" Mập mạp lại phun một ngụm nước miếng ra trước mặt Trình Chí Hiên: “Nói dễ nghe một chút thì ngươi giống như một tên hòa thượng thấy đạo sĩ động phòng liền chửi cha gọi mẹ... Quản lắm vẹo thế? Người ta chơi đùa với đàn bà con gái như thế nào, các ngươi cũng chỉ có thể ngồi một bên nhìn mà chảy nước miếng. Chịu không nổi thì đi mà chơi máy bay (qwerty) đi! Còn nếu nói không dễ nghe, thì đây là bắt chó đi cày, lắm mồm nhiều chuyện. Ngươi coi mình là ông trời à? Ngươi quản được hết mọi người à? Ngươi muốn ai đến thì người ta phải đến sao? Cho dù có là cô nương ở kỹ viện, ngươi cũng phải tự soi gương nhìn lại mình trước đi đã. Ngươi cho rằng chỉ cần tùy tiện đánh mắt đưa tình là người ta liền mê ngươi? Tự tác đa tình! Ngươi sống mấy chục năm được mấy chục cân thịt rồi? Sống làm gì cho phí thịt, tuổi cũng dùng cho chó rồi!... Hiện tại người Leray dưới trướng bộ chỉ huy Đông Nam chỉ có một mình ta, ta con mẹ nó còn chờ bổ sung lính đây! Cùng với Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái hợp tác lâu như vậy, ta còn không dám nhòm ngó tới bát cơm của người ta thì thôi, các ngươi là cái c*t gì mà như chó vồ thế?...” Mắt thấy Trình Chí Hiên hít thở gấp gáp, trên trán lộ gân xanh, mập mạp liền không kiên nhẫn mà phất phất tay, đem một bụng oán khí của Trình Chí Hiên chặn lại ở cổ họng: “Vô kỷ luật! Đến bộ chỉ huy Đông Nam của chúng ta, tốt nhất nên thông minh chút đỉnh, lão tử chống lại mệnh lệnh hay không cũng không đến lượt ngươi nói. Cho ngươi mặt mũi lắm rồi đấy. Nhanh cút xéo đi, hôm nay tâm tình tốt, lão tử không bắt nhốt xử lý ngươi nữa. Con mẹ nó chỉ cần ở trước mặt lão tử “hừ” nửa chữ, ngươi xem lão tử xử lý ngươi như thế nào.”
Trong phòng làm việc lại rơi vào im lặng, mọi người đều ngây người trước sự trở mặt đột ngột của mập mạp.
Trình Chí Hiên tất nhiên là gắt gao nhìn chằm chằm vào mập mạp, hai mắt bốc lửa. Tô Khắc Chu cũng đầu óc trống rỗng. Ông ta đã gặp qua đủ loại người, chỉ là chưa từng gặp qua cái thể loại nói trở mặt là liền trở mặt nhanh như vậy, không hề kiêng nể gì, lại càng không phân rõ phải trái. Căn bản không thèm để ý đến cái gì gọi là thân phận khí chất, càng không cần chừa lại nhân tình mặt mũi gì sất.
Chơi thủ đoạn như thế trước mặt loại người này, không phải chính là tự rước lấy nhục sao?
Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa giận, mắt trợn trừng như sắp nứt ra của Trình Chí Hiên, viên tham mưu đứng sau lưng mập mạp quả thực sướng không chịu nổi, sướng hơn cả trời tháng sáu ngồi ăn kem ly.
(vcc, so sánh kiểu này chắc chắn là lão tác giả viết chương này vào tháng sáu và đang thèm kem ly - nb
Đáng đời!
Muốn cướp đồ từ trong tay thượng tá của bọn ta, đúng là mù mắt rồi!
Vừa rồi thượng tá còn muốn tính kế các ngươi như vậy, các ngươi ngược lại còn dám tính kế trên đầu bọn ta? Phỉ Quân với phương châm vào kho hàng cũng mang theo cái chổi, các ngươi nghĩ có thể chiếm được chút tiện nghi nào sao?
Chưa nghe qua một câu mà Cảng Tự Do đang lưu truyền: “Phỉ Quân đi qua, không còn một ngọn cỏ!” sao?
"Trừng mắt nhìn ta để làm cái gì, muốn chứng tỏ rằng mắt của ngươi lớn à?" Mập mạp đem tách trà bưng trong lòng bàn tay, nhướng lông mày nhìn Trình Chí Hiên một cái: “Cúi chào! Chút quy củ ấy còn cần người ta phải dạy sao? Lề mề gì nữa, chờ lão tử mời ngươi ăn cơm sao?”
Một lúc lâu sau, Trình Chí Hiên rốt cục đã cúi chào được, xoay người rồi đi về phía cửa.
Tuy rằng hắn hận không thể nhào lên xé rách cái miệng độc địa kia của mập mạp.
Tuy rằng ở trong nháy mắt đó có trăm ngàn ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong óc hắn.
Thế nhưng, hắn vẫn còn khống chế được bản thân. Hắn biết, cao hơn một cấp cũng có thể ép chết người, nếu mình dám có bất cứ động tác gì, cái gã mập này căn bản sẽ không cho mình bất cứ cơ hội nào!
Dùng võ mồm lập tức mắng lại, đừng nói gã mập bây giờ đã đứng trong hàng ngũ tướng lĩnh của Phỉ Minh, mà cho dù hắn có địa vị gì đi chăng nữa, mình cũng mắng không lại hắn. Xông lên liều mạng, lại càng không thể. Nơi này là căn cứ của Phỉ Quân, chỉ cần mình dám động, gã mập kia liền dám một súng bắn chết mình, lại còn vu cho mình cái tội “cố tình tấn công cấp trên”.
Hắn sẽ làm được, với cái loại người nói trở mặt liền trở mặt này, có gì mà hắn không làm được?!
Rời khỏi nơi này!
Những sỉ nhục hôm nay phải chịu, ngày khác tất báo lại gấp mười lần!
Cả người Trình Chí Hiên cứng ngắc đi ra cửa, phía sau còn vang tới một câu... Mập mạp kỳ quái hỏi Tô Khắc Chu: “Vừa rồi không nghe rõ, cái tên ngu xuẩn này là ai thế?”. Đã đắc tội, vậy thì phải ngoan độc thêm một chút. Đây vẫn luôn là tín điều của mập mạp. Một roi là quất, hai roi cũng là quất, đã thế thì cứ quất cho sướng cmn tay, chết tính sau!
Cười khổ một tiếng, Tô Khắc Chu đứng lên, há miệng, rốt cuộc lại không nói gì. Trình Chí Hiên lần này thật sự là tự rước lấy nhục. Mập mạp chính là cấp trên răn dạy cấp dưới, là chuyện nội bộ của Bộ chỉ huy Đông Nam. Mặc dù Trình Chí Hiên vài ngày trước kia vẫn là tham mưu trưởng của Long Hưng Hội, thế nhưng, hắn hiện tại dù sao cũng là người của Bộ chỉ huy Đông Nam. Long Hưng Hội Trenock cùng bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ quân đội đồng minh mà thôi, có thể nói cái gì?
“Đi rồi à?” Mập mạp ngược lại rất nhiệt tình, trên khuôn mặt hắn nhìn không ra một chút xấu hổ nào: “Lão Tô, để cho ông thấy việc này thật sự là khiến ông chê cười rồi. Ta đây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép... Ông muốn robot, ta lập tức cho người đưa robot tới. Đúng rồi, nghe nói thượng tướng Bernardote có lời nhắn cho ta?”
"Không phải lời nhắn. . . . Cụ thể như thế nào, ngài tự mình xem đi." Tô Khắc Chu đem một phần văn bản điện tử mã hóa đưa cho mập mạp, cáo từ rời đi.
"Thượng. . . . . Tướng quân!" Viên tham mưu hoang mang nói: "Chúng ta thật sự phải giao robot cho bọn họ sao? Đó vậy mà lại là..."
"Thiển cận! Trận chiến này, cũng không phải chỉ dựa vào chúng ta là có thể thắng được". Mập mạp nghiêm túc phê bình: “Chúng ta đều ở trên một con thuyền, bất cứ thứ gì có thể tăng cường sức chiến đấu của liên minh, chúng ta cũng không thể keo kiệt!”
"Rõ!" Tham mưu ánh mắt sùng bái nhìn mập mạp, dùng sức gật gật đầu!
“Trở về, bảo bên hậu cần chỉnh sửa hình dáng bên ngoài [Du Hiệp] cho đẹp đẽ hơn chút nữa vào, cố gắng đạt tới hiệu quả không cần đánh cũng thắng!” Mập mạp tùy tiện vỗ vỗ bả vai viên tham mưu, đi về phía cửa: “Những thứ ở bên trong, có thể tháo được thì tháo xuống toàn bộ. Đổi thành cấu tạo của robot tư nhân là được rồi.”
"Rõ!" Tham mưu gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn về phía mập mạp lại càng thêm sùng bái.
Phố Bia, có lẽ là nơi náo nhiệt của trạm không gian 106 rồi.
Hầu như tất cả các thuyền viên trên các chiến hạm đỗ lại ở trạm không gian đều tập trung ở chỗ này. Mà đám dân buôn lậu, thương nhân vũ trụ, dân vượt biên, dân thám hiểm, dân lừa đảo, dân cờ bạc, trộm vặt cùng với dân dò đường bán tin tức cũng cả ngày chui rúc nằm vùng ở xó này.
Các quán bia hai bên đường sớm đã chật kín hết chỗ, ở giữa con đường rộng 30m cũng đã được sắp bàn, chỉ lộ ra một con đường qua lại rộng không quá 2m.
Gắng sức đẩy một gã đàn ông thấp bé mượn cớ chen lấn mà chạm vào ngực mình ra, Mỹ Đóa đã đỏ bừng cả mặt. Ở bên cạnh nàng, một nữ nhân gần như lõa lồ đang ngồi ở trên đùi một người đàn ông vạm vỡ với chiếc quần đã tụt xuống bàn chân, nhấp nhô lên xuống, khi nhìn về phía Mỹ Đóa lại nhướn mày một cái, vẻ mặt khiêu khích.
Mỹ Đóa hoảng hốt quay đầu, thế nhưng lại phát hiện ra, ở phía bên kia, rất nhiều gã đàn ông uống rượu đang không kiêng nể gì cả mà quét mắt về phía mình, còn có mấy nữ nhân quần áo bại lộ đang cười nhạt với mình.
Mỹ Đóa cắn chặt moi, kiên định theo sát phía sau con trai bà chủ nhà. Trường hợp như vậy, thời điểm khi nàng bước lên phi thuyền rời khỏi Leray cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi. Ở xã hội chủ lưu loài người, miêu tả về thế giới Tự Do không hề sai một chút nào với tràng cảnh bây giờ.
Đây là một thế giới dơ bẩn, mà mình, muốn tìm được mập mạp, nhất định phải đi qua được cái thế giới này!
Con trai của bà chủ nhà đi tới một quán bar tên là Hồng Yêu Tinh (*) một cách quen thuộc, dẫn Mỹ Đóa đi qua đại sảnh chật kín mà ồn ã, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn nhỏ hình vuông trong góc.
(hồng ở đây có nghĩa là đỏ)
"Cho ta một cốc bia..." Con trai bà chủ một bên nói với bồi bàn, một bên nhìn Mỹ Đóa: "Ngươi uống cái gì, rượu hay là nước giải khát?"
"Nước giải khát đi..." Mỹ Đóa biết , vào quán rượu cho dù không uống cũng phải ăn một chút gì đấy, đây là bà chủ đã nhắc nhở qua, đây thế nhưng lại không phải là nơi có thể cho mình ngồi miễn phí. nàng liền nhỏ giọng bổ sung: "Rẻ nhất ấy..."
"Cho một cốc "Trong như nước" đi..." Con trai bà chủ kêu với bồi bàn một cái tên khiến cho Mỹ Đóa nghe ra tương đối vừa ý, nói tiếp: "Ngươi ngồi ở chỗ này một chút. Ta đi tìm người, xem có ai biết tàu về Mars hay không, đám buôn tin kia luôn biết rất nhiều tin tức. Ta tìm được rồi sẽ mang hắn qua, ngươi trả tiền phí tin tức... Phí tổn không nhiều lắm, tin tức như vậy tối đã là tám trăm hoặc một nghìn Phỉ Nguyên."
"Cám ơn." Mỹ Đóa mỉm cười với người đàn ông tận tình kia.
Nụ cười ôn nhu đến tận xương tủy khiến cho khuôn mặt giống với bà chủ nhà của người đàn ông liền có chút thất thần.
Chờ đến khi bồi bàn của quán bar một lần nữa xuất hiện ở bên cạnh chiếc bàn nhỏ, người đàn ông bưng bia kia đã biến mất ở trong sóng người của quán bar.
Mỹ Đóa nhìn thứ "nước giải khát" ở trước mặt... Nói thật, nàng nhìn không ra thứ này cùng với nước lọc thì có gì khác nhau. Bất quá, với một người một ngày chỉ uống một cốc nước như nàng, vẫn đang cố gắng khống chế bản thân. Tuy rằng mình cần trả phí cho cái thứ này, thế nhưng, ở cái thế giới hỗn loạn này, có thể không uống thì cứ không uống là tốt nhất.
Trên vách tường kim loại giống như của khoang thuyền ở xung quanh quán bar, mấy chiếc loa siêu cổ lắp ở trên đó đang toàn lực liều mạng diễn tấu thứ âm nhạc sôi động. Trong sàn nhảy ở trung tâm, mọi người đang nhảy Điệu nhảy Vũ trụ. Đây cũng không phải là điệu nhảy mô phỏng theo trạng thái không trọng lượng ở Trái Đất cổ, mà đây là một loại vũ đạo nhiều người thịnh hành trong hành trình vũ trụ của loài người. Đặc tính nhiệt tình mà phóng khoáng lại thêm vài đoạn nhảy nghiêm túc chỉnh tề cố định trong điệu nhảy, khiến cho những người khiêu vũ trong cá thể hòa lẫn cùng tập thể không ngừng xen cắt nhau, ngay ngắn và hỗn độn, kiềm chế và phóng túng, có sức hút cực kỳ mạnh mẽ, chính là điệu nhảy ắt không thể thiếu được từ vũ hội hoàng gia cho đến quán rượu ven đường.
Có thể là do trong góc phòng an toàn không bị ai quấy rầy, có thể là do bị điệu nhảy cuốn hút, hoặc có thể do cảm giác khoảng cách với mập mạp càng ngày càng gần, tâm tình của Mỹ Đóa đã tốt hơn không ít so với trước. Nàng len lén gõ nhịp theo tiết tấu, thậm chí còn nhấp nhấp cốc nước giải khát thoạt nhìn giống như nước lọc nhưng trên thực tế lại có một mùi vị đặc biệt kia, sau đó đảo mắt, thè lưỡi.
Thế nhưng , theo từng khúc nhạc được phát lên, người khiêu vũ càng lúc càng ít, Mỹ Đóa cũng vẫn không thấy người con trai của bà chủ nhà trở về.
Đang lúc lo lắng, một người đàn ông trung niên mặc áo jacket da cùng với một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi và quần jean, dưới vòng vây của mấy gã đại hán đã đi tới trước mặt Mỹ Đóa.
"Cô em tên là Mỹ Đóa ?" Ngón tay trắng nõn của người phụ nữ mơn trớn lên gương mặt của Mỹ Đóa.
"Mấy người là..." Mỹ Đóa hơi luống cuống chân tay mà nghiêng đầu, tránh khỏi ngón tay của người phụ nữ.
"Cô em đã bị bán cho chúng ta rồi." Người phụ nữ cười khẽ, có một sự xinh đẹp yêu mị: "Theo chị đi đi."
"Chị.... chị lầm rồi...." Mỹ Đóa đứng vụt lên, trong lúc kinh hoàng chân của nàng va vào cạnh bàn đến phát đau, đồ uống trong cốc cũng đổ xuống: "Tôi chỉ là đến tìm tàu đi Cảng Tự Do Mars thôi..."
"Thật đáng tiếc..." Người phụ nữ cười lắc đầu , chỉ vào thứ đồ uống đang chảy trên bàn, cười duyên nói : " Cô em nên uống hết cái cốc "Trong như nước" này đi... Đó chính là giá trị bản thân của cô em đấy, chị vừa mới trả tiền cho em rồi, mười vạn Phỉ Nguyên."
****************************
Trên danh sách mà Trình Chí Hiên đưa qua, tất cả đều là tên các thành viên hạch tâm của các đại lưu phái hiện đang trực thuộc Phỉ Quân. Nhất là các chiến sĩ robot cấp bậc Thống Lĩnh và Chiến Thần của các đại lưu phái, càng là một người cũng không bỏ sót.
Lưu phái nào có người nào, trình độ đại khái ra sao, mấy thứ này ở Mars vốn cũng chẳng có gì gọi là bí mật. Không cần quá mất công, chỉ cần hỏi han mấy người Thái Lưu và Tuyệt Sát Lưu đã gia nhập vào dưới cờ hiệu Long Hưng là lập tức có thể làm ra một đống tư liệu đầy đủ chi tiết.
Viên tham mưu đứng ở phía sau mập mạp vừa nhìn thấy bản danh sách này, lập tức liền ngây ra rồi. Lại nhìn qua Trình Chí Hiên, cảm giác buồn nôn như vừa nuốt phải một con ruồi.
Viên tham mưu này là người Leray, đi cùng tàu {Rose Brand} rồi cùng mập mạp lưu lạc ở Thế Giới Tự Do. Trong khoảng thời gian này, đội ngũ này đã chịu đựng biết bao gian khổ, người ngoài hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Cục diện đó gần như là tuyệt vọng, từng chút từng chút dựa vào chính mình mà giãy dụa tới tận bây giờ. Nếu không phải có mập mạp, đội Phỉ Quân này căn bản là không có khả năng tồn tại.
Thế nhưng hiện tại, chỉ một cái mệnh lệnh của Phỉ Minh đã muốn đem bộ phận tinh nhuệ nhất của Phỉ Quân điều động tới làm bộ đội trực thuộc cái gì gọi là Bộ chỉ huy quân đội Đông Nam, việc này cùng với cướp đoạt trắng trợn thì có gì khác nhau?
Lúc Leray thất thủ, bọn hắn ở xó nào? Lúc {Rose Brand} lưu lạc khắp Thế Giới Tự Do, bọn hắn ở xó nào? Hiện giờ bọn hắn nói mọi người đều chịu sự chỉ huy của Phỉ Minh, vậy lúc đầu khi mập mạp lãnh đạo Phỉ Quân ở thị trấn Prue gặp phải vô số kẻ địch, sao Long Hưng Hội ngay một câu nói cũng không có, chả nhẽ khi đó bọn hắn lại chưa biết thân phận thật của mập mạp?
Cả gian phòng liền rơi vào im lặng.
Tô Khắc Chu đang lẳng lặng cầm chén trà ngồi ở một bên, trong lòng ngổn ngang tâm sự. Nói thực, việc thò tay hái đào vào lúc này, ông ta hoàn toàn không tán thành.
Hiện tại ở chiến khu Đông Nam, phe Tây Ước có danh tướng Mikami Yujin đang chỉ huy trấn giữ. Ba đế quốc lớn Sous, Jaban và Deseyker chẳng những chiếm cứ tinh vực Long Bow của Salerga, tinh hệ Reske của Trenock, tinh hệ Bermuda của Leray mà còn mở ra được thông đạo Leray. Từ chỉnh thể cục diện mà xem, Phỉ Minh tuyệt đối đang ở hạ phong.
Sau khi Cộng hòa Phỉ Dương phát động thế công toàn diện vào đế quốc Binalter, Bộ chỉ huy Phỉ Minh phối hợp với Cộng hòa Trenock đã chỉ đạo tác chiến đối với chiến khu Đông Nam, đó là “chủ yếu kiềm chế”. Cần phải dẫn dụ cẩn thận binh lực của ba đế quốc lớn của Tây Ước, không để cho bọn hắn vượt qua thông đạo Leray để tiếp viện cho Binalter.
Mà hiện nay, người phụ trách toàn bộ chiến khu Đông Nam của Phỉ Minh chính là Fischella.
Quân đội mấy nước Leray, Gatralan, Keneville, Pudituoke và Tartanya đều thuộc bộ chỉ huy liên quân Đông Nam do Fischella lãnh đạo. Lại thêm có sự phối hợp của Cộng hòa Trenock, hình thành trạng thái liên hợp tác chiến của chiến khu phía Đông cùng chiến khu Đông Nam.
Hastings biết người Trenock sẽ không nghe theo chỉ huy của Fischella. Bởi vậy, trong liên quân Phỉ Minh, Hastings đã cắt Trenock thành một bộ phận, trực tiếp phối hợp với ông ta.
Do Long Hưng Hội chịu sự chỉ đạo của quân đội Trenock, đương nhiên vẫn như trước thuộc về Trenock. Còn Phỉ Quân do mập mạp lãnh đạo thì được xem là một bộ phận của quân đội Leray, thuộc sự quản lý của Fischella. Mà Trình Chí Hiên chính là người chịu trách nhiệm việc phối hợp giữa quân đội Trenock với bộ chỉ huy liên quân Đông Nam. Sau khi được điều đến làm nhiệm vụ cùng bộ chỉ huy Đông Nam, ngay từ lần đầu tiên Trình Chí Hiên và Fischella liên lạc với nhau, hai người bọn hắn gần như là hoàn toàn hợp ý.
Bởi vì chính quyền Leray Brodie đã gia nhập vào phe Tây Ước, địa vị của Leray ở Phỉ Minh có thể nói là càng ngày càng sa sút.
Tuy rằng tinh vực Atlantis của Leray còn đang kiên trì chống cự, phó tổng thống Leray Flavio đang ở Trenock dựa theo pháp luật mà nhậm chức Tổng thống lâm thời, xây dựng chính phủ lưu vong, đồng thời bổ nhiệm Bernardote là Phó Tổng chỉ huy tối cao Bộ Thống soái, lãnh đạo Leray tiếp tục chống cự, có thể nói là đã làm đủ mọi cách. Thế nhưng, những điều này cũng không thể thay đổi được địa vị của một quốc gia nho nhỏ đã đánh tới sức cùng lực kiệt ở giữa cuộc chiến tranh này. Hiện tại, liên quân Phỉ Minh đưa ra quyết định gì, gần như không cần trưng cầu ý kiến của Leray.
Sau khi Trình Chí Hiên đưa ra đề nghị đem Phỉ Quân do Điền Hành Kiện lãnh đạo tách ra, sau đó trực tiếp đưa bộ phận tinh nhuệ trong đó lệ thuộc vào bộ chỉ huy cánh quân Mars mới thành lập, Fischella lập tức chấp thuận và đưa ra mệnh lệnh.
Trình Chí Hiên chính là muốn đem những chiến sĩ robot dân gian có sức chiến đấu mạnh mẽ này móc ra từ trong tay mập mạp, mà Fischella, thì căn bản là không tin tưởng vào bất cứ người Leray nào, lại càng không tin tưởng vào mập mạp. Ở trong mắt hắn, lực lượng mà mập mạp nắm giữ trong tay càng lớn, hắn lại càng khó xử lý. Nói không chừng một ngày nào đó, gã mập mạp này lại thông đồng làm bậy với mấy tên Leray đã đầu nhập vào Tây Ước.
Huống hồ, dựa theo ý kiến chỉ đạo của Hastings đối với tuyến đường bay tự do Mars, để tránh sự uy hiếp tới tuyến đường bay chính, cả khu vực này phải được nắm giữ trong tay Phỉ Minh. Đương nhiên, Phỉ Minh ở đây cũng không bao gồm liên bang Leray hiện tại còn chưa phân rõ thuộc về phe Tây Ước hay là Phỉ Minh.
Thế giới này, vĩnh viễn là lấy thực lực để nói chuyện. Bởi vậy, cái mệnh lệnh này đã đưa ra rất rõ ràng, thậm chí không cần thông báo tới Bộ Thống soái tối cao của Leray. Không cần thiết phải thông báo, mà cũng lười đi thông báo.
Dưới con mắt của Trình Chí Hiên và Fischella, mệnh lệnh vừa ban ra này, mập mạp dù muốn hay không cũng đều phải chấp hành, không có bất cứ chỗ nào để cò kè mặc cả. Nếu hắn thực sự dám làm trái mệnh lệnh, bọn họ liền rất vui lòng đưa hắn ra trước tòa án quân sự.
Thế nhưng, Tô Khắc Chu cũng không nghĩ như vậy.
Quả nhiên, chỉ nghe thấy mập mạp khạc một tiếng, một bãi nước bọt đã phun thẳng vào tờ mệnh lệnh đã được đóng dấu kia, trên khuôn mặt ngu ngơ lộ ra một vẻ mặt rất đắc ý, bàn tay tùy tiện đem mệnh lệnh vò thành một cục rồi ném thẳng vào thùng rác, miệng còn lải nhải lẩm bẩm: “Cái trò chó má gì đây... Ấu trĩ!”
"Ngươi!" Trình Chí Hiên "soạt" một tiếng đứng lên, vừa kinh ngạc vừa giận dữ, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, tay chỉ thẳng vào mập mạp: “Ngươi là đang chống lại quân lệnh!”
“Có kẻ dám nói chuyện với cấp trên như vậy sao?” Sắc mặt mập mạp đột nhiên trầm xuống, khuôn mặt âm trầm đáng sợ, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống cho ta!”
Hắn quát lên một tiếng chói tai này, tự nhiên một cỗ sát khí tôi luyện từ trăm trận chiến liền bốc lên. Cả Trình Chí Hiên lẫn Tô Khắc Chu đồng thời sững sờ.
Hai chữ “cấp trên” khiến cho Trình Chí Hiên đột nhiên nhớ ra rằng gã béo này đã lên chức Thiếu tướng. Hắn cũng trực thuộc bộ chỉ huy Đông Nam, quân hàm lại cao hơn bản thân hai cấp. Bây giờ hắn khiển trách mình, đó chính là việc đương nhiên. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt liền lúc xanh lúc trắng, vừa ngượng vừa tức.
Ngồi xuống, nhìn ánh mắt châm chọc của gã tham mưu đứng phía sau gã mập, bản thân thật sự chịu không nổi lần mất mặt này. Cơ mà nếu không ngồi xuống, vậy thì gã mập kia lại có cớ để áp chế mình. Hắn bảo mình lăn ra, mình cũng phải lăn ra, làm không được, hắn lại lấy cớ chống lại mệnh lệnh cấp trên để nhốt mình lại vài ngày, lúc đó mới thực sự là mất hết thể diện.
Lại nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của mập mạp, trong lòng Trình Chí Hiên liền cảm thấy nghẹn khuất, môi mấp máy, thế nhưng cũng không kìm được mà ngồi xuống.
"Óc ngươi là óc lợn à?"
Thiếu tướng mới lên chức mập mạp cứ như là đang dạy con, ngón tay béo ú ấn ấn vào đầu Trình Chí Hiên, nước miếng văng cả lên mặt hắn: “Fischella ấu trĩ, ngươi cũng bị bại não sao? Hai người các ngươi dựng kịch diễn trò, giả bộ thành hai tên ngu ngốc à?... Sao các ngươi không bảo tên Soberl kiếm vài sư đoàn Tây Ước cho các ngươi chỉ huy luôn đi? Người ta là Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái, đến lượt liên quân Phỉ Minh chúng ta quản à? Phỉ Quân đó là bộ đội của người ta!...”
(đoạn này tác giả xử lí tình huống rất sáng tạo, giơ ngón tay cái phát - nb)
"Phi!" Mập mạp lại phun một ngụm nước miếng ra trước mặt Trình Chí Hiên: “Nói dễ nghe một chút thì ngươi giống như một tên hòa thượng thấy đạo sĩ động phòng liền chửi cha gọi mẹ... Quản lắm vẹo thế? Người ta chơi đùa với đàn bà con gái như thế nào, các ngươi cũng chỉ có thể ngồi một bên nhìn mà chảy nước miếng. Chịu không nổi thì đi mà chơi máy bay (qwerty) đi! Còn nếu nói không dễ nghe, thì đây là bắt chó đi cày, lắm mồm nhiều chuyện. Ngươi coi mình là ông trời à? Ngươi quản được hết mọi người à? Ngươi muốn ai đến thì người ta phải đến sao? Cho dù có là cô nương ở kỹ viện, ngươi cũng phải tự soi gương nhìn lại mình trước đi đã. Ngươi cho rằng chỉ cần tùy tiện đánh mắt đưa tình là người ta liền mê ngươi? Tự tác đa tình! Ngươi sống mấy chục năm được mấy chục cân thịt rồi? Sống làm gì cho phí thịt, tuổi cũng dùng cho chó rồi!... Hiện tại người Leray dưới trướng bộ chỉ huy Đông Nam chỉ có một mình ta, ta con mẹ nó còn chờ bổ sung lính đây! Cùng với Đồng Minh Hỗ Trợ Lưu Phái hợp tác lâu như vậy, ta còn không dám nhòm ngó tới bát cơm của người ta thì thôi, các ngươi là cái c*t gì mà như chó vồ thế?...” Mắt thấy Trình Chí Hiên hít thở gấp gáp, trên trán lộ gân xanh, mập mạp liền không kiên nhẫn mà phất phất tay, đem một bụng oán khí của Trình Chí Hiên chặn lại ở cổ họng: “Vô kỷ luật! Đến bộ chỉ huy Đông Nam của chúng ta, tốt nhất nên thông minh chút đỉnh, lão tử chống lại mệnh lệnh hay không cũng không đến lượt ngươi nói. Cho ngươi mặt mũi lắm rồi đấy. Nhanh cút xéo đi, hôm nay tâm tình tốt, lão tử không bắt nhốt xử lý ngươi nữa. Con mẹ nó chỉ cần ở trước mặt lão tử “hừ” nửa chữ, ngươi xem lão tử xử lý ngươi như thế nào.”
Trong phòng làm việc lại rơi vào im lặng, mọi người đều ngây người trước sự trở mặt đột ngột của mập mạp.
Trình Chí Hiên tất nhiên là gắt gao nhìn chằm chằm vào mập mạp, hai mắt bốc lửa. Tô Khắc Chu cũng đầu óc trống rỗng. Ông ta đã gặp qua đủ loại người, chỉ là chưa từng gặp qua cái thể loại nói trở mặt là liền trở mặt nhanh như vậy, không hề kiêng nể gì, lại càng không phân rõ phải trái. Căn bản không thèm để ý đến cái gì gọi là thân phận khí chất, càng không cần chừa lại nhân tình mặt mũi gì sất.
Chơi thủ đoạn như thế trước mặt loại người này, không phải chính là tự rước lấy nhục sao?
Nhìn vẻ mặt vừa tức vừa giận, mắt trợn trừng như sắp nứt ra của Trình Chí Hiên, viên tham mưu đứng sau lưng mập mạp quả thực sướng không chịu nổi, sướng hơn cả trời tháng sáu ngồi ăn kem ly.
(vcc, so sánh kiểu này chắc chắn là lão tác giả viết chương này vào tháng sáu và đang thèm kem ly - nb
Đáng đời!
Muốn cướp đồ từ trong tay thượng tá của bọn ta, đúng là mù mắt rồi!
Vừa rồi thượng tá còn muốn tính kế các ngươi như vậy, các ngươi ngược lại còn dám tính kế trên đầu bọn ta? Phỉ Quân với phương châm vào kho hàng cũng mang theo cái chổi, các ngươi nghĩ có thể chiếm được chút tiện nghi nào sao?
Chưa nghe qua một câu mà Cảng Tự Do đang lưu truyền: “Phỉ Quân đi qua, không còn một ngọn cỏ!” sao?
"Trừng mắt nhìn ta để làm cái gì, muốn chứng tỏ rằng mắt của ngươi lớn à?" Mập mạp đem tách trà bưng trong lòng bàn tay, nhướng lông mày nhìn Trình Chí Hiên một cái: “Cúi chào! Chút quy củ ấy còn cần người ta phải dạy sao? Lề mề gì nữa, chờ lão tử mời ngươi ăn cơm sao?”
Một lúc lâu sau, Trình Chí Hiên rốt cục đã cúi chào được, xoay người rồi đi về phía cửa.
Tuy rằng hắn hận không thể nhào lên xé rách cái miệng độc địa kia của mập mạp.
Tuy rằng ở trong nháy mắt đó có trăm ngàn ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong óc hắn.
Thế nhưng, hắn vẫn còn khống chế được bản thân. Hắn biết, cao hơn một cấp cũng có thể ép chết người, nếu mình dám có bất cứ động tác gì, cái gã mập này căn bản sẽ không cho mình bất cứ cơ hội nào!
Dùng võ mồm lập tức mắng lại, đừng nói gã mập bây giờ đã đứng trong hàng ngũ tướng lĩnh của Phỉ Minh, mà cho dù hắn có địa vị gì đi chăng nữa, mình cũng mắng không lại hắn. Xông lên liều mạng, lại càng không thể. Nơi này là căn cứ của Phỉ Quân, chỉ cần mình dám động, gã mập kia liền dám một súng bắn chết mình, lại còn vu cho mình cái tội “cố tình tấn công cấp trên”.
Hắn sẽ làm được, với cái loại người nói trở mặt liền trở mặt này, có gì mà hắn không làm được?!
Rời khỏi nơi này!
Những sỉ nhục hôm nay phải chịu, ngày khác tất báo lại gấp mười lần!
Cả người Trình Chí Hiên cứng ngắc đi ra cửa, phía sau còn vang tới một câu... Mập mạp kỳ quái hỏi Tô Khắc Chu: “Vừa rồi không nghe rõ, cái tên ngu xuẩn này là ai thế?”. Đã đắc tội, vậy thì phải ngoan độc thêm một chút. Đây vẫn luôn là tín điều của mập mạp. Một roi là quất, hai roi cũng là quất, đã thế thì cứ quất cho sướng cmn tay, chết tính sau!
Cười khổ một tiếng, Tô Khắc Chu đứng lên, há miệng, rốt cuộc lại không nói gì. Trình Chí Hiên lần này thật sự là tự rước lấy nhục. Mập mạp chính là cấp trên răn dạy cấp dưới, là chuyện nội bộ của Bộ chỉ huy Đông Nam. Mặc dù Trình Chí Hiên vài ngày trước kia vẫn là tham mưu trưởng của Long Hưng Hội, thế nhưng, hắn hiện tại dù sao cũng là người của Bộ chỉ huy Đông Nam. Long Hưng Hội Trenock cùng bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ quân đội đồng minh mà thôi, có thể nói cái gì?
“Đi rồi à?” Mập mạp ngược lại rất nhiệt tình, trên khuôn mặt hắn nhìn không ra một chút xấu hổ nào: “Lão Tô, để cho ông thấy việc này thật sự là khiến ông chê cười rồi. Ta đây chỉ tiếc rèn sắt không thành thép... Ông muốn robot, ta lập tức cho người đưa robot tới. Đúng rồi, nghe nói thượng tướng Bernardote có lời nhắn cho ta?”
"Không phải lời nhắn. . . . Cụ thể như thế nào, ngài tự mình xem đi." Tô Khắc Chu đem một phần văn bản điện tử mã hóa đưa cho mập mạp, cáo từ rời đi.
"Thượng. . . . . Tướng quân!" Viên tham mưu hoang mang nói: "Chúng ta thật sự phải giao robot cho bọn họ sao? Đó vậy mà lại là..."
"Thiển cận! Trận chiến này, cũng không phải chỉ dựa vào chúng ta là có thể thắng được". Mập mạp nghiêm túc phê bình: “Chúng ta đều ở trên một con thuyền, bất cứ thứ gì có thể tăng cường sức chiến đấu của liên minh, chúng ta cũng không thể keo kiệt!”
"Rõ!" Tham mưu ánh mắt sùng bái nhìn mập mạp, dùng sức gật gật đầu!
“Trở về, bảo bên hậu cần chỉnh sửa hình dáng bên ngoài [Du Hiệp] cho đẹp đẽ hơn chút nữa vào, cố gắng đạt tới hiệu quả không cần đánh cũng thắng!” Mập mạp tùy tiện vỗ vỗ bả vai viên tham mưu, đi về phía cửa: “Những thứ ở bên trong, có thể tháo được thì tháo xuống toàn bộ. Đổi thành cấu tạo của robot tư nhân là được rồi.”
"Rõ!" Tham mưu gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn về phía mập mạp lại càng thêm sùng bái.
/969
|