Cả nhà thi đấu chính lặng ngắt như tờ.
Robot của Cosmo và Long Thái một trái một phải khom lưng chống gối, vây quanh ở bên cạnh mập mạp nhìn hết bên này bên nọ. Bộ Binh ở bên kia cũng chạy tới, đẩy đầu gối robot của Cosmo ra, kiễng chân nhìn vào. Ngay cả Bazz cũng lộn mình chui ra khỏi đàn robot [Thiên Phạt] hỗn loạn, cửa khoang lái bật mở, Bazz thò đầu ra nhìn xuống, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ồ día, là thật!"
Mấy tên vây quanh khoang điều khiển giống như cỗ quan tài thủy tinh mà khoa tay múa chân tấm tắc kêu lạ.
"Đây là bằng kim loại hả?!" Bazz ngoáy ngoáy mũi.
"Ta thấy không giống. Nhìn qua thì hình như là chì thì phải." Bộ Binh tiếp cận gần nhất, hầu như dán mặt vào trong khoang lái trong suốt.
" Hai người các ngươi tỏ ra có chút hiểu biết được không vậy. Là kim loại hay là chì thì đều nặng chết bà. Ngươi xem cổ của gã này nhỏ như chim cút vậy, có thể đội lên được sao?" Cosmo bĩu môi nói.
"Thật là đáng thương. Hắn nhất định là bị bệnh gì đó ở đầu, cần phải đổi xương sọ." Bazz chép chép miệng.
" Bắt hắn cho Bellky và Thạch Thành Lĩnh. Ngươi nói xem bọn họ có thể mang hắn đi giải phẫu hay không?" Long Thái gãi gãi đầu, nhìn về phía mập mạp.
Mập mạp cười nhạt: "Còn phải nói nữa à, có mấy thứ rơi xuống tay bọn hắn là còn hoàn chỉnh chứ?"
Mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Bazz theo thân thể của Anmon dần di chuyển xuống dưới: "Túi đại não là bọc bằng kim loại rồi. Mấy người nói xem, túi "trứng nhỏ" phía dưới của hắn có phải cũng được bọc kim loại hay không?"
Mọi người nhất thời đều có chút sững sờ... Hai mặt nhìn nhau, mập mạp do dự nói: "Không bằng... lột ra nhìn xem?"
Anmon chỉ có thể hôn mê bất tỉnh.
Đối với hắn mà nói, đây căn bản là một cơn ác mộng. Tài Quyết Quân Đoàn công diễn ở các góc trên bản đồ chiến tranh, uất ức nhất ở phương diện này có lẽ chính là hắn rồi. Thỏa nguyện chí lớn trong tưởng tượng, tung hoành ngang dọc trong tưởng tượng, khí phách hiên ngang lấy một địch trăm trong tưởng tượng, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Anh hùng hụt hơi cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi...
Thượng đế thế nào lại tạo ra một gã mập mạp như vậy, còn có cả một đám vô lại đại ác y như vậy ở bên cạnh hắn nữa?!
Khiến cho Anmon nghĩ không ra chính là, gã mập mạp này tới cùng là đã dỡ xuống chiếc robot mà để đề phòng bị lộ nên có bảo mật chặt chẽ đến mức mình cũng không dám tùy tiện đụng vào này như thế nào. Trong nháy mắt kia, động tác của hắn giống như đầu bếp chặt gà vậy, robot không hề có bất cứ phản kháng nào thì đã hoàn toàn bị khống chế rồi tháo dỡ rồi. Anmon xin thề, ngay cả kỹ sư trưởng trong căn cứ chỉ sợ cũng không có kỹ thuật như gã mập mạp này.
Trong giây phút sắp ngất xỉu, hắn đột nhiên nhớ lại ký ức khi còn bé, mình đang chạy nhanh trên con đường nhỏ lầy lội của nông trường.
" Cút ngay! Thằng thường dân Axe!"
Tiếng quát vút qua khi chiếc xe bay việt dã săn thú chuyên dụng bay vụt qua đến bây giờ vẫn còn vang dội y như trước ở bên tai. Dấu hiệu quý tộc sóc Tulip màu đỏ trên chiếc xe kia vẫn rõ ràng y như cũ. Bởi vì cái tiếng quát này mà mình vẫn luôn vô cùng chán ghét cái trấn nhỏ kia, chán ghét thân phận của mình, liều mạng muốn xuất đầu... Giờ phút này, đã không thể trở về được nữa rồi. Từ khi có cái đầu kim loại này trở đi, mình đã không thể nào quay về được nữa rồi.
Kỳ thực, mình chính là muốn trở lại đến mức nào...
Mấy trăm nghìn khán giả đã có gần một phần ba bị binh sĩ Phỉ Dương cưỡng chế sơ tán rời đi, còn lại hai phần ba thì đứng ở trên khán đài cao cao mà lẳng lặng nhìn chăm chú vào khu chờ đợi ở dưới khán đài.
Từ khi Parkinson bị Bazz đánh chết, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy giống như đang xem một bộ phim gay cấn muôn hình muôn vẻ. Tranh đấu gay gắt giữa người Phỉ Dương và người Leray, trận đấu sinh tử giữa các cơ sĩ trẻ tuổi của Phỉ Quân và bốn gã cơ sĩ siêu cấp thành danh đã lâu, rồi thì hành động tập kích đột nhiên của một gã cơ sĩ Thái Lưu lai lịch bất minh nhằm vào cao tầng cánh quân Mars Phỉ Minh, còn có cả động tác nhảy xuống từ gian vip của gã mập mạp, cùng với chiêu giả chết hèn mọn vô sỉ tới cực điểm cuối cùng nữa... Hoàn cảnh nguy hiểm khiến cho bọn họ giống như con cá nằm vùng vẫy trong vũng bùn cạn nước, không thể thở nổi.
Người thắng cuối cùng vẫn là Phỉ Quân, đám người này đang vậy quanh gã cơ sĩ không may kia, ngươi một lời ta một lời mà tranh luận liên hồi.
Chủ đề tranh luận, hình là như lột quần?!
Mặc dù bị binh sĩ Phỉ Dương vội vã xua đuổi, rất nhiều khán giả tới gần cửa ra vẫn bước tiếp một cách chậm chạp.
Cuộc thi đấu lôi đài lần này chính là lần đặc sắc và cũng chấn động nhất trong tất cả các cuộc thi đấu mà bọn họ đã xem qua.
Kilburn đã chết, Nakagawa Daiki đã chết, Harriman đã chết, Mars của ngày xưa tựa hồ đã bị chôn vùi trong giây phút này. Lịch sử đã mở ra một trang mới ngay trước mặt bọn họ. Cái cảm giác chứng kiến lịch sử này đang vô cùng mãnh liệt.
Mà kẻ đã sáng tạo ra lịch sử, chính là Phỉ Quân, là cái đoàn thể vẫn thần bí y như cũ này.
Mọi dự định của người Phỉ Dương đều đã thành số không. Phỉ Quân đã mạnh mẽ tuyên bố về sự tồn tại của bọn họ, thể hiện ra lực lượng của bọn họ. Tương lai, cái đoàn thể đã không ngừng sáng tạo kỳ tích này lại sẽ sáng tạo ra kỳ tích như thế nào nữa?!
Tất cả thật khiến cho người ta chờ mong.
Quay đầu kiễng chân, đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Rất nhiều khán giả rất dứt khoát mà bước nhanh hơn... Đây là một cuộc thi đấu ngàn năm khó thấy, mình lại càng là một kẻ được chứng kiến. Thời gian trôi qua mau, có bao nhiêu chuyện có thể bốc phét với bạn bè người nhà, nếu không đi nhanh hơn một chút thì chỉ sợ sẽ nghẹn thành bệnh mất!
Dòng người ở cửa ra đã bắt đầu tuôn ra ngoài, Margaret mau chóng chạy ra khỏi gian vip số 9, theo cầu thang đi xuống khán đài, ngược dòng người mà xông về phía khu chờ đợi trong sự cúi chào của các binh sĩ Phỉ Dương. Lúc này phong độ dáng vẻ gì thì đều không đáng quan tâm nữa rồi... Trong mấy trăm nghìn khán giả, chỉ có nàng, còn có cả cái gã mập mạp kia biết được chiếc robot này có ý nghĩa gì đối với Phỉ Minh!
Đó là robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter!
Margaret trăm phần trăm khẳng định phán đoán của mình.
Nàng đã từng nghiên cứu vô số lần về loại robot này, rồi phân tích vô số lần về đặc điểm chiến đấu của nó. Mặc dù robot đã thay đổi vỏ ngoài, mặc dù nhãn lực của nàng không bằng mập mạp, thế nhưng, khi robot cuối cùng bị mở ra vỏ ngoài, kéo xuống khoang lái điều khiển, nàng cũng đã nhận ra được.
Loại robot này có một đặc điểm rõ ràng nhất chính là nó không có khoang lái, hoặc là, phải nói rằng nó không có khoang lái theo kiểu truyền thống!
Các nhà khoa học Phỉ Dương đã sớm tiến hành tính toán về số liệu bên ngoài của loại robot này thông qua các hình ảnh tư liệu. Thế nhưng bất kể như thế nào thì bọn họ vẫn không tính ra được. Phần ngực mỏng manh của loại robot này làm sao có thể chứa đựng nổi mấy bộ phận như máy tính robot, trang bị điều khiển, rồi đài điều khiển, ghế ngồi,... của khoang lái? Cho dù có thu nhỏ giản lược, thêm vào thân thể người thì cũng chiếm thể tích y như vậy. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác ngay ở phương diện thể tích của loại robot này lại đã mang tới cho các nhà khoa học Phỉ Dương một cái nan đề. Cũng từ lúc đó trở đi, Phỉ Dương bắt đầu hoài nghi hệ thống điều khiển của loại robot này đã có sự thay đổi mang tính cách mạng.
Phỉ Dương nằm mơ cũng đều muốn nắm được một chiếc robot như vậy.
Kể từ khi loại robot này xuất hiện lần đầu trên chiến trường giữa Cộng hòa Ryan và Liên Bang Naga, Phỉ Dương đã biết được sự khủng bố của nó. Ước vọng có được nó dần dần càng ngày càng trở nên mãnh liệt lần lượt theo sự xuất hiện của nó.
Thế nhưng, bất kể ở nơi nào thì Phỉ Dương cũng đều không có cơ hội bắt giữa được loại robot này. Ở Cộng hòa Ryan đã từng có một chiếc phá huỷ, thế nhưng cuối cùng, thứ mà các nhà khoa học nhận được chỉ là một đống sắt vụn. Đế quốc Binalter đã hạ đủ công phu vào thiết bị tự hủy trên loại robot này.
Margaret có nằm mơ cũng không ngờ được, đi mòn gót sắt hoài chẳng được, tìm ra chẳng tốn chút công phu. Ở cái Cảng Tự Do Mars rời xa chiến trường trung ương này, vậy mà cứ thế lại bắt xuống được một chiếc. Nàng chứng kiến rất rõ ràng, chiếc robot kia chính là ở dưới tình huống hoàn toàn không thể kháng cự mà bị giải trừ vũ lực. Mạng lưới mạch điện mấu chốt bị dỡ xuống, khoang lái điều khiển cũng bị kéo ra. Thiết bị tự hủy của robot có lợi hại đến mấy đi chăng nữa, không khởi động được thì bất quá cũng chỉ là một vật trang trí!
Chiếc robot này phải chiếm lấy!
" Hôn mê?!" Mập mạp mở khoang lái trong suốt, kéo gã cơ sĩ đang nằm ở bên trong ra, giao cho Long Thái.
Quay đầu nhìn qua, Margaret đã chạy tới được khu chờ đợi, đang nói gì đó với robot cảnh vệ Phỉ Dương. Mập mạp liền hung ác hạ lệnh: "Robot và người đều mang cả về. Ai cản, chém!"
Vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Margaret, mập mạp liền biết được, con quỷ nhỏ kia cũng nhận ra được chiếc robot này.
Hắn không trông chờ rằng có thể che giấu được người Phỉ Dương, có điều, hắn cũng không dự định giao đồ ra. Hắn quyết định rồi, kẻ nào dám cướp đồ ở trên tay hắn, hắn sẽ cắn kẻ đó!
Bắt được chiếc robot này, mập mạp cũng là cơ duyên xảo hợp. Hắn không mong ngóng rằng về sau còn có thể bắt được chiếc thứ hai. Nếu như không phải chiếc robot này đã thay đổi vỏ ngoài, dựa vào máy quét kết cấu của [Du Hiệp] thì căn bản không thể quét ra được kết cấu của nó. Lần này, quét hình cũng chỉ được 40%. Còn lại, mập mạp chính là căn cứ vào sự khác biệt của nó với kết cấu bên ngoài của [Kình Điện] khi nó chiến đấu mà suy tính ra.
Chỉ cần biết được vị trí khoang lái của nó, biết được đầu mối điện tử và đầu mối động lực động cơ của nó, mập mạp chính là có thể hạ thủ.
Luận về chiến đấu robot, trên thế giới này có lẽ còn có người lợi hại hơn hắn. Thế nhưng luận về tháo dỡ robot, mập mạp dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ. Tuyệt chiêu này chính là tiền vốn giữ mạng của hắn! Mặc dù như vậy, khi xuất thủ, mập mạp cũng chỉ nắm chắc 50%.
May mắn, mò mẫm suy đoán vậy mà lại chiếm được viên mãn. Chiến quả vất vả mới có được, ai lại muốn giao ra ngoài, có mà đau còn hơn cắt thịt.
Mới nghĩ đến, con mắt mập mạp đều xanh lè rồi.
Nhận được mệnh lệnh của Margaret, mắt thấy bốn chiếc robot rách nát đang khiêng khiêng xách xách muốn chuồn ra ngoài, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thiết giáp Phỉ Dương phụ trách công tác cảnh vệ của cuộc thi đấu lôi đài lần này nhất thời liền gấp gáp. Vung tay lên, mấy chục chiếc [Thiên Phạt] cùng với hơn mười chiếc [Thần Tứ] liền vây chặt xung quanh bốn chiếc robot Phỉ Quân. Mặc dù trong nhà thi đấu xung quanh vẫn còn mấy trăm nghìn khán giả vẫn còn chưa rời đi, hắn cũng không quan tâm nữa rồi. Tất cả các robot đều mở khoang phóng tên lửa, pháo năng lượng giữ vững trạng thái nạp năng lượng hoàn tất, rất có dáng điệu như một lời không hợp liền xắn áo đấu võ.
Nói thật, vị thiếu tá tiểu đoàn trưởng này cũng không muốn trở mặt với Phỉ Quân.
Cuộc thi đấu lôi đài lần này, hắn dẫn đi cảnh vệ bất quá chỉ là một đại đội thiết giáp và hơn một nghìn binh sĩ. Nơi này là địa bàn của cánh quân Mars, không ai nghĩ đến sẽ có kẻ gây khó dễ với quân đội Phỉ Dương ở cái tinh cầu này. Trung tâm thi đấu rất rộng lớn, có điều, từ khu thương mại trung tâm trở về nhà thi đấu chính thì bất quá chỉ là mấy con đường. Chỉ cần chặn đầu đường lại là không kẻ nào dám làm loạn. Một đại đội hơn một trăm robot gặp phải xung đột rối loạn có lớn hơn nữa thì trong nháy mắt cũng có thể dẹp yên. Bởi vậy, khi thi đấu bắt đầu, hắn vẫn còn ngồi ở trên khán đài, một bên cho đại đội trưởng dưới tay đi làm việc, một bên ngồi xem thi đấu.
Ai mà biết được, mắt thấy thi đấu đã tới vòng 4 người, Carolina chuẩn bị rời đi, vậy mà lại nhảy ra một tên điên hung hãn tập kích vào gian vip số 1.
Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó, vị tiểu đoàn trưởng này chính là toàn thân mồ hôi lạnh. Nếu như Carolina cùng với Trương Bằng Trình, còn có cả phòng các sĩ quan cao cấp của Phỉ Dương và Trenock bị chiếc robot kia hạ sát, vậy thì mình sợ rằng có sống cũng sẽ bị lột hai tầng da!
Nói thật, khi thấy cậu cơ sĩ có tên là Cosmo kia đẩy vai phá rối chiếc [Kình Điện] màu tím kia, hắn hận không thể xông lên ôm hôn cậu ta mấy cái. Sau đó, khi nhìn thấy chiếc [Kình Điện] màu tím kia đã ác đấu một hồi với mấy chiếc robot Phỉ Quân, hắn lại càng cảm thấy may mắn vì có sự tồn tại của mấy cơ sĩ Phỉ Quân.
Bằng không, một chiếc robot này nếu không thể đánh gục toàn bộ đại đội thiết giáp dưới tay hắn thì chí ít cũng có thể đánh cho tối tăm mặt mũi. Muốn ngăn cản hắn hạ thủ đám người Carolina hoặc là không cho hắn rời đi thì lại càng không có khả năng. Nếu như để cho hắn xông ra được khỏi cái nhà thi đấu này. đừng nói là một cái sư đoàn thiết giáp 107, cho dù là mười sư đoàn thì cũng không thể kiềm giữ được hắn trên cái tinh cầu khổng lồ này. Trong bộ đội thiết giáp, sự lợi hại của một gã chiến sĩ robot cấp 9, tất cả mọi người đều biết và cũng đều đã được kiến thức qua.
Vị tiểu đoàn trưởng này đã từng gặp qua một gã chiến sĩ robot cấp 9 của Phỉ Dương trong một lần diễn tập rừng rậm đã một mình lẻn vào vòng gác trung tâm với binh lực một trung đoàn của đối thủ, sau đó phá hủy bộ chỉ huy. Mà những người đang ở trước mắt này, sớm đã vượt qua trình độ của một chiến sĩ robot cấp 9 gần như là truyền thuyết trong quân đội. Một người như vậy có thể làm ra được những sự tình gì, vị tiểu đoàn trưởng đáng thương đơn giản là cũng không dám tưởng tượng.
Khi nhận được mệnh lệnh của Margaret, vị tiểu đoàn trưởng này thực sự rất muốn lấy búa gõ vào trên đầu nữ nhân này một cái, đánh cho cô ta nở hoa rực rỡ luôn.
Leray người ta nói như thế nào thì cũng vẫn là quân đồng minh, lại vừa mới cứu ra một mạng của Carolina. Chiếc robot màu tím cũng là do người ta hạ gục. Ngươi giờ lại hạ lệnh ngăn người ta lại, bắt người ta giao ra chiến lợi phẩm, cái này tính là cái gì chứ? Đừng nói xung quanh vẫn còn có người Trenock, còn có đông đảo dân chúng Mars nhìn chằm chằm vào. Mà cho dù xung quanh đều là người Phỉ Dương thì có thể chặn lại được mấy chiến sĩ đỉnh cấp của người ta sao?!
Thế nhưng, dù thế nào thì cũng phải chấp hành mệnh lệnh.
Tiểu đoàn trưởng chỉ hi vọng mấy người Phỉ Quân sẽ chẳng coi chiếc robot rách nát kia là chuyện gì to tát, bỏ lại robot mà rời đi.
Có điều, sự đời luôn luôn là sợ cái gì thì đến cái ấy.
Nhìn các robot Phỉ Dương tập trung giới bị như lâm đại địch mà bao vây xung quanh mình, mập mạp liền cười híp mắt nói: "Đều là quân đồng minh cả, cứu tướng quân Carolina của các người bất quá chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, không cần phải khách khí vây lên cảm tạ nha?!"
Bị mập mạp châm chọc như thế, các chiến sĩ Phỉ Dương nếu như không phải đang trốn ở trong khoang lái robot thì đã muốn đào một cái hố nhảy xuống. Đội hình tuy rằng còn không có tản ra, thế nhưng nòng pháo năng lượng của một số robot đều đã buông xuống, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía tiểu đoàn trưởng của bọn hắn.
Khuôn mặt vị tiểu đoàn trưởng liền xám đen lại, cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Margaret.
Trên khán đài bốn phía, các khán giả cũng đã phát hiện ra tình hình không đúng. Thấy các binh sĩ Phỉ Dương vậy mà lại vây quanh Phỉ Quân, nhất thời liền rối loạn một hồi.
Margaret cho tới bây giờ đều không nghĩ ra mình lại sẽ làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy. Có điều... Nàng liền cắn chặt môi, chiếc robot này nàng phải có được!
" Điền tướng quân!" Margaret ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua khoang lái robot, nhìn vào mập mạp trong khoang lái: "Chiếc robot này đối với Phỉ Minh hay là đối với toàn bộ cuộc chiến thì đều quá là quan trọng. Ta hi vọng ngài có thể giao lại cho ta, ta bảo đảm, tất cả những gì ngài đã bỏ ra ngày hôm nay, đều sẽ được hồi báo một cách trọng hậu nhất..."
"Nếu như không thì sao đây?!" Mập mạp cắt đứt lời Margaret.
" Ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ được sự quyết tâm của ta!" Trên khuôn mặt khiến cho nhân thần điên đảo của Margaret chính là vẻ kiên định không gì sánh được. Nàng nhìn chăm chú vào con mắt mập mạp: "Bất kể là đền ơn cho ngươi hay là trở mặt cướp đoạt bây giờ, ta cũng đều không tiếc mọi giá nào! Ta chỉ hi vọng ngươi có thể xem xét thời thế, nghĩ cho rõ ràng! Hiện tại, sư đoàn thiết giáp 107 của ta đã sắp sửa đến đây rồi. Cho dù ngươi xông ra thì cũng không thể rời khỏi cái tinh cầu này. Mà ta, vì chiếc robot này thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì! Cho dù lưng bị bêu danh, máu chảy thành sông!"
Lời nói của Margaret khiến cho mọi người đều có chút chấn động.
Nhìn khuôn mặt của Margaret, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nàng không phải đang nói đùa. Thiên đường hay địa ngục chỉ trong một ý nghĩ, thế cục tựa hồ không cho mập mạp bất cứ lựa chọn nào.
" Ngu ngốc!"
Đám lính Phỉ Dương còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy chiếc robot màu xanh kia đã túm lấy Margaret đang hoàn toàn không có phòng bị, dùng sức mà lắc lắc...
Vẻ mặt mập mạp kinh ngạc: "Đàm phán với ông đây, còn đứng gần như thế làm cái gì?!"
Robot của Cosmo và Long Thái một trái một phải khom lưng chống gối, vây quanh ở bên cạnh mập mạp nhìn hết bên này bên nọ. Bộ Binh ở bên kia cũng chạy tới, đẩy đầu gối robot của Cosmo ra, kiễng chân nhìn vào. Ngay cả Bazz cũng lộn mình chui ra khỏi đàn robot [Thiên Phạt] hỗn loạn, cửa khoang lái bật mở, Bazz thò đầu ra nhìn xuống, vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ồ día, là thật!"
Mấy tên vây quanh khoang điều khiển giống như cỗ quan tài thủy tinh mà khoa tay múa chân tấm tắc kêu lạ.
"Đây là bằng kim loại hả?!" Bazz ngoáy ngoáy mũi.
"Ta thấy không giống. Nhìn qua thì hình như là chì thì phải." Bộ Binh tiếp cận gần nhất, hầu như dán mặt vào trong khoang lái trong suốt.
" Hai người các ngươi tỏ ra có chút hiểu biết được không vậy. Là kim loại hay là chì thì đều nặng chết bà. Ngươi xem cổ của gã này nhỏ như chim cút vậy, có thể đội lên được sao?" Cosmo bĩu môi nói.
"Thật là đáng thương. Hắn nhất định là bị bệnh gì đó ở đầu, cần phải đổi xương sọ." Bazz chép chép miệng.
" Bắt hắn cho Bellky và Thạch Thành Lĩnh. Ngươi nói xem bọn họ có thể mang hắn đi giải phẫu hay không?" Long Thái gãi gãi đầu, nhìn về phía mập mạp.
Mập mạp cười nhạt: "Còn phải nói nữa à, có mấy thứ rơi xuống tay bọn hắn là còn hoàn chỉnh chứ?"
Mọi người suy nghĩ một chút, đều gật đầu lia lịa.
Ánh mắt Bazz theo thân thể của Anmon dần di chuyển xuống dưới: "Túi đại não là bọc bằng kim loại rồi. Mấy người nói xem, túi "trứng nhỏ" phía dưới của hắn có phải cũng được bọc kim loại hay không?"
Mọi người nhất thời đều có chút sững sờ... Hai mặt nhìn nhau, mập mạp do dự nói: "Không bằng... lột ra nhìn xem?"
Anmon chỉ có thể hôn mê bất tỉnh.
Đối với hắn mà nói, đây căn bản là một cơn ác mộng. Tài Quyết Quân Đoàn công diễn ở các góc trên bản đồ chiến tranh, uất ức nhất ở phương diện này có lẽ chính là hắn rồi. Thỏa nguyện chí lớn trong tưởng tượng, tung hoành ngang dọc trong tưởng tượng, khí phách hiên ngang lấy một địch trăm trong tưởng tượng, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc. Anh hùng hụt hơi cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi...
Thượng đế thế nào lại tạo ra một gã mập mạp như vậy, còn có cả một đám vô lại đại ác y như vậy ở bên cạnh hắn nữa?!
Khiến cho Anmon nghĩ không ra chính là, gã mập mạp này tới cùng là đã dỡ xuống chiếc robot mà để đề phòng bị lộ nên có bảo mật chặt chẽ đến mức mình cũng không dám tùy tiện đụng vào này như thế nào. Trong nháy mắt kia, động tác của hắn giống như đầu bếp chặt gà vậy, robot không hề có bất cứ phản kháng nào thì đã hoàn toàn bị khống chế rồi tháo dỡ rồi. Anmon xin thề, ngay cả kỹ sư trưởng trong căn cứ chỉ sợ cũng không có kỹ thuật như gã mập mạp này.
Trong giây phút sắp ngất xỉu, hắn đột nhiên nhớ lại ký ức khi còn bé, mình đang chạy nhanh trên con đường nhỏ lầy lội của nông trường.
" Cút ngay! Thằng thường dân Axe!"
Tiếng quát vút qua khi chiếc xe bay việt dã săn thú chuyên dụng bay vụt qua đến bây giờ vẫn còn vang dội y như trước ở bên tai. Dấu hiệu quý tộc sóc Tulip màu đỏ trên chiếc xe kia vẫn rõ ràng y như cũ. Bởi vì cái tiếng quát này mà mình vẫn luôn vô cùng chán ghét cái trấn nhỏ kia, chán ghét thân phận của mình, liều mạng muốn xuất đầu... Giờ phút này, đã không thể trở về được nữa rồi. Từ khi có cái đầu kim loại này trở đi, mình đã không thể nào quay về được nữa rồi.
Kỳ thực, mình chính là muốn trở lại đến mức nào...
Mấy trăm nghìn khán giả đã có gần một phần ba bị binh sĩ Phỉ Dương cưỡng chế sơ tán rời đi, còn lại hai phần ba thì đứng ở trên khán đài cao cao mà lẳng lặng nhìn chăm chú vào khu chờ đợi ở dưới khán đài.
Từ khi Parkinson bị Bazz đánh chết, đến bây giờ bọn họ vẫn cảm thấy giống như đang xem một bộ phim gay cấn muôn hình muôn vẻ. Tranh đấu gay gắt giữa người Phỉ Dương và người Leray, trận đấu sinh tử giữa các cơ sĩ trẻ tuổi của Phỉ Quân và bốn gã cơ sĩ siêu cấp thành danh đã lâu, rồi thì hành động tập kích đột nhiên của một gã cơ sĩ Thái Lưu lai lịch bất minh nhằm vào cao tầng cánh quân Mars Phỉ Minh, còn có cả động tác nhảy xuống từ gian vip của gã mập mạp, cùng với chiêu giả chết hèn mọn vô sỉ tới cực điểm cuối cùng nữa... Hoàn cảnh nguy hiểm khiến cho bọn họ giống như con cá nằm vùng vẫy trong vũng bùn cạn nước, không thể thở nổi.
Người thắng cuối cùng vẫn là Phỉ Quân, đám người này đang vậy quanh gã cơ sĩ không may kia, ngươi một lời ta một lời mà tranh luận liên hồi.
Chủ đề tranh luận, hình là như lột quần?!
Mặc dù bị binh sĩ Phỉ Dương vội vã xua đuổi, rất nhiều khán giả tới gần cửa ra vẫn bước tiếp một cách chậm chạp.
Cuộc thi đấu lôi đài lần này chính là lần đặc sắc và cũng chấn động nhất trong tất cả các cuộc thi đấu mà bọn họ đã xem qua.
Kilburn đã chết, Nakagawa Daiki đã chết, Harriman đã chết, Mars của ngày xưa tựa hồ đã bị chôn vùi trong giây phút này. Lịch sử đã mở ra một trang mới ngay trước mặt bọn họ. Cái cảm giác chứng kiến lịch sử này đang vô cùng mãnh liệt.
Mà kẻ đã sáng tạo ra lịch sử, chính là Phỉ Quân, là cái đoàn thể vẫn thần bí y như cũ này.
Mọi dự định của người Phỉ Dương đều đã thành số không. Phỉ Quân đã mạnh mẽ tuyên bố về sự tồn tại của bọn họ, thể hiện ra lực lượng của bọn họ. Tương lai, cái đoàn thể đã không ngừng sáng tạo kỳ tích này lại sẽ sáng tạo ra kỳ tích như thế nào nữa?!
Tất cả thật khiến cho người ta chờ mong.
Quay đầu kiễng chân, đã không còn nhìn thấy gì nữa rồi. Rất nhiều khán giả rất dứt khoát mà bước nhanh hơn... Đây là một cuộc thi đấu ngàn năm khó thấy, mình lại càng là một kẻ được chứng kiến. Thời gian trôi qua mau, có bao nhiêu chuyện có thể bốc phét với bạn bè người nhà, nếu không đi nhanh hơn một chút thì chỉ sợ sẽ nghẹn thành bệnh mất!
Dòng người ở cửa ra đã bắt đầu tuôn ra ngoài, Margaret mau chóng chạy ra khỏi gian vip số 9, theo cầu thang đi xuống khán đài, ngược dòng người mà xông về phía khu chờ đợi trong sự cúi chào của các binh sĩ Phỉ Dương. Lúc này phong độ dáng vẻ gì thì đều không đáng quan tâm nữa rồi... Trong mấy trăm nghìn khán giả, chỉ có nàng, còn có cả cái gã mập mạp kia biết được chiếc robot này có ý nghĩa gì đối với Phỉ Minh!
Đó là robot đời thứ mười hai của đế quốc Binalter!
Margaret trăm phần trăm khẳng định phán đoán của mình.
Nàng đã từng nghiên cứu vô số lần về loại robot này, rồi phân tích vô số lần về đặc điểm chiến đấu của nó. Mặc dù robot đã thay đổi vỏ ngoài, mặc dù nhãn lực của nàng không bằng mập mạp, thế nhưng, khi robot cuối cùng bị mở ra vỏ ngoài, kéo xuống khoang lái điều khiển, nàng cũng đã nhận ra được.
Loại robot này có một đặc điểm rõ ràng nhất chính là nó không có khoang lái, hoặc là, phải nói rằng nó không có khoang lái theo kiểu truyền thống!
Các nhà khoa học Phỉ Dương đã sớm tiến hành tính toán về số liệu bên ngoài của loại robot này thông qua các hình ảnh tư liệu. Thế nhưng bất kể như thế nào thì bọn họ vẫn không tính ra được. Phần ngực mỏng manh của loại robot này làm sao có thể chứa đựng nổi mấy bộ phận như máy tính robot, trang bị điều khiển, rồi đài điều khiển, ghế ngồi,... của khoang lái? Cho dù có thu nhỏ giản lược, thêm vào thân thể người thì cũng chiếm thể tích y như vậy. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác ngay ở phương diện thể tích của loại robot này lại đã mang tới cho các nhà khoa học Phỉ Dương một cái nan đề. Cũng từ lúc đó trở đi, Phỉ Dương bắt đầu hoài nghi hệ thống điều khiển của loại robot này đã có sự thay đổi mang tính cách mạng.
Phỉ Dương nằm mơ cũng đều muốn nắm được một chiếc robot như vậy.
Kể từ khi loại robot này xuất hiện lần đầu trên chiến trường giữa Cộng hòa Ryan và Liên Bang Naga, Phỉ Dương đã biết được sự khủng bố của nó. Ước vọng có được nó dần dần càng ngày càng trở nên mãnh liệt lần lượt theo sự xuất hiện của nó.
Thế nhưng, bất kể ở nơi nào thì Phỉ Dương cũng đều không có cơ hội bắt giữa được loại robot này. Ở Cộng hòa Ryan đã từng có một chiếc phá huỷ, thế nhưng cuối cùng, thứ mà các nhà khoa học nhận được chỉ là một đống sắt vụn. Đế quốc Binalter đã hạ đủ công phu vào thiết bị tự hủy trên loại robot này.
Margaret có nằm mơ cũng không ngờ được, đi mòn gót sắt hoài chẳng được, tìm ra chẳng tốn chút công phu. Ở cái Cảng Tự Do Mars rời xa chiến trường trung ương này, vậy mà cứ thế lại bắt xuống được một chiếc. Nàng chứng kiến rất rõ ràng, chiếc robot kia chính là ở dưới tình huống hoàn toàn không thể kháng cự mà bị giải trừ vũ lực. Mạng lưới mạch điện mấu chốt bị dỡ xuống, khoang lái điều khiển cũng bị kéo ra. Thiết bị tự hủy của robot có lợi hại đến mấy đi chăng nữa, không khởi động được thì bất quá cũng chỉ là một vật trang trí!
Chiếc robot này phải chiếm lấy!
" Hôn mê?!" Mập mạp mở khoang lái trong suốt, kéo gã cơ sĩ đang nằm ở bên trong ra, giao cho Long Thái.
Quay đầu nhìn qua, Margaret đã chạy tới được khu chờ đợi, đang nói gì đó với robot cảnh vệ Phỉ Dương. Mập mạp liền hung ác hạ lệnh: "Robot và người đều mang cả về. Ai cản, chém!"
Vừa nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Margaret, mập mạp liền biết được, con quỷ nhỏ kia cũng nhận ra được chiếc robot này.
Hắn không trông chờ rằng có thể che giấu được người Phỉ Dương, có điều, hắn cũng không dự định giao đồ ra. Hắn quyết định rồi, kẻ nào dám cướp đồ ở trên tay hắn, hắn sẽ cắn kẻ đó!
Bắt được chiếc robot này, mập mạp cũng là cơ duyên xảo hợp. Hắn không mong ngóng rằng về sau còn có thể bắt được chiếc thứ hai. Nếu như không phải chiếc robot này đã thay đổi vỏ ngoài, dựa vào máy quét kết cấu của [Du Hiệp] thì căn bản không thể quét ra được kết cấu của nó. Lần này, quét hình cũng chỉ được 40%. Còn lại, mập mạp chính là căn cứ vào sự khác biệt của nó với kết cấu bên ngoài của [Kình Điện] khi nó chiến đấu mà suy tính ra.
Chỉ cần biết được vị trí khoang lái của nó, biết được đầu mối điện tử và đầu mối động lực động cơ của nó, mập mạp chính là có thể hạ thủ.
Luận về chiến đấu robot, trên thế giới này có lẽ còn có người lợi hại hơn hắn. Thế nhưng luận về tháo dỡ robot, mập mạp dám vỗ ngực tự xưng đệ nhất thiên hạ. Tuyệt chiêu này chính là tiền vốn giữ mạng của hắn! Mặc dù như vậy, khi xuất thủ, mập mạp cũng chỉ nắm chắc 50%.
May mắn, mò mẫm suy đoán vậy mà lại chiếm được viên mãn. Chiến quả vất vả mới có được, ai lại muốn giao ra ngoài, có mà đau còn hơn cắt thịt.
Mới nghĩ đến, con mắt mập mạp đều xanh lè rồi.
Nhận được mệnh lệnh của Margaret, mắt thấy bốn chiếc robot rách nát đang khiêng khiêng xách xách muốn chuồn ra ngoài, tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn thiết giáp Phỉ Dương phụ trách công tác cảnh vệ của cuộc thi đấu lôi đài lần này nhất thời liền gấp gáp. Vung tay lên, mấy chục chiếc [Thiên Phạt] cùng với hơn mười chiếc [Thần Tứ] liền vây chặt xung quanh bốn chiếc robot Phỉ Quân. Mặc dù trong nhà thi đấu xung quanh vẫn còn mấy trăm nghìn khán giả vẫn còn chưa rời đi, hắn cũng không quan tâm nữa rồi. Tất cả các robot đều mở khoang phóng tên lửa, pháo năng lượng giữ vững trạng thái nạp năng lượng hoàn tất, rất có dáng điệu như một lời không hợp liền xắn áo đấu võ.
Nói thật, vị thiếu tá tiểu đoàn trưởng này cũng không muốn trở mặt với Phỉ Quân.
Cuộc thi đấu lôi đài lần này, hắn dẫn đi cảnh vệ bất quá chỉ là một đại đội thiết giáp và hơn một nghìn binh sĩ. Nơi này là địa bàn của cánh quân Mars, không ai nghĩ đến sẽ có kẻ gây khó dễ với quân đội Phỉ Dương ở cái tinh cầu này. Trung tâm thi đấu rất rộng lớn, có điều, từ khu thương mại trung tâm trở về nhà thi đấu chính thì bất quá chỉ là mấy con đường. Chỉ cần chặn đầu đường lại là không kẻ nào dám làm loạn. Một đại đội hơn một trăm robot gặp phải xung đột rối loạn có lớn hơn nữa thì trong nháy mắt cũng có thể dẹp yên. Bởi vậy, khi thi đấu bắt đầu, hắn vẫn còn ngồi ở trên khán đài, một bên cho đại đội trưởng dưới tay đi làm việc, một bên ngồi xem thi đấu.
Ai mà biết được, mắt thấy thi đấu đã tới vòng 4 người, Carolina chuẩn bị rời đi, vậy mà lại nhảy ra một tên điên hung hãn tập kích vào gian vip số 1.
Vừa nghĩ tới tình cảnh lúc đó, vị tiểu đoàn trưởng này chính là toàn thân mồ hôi lạnh. Nếu như Carolina cùng với Trương Bằng Trình, còn có cả phòng các sĩ quan cao cấp của Phỉ Dương và Trenock bị chiếc robot kia hạ sát, vậy thì mình sợ rằng có sống cũng sẽ bị lột hai tầng da!
Nói thật, khi thấy cậu cơ sĩ có tên là Cosmo kia đẩy vai phá rối chiếc [Kình Điện] màu tím kia, hắn hận không thể xông lên ôm hôn cậu ta mấy cái. Sau đó, khi nhìn thấy chiếc [Kình Điện] màu tím kia đã ác đấu một hồi với mấy chiếc robot Phỉ Quân, hắn lại càng cảm thấy may mắn vì có sự tồn tại của mấy cơ sĩ Phỉ Quân.
Bằng không, một chiếc robot này nếu không thể đánh gục toàn bộ đại đội thiết giáp dưới tay hắn thì chí ít cũng có thể đánh cho tối tăm mặt mũi. Muốn ngăn cản hắn hạ thủ đám người Carolina hoặc là không cho hắn rời đi thì lại càng không có khả năng. Nếu như để cho hắn xông ra được khỏi cái nhà thi đấu này. đừng nói là một cái sư đoàn thiết giáp 107, cho dù là mười sư đoàn thì cũng không thể kiềm giữ được hắn trên cái tinh cầu khổng lồ này. Trong bộ đội thiết giáp, sự lợi hại của một gã chiến sĩ robot cấp 9, tất cả mọi người đều biết và cũng đều đã được kiến thức qua.
Vị tiểu đoàn trưởng này đã từng gặp qua một gã chiến sĩ robot cấp 9 của Phỉ Dương trong một lần diễn tập rừng rậm đã một mình lẻn vào vòng gác trung tâm với binh lực một trung đoàn của đối thủ, sau đó phá hủy bộ chỉ huy. Mà những người đang ở trước mắt này, sớm đã vượt qua trình độ của một chiến sĩ robot cấp 9 gần như là truyền thuyết trong quân đội. Một người như vậy có thể làm ra được những sự tình gì, vị tiểu đoàn trưởng đáng thương đơn giản là cũng không dám tưởng tượng.
Khi nhận được mệnh lệnh của Margaret, vị tiểu đoàn trưởng này thực sự rất muốn lấy búa gõ vào trên đầu nữ nhân này một cái, đánh cho cô ta nở hoa rực rỡ luôn.
Leray người ta nói như thế nào thì cũng vẫn là quân đồng minh, lại vừa mới cứu ra một mạng của Carolina. Chiếc robot màu tím cũng là do người ta hạ gục. Ngươi giờ lại hạ lệnh ngăn người ta lại, bắt người ta giao ra chiến lợi phẩm, cái này tính là cái gì chứ? Đừng nói xung quanh vẫn còn có người Trenock, còn có đông đảo dân chúng Mars nhìn chằm chằm vào. Mà cho dù xung quanh đều là người Phỉ Dương thì có thể chặn lại được mấy chiến sĩ đỉnh cấp của người ta sao?!
Thế nhưng, dù thế nào thì cũng phải chấp hành mệnh lệnh.
Tiểu đoàn trưởng chỉ hi vọng mấy người Phỉ Quân sẽ chẳng coi chiếc robot rách nát kia là chuyện gì to tát, bỏ lại robot mà rời đi.
Có điều, sự đời luôn luôn là sợ cái gì thì đến cái ấy.
Nhìn các robot Phỉ Dương tập trung giới bị như lâm đại địch mà bao vây xung quanh mình, mập mạp liền cười híp mắt nói: "Đều là quân đồng minh cả, cứu tướng quân Carolina của các người bất quá chỉ là chuyện nhấc tay mà thôi, không cần phải khách khí vây lên cảm tạ nha?!"
Bị mập mạp châm chọc như thế, các chiến sĩ Phỉ Dương nếu như không phải đang trốn ở trong khoang lái robot thì đã muốn đào một cái hố nhảy xuống. Đội hình tuy rằng còn không có tản ra, thế nhưng nòng pháo năng lượng của một số robot đều đã buông xuống, ai nấy đều quay đầu nhìn về phía tiểu đoàn trưởng của bọn hắn.
Khuôn mặt vị tiểu đoàn trưởng liền xám đen lại, cũng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Margaret.
Trên khán đài bốn phía, các khán giả cũng đã phát hiện ra tình hình không đúng. Thấy các binh sĩ Phỉ Dương vậy mà lại vây quanh Phỉ Quân, nhất thời liền rối loạn một hồi.
Margaret cho tới bây giờ đều không nghĩ ra mình lại sẽ làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy. Có điều... Nàng liền cắn chặt môi, chiếc robot này nàng phải có được!
" Điền tướng quân!" Margaret ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua khoang lái robot, nhìn vào mập mạp trong khoang lái: "Chiếc robot này đối với Phỉ Minh hay là đối với toàn bộ cuộc chiến thì đều quá là quan trọng. Ta hi vọng ngài có thể giao lại cho ta, ta bảo đảm, tất cả những gì ngài đã bỏ ra ngày hôm nay, đều sẽ được hồi báo một cách trọng hậu nhất..."
"Nếu như không thì sao đây?!" Mập mạp cắt đứt lời Margaret.
" Ta hi vọng ngươi có thể hiểu rõ được sự quyết tâm của ta!" Trên khuôn mặt khiến cho nhân thần điên đảo của Margaret chính là vẻ kiên định không gì sánh được. Nàng nhìn chăm chú vào con mắt mập mạp: "Bất kể là đền ơn cho ngươi hay là trở mặt cướp đoạt bây giờ, ta cũng đều không tiếc mọi giá nào! Ta chỉ hi vọng ngươi có thể xem xét thời thế, nghĩ cho rõ ràng! Hiện tại, sư đoàn thiết giáp 107 của ta đã sắp sửa đến đây rồi. Cho dù ngươi xông ra thì cũng không thể rời khỏi cái tinh cầu này. Mà ta, vì chiếc robot này thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì! Cho dù lưng bị bêu danh, máu chảy thành sông!"
Lời nói của Margaret khiến cho mọi người đều có chút chấn động.
Nhìn khuôn mặt của Margaret, tất cả mọi người đều hiểu rõ, nàng không phải đang nói đùa. Thiên đường hay địa ngục chỉ trong một ý nghĩ, thế cục tựa hồ không cho mập mạp bất cứ lựa chọn nào.
" Ngu ngốc!"
Đám lính Phỉ Dương còn chưa phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy chiếc robot màu xanh kia đã túm lấy Margaret đang hoàn toàn không có phòng bị, dùng sức mà lắc lắc...
Vẻ mặt mập mạp kinh ngạc: "Đàm phán với ông đây, còn đứng gần như thế làm cái gì?!"
/969
|