Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 501: Thời gian

/969


Carolina không phản bác được.

Cho dù có thành kiến đến thế nào đối với gã mập mạp này, bà ta cũng không thể phủ nhận sự thật rằng chính bà ta cùng với thủ hạ của bà ta đã được các cơ sĩ Phỉ Quân cứu. Đồng thời, bà ta cũng biết rõ rằng, mục đích ban đầu của đám người này chính là muốn cứu Trương Bằng Trình. Nếu như trong gian phòng chỉ có một mình bà ta mà nói, chỉ sợ... Coi như chiếc robot màu tím kia có đánh trật đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp để cho nó đi đúng hướng!

Bà ta không rõ tại sao Margaret lại phải cản mập mạp lại vào lúc này, có điều, trong khoảng thời gian này, tất cả các hành động của gã mập mạp đã cho thấy rằng, hắn cũng không phải là một đối thủ dễ dàng chịu khuất phục.

Cho dù hắn cúi đầu nhận sai vô số lần ở trước mặt mình, thì đó cũng chỉ là một loại châm chọc đùa cợt ---- hắn hoàn toàn không đem Phỉ Dương nhìn ở trong mắt!

Carolina là một người yêu nước theo chủ nghĩa cực đoan, ở trong từ điển của bà ta, chỉ có lợi ích của quốc gia. Thế nên bà ta có thể đưa ra được những quyết định không thể lý giải nổi ---- như là dùng hạm đội Trenock để đổi lấy sự sống cho hạm đội Phỉ Dương. Thế nhưng, điều này cũng không có nghĩa rằng bà ta sẽ ngu xuẩn đến mức ra tay với mập mạp ở trước mặt lãnh đạo cao tầng của hạm đội số 12 Trenock cùng với mấy trăm nghìn người Mars đang đứng xem.

Ở trên lôi đài, thực lực mà Phỉ Quân thể hiện ra đã khiến cho bà ta có được cái nhìn mới về cái đoàn thể mà từ khi bà ta còn chưa rời khỏi Phỉ Dương thì cũng đã nghe nói đến mòn cả lỗ tai này.

Đây cũng không phải là một đám đám ô hợp gì cả, sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối vượt qua sư đoàn thiết giáp 107 Phỉ Dương dưới tay của mình! Những lời đồn đại kia cũng không phải là chuyện nhảm nhí gì cả, chỉ cần năm mươi chiếc robot màu xanh như thế này cùng với năm mươi Thống Lĩnh Chiến thần có cấp bậc cao hơn bốn cơ sĩ trẻ tuổi trong cuộc thi này, như vậy tuyệt đối có được thực lực tung hoành khắp thành Trung Tâm Mars!

Carolina cũng không hề kém trong việc nhận biết tình thế và cân nhắc lợi ích. Bà ta biết rõ, hiện tại có lẽ nên thay lối suy nghĩ lúc ban đầu rồi! Ít nhất là ở Mars, người Leray có đầy đủ thực lực để nhận được sự tôn trọng. Ở cái chiến khu này, lực lượng và tiếng nói của gã mập mạp chính là không thể bỏ qua. Nếu không áp chế được, vậy thì phải thay đổi một phương thức khác. Nếu không, lợi ích của Phỉ Dương sẽ chỉ càng ngày càng giảm thiểu trong nội đấu!

"Thả thượng tá Margaret ra...." Carolina bình tĩnh nói: "Các ngươi có thể mang đi bất kỳ thứ gì mà các ngươi muốn. Sự việc ngày hôm nay, ta không truy cứu. Điền tướng quân, đừng quên trên danh nghĩa, ta còn là cấp trên của cậu!".

"Không tin được bà!" Mập mạp và Margaret trừng mắt nhìn nhau.

"Xem ra..." Ngoài dự đoán của mọi người, Carolina lại không hề nổi giận. Bà ta phất phất tay, cho các chiến sĩ Phỉ Dương đang vây xung quanh nhường ra một cái lối đi, ngẩng đầu nhìn mập mạp ở bên trong khoang lái robot, nói: "Có chút hiểu lầm đã cản trở sự tín nhiệm giữa chúng ta. Điền tướng quân, ta hi vọng, từ bây giờ trở đi, chúng ta có thể quên hết mọi ân oán trước kia, chung sức hợp tác. Dù sao thì chúng ta cũng đều là người trên cùng một con thuyền.".

"Hử? !" Mập mạp phát hiện ra mình phải đọ mắt to với Margaret, xác thực không có chút lạc quan, lập tức chớp chớp mắt quay đầu sang: "Thả cô ta ra xong, chúng ta có thể đi, muốn mang theo cái gì cũng được chứ? !".

"Đương nhiên." Carolina quay đầu nhìn Trương Bằng Trình vừa đi tới bên cạnh, gật đầu nói.

Mập mạp cũng quay đầu nhìn Trương Bằng Trình.

Nét mặt của vị thượng tướng Trenock không hề thay đổi, ra vẻ của một người ngoài cuộc.

Thế nhưng, cả mập mạp và Margaret đều hiểu rõ, ba phương thế lực ở Mars đã phân biệt rõ ràng.

Vì hạm đội 1201 bị phục kích trước đó nên mập mạp và Trương Bằng Trình đã cùng đứng trên một chiến hào. Hiện tại, Phỉ Quân lại cứu Trương Bằng Trình một lần nữa. Với tính cách của Trương Bằng Trình, nếu ai muốn gây bất lợi cho Phỉ Quân ở ngay trước mặt ông ta, ông ta sẽ không đứng nhìn một cách bàng quan. Điều này mập mạp hiểu rõ, Carolina cũng hiểu rõ.

Hiện giờ Trương Bằng Trình chẳng nói chẳng rằng, nhìn có vẻ như không muốn giúp ai, thế nhưng thật ra, ông ta đã thể hiện rõ thái độ... Cánh quân Mars Phỉ Dương của Carolina cuối cùng đã không thể một tay che trời ở cái thế giới Tự Do này được nữa rồi.

"Nhìn xem!" Mập mạp nở nụ cười: "Như thế này thì có phải là tốt hơn không. Vì hòa bình hạnh phúc của cả nhân loại, mọi người nên giữ một cái hòa khí nha."

Cao giọng hô xong, hắn liền buông Margaret ra: "Thế nào....".

"Không được!" Margaret vừa mới được thả ra lập tức lớn tiếng tức giận nói: "Chiếc robot này ngươi.... Ư ư....".

Mập mạp tắc lưỡi một cái, ngón tay robot không hề chậm trễ liền chặn lại miệng của Margaret một lần nữa.

Các chiến sĩ Phỉ Dương ở bên cạnh đều không ra lời nữa rồi. Cũng không phải bởi vì nữ thần gợi cảm nhất của cánh quân Mars bị bắt nạt mà cảm thấy tức giận, mà là vì kỹ thuật điều khiển robot của mập mạp vừa rồi đã khiến cho bọn hắn kinh sợ.

Một chiếc robot nặng khoảng bảy mươi đến tám mươi tấn, cao 7m, toàn bộ linh kiện chủ yếu là do kim loại tạo thành, vậy mà lại có thể dùng ngón tay một cách linh hoạt để chặn lại miệng của một người khác như vậy...... Thượng đế ơi, động tác này cần khả năng điều khiển robot chính xác đến mức nào kia chứ? !

Chỉ cần mập mạp dùng lực hơi lớn hơn một chút, cho dù không bóp vỡ đầu Margaret thì cũng sẽ bóp nát sạch hàm răng xinh đẹp của nàng!

Các chiến sĩ Phỉ Dương ngơ ngác nhìn cần điều khiển và bàn phím ảo trong tay mình, lại nhìn về phía mập mạp cùng với bốn cơ sĩ trẻ tuổi bên cạnh hắn, rồi lại tiếp tục nhìn về phía mấy vị Chiến thần đang đứng chắp tay, tự nhiên có cảm giác muốn quỳ bái.

Đây là một thời đại của robot, mà đám người bọn họ, chính là những người đã trở thành một cơ sĩ điều khiển robot ở bên trong cái thời đại này! Bọn họ đã đem toàn bộ thể xác và tinh thần của mình mà dâng hiến cho robot, bắt đầu từ khi bọn họ trở thành một chiến sĩ robot, cả sinh mệnh của bọn họ đã gắn liền với robot rồi.

Những người như vậy thì làm sao có thể thờ ơ đối với những gì Phỉ Quân thể hiện ra? !

Trong lòng rất nhiều chiến sĩ đều đang nghĩ...... Nếu như Phỉ Dương và Phỉ Quân không đối chọi như nước với lửa như bây giờ thì thật là tốt biết bao! Khó khăn lắm mới tới được Mars một chuyến, chẳng lẽ cứ trở về tay không như vậy? !

Người xem trên khán đài rộng lớn đã không còn tới một nửa. Mặc dù có rất nhiều người còn chưa muốn rời đi, thế nhưng khi các binh sĩ Phỉ Dương mang theo vũ trang đầy đủ, vẻ mặt lạnh lùng mà đi đến trước mặt bọn họ, bọn họ vẫn phải lựa chọn rời đi. Dàn đèn điện tử phân bố khắp nơi đang chiếu sáng trưng nhà thi đấu. Hình ảnh trên màn hình ảo ở trung ương đã ngừng lại. Trong tiếng động rầm rĩ, chủ quán đã trở nên vắng vẻ, có chút trống trải và tĩnh lặng.

Mập mạp chặn lại miệng của Margaret, đưa ánh mắt nhìn về phía Carolina.

Carolina liếc qua khuôn mặt vẫn không đổi của Trương Bằng Trình ở bên cạnh một cái, âm thầm cắn môi, nói với mập mạp: "Như vậy đi, ta sẽ để các cậu rời đi trước. Ta tin rằng, các cậu sẽ không làm bị thương thượng tá Margaret. Có gì hiểu lầm, đợi chúng ta về......".

Đang nói, bỗng nhiên tiếng điện tử dồn dập của máy liên lạc đã cắt đứt lời của Carolina. Cùng lúc đó, máy liên lạc của Trương Bằng Trình và mập mạp cũng mau chóng vang lên!

Vài giây đồng hồ sau, những người nhận được tin tức đều nhìn nhau, sắc mặt đều đã thay đổi.

Mập mạp buông Margaret xuống, nhảy ra khỏi khoang lái, nhìn thẳng vào Margaret: "Ta và ngươi, làm giao dịch!".

*******SPECIAL KIND OF HERO*******

Phỉ Dương , thủ đô Heidfeld. Mặc dù chiến tranh đang diễn ra đến tận thời điểm hiện tại, tại nơi đây vẫn là một khung cảnh bình yên và phồn vinh vô cùng.

Là siêu cường quốc lớn nhất của nhân loại, Cộng hoà Phỉ Dương có thực lực vô cùng hùng hậu. Nếu một cuộc chiến tranh có thể đánh tới tận Heidfeld, như vậy, dùng lời của người Phỉ Dương mà nói, lúc đó chắc chắn đã đến ngày tận thế của vũ trụ rồi.

Lòng tự hào của một quốc gia siêu cấp đã khắc sâu vào trong tận xương tủy của người Phỉ Dương. Mặc dù hiện tại thế cục không hề lạc quan, thế nhưng cũng không có ai cảm thấy rằng Phỉ Dương sẽ thất bại trong trận chiến này. Tuy rằng ảnh hưởng của chiến tranh đã bắt đầu hiển hiện ở cái quốc gia này, thế nhưng, khoảng cách để ảnh hưởng đến cuộc sống ở Heidfeld thì vẫn còn thật sự rất xa.

Trên đường phố, dòng xe cộ đang cuồn cuộn, người người qua lại như nước. Đây là thành phố lớn nhất vũ trụ, có gần hai tỷ dân cư. Được đầu tư phát triển mấy ngàn năm, nơi này đã sớm không còn bóng dáng khi con người mới di dân đến nữa, cho dù là vũ trụ tận thế thì sợ rằng bụi đất cũng không thể che lấp được con quái vật khổng lồ này. Nếu như muốn hủy diệt nó, vậy thì phải hủy diệt toàn bộ tinh cầu.

Thành phố còn đang không ngừng mở rộng, còn đang không ngừng thay đổi. Nhà cửa cũ kĩ bị dỡ bỏ, thay vào đó chính là các tòa thành vũ trụ càng tiên tiến và cao lớn hơn nữa. Đường phố cũng lần lượt được mở rộng, khu công nghiệp, khu buôn bán, ở trong dòng chảy luân hồi của thời gian đang không ngừng tạo ra những phú hào giàu có trẻ tuổi hơn, những xí nghiệp khổng lồ hơn. Trong quá trình kiến thiết và sản sinh sinh mệnh không ngừng nghỉ này, nền văn minh nhân loại đang được truyền thừa.

Trong thành phố vẫn phồn hoa như xưa, ở ngoại ô phía tây, thành Vinh Diệu vút tận mây xanh vẫn rộng lớn trang nghiêm như cũ.

Tuy rằng nhìn từ bên ngoài, tòa thành vũ trụ này cũng không hề xinh đẹp bằng những tòa thành vũ trụ vượt quá sức tưởng tượng ở khu trung tâm, thậm chí cả khí chất cũng không bằng được. Thế nhưng, đối với những người biết về tòa thành vũ trụ này mà nói, bất kể khi nào và bất kể tâm trạng ra sao, mỗi khi thấy nó thì trong lòng đều luôn mang theo sự kính sợ. Nơi đây chính là trung tâm khống chế lực lượng của cái quốc gia khổng lồ tung hoành vũ trụ này.

Ở bên trong nơi này, mỗi một phần tài liệu nho nhỏ đều có thể quyết định thế cục của toàn bộ vũ trụ. Nhất là trong cuộc chiến tranh đang quét ngang cả xã hội nhân loại như hiện tại, nơi này chính là mắt bão của cuộc chiến này.

Màu nâu đậm, rộng ba mét, dài sáu mét, bị đặt một mình ở giữa gian phòng, đây là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ cũ kỹ, chất gỗ rắn chắc vừa cứng vừa nặng, đường viền đơn giản với nước sơn đẹp đẽ.

Chiếc bàn này, trong gian phòng to lớn màu trắng bạc, nơi mà vách tường cùng với không gian xung quanh đều đã bị chiếm cứ bởi máy tính trung tâm, bản đồ tinh hệ và sa bàn giả lập điện tử , xem ra có vẻ không hợp nhau. Thứ duy nhất có thể tương xứng với nó, hình như cũng chỉ có chiếc ghế lưng dựa cao có đệm mềm mại, cùng với ông lão đang ngồi ở trên ghế mà thôi.

Ở trước bản đồ tinh hệ dựng sát tường, tư lệnh tập đoàn hạm đội Cộng hoà số 5, thượng tướng Chamberlain đang báo cáo lại tình hình chiến đấu ở tinh hà Carleston. Chiếc thước điện tử trong tay ông ta đang di động theo các mũi tên có màu sắc khác nhau trên bản đồ tinh hệ.

"..... Tổng hợp lại, quân ta ở chiến khu Tinh Hà Carleston vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối như cũ. Trong đó, tinh vực A80 thuộc cánh trái tuyến khống chế đang nằm trong tay tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 3 của ta. Tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 9 đã hội hợp cùng với hạm đội số 3, cũng đã hoàn thành xong việc chuẩn bị vượt qua điểm Bước Nhảy tọa độ A80 tiến công hành lang Sa Xà (rắn cát). Ở trung ương tinh hệ Noah, tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 2 và số 5 của ta đã chiếm được 65% cứ điểm quan trọng chiến lược, khu vực chướng ngại và hành lang Bước Nhảy xung quanh điểm Bước Nhảy đã hoàn toàn được hạm đội của ta khống chế trong tay. Thế tấn công ở cánh phải hành lang vũ trụ Montoya tiến triển nhanh nhất, tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 4, số 6 và số 8 đã ép tới gần tinh hệ Saliscar của đế quốc Binalter, nếu Soberl không tăng binh mà nói, ngọn lửa chiến tranh sẽ cháy tới lãnh thổ của bọn họ. Theo các tình báo có thể tin cậy, trước mắt, hạm đội hoàng gia cấp Tượng (voi) số 8 và số 9 của đế quốc Binalter được xác định là đã rời khỏi thủ đô Seaton, phương hướng tiếp viện theo dự đoán chính là tinh hệ Saliscar. Bộ phận tình báo đang chú ý chặt chẽ phương hướng di chuyển của kẻ địch. Căn cứ vào giả lập của bộ phận tác chiến, trong vòng gần ba tháng, đế quốc Binalter sẽ tiếp tục duy trì trạng thái phòng ngự......".

Việc báo cáo dài gần một giờ của Chamberlain đã xong, vị danh tướng này của Phỉ Dương đang đứng yên ở trước mặt Hastings. Ông ta vừa mới trở về gấp từ tiền tuyến, trên khuôn mặt thon gầy với góc cạnh rõ ràng vẫn còn lưu lại sự mỏi mệt do di chuyển trong vũ trụ trong thời gian dài.

Ông ta đang chờ đợi Hastings đánh giá về tình hình hiện tại của Tinh Hà Carleston. Mặc dù bản thân ông ta đã là thượng tướng, thế nhưng, vị lão nhân thậm chí không thể tự mình đứng lên ở đằng sau chiếc bàn gỗ nặng nề kia vẫn mang đến cho ông ta một cảm giác áp bách không thể chống cự như cũ.

Đây là một đại thời đại rộng lớn khổng lồ. Cuộc chiến tranh đang quét qua cả xã hội loài người này đã định trước ra sự hùng tráng vĩ đại của cái thời đại này, đồng thời, cũng đã định trước rằng sẽ có liên tiếp các nhà quân sự mang theo vầng ánh sáng chói mắt mà xuất hiện từ đường chân trời. Loạn thế xuất anh hùng, Chamberlain không thể nghi ngờ rằng sẽ có vô số quân nhân, bao gồm cả bản thân mình, sẽ trở thành những ngôi sao chói mắt nhất, thậm chí trở thành truyền thuyết ở cái thời đại này.

Thế nhưng, bất kể là các danh tướng trên bảng xếp hạng có bao nhiêu người, người có thể được xưng là quân thần thì cũng chỉ có một.

Ngoại trừ vị lão nhân với dáng dấp bình thường, cổ xưa trầm lắng giống như chiếc bàn làm việc nặng nề đang ở trước mặt này ra, không một ai có thể xứng đáng được với danh hiệu này! Có lẽ, trên thế giới này, còn có một gã Soberl có thể khiêu chiến được với ông ấy, thế nhưng, tuyệt đối không có một ai có thể đứng từ trên cao mà nhìn xuống ông ấy.

Ba mươi năm trước, ông ấy gần như là đã dựa vào một thân sức lực của mình mà đưa Phỉ Dương lên ngôi bảo tọa của siêu cường quốc số một. Từ giây phút kia trở đi, thành tựu của ông ấy cũng đã vượt qua tất cả các nhà quân sự khác.

"Làm tốt lắm.".

Bên tai đã truyền đến tiếng nói bình thản của Hastings.

Sự lo lắng đè nặng trong lòng đã dần xẹp xuống, thân thể căng thẳng như dây đàn cũng đã buông lỏng ra. Bốn chữ này khiến cho Chamberlain cảm thấy cả người tê tê như bị điện giật.

Khi vừa ngồi xuống ghế sô pha mềm mại, sự mỏi mệt khắp toàn thân Chamberlain đã biến mất sạch sẽ.

"Ta đã xem hết các chiến dịch của tập đoàn hạm đội số 5." Hastings bình thản ra hiệu cho mấy vị tham mưu tổng bộ tác chiến đang đứng ở bên cạnh ngồi xuống, một bên xem tài liệu trong tay, một bên nói với Chamberlain: "Dùng binh có mức có độ, công có thể công được, thủ có thể thủ được. Sáu hạm đội cấp A của tập đoàn hạm đội số 5 vốn thuộc về các quân khu khác nhau, cậu lại có thể dung hợp lại trong thời gian ngắn như vậy, đúng là không dễ dàng.” Ông ta ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với Chamberlain: "Tướng quân Chamberlain đã khổ cực rồi.".

Chamberlain kiềm chế sự kích động ở trong lòng, cung kính nói: "Nguyên soái, tập đoàn hạm đội số 5 sớm đã là quân tinh nhuệ bách chiến, tôi cũng chỉ tuân theo chỉ đạo của ngài mà làm việc cẩn thận mà thôi.".

"Không cần khiêm tốn." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hastings lộ ra một nụ cười khiến cho người ta cảm thấy như gió xuân đang thổi qua: "Trong hàng ngũ tướng lĩnh Phỉ Dương, bàn về sự cẩn thận, dụng binh ổn trọng thì có rất ít người có thể vượt qua được cậu. Điểm này, hai mươi năm trước ta đã viết trong lời bình về môn chỉ huy học của cậu.".

"Đúng vậy, thưa Nguyên soái!" Chamberlain không khỏi thấy cảm động.

Năm nay ông ta 48 tuổi, lúc trước khi tiến vào trường quân đội thì chỉ là một gã trung đội trưởng nho nhỏ. Đầu tiên là đi nghĩa vụ, sau đó được đề cử vào trường quân đội học tập, điều này đã khiến cho con đường mà ông ta phải đi xa hơn người khác. Thế nhưng, hai mươi năm trước, vị lão nhân tuệ nhãn thức nhân (mắt sáng biết nhìn người) Hastings đã viết một lời bình vào phiếu điểm môn chỉ huy học của ông ta, cũng vì thế mà mở cho ông ta một con đường mây xanh rộng mở.

Từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, ông ta dùng thời gian mười năm để đi qua con đường mà người khác dùng năm năm để đi. Mà từ hai mươi tám tuổi đến bốn mươi tám tuổi, ông ta chỉ dùng thời gian hai mươi năm đã đi qua quãng đường mà người khác cần bốn mươi năm, thậm chí là cả đời đều không thể đi tới.

Ơn tri ngộ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Điều khó có được nhất, cũng là điều khién cho người ta thấy cảm động nhất chính là, đến bây giờ Hastings vẫn còn nhớ rõ hai mươi năm trước đã từng viết một lời bình cho một gã thiếu úy nho nhỏ không hề xuất chúng như ông ta. Thân là người trong cuộc, Chamberlain đã từng nói chuyện với Hastings vô số lần, thế nhưng, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nghe thấy ông nhắc tới chuyện này. Vốn cho rằng chuyện nhỏ này sẽ vĩnh viễn chôn dấu ở trong đáy lòng mình, thế nhưng không ngờ, Hastings vậy mà cũng không hề quên.

Trong trường quân đội, các học sinh may mắn được nghe Hastings dạy bảo không chỉ có trăm nghìn, có thể nói, toàn bộ nhân vật trung kiên trong quân bộ Phỉ Dương đều là học sinh của ông. Mà làm một thành viên trong đó, lại được Hastings coi trọng dẫn đến hoàn toàn thay đổi tương lai của bản thân, Chamberlain cảm thấy, cho dù lấy thân báo đáp cũng không đủ để biểu đạt sự cảm kích của mình.

"Học sinh có được thành tựu ngày hôm nay, toàn bộ là do ngài ban tặng.".

"Ngũ Hổ Thượng Tướng của Cộng hoà....." Hastings cười nói: "Lý Phật, Chamberlain, Mackinley, Glaser, Fischella.... Danh hiệu này cũng không phải do ta cấp cho. Nếu không có bản lĩnh, muốn có cũng không có được.".

Chamberlain xấu hổ nói không ra lời.

Danh hiệu Ngũ Hổ Thượng Tướng là do người nhiều chuyện căn cứ vào chiến tích của các tướng lĩnh Phỉ Dương, xếp hạng trên bảng danh tướng cùng với địa vị trong quân đội Phỉ Dương mà đưa ra. Chuyện thực là như vậy, và cái danh hiệu này cũng đã xuất hiện được gần mười năm(*), thế nhưng bây giờ lại bị một người trước nay chưa từng cười đùa như Hastings nhắc tới, Chamberlain dù sao vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ông ta nghe nói gần đây, sau khi Phỉ Dương tiến vào chiến tranh toàn diện, có người còn bình ra Douglas, Mã Long, Witney, Spencer, Conrad là tiểu Ngũ Hổ Thượng Tướng.

(*, chỗ này mãi mới hiểu được nghĩa, con mịa thằng tác giả và cũng con mịa thằng gõ text luôn - nb)

Mà những người này, không ngoại lệ, đều đã từng là học sinh hoặc đã từng được nghe Hastings giảng bài. Mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều kế thừa tư tưởng quân sự của Hastings. Ảnh hưởng của vị quân thần này đối Phỉ Dương thực sự quá sâu xa.

Hastings vẫy vẫy tay với Chamberlain: "Tới đây, cậu hãy xem cái này.".

Nói xong, ông ta liền nhấn một cái nút trên mặt bàn, mở ra bản đồ điện tử. Sau một lát, một tấm bản đồ tinh hệ của tinh vực Đông Nam đã hiện ra ở trước mắt Chamberlain.

Đây là..... Chamberlain mở to hai mắt ra nhìn. Trên bản đồ tinh hệ ở trước mắt đang tràn ngập các mũi tên và đánh dấu rậm rạp. Đây là sơ đồ tác chiến do tự tay Hastings chế tác!

Hai vị trung tướng và một vị thiếu tướng ngồi trên ghế sô pha không khỏi rối loạn một hồi. Bọn họ thuộc Tổng bộ tác chiến của Bộ Thống Soái, cả ngày đều ở cùng một chỗ với Hastings, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa hề nhìn thấy Hastings tự tay chế tác một sơ đồ tác chiến nào cả.

Người thường thì có thể không biết, thế nhưng đối với bất cứ một vị sĩ quan chỉ huy nào mà nói, sơ đồ tác chiến của Hastings chính là một báu vật vô giá! Không chỉ riêng sơ đồ, còn có cả mạch suy nghĩ tác chiến, quá trình giả lập, thiết lập chiến thuật,...... của Hastings nữa. Có thể học được những gì từ những mũi tên và đánh dấu này, bọn họ cũng không biết. Thế nhưng, mỗi một người bọn họ đều biết, bản sơ đồ này cũng thể hiện cho một cơ hội, một cơ hội có thể khiến cho bản thân mình được du hành theo mạch tư tưởng của Hastings!

Gần hai mươi năm nay, từ trước đến giờ Hastings đều bố trí chiến lược tổng thể ở hội nghị chuẩn bị quân sự, việc chấp hành chiến thuật cụ thể đều là của bộ chỉ huy tiền tuyến. Muốn có được một sơ đồ tác chiến do Hastings tự tay làm ra thì quả thật là khó hơn lên trời!

Chẳng ai ngờ được, sơ đồ tác chiến của một đời quân thần lại có thể xuất hiện vào lúc này, hơn nữa, còn không phải là về chiến trường Tinh hà Carleston nơi liên hệ lợi ích trực tiếp nhất tới Phỉ Dương, mà lại là sơ đồ tác chiến tại tinh vực Đông Nam ở xa xôi.

Chẳng lẽ, chiến cuộc ở khu vực Đông Nam còn quan trọng hơn cả Tinh Hà Carleston? !

"Chiến khu Carleston và tập đoàn hạm đội hỗn hợp số 5, ta đã phái Glaser đi thay thế vị trí của cậu." Hastings chậm rãi nói: "Lần này ta kêu cậu trở về, chính là có việc khác giao cho cậu.".

Chamberlain nhìn không rời mắt vào bản đồ tinh hệ trước mặt, năng lực quân sự trui rèn nhiều năm khiến cho ông ta có thể đem bản đồ tinh hệ lập thể ở trước mắt biến thành một không gian vũ trụ ở trong đầu mình. Mà những mũi tên kia, thì lại hóa thành từng chiến dịch lần lượt biến động ở trong đầu ông ta.

Hastings đưa cho ông ta bản sơ đồ tác chiến này, qua đó cũng cho ông ta biết được nơi ông ta sắp sửa đi tới.

Thế nhưng, mắt thấy thế cục ở Tinh Hà Carleston đang càng ngày càng khẩn trương, giữa Cộng hoà và đế quốc Binalter tất sẽ có một trận long tranh hổ đấu, lúc này lại rời khỏi Tinh Hà Carleston, đối với bất cứ một gã quân nhân có chí hướng kiến công lập nghiệp, ghi tên sử sách mà nói, cũng giống như lột da cắt thịt vậy.

Hình như thấy được một chút do dự cùng hoang mang ở trong mắt Chamberlain, Hastings nói: "Về chiến cuộc ở tinh vực Đông Nam, cậu hãy thử nói một chút về cách nhìn của cậu xem nào.".

Chamberlain có chút do dự.

Phỉ Dương và đế quốc Binalter là chủ lực ở trong cuộc chiến tranh này. Hai đại liên minh, thế nhưng nói cho cùng thì chính là hai siêu cấp đại quốc đánh lẫn nhau. Bên nào thua thì liên minh kéo theo cũng sẽ xong đời.

Hiện tại, Phỉ Minh và Tây Ước, cũng đã tạo thành liên quân. Chiến tranh lúc này đã không còn là chiến tranh giữa hai quốc gia với nhau giống như Leray và Gatralan nữa rồi. Liên quân Phỉ Minh và liên quân Tây Ước đã hạ xuống các quân cờ trên khắp bản đồ vũ trụ của nhân loại.

Kỳ thủ, tất nhiên là là Hastings và Soberl.

Khi phân tích chiến cuộc ở tinh vực Đông Nam, không phải là phân tích một cách đơn giản về tình thế, mà là phân tích bộ phận quan trọng nhất trong cái bàn cờ rút một dây mà động cả rừng này. Tranh đấu thắng bại ở đó có liên quan trực tiếp đến sự thắng bại của toàn bộ ván cờ.

Phân tích tình thế thì đơn giản, thế nhưng, phải phỏng đoán suy nghĩ hai kỳ thủ thâm sâu gần như thành thần như Hastings và Soberl, chuyện đó lại khó như lên trời.

"Nói ra suy nghĩ của cậu đi." Hastings thản nhiên nói: "Nghĩ cái gì thì nói cái đó, không cần cố kỵ.".

"Nguyên soái, thuộc hạ cho rằng...." Chamberlain cắn chặt răng, đưa ánh mắt dời khỏi sơ đồ tác chiến mà mình vừa mới chỉ nhìn qua, trịnh trọng nói: "Nhìn từ toàn cục mà xem, tình hình trước mắt ở tinh vực Đông Nam là đang ngang nhau.".

Ông ta tìm kiếm luận điểm, đem những phân tích về chiến khu Đông Nam trước đó của mình tập trung lại thành một cái tổng kết: "Tôi đã từng phân tích về chiến dịch ở tinh hệ Reske, Trenock hiển nhiên là vẫn chưa thể hiện ra thực lực chân chính của mình. Cái quốc gia này từ trước đến nay đều là như vậy, chưa đến bước đường cùng thì vẫn không có ai biết rõ được bọn họ đang có những gì. Quyền khống chế tuyến đường bay Đông Nam, nếu Sous cùng Jaban không dùng xuất ta mười hai phần khí lực thì chuyện này cũng không tới phiên bọn họ quyết định.".

"À? !" Hastings nhắm mắt lại, dùng tay ra hiệu bảo dừng: "Vậy cậu cho rằng, hiện tại sách lược mà chúng ta nên thực hiện là....".

"Kéo dài!" Hai chữ này đã xuất hiện vô số lần ở trong lòng Chamberlain, giờ phút này nói ra có vẻ đặc biệt rõ ràng: "Dã tâm từ trước đến nay của hai đại đế quốc Sous và Jaban vốn không hề nhỏ. Trước khi thu hoạch đủ ích lợi cho bản thân thì bọn họ không có khả năng men theo thông đạo trung ương Leray xuất binh, tham gia chiến tranh ở Tinh Hà Carleston. Huống chi, ở tinh vực Đông Nam lúc này, chúng ta còn có tướng quân Fischella lãnh đạo cánh quân Đông Nam uy hiếp đến thông đạo trung ương Leray, có Tartanya cùng Pudituoke ngăn chặn Deseyker, có cánh quân Mars và tập đoàn hạm đội Trenock số 12 uy hiếp thông đạo Đông Nam....".

Nói tới chỗ này, Chamberlain liền dừng lại một chút, thấy Hastings ra hiệu bảo tiếp tục, lúc này mới nói tiếp: "Theo thuộc hạ thấy, có Trenock kiềm chế phía Đông Nam, mặc dù tổ chức của Tây Ước chặt chẽ, thế nhưng dưới tình huống ở Đông Nam vẫn còn nằm dưới uy hiếp của chúng ta, Soberl cũng không có lý gì lại ra lệnh cho ba đại đế quốc xuất binh tới Tinh Hà Carleston. Mà nếu như muốn bình định phía Đông Nam, Sous và Jaban cũng sẽ bị Trenock ngăn chặn.”

Thực lực của chúng ta cao hơn đế quốc Binalter, bắt kể tính như thế nào thì thế cục trước mắt đều là chúng ta chiếm ưu thế. Điều duy nhất phải lo lắng chính là tuyến đường bay Tự Do Mars. Trước đó không lâu, tập đoàn hạm đội Trenock số 12 đã dùng trận hình dài Lục Trạch Thành tiêu diệt hai hạm đội cấp A của Sous, dựa vào tính cách của người Sous, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Một khi tuyến đường bay Mars thất thủ, Sous và Jaban liên hợp lại ngăn chặn tinh hệ Reske, Tây Ước sẽ không có lo lắng ở hậu phương, nếu chỉ dựa vào tướng quân Fischella, chỉ sợ không ngăn cản được bọn họ......".

"Phân tích rất chính xác." Hastings gật gật đầu, mở mắt ra, nhìn chăm chú vào Chamberlain nói, khóe miệng mang theo một nét cười lạnh: "Chẳng qua, cậu đã không phải là sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tinh Hà Carleston rồi!".

Chamberlain có chút xấu hổ. Tất cả phân tích vừa rồi của ông ta đúng là được xác lập khi ông ta đứng trên lập trường của sĩ quan chỉ huy chiến khu Tinh Hà Carleston. Còn về chỉnh thể chiến lược, ông ta cũng không hề suy xét sâu hơn. Đó là việc của vị chỉ huy cao nhất trong liên quân là Hastings, cho tới bây giờ thì ông ta cũng không cần phải tự mình đi tính toán làm gì.

"Suy nghĩ một chút xem." Hastings nói từ từ: "Nếu như cậu là Soberl, vậy thì cậu sẽ làm như thế nào? !".

"Tôi sẽ làm như thế nào?" Chamberlain nhíu mày, ngón tay vô thức gõ lên đầu gối của mình, suy nghĩ thật lâu mà vẫn nghĩ không ra được, trong tình thế như hiện tại, vị đại tướng kinh tài tuyệt diễm kia của đế quốc Binalter sẽ làm ra bố trí chiến lược như thế nào.

Đây là một ván cờ mới tiền vào trung đoạn. Khi ván cờ mới bắt đầu, Soberl đã khơi mào tranh đấu ở góc Đông Nam trước, đột nhiên giành lấy lợi thế, đoạt được đại đa số điểm Bước Nhảy Không Gian chủ yếu trên tuyến đường bay chính của loài người. Trên thế cục, các quốc gia Tây Ước đã chia cắt được các quốc gia thành viên Phỉ Minh. Mà đối với mấy quốc gia thành viên quan trọng nhất của Tây Ước ở góc Đông Nam, không thể nghi ngờ là đã chiếm được thượng phong.

Từ khi Hastings giành trước mà động thủ ở Tinh Hà Carleston, ván cờ hiện giờ đã tiến vào trung đoạn. Hiện tại, hai bên đang ở thế giằng co, bất kể là ở Carleston hay là tinh vực Đông Nam, hình như ai cũng không có thực lực một ngụm nuốt sạch đối phương.

Trận chiến tranh này nếu muốn phân ra thắng bại cuối cùng, ít nhất cũng cần năm sáu năm, thậm chí là mười năm, hai mươi năm. Đó đã xem là nhanh lắm rồi. Dù sao thì đây cũng là cuộc chiến tranh vũ trụ của hàng chục quốc gia loài người. Mặc dù nền quân sự hiện tại đã đến mức cả dốc cả quốc lực, tập trung ở mấy đơn vị hạm đội hoặc mười mấy sư đoàn thiết giáp, thường thường đều là đánh một trận liền định thắng thua. Thế nhưng, cũng không ai trông mong rằng cuộc chiến này sẽ chấm dứt ở trong vòng một hai năm!

Vừa nghĩ đến đây, Chamberlain đột nhiên liếc mắt sang Hastings một cái, một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu...... Mười năm, hai mươi năm sau, tuổi tác và thân thể của Hastings...

Ý nghĩ này vừa sinh ra, lập tức không thể át đi được.

So với mấy năm trước, hiện tại Hastings đã già đi rất nhiều. Mọi người luôn bị thu hút bởi vầng sáng trên người ông mà lại đã quên mất rằng, mặc dù là quân thần, ông ấy cũng là một ông già luôn bị tật bệnh quấn thân, càng ngày càng suy yếu.

Lại nhìn về bản sơ đồ tác chiến ở trước mắt này, ý nghĩa của nó, đột nhiên cũng trở nên sâu xa hơn. Trong đầu Chamberlain bỗng trống rỗng.... Tuy rằng Phỉ Dương vô cùng hùng mạnh, thế nhưng, thân là thượng tướng của quân bộ, ông ta biết rõ giữa Phỉ Dương và đế quốc Binalter rốt cuộc chênh lệch xa đến bao nhiêu. Giống như là một chiếc cầu bập bênh bên trong sân chơi của trẻ em, lúc này thế lực hai bên đang ngang nhau, thế nhưng một khi Hastings xảy ra chuyện không may, như vậy....

Soberl, tuyệt đối có thể chơi cho Phỉ Minh đến tàn phế!

Nếu tính toán tới tuổi tác, cái người kia mới là đương kim đệ nhất danh tướng thì phải? !

Hastings giành trước phát động tấn công ở tinh hà Carleston, nguyên bản trong mắt mình và tất cả người Phỉ Dương thì hình như đều không phù hợp với lợi ích của quốc gia, thế nhưng bây giờ, lý do của việc này đã rõ ràng như mặt bàn vậy. Mà nếu đã vậy, suy nghĩ hiện tại của Soberl sẽ là gì đây?

Ngơ ngác nhìn vị lão nhân ở trước mắt -- Hastings đã gầy yếu đi rất nhiều so với trong trí nhớ của Chamberlain, một suy nghĩ bỗng xẹt qua trong đầu ông ta.....

Robot đời thứ 12 của Tây Ước, sức khỏe của Hastings, thế phòng thủ của đế quốc Binalter ở Tinh Hà Carleston, còn có ở tinh vực Đông Nam, Sous cùng Jaban vừa đả thông thông đạo trung ương Leray xong, biểu hiện ra đều là chầm chậm không nóng vội.... Tất cả những việc này, đều quy về một đáp án.... Soberl, đang kéo dài thời gian! Hắn mới là kẻ thắng lớn nhất khi kéo dài thời gian.

Ánh mắt của hắn không tập trung ở Tinh Hà Carleston, hắn không muốn quyết đấu với Phỉ Dương vào lúc này.

Nơi hắn tính kế, chính là tinh vực Đông Nam.

Bất kể Sous và Jaban có dã tâm lớn đến bao nhiêu, bọn hắn cũng không phải là đối thủ của đế quốc Binalter. Soberl sau khi hạ được toàn bộ tinh vực Đông Nam xong thì sẽ thả đám chó dữ này ra! Hắn không cần phải nóng nảy!

Như vậy, sách lược hiện tại của Tây Ước không phải là điều động binh lực của ba đại đế quốc Sous, Jaban và Deseyker tiến vào Carleston, mà là ngược lại....... Đế quốc Binalter, đi qua tinh vực trung ương Leray, xuất binh Đông Nam! !

Hastings nhìn ngón tay Chamberlain từ bản đồ tinh hệ của đế quốc Binalter đi theo phương hướng ngược lại, di chuyển về phía tinh vực Đông Nam, lập tức vui mừng mà nở nụ cười. Theo đó, ông ta lại ho khan kịch liệt một hồi.

Ông ta đem sơ đồ tác chiến giao cho Chamberlain: "Liên lạc với Douglas một chút, cậu ta sẽ nói cho cậu biết các chuyện khác. Đầu tiên cậu hãy tới Trenock trước, ta đã cùng quân bộ Trenock thương lượng xong rồi, phía Đông và Đông Nam sẽ được xác nhập thành một đại chiến khu. Mặt khác, Margaret cũng đang ở Cảng Tự Do Mars.....".

"Giúp ta trông nom nàng," Hastings hít thở sâu một chút, khiến cho lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt bình thường trở lại, đưa một phần tài liệu ở bên cạnh cho Chamberlain: "Quan trọng nhất chính là, cậu phải giúp ta quan sát người này..... Nếu như Carolina không thể quản lý được hắn, vậy thì cậu đừng có ngại, hãy sử dụng hắn nhiều hơn một chút. Đối với người này, ta vẫn rất hiếu kỳ…".

Chamberlain tiếp nhận tài liệu trong tay Hastings, mở ra trang đầu. Một tấm ảnh chụp của một gã mập mạp đã xuất hiện trước mắt.


/969

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status