Mười vị Chiến Thần robot là khái niệm gì?
Trước đây không có ai biết. Ngay cả tưởng tượng thôi thì cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
Bốn năm trước, chiến sĩ robot quân đội cấp mười nổi tiếng toàn bộ vũ trụ, chỉ có mười ba người. Mà hôm nay sau bốn năm, mặc dù cuộc chiến tranh cuốn lấy cả thể giới nhân loại này đã khiến cho rất nhiều cơ sĩ dân gian nhập ngũ trở thành chiến sĩ robot quân đội, mặc dù nhờ sự coi trọng của các quốc gia đối với chiến đấu robot trong cự ly gần mà đã đào tạo ra được không ít cao thủ cận chiến, thế nhưng, số lượng chiến sĩ robot cấp mười cũng vẫn không vượt quá ba chữ số!
Ai mà ngờ được, ngay tại Thương Lãng tinh, ở trong vùng núi bên bờ sông Karachi này, vậy mà lại xuất hiện mười vị chiến sĩ robot cấp Chiến Thần.
Các sĩ quan Trenock trong bộ chỉ huy tạm thời đưa mắt nhìn nhau. Trong căn phòng yên ắng đang vang vọng đâu đó tiếng tim đập mãnh liệt. Trong đầu tất cả mọi người, đảo qua đảo lại cũng chỉ lẩn quẩn cùng một suy nghĩ duy nhất.
"Đám người này rốt cuộc là ai?! Bọn họ... đứng ở bên nào?!"
Ba phút sau, tiểu đoàn thiết giáp Jaban đã hoàn toàn tan vỡ.
Chạy sang trái, chạy sang phải, chạy về sau... Mất đi sự tổ chức, mất đi dũng khí, các robot Jaban tựa như một đàn cá bị dọa cho hoảng loạn, bỏ chạy tán loạn về khắp bốn phía.
Còn dư lại, chỉ là sự giết chóc.
Dưới sự chỉ huy của Lý Vệ Quốc, trung đội 3 do sáu chiếc robot hạng nặng và hai mươi chiếc robot hạng trung tạo thành đang vững bước nghiền ép về phía trước. Trung đội 1 bên trái do Markevitch chỉ huy cũng đã bắt đầu thắt chặt vòng vây. Bọn họ cùng với trung đội 2 do Anthony chỉ huy, tạo thành lưới hỏa lực đan xen, tùy ý tàn sát đám robot Jaban đã không còn năng lực chống cự.
Mà mập mạp cùng với đám tay chân kim bài của hắn, thì lại tựa như pháo hoa giữa bầu trời đêm mà bắn ra bốn phía, sải bước đuổi theo các robot Jaban đang tháo chạy, giết sạch từng tên từng tên một.
Không lưu một kẻ sống nào.
Mười phút sau, toàn bộ khu phục kích, chỉ còn lại có xác chết và mảnh vỡ.
"Thống kê thương vong." Sau khi tiêu diệt được chiếc robot Jaban chạy trốn cuối cùng, mập mạp đưa mắt nhìn bốn phía. Toàn bộ núi rừng đều đã yên tĩnh lại, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo phản xạ từ các mảnh xác kim loại cùng với các đám lửa bập bùng cháy lác đác bốn phía.
"Bốn chiếc robot bị thương nhẹ, một chiếc trọng thương, mất khả năng chiến đấu." Rắm Thối nhanh chóng đưa ra đáp án: "Không có nhân viên thương vong!"
Đáp án này vốn nằm trong dự liệu của tất cả mọi người. Có điều, mọi người vẫn là ngây ra, sau một lát, mới nổ ra một hồi hoan hô.
Trận này, cmn đánh thật quá là sướng!
"Vứt bỏ robot trọng thương..." Gắng chịu đựng sự uể oải sâu tận xương tủy, mập mạp xốc lại tinh thần, nhìn qua máy tính của robot, hạ lệnh: "Chúng ta đi! Hành quân gấp, trong vòng nửa giờ đồng hồ chạy đến điểm phục kích thứ hai ở 80km về phía nam."
Các chiến sĩ sớm đã biết rõ toàn bộ kế hoạch tác chiến, không hề đưa ra bất cứ dị nghị gì.
Tuy rằng thân thể mệt mỏi, thế nhưng, sự phấn khởi có được sau trận thắng này đã đủ để trung hòa tất cả. Huống hồ, trong quá trình chiến đấu vừa rồi, việc mà bọn họ phải làm, chỉ có bóp chặt cò súng của pháo năng lượng mà thôi!
Nếu như có thể không ngừng giành được những trận thắng như thế này, cho dù có mệt chết, bọn họ cũng sẽ không kêu lên một tiếng! Sinh ra trong cái thời đại loạn lạc này, có thể sống sót được cũng đã là may mắn lớn nhất.
Một gã chiến sĩ Trenock nhảy ra khỏi chiếc robot đã bị trọng thương của mình, chui vào trong một chiếc robot hạng nặng.
Đội ngũ nhanh chóng tập hợp, xếp thành đội ngũ hành quân hình bầu dục, rút khỏi sườn núi. Sau một lát, khắp vùng núi chỉ còn lại hơn mười đống lửa bập bùng cùng với vô số mảnh xác rơi lả tả khắp nơi. Bóng đêm, một lần nữa lại trở về thống trị cái mảnh đất này.
Trong bộ chỉ huy tạm thời trên cao điểm 415, gã binh sĩ điện tử phụ trách điều khiển máy bay không người lái đang ngây ngốc nhìn vị cấp trên ở bên cạnh.
"Thưa... có đuổi theo không ạ?"
Không có ai trả lời hắn.
Cả đám quan quân Trenock đang như si như dại mà nhìn vào một hình ảnh bị dừng lại trên màn hình ảo.
Trong hình, một binh sĩ mặc trên mình bộ quân phục Trenock đang chạy về phía một chiếc robot hạng nặng mở rộng cửa khoang lái. Trong khoang lái rực rỡ ánh đèn của robot hạng nặng, mấy binh sĩ mặc quân phục Trenock cũng đang cười híp mắt mà nghênh đón đồng đội của mình.
Một lúc lâu sau, một vị thiếu tá Trenock chợt bật cười. Ngay sau đó, toàn bộ bộ chỉ huy tạm thời đều nổ ra một trận cười điên cuồng, trong đó còn xen lẫn vài tiếng gào thét và huýt sáo.
Những tiếng cười và tiếng kêu sung sướng này đang đâm thủng bầu trời đêm, vang vọng khắp cả vùng núi!
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Đèn điện tử trắng như tuyết đang chiếu sáng rực đại sảnh tác chiến rộng hai nghìn mét vuông của bộ chỉ huy Jaban.
Dưới ánh đèn, gần một trăm viên tham mưu tác chiến mặc quân phục xám đậm đang bận rộn khẩn trương trong sự trật tự. Đoàn người qua lại như thoi đưa, màn hình lóe sáng, tiếng chuông điện thoại, tiếng báo của hệ thống điện tử, tiếng khẩu lệnh, tiếng báo cáo, tiếng hô, tiếng bước chân... Toàn bộ đại sảnh tác chiến đang giống như một cái chợ ồn ào náo động.
Tại trước khi Thiên Võng phát ra tiếng cảnh báo, hết thảy đều rất bình thường.
Người đầu tiên phát giác ra sự khác thường chính là mấy gã tham mưu đang đứng trước đài giả lập để tiến hành công việc giả lập.
Chỉ cần dựa theo kế hoạch tác chiến để tiến hành tính toán theo công thức, lúc đó bọn hắn đang nhỏ giọng đối chiếu các sắp xếp và số liệu với nhau, đột nhiên lại nhìn thấy sĩ quan liên lạc, trung tá Pirlo ở trước đài điều khiển trung ương bỗng soạt một tiếng đứng bật dậy.
Động tác của vị trung tá này quá mức mãnh liệt, bất thình lình dựng thẳng đầu gối, thậm chí làm văng đổ cả chiếc ghế sau lưng xuống đất, phát ra một tiếng động chói tai.
Các tham mưu lập tức ngừng công việc giả lập của mình.
Trung tá Pirlo trước giờ vẫn luôn cẩn trọng, giờ phút này lại đổ mồ hôi đầy đầu, hoàn toàn không chú ý tới cái ghế của mình, cũng không chú ý tới mấy sĩ quan cao cấp ở trên hành lang tầng hai của đại sảnh nghe thấy tiếng động đang nhíu mày nhìn về phía hắn. Hắn nhìn trừng trừng vào màn hình, đôi môi run rẩy, đôi tay đưa tới đưa lui bên người, tựa hồ không biết để đâu mới phải. Một lúc lâu sau, hắn mới như chợt nhớ ra gì đó, vội vã gõ gõ bàn phím.
Các sĩ quan nhìn nhau, trong lòng đều có chút dự cảm bất hảo.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán, trung tá Pirlo đã hoàn thành công việc của mình. Chỉ thấy hắn rút nhanh từ trong khe số liệu của đài điều khiển ra một bản văn kiện điện tử, lúc xoay người lao đi thì lại bị cái ghế đổ dưới đất ngáng chân một cái, khiến cho lảo đảo mấy bước, phải dựa vào bên cạnh đài giả lập điện tử thì mới ổn định được thân hình, nhanh chóng chạy lên đài chỉ huy tầng hai.
"Trung tướng!" Pirlo đứng trước mặt Magee, sắc mặt tái nhợt, đầu lưỡi cứng ngắc: "Doanh trại đóng quân của tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của sư đoàn thiết giáp 172 đã bị phá hủy, phát hiện một lượng lớn thi thể quân ta. Mặt khác, tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 sư đoàn thiết giáp 172 của ta đã gặp phải phục kích, toàn quân bị diệt..."
Lời Pirlo còn chưa dứt, sắc mặt của Magee và Ganrun cũng đã biến đổi.
"Ngươi nói cái gì?!"
Pirlo nơp nớp đưa tập văn kiện điện tử trong tay ra: "Hai tiếng bốn mươi phút trước, Thiên Võng phát hiện tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của sư đoàn 172 có biểu hiện khác thường sau khi nhận được mệnh lệnh điều động, toàn bộ tiểu đoàn án binh bất động. Một giờ bốn mươi phút trước, chúng ta đã phái máy bay trinh xát không người lái đến đó xác định tình huống. Kết quả phát hiện, toàn bộ doanh trại có dấu vết chiến đấu rõ ràng, thi thể mặc đồng phục quân ta phủ khắp khe núi..."
Pirlo nói xong, liền mở ảnh chụp của máy bay trinh sát không người lái trong tập văn kiện điện tử ra.
Nhìn doanh trại tựa như địa ngục, nhìn những thi thể nằm la liệt khắp vùng núi, Magee và Ganrun chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
"Một giờ trước..." Pirlo tiếp tục báo cáo: "Thiên Võng phát hiện tín hiệu từ tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 sư đoàn 172 xuất hiện gián đoạn một cách khác thường. Cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục được liên lạc. Tôi ra lệnh cho máy bay trinh sát không người lái chuyển hướng, đi đến vị trí tín hiệu gián đoạn để thăm dò, kết quả phát hiện..."
Pirlo không nói tiếp, ảnh chụp trong văn kiện điện tử đã nói rõ tất cả.
Ganrun đoạt lấy văn kiện điện tử trong tay Pirlo, xem xét rồi gầm lên: "Gặp quỷ rồi, làm sao có thể có xảy ra chuyện thế này chứ! Đám quân Trenock đều đang ở phòng tuyến thứ hai của bọn hắn từ phía tây trở đi! Làm sao có thể xuất hiện bên trong khu vực khống chế tuyệt đối của chúng ta để tập kích tiểu đoàn thiết giáp bên ta được! Hơn nữa, Thiên Võng trước đó vậy mà không phát hiện ra bất cứ dấu hiện nào! Bọn hắn là ma chắc!"
"Nối máy với Nakayama Tsubasa cho ta!" Magee mặt mày xám đen. Bây giờ còn cách giới hạn thời gian mà Parrent cho hắn không đến bốn mươi tiếng đồng hồ nữa. Hắn không thể nào tin được tất cả những chuyện này là thật.
Sĩ quan liên lạc nhanh chóng liên lạc với sư đoàn trưởng Nakayama Tsubasa của sư đoàn thiết giáp 172, sau đó liền câm như hến mà vội vàng né sang một bên.
"Nói cho ta biết, đây là chuyện gì?!"
Khi hình ảnh Nakayama Tsubasa xuất hiện trên màn hình, Magee giận dữ gào lên, làm cho cả bộ chỉ huy cũng phải run rẩy. Hắn hung hăng vỗ một cái lên đài điều khiển, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Nakayama Tsubasa mà phẫn nộ quát: "Tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của ngươi bây giờ đang ở đâu? Mà tiểu đoàn 3 trung đoàn 1, giờ này đang ở nơi nào?!"
Nakayama Tsubasa bị Magee mắng chửi xối xả đến váng cả đầu. Hắn ngạc nhiên nói: "Ngài trung tướng, sư đoàn chúng tôi đang dựa theo mệnh lệnh của ngài mà tập kết về cao điểm 415, hiện nay..."
Nakayama Tsubasa đang báo cáo, đột nhiên ngừng bặt.
Từ trên màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng, có người đã giao một tập văn kiện cho Nakayama Tsubasa.
Nakayama Tsubasa hoang mang cầm văn kiện qua, nhìn hai lượt, máu trên mặt tựa như thủy triều rút sạch không còn một giọt.
"Không thể nào!"
Nakayama Tsubasa trợn trừng muốn nứt cả mắt, tập văn kiện điện tử cầm trong tay đang giống như một cục than cháy đỏ! Hắn quay ngoắt đầu lại, hướng về một góc khác trên màn hình mà điên cuồng rống lên: "Lập tức liên hệ với bọn hắn cho ta."
"Liên hệ?!" Magee tức run cả người, liên tục cười lạnh: "Còn liên hệ cái chó má gì nữa! Tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của ngươi đã xong rồi, mà tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 cũng đã bị diệt toàn quân! Ngươi không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn không biết!"
"Trung tướng, tôi..." Nakayama tsubasa vội nói: "Nhất định là hệ thống xảy ra vấn đề, hai tiểu đoàn thiết giáp của tôi với gần một nghìn chiếc robot, tuyệt đối không thể nào bị người ta tiêu diệt một cách không tiếng động như vậy được. Nơi này là khu vực khống chế của chúng ta, người Trenock không thể nào lẻn qua được phòng tuyến mà thâm nhập đến vị trí cách tiền tuyến hơn một trăm km trong tình huống không kinh động gì đến chúng ta được! Muốn tiêu diệt hết hai tiểu đoàn thiết giáp của ta, ít nhất cần một trung đoàn thiết giáp! Tướng quân, ngài cũng biết, hiện tại đám người Trenock kia tuyệt đối không có nhiều robot như vậy..."
Lời giải thích của Nakayama Tsubasa có chút lộn xộn không đầu không đuôi, câu nói "tuyệt đối không thể nào" lặp đi lặp lại không ngừng trong miệng cùng với vẻ mặt hoàn toàn không dám tin của hắn đang thể hiện ra sự khiếp sợ không sót chút nào ở trong lòng.
Magee giận quá hóa cười, hắn tiếp lấy văn kiện điện tử từ trong tay Ganrun, chỉ vào ảnh chụp phía trên: "Tuyệt đối không thể nào? Vậy ngươi nói cho ta biết, những hình ảnh này nên giải thích thế nào đây?!"
Nakayama Tsubasa ngơ ngác nhìn ảnh chụp, hơi mấy máy miệng, thế nhưng cái gì cũng không thốt ra được, cả người tựa như mất hồn.
"Trung tướng..." Ganrun nói với Magee: "Chúng ta hiện tại nhất định phải tìm cho ra quân địch. Có thể nuốt trọn hai tiểu đoàn thiết giáp của ta trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của địch hẳn là vô cùng hùng mạnh. Một trung đoàn thiết giáp, thậm chí có thể là hai trung đoàn! Tôi không biết bọn hắn chui từ đâu ra, thế nhưng tôi nghĩ, bọn hắn nếu có thể tránh thoát được Thiên Võng của chúng ta, có thể chuẩn xác tìm ra nơi đóng quân của tiểu đoàn thiết giáp phe ta, còn có thể bố trí mai phục trên đường quân ta di chuyển, nhất định là hiểu rõ những điều động của chúng ta như lòng bàn tay..."
Tốt nghiệp từ Học viện quân sự số 1 Jaban, trình độ quân sự của Ganrun cực cao. Trong mấy phút ngắn ngủi, hắn đã nắm được điểm then chốt của cả sự kiện.
Magee nhìn xoáy vào Ganrun, đối với năng lực phán đoán của người cộng tác này của mình, hắn chưa bao giờ hoài nghi.
Không cần Ganrun nói thêm gì nữa, hắn tức khắc quay đầu ra lệnh: "Lập tức khởi động mật mã trạng thái động của Thiên Võng, tiến hành tra xét thân phận cấp S đối với các đơn vị tác chiến quân ta, lệnh cho sư đoàn 59 của Ono Hayato nhanh chóng tiếp cận cao điểm 415, phái ra tất cả lính trinh sát hiện có, mở rộng diện tích giám sát thêm hai mươi km! Mặt khác, sư đoàn bộ binh 203 và 281, sư đoàn thiết giáp 194, lập tức phái bộ đội tiến hành tự trinh sát điều tra khu vực trực thuộc."
Nói xong, Magee nói với trung tá Pirlo: "Pirlo, lệnh cho không quân hành động, máy bay trinh sát không người lái cũng phái hết ra ngoài. Xới tung cả vùng núi này lên một lần cho ta, không để chừa một góc chết nào! Bất kể như thế nào cũng phải lôi kẻ địch ra cho ta!"
"Rõ, thưa trung tướng!" Pirlo nhận lệnh, vội vã cất bước rời đi.
Magee hít sâu vào một hơi, quay lại nói với Nakayama Tsubasa trên màn hình liên lạc: "Nakayama, sơ sẩy nhất thời, không đến mức coi là tội. Ta có thể bảo vệ cho ngươi! Thế nhưng, bắt đầu từ bây giờ, nếu như trên tay ngươi còn để mất một đại đội hay trung đội nào nữa, vậy cho dù là ông trời thì cũng không giữ được ngươi nữa đâu! Ta sẽ cho thi hành quân pháp trước trận!"
Khi Magee nói đến lời cuối cùng, giọng nói đã trở nên hết sức dữ tợn.
"Còn cần ta phải dạy cho ngươi nên làm như thế nào không?!"
"Không cần, thưa ngày!" Nakayama Tsubasa lau mồ hôi lạnh, đứng nghiêm chào. Ngay cả nửa câu nói nhảm cũng không có, vội vã rời đi.
Ganrun rót một chén trà đưa cho Magee, miệng nói: "Đại tá Nakayama là người nổi bật trong lớp tinh anh khóa lục quân năm 2060, dùng binh cẩn trọng mà dũng cảm, tác phong cứng rắn, từ trước đến nay chưa từng chịu thua. Tôi nghĩ, ăn phải một vố đau thế này, sư đoàn trưởng Nakayama hẳn là muốn nổi cơn rồi. Lấy tính cách của y, nếu không bắt được đối thủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Có y giăng lưới ở trước, có sư đoàn 59 bọc ở phía sau, có sư đoàn 194, 204, 281 và không quân cùng tham dự vào, tôi đoán chừng, không đến nửa giờ, chúng ta đã có thể tìm ra kẻ địch!"
Ganrun nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khẽ cười: "Nếu như kẻ thâm nhập là chủ lực của Trenock, đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu! Chỉ cần tiêu diệt...."
Trên bầu trời, có mấy tiếng gầm rít truyền đến, đó là âm thanh máy bay chiến đấu Jaban đang xẹt qua bầu trời.
Trong tiếng gầm rú của động cơ, tiếng nói của Ganrun chợt ngừng lại. Ánh mắt của hắn, tựa như vừa thấy được một thứ vô cùng quái dị.
Magee theo ánh mắt của Ganrun nhìn về phía đại sảnh dưới đài chỉ huy. Chỉ thấy trước đài điều khiển trung ương, trung tá Pirlo lại một lần nữa đứng lên. Cái thân thể lung lay lảo đảo kia như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, còn khuôn mặt xoay về đây, đã tái nhợt không còn chút máu.
Bờ môi của hắn hơi ngập ngừng, tiếng nói thì bị tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu át đi, tựa như phân cảnh trong một bộ phim câm.
Sau khi máy bay chiến đấu đi xa, Magee và Ganrun rốt cuộc đã nghe thấy rõ lời Pirlo nói.
"Tiểu đoàn 1, trung đoàn 2 đoàn 172... Toàn quân bị diệt!"
Magee gian nan quay đầu lại, nhìn lên bản đồ điện tử. Tiểu đoàn 1 trung đoàn 2 cách địa điểm tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 bị diệt xa đến 80 km. Ánh mắt lại đảo qua khe núi nơi tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 đóng quân, cự ly đó gần như không khác biệt...
Không đến ba giờ, gần 200 km, ba tiểu đoàn thiết giáp toàn quân bị diệt...
Đó không phải là ba đợt tập kích, nếu như nói có ba trung đoàn thiết giáp Trenock ở khu vực mình kiểm soát, quả thật là buồn cười không khác gì nói có ba con voi đang đi trên đường giành cho người đi bộ mà không có ai nhìn thấy.
Đây chỉ là một đợt tập kích - một kích như gió giật sấm rền!
Tiếp theo, mũi nhọn của cái nhánh quân đang ẩn trong bóng tối này, sẽ lại chĩa về đâu?!
Trước đây không có ai biết. Ngay cả tưởng tượng thôi thì cũng đã không thể tưởng tượng nổi rồi.
Bốn năm trước, chiến sĩ robot quân đội cấp mười nổi tiếng toàn bộ vũ trụ, chỉ có mười ba người. Mà hôm nay sau bốn năm, mặc dù cuộc chiến tranh cuốn lấy cả thể giới nhân loại này đã khiến cho rất nhiều cơ sĩ dân gian nhập ngũ trở thành chiến sĩ robot quân đội, mặc dù nhờ sự coi trọng của các quốc gia đối với chiến đấu robot trong cự ly gần mà đã đào tạo ra được không ít cao thủ cận chiến, thế nhưng, số lượng chiến sĩ robot cấp mười cũng vẫn không vượt quá ba chữ số!
Ai mà ngờ được, ngay tại Thương Lãng tinh, ở trong vùng núi bên bờ sông Karachi này, vậy mà lại xuất hiện mười vị chiến sĩ robot cấp Chiến Thần.
Các sĩ quan Trenock trong bộ chỉ huy tạm thời đưa mắt nhìn nhau. Trong căn phòng yên ắng đang vang vọng đâu đó tiếng tim đập mãnh liệt. Trong đầu tất cả mọi người, đảo qua đảo lại cũng chỉ lẩn quẩn cùng một suy nghĩ duy nhất.
"Đám người này rốt cuộc là ai?! Bọn họ... đứng ở bên nào?!"
Ba phút sau, tiểu đoàn thiết giáp Jaban đã hoàn toàn tan vỡ.
Chạy sang trái, chạy sang phải, chạy về sau... Mất đi sự tổ chức, mất đi dũng khí, các robot Jaban tựa như một đàn cá bị dọa cho hoảng loạn, bỏ chạy tán loạn về khắp bốn phía.
Còn dư lại, chỉ là sự giết chóc.
Dưới sự chỉ huy của Lý Vệ Quốc, trung đội 3 do sáu chiếc robot hạng nặng và hai mươi chiếc robot hạng trung tạo thành đang vững bước nghiền ép về phía trước. Trung đội 1 bên trái do Markevitch chỉ huy cũng đã bắt đầu thắt chặt vòng vây. Bọn họ cùng với trung đội 2 do Anthony chỉ huy, tạo thành lưới hỏa lực đan xen, tùy ý tàn sát đám robot Jaban đã không còn năng lực chống cự.
Mà mập mạp cùng với đám tay chân kim bài của hắn, thì lại tựa như pháo hoa giữa bầu trời đêm mà bắn ra bốn phía, sải bước đuổi theo các robot Jaban đang tháo chạy, giết sạch từng tên từng tên một.
Không lưu một kẻ sống nào.
Mười phút sau, toàn bộ khu phục kích, chỉ còn lại có xác chết và mảnh vỡ.
"Thống kê thương vong." Sau khi tiêu diệt được chiếc robot Jaban chạy trốn cuối cùng, mập mạp đưa mắt nhìn bốn phía. Toàn bộ núi rừng đều đã yên tĩnh lại, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo phản xạ từ các mảnh xác kim loại cùng với các đám lửa bập bùng cháy lác đác bốn phía.
"Bốn chiếc robot bị thương nhẹ, một chiếc trọng thương, mất khả năng chiến đấu." Rắm Thối nhanh chóng đưa ra đáp án: "Không có nhân viên thương vong!"
Đáp án này vốn nằm trong dự liệu của tất cả mọi người. Có điều, mọi người vẫn là ngây ra, sau một lát, mới nổ ra một hồi hoan hô.
Trận này, cmn đánh thật quá là sướng!
"Vứt bỏ robot trọng thương..." Gắng chịu đựng sự uể oải sâu tận xương tủy, mập mạp xốc lại tinh thần, nhìn qua máy tính của robot, hạ lệnh: "Chúng ta đi! Hành quân gấp, trong vòng nửa giờ đồng hồ chạy đến điểm phục kích thứ hai ở 80km về phía nam."
Các chiến sĩ sớm đã biết rõ toàn bộ kế hoạch tác chiến, không hề đưa ra bất cứ dị nghị gì.
Tuy rằng thân thể mệt mỏi, thế nhưng, sự phấn khởi có được sau trận thắng này đã đủ để trung hòa tất cả. Huống hồ, trong quá trình chiến đấu vừa rồi, việc mà bọn họ phải làm, chỉ có bóp chặt cò súng của pháo năng lượng mà thôi!
Nếu như có thể không ngừng giành được những trận thắng như thế này, cho dù có mệt chết, bọn họ cũng sẽ không kêu lên một tiếng! Sinh ra trong cái thời đại loạn lạc này, có thể sống sót được cũng đã là may mắn lớn nhất.
Một gã chiến sĩ Trenock nhảy ra khỏi chiếc robot đã bị trọng thương của mình, chui vào trong một chiếc robot hạng nặng.
Đội ngũ nhanh chóng tập hợp, xếp thành đội ngũ hành quân hình bầu dục, rút khỏi sườn núi. Sau một lát, khắp vùng núi chỉ còn lại hơn mười đống lửa bập bùng cùng với vô số mảnh xác rơi lả tả khắp nơi. Bóng đêm, một lần nữa lại trở về thống trị cái mảnh đất này.
Trong bộ chỉ huy tạm thời trên cao điểm 415, gã binh sĩ điện tử phụ trách điều khiển máy bay không người lái đang ngây ngốc nhìn vị cấp trên ở bên cạnh.
"Thưa... có đuổi theo không ạ?"
Không có ai trả lời hắn.
Cả đám quan quân Trenock đang như si như dại mà nhìn vào một hình ảnh bị dừng lại trên màn hình ảo.
Trong hình, một binh sĩ mặc trên mình bộ quân phục Trenock đang chạy về phía một chiếc robot hạng nặng mở rộng cửa khoang lái. Trong khoang lái rực rỡ ánh đèn của robot hạng nặng, mấy binh sĩ mặc quân phục Trenock cũng đang cười híp mắt mà nghênh đón đồng đội của mình.
Một lúc lâu sau, một vị thiếu tá Trenock chợt bật cười. Ngay sau đó, toàn bộ bộ chỉ huy tạm thời đều nổ ra một trận cười điên cuồng, trong đó còn xen lẫn vài tiếng gào thét và huýt sáo.
Những tiếng cười và tiếng kêu sung sướng này đang đâm thủng bầu trời đêm, vang vọng khắp cả vùng núi!
*******SPECIAL KIND OF HERO*******
Đèn điện tử trắng như tuyết đang chiếu sáng rực đại sảnh tác chiến rộng hai nghìn mét vuông của bộ chỉ huy Jaban.
Dưới ánh đèn, gần một trăm viên tham mưu tác chiến mặc quân phục xám đậm đang bận rộn khẩn trương trong sự trật tự. Đoàn người qua lại như thoi đưa, màn hình lóe sáng, tiếng chuông điện thoại, tiếng báo của hệ thống điện tử, tiếng khẩu lệnh, tiếng báo cáo, tiếng hô, tiếng bước chân... Toàn bộ đại sảnh tác chiến đang giống như một cái chợ ồn ào náo động.
Tại trước khi Thiên Võng phát ra tiếng cảnh báo, hết thảy đều rất bình thường.
Người đầu tiên phát giác ra sự khác thường chính là mấy gã tham mưu đang đứng trước đài giả lập để tiến hành công việc giả lập.
Chỉ cần dựa theo kế hoạch tác chiến để tiến hành tính toán theo công thức, lúc đó bọn hắn đang nhỏ giọng đối chiếu các sắp xếp và số liệu với nhau, đột nhiên lại nhìn thấy sĩ quan liên lạc, trung tá Pirlo ở trước đài điều khiển trung ương bỗng soạt một tiếng đứng bật dậy.
Động tác của vị trung tá này quá mức mãnh liệt, bất thình lình dựng thẳng đầu gối, thậm chí làm văng đổ cả chiếc ghế sau lưng xuống đất, phát ra một tiếng động chói tai.
Các tham mưu lập tức ngừng công việc giả lập của mình.
Trung tá Pirlo trước giờ vẫn luôn cẩn trọng, giờ phút này lại đổ mồ hôi đầy đầu, hoàn toàn không chú ý tới cái ghế của mình, cũng không chú ý tới mấy sĩ quan cao cấp ở trên hành lang tầng hai của đại sảnh nghe thấy tiếng động đang nhíu mày nhìn về phía hắn. Hắn nhìn trừng trừng vào màn hình, đôi môi run rẩy, đôi tay đưa tới đưa lui bên người, tựa hồ không biết để đâu mới phải. Một lúc lâu sau, hắn mới như chợt nhớ ra gì đó, vội vã gõ gõ bàn phím.
Các sĩ quan nhìn nhau, trong lòng đều có chút dự cảm bất hảo.
Trong lúc mọi người còn đang suy đoán, trung tá Pirlo đã hoàn thành công việc của mình. Chỉ thấy hắn rút nhanh từ trong khe số liệu của đài điều khiển ra một bản văn kiện điện tử, lúc xoay người lao đi thì lại bị cái ghế đổ dưới đất ngáng chân một cái, khiến cho lảo đảo mấy bước, phải dựa vào bên cạnh đài giả lập điện tử thì mới ổn định được thân hình, nhanh chóng chạy lên đài chỉ huy tầng hai.
"Trung tướng!" Pirlo đứng trước mặt Magee, sắc mặt tái nhợt, đầu lưỡi cứng ngắc: "Doanh trại đóng quân của tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của sư đoàn thiết giáp 172 đã bị phá hủy, phát hiện một lượng lớn thi thể quân ta. Mặt khác, tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 sư đoàn thiết giáp 172 của ta đã gặp phải phục kích, toàn quân bị diệt..."
Lời Pirlo còn chưa dứt, sắc mặt của Magee và Ganrun cũng đã biến đổi.
"Ngươi nói cái gì?!"
Pirlo nơp nớp đưa tập văn kiện điện tử trong tay ra: "Hai tiếng bốn mươi phút trước, Thiên Võng phát hiện tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của sư đoàn 172 có biểu hiện khác thường sau khi nhận được mệnh lệnh điều động, toàn bộ tiểu đoàn án binh bất động. Một giờ bốn mươi phút trước, chúng ta đã phái máy bay trinh xát không người lái đến đó xác định tình huống. Kết quả phát hiện, toàn bộ doanh trại có dấu vết chiến đấu rõ ràng, thi thể mặc đồng phục quân ta phủ khắp khe núi..."
Pirlo nói xong, liền mở ảnh chụp của máy bay trinh sát không người lái trong tập văn kiện điện tử ra.
Nhìn doanh trại tựa như địa ngục, nhìn những thi thể nằm la liệt khắp vùng núi, Magee và Ganrun chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
"Một giờ trước..." Pirlo tiếp tục báo cáo: "Thiên Võng phát hiện tín hiệu từ tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 sư đoàn 172 xuất hiện gián đoạn một cách khác thường. Cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể khôi phục được liên lạc. Tôi ra lệnh cho máy bay trinh sát không người lái chuyển hướng, đi đến vị trí tín hiệu gián đoạn để thăm dò, kết quả phát hiện..."
Pirlo không nói tiếp, ảnh chụp trong văn kiện điện tử đã nói rõ tất cả.
Ganrun đoạt lấy văn kiện điện tử trong tay Pirlo, xem xét rồi gầm lên: "Gặp quỷ rồi, làm sao có thể có xảy ra chuyện thế này chứ! Đám quân Trenock đều đang ở phòng tuyến thứ hai của bọn hắn từ phía tây trở đi! Làm sao có thể xuất hiện bên trong khu vực khống chế tuyệt đối của chúng ta để tập kích tiểu đoàn thiết giáp bên ta được! Hơn nữa, Thiên Võng trước đó vậy mà không phát hiện ra bất cứ dấu hiện nào! Bọn hắn là ma chắc!"
"Nối máy với Nakayama Tsubasa cho ta!" Magee mặt mày xám đen. Bây giờ còn cách giới hạn thời gian mà Parrent cho hắn không đến bốn mươi tiếng đồng hồ nữa. Hắn không thể nào tin được tất cả những chuyện này là thật.
Sĩ quan liên lạc nhanh chóng liên lạc với sư đoàn trưởng Nakayama Tsubasa của sư đoàn thiết giáp 172, sau đó liền câm như hến mà vội vàng né sang một bên.
"Nói cho ta biết, đây là chuyện gì?!"
Khi hình ảnh Nakayama Tsubasa xuất hiện trên màn hình, Magee giận dữ gào lên, làm cho cả bộ chỉ huy cũng phải run rẩy. Hắn hung hăng vỗ một cái lên đài điều khiển, giơ tay chỉ thẳng vào mũi Nakayama Tsubasa mà phẫn nộ quát: "Tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của ngươi bây giờ đang ở đâu? Mà tiểu đoàn 3 trung đoàn 1, giờ này đang ở nơi nào?!"
Nakayama Tsubasa bị Magee mắng chửi xối xả đến váng cả đầu. Hắn ngạc nhiên nói: "Ngài trung tướng, sư đoàn chúng tôi đang dựa theo mệnh lệnh của ngài mà tập kết về cao điểm 415, hiện nay..."
Nakayama Tsubasa đang báo cáo, đột nhiên ngừng bặt.
Từ trên màn hình có thể nhìn thấy rõ ràng, có người đã giao một tập văn kiện cho Nakayama Tsubasa.
Nakayama Tsubasa hoang mang cầm văn kiện qua, nhìn hai lượt, máu trên mặt tựa như thủy triều rút sạch không còn một giọt.
"Không thể nào!"
Nakayama Tsubasa trợn trừng muốn nứt cả mắt, tập văn kiện điện tử cầm trong tay đang giống như một cục than cháy đỏ! Hắn quay ngoắt đầu lại, hướng về một góc khác trên màn hình mà điên cuồng rống lên: "Lập tức liên hệ với bọn hắn cho ta."
"Liên hệ?!" Magee tức run cả người, liên tục cười lạnh: "Còn liên hệ cái chó má gì nữa! Tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 của ngươi đã xong rồi, mà tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 cũng đã bị diệt toàn quân! Ngươi không ngờ đến tận bây giờ vẫn còn không biết!"
"Trung tướng, tôi..." Nakayama tsubasa vội nói: "Nhất định là hệ thống xảy ra vấn đề, hai tiểu đoàn thiết giáp của tôi với gần một nghìn chiếc robot, tuyệt đối không thể nào bị người ta tiêu diệt một cách không tiếng động như vậy được. Nơi này là khu vực khống chế của chúng ta, người Trenock không thể nào lẻn qua được phòng tuyến mà thâm nhập đến vị trí cách tiền tuyến hơn một trăm km trong tình huống không kinh động gì đến chúng ta được! Muốn tiêu diệt hết hai tiểu đoàn thiết giáp của ta, ít nhất cần một trung đoàn thiết giáp! Tướng quân, ngài cũng biết, hiện tại đám người Trenock kia tuyệt đối không có nhiều robot như vậy..."
Lời giải thích của Nakayama Tsubasa có chút lộn xộn không đầu không đuôi, câu nói "tuyệt đối không thể nào" lặp đi lặp lại không ngừng trong miệng cùng với vẻ mặt hoàn toàn không dám tin của hắn đang thể hiện ra sự khiếp sợ không sót chút nào ở trong lòng.
Magee giận quá hóa cười, hắn tiếp lấy văn kiện điện tử từ trong tay Ganrun, chỉ vào ảnh chụp phía trên: "Tuyệt đối không thể nào? Vậy ngươi nói cho ta biết, những hình ảnh này nên giải thích thế nào đây?!"
Nakayama Tsubasa ngơ ngác nhìn ảnh chụp, hơi mấy máy miệng, thế nhưng cái gì cũng không thốt ra được, cả người tựa như mất hồn.
"Trung tướng..." Ganrun nói với Magee: "Chúng ta hiện tại nhất định phải tìm cho ra quân địch. Có thể nuốt trọn hai tiểu đoàn thiết giáp của ta trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của địch hẳn là vô cùng hùng mạnh. Một trung đoàn thiết giáp, thậm chí có thể là hai trung đoàn! Tôi không biết bọn hắn chui từ đâu ra, thế nhưng tôi nghĩ, bọn hắn nếu có thể tránh thoát được Thiên Võng của chúng ta, có thể chuẩn xác tìm ra nơi đóng quân của tiểu đoàn thiết giáp phe ta, còn có thể bố trí mai phục trên đường quân ta di chuyển, nhất định là hiểu rõ những điều động của chúng ta như lòng bàn tay..."
Tốt nghiệp từ Học viện quân sự số 1 Jaban, trình độ quân sự của Ganrun cực cao. Trong mấy phút ngắn ngủi, hắn đã nắm được điểm then chốt của cả sự kiện.
Magee nhìn xoáy vào Ganrun, đối với năng lực phán đoán của người cộng tác này của mình, hắn chưa bao giờ hoài nghi.
Không cần Ganrun nói thêm gì nữa, hắn tức khắc quay đầu ra lệnh: "Lập tức khởi động mật mã trạng thái động của Thiên Võng, tiến hành tra xét thân phận cấp S đối với các đơn vị tác chiến quân ta, lệnh cho sư đoàn 59 của Ono Hayato nhanh chóng tiếp cận cao điểm 415, phái ra tất cả lính trinh sát hiện có, mở rộng diện tích giám sát thêm hai mươi km! Mặt khác, sư đoàn bộ binh 203 và 281, sư đoàn thiết giáp 194, lập tức phái bộ đội tiến hành tự trinh sát điều tra khu vực trực thuộc."
Nói xong, Magee nói với trung tá Pirlo: "Pirlo, lệnh cho không quân hành động, máy bay trinh sát không người lái cũng phái hết ra ngoài. Xới tung cả vùng núi này lên một lần cho ta, không để chừa một góc chết nào! Bất kể như thế nào cũng phải lôi kẻ địch ra cho ta!"
"Rõ, thưa trung tướng!" Pirlo nhận lệnh, vội vã cất bước rời đi.
Magee hít sâu vào một hơi, quay lại nói với Nakayama Tsubasa trên màn hình liên lạc: "Nakayama, sơ sẩy nhất thời, không đến mức coi là tội. Ta có thể bảo vệ cho ngươi! Thế nhưng, bắt đầu từ bây giờ, nếu như trên tay ngươi còn để mất một đại đội hay trung đội nào nữa, vậy cho dù là ông trời thì cũng không giữ được ngươi nữa đâu! Ta sẽ cho thi hành quân pháp trước trận!"
Khi Magee nói đến lời cuối cùng, giọng nói đã trở nên hết sức dữ tợn.
"Còn cần ta phải dạy cho ngươi nên làm như thế nào không?!"
"Không cần, thưa ngày!" Nakayama Tsubasa lau mồ hôi lạnh, đứng nghiêm chào. Ngay cả nửa câu nói nhảm cũng không có, vội vã rời đi.
Ganrun rót một chén trà đưa cho Magee, miệng nói: "Đại tá Nakayama là người nổi bật trong lớp tinh anh khóa lục quân năm 2060, dùng binh cẩn trọng mà dũng cảm, tác phong cứng rắn, từ trước đến nay chưa từng chịu thua. Tôi nghĩ, ăn phải một vố đau thế này, sư đoàn trưởng Nakayama hẳn là muốn nổi cơn rồi. Lấy tính cách của y, nếu không bắt được đối thủ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Có y giăng lưới ở trước, có sư đoàn 59 bọc ở phía sau, có sư đoàn 194, 204, 281 và không quân cùng tham dự vào, tôi đoán chừng, không đến nửa giờ, chúng ta đã có thể tìm ra kẻ địch!"
Ganrun nhìn đồng hồ đeo tay một cái, khẽ cười: "Nếu như kẻ thâm nhập là chủ lực của Trenock, đối với chúng ta mà nói, cũng không phải là chuyện gì xấu! Chỉ cần tiêu diệt...."
Trên bầu trời, có mấy tiếng gầm rít truyền đến, đó là âm thanh máy bay chiến đấu Jaban đang xẹt qua bầu trời.
Trong tiếng gầm rú của động cơ, tiếng nói của Ganrun chợt ngừng lại. Ánh mắt của hắn, tựa như vừa thấy được một thứ vô cùng quái dị.
Magee theo ánh mắt của Ganrun nhìn về phía đại sảnh dưới đài chỉ huy. Chỉ thấy trước đài điều khiển trung ương, trung tá Pirlo lại một lần nữa đứng lên. Cái thân thể lung lay lảo đảo kia như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, còn khuôn mặt xoay về đây, đã tái nhợt không còn chút máu.
Bờ môi của hắn hơi ngập ngừng, tiếng nói thì bị tiếng gầm rú của máy bay chiến đấu át đi, tựa như phân cảnh trong một bộ phim câm.
Sau khi máy bay chiến đấu đi xa, Magee và Ganrun rốt cuộc đã nghe thấy rõ lời Pirlo nói.
"Tiểu đoàn 1, trung đoàn 2 đoàn 172... Toàn quân bị diệt!"
Magee gian nan quay đầu lại, nhìn lên bản đồ điện tử. Tiểu đoàn 1 trung đoàn 2 cách địa điểm tiểu đoàn 3 trung đoàn 1 bị diệt xa đến 80 km. Ánh mắt lại đảo qua khe núi nơi tiểu đoàn 2 trung đoàn 1 đóng quân, cự ly đó gần như không khác biệt...
Không đến ba giờ, gần 200 km, ba tiểu đoàn thiết giáp toàn quân bị diệt...
Đó không phải là ba đợt tập kích, nếu như nói có ba trung đoàn thiết giáp Trenock ở khu vực mình kiểm soát, quả thật là buồn cười không khác gì nói có ba con voi đang đi trên đường giành cho người đi bộ mà không có ai nhìn thấy.
Đây chỉ là một đợt tập kích - một kích như gió giật sấm rền!
Tiếp theo, mũi nhọn của cái nhánh quân đang ẩn trong bóng tối này, sẽ lại chĩa về đâu?!
/969
|