Trong gian phòng, tia sáng từ màn hình ảo đang lập lòe nhảy nhót, biến ảo màu sắc.
Giữa những tiếng vang vọng khe khẽ là những tiếng nổ và tiếng pháo ầm ĩ thành một khoảng, tiếng nói chuyện ngắt quãng của viên cơ sĩ Jaban ghi hình, còn cả tiếng liên lạc kèm theo những tiếng tạp âm bén nhọn trên tần số kênh liên lạc.
Chiến đấu thảm thiết, vô số robot đang chen chúc thành một đống, chém giết lẫn nhau.
Màn ảnh không ngừng thay đổi phương hướng, không ngừng run rẩy.
Đầy kín trong màn ảnh là những hình ảnh mặt đất rung chuyển, các robot chạy chỗ, từng vốc bùn đất bị nổ bắn lên như bọt nước, cùng với, những thân thể nát vụn cháy đen của binh sĩ trong những chiếc robot bốc cháy nằm la liệt trên mặt đất lồi lõm những hố bom.
Đoạn hình ảnh này được lấy ra từ máy ghi chép chiến trường trong một chiếc robot Jaban, cũng không biết là đã chiếu được bao lâu, rốt cuộc, hình ảnh đã dừng lại tại một khung cảnh ngổn ngang.
Khúc chân gãy của một chiếc robot nằm ở khoảng cách gần, lửa cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn, tất cả đều đã ngưng kết lại trong màn hình. Mà từng tiếng kêu gào thảm thiết kia, dường như vẫn còn đang vang vọng trong gian phòng.
Căn phòng đã tắt đèn, ánh sáng cực kỳ u ám. Sự an tĩnh trang nghiêm được cố ý tạo nên bởi hoa văn đậm màu trên bức tường cùng với hàng chân tường bằng gỗ màu cà phê sẫm, trong khoảnh khắc ảm đạm này, tự nhiên đã biến thành sự tĩnh mịch lạnh giá như hầm băng.
Hơn mười viên sĩ quan Jaban đang ngồi yên lặng. Ánh sáng hôn ám từ hình ảnh ngừng lại trên màn hình đang chiếu lên khuôn mặt của bọn họ, tựa như đang chiếu lên những pho tượng không có sự sống.
"Tách!"
Bên cạnh chiếc ghế sô pha ở góc xa của căn phòng hình chữ nhật, theo tiếng bật công tắc nho nhỏ vang lên, một ngọn đèn bàn kiểu cổ đã lập tức tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
"Tách!"
Ngọn đèn lại một lần nữa sáng lên.
Dưới ánh đèn lần lượt bật tắt, một giọng nói tựa như cơn gió lạnh lướt qua cao nguyên Palmas đã cuốn qua phòng họp.
"Ai có thể cho ta một lời giải thích?"
Sự yên lặng vẫn tiếp diễn, ngọn đèn đang chớp sáng chớp tắt... Mặc dù giọng nói đặt câu hỏi mới chỉ trôi qua một hai giây, thế nhưng, đối với tất cả các sĩ quan ở đây mà nói, một hai giây này dài chẳng khác nào cả thế kỷ.
Magee đứng lên với sắc mặt tái nhợt.
Hắn gần như phải vận hết sức lực toàn thân thì mới có thể giữ vững hai tay đang vịn lên thành ghế, chống đỡ cho cái thân thể trống rỗng, gần như đến máu cũng không còn của mình.
Parrent, tổng chỉ huy lục quân Thương Lãng tinh, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Magee.
Lãnh đạo tổng cộng bốn mươi sư đoàn thiết giáp và sáu mươi sư đoàn bộ binh hiện đang đổ bộ lên Thương Lãng tinh, đồng thời cũng nắm quyền chỉ huy hai tập đoàn quân lục quân của quân đồng minh Sous, tại thời điểm Magee đứng lên, vị thượng tướng Jaban này thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên.
Ông ta cúi đầu ngồi trên ghế, sắc mặt cũng không tốt hơn Magee là bao nhiêu. Một tầng mồ hôi hột trên trán cùng với khóe mắt không ngừng giật giật, khiến cho vị quý nhân quyền cao chức trọng luôn xử sự bình tĩnh này thoạt nhìn lại có đôi chút cảm giác đáng thương.
"Bobbert thân vương điện hạ..." Giọng nói của Magee tựa như một cây trúc bị vỡ toác, trong sự khản đặc đang mang theo chút run rẩy bén nhọn: "Tôi xin gánh chịu mọi trách nhiệm của thất bại lần này. Đánh giá thấp đối thủ, khiến cho lục quân đế quốc gặp phải sự nhục nhã như vậy, tôi nguyện ý tiếp nhận tất cả xử phạt."
Magee nói một cách máy móc, tựa như một gã diễn viên hạng bét lần đầu tiên lên sân khấu đang đọc lời kịch.
Các sĩ quan xung quanh đều đưa ánh mắt nhìn thẳng về chiếc bàn trước mắt, tựa như dưới lớp sơn loang loáng theo ánh đèn chớp sáng chớp tối của bàn hội nghị kia đang ẩn chứa một bí mật đáng để tìm kiếm nào đấy.
Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn sô pha, cũng không có ai dám ngẩng đầu lên để cho Magee một ánh mắt đồng tình. Tất cả mọi người đều biết, toàn bộ thân thể của Magee đều đã tiến vào Địa ngục rồi.
Còn ở lại bên ngoài, chẳng qua chỉ là một cái gót chân mà thôi.
Kỳ thực, trong một đêm ở bên bờ sông Karrachi này vẫn chưa tính là một thất bại quá nặng nề. Tổng cộng tổn thất bốn tiểu đoàn thiết giáp, cộng lại cũng chỉ bằng quy mô của một trung đoàn thiết giáp. Đối với cái cuộc chiến tranh tràn qua toàn bộ thế giới loài người, khiến cho đế quốc dốc hết tất cả vào này mà nói, một trung đoàn thiết giáp quả thực bé nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua.
Thế nhưng, ai bảo kẻ tiêu diệt bốn tiểu đoàn này lại là một đám tàn quân kéo xuống từ cao điểm 347?
Ai bảo cái đám bộ binh chết tiệt kia, sau khi đánh lén cướp được robot từ một tiểu đoàn thiết giáp đủ biên chế lại hành quân đường dài cấp tốc, liên tục tiêu diệt hai tiểu đoàn thiết giáp, cuối cùng lại dụ cái tên Nakayama Tsubasa cực độ ngu xuẩn kia rời đi, cứu viện được hai nghìn tù binh, sau đó xông qua phong tỏa, nghênh ngang tiến vào phòng tuyến của người Trenock?!
Nhớ lại tin tức nhận được sau trận đánh cùng với giả lập toàn bộ bước đi trên Thiên Võng, các sĩ quan chỉ cảm thấy trên lưng thấm đẫm từng tầng mồ hôi lạnh.
Đây không phải là thất bại nặng nề, thế nhưng đây chính là một sỉ nhục khổng lồ.
Mà hết thảy những thứ này, vậy mà lại xảy ra khi thân vương Bobbert, em trai của hoàng đế Jaban Nicholas V đến đây! Chỉ dựa vào điểm này, cũng đã đủ để tuyên án tử hình cho Magee.
Có lẽ, không riêng gì Magee, mà còn bao gồm cả hệ thống chỉ huy quân bắc chinh của Jaban trên Thương Lãng tinh.
Đèn bàn, trong những tiếng tách tách nhịp nhàng, lần lượt bật tắt bật tắt. Rốt cuộc, sau một tiếng tách, trò chơi dằn vặt thần kinh với cái công tắc kia cũng đã kết thúc.
Xuyên qua chiếc chụp đèn bằng vải màu vàng nhạt, chiếc đèn đang tản ra ánh sáng êm dịu. Thân vương Bobbert đang ngả người, chìm vào giữa chiếc ghế sô pha to lớn. Khuôn mặt, có một nửa là hiện ra trước ánh đèn, còn một nửa kia, thì vẫn tiếp tục ẩn giấu trong bóng tối.
Đây là một thanh niên có mái tóc màu nâu nhạt. Mặt mày thanh tú, dáng người thon dài. Da thịt trắng nõn cùng với bờ vai nhỏ gầy lộ ra, khiến cho hắn nhìn qua có vẻ chẳng có chút nguy hiểm nào.
Thế nhưng, tất cả các sĩ quan có mặt ở đây đều biết, nếu như nói đế quốc Jaban tổ chức bình chọn ra ba người đáng sợ nhất, vị thân vương năm nay 31 tuổi này tuyệt đối sẽ hiện diện trong đó.
Hắn là thân vương đế quốc, là em trai thân thiết nhất và tin cậy nhất của Nicholas V. Đồng thời, hắn cũng là vị trưởng quan tối cao của phòng giám sát đế quốc.
Phòng giám sát, cái cơ quan đại biểu cho sự khủng bố trong mắt tất cả người dân Jaban này, tựa như sinh ra là để thuộc về con người này. Từ lúc hắn tiếp quản phòng giám sát năm hai mươi tuổi cho đến nay, tên của hắn, tựa như đã hợp làm một với cái cơ quan này.
Thần bí, lạnh lùng, vô tình, bạo lực, máu tanh, quyền thế, tinh nhuệ, vệ đội hoàng gia số một... Những từ ngữ này chính là ấn tượng hiện ra trong đầu những người Jaban, hoặc là những tổ chức tình báo quốc gia khác khi nhắc tới phòng giám sát Jaban.
Rất khó để chọn ra từ những từ ngữ đó một từ duy nhất có thể mô tả đầy đủ cảm giác mà phòng giám sát tạo cho người ta. Nếu như không cần phải tìm ra một từ ngữ đại biểu, một từ ngữ có thể khái quát được hết thảy những ấn tượng, vậy thì, khi những từ ngữ này kết hợp lại với nhau, sẽ tạo nên tên của một người - Bobbert Satchell.
Sáu năm trước, bởi vì một lần làm lộ thông tin tình báo, Bobbert đã chỉ huy phòng giám sát bắt giữ mười ba vị tướng lĩnh cao cấp và hơn một trăm sĩ quan cấp tá của quân đội Jaban, sau đó xử tử toàn bộ.
Ba năm trước, trong một lần tẩy trừ khác, lại có hai trăm sáu mươi quan viên chính phủ và bảy mươi chín sĩ quan của sáu quân khu, bao gồm một gã công tước và một gã thượng tướng, đều bị hắn ném vào ngục giam chuyên biệt của phòng giám sát. Nghe đồn rằng, trong cái ngục giam khủng bố đó, không ai có thể lành lặn bước ra. Có thể đi ra khỏi ngục giam, trên cơ bản đều phát điên hết cả.
Mà hiện tại, hắn lại tự mình đến nơi này.
Chức năng của phòng giám sát cũng không phải đơn giản như cái tên của nó. Nó đồng thời cũng là lực lượng vũ trang mạnh mẽ nhất của hoàng thất đế quốc. Uy danh của vệ đội số 1, thậm chí còn đứng trên cả ba đại hạm đội siêu cấp! Chí ít, trước khi ba đại hạm đội siêu cấp của Mikami Yujin thành danh, vệ đội số 1 cũng đã có tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Cũng giống như đại đa số vệ đội trực thuộc hoàng thất của các quốc gia đế quốc khác, tất cả các thành viên của con quái vật khổng lồ này đều là những tùy tùng trung thành nhất, những tín đồ thành kính nhất của hoàng thất. Bọn hắn có niềm tin vững vàng, tác chiến dũng mãnh ngoan cường, không hề e ngại hy sinh. Bọn họ là sức mạnh thống trị Jaban của Nicholas V.
Mà sự xuất hiện của Bobbert và phòng giám sát của hắn, có nghĩa là hoàng thất Jaban đã lên tiếng rằng không cho phép chiến dịch Reske có bất kỳ sơ xuất nào.
Trong một hoàn cảnh như thế này, mối nhục khi bị một đám binh sĩ Trenock luồn lách qua rồi tiêu diệt bốn tiểu đoàn sẽ khiến cho Bobbert, vốn vừa đặt chân đến Thương Lãng tinh, tức giận đến mức nào thì có thể tưởng tượng được.
Trong sự yên tĩnh, Bobbert đứng dậy, chậm rãi đi về phía màn hình ảo.
Tiếng bước chân của hắn vang vọng rõ ràng trong phòng hội nghị trống trải.
"Bọn hắn là ai?" Bàn tay Bobbert xuyên qua màn hình ảo, khẽ lay lay lên xuống trên một chiếc robot [Linh Miêu] có ký hiệu màu đỏ ở góc màn hình. Robot đang vặn vẹo dưới bàn tay hắn.
Sau chốc lát trầm mặc, hắn quay đầu lại nhìn Magee, con mắt màu xanh biếc hơi híp lại: "Không biết?"
Thân thể Magee không tự chủ được mà run lên cầm cập. Cho dù một kẻ thân kinh bách chiến như hắn cực lực khống chế, thế nhưng vẫn không thể khống chế được. Tai ương sắp sửa giáng xuống, khiến cho tinh thần của hắn gần như sụp đổ.
Thân thể vô lực của hắn không cách nào giúp hắn đối mặt với con người trước mắt. Mà càng làm cho hắn hoảng sợ hơn chính là, hắn quả thực không biết những Chiến Thần robot chết tiệt này là mọc từ đâu ra!
"Các ngươi không nhận ra nó thì cũng không kỳ lạ." Ngoài dự đoán của mọi người, Bobbert thản nhiên nở một nụ cười, vỗ vỗ tay.
Đèn điện tử không bóng trên đỉnh phòng họp liền bật sáng, toàn bộ phòng họp lập tức sáng trưng.
Một gã sĩ quan phòng giám sát bước nhanh tới, nhét văn kiện điện tử cầm trong tay vào máy chiếu. Hình ảnh trên màn hình ảo bỗng nhiên co lại thành một chùm sáng màu sắc sặc sỡ. Sau đó, khi khuếch tán lại một lần nữa, hình ảnh đã biến thành một gã mập mạp mặc quân phục Leray.
"Kẻ này, tên là Điền Hành Kiện." Bobbert nhìn mọi người xung quanh, nói với giọng bình thản: "Năm nay 27 tuổi, năm 2059 nhập ngũ, chưa từng học tập ở trường quân sự, xuất thân binh sĩ sửa chữa. Tích góp quân công, từ hạ sĩ thăng lên đến thiếu tướng."
Trong phòng hội nghị liền xôn xao hẳn lên. Không được học tập ở trường quân sự, bốn năm, từ một gã hạ sĩ binh sĩ sửa chữa thăng lên thành thiếu tướng, mặc dù là trong thời đại chiến tranh dễ dadng tích quân công, đây cũng là tốc độ ngồi tên lửa!
Có hai vị sĩ quan biết về người này đều ngạc nhiên đứng dậy: "Là hắn?!"
"Đánh qua đánh lại với Leray ở Bermuda lâu như vậy rồi, các ngươi hẳn đều đã nghe qua về người này." Bobbert lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn về phía màn hình, nói tiếp: "Đây là một tên rất thú vị. Những việc mà hắn đã trải qua vô cùng phức tạp. Chiến công lập được từ khi chiến tranh vệ quốc Leray bắt đầu tới nay cũng là không thể tưởng tượng nổi. Dựa theo nguồn tình báo đáng tin cậy. Hắn là nhân vật then chốt trong cuộc phản công trên Millok, khiến cho Russell phản quốc, cũng là thủ phạm dẫn đến sự diệt vong của nhà Morton Gatralan."
Bobbort ngồi xuống trên chiếc ghế xoay ở đầu bàn hội nghị hình elip, nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, quay lại nói với mọi người: "Hoàng đế James của Gatralan là bị hắn bắt giữ, cái chết của nhị hoàng tử Bruce, tam hoàng tử Stephen, đều có liên quan trực tiếp đến hắn. Có thể nói, một mình hắn đã phá sụp toàn bộ Gatralan."
Mặc dù ở đây đã có một số người không phải lần đầu tiên nghe được lời đồn này, có điều, khi những lời này được nói ra từ chính miệng Bobbert, vẫn khiến cho bọn họ choáng váng.
"Mấy tháng trước..." Bobbert lạnh lùng nhìn màn ảnh: "Kẻ này đã dùng binh lực của một chiếc tàu khu trục, đánh hạ toàn bộ Cảng Tự Do Mars. Vài ngày trước, hắn ở tại tinh hệ Long Bow, bắt tù binh Công tước Humphrey của Binalter, buộc hạm đội Humphrey phải đầu hàng."
Gian phòng như chết lặng.
Tin tức hạm đội Humphrey bại trận đã truyền đến Thương Lãng tinh. Các sĩ quan ở đây đã từng đưa ra đủ loại phỏng đoán, thế nhưng vẫn không thể nào hiểu rõ được tình huống cụ thể. Bây giờ lại nghe một người chưa bao giờ thích nghe lời đồn đại vô căn cứ như Bobbert nói ra tin tức như vậy, mỗi người đều há hốc mồm, ánh mắt khi nhìn cái tên mập mạp trên màn ảnh kia đã như nhìn thấy quỷ sống.
Cái tên này còn là người sao?! Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?
Tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng mọi người, Bobbert xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Kết hợp tin tình báo mà đế quốc thu được, cùng với chiếc phi thuyền có ký hiệu của Phỉ Quân rơi ở gần cao điểm 247, lại kết hợp thêm phương thức tác chiến của đám người này... Các ngươi không cần hoài nghi, kẻ dẫn theo mười Chiến Thần robot, nuốt hết bốn tiểu đoàn thiết giáp của các ngươi, chính là hắn."
Parrent âm thầm thở phào một hơi. Ánh mắt các sĩ quan khi nhìn về phía Magee đang đứng ngẩn ngơ cũng không còn là sự thương hại nữa. Nghe giọng điệu Bobbert, có thể, hắn cũng không muốn truy cứu trách nhiệm.
Trong sự yên tĩnh, Bobbert đứng dậy, đi tới trước màn hình ảo, đứng đối diện với gã mập mạp trên màn hình ảo. Hai người, tựa như đang ngưng mắt nhìn ánh mắt của đối phương.
Bobbert lạnh lùng nói: "Kẻ này, nếu như thân ở bất kỳ một đại quốc Phỉ Minh nào, cũng đã sớm vang danh thiên hạ. Thế nhưng ở tại Leray, vậy mà lại nằm ngoài tầm mắt của mọi người. Có điều, từ hôm nay trở đi, hắn đã không thể ẩn giấu được nữa. Cho dù hắn có giả ngây giả dại ẩn giấu chính mình như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ trở thành nhân vật trọng điểm trong hệ thống tình báo của các nước."
"Một đối thủ rất thú vị, không phải sao?" Bobbert nhìn thẳng vào ánh mắt mập mạp, nở nụ cười.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng bặt, hắn xoay người, sắc mặt âm lãnh, lạnh lùng nói: "Thế nhưng, đây không phải là lý do để các ngươi với binh lực gần một trăm sư đoàn vẫn không cách nào nắm giữ hoàn toàn được thế cục Thương Lãng tinh trong tay, khiến cho khắp nơi đều có chiến hỏa! Cũng không phải là lý do cho việc tìm kiếm cả nửa tháng mà vẫn không thể bắt được hai cái sư đoàn Trenock này! Đại chiến sắp tới, hành vi của các ngươi đủ để ta tống các ngươi lên giá treo cổ!"
Các sĩ quan đều không hẹn mà cùng bật người dậy, đứng nghiêm thẳng tắp, mặt xám như tro tàn. Cùng lúc đó, cửa chính bị đẩy ra, mấy gã binh sĩ của phòng giám sát đang đi theo sau một sĩ quan phòng giám sát, sải bước tiến vào phòng họp.
"Lột quân phục của hắn ra, dẫn độ về nước." Bobbert đưa tay chỉ vào Magee, lạnh lùng nói: "Kỳ nghỉ của ngươi đã kết thúc. Nếu ngươi đã có thể đánh một trận này thành một kỳ nghỉ, vậy thì nửa đời sau, ngươi cứ ăn chơi vui vẻ trong ngục giam của phòng giám sát đi!"
Cho đến khi bị hai tên lính nâng lên, kéo ra khỏi phòng họp như kéo một miếng giẻ rách, Magee từ đầu đến cuối cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
Sắc mặt tái nhợt và ánh mắt giống như người chết của hắn, cứ lần lượt hiện lên vô số lần trước mắt tất cả các sĩ quan. So với những lời giải thích, cầu xin tha thứ và kêu gào thảm thiết kia, nó lại càng khiến cho đáy lòng người ta tê dại hơn nhiều.
"Quân bắc chinh từ hôm nay trở đi sẽ do ta chỉ huy. Hiện tại, ta sẽ đưa ra mệnh lệnh thứ nhất cho đám chậm hiểu ngu si các ngươi..." Bobbert ngửa cằm lên: "Lập tức chấp hành kế hoạch tiễu trừ, phát động toàn bộ bộ đội, lôi hết tất cả những kẻ kháng cự trong mỗi một thành thị, mỗi một hương trấn ra cho ta. Trong vòng một tuần lễ, ta muốn hoàn toàn khống chế Thương Lãng tinh!”
“Mặt khác, lệnh cho sư đoàn thiết giáp 59, 194, sư đoàn bộ binh 203, 281, tăng cường tiến công, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đột phá phòng tuyến. Lệnh cho sư đoàn thiết giáp 117 di chuyển về thị trấn Ôn Tuyền, đề phòng kẻ địch chạy trốn vào vùng núi phía bắc!"
"Rõ!" Giữa tiếng nhận lệnh như sấm cùng những tiếng bước chân hỗn loạn, Bobbert quay đầu nhìn lướt qua gã mập mạp Leray trên màn ảnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường lạnh như băng.
Ta thừa nhận chiến tích của ngươi làm cho người ta rất kinh ngạc, thế nhưng, nơi này là sân nhà của ta!
Ngươi đã chọn sai đối thủ rồi!
Giữa những tiếng vang vọng khe khẽ là những tiếng nổ và tiếng pháo ầm ĩ thành một khoảng, tiếng nói chuyện ngắt quãng của viên cơ sĩ Jaban ghi hình, còn cả tiếng liên lạc kèm theo những tiếng tạp âm bén nhọn trên tần số kênh liên lạc.
Chiến đấu thảm thiết, vô số robot đang chen chúc thành một đống, chém giết lẫn nhau.
Màn ảnh không ngừng thay đổi phương hướng, không ngừng run rẩy.
Đầy kín trong màn ảnh là những hình ảnh mặt đất rung chuyển, các robot chạy chỗ, từng vốc bùn đất bị nổ bắn lên như bọt nước, cùng với, những thân thể nát vụn cháy đen của binh sĩ trong những chiếc robot bốc cháy nằm la liệt trên mặt đất lồi lõm những hố bom.
Đoạn hình ảnh này được lấy ra từ máy ghi chép chiến trường trong một chiếc robot Jaban, cũng không biết là đã chiếu được bao lâu, rốt cuộc, hình ảnh đã dừng lại tại một khung cảnh ngổn ngang.
Khúc chân gãy của một chiếc robot nằm ở khoảng cách gần, lửa cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn, tất cả đều đã ngưng kết lại trong màn hình. Mà từng tiếng kêu gào thảm thiết kia, dường như vẫn còn đang vang vọng trong gian phòng.
Căn phòng đã tắt đèn, ánh sáng cực kỳ u ám. Sự an tĩnh trang nghiêm được cố ý tạo nên bởi hoa văn đậm màu trên bức tường cùng với hàng chân tường bằng gỗ màu cà phê sẫm, trong khoảnh khắc ảm đạm này, tự nhiên đã biến thành sự tĩnh mịch lạnh giá như hầm băng.
Hơn mười viên sĩ quan Jaban đang ngồi yên lặng. Ánh sáng hôn ám từ hình ảnh ngừng lại trên màn hình đang chiếu lên khuôn mặt của bọn họ, tựa như đang chiếu lên những pho tượng không có sự sống.
"Tách!"
Bên cạnh chiếc ghế sô pha ở góc xa của căn phòng hình chữ nhật, theo tiếng bật công tắc nho nhỏ vang lên, một ngọn đèn bàn kiểu cổ đã lập tức tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ.
"Tách!"
Ngọn đèn lại một lần nữa sáng lên.
Dưới ánh đèn lần lượt bật tắt, một giọng nói tựa như cơn gió lạnh lướt qua cao nguyên Palmas đã cuốn qua phòng họp.
"Ai có thể cho ta một lời giải thích?"
Sự yên lặng vẫn tiếp diễn, ngọn đèn đang chớp sáng chớp tắt... Mặc dù giọng nói đặt câu hỏi mới chỉ trôi qua một hai giây, thế nhưng, đối với tất cả các sĩ quan ở đây mà nói, một hai giây này dài chẳng khác nào cả thế kỷ.
Magee đứng lên với sắc mặt tái nhợt.
Hắn gần như phải vận hết sức lực toàn thân thì mới có thể giữ vững hai tay đang vịn lên thành ghế, chống đỡ cho cái thân thể trống rỗng, gần như đến máu cũng không còn của mình.
Parrent, tổng chỉ huy lục quân Thương Lãng tinh, giờ phút này đang ngồi ngay ngắn bên cạnh Magee.
Lãnh đạo tổng cộng bốn mươi sư đoàn thiết giáp và sáu mươi sư đoàn bộ binh hiện đang đổ bộ lên Thương Lãng tinh, đồng thời cũng nắm quyền chỉ huy hai tập đoàn quân lục quân của quân đồng minh Sous, tại thời điểm Magee đứng lên, vị thượng tướng Jaban này thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên.
Ông ta cúi đầu ngồi trên ghế, sắc mặt cũng không tốt hơn Magee là bao nhiêu. Một tầng mồ hôi hột trên trán cùng với khóe mắt không ngừng giật giật, khiến cho vị quý nhân quyền cao chức trọng luôn xử sự bình tĩnh này thoạt nhìn lại có đôi chút cảm giác đáng thương.
"Bobbert thân vương điện hạ..." Giọng nói của Magee tựa như một cây trúc bị vỡ toác, trong sự khản đặc đang mang theo chút run rẩy bén nhọn: "Tôi xin gánh chịu mọi trách nhiệm của thất bại lần này. Đánh giá thấp đối thủ, khiến cho lục quân đế quốc gặp phải sự nhục nhã như vậy, tôi nguyện ý tiếp nhận tất cả xử phạt."
Magee nói một cách máy móc, tựa như một gã diễn viên hạng bét lần đầu tiên lên sân khấu đang đọc lời kịch.
Các sĩ quan xung quanh đều đưa ánh mắt nhìn thẳng về chiếc bàn trước mắt, tựa như dưới lớp sơn loang loáng theo ánh đèn chớp sáng chớp tối của bàn hội nghị kia đang ẩn chứa một bí mật đáng để tìm kiếm nào đấy.
Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn sô pha, cũng không có ai dám ngẩng đầu lên để cho Magee một ánh mắt đồng tình. Tất cả mọi người đều biết, toàn bộ thân thể của Magee đều đã tiến vào Địa ngục rồi.
Còn ở lại bên ngoài, chẳng qua chỉ là một cái gót chân mà thôi.
Kỳ thực, trong một đêm ở bên bờ sông Karrachi này vẫn chưa tính là một thất bại quá nặng nề. Tổng cộng tổn thất bốn tiểu đoàn thiết giáp, cộng lại cũng chỉ bằng quy mô của một trung đoàn thiết giáp. Đối với cái cuộc chiến tranh tràn qua toàn bộ thế giới loài người, khiến cho đế quốc dốc hết tất cả vào này mà nói, một trung đoàn thiết giáp quả thực bé nhỏ đến nỗi có thể bỏ qua.
Thế nhưng, ai bảo kẻ tiêu diệt bốn tiểu đoàn này lại là một đám tàn quân kéo xuống từ cao điểm 347?
Ai bảo cái đám bộ binh chết tiệt kia, sau khi đánh lén cướp được robot từ một tiểu đoàn thiết giáp đủ biên chế lại hành quân đường dài cấp tốc, liên tục tiêu diệt hai tiểu đoàn thiết giáp, cuối cùng lại dụ cái tên Nakayama Tsubasa cực độ ngu xuẩn kia rời đi, cứu viện được hai nghìn tù binh, sau đó xông qua phong tỏa, nghênh ngang tiến vào phòng tuyến của người Trenock?!
Nhớ lại tin tức nhận được sau trận đánh cùng với giả lập toàn bộ bước đi trên Thiên Võng, các sĩ quan chỉ cảm thấy trên lưng thấm đẫm từng tầng mồ hôi lạnh.
Đây không phải là thất bại nặng nề, thế nhưng đây chính là một sỉ nhục khổng lồ.
Mà hết thảy những thứ này, vậy mà lại xảy ra khi thân vương Bobbert, em trai của hoàng đế Jaban Nicholas V đến đây! Chỉ dựa vào điểm này, cũng đã đủ để tuyên án tử hình cho Magee.
Có lẽ, không riêng gì Magee, mà còn bao gồm cả hệ thống chỉ huy quân bắc chinh của Jaban trên Thương Lãng tinh.
Đèn bàn, trong những tiếng tách tách nhịp nhàng, lần lượt bật tắt bật tắt. Rốt cuộc, sau một tiếng tách, trò chơi dằn vặt thần kinh với cái công tắc kia cũng đã kết thúc.
Xuyên qua chiếc chụp đèn bằng vải màu vàng nhạt, chiếc đèn đang tản ra ánh sáng êm dịu. Thân vương Bobbert đang ngả người, chìm vào giữa chiếc ghế sô pha to lớn. Khuôn mặt, có một nửa là hiện ra trước ánh đèn, còn một nửa kia, thì vẫn tiếp tục ẩn giấu trong bóng tối.
Đây là một thanh niên có mái tóc màu nâu nhạt. Mặt mày thanh tú, dáng người thon dài. Da thịt trắng nõn cùng với bờ vai nhỏ gầy lộ ra, khiến cho hắn nhìn qua có vẻ chẳng có chút nguy hiểm nào.
Thế nhưng, tất cả các sĩ quan có mặt ở đây đều biết, nếu như nói đế quốc Jaban tổ chức bình chọn ra ba người đáng sợ nhất, vị thân vương năm nay 31 tuổi này tuyệt đối sẽ hiện diện trong đó.
Hắn là thân vương đế quốc, là em trai thân thiết nhất và tin cậy nhất của Nicholas V. Đồng thời, hắn cũng là vị trưởng quan tối cao của phòng giám sát đế quốc.
Phòng giám sát, cái cơ quan đại biểu cho sự khủng bố trong mắt tất cả người dân Jaban này, tựa như sinh ra là để thuộc về con người này. Từ lúc hắn tiếp quản phòng giám sát năm hai mươi tuổi cho đến nay, tên của hắn, tựa như đã hợp làm một với cái cơ quan này.
Thần bí, lạnh lùng, vô tình, bạo lực, máu tanh, quyền thế, tinh nhuệ, vệ đội hoàng gia số một... Những từ ngữ này chính là ấn tượng hiện ra trong đầu những người Jaban, hoặc là những tổ chức tình báo quốc gia khác khi nhắc tới phòng giám sát Jaban.
Rất khó để chọn ra từ những từ ngữ đó một từ duy nhất có thể mô tả đầy đủ cảm giác mà phòng giám sát tạo cho người ta. Nếu như không cần phải tìm ra một từ ngữ đại biểu, một từ ngữ có thể khái quát được hết thảy những ấn tượng, vậy thì, khi những từ ngữ này kết hợp lại với nhau, sẽ tạo nên tên của một người - Bobbert Satchell.
Sáu năm trước, bởi vì một lần làm lộ thông tin tình báo, Bobbert đã chỉ huy phòng giám sát bắt giữ mười ba vị tướng lĩnh cao cấp và hơn một trăm sĩ quan cấp tá của quân đội Jaban, sau đó xử tử toàn bộ.
Ba năm trước, trong một lần tẩy trừ khác, lại có hai trăm sáu mươi quan viên chính phủ và bảy mươi chín sĩ quan của sáu quân khu, bao gồm một gã công tước và một gã thượng tướng, đều bị hắn ném vào ngục giam chuyên biệt của phòng giám sát. Nghe đồn rằng, trong cái ngục giam khủng bố đó, không ai có thể lành lặn bước ra. Có thể đi ra khỏi ngục giam, trên cơ bản đều phát điên hết cả.
Mà hiện tại, hắn lại tự mình đến nơi này.
Chức năng của phòng giám sát cũng không phải đơn giản như cái tên của nó. Nó đồng thời cũng là lực lượng vũ trang mạnh mẽ nhất của hoàng thất đế quốc. Uy danh của vệ đội số 1, thậm chí còn đứng trên cả ba đại hạm đội siêu cấp! Chí ít, trước khi ba đại hạm đội siêu cấp của Mikami Yujin thành danh, vệ đội số 1 cũng đã có tiếng tăm lừng lẫy rồi.
Cũng giống như đại đa số vệ đội trực thuộc hoàng thất của các quốc gia đế quốc khác, tất cả các thành viên của con quái vật khổng lồ này đều là những tùy tùng trung thành nhất, những tín đồ thành kính nhất của hoàng thất. Bọn hắn có niềm tin vững vàng, tác chiến dũng mãnh ngoan cường, không hề e ngại hy sinh. Bọn họ là sức mạnh thống trị Jaban của Nicholas V.
Mà sự xuất hiện của Bobbert và phòng giám sát của hắn, có nghĩa là hoàng thất Jaban đã lên tiếng rằng không cho phép chiến dịch Reske có bất kỳ sơ xuất nào.
Trong một hoàn cảnh như thế này, mối nhục khi bị một đám binh sĩ Trenock luồn lách qua rồi tiêu diệt bốn tiểu đoàn sẽ khiến cho Bobbert, vốn vừa đặt chân đến Thương Lãng tinh, tức giận đến mức nào thì có thể tưởng tượng được.
Trong sự yên tĩnh, Bobbert đứng dậy, chậm rãi đi về phía màn hình ảo.
Tiếng bước chân của hắn vang vọng rõ ràng trong phòng hội nghị trống trải.
"Bọn hắn là ai?" Bàn tay Bobbert xuyên qua màn hình ảo, khẽ lay lay lên xuống trên một chiếc robot [Linh Miêu] có ký hiệu màu đỏ ở góc màn hình. Robot đang vặn vẹo dưới bàn tay hắn.
Sau chốc lát trầm mặc, hắn quay đầu lại nhìn Magee, con mắt màu xanh biếc hơi híp lại: "Không biết?"
Thân thể Magee không tự chủ được mà run lên cầm cập. Cho dù một kẻ thân kinh bách chiến như hắn cực lực khống chế, thế nhưng vẫn không thể khống chế được. Tai ương sắp sửa giáng xuống, khiến cho tinh thần của hắn gần như sụp đổ.
Thân thể vô lực của hắn không cách nào giúp hắn đối mặt với con người trước mắt. Mà càng làm cho hắn hoảng sợ hơn chính là, hắn quả thực không biết những Chiến Thần robot chết tiệt này là mọc từ đâu ra!
"Các ngươi không nhận ra nó thì cũng không kỳ lạ." Ngoài dự đoán của mọi người, Bobbert thản nhiên nở một nụ cười, vỗ vỗ tay.
Đèn điện tử không bóng trên đỉnh phòng họp liền bật sáng, toàn bộ phòng họp lập tức sáng trưng.
Một gã sĩ quan phòng giám sát bước nhanh tới, nhét văn kiện điện tử cầm trong tay vào máy chiếu. Hình ảnh trên màn hình ảo bỗng nhiên co lại thành một chùm sáng màu sắc sặc sỡ. Sau đó, khi khuếch tán lại một lần nữa, hình ảnh đã biến thành một gã mập mạp mặc quân phục Leray.
"Kẻ này, tên là Điền Hành Kiện." Bobbert nhìn mọi người xung quanh, nói với giọng bình thản: "Năm nay 27 tuổi, năm 2059 nhập ngũ, chưa từng học tập ở trường quân sự, xuất thân binh sĩ sửa chữa. Tích góp quân công, từ hạ sĩ thăng lên đến thiếu tướng."
Trong phòng hội nghị liền xôn xao hẳn lên. Không được học tập ở trường quân sự, bốn năm, từ một gã hạ sĩ binh sĩ sửa chữa thăng lên thành thiếu tướng, mặc dù là trong thời đại chiến tranh dễ dadng tích quân công, đây cũng là tốc độ ngồi tên lửa!
Có hai vị sĩ quan biết về người này đều ngạc nhiên đứng dậy: "Là hắn?!"
"Đánh qua đánh lại với Leray ở Bermuda lâu như vậy rồi, các ngươi hẳn đều đã nghe qua về người này." Bobbert lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn về phía màn hình, nói tiếp: "Đây là một tên rất thú vị. Những việc mà hắn đã trải qua vô cùng phức tạp. Chiến công lập được từ khi chiến tranh vệ quốc Leray bắt đầu tới nay cũng là không thể tưởng tượng nổi. Dựa theo nguồn tình báo đáng tin cậy. Hắn là nhân vật then chốt trong cuộc phản công trên Millok, khiến cho Russell phản quốc, cũng là thủ phạm dẫn đến sự diệt vong của nhà Morton Gatralan."
Bobbort ngồi xuống trên chiếc ghế xoay ở đầu bàn hội nghị hình elip, nghiêng người, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, quay lại nói với mọi người: "Hoàng đế James của Gatralan là bị hắn bắt giữ, cái chết của nhị hoàng tử Bruce, tam hoàng tử Stephen, đều có liên quan trực tiếp đến hắn. Có thể nói, một mình hắn đã phá sụp toàn bộ Gatralan."
Mặc dù ở đây đã có một số người không phải lần đầu tiên nghe được lời đồn này, có điều, khi những lời này được nói ra từ chính miệng Bobbert, vẫn khiến cho bọn họ choáng váng.
"Mấy tháng trước..." Bobbert lạnh lùng nhìn màn ảnh: "Kẻ này đã dùng binh lực của một chiếc tàu khu trục, đánh hạ toàn bộ Cảng Tự Do Mars. Vài ngày trước, hắn ở tại tinh hệ Long Bow, bắt tù binh Công tước Humphrey của Binalter, buộc hạm đội Humphrey phải đầu hàng."
Gian phòng như chết lặng.
Tin tức hạm đội Humphrey bại trận đã truyền đến Thương Lãng tinh. Các sĩ quan ở đây đã từng đưa ra đủ loại phỏng đoán, thế nhưng vẫn không thể nào hiểu rõ được tình huống cụ thể. Bây giờ lại nghe một người chưa bao giờ thích nghe lời đồn đại vô căn cứ như Bobbert nói ra tin tức như vậy, mỗi người đều há hốc mồm, ánh mắt khi nhìn cái tên mập mạp trên màn ảnh kia đã như nhìn thấy quỷ sống.
Cái tên này còn là người sao?! Hắn làm sao lại xuất hiện ở đây?
Tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng mọi người, Bobbert xoay người lại, lạnh nhạt nói: "Kết hợp tin tình báo mà đế quốc thu được, cùng với chiếc phi thuyền có ký hiệu của Phỉ Quân rơi ở gần cao điểm 247, lại kết hợp thêm phương thức tác chiến của đám người này... Các ngươi không cần hoài nghi, kẻ dẫn theo mười Chiến Thần robot, nuốt hết bốn tiểu đoàn thiết giáp của các ngươi, chính là hắn."
Parrent âm thầm thở phào một hơi. Ánh mắt các sĩ quan khi nhìn về phía Magee đang đứng ngẩn ngơ cũng không còn là sự thương hại nữa. Nghe giọng điệu Bobbert, có thể, hắn cũng không muốn truy cứu trách nhiệm.
Trong sự yên tĩnh, Bobbert đứng dậy, đi tới trước màn hình ảo, đứng đối diện với gã mập mạp trên màn hình ảo. Hai người, tựa như đang ngưng mắt nhìn ánh mắt của đối phương.
Bobbert lạnh lùng nói: "Kẻ này, nếu như thân ở bất kỳ một đại quốc Phỉ Minh nào, cũng đã sớm vang danh thiên hạ. Thế nhưng ở tại Leray, vậy mà lại nằm ngoài tầm mắt của mọi người. Có điều, từ hôm nay trở đi, hắn đã không thể ẩn giấu được nữa. Cho dù hắn có giả ngây giả dại ẩn giấu chính mình như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ trở thành nhân vật trọng điểm trong hệ thống tình báo của các nước."
"Một đối thủ rất thú vị, không phải sao?" Bobbert nhìn thẳng vào ánh mắt mập mạp, nở nụ cười.
Đột nhiên, tiếng cười ngừng bặt, hắn xoay người, sắc mặt âm lãnh, lạnh lùng nói: "Thế nhưng, đây không phải là lý do để các ngươi với binh lực gần một trăm sư đoàn vẫn không cách nào nắm giữ hoàn toàn được thế cục Thương Lãng tinh trong tay, khiến cho khắp nơi đều có chiến hỏa! Cũng không phải là lý do cho việc tìm kiếm cả nửa tháng mà vẫn không thể bắt được hai cái sư đoàn Trenock này! Đại chiến sắp tới, hành vi của các ngươi đủ để ta tống các ngươi lên giá treo cổ!"
Các sĩ quan đều không hẹn mà cùng bật người dậy, đứng nghiêm thẳng tắp, mặt xám như tro tàn. Cùng lúc đó, cửa chính bị đẩy ra, mấy gã binh sĩ của phòng giám sát đang đi theo sau một sĩ quan phòng giám sát, sải bước tiến vào phòng họp.
"Lột quân phục của hắn ra, dẫn độ về nước." Bobbert đưa tay chỉ vào Magee, lạnh lùng nói: "Kỳ nghỉ của ngươi đã kết thúc. Nếu ngươi đã có thể đánh một trận này thành một kỳ nghỉ, vậy thì nửa đời sau, ngươi cứ ăn chơi vui vẻ trong ngục giam của phòng giám sát đi!"
Cho đến khi bị hai tên lính nâng lên, kéo ra khỏi phòng họp như kéo một miếng giẻ rách, Magee từ đầu đến cuối cũng không phát ra một chút âm thanh nào.
Sắc mặt tái nhợt và ánh mắt giống như người chết của hắn, cứ lần lượt hiện lên vô số lần trước mắt tất cả các sĩ quan. So với những lời giải thích, cầu xin tha thứ và kêu gào thảm thiết kia, nó lại càng khiến cho đáy lòng người ta tê dại hơn nhiều.
"Quân bắc chinh từ hôm nay trở đi sẽ do ta chỉ huy. Hiện tại, ta sẽ đưa ra mệnh lệnh thứ nhất cho đám chậm hiểu ngu si các ngươi..." Bobbert ngửa cằm lên: "Lập tức chấp hành kế hoạch tiễu trừ, phát động toàn bộ bộ đội, lôi hết tất cả những kẻ kháng cự trong mỗi một thành thị, mỗi một hương trấn ra cho ta. Trong vòng một tuần lễ, ta muốn hoàn toàn khống chế Thương Lãng tinh!”
“Mặt khác, lệnh cho sư đoàn thiết giáp 59, 194, sư đoàn bộ binh 203, 281, tăng cường tiến công, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đột phá phòng tuyến. Lệnh cho sư đoàn thiết giáp 117 di chuyển về thị trấn Ôn Tuyền, đề phòng kẻ địch chạy trốn vào vùng núi phía bắc!"
"Rõ!" Giữa tiếng nhận lệnh như sấm cùng những tiếng bước chân hỗn loạn, Bobbert quay đầu nhìn lướt qua gã mập mạp Leray trên màn ảnh, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường lạnh như băng.
Ta thừa nhận chiến tích của ngươi làm cho người ta rất kinh ngạc, thế nhưng, nơi này là sân nhà của ta!
Ngươi đã chọn sai đối thủ rồi!
/969
|