*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba người nhìn nhau. Dương Vân Phi nói: "Cố sự quỷ mà chẳng thấy đáng sợ gì hết!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đây không phải là cố sự, đây là sự thật, tôi đang rất rầu vì chuyện này đây!"
Lâm Thành cười ha ha: "Bạn thân đừng đùa, trên đời này làm gì có quỷ, tôi không tin đâu!"
Tống Tiểu Thiến nói: "Quỷ có thể có, nhưng cố sự của hắn rõ ràng là xạo!”.
Phá bỏ sự e dè, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hỏi: "Cô cứ xem như nó là thật đi, vậy cô bảo, tôi nên làm gì bây giờ?"
Tống Tiểu Thiến nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Rất đơn giản, cậu chứng minh cho bọn họ thấy, chỉ cần cậu đưa ra được chứng cứ, bọn họ chắc chắn không thể không tin!".
"Nếu bọn họ không tiếp thu nổi thì sao?"
Tống Tiểu Thiến vuốt tay: "Nếu quả thật là như vậy, vậy thì có gì mà không tiếp thu nổi? Người chết thành quỷ, quỷ vẫn là chính mình, cùng lắm thì đầu thai lại thôi!"
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười: "Tôi chính là muốn nói như thế, ba vị, đừng sợ, sinh tử luân hồi, thiên địa đại đạo, tôi là Thiên sư Mao Sơn, có khả năng siêu độ ba vị tiến nhập âm ty.".
Ba người lại nhìn nhau, nhất thời khiếp sợ.
Lâm Thành nhíu mày, bất mãn nói: "Bạn thân, đừng đùa giỡn như vậy nha, cậu kể cố sự thì cứ kể, lôi chúng tôi vào làm gì, đây chẳng phải là nguyền rủa chúng tôi sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ vào Tống Tiểu Thiến, nói: "Nếu như có người đột nhiên nói cho tôi biết tôi đã chết, biến thành quỷ, chắc chắn tôi cũng không tin. Thế nhưng cô bạn này vừa nói rất hay, nếu như có thể đưa ra chứng cứ chứng minh tôi đã chết, nhất định tôi sẽ tiếp thu, cậu nói có đúng hay không?"
Dương Vân Phi phì cười: "Thật hoang đường, cậu lấy đâu ra chứng cứ? Lôi thi thể của chúng tôi ra ư?"
"Thi thể thì không có, các cậu đã chết cách đây ba năm, thi thể đã sớm hoả táng rồi. Bất quá tôi vẫn còn chứng cứ xác thực khác, các cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé!"
Tống Tiểu Thiến bắt đầu khiếp đảm, nắm lấy tay của bạn trai không buông, chỉ có hai cậu nam sinh vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh, Lâm Thành chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương, ý bảo: Có ngon thì chứng minh đi!
Diệp Thiếu Dương bảo ba người bọn họ đứng thành một hàng, đi tới phía sau bọn họ vỗ vào một chỗ dưới lưng bọn họ một thước ba tấc, ba tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Thiếu Dương nói: "Oán khí trên người các cậu đã bị đánh tán, hiện tại đã hiện ra dáng dấp lúc tử vong, các cậu thử nhìn bộ dáng của đối phương xem!".
"Trời ạ...". Chu Tĩnh Như che miệng lui về phía sau, không dám nhìn bọn họ nữa.
Ba người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhau, bất giác cả ba đều ngơ ngẩn, trợn mắt há mồm, sau đó cúi đầu nhìn lại chính mình:
Y phục trên thân thể đều rách mướp, làn da tràn đầy vết thương, Dương Vân Phi đầu tét ra như bị vật gì đó đập trúng, óc chảy xuống mặt. Ngũ quan của Lâm Thành thì méo mó, nửa vai rớt xuống, máu huyết lẫn lộn, còn có một bên mắt của Tống Tiểu Thiến bị một nhánh cây đâm vào...
Ba người lập tức phục hồi tinh thần, hoảng sợ vuốt ve vết thương của chính mình, thế nhưng vẫn không cảm thấy đau.
Tống Tiểu Thiến là người tiếp thu hiện thực nhanh nhất, vừa biết được chân tướng, lập tức thần thức quán thông, nhớ lại tất cả mọi chuyện, ngồi dưới đất khóc huhu.
"Chúng ta... đã chết?". Lâm Thành lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.
Dương Vân Phi chảy nước mắt, thất thanh kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi mải mê chụp phong cảnh, bò lên trên vách đá dựng đứng, kết quả một chân dẫm nát khối băng, rớt xuống, hai người các cậu muốn kéo tôi lên, không ngờ chỗ kia cũng lún xuống, ba người chúng ta đều té chết, mắt của Tiểu Thiến... còn bị cây cối đâm vào."
Lâm Thành quỳ hẳn xuống đất, nghe thấy những lời nói của Dương Vân Phi, lập tức nhớ ra, thì thào lẩm bẩm: "Nói như vậy, chúng ta đều đã biến thành quỷ... Thế nhưng, vì sao quỷ sai không đến bắt chúng ta?"
"Ta không biết, đây chính là tình huống đặc biệt!". Diệp Thiếu Dương đổi giọng: "Ta sẽ điều tra, mấy người các ngươi mau đi âm ty báo cáo."
Tống Tiểu Thiến nhìn Dương Vân Phi, không cam lòng nói rằng: "Kiếp sau chúng tôi còn có thể ở bên nhau không?"
"Xem duyên phận đã!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Lục đạo luân hồi vốn không chịu sự khống chế của nhân lực, nếu kiếp sau các ngươi không thể gặp nhau, hãy trân trọng tình duyên kiếp này, nó đến cũng không dễ dàng gì. Ta viết cho các ngươi một tờ Dẫn hồn phù, dùng thần niệm khắc chuyện của các ngươi lên phù, xem như ấn tín, phán quan nhìn thấy sẽ tự nhiên không truy cứu chuyện các ngươi lưu lại nhân gian.".
Khi thật sự đã tiếp thu việc mình biến thành quỷ, ba quỷ hồn đều lập tức thấu hiểu thiên địa đại đạo, biết Diệp Thiếu Dương là phán quan nhân gian, ba người cùng nhau khom lưng hành lễ: "Tạ ơn Thiên sư cứu giúp!"
Diệp Thiếu Dương viết xong Trần tình phù, nói rằng: "Khoan vội đi, ta cần một miếng đầu lưỡi quỷ để cứu tính mạng của một người, đối với các ngươi mà nói đây chính là chuyện lập công đức, các ngươi ai muốn biếu tặng?"
Lâm Thành khoát tay, khó khăn nói: "Quỷ thân không được đầy đủ thì không thể đầu thai làm người, như vậy sao được."
"Yên tâm đi, ta sẽ dùng thần niệm viết việc này lên phù, phán quan cũng sẽ cho ta chút mặt mũi, các ngươi cứ yên tâm!"
Hắn vừa nói thế, ba người lập tức yên lòng, tranh nhau công đức, ngược lại làm khó cho Diệp Thiếu Dương, hắn không biết chọn ai, đành áp dụng chủ nghĩa công bằng, mỗi người lấy một miếng đầu lưỡi nhỏ, ba người lúc này mới thoả mãn.
"Thời gian không còn sớm, mau đi đi!". Diệp Thiếu Dương buông Dẫn hồn phù, tờ phù bay về hướng phương Bắc ngược gió.
Ba người chắp tay, rơi nước mắt, bám vào lá bùa.
Tống Tiểu Thiến đột nhiên quay đầu lại, nói rằng: "Thiên sư, hiện giờ tôi đã nhớ ra nhiều thứ, vào lúc chúng tôi ở đây lặp lại hành trình, tôi thấy trên đỉnh ngọn núi đối diện kia có một hồng y nữ quỷ tựa hồ vẫn đắm chìm trong ảo giác tử vong, vào canh ba giờ Tý mỗi ngày đều xuất hiện để lặp lại tình huống tử vong của mình, duy trì khoảng một tiếng đồng hồ. Thiên sư, ngài mau mau đi cứu cô ta!"
"Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ đến đó. Tạm biệt.". Diệp Thiếu Dương phất phất tay.
Ba người hóa thành những làn khói nhẹ, bám vào lá bùa, theo gió bay xa.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Chu Tĩnh Như cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Lại làm được một chuyện tốt!"
"Bọn họ mới chết ba năm, tổng cộng anh được có chín năm âm đức, không đáng là bao!"
"Cho em xem đầu lưỡi quỷ có hình dáng gì nào!?"
Diệp Thiếu Dương mở lòng bàn tay, trong tay hắn nắm ba khối thịt màu trắng, gần như trong suốt, có vẻ không chân thật.
Chu Tĩnh Như đánh bạo chạm tay vào, kết quả ngón tay xuyên thấu qua chúng, không cảm giác được thứ gì hết, buồn bực nói: "Vật này là hư ảnh, dùng như thế nào được?"
"Anh có cách khiến chúng hiện hình.". Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống, cẩn thận bọc lại ba miếng đầu lưỡi.
Chu Tĩnh Như hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nhìn cô cười nói: "Câu này em hỏi anh ba lần rồi!"
Chu Tĩnh Như vuốt tay, nói: "Hết cách, bây giờ là anh là sếp, em không được có ý kiến!".
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ngọn núi đối diện, nói: "Ngọn núi kia là chỗ cô gái lúc nãy nói, chúng ta lên đó xem một chút, chờ nữ quỷ xuất hiện, chúng ta tiện đường cứu cô ấy, đi thôi!"
Hai mươi phút sau, hai người đã bò lên được ngọn núi đối diện. Ngọn núi ấy trông có vẻ rất quái dị, thảm thực vật dưới chân núi rậm rạp, nhưng đến đỉnh núi thì lại trống trơn, chỉ có một cái cây duy nhất. Diệp Thiếu Dương đưa mắt quan sát, đó là một cây hòe khổng lồ, cao gấp đôi cây hòe thông thường, thân cây cũng to hơn.
Dưới tán cây có một khối đá khá rộng rãi, mặt ngoài vô cùng trơn nhẵn. Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Chắc là chỗ này, chúng ta ngồi xuống đây chờ đi!"
Diệp Thiếu Dương kéo cô lại: "Em không muốn sống nữa à?"
Ba người nhìn nhau. Dương Vân Phi nói: "Cố sự quỷ mà chẳng thấy đáng sợ gì hết!"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đây không phải là cố sự, đây là sự thật, tôi đang rất rầu vì chuyện này đây!"
Lâm Thành cười ha ha: "Bạn thân đừng đùa, trên đời này làm gì có quỷ, tôi không tin đâu!"
Tống Tiểu Thiến nói: "Quỷ có thể có, nhưng cố sự của hắn rõ ràng là xạo!”.
Phá bỏ sự e dè, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hỏi: "Cô cứ xem như nó là thật đi, vậy cô bảo, tôi nên làm gì bây giờ?"
Tống Tiểu Thiến nghiêng đầu suy nghĩ, nói: "Rất đơn giản, cậu chứng minh cho bọn họ thấy, chỉ cần cậu đưa ra được chứng cứ, bọn họ chắc chắn không thể không tin!".
"Nếu bọn họ không tiếp thu nổi thì sao?"
Tống Tiểu Thiến vuốt tay: "Nếu quả thật là như vậy, vậy thì có gì mà không tiếp thu nổi? Người chết thành quỷ, quỷ vẫn là chính mình, cùng lắm thì đầu thai lại thôi!"
Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười: "Tôi chính là muốn nói như thế, ba vị, đừng sợ, sinh tử luân hồi, thiên địa đại đạo, tôi là Thiên sư Mao Sơn, có khả năng siêu độ ba vị tiến nhập âm ty.".
Ba người lại nhìn nhau, nhất thời khiếp sợ.
Lâm Thành nhíu mày, bất mãn nói: "Bạn thân, đừng đùa giỡn như vậy nha, cậu kể cố sự thì cứ kể, lôi chúng tôi vào làm gì, đây chẳng phải là nguyền rủa chúng tôi sao?"
Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ vào Tống Tiểu Thiến, nói: "Nếu như có người đột nhiên nói cho tôi biết tôi đã chết, biến thành quỷ, chắc chắn tôi cũng không tin. Thế nhưng cô bạn này vừa nói rất hay, nếu như có thể đưa ra chứng cứ chứng minh tôi đã chết, nhất định tôi sẽ tiếp thu, cậu nói có đúng hay không?"
Dương Vân Phi phì cười: "Thật hoang đường, cậu lấy đâu ra chứng cứ? Lôi thi thể của chúng tôi ra ư?"
"Thi thể thì không có, các cậu đã chết cách đây ba năm, thi thể đã sớm hoả táng rồi. Bất quá tôi vẫn còn chứng cứ xác thực khác, các cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé!"
Tống Tiểu Thiến bắt đầu khiếp đảm, nắm lấy tay của bạn trai không buông, chỉ có hai cậu nam sinh vẫn tỏ vẻ khinh khỉnh, Lâm Thành chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương, ý bảo: Có ngon thì chứng minh đi!
Diệp Thiếu Dương bảo ba người bọn họ đứng thành một hàng, đi tới phía sau bọn họ vỗ vào một chỗ dưới lưng bọn họ một thước ba tấc, ba tiếng kêu đau đớn vang lên, Diệp Thiếu Dương nói: "Oán khí trên người các cậu đã bị đánh tán, hiện tại đã hiện ra dáng dấp lúc tử vong, các cậu thử nhìn bộ dáng của đối phương xem!".
"Trời ạ...". Chu Tĩnh Như che miệng lui về phía sau, không dám nhìn bọn họ nữa.
Ba người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nhau, bất giác cả ba đều ngơ ngẩn, trợn mắt há mồm, sau đó cúi đầu nhìn lại chính mình:
Y phục trên thân thể đều rách mướp, làn da tràn đầy vết thương, Dương Vân Phi đầu tét ra như bị vật gì đó đập trúng, óc chảy xuống mặt. Ngũ quan của Lâm Thành thì méo mó, nửa vai rớt xuống, máu huyết lẫn lộn, còn có một bên mắt của Tống Tiểu Thiến bị một nhánh cây đâm vào...
Ba người lập tức phục hồi tinh thần, hoảng sợ vuốt ve vết thương của chính mình, thế nhưng vẫn không cảm thấy đau.
Tống Tiểu Thiến là người tiếp thu hiện thực nhanh nhất, vừa biết được chân tướng, lập tức thần thức quán thông, nhớ lại tất cả mọi chuyện, ngồi dưới đất khóc huhu.
"Chúng ta... đã chết?". Lâm Thành lảo đảo, suýt chút nữa té ngã.
Dương Vân Phi chảy nước mắt, thất thanh kêu lên: "Tôi nhớ ra rồi, tôi mải mê chụp phong cảnh, bò lên trên vách đá dựng đứng, kết quả một chân dẫm nát khối băng, rớt xuống, hai người các cậu muốn kéo tôi lên, không ngờ chỗ kia cũng lún xuống, ba người chúng ta đều té chết, mắt của Tiểu Thiến... còn bị cây cối đâm vào."
Lâm Thành quỳ hẳn xuống đất, nghe thấy những lời nói của Dương Vân Phi, lập tức nhớ ra, thì thào lẩm bẩm: "Nói như vậy, chúng ta đều đã biến thành quỷ... Thế nhưng, vì sao quỷ sai không đến bắt chúng ta?"
"Ta không biết, đây chính là tình huống đặc biệt!". Diệp Thiếu Dương đổi giọng: "Ta sẽ điều tra, mấy người các ngươi mau đi âm ty báo cáo."
Tống Tiểu Thiến nhìn Dương Vân Phi, không cam lòng nói rằng: "Kiếp sau chúng tôi còn có thể ở bên nhau không?"
"Xem duyên phận đã!". Diệp Thiếu Dương trả lời: "Lục đạo luân hồi vốn không chịu sự khống chế của nhân lực, nếu kiếp sau các ngươi không thể gặp nhau, hãy trân trọng tình duyên kiếp này, nó đến cũng không dễ dàng gì. Ta viết cho các ngươi một tờ Dẫn hồn phù, dùng thần niệm khắc chuyện của các ngươi lên phù, xem như ấn tín, phán quan nhìn thấy sẽ tự nhiên không truy cứu chuyện các ngươi lưu lại nhân gian.".
Khi thật sự đã tiếp thu việc mình biến thành quỷ, ba quỷ hồn đều lập tức thấu hiểu thiên địa đại đạo, biết Diệp Thiếu Dương là phán quan nhân gian, ba người cùng nhau khom lưng hành lễ: "Tạ ơn Thiên sư cứu giúp!"
Diệp Thiếu Dương viết xong Trần tình phù, nói rằng: "Khoan vội đi, ta cần một miếng đầu lưỡi quỷ để cứu tính mạng của một người, đối với các ngươi mà nói đây chính là chuyện lập công đức, các ngươi ai muốn biếu tặng?"
Lâm Thành khoát tay, khó khăn nói: "Quỷ thân không được đầy đủ thì không thể đầu thai làm người, như vậy sao được."
"Yên tâm đi, ta sẽ dùng thần niệm viết việc này lên phù, phán quan cũng sẽ cho ta chút mặt mũi, các ngươi cứ yên tâm!"
Hắn vừa nói thế, ba người lập tức yên lòng, tranh nhau công đức, ngược lại làm khó cho Diệp Thiếu Dương, hắn không biết chọn ai, đành áp dụng chủ nghĩa công bằng, mỗi người lấy một miếng đầu lưỡi nhỏ, ba người lúc này mới thoả mãn.
"Thời gian không còn sớm, mau đi đi!". Diệp Thiếu Dương buông Dẫn hồn phù, tờ phù bay về hướng phương Bắc ngược gió.
Ba người chắp tay, rơi nước mắt, bám vào lá bùa.
Tống Tiểu Thiến đột nhiên quay đầu lại, nói rằng: "Thiên sư, hiện giờ tôi đã nhớ ra nhiều thứ, vào lúc chúng tôi ở đây lặp lại hành trình, tôi thấy trên đỉnh ngọn núi đối diện kia có một hồng y nữ quỷ tựa hồ vẫn đắm chìm trong ảo giác tử vong, vào canh ba giờ Tý mỗi ngày đều xuất hiện để lặp lại tình huống tử vong của mình, duy trì khoảng một tiếng đồng hồ. Thiên sư, ngài mau mau đi cứu cô ta!"
"Đa tạ đã nhắc nhở, ta sẽ đến đó. Tạm biệt.". Diệp Thiếu Dương phất phất tay.
Ba người hóa thành những làn khói nhẹ, bám vào lá bùa, theo gió bay xa.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, tìm một tảng đá ngồi xuống.
Chu Tĩnh Như cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Lại làm được một chuyện tốt!"
"Bọn họ mới chết ba năm, tổng cộng anh được có chín năm âm đức, không đáng là bao!"
"Cho em xem đầu lưỡi quỷ có hình dáng gì nào!?"
Diệp Thiếu Dương mở lòng bàn tay, trong tay hắn nắm ba khối thịt màu trắng, gần như trong suốt, có vẻ không chân thật.
Chu Tĩnh Như đánh bạo chạm tay vào, kết quả ngón tay xuyên thấu qua chúng, không cảm giác được thứ gì hết, buồn bực nói: "Vật này là hư ảnh, dùng như thế nào được?"
"Anh có cách khiến chúng hiện hình.". Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa trống, cẩn thận bọc lại ba miếng đầu lưỡi.
Chu Tĩnh Như hỏi: "Làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nhìn cô cười nói: "Câu này em hỏi anh ba lần rồi!"
Chu Tĩnh Như vuốt tay, nói: "Hết cách, bây giờ là anh là sếp, em không được có ý kiến!".
"Được rồi!". Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn ngọn núi đối diện, nói: "Ngọn núi kia là chỗ cô gái lúc nãy nói, chúng ta lên đó xem một chút, chờ nữ quỷ xuất hiện, chúng ta tiện đường cứu cô ấy, đi thôi!"
Hai mươi phút sau, hai người đã bò lên được ngọn núi đối diện. Ngọn núi ấy trông có vẻ rất quái dị, thảm thực vật dưới chân núi rậm rạp, nhưng đến đỉnh núi thì lại trống trơn, chỉ có một cái cây duy nhất. Diệp Thiếu Dương đưa mắt quan sát, đó là một cây hòe khổng lồ, cao gấp đôi cây hòe thông thường, thân cây cũng to hơn.
Dưới tán cây có một khối đá khá rộng rãi, mặt ngoài vô cùng trơn nhẵn. Chu Tĩnh Như đi tới, nói rằng: "Chắc là chỗ này, chúng ta ngồi xuống đây chờ đi!"
Diệp Thiếu Dương kéo cô lại: "Em không muốn sống nữa à?"
/3055
|