*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ từ trên nóc nhà leo xuống đã được Tạ Vũ Tình chào đón, thấy bọn họ không có việc gì nàng cũng yên lòng, đưa bọn họ vào trong xe, cho mỗi người một chai nước rồi để họ nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương đang băng bó vết thương bị Lục Nhãn Quỷ Đồng cào cắn, thoáng nhìn thấy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn bị dập tắt. Tạ Vũ Tình thì đang ôm một đống hộp gà KFC lên xe, đặt xuống chỗ ngồi, nói: "Ta biết các ngươi chưa ăn tối cho nên có mua chút ít gà rán, có đói bụng không? Hôm nay ta mời!”.
Ba người lập tức không khách khí mà cầm gà rán gặm lấy gặm để, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Thiếu Dương còn thèm thuồng liếm láp môi, sau đó kể cho nàng nghe diễn biến mọi chuyện. Tạ Vũ Tình nghe xong khiếp sợ không dứt, dẫn bọn họ cùng đi đến hiện trường, tìm qua đống phế tích một lần, thế nhưng vẫn không thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương đẩy cánh cửa gian phòng phía sau ra, bên ngoài là một mảnh vườn trồng đầy dược thảo, tất cả đều bị hỏa hoạn thiêu đốt, cháy sạch không còn thứ gì.
"Y rưới xăng lên toàn bộ căn nhà!". Tạ Vũ Tình giải thích: "Cho nên ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên nhanh chóng, lúc dập tắt xong thì không còn gì cả!"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Độc trùng nuôi trong mấy cái ao đâu?"
"Lúc bọn ta đến thì thấy có rất nhiều động vật và côn trùng đang tháo chạy, một bộ phận bị tiêu diệt, một bộ phận khác thì bỏ trốn, có ảnh hưởng gì không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không được cổ sư nuôi nấng, bọn chúng sẽ chết nhanh thôi, bất quá cô vẫn nên phái người đến trấn nhỏ phụ cận dưới chân núi trông coi vài ngày, tránh để cho độc trùng chui vào thôn đả thương người khác!"
Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại phân phó cho thuộc hạ.
Dựa theo gợi ý của Diệp Thiếu Dương, thuộc hạ của Tạ Vũ Tình tìm thấy những thi thể và hài cốt của người chết, vì vậy nhanh chóng phát lệnh truy nã tên cổ sư xui xẻo. Cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra thân phận và truy tìm tung tích của y.
Dưới sự sắp xếp của Tạ Vũ Tình, ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong một ngôi nhà khách duy nhất tại trấn.
Gà rán căn bản không đủ để cho ba đại nam nhân nhét kẽ răng, cho nên lúc này họ lao vào chiến đấu mãnh liệt với bàn cơm nước.
Hồi tưởng lại một ngày chiến đấu gian khổ, Diệp Thiếu Dương vẫn còn run sợ, nhất là thời điểm đấu pháp cùng quỷ phó, suýt chút nữa rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan. Bây giờ hắn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, bất quá, kết quả chiến đấu khiến hắn vô cùng thỏa mãn:
Yêu thân quỷ phó bị tiêu diệt, Lục Nhãn Quỷ Đồng bị chém giết, thoáng cái đã loại bỏ một nửa địch thủ, đồng thời phế đi một con mắt của cổ sư. Trên mặt y có đặc điểm "Độc nhãn long" này, chỉ cần vừa ló dạng, tức khắc sẽ bị người khác nhận ra, lại còn trợ giúp cho công tác điều tra của cảnh sát.
Nhất là thằng nhóc Lục Nhãn Quỷ Đồng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng khoái trá, trong lòng hắn hiểu rõ, ngày hôm nay tru diệt quỷ đồng tất đã có yếu tố may mắn, bởi vì căn phòng kia vô cùng chật hẹp, tuy rằng hạn chế rất lớn đến chiêu thức của hắn nhưng cũng đoạn tuyệt đường lui của Lục Nhãn Quỷ Đồng. Sau đó phải kể đến lão Quách nhanh trí sử dụng vò nước và điều khiển rết ba đuôi hỗ trợ, trong lúc hung hiểm đã giúp hắn tiêu diệt nó.
Quỷ đồng vừa chết, cổ sư liền mất đi phụ tá đắc lực, mọi chuyện sau này vô cùng dễ dàng đối với hắn.
Tiểu Mã vẫn còn hồi tưởng lại tình cảnh thê thảm của ba cô gái bị nhốt trong vò kia, cắn răng hỏi: "Tên cổ sư làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế, rốt cuộc là để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Để tu luyện ba con rết đen, đồng thời là để bồi dưỡng oán khí trong cơ thể của ba cô gái, khiến cho các nàng biến thành lệ quỷ, dùng tà pháp luyện hồn, trở thành quỷ phó cho y sử dụng. Bất quá đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng không rành về Miêu Cương cổ thuật, cụ thể như thế nào, đợi Đàm Tiểu Tuệ quay về thì mới biết!"
"Phẹt! Mẹ nó chứ, đúng là không phải người mà!". Lão Quách ngồi xuống đất, mắng: "Chờ bắt được tiểu tử đó, lão tử cũng phải khâu rết ba đuôi vào mắt hắn, để cho hắn hưởng thụ cảm giác ‘sung sướng’ đó một chút!"
Tiểu Mã còn dữ dằn hơn: "Không, nên để rết chui vào mông đít hắn, chúng ta ở bên ngoài bật lửa nướng cúc hoa, hắc hắc...".
Hai người tranh luận cả nửa ngày, càng lúc càng tàn nhẫn, từ từ bàn tới thập đại cực hình thời Mãn Thanh, Diệp Thiếu Dương căm giận gõ bàn cốc cốc, nói: "Này này, các người có để cho người ta ăn cơm không?"
Hai người lúc này mới ngậm miệng lại, một lát sau, Tiểu Mã chợt nhớ tới việc gì đó, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Lúc nãy thằng cha kia đòi cậu đưa cho y Thất Tinh Long Tuyền Kiếm và Vân Cấp Thiên Thư để đổi lấy giải dược, vậy Vân Cấp Thiên Thư là cái quỷ gì?"
"Thiên thư là thiên thư, không phải quỷ.". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.
Trên đầu Tiểu Mã chảy một vạch hắc tuyến, mấy người cổ lỗ sỉ không theo kịp ngôn ngữ trên mạng, thật là vô pháp khơi thông.
Lão Quách giải thích: "Vân Cấp Thiên Thư (2) còn gọi là 'Kỳ môn độn giáp thiên thư', chia làm ba quyển Thiên, Địa, Nhân, tu luyện quyển Thiên là có thể cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ, tu luyện quyển Địa là có thể dạy người khai núi phá đá, ẩn hình độn thổ, tu luyện quyển Nhân là có thể..."
"Thật không khoa học!". Tiểu Mã nghiêm cẩn nhìn y: "Tôi mặc dù ít đọc sách nhưng huynh cũng đừng có lừa tôi chứ. Hô phong hoán vũ? Huynh tưởng huynh là Tiêu Kính Đằng (1) hả?".
(1) Tiêu Kính Đằng: Ông hoàng âm nhạc Đài Loan. Anh được gọi là “Thần mưa” bởi vì show diễn nào có mặt anh đều tràn ngập mưa.
Lão Quách bị cậu trách móc có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: "Ta đây không phải là đang giới thiệu một chút lịch sử cho cậu hay sao? Kỳ thực Vân Cấp Thiên Thư chân chính hiện nay chỉ còn lại một quyển Nhân, mặt trên ghi chữ ‘Pháp thuật nội môn Mao Sơn’, nhờ vào quyển bí tịch này mà Mao Sơn tông trở thành đạo môn đứng đầu."
Tiểu Mã gãi đầu: "Nghe thật lợi hại, vậy trong thiên thư có ghi chép những pháp thuật gì?"
"Ta đâu biết, chưa bao giờ xem qua!". Lão Quách chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Hỏi hắn!"
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách đen thùi nho nhỏ, nói: "Chính là thứ này!"
Hai người kinh ngạc đến ngây ngốc, Vân Cấp Thiên Thư chí bảo nhất trong toàn bộ đạo môn mà lão Quách nói, lẽ nào chính là quyển sách nhìn trông như xấp giấy vụn này?
"Í, đây không phải là truyện hentai hôm bữa sao?". Tiểu Mã giơ tay muốn bắt lấy thì bị Diệp Thiếu Dương giật lại, nhét vào trong túi.
"Đây là một bản tôi tự mình đánh máy, sách quý giá độc nhất vô nhị như vậy, đương nhiên không thể mang theo bên người. Người này tất nhiên biết tôi là đệ tử nội môn Mao Sơn, lại còn biết tôi có thù oán với Trần Kiến Ba, khẳng định đã theo dõi tôi rất lâu rồi, hiện giờ tôi chỉ muốn biết, y và Thất bà bà rốt cuộc có quan hệ gì?"
Tiểu Mã đột nhiên nói rằng: "Phải rồi tiểu Diệp tử, nếu tên cổ sư kia trực tiếp đánh với cậu thì có phải là đối thủ của cậu không?"
Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, không đáp.
Lúc này, Tạ Vũ Tình đột nhiên hấp tấp chạy tới, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Bọn ta đang dọn dẹp một căn phòng thì tìm thấy một chiếc laptop, phía trên có viết dòng chữ gì đó, ngươi xem có hữu dụng hay không!?"
Diệp Thiếu Dương vội vàng tiếp lấy chiếc laptop đã cháy sém, vừa nhìn, màn hình quả thật có viết vài dòng chữ, không phải là chữ Hán, mấy người thi nhau giật lấy quan sát, sau đó lên mạng điều tra, cuối cùng nhận ra nó là Miêu ngữ.
"Chữ rất vặn vẹo, có dùng google dịch cũng không tra được!". Tiểu Mã nói rằng: "Tôi kiến nghị, chờ tiểu loli kia trở về, đưa cho cô ta xem."
"Tiểu loli kia là ai?". Tạ Vũ Tình chớp mắt hỏi: "Còn loli hơn ta ư?"
"Cô là nữ vương bệ hạ rồi!". Tiểu Mã lập tức nịnh nọt.
Diệp Thiếu Dương lật mặt dưới laptop lên xem, phía dưới cư nhiên có một bức tranh vẽ, chính giữa dùng bút đỏ đánh dấu mấy điểm, tiếp theo là vài dòng chữ Miêu ngữ không hiểu nổi, có điều đồ hình phía sau thì Diệp Thiếu Dương hết sức quen thuộc: Ba vạch nằm ngang bị cắt ở giữa, đặt tại bát quái, nó chính là Khôn vị.
Diệp Thiếu Dương ban đầu còn suy nghĩ vì sao lại trùng hợp như vậy, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ mấy điểm đánh dấu thì hắn mới nhận thấy: Những vạch đánh dấu tượng trưng cho bốn đồ hình: Khôn, Tốn, Ly, Đoài, cũng chính là quẻ tứ âm.
Diệp Thiếu Dương vội vã đưa bản vẽ cho lão Quách nghiên cứu, chỉ trong chốc lát, lão Quách đã tuyên bố: "Đây chính là một bức địa đồ!"
(2) Vân Cấp Thiên Thư: dựa trên Vân Cấp Thất Tiên (Điển tịch Đạo giáo tuyển chọn phát hành) là những quyển sách ghi chép toàn bộ cổ đạo xa xưa đã có từ trước đời Tống. Tên sách ban đầu là Vân Cấp Thất Ký Giả, nguyên nhân là vì Đạo giáo tự là giáo phái thần kỳ, bảo kỳ kinh văn được mây trên trời ngưng kết mà thành, cho nên xưng là Vân Triện Thiên Thư; bảo hộp đựng thiên thư chính là Vân Cấp (hộp mây). Đạo thư phân thành tam động (động chân, động huyền, động thần), tứ phụ (thái huyền, thái bình, thái thanh, chính nhất), tổng là bảy bộ, cho nên gọi là thất ký. Vân Cấp Thất Tiên tuy không giúp ích về kinh tế nhưng đã bảo tồn một bộ phận tinh hoa văn hóa Trung Quốc, hướng dẫn cách tu tính dưỡng sinh, rất có ích để phòng trị bệnh, giúp cho thân thể người khỏe mạnh.
Bọn họ từ trên nóc nhà leo xuống đã được Tạ Vũ Tình chào đón, thấy bọn họ không có việc gì nàng cũng yên lòng, đưa bọn họ vào trong xe, cho mỗi người một chai nước rồi để họ nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương đang băng bó vết thương bị Lục Nhãn Quỷ Đồng cào cắn, thoáng nhìn thấy ngọn lửa càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn bị dập tắt. Tạ Vũ Tình thì đang ôm một đống hộp gà KFC lên xe, đặt xuống chỗ ngồi, nói: "Ta biết các ngươi chưa ăn tối cho nên có mua chút ít gà rán, có đói bụng không? Hôm nay ta mời!”.
Ba người lập tức không khách khí mà cầm gà rán gặm lấy gặm để, rất nhanh đã tiêu diệt sạch sẽ, Diệp Thiếu Dương còn thèm thuồng liếm láp môi, sau đó kể cho nàng nghe diễn biến mọi chuyện. Tạ Vũ Tình nghe xong khiếp sợ không dứt, dẫn bọn họ cùng đi đến hiện trường, tìm qua đống phế tích một lần, thế nhưng vẫn không thấy gì cả.
Diệp Thiếu Dương đẩy cánh cửa gian phòng phía sau ra, bên ngoài là một mảnh vườn trồng đầy dược thảo, tất cả đều bị hỏa hoạn thiêu đốt, cháy sạch không còn thứ gì.
"Y rưới xăng lên toàn bộ căn nhà!". Tạ Vũ Tình giải thích: "Cho nên ngọn lửa trong nháy mắt bùng lên nhanh chóng, lúc dập tắt xong thì không còn gì cả!"
Diệp Thiếu Dương hỏi: "Độc trùng nuôi trong mấy cái ao đâu?"
"Lúc bọn ta đến thì thấy có rất nhiều động vật và côn trùng đang tháo chạy, một bộ phận bị tiêu diệt, một bộ phận khác thì bỏ trốn, có ảnh hưởng gì không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Không được cổ sư nuôi nấng, bọn chúng sẽ chết nhanh thôi, bất quá cô vẫn nên phái người đến trấn nhỏ phụ cận dưới chân núi trông coi vài ngày, tránh để cho độc trùng chui vào thôn đả thương người khác!"
Tạ Vũ Tình lập tức gọi điện thoại phân phó cho thuộc hạ.
Dựa theo gợi ý của Diệp Thiếu Dương, thuộc hạ của Tạ Vũ Tình tìm thấy những thi thể và hài cốt của người chết, vì vậy nhanh chóng phát lệnh truy nã tên cổ sư xui xẻo. Cảnh sát cũng bắt tay vào điều tra thân phận và truy tìm tung tích của y.
Dưới sự sắp xếp của Tạ Vũ Tình, ba người Diệp Thiếu Dương được ở trong một ngôi nhà khách duy nhất tại trấn.
Gà rán căn bản không đủ để cho ba đại nam nhân nhét kẽ răng, cho nên lúc này họ lao vào chiến đấu mãnh liệt với bàn cơm nước.
Hồi tưởng lại một ngày chiến đấu gian khổ, Diệp Thiếu Dương vẫn còn run sợ, nhất là thời điểm đấu pháp cùng quỷ phó, suýt chút nữa rơi xuống vách núi, thịt nát xương tan. Bây giờ hắn vẫn còn đổ mồ hôi lạnh, bất quá, kết quả chiến đấu khiến hắn vô cùng thỏa mãn:
Yêu thân quỷ phó bị tiêu diệt, Lục Nhãn Quỷ Đồng bị chém giết, thoáng cái đã loại bỏ một nửa địch thủ, đồng thời phế đi một con mắt của cổ sư. Trên mặt y có đặc điểm "Độc nhãn long" này, chỉ cần vừa ló dạng, tức khắc sẽ bị người khác nhận ra, lại còn trợ giúp cho công tác điều tra của cảnh sát.
Nhất là thằng nhóc Lục Nhãn Quỷ Đồng, Diệp Thiếu Dương cảm thấy vô cùng khoái trá, trong lòng hắn hiểu rõ, ngày hôm nay tru diệt quỷ đồng tất đã có yếu tố may mắn, bởi vì căn phòng kia vô cùng chật hẹp, tuy rằng hạn chế rất lớn đến chiêu thức của hắn nhưng cũng đoạn tuyệt đường lui của Lục Nhãn Quỷ Đồng. Sau đó phải kể đến lão Quách nhanh trí sử dụng vò nước và điều khiển rết ba đuôi hỗ trợ, trong lúc hung hiểm đã giúp hắn tiêu diệt nó.
Quỷ đồng vừa chết, cổ sư liền mất đi phụ tá đắc lực, mọi chuyện sau này vô cùng dễ dàng đối với hắn.
Tiểu Mã vẫn còn hồi tưởng lại tình cảnh thê thảm của ba cô gái bị nhốt trong vò kia, cắn răng hỏi: "Tên cổ sư làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như thế, rốt cuộc là để làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Để tu luyện ba con rết đen, đồng thời là để bồi dưỡng oán khí trong cơ thể của ba cô gái, khiến cho các nàng biến thành lệ quỷ, dùng tà pháp luyện hồn, trở thành quỷ phó cho y sử dụng. Bất quá đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng không rành về Miêu Cương cổ thuật, cụ thể như thế nào, đợi Đàm Tiểu Tuệ quay về thì mới biết!"
"Phẹt! Mẹ nó chứ, đúng là không phải người mà!". Lão Quách ngồi xuống đất, mắng: "Chờ bắt được tiểu tử đó, lão tử cũng phải khâu rết ba đuôi vào mắt hắn, để cho hắn hưởng thụ cảm giác ‘sung sướng’ đó một chút!"
Tiểu Mã còn dữ dằn hơn: "Không, nên để rết chui vào mông đít hắn, chúng ta ở bên ngoài bật lửa nướng cúc hoa, hắc hắc...".
Hai người tranh luận cả nửa ngày, càng lúc càng tàn nhẫn, từ từ bàn tới thập đại cực hình thời Mãn Thanh, Diệp Thiếu Dương căm giận gõ bàn cốc cốc, nói: "Này này, các người có để cho người ta ăn cơm không?"
Hai người lúc này mới ngậm miệng lại, một lát sau, Tiểu Mã chợt nhớ tới việc gì đó, hỏi Diệp Thiếu Dương: "Lúc nãy thằng cha kia đòi cậu đưa cho y Thất Tinh Long Tuyền Kiếm và Vân Cấp Thiên Thư để đổi lấy giải dược, vậy Vân Cấp Thiên Thư là cái quỷ gì?"
"Thiên thư là thiên thư, không phải quỷ.". Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt trả lời.
Trên đầu Tiểu Mã chảy một vạch hắc tuyến, mấy người cổ lỗ sỉ không theo kịp ngôn ngữ trên mạng, thật là vô pháp khơi thông.
Lão Quách giải thích: "Vân Cấp Thiên Thư (2) còn gọi là 'Kỳ môn độn giáp thiên thư', chia làm ba quyển Thiên, Địa, Nhân, tu luyện quyển Thiên là có thể cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ, tu luyện quyển Địa là có thể dạy người khai núi phá đá, ẩn hình độn thổ, tu luyện quyển Nhân là có thể..."
"Thật không khoa học!". Tiểu Mã nghiêm cẩn nhìn y: "Tôi mặc dù ít đọc sách nhưng huynh cũng đừng có lừa tôi chứ. Hô phong hoán vũ? Huynh tưởng huynh là Tiêu Kính Đằng (1) hả?".
(1) Tiêu Kính Đằng: Ông hoàng âm nhạc Đài Loan. Anh được gọi là “Thần mưa” bởi vì show diễn nào có mặt anh đều tràn ngập mưa.
Lão Quách bị cậu trách móc có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: "Ta đây không phải là đang giới thiệu một chút lịch sử cho cậu hay sao? Kỳ thực Vân Cấp Thiên Thư chân chính hiện nay chỉ còn lại một quyển Nhân, mặt trên ghi chữ ‘Pháp thuật nội môn Mao Sơn’, nhờ vào quyển bí tịch này mà Mao Sơn tông trở thành đạo môn đứng đầu."
Tiểu Mã gãi đầu: "Nghe thật lợi hại, vậy trong thiên thư có ghi chép những pháp thuật gì?"
"Ta đâu biết, chưa bao giờ xem qua!". Lão Quách chép miệng nhìn Diệp Thiếu Dương: "Hỏi hắn!"
Diệp Thiếu Dương lấy từ trong lòng ngực ra một quyển sách đen thùi nho nhỏ, nói: "Chính là thứ này!"
Hai người kinh ngạc đến ngây ngốc, Vân Cấp Thiên Thư chí bảo nhất trong toàn bộ đạo môn mà lão Quách nói, lẽ nào chính là quyển sách nhìn trông như xấp giấy vụn này?
"Í, đây không phải là truyện hentai hôm bữa sao?". Tiểu Mã giơ tay muốn bắt lấy thì bị Diệp Thiếu Dương giật lại, nhét vào trong túi.
"Đây là một bản tôi tự mình đánh máy, sách quý giá độc nhất vô nhị như vậy, đương nhiên không thể mang theo bên người. Người này tất nhiên biết tôi là đệ tử nội môn Mao Sơn, lại còn biết tôi có thù oán với Trần Kiến Ba, khẳng định đã theo dõi tôi rất lâu rồi, hiện giờ tôi chỉ muốn biết, y và Thất bà bà rốt cuộc có quan hệ gì?"
Tiểu Mã đột nhiên nói rằng: "Phải rồi tiểu Diệp tử, nếu tên cổ sư kia trực tiếp đánh với cậu thì có phải là đối thủ của cậu không?"
Diệp Thiếu Dương trợn tròn mắt, không đáp.
Lúc này, Tạ Vũ Tình đột nhiên hấp tấp chạy tới, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Bọn ta đang dọn dẹp một căn phòng thì tìm thấy một chiếc laptop, phía trên có viết dòng chữ gì đó, ngươi xem có hữu dụng hay không!?"
Diệp Thiếu Dương vội vàng tiếp lấy chiếc laptop đã cháy sém, vừa nhìn, màn hình quả thật có viết vài dòng chữ, không phải là chữ Hán, mấy người thi nhau giật lấy quan sát, sau đó lên mạng điều tra, cuối cùng nhận ra nó là Miêu ngữ.
"Chữ rất vặn vẹo, có dùng google dịch cũng không tra được!". Tiểu Mã nói rằng: "Tôi kiến nghị, chờ tiểu loli kia trở về, đưa cho cô ta xem."
"Tiểu loli kia là ai?". Tạ Vũ Tình chớp mắt hỏi: "Còn loli hơn ta ư?"
"Cô là nữ vương bệ hạ rồi!". Tiểu Mã lập tức nịnh nọt.
Diệp Thiếu Dương lật mặt dưới laptop lên xem, phía dưới cư nhiên có một bức tranh vẽ, chính giữa dùng bút đỏ đánh dấu mấy điểm, tiếp theo là vài dòng chữ Miêu ngữ không hiểu nổi, có điều đồ hình phía sau thì Diệp Thiếu Dương hết sức quen thuộc: Ba vạch nằm ngang bị cắt ở giữa, đặt tại bát quái, nó chính là Khôn vị.
Diệp Thiếu Dương ban đầu còn suy nghĩ vì sao lại trùng hợp như vậy, tuy nhiên sau khi nhìn kỹ mấy điểm đánh dấu thì hắn mới nhận thấy: Những vạch đánh dấu tượng trưng cho bốn đồ hình: Khôn, Tốn, Ly, Đoài, cũng chính là quẻ tứ âm.
Diệp Thiếu Dương vội vã đưa bản vẽ cho lão Quách nghiên cứu, chỉ trong chốc lát, lão Quách đã tuyên bố: "Đây chính là một bức địa đồ!"
(2) Vân Cấp Thiên Thư: dựa trên Vân Cấp Thất Tiên (Điển tịch Đạo giáo tuyển chọn phát hành) là những quyển sách ghi chép toàn bộ cổ đạo xa xưa đã có từ trước đời Tống. Tên sách ban đầu là Vân Cấp Thất Ký Giả, nguyên nhân là vì Đạo giáo tự là giáo phái thần kỳ, bảo kỳ kinh văn được mây trên trời ngưng kết mà thành, cho nên xưng là Vân Triện Thiên Thư; bảo hộp đựng thiên thư chính là Vân Cấp (hộp mây). Đạo thư phân thành tam động (động chân, động huyền, động thần), tứ phụ (thái huyền, thái bình, thái thanh, chính nhất), tổng là bảy bộ, cho nên gọi là thất ký. Vân Cấp Thất Tiên tuy không giúp ích về kinh tế nhưng đã bảo tồn một bộ phận tinh hoa văn hóa Trung Quốc, hướng dẫn cách tu tính dưỡng sinh, rất có ích để phòng trị bệnh, giúp cho thân thể người khỏe mạnh.
/3055
|