Diệp Thiếu Dương lên giường ngủ một chút, không ngờ ngủ thẳng cẳng đến trưa, lúc tỉnh dậy thì Trần Vũ đã đi mất, trong phòng chỉ còn lại Tiểu Mã đang chổng mông lên ngáy.
Diệp Thiếu Dương ngồi suy nghĩ mãi, quyết định đi tìm sư huynh ngoại môn, cũng tranh thủ đi buôn bán gì đó kiếm ít tiền. Dọc đường ngồi xe và ăn uống, một nghìn đồng sư phụ cho hắn đã xài hết. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó hắn đều oán giận không thôi, lại một lần nữa đại nghịch bất đạo trù cho Thanh Vân Tử bị nữ quỷ cường bạo.
"Đứng lên đứng lên!". Diệp Thiếu Dương đá vào mông Tiểu Mã một cái, Tiểu Mã thiếu mình hai mạng người, chả cần phải khách khí với cậu ta.
Tiểu Mã trở mình, lầm bầm nói: "Thiên Lôi không đánh người đang ngủ, để tôi ngủ tiếp đi!".
"Ai nói Thiên Lôi không đánh người đang ngủ, có muốn tôi gọi Thiên Lôi tới cho cậu xem thử không?". Diệp Thiếu Dương lấy ra một tờ dẫn lôi phù, làm bộ niệm chú.
Tiểu Mã lập tức đứng lên, tối hôm qua thấy Diệp Thiếu Dương dùng chiêu đó đối phó với cây hòe, vù một cái đốt sạch cả cây, cậu vô cùng ấn tượng sâu sắc, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ.
Tiểu Mã dụi dụi con mắt, khẩn trương nói: "Tôi vừa đi vào giấc mộng."
Không thể nào! Diệp Thiếu Dương kinh hãi. Mình nằm ở giường kế bên, Chuông Kinh Hồn còn không vang lên một tiếng, lẽ nào tà linh có bản lĩnh thông thiên, có thể tránh được Chuông Kinh Hồn của mình?.
"Nói mau, mơ thấy cái gì?".
Tiểu Mã chỉ chỉ áp-phích ‘cô giáo Thương’ nói: "Tôi mơ thấy cô giáo Thương, mơ thấy cùng nàng phơi nắng ở bãi cát, bên cạnh có mấy em gái xinh đẹp bóp chân cho tôi, đút tôi ăn hải sản...".
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, vẻ mặt hầm hầm nhìn Tiểu Mã: "Cậu không phải đi vào giấc mộng, mà là đang mộng xuân!".
"Giúp tôi xem xem chỗ này nằm ở đâu, tài xế taxi có thể tìm thấy không?". Diệp Thiếu Dương từ trong túi móc ra một tờ giấy, giao cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn lướt qua rồi nói: "Đây là khu dân cư Nam Giao lâu năm, khắp nơi đều là ngõ ngách, thật không dễ tìm, cậu đến đó làm gì?".
"Tôi có một sư huynh ngoại môn đang ở đây, tôi muốn tìm huynh ấy!".
"Không có điện thoại?"
"Huynh ấy đã hạ sơn hai mươi năm nay, lấy đâu ra điện thoại, chỉ để lại một dòng địa chỉ.".
Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán: "Được rồi. Vậy cậu chỉ có thể cầu khẩn anh ta đừng dọn nhà, hơn nữa chỗ kia không bị phá dỡ.".
Diệp Thiếu Dương không quen đường ở Thạch Thành, sợ không tìm được chỗ, vì vậy đã rủ Tiểu Mã đi chung.
Một giờ sau, hai người đến Nam Giao, Thạch Thành. Nơi này là một vùng giải phóng cũ, khắp nơi đều là ngõ ngách, hai người đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm, khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng đến được chỗ cần tìm nằm sâu trong ngõ: Tiệm quan tài lão Quách.
"Nếu đã là quan tài, lại họ Quách, nhất định là huynh ấy!". Diệp Thiếu Dương chợt buông xuôi.
"Sư huynh cậu làm sao mà buôn bán được nhỉ? Thật tồi tàn quá đi!". Tiểu Mã mở rộng tầm mắt.
"Cậu thì biết cái gì, chỉ là ngụy trang thôi."
Ở giữa mặt tiền cửa hàng có bày một cỗ quan tài, một bên là pháo hoa, bên kia dán đầy người giấy trên vách. Một người đàn ông đang ngồi phác hoạ ngũ quan người giấy, dùng bút chu sa, từng nét từng nét vô cùng chuyên chú, dường như không nhìn thấy hai người mới bước vào.
Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng y nhìn hồi lâu, sau đó mới nói: "Đây là quan tài của cửa hàng ông anh, âm khí quá nặng, người giấy lại vẽ quá giống thật, rất dễ hình thành tà linh."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: "Các cậu tới đây có việc gì?"
Tiểu Mã lên tiếng hỏi: "Ông là chủ tiệm?"
"Cậu mua quan tài?"
"Hừ hừ, có mua quan tài cũng là tặng cho ông. Chúng tôi là đạo sĩ Mao Sơn!". Tiểu Mã bực bội nói.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu cười khinh miệt, sau đó tiếp tục công việc dang dở.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã im lặng, hắng giọng một cái, cao giọng đọc: " Nhất xuất sơn môn thâm tự hải, hành tẩu giang hồ kháo nhân sĩ." (Ta vừa từ trên núi xuống, muốn hành tẩu giang hồ, cần người hỗ trợ.)
Người đàn ông quay đầu lại, kinh ngạc quan sát hắn: "Quý tính?"
"Họ Trương." (Ta là hậu nhân Trương thiên sư, cũng chính là nói người trong môn.).
"Đánh ở đâu?"
"Nam diện một ngọn núi." (Đạo môn Nam Phái, Chính Nhất Phái, Mao Sơn Tông cũng nằm trong đó. Nếu như trả lời Bắc diện một tòa quan, thì đó chính là Bắc Phái, Toàn Chân Giáo.)
Người đàn ông hỏi tiếp: "Trên núi có gì?"
Diệp Thiếu Dương đáp: "Mao thảo biến sơn nham." (Mao Sơn)
Sắc mặt người đàn ông trở nên vui mừng phấn khởi, hỏi: "Gia hoa hay là cỏ dại?" (Ngoại môn hay là nội môn)
Diệp Thiếu Dương vừa cười vừa nói: "Một cây độc nhất mười sáu năm." (Nội môn, hơn nữa lại là đệ tử độc truyền, bái sư mười sáu năm).
Người đàn ông hai mắt sáng ngời: "Tiểu sư đệ?".
Diệp Thiếu Dương ôm quyền, cung kính nói: "Quách sư huynh."
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, kích động nói: "Hai mươi năm rồi ta chưa trở về núi, sư phụ có khỏe không?"
"Vẫn vậy, lão vẫn không đứng đắn.".
Người đàn ông cười ha ha, hoàn toàn yên lòng, dám nói Thanh Vân Tử không đứng đắn, ngoại trừ đệ tử chính thống của lão thì còn có người nào nữa?
"Đến đây đến đây, vào nhà nói chuyện.". Y đẩy cánh cửa bên trong, mời Diệp Thiếu Dương vào.
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hai người: "Mẹ nó, đúng là cùng một giuộc với nhau, nói nhiều tiếng lóng như vậy, làm tôi hoàn toàn mù tịt.".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Bọn bịp bợm giang hồ bây giờ nhiều lắm, không thể không đề phòng."
Phía sau cửa là một gian phòng khách, lão Quách rót một bình trà cùng Diệp Thiếu Dương ôn lại chuyện xưa. Nhắc tới chuyện cũ trên Mao Sơn, y thập phần hoài cảm.
"Năm đó ta hai mươi hai tuổi, cả nhà bị sát thi giết chết, ta cũng trúng độc thi, nhờ có sư phụ cứu, ta đã bái sư nhập môn làm đệ tử, đáng tiếc tư chất ngu dốt, khó có thể tiến vào nội môn. Sau khi làm môn đệ của sư phụ năm năm, học được một ít bản lĩnh, ta liền hạ sơn trở về quê nhà, mở cửa tiệm này.".
Nói đến đây, lão Quách thở dài: "Nhiều năm như vậy, ta rất nhớ sư phụ, thế nhưng đệ cũng biết quy củ Mao Sơn nghiêm khắc, đệ tử ngoại môn chỉ cần một ngày xuất sơn thì cả đời không được lên núi. Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi, chỉ mới hai mươi mà đã được sư phụ chân truyền, lại còn là đệ tử nội môn duy nhất. Sư huynh cảm thấy vô cùng xấu hổ.".
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Đệ hiện giờ phải lên Thạch Thành học đại học, có lẽ sẽ ở đây khá lâu, có gì thì sư huynh chiếu cố cho đệ nhé?"
Lão Quách vừa nghe liền hiểu, vội nói: "Đệ tới rất đúng lúc, dạo gần đây có một chuyện mà một mình ta không làm nổi, đang muốn tìm người kết nhóm, tiểu sư đệ đạo pháp cao minh, chắc chắn không thành vấn đề."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lão Quách mặc dù là đệ tử ngoại môn nhưng cũng học qua một ít đạo thuật Mao Sơn, chuyện gì mà đến cả y còn không giải quyết được, chắc chắn không phải là quỷ yêu thông thường, vội vã hỏi: "Là chuyện gì?"
"Thi ma!"
"Thi ma?". Diệp Thiếu Dương giật mình: "Trong thành cũng có thi ma?"
Tiểu Mã chen vào một câu: "Thi ma là cái gì?"
Lão Quách liếc mắt nhìn cậu: "Cậu ta là ai vậy?"
"Bạn học của đệ.". Diệp Thiếu Dương nói: "Quách sư huynh, huynh nói tiếp đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Lão Quách đốt một điếu thuốc, nói rằng: "Thạch Thành có một nơi gọi là Cô Sơn, bên dưới có rất nhiều hầm trú ẩn, bên trong đông ấm hạ mát, còn có thể che gió chắn mưa. Có rất nhiều người lang thang, nhặt mót ở trong đấy. Bắt đầu từ tháng trước, nơi ấy không ngừng có xác người chết thảm, đầu bị gặm nát, tuỷ não bị hút khô, cảnh sát không tìm ra hung thủ, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa hầm, không cho phép bất kỳ ai ra vào nữa!".
"Tại lễ cúng trong một đêm nọ, có một vị cảnh sát phụ trách khu đó cũng đã tử vong, thi thể y hệt những người chết lúc trước: Đầu bị cắn nát, tuỷ não bị hút khô. Một người thủ vệ may mắn chạy trốn trở về nói là do cương thi làm, cảnh sát lúc này mới tin có chuyện kinh dị, vội đến tìm ta. Ngay từ đầu ta cũng chủ quan chẳng coi ra gì, trực tiếp chui vào hầm trú ẩn, đúng lúc gặp may mắn… Không không, phải nói là vận đã tới, gặp được cương thi, ta vừa nhìn thì thấy cả người nó phủ toàn lông trắng..."
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Bạch mao? Vậy là nó đã trở thành thi ma, huynh đấu không lại nó sao?".
"Đúng vậy, ta vừa nhìn đã biết không phải là đối thủ của nó, liền bỏ chạy, may mà ngày đó có mang nhiều hùng hoàng và gạo nếp ngăn cản, nếu không cũng dâng cái mạng già này cho nó…”.
Diệp Thiếu Dương ngồi suy nghĩ mãi, quyết định đi tìm sư huynh ngoại môn, cũng tranh thủ đi buôn bán gì đó kiếm ít tiền. Dọc đường ngồi xe và ăn uống, một nghìn đồng sư phụ cho hắn đã xài hết. Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó hắn đều oán giận không thôi, lại một lần nữa đại nghịch bất đạo trù cho Thanh Vân Tử bị nữ quỷ cường bạo.
"Đứng lên đứng lên!". Diệp Thiếu Dương đá vào mông Tiểu Mã một cái, Tiểu Mã thiếu mình hai mạng người, chả cần phải khách khí với cậu ta.
Tiểu Mã trở mình, lầm bầm nói: "Thiên Lôi không đánh người đang ngủ, để tôi ngủ tiếp đi!".
"Ai nói Thiên Lôi không đánh người đang ngủ, có muốn tôi gọi Thiên Lôi tới cho cậu xem thử không?". Diệp Thiếu Dương lấy ra một tờ dẫn lôi phù, làm bộ niệm chú.
Tiểu Mã lập tức đứng lên, tối hôm qua thấy Diệp Thiếu Dương dùng chiêu đó đối phó với cây hòe, vù một cái đốt sạch cả cây, cậu vô cùng ấn tượng sâu sắc, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ.
Tiểu Mã dụi dụi con mắt, khẩn trương nói: "Tôi vừa đi vào giấc mộng."
Không thể nào! Diệp Thiếu Dương kinh hãi. Mình nằm ở giường kế bên, Chuông Kinh Hồn còn không vang lên một tiếng, lẽ nào tà linh có bản lĩnh thông thiên, có thể tránh được Chuông Kinh Hồn của mình?.
"Nói mau, mơ thấy cái gì?".
Tiểu Mã chỉ chỉ áp-phích ‘cô giáo Thương’ nói: "Tôi mơ thấy cô giáo Thương, mơ thấy cùng nàng phơi nắng ở bãi cát, bên cạnh có mấy em gái xinh đẹp bóp chân cho tôi, đút tôi ăn hải sản...".
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi, vẻ mặt hầm hầm nhìn Tiểu Mã: "Cậu không phải đi vào giấc mộng, mà là đang mộng xuân!".
"Giúp tôi xem xem chỗ này nằm ở đâu, tài xế taxi có thể tìm thấy không?". Diệp Thiếu Dương từ trong túi móc ra một tờ giấy, giao cho Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn lướt qua rồi nói: "Đây là khu dân cư Nam Giao lâu năm, khắp nơi đều là ngõ ngách, thật không dễ tìm, cậu đến đó làm gì?".
"Tôi có một sư huynh ngoại môn đang ở đây, tôi muốn tìm huynh ấy!".
"Không có điện thoại?"
"Huynh ấy đã hạ sơn hai mươi năm nay, lấy đâu ra điện thoại, chỉ để lại một dòng địa chỉ.".
Tiểu Mã lau mồ hôi trên trán: "Được rồi. Vậy cậu chỉ có thể cầu khẩn anh ta đừng dọn nhà, hơn nữa chỗ kia không bị phá dỡ.".
Diệp Thiếu Dương không quen đường ở Thạch Thành, sợ không tìm được chỗ, vì vậy đã rủ Tiểu Mã đi chung.
Một giờ sau, hai người đến Nam Giao, Thạch Thành. Nơi này là một vùng giải phóng cũ, khắp nơi đều là ngõ ngách, hai người đi khắp hang cùng ngõ hẻm hỏi thăm, khoảng nửa giờ, rốt cuộc cũng đến được chỗ cần tìm nằm sâu trong ngõ: Tiệm quan tài lão Quách.
"Nếu đã là quan tài, lại họ Quách, nhất định là huynh ấy!". Diệp Thiếu Dương chợt buông xuôi.
"Sư huynh cậu làm sao mà buôn bán được nhỉ? Thật tồi tàn quá đi!". Tiểu Mã mở rộng tầm mắt.
"Cậu thì biết cái gì, chỉ là ngụy trang thôi."
Ở giữa mặt tiền cửa hàng có bày một cỗ quan tài, một bên là pháo hoa, bên kia dán đầy người giấy trên vách. Một người đàn ông đang ngồi phác hoạ ngũ quan người giấy, dùng bút chu sa, từng nét từng nét vô cùng chuyên chú, dường như không nhìn thấy hai người mới bước vào.
Diệp Thiếu Dương đứng sau lưng y nhìn hồi lâu, sau đó mới nói: "Đây là quan tài của cửa hàng ông anh, âm khí quá nặng, người giấy lại vẽ quá giống thật, rất dễ hình thành tà linh."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: "Các cậu tới đây có việc gì?"
Tiểu Mã lên tiếng hỏi: "Ông là chủ tiệm?"
"Cậu mua quan tài?"
"Hừ hừ, có mua quan tài cũng là tặng cho ông. Chúng tôi là đạo sĩ Mao Sơn!". Tiểu Mã bực bội nói.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu cười khinh miệt, sau đó tiếp tục công việc dang dở.
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã im lặng, hắng giọng một cái, cao giọng đọc: " Nhất xuất sơn môn thâm tự hải, hành tẩu giang hồ kháo nhân sĩ." (Ta vừa từ trên núi xuống, muốn hành tẩu giang hồ, cần người hỗ trợ.)
Người đàn ông quay đầu lại, kinh ngạc quan sát hắn: "Quý tính?"
"Họ Trương." (Ta là hậu nhân Trương thiên sư, cũng chính là nói người trong môn.).
"Đánh ở đâu?"
"Nam diện một ngọn núi." (Đạo môn Nam Phái, Chính Nhất Phái, Mao Sơn Tông cũng nằm trong đó. Nếu như trả lời Bắc diện một tòa quan, thì đó chính là Bắc Phái, Toàn Chân Giáo.)
Người đàn ông hỏi tiếp: "Trên núi có gì?"
Diệp Thiếu Dương đáp: "Mao thảo biến sơn nham." (Mao Sơn)
Sắc mặt người đàn ông trở nên vui mừng phấn khởi, hỏi: "Gia hoa hay là cỏ dại?" (Ngoại môn hay là nội môn)
Diệp Thiếu Dương vừa cười vừa nói: "Một cây độc nhất mười sáu năm." (Nội môn, hơn nữa lại là đệ tử độc truyền, bái sư mười sáu năm).
Người đàn ông hai mắt sáng ngời: "Tiểu sư đệ?".
Diệp Thiếu Dương ôm quyền, cung kính nói: "Quách sư huynh."
Người đàn ông hít một hơi thật sâu, kích động nói: "Hai mươi năm rồi ta chưa trở về núi, sư phụ có khỏe không?"
"Vẫn vậy, lão vẫn không đứng đắn.".
Người đàn ông cười ha ha, hoàn toàn yên lòng, dám nói Thanh Vân Tử không đứng đắn, ngoại trừ đệ tử chính thống của lão thì còn có người nào nữa?
"Đến đây đến đây, vào nhà nói chuyện.". Y đẩy cánh cửa bên trong, mời Diệp Thiếu Dương vào.
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hai người: "Mẹ nó, đúng là cùng một giuộc với nhau, nói nhiều tiếng lóng như vậy, làm tôi hoàn toàn mù tịt.".
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Bọn bịp bợm giang hồ bây giờ nhiều lắm, không thể không đề phòng."
Phía sau cửa là một gian phòng khách, lão Quách rót một bình trà cùng Diệp Thiếu Dương ôn lại chuyện xưa. Nhắc tới chuyện cũ trên Mao Sơn, y thập phần hoài cảm.
"Năm đó ta hai mươi hai tuổi, cả nhà bị sát thi giết chết, ta cũng trúng độc thi, nhờ có sư phụ cứu, ta đã bái sư nhập môn làm đệ tử, đáng tiếc tư chất ngu dốt, khó có thể tiến vào nội môn. Sau khi làm môn đệ của sư phụ năm năm, học được một ít bản lĩnh, ta liền hạ sơn trở về quê nhà, mở cửa tiệm này.".
Nói đến đây, lão Quách thở dài: "Nhiều năm như vậy, ta rất nhớ sư phụ, thế nhưng đệ cũng biết quy củ Mao Sơn nghiêm khắc, đệ tử ngoại môn chỉ cần một ngày xuất sơn thì cả đời không được lên núi. Tiểu sư đệ thật sự rất giỏi, chỉ mới hai mươi mà đã được sư phụ chân truyền, lại còn là đệ tử nội môn duy nhất. Sư huynh cảm thấy vô cùng xấu hổ.".
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: "Đệ hiện giờ phải lên Thạch Thành học đại học, có lẽ sẽ ở đây khá lâu, có gì thì sư huynh chiếu cố cho đệ nhé?"
Lão Quách vừa nghe liền hiểu, vội nói: "Đệ tới rất đúng lúc, dạo gần đây có một chuyện mà một mình ta không làm nổi, đang muốn tìm người kết nhóm, tiểu sư đệ đạo pháp cao minh, chắc chắn không thành vấn đề."
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lão Quách mặc dù là đệ tử ngoại môn nhưng cũng học qua một ít đạo thuật Mao Sơn, chuyện gì mà đến cả y còn không giải quyết được, chắc chắn không phải là quỷ yêu thông thường, vội vã hỏi: "Là chuyện gì?"
"Thi ma!"
"Thi ma?". Diệp Thiếu Dương giật mình: "Trong thành cũng có thi ma?"
Tiểu Mã chen vào một câu: "Thi ma là cái gì?"
Lão Quách liếc mắt nhìn cậu: "Cậu ta là ai vậy?"
"Bạn học của đệ.". Diệp Thiếu Dương nói: "Quách sư huynh, huynh nói tiếp đi, chuyện gì đã xảy ra?"
Lão Quách đốt một điếu thuốc, nói rằng: "Thạch Thành có một nơi gọi là Cô Sơn, bên dưới có rất nhiều hầm trú ẩn, bên trong đông ấm hạ mát, còn có thể che gió chắn mưa. Có rất nhiều người lang thang, nhặt mót ở trong đấy. Bắt đầu từ tháng trước, nơi ấy không ngừng có xác người chết thảm, đầu bị gặm nát, tuỷ não bị hút khô, cảnh sát không tìm ra hung thủ, không thể làm gì khác hơn là đóng cửa hầm, không cho phép bất kỳ ai ra vào nữa!".
"Tại lễ cúng trong một đêm nọ, có một vị cảnh sát phụ trách khu đó cũng đã tử vong, thi thể y hệt những người chết lúc trước: Đầu bị cắn nát, tuỷ não bị hút khô. Một người thủ vệ may mắn chạy trốn trở về nói là do cương thi làm, cảnh sát lúc này mới tin có chuyện kinh dị, vội đến tìm ta. Ngay từ đầu ta cũng chủ quan chẳng coi ra gì, trực tiếp chui vào hầm trú ẩn, đúng lúc gặp may mắn… Không không, phải nói là vận đã tới, gặp được cương thi, ta vừa nhìn thì thấy cả người nó phủ toàn lông trắng..."
Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: "Bạch mao? Vậy là nó đã trở thành thi ma, huynh đấu không lại nó sao?".
"Đúng vậy, ta vừa nhìn đã biết không phải là đối thủ của nó, liền bỏ chạy, may mà ngày đó có mang nhiều hùng hoàng và gạo nếp ngăn cản, nếu không cũng dâng cái mạng già này cho nó…”.
/3055
|