*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mã nói: "Vậy thì đánh đi, còn sợ gì chứ?"
"Không phải sợ mà là tôi không nắm chắc!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói: "Mao Sơn thuật chủ yếu chỉ dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái, không có hiệu quả cao đối với cổ thuật tác dụng lên người sống, nếu không thì sao tôi lại không rành về cổ thuật..."
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Cậu nói hết chi vậy? Để nó nghe thấy thì…"
Diệp Thiếu Dương im lặng liếc nhìn Tiểu Mã: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu cổ linh có IQ, hiểu người ta nói gì thì nhân loại đã tuyệt chủng từ lâu!"
Tiểu mã kinh ngạc một chút, nói: "Vậy sao nó còn biết trốn cậu?"
"Theo bản năng phản ứng thôi, chẳng phải nếu cậu gặp heo thì heo cũng trốn cậu à!?"
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: "Ví dụ cái gì kỳ lạ vậy, tại sao heo lại muốn trốn tôi?"
"Cậu nhìn thân hình của cậu đi! Heo sao có thể đụng vào heo chúa!".
"Mẹ kiếp, sao lúc nào cậu cũng chọc tôi vậy?". Tiểu Mã giận dữ nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, cúi đầu nhìn nữ thi, quả thật không biết phải làm sao, bèn cố hồi tưởng lại toàn bộ điển tịch Mao Sơn một lần để tìm những tin tức có liên quan đến cổ thuật, sau đó kết nối mọi thứ lại với nhau, nghĩ đến một biện pháp không tệ, ngẩng đầu nói với Lý Lão Tinh:
"Ông mau nghĩ cách điều tra ngày tháng năm sinh của nữ thi rồi tìm một cô gái khác có cùng ngày tháng năm sinh trực tiếp đưa tới đây, sau đó... chuẩn bị một thùng dầu vừng cho tôi."
Lý Lão Tinh gật đầu, hỏi: "Thùng nặng bao nhiêu?"
"Ừm thì... thùng loại một trăm kg dùng trong lũ lụt ấy!"
"Một trăm kg dầu vừng?" Lý Lão Tinh ngơ ngẩn.
"Không sai, một trăm kg dầu vừng, còn phải thêm một trăm kg mật ong nữa, đưa tới đây nhanh nhất có thể!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt: "Nghìn vạn lần đừng tiếc của, có thể Thủy quỷ ở hồ chứa nước không lên bờ nhưng cổ linh và nữ thi ở đây giống như một trái bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào!"
"Hiểu, hiểu.". Lý Lão Tinh lập tức phái một cán bộ trong thôn làm chuyện này.
Những người còn lại đứng tại chỗ chờ đợi, Tiểu Mã không nhịn được hỏi: "Cậu cần dầu vừng và mật ong để làm gì?"
"Trong sách có nói mật và dầu vừng tựa như nước nhưng không phải là nước, khi dùng để ngâm thi thể có khả năng phòng ngừa cổ linh xâm nhập vào nội tạng, cũng có thể khiến cho cổ linh không thể chui ra khỏi người. Chúng ta thử một lần đi, tôi cũng không rảnh canh giữ ở đây mãi, trước tiên phải phong bế cổ linh ở trong thi thể của nữ thi trước đã, tuyệt đối không cho nó ra ngoài."
Tiểu Mã gật đầu nói: "Vậy cậu tìm một cô gái cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi làm gì?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi phun ra hai chữ: "Lấy máu!"
***
Không được nửa tiếng đồng hồ, dầu vừng và mật đựng trong hai cái thùng 100 kg đã được đưa đến. Thế nhưng vừa nhìn thấy cô gái có cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi kia, Diệp Thiếu Dương lập tức ngây ngẩn, hóa ra cô gái ấy lại là nhân viên phục vụ nhà khách, Ô Mai.
"Diệp đại ca, anh tìm em có chuyện gì?". Ô Mai vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền tò mò hỏi.
"Ặc... Em qua bên đây trước chờ anh!”.
Diệp Thiếu Dương gọi mấy người đàn ông đổ hai thùng dầu vừng và mật xuống hố mộ, lập tức hai mùi hương của dầu vừng và mật bốc lên không trung, phía dưới lấp lánh trông như màu hổ phách, khiến thân thể nữ thi càng thêm sống động.
Sắp xếp xong xuôi, chồng của nữ thi và người nhà chồng cũng đã lật đật chạy tới, đứng xung quanh hố mộ khóc lóc ầm ĩ. Lý Lão Tinh và Ô Mai thay nhau khuyên nhủ đám người một mực nghi ngờ cái chết của cô gái kia, Lý Lão Tinh còn giải thích thêm: Người chết hiện tại đã trở thành cương thi, trước tiên phải để cho đại pháp sư xử lý, sau đó mới được phép nhập liệm.
Mấy người vốn là nông dân nghe nói như thế liền không phản đối nữa, thay đổi thành bộ dáng đàng hoàng tử tế đứng ở một bên, trông chờ Diệp Thiếu Dương làm phép.
Vừa vặn lúc này lão Quách cũng gọi điện thoại tới bảo đã đến cổng Lý gia thôn, hỏi tiếp theo nên đi như thế nào. Diệp Thiếu Dương báo vị trí rồi dặn Lý Lão Tinh sắp xếp hai người xuống núi đón lão Quách.
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương cứ nhởn nhơ nhàn rỗi, không chịu nổi sự hiếu kỳ bèn lân la hỏi hắn về chuyện lấy máu.
Ô Mai cũng nói: "Đúng vậy đó Diệp đại ca, anh nói cho em coi rốt cuộc anh định làm gì? Nếu em có chết, em cũng không muốn làm quỷ hồ đồ a!".
"Yên tâm đi, không chết được đâu!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ thi đang nằm trong một đống dầu vừng và mật kia, kể sơ qua kế hoạch của mình: "Như anh nói, trong bụng của nữ thi có một thứ gì đó có thể bảo hộ cổ linh, khiến cho nó trốn trong đó không muốn đi ra ngoài, mà anh lại không thể làm phép quá mạnh mẽ, bởi vì nếu để cho nó đào thoát, chui vào cơ thể của kẻ khác thì sẽ vô cùng phiền phức.”.
“Cổ linh hút máu trong cơ thể người để tồn tại, em lại có cùng sinh nhật với cô ấy, cũng gọi là người đồng mệnh, ở một khía cạnh nào đó, huyết tinh của em và cô ấy là giống nhau, cho nên anh định lợi dụng điểm này để đưa máu của em vào trong cơ thể của cô ấy, khiến cổ linh tưởng rằng em cũng là một ký chủ của nó.”
“Sau đó anh sẽ dùng thuật áp chế nữ thi để khiến nó cảm thấy khó chịu, rời khỏi thân thể của nữ thi, tìm kiếm một người ký chủ tương tự khác, cũng chính là em, có hiểu không?"
Ô Mai ngây thơ gật đầu, run run hỏi: "Lỡ nó chạy vào người em thì sao?"
"Em chỉ là mồi dẫn, anh đã chuẩn bị hết rồi mà vẫn để nó chạy vào người em, vậy thì anh là thằng vô dụng mất!"
Không bao lâu sau, lão Quách đã chạy tới, Diệp Thiếu Dương dẫn y tới bên người nữ thi, kể đại thể tình huống và kế hoạch của mình, lão Quách nhìn nữ thi rồi nhìn Ô Mai, gật đầu nói: "Cách này cũng được nhưng vẫn có một chút nguy hiểm, cần phải có một pháp sư ở trên núi tống linh, một pháp sư dưới chân núi nhận linh, phối hợp với nhau thì mới OK."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cho nên mới gọi huynh tới đây, huynh tống linh, đệ nhận linh."
"Biết ngay tìm ta là không có chuyện tốt mà!". Lão Quách lau mồ hôi, lầu bầu mắng, đột nhiên y cảm thấy trong tay nằng nặng, định thần nhìn lại, một thỏi vàng lấp lánh đang nằm trong tay, y lập tức ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tiểu sư đệ, đệ phát tài hồi nào vậy? Làm việc cho đệ, đệ không trả tiền mặt mà trực tiếp phát vàng luôn sao?"
"Bớt dài dòng, huynh mau đi chuẩn bị đi, đệ phải lấy máu cô ấy trước đã!"
Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh cái ao rồi ngồi xổm xuống, tay trái thọc vào hỗn hợp dầu vừng và mật lôi cánh tay của nữ thi ra ngoài, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm một đường dọc theo huyệt vị xuống phía dưới, tạm thời che lại toàn bộ kinh mạch trên cánh tay để tránh cho cổ linh nhân cơ hội trốn ra ngoài.
"Ô muội muội, đến đây!"
Diệp Thiếu Dương gọi Ô Mai đến nằm xuống bãi đất trống bên cạnh cái ao, nắm lấy tay phải của cô, nói rằng: "Anh bắt đầu đây!"
"Diệp đại ca, chờ một chút!". Ô Mai cho tay vào trong túi lấy ra một viên chocolate của Chu Tĩnh Như, nhét vào trong miệng, nhai nhóp nhép, sau đó mới hạnh phúc nói: "Được rồi, đã ăn xong, có chết cũng đáng!”.
Một câu nói của cô khiến cho tất cả mọi người xung quanh bật cười, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười nói: "Em không những không chết mà còn kiếm được một phần âm đức, nói không chừng tương lai sẽ có thể tìm được một ông chồng đẹp trai."
Ô Mai hai mắt ngời sáng: "Thật hả? Có đẹp trai như Diệp đại ca không?"
Diệp Thiếu Dương được khen lập tức da mặt nóng rần, không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu cảm xúc, kết quả càng khiến cho Ô Mai chú ý hơn, xì một tiếng cười nói: "Diệp đại ca, anh đỏ mặt?"
"Không, không có.". Diệp Thiếu Dương thật muốn cốc đầu cô gái này, em ấy nói chuyện thật không cố kỵ gì cả.
Tiểu Mã đứng một bên há mồm trợn mắt: "Úi trời đất, tôi không nhìn lầm chứ, tiểu Diệp tử thường ngày đùa giỡn người ta mà hôm nay bị người ta đùa giỡn đến đỏ mặt!"
Lão Quách cười nói: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
"Im hết, làm việc!". Diệp Thiếu Dương lập tức quát to, phát hiện ra bọn họ còn đang đứng ngây ngốc nhìn mình, lúc này chợt nhớ ra mình mới phải là người làm việc trước. Đệt, bị mấy người này kích động, IQ cũng trở nên thấp hẳn…
Tiểu Mã nói: "Vậy thì đánh đi, còn sợ gì chứ?"
"Không phải sợ mà là tôi không nắm chắc!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nói: "Mao Sơn thuật chủ yếu chỉ dùng để đối phó với yêu ma quỷ quái, không có hiệu quả cao đối với cổ thuật tác dụng lên người sống, nếu không thì sao tôi lại không rành về cổ thuật..."
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Mã đã kéo hắn sang một bên, thấp giọng nói: "Cậu nói hết chi vậy? Để nó nghe thấy thì…"
Diệp Thiếu Dương im lặng liếc nhìn Tiểu Mã: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, nếu cổ linh có IQ, hiểu người ta nói gì thì nhân loại đã tuyệt chủng từ lâu!"
Tiểu mã kinh ngạc một chút, nói: "Vậy sao nó còn biết trốn cậu?"
"Theo bản năng phản ứng thôi, chẳng phải nếu cậu gặp heo thì heo cũng trốn cậu à!?"
Tiểu Mã lau mồ hôi, nói: "Ví dụ cái gì kỳ lạ vậy, tại sao heo lại muốn trốn tôi?"
"Cậu nhìn thân hình của cậu đi! Heo sao có thể đụng vào heo chúa!".
"Mẹ kiếp, sao lúc nào cậu cũng chọc tôi vậy?". Tiểu Mã giận dữ nói.
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cậu, cúi đầu nhìn nữ thi, quả thật không biết phải làm sao, bèn cố hồi tưởng lại toàn bộ điển tịch Mao Sơn một lần để tìm những tin tức có liên quan đến cổ thuật, sau đó kết nối mọi thứ lại với nhau, nghĩ đến một biện pháp không tệ, ngẩng đầu nói với Lý Lão Tinh:
"Ông mau nghĩ cách điều tra ngày tháng năm sinh của nữ thi rồi tìm một cô gái khác có cùng ngày tháng năm sinh trực tiếp đưa tới đây, sau đó... chuẩn bị một thùng dầu vừng cho tôi."
Lý Lão Tinh gật đầu, hỏi: "Thùng nặng bao nhiêu?"
"Ừm thì... thùng loại một trăm kg dùng trong lũ lụt ấy!"
"Một trăm kg dầu vừng?" Lý Lão Tinh ngơ ngẩn.
"Không sai, một trăm kg dầu vừng, còn phải thêm một trăm kg mật ong nữa, đưa tới đây nhanh nhất có thể!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt: "Nghìn vạn lần đừng tiếc của, có thể Thủy quỷ ở hồ chứa nước không lên bờ nhưng cổ linh và nữ thi ở đây giống như một trái bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào!"
"Hiểu, hiểu.". Lý Lão Tinh lập tức phái một cán bộ trong thôn làm chuyện này.
Những người còn lại đứng tại chỗ chờ đợi, Tiểu Mã không nhịn được hỏi: "Cậu cần dầu vừng và mật ong để làm gì?"
"Trong sách có nói mật và dầu vừng tựa như nước nhưng không phải là nước, khi dùng để ngâm thi thể có khả năng phòng ngừa cổ linh xâm nhập vào nội tạng, cũng có thể khiến cho cổ linh không thể chui ra khỏi người. Chúng ta thử một lần đi, tôi cũng không rảnh canh giữ ở đây mãi, trước tiên phải phong bế cổ linh ở trong thi thể của nữ thi trước đã, tuyệt đối không cho nó ra ngoài."
Tiểu Mã gật đầu nói: "Vậy cậu tìm một cô gái cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi làm gì?"
Diệp Thiếu Dương chậm rãi phun ra hai chữ: "Lấy máu!"
***
Không được nửa tiếng đồng hồ, dầu vừng và mật đựng trong hai cái thùng 100 kg đã được đưa đến. Thế nhưng vừa nhìn thấy cô gái có cùng ngày tháng năm sinh với nữ thi kia, Diệp Thiếu Dương lập tức ngây ngẩn, hóa ra cô gái ấy lại là nhân viên phục vụ nhà khách, Ô Mai.
"Diệp đại ca, anh tìm em có chuyện gì?". Ô Mai vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền tò mò hỏi.
"Ặc... Em qua bên đây trước chờ anh!”.
Diệp Thiếu Dương gọi mấy người đàn ông đổ hai thùng dầu vừng và mật xuống hố mộ, lập tức hai mùi hương của dầu vừng và mật bốc lên không trung, phía dưới lấp lánh trông như màu hổ phách, khiến thân thể nữ thi càng thêm sống động.
Sắp xếp xong xuôi, chồng của nữ thi và người nhà chồng cũng đã lật đật chạy tới, đứng xung quanh hố mộ khóc lóc ầm ĩ. Lý Lão Tinh và Ô Mai thay nhau khuyên nhủ đám người một mực nghi ngờ cái chết của cô gái kia, Lý Lão Tinh còn giải thích thêm: Người chết hiện tại đã trở thành cương thi, trước tiên phải để cho đại pháp sư xử lý, sau đó mới được phép nhập liệm.
Mấy người vốn là nông dân nghe nói như thế liền không phản đối nữa, thay đổi thành bộ dáng đàng hoàng tử tế đứng ở một bên, trông chờ Diệp Thiếu Dương làm phép.
Vừa vặn lúc này lão Quách cũng gọi điện thoại tới bảo đã đến cổng Lý gia thôn, hỏi tiếp theo nên đi như thế nào. Diệp Thiếu Dương báo vị trí rồi dặn Lý Lão Tinh sắp xếp hai người xuống núi đón lão Quách.
Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương cứ nhởn nhơ nhàn rỗi, không chịu nổi sự hiếu kỳ bèn lân la hỏi hắn về chuyện lấy máu.
Ô Mai cũng nói: "Đúng vậy đó Diệp đại ca, anh nói cho em coi rốt cuộc anh định làm gì? Nếu em có chết, em cũng không muốn làm quỷ hồ đồ a!".
"Yên tâm đi, không chết được đâu!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ thi đang nằm trong một đống dầu vừng và mật kia, kể sơ qua kế hoạch của mình: "Như anh nói, trong bụng của nữ thi có một thứ gì đó có thể bảo hộ cổ linh, khiến cho nó trốn trong đó không muốn đi ra ngoài, mà anh lại không thể làm phép quá mạnh mẽ, bởi vì nếu để cho nó đào thoát, chui vào cơ thể của kẻ khác thì sẽ vô cùng phiền phức.”.
“Cổ linh hút máu trong cơ thể người để tồn tại, em lại có cùng sinh nhật với cô ấy, cũng gọi là người đồng mệnh, ở một khía cạnh nào đó, huyết tinh của em và cô ấy là giống nhau, cho nên anh định lợi dụng điểm này để đưa máu của em vào trong cơ thể của cô ấy, khiến cổ linh tưởng rằng em cũng là một ký chủ của nó.”
“Sau đó anh sẽ dùng thuật áp chế nữ thi để khiến nó cảm thấy khó chịu, rời khỏi thân thể của nữ thi, tìm kiếm một người ký chủ tương tự khác, cũng chính là em, có hiểu không?"
Ô Mai ngây thơ gật đầu, run run hỏi: "Lỡ nó chạy vào người em thì sao?"
"Em chỉ là mồi dẫn, anh đã chuẩn bị hết rồi mà vẫn để nó chạy vào người em, vậy thì anh là thằng vô dụng mất!"
Không bao lâu sau, lão Quách đã chạy tới, Diệp Thiếu Dương dẫn y tới bên người nữ thi, kể đại thể tình huống và kế hoạch của mình, lão Quách nhìn nữ thi rồi nhìn Ô Mai, gật đầu nói: "Cách này cũng được nhưng vẫn có một chút nguy hiểm, cần phải có một pháp sư ở trên núi tống linh, một pháp sư dưới chân núi nhận linh, phối hợp với nhau thì mới OK."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cho nên mới gọi huynh tới đây, huynh tống linh, đệ nhận linh."
"Biết ngay tìm ta là không có chuyện tốt mà!". Lão Quách lau mồ hôi, lầu bầu mắng, đột nhiên y cảm thấy trong tay nằng nặng, định thần nhìn lại, một thỏi vàng lấp lánh đang nằm trong tay, y lập tức ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Tiểu sư đệ, đệ phát tài hồi nào vậy? Làm việc cho đệ, đệ không trả tiền mặt mà trực tiếp phát vàng luôn sao?"
"Bớt dài dòng, huynh mau đi chuẩn bị đi, đệ phải lấy máu cô ấy trước đã!"
Diệp Thiếu Dương đi tới bên cạnh cái ao rồi ngồi xổm xuống, tay trái thọc vào hỗn hợp dầu vừng và mật lôi cánh tay của nữ thi ra ngoài, tay phải tạo thành Phụng Nhãn Quyền điểm một đường dọc theo huyệt vị xuống phía dưới, tạm thời che lại toàn bộ kinh mạch trên cánh tay để tránh cho cổ linh nhân cơ hội trốn ra ngoài.
"Ô muội muội, đến đây!"
Diệp Thiếu Dương gọi Ô Mai đến nằm xuống bãi đất trống bên cạnh cái ao, nắm lấy tay phải của cô, nói rằng: "Anh bắt đầu đây!"
"Diệp đại ca, chờ một chút!". Ô Mai cho tay vào trong túi lấy ra một viên chocolate của Chu Tĩnh Như, nhét vào trong miệng, nhai nhóp nhép, sau đó mới hạnh phúc nói: "Được rồi, đã ăn xong, có chết cũng đáng!”.
Một câu nói của cô khiến cho tất cả mọi người xung quanh bật cười, Diệp Thiếu Dương nhìn cô, cười nói: "Em không những không chết mà còn kiếm được một phần âm đức, nói không chừng tương lai sẽ có thể tìm được một ông chồng đẹp trai."
Ô Mai hai mắt ngời sáng: "Thật hả? Có đẹp trai như Diệp đại ca không?"
Diệp Thiếu Dương được khen lập tức da mặt nóng rần, không thể làm gì khác hơn là ho khan hai tiếng, cố gắng che giấu cảm xúc, kết quả càng khiến cho Ô Mai chú ý hơn, xì một tiếng cười nói: "Diệp đại ca, anh đỏ mặt?"
"Không, không có.". Diệp Thiếu Dương thật muốn cốc đầu cô gái này, em ấy nói chuyện thật không cố kỵ gì cả.
Tiểu Mã đứng một bên há mồm trợn mắt: "Úi trời đất, tôi không nhìn lầm chứ, tiểu Diệp tử thường ngày đùa giỡn người ta mà hôm nay bị người ta đùa giỡn đến đỏ mặt!"
Lão Quách cười nói: "Cậu thì biết cái gì, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn..."
"Im hết, làm việc!". Diệp Thiếu Dương lập tức quát to, phát hiện ra bọn họ còn đang đứng ngây ngốc nhìn mình, lúc này chợt nhớ ra mình mới phải là người làm việc trước. Đệt, bị mấy người này kích động, IQ cũng trở nên thấp hẳn…
/3055
|