Lão Quách tựa vào trên ghế, vui tươi hớn hở cắn hạt dưa, dùng chân móc Diệp Thiếu Dương một cái, “Thất thần bất động làm gì, chú rể mau tới rót chén trà.”
Diệp Thiếu Dương chưa rót trà cho hắn, ngồi xuống ở bên người hắn, thở dài nói: “Đệ đặc biệt cảm khái, loại cảm giác này quá tốt rồi, thật lòng có chút sợ hãi sẽ mất đi.”
Tứ Bảo nghe thấy lời này, kết thúc khe khẽ nói nhỏ với Vương Húc Văn, quay đầu nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, có phải lại muốn nói câu này hay không, cậu gần đây nói câu này mãi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là quá hạnh phúc rồi, cho nên sợ hãi mất đi.”
Lão Quách gõ dụng cụ ăn uống để trống trên mặt bàn, một lời hai ý nghĩa: “Tiệc còn chưa bắt đầu đâu, hảo hảo hưởng thụ là được.”
Tứ Bảo nói: “Tiệc tan, còn có thể tụ tiếp, chỉ cần con người.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời bọn họ nói, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên, cười nói: “Tôi tương lai đã là người có gia đình, ai không có việc gì tụ tập với mấy người.”
Tứ Bảo bĩu môi nói: “Trọng sắc khinh bạn.”
Diệp Thiếu Dương dang cánh tay, phân biệt ôm bả vai bọn họ, dùng sức kéo đến bên người mình, nói: “Thật tốt nha, vậy nói rõ tôi ít nhất có sắc để trọng, có bạn để khinh.”
Qua Qua nhảy lên bả vai hắn, nói: “Còn có tiểu đệ ta. Ở đúng rồi, lão đại người còn có con mà, Thất Bảo, đến lúc đó hôn lễ cũng đừng quên gọi nó, bằng không ta đi âm ty nó sẽ theo ta quấy.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, mang theo con trai đi kết hôn… Ta con mẹ nó cũng không phải lấy vợ lần hai!
Bữa cơm này, mọi người ăn thật sự là vui vẻ. Trong lòng mấy em gái mặc dù có chút thương cảm, nhưng khúc mắc đã sớm cởi ra, trong bữa bày mưu tính kế các loại cho hôn lễ của hai người, nhưng phần nhiều đều là chủ ý tồi tệ.
Nhuế Lãnh Ngọc bị các em gái trêu chọc các kiểu, cũng nhịn không được có chút mặt đỏ, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, làm người trong lòng Diệp Thiếu Dương, cô trước đó thật ra rất ít tham dự đến trong hành động của Liên Minh Tróc Quỷ, liên hệ với mọi người cũng rất ít, gần đây mới xem như thật sự dung nhập đoàn đội này, loại cảm giác này cô cũng cảm thấy rất ổn.
Diệp Thiếu Dương vốn là muốn đem Tiểu Cửu cũng gọi tới, cùng nhau náo nhiệt một chút, nhưng nghĩ đến cô gần đây ở Thanh Minh Giới giúp mình điều tra các loại manh mối, đã đủ bận, hơn nữa Tiểu Cửu tính cách lạnh lùng cô độc, không thích náo nhiệt, dứt khoát không gọi cô đến.
Một bữa cơm ăn đến mười một giờ khuya, Tứ Bảo và lão Quách đều uống rượu, trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ, may ở nơi này là địa bàn của Mã Thừa, trên lầu chính là phòng khách, phòng bọn họ cũng đều còn chưa trả, Mã Thừa trực tiếp tìm mấy tiểu tử tới đây, đem bọn họ đưa về phòng mỗi người.
Diệp Thiếu Dương không uống nhiều rượu, sau khi tan cuộc, thúc giục Chanh Từ những người này mau chóng về âm ty.
Trước khi đi, Tiểu Thanh tóm lấy Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão đại, có tình huống ta trước nay quên nói với ngươi, lúc trước người không phải cho ta một quyển bút ký sao, chính là quyển trộm từ Lê sơn kia.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, “Cái gì mà trộm, chuyện người tu đạo, sao có thể kêu trộm chứ. Nói quyển bút ký kia làm sao vậy, đối với các ngươi tu luyện có trợ giúp?”
Lần trước, sau khi trở về từ Lê son, Diệp Thiếu Dương liền đem quyển bút ký đó cho Tiểu Thanh, bảo hắn trở về cẩn thận nghiên cứu cùng Tiểu Bạch.
“Có có, quá có trợ giúp!” Tiểu Thanh rất hiếm thấy biểu hiện ra sự kích động.
“Vậy đi, dù sao ta xem không hiểu.”
“Ngươi đương nhiên xem không hiểu, đó là tâm đắc lấy yêu nhập đạo, chỉ có yêu tinh mới xem hiểu, tuy chỉ là tâm đắc, nhưng mà rất nhiều chỗ chúng ta có thể đẩy ngược ra pháp thuật, lại dung hợp tâm đắc này, thật sự là thể hồ quán đỉnh, ta cùng Tiểu Bạch nghiên cứu vài ngày, bình cảnh tu luyện lúc trước lập tức mở ra, hôm nay nếu ngươi không kêu dùng mà nói, ta cùng Tiểu Bạch chỉ thiếu một chút, đã có thể dùng kiếm trận khóa chất thân vương quỷ hút máu kia.”
“Móa, đây là chuyện tốt nha!” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng cảm thấy cao hứng vì bọn họ tiến bộ, không nghĩ tới mình trong lúc vô ý mang về một quyển bút ký, ngược lại thật sự thành phúc lợi của bạn họ, cái này coi như là vô tâm cắm liễu, cũng có thể nói là cơ duyên của Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh nói: “Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là… Lão đại, người biết quyển bút ký đó là ai lưu lại không.”
“Ừm? Bên trong có tên?”
“Có, có thể người chưa nhìn kỹ, chưa chú ý.”
“Đó là ai? Chẳng lẽ ta còn quen biết hay sao?” Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng cảm thấy một tia tò mò.
Tiểu Bạch nghe thấy đề tài của bọn họ, cũng ghé tới, nói: “Khẳng định biết, ừm, phải nói nhất định từng nghe nói, hoặc là từng thấy ở trên TV đi.”
“TV? Cùng TV có gì quan hệ?”
“Lão đại đoán chút xem.”
Diệp Thiếu Dương ghét nhất đoán, nhưng mơ hồ nhớ tới, lúc ấy hai đệ tử phụ trách trông coi mình thảo luận chủ nhân căn phòng, nói đến ba chữ “Bạch cô cô”, trong lòng run lên, mở to hai mắt nhìn Tiểu Bạch, hít sâu vào nói: “Sẽ không là Bạch Tố Trinh chứ?”
“Chính là cô ấy! Cô ấy và chúng ta giống nhau đều là xà yêu, hơn nữa đều là lấy yêu thuật nhập đạo, cho nên những tâm đắc đó của cô ấy, chúng ta vừa xem hiểu ngay.”
Ôi mẹ con ơi… Bạch Tố Trinh!!
Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra từng màn trong ( tân Bạch Nương Tử truyền kỳ), bên tai cũng quanh quẩn bài hát nọ: ngàn năm chờ một hồi…
Dùng sức lắc lắc đầu, hỏi: “Trong bút ký đó có viết hay không, cô ta đã đi đâu?”
“Cái này không có.”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Sẽ không thật giống trong phim truyền hình diễn như vậy, bị áp giải dưới Lôi Phong tháp chứ?”
Nhưng hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cẩn thận nghĩ đến, mình sở dĩ chấn động như vậy, vẫn là chịu phim truyền hình ảnh hưởng, chuyện xưa Hứa Tiên Pháp Hải Bạch Tố Trinh, có thể nói không ai không biết, nhưng cẩn thận nghĩ đến, trong một quyển điển tịch về dã sử giới pháp thuật của mình ở Mao Sơn, từng nhìn thấy ghi chép về Bạch Tố Trinh, nói là xà yêu ngàn năm, trên quyển dã sử đó nói, Bạch Tố Trinh ở trong truyền thuyết dân gian là đệ tử đích truyền của Lê son lão mẫu, tu vi cực kỳ cao.
Một điểm này, trong phim truyền hình cùng chuyện xưa dân gian thật ra cũng có viết đến. Nhưng trên sách đó không nói đến Pháp Hải và Hứa Tiên…
Dân gian loại truyền thuyết tinh quái này, đại đa số là giới pháp thuật truyền ra. Thời cổ, mặc kệ là đạo môn hay phật môn, vì hấp thu đệ tử, đều sẽ chủ động phát tán một ít sự tích tróc quỷ hàng yêu, có thật có giả, dùng để hấp dẫn hứng thú của mọi người, chủ yếu là khi đó dân chúng cũng tin những thứ này, tương đối thích nghe, sẽ không cảm thấy người là tuyên truyền mê tín.
Bạch Tố Trinh đại khái là một đệ tử tương đối nổi tiếng của Lê son, tên tuổi truyền tới trong tai dân chúng, trải qua các loại suy diễn, liền thành một chuyện xưa ân oán tình thù. Diệp Thiếu Dương nghe thấy tên Bạch Tố Trinh, lập tức có một loại cảm giác xuyên việt, tự mình nghĩ đến, vẫn là lẫn lộn đầu đuôi, đem Bạch Tổ Trinh trong phim ảnh coi là từng chân thật tồn tại trong lịch sử. Về phần Bạch Tố Trinh có cùng Hứa Tiên và Pháp Hải xảy ra những chuyện xưa ân oán tình thù đó hay không, nhắm chứng chỉ có đương sự mới biết được.
Diệp Thiếu Dương chưa rót trà cho hắn, ngồi xuống ở bên người hắn, thở dài nói: “Đệ đặc biệt cảm khái, loại cảm giác này quá tốt rồi, thật lòng có chút sợ hãi sẽ mất đi.”
Tứ Bảo nghe thấy lời này, kết thúc khe khẽ nói nhỏ với Vương Húc Văn, quay đầu nói: “Thiên hạ không có bữa tiệc không tàn, có phải lại muốn nói câu này hay không, cậu gần đây nói câu này mãi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Chính là quá hạnh phúc rồi, cho nên sợ hãi mất đi.”
Lão Quách gõ dụng cụ ăn uống để trống trên mặt bàn, một lời hai ý nghĩa: “Tiệc còn chưa bắt đầu đâu, hảo hảo hưởng thụ là được.”
Tứ Bảo nói: “Tiệc tan, còn có thể tụ tiếp, chỉ cần con người.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời bọn họ nói, tâm tình cũng sáng sủa hẳn lên, cười nói: “Tôi tương lai đã là người có gia đình, ai không có việc gì tụ tập với mấy người.”
Tứ Bảo bĩu môi nói: “Trọng sắc khinh bạn.”
Diệp Thiếu Dương dang cánh tay, phân biệt ôm bả vai bọn họ, dùng sức kéo đến bên người mình, nói: “Thật tốt nha, vậy nói rõ tôi ít nhất có sắc để trọng, có bạn để khinh.”
Qua Qua nhảy lên bả vai hắn, nói: “Còn có tiểu đệ ta. Ở đúng rồi, lão đại người còn có con mà, Thất Bảo, đến lúc đó hôn lễ cũng đừng quên gọi nó, bằng không ta đi âm ty nó sẽ theo ta quấy.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu, mang theo con trai đi kết hôn… Ta con mẹ nó cũng không phải lấy vợ lần hai!
Bữa cơm này, mọi người ăn thật sự là vui vẻ. Trong lòng mấy em gái mặc dù có chút thương cảm, nhưng khúc mắc đã sớm cởi ra, trong bữa bày mưu tính kế các loại cho hôn lễ của hai người, nhưng phần nhiều đều là chủ ý tồi tệ.
Nhuế Lãnh Ngọc bị các em gái trêu chọc các kiểu, cũng nhịn không được có chút mặt đỏ, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, làm người trong lòng Diệp Thiếu Dương, cô trước đó thật ra rất ít tham dự đến trong hành động của Liên Minh Tróc Quỷ, liên hệ với mọi người cũng rất ít, gần đây mới xem như thật sự dung nhập đoàn đội này, loại cảm giác này cô cũng cảm thấy rất ổn.
Diệp Thiếu Dương vốn là muốn đem Tiểu Cửu cũng gọi tới, cùng nhau náo nhiệt một chút, nhưng nghĩ đến cô gần đây ở Thanh Minh Giới giúp mình điều tra các loại manh mối, đã đủ bận, hơn nữa Tiểu Cửu tính cách lạnh lùng cô độc, không thích náo nhiệt, dứt khoát không gọi cô đến.
Một bữa cơm ăn đến mười một giờ khuya, Tứ Bảo và lão Quách đều uống rượu, trực tiếp ghé vào trên bàn ngủ, may ở nơi này là địa bàn của Mã Thừa, trên lầu chính là phòng khách, phòng bọn họ cũng đều còn chưa trả, Mã Thừa trực tiếp tìm mấy tiểu tử tới đây, đem bọn họ đưa về phòng mỗi người.
Diệp Thiếu Dương không uống nhiều rượu, sau khi tan cuộc, thúc giục Chanh Từ những người này mau chóng về âm ty.
Trước khi đi, Tiểu Thanh tóm lấy Diệp Thiếu Dương, nói: “Lão đại, có tình huống ta trước nay quên nói với ngươi, lúc trước người không phải cho ta một quyển bút ký sao, chính là quyển trộm từ Lê sơn kia.”
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, “Cái gì mà trộm, chuyện người tu đạo, sao có thể kêu trộm chứ. Nói quyển bút ký kia làm sao vậy, đối với các ngươi tu luyện có trợ giúp?”
Lần trước, sau khi trở về từ Lê son, Diệp Thiếu Dương liền đem quyển bút ký đó cho Tiểu Thanh, bảo hắn trở về cẩn thận nghiên cứu cùng Tiểu Bạch.
“Có có, quá có trợ giúp!” Tiểu Thanh rất hiếm thấy biểu hiện ra sự kích động.
“Vậy đi, dù sao ta xem không hiểu.”
“Ngươi đương nhiên xem không hiểu, đó là tâm đắc lấy yêu nhập đạo, chỉ có yêu tinh mới xem hiểu, tuy chỉ là tâm đắc, nhưng mà rất nhiều chỗ chúng ta có thể đẩy ngược ra pháp thuật, lại dung hợp tâm đắc này, thật sự là thể hồ quán đỉnh, ta cùng Tiểu Bạch nghiên cứu vài ngày, bình cảnh tu luyện lúc trước lập tức mở ra, hôm nay nếu ngươi không kêu dùng mà nói, ta cùng Tiểu Bạch chỉ thiếu một chút, đã có thể dùng kiếm trận khóa chất thân vương quỷ hút máu kia.”
“Móa, đây là chuyện tốt nha!” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, từ đáy lòng cảm thấy cao hứng vì bọn họ tiến bộ, không nghĩ tới mình trong lúc vô ý mang về một quyển bút ký, ngược lại thật sự thành phúc lợi của bạn họ, cái này coi như là vô tâm cắm liễu, cũng có thể nói là cơ duyên của Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Tiểu Thanh nói: “Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là… Lão đại, người biết quyển bút ký đó là ai lưu lại không.”
“Ừm? Bên trong có tên?”
“Có, có thể người chưa nhìn kỹ, chưa chú ý.”
“Đó là ai? Chẳng lẽ ta còn quen biết hay sao?” Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng cảm thấy một tia tò mò.
Tiểu Bạch nghe thấy đề tài của bọn họ, cũng ghé tới, nói: “Khẳng định biết, ừm, phải nói nhất định từng nghe nói, hoặc là từng thấy ở trên TV đi.”
“TV? Cùng TV có gì quan hệ?”
“Lão đại đoán chút xem.”
Diệp Thiếu Dương ghét nhất đoán, nhưng mơ hồ nhớ tới, lúc ấy hai đệ tử phụ trách trông coi mình thảo luận chủ nhân căn phòng, nói đến ba chữ “Bạch cô cô”, trong lòng run lên, mở to hai mắt nhìn Tiểu Bạch, hít sâu vào nói: “Sẽ không là Bạch Tố Trinh chứ?”
“Chính là cô ấy! Cô ấy và chúng ta giống nhau đều là xà yêu, hơn nữa đều là lấy yêu thuật nhập đạo, cho nên những tâm đắc đó của cô ấy, chúng ta vừa xem hiểu ngay.”
Ôi mẹ con ơi… Bạch Tố Trinh!!
Trong đầu Diệp Thiếu Dương lập tức hiện ra từng màn trong ( tân Bạch Nương Tử truyền kỳ), bên tai cũng quanh quẩn bài hát nọ: ngàn năm chờ một hồi…
Dùng sức lắc lắc đầu, hỏi: “Trong bút ký đó có viết hay không, cô ta đã đi đâu?”
“Cái này không có.”
Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm: “Sẽ không thật giống trong phim truyền hình diễn như vậy, bị áp giải dưới Lôi Phong tháp chứ?”
Nhưng hắn cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, cẩn thận nghĩ đến, mình sở dĩ chấn động như vậy, vẫn là chịu phim truyền hình ảnh hưởng, chuyện xưa Hứa Tiên Pháp Hải Bạch Tố Trinh, có thể nói không ai không biết, nhưng cẩn thận nghĩ đến, trong một quyển điển tịch về dã sử giới pháp thuật của mình ở Mao Sơn, từng nhìn thấy ghi chép về Bạch Tố Trinh, nói là xà yêu ngàn năm, trên quyển dã sử đó nói, Bạch Tố Trinh ở trong truyền thuyết dân gian là đệ tử đích truyền của Lê son lão mẫu, tu vi cực kỳ cao.
Một điểm này, trong phim truyền hình cùng chuyện xưa dân gian thật ra cũng có viết đến. Nhưng trên sách đó không nói đến Pháp Hải và Hứa Tiên…
Dân gian loại truyền thuyết tinh quái này, đại đa số là giới pháp thuật truyền ra. Thời cổ, mặc kệ là đạo môn hay phật môn, vì hấp thu đệ tử, đều sẽ chủ động phát tán một ít sự tích tróc quỷ hàng yêu, có thật có giả, dùng để hấp dẫn hứng thú của mọi người, chủ yếu là khi đó dân chúng cũng tin những thứ này, tương đối thích nghe, sẽ không cảm thấy người là tuyên truyền mê tín.
Bạch Tố Trinh đại khái là một đệ tử tương đối nổi tiếng của Lê son, tên tuổi truyền tới trong tai dân chúng, trải qua các loại suy diễn, liền thành một chuyện xưa ân oán tình thù. Diệp Thiếu Dương nghe thấy tên Bạch Tố Trinh, lập tức có một loại cảm giác xuyên việt, tự mình nghĩ đến, vẫn là lẫn lộn đầu đuôi, đem Bạch Tổ Trinh trong phim ảnh coi là từng chân thật tồn tại trong lịch sử. Về phần Bạch Tố Trinh có cùng Hứa Tiên và Pháp Hải xảy ra những chuyện xưa ân oán tình thù đó hay không, nhắm chứng chỉ có đương sự mới biết được.
/3055
|