*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đàm Tiểu Tuệ cũng không nói nhiều lời, chỉ bảo hắn mau chóng đến chỗ cô.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể lại sự việc cho lão Quách nghe, lão Quách kinh ngạc không ngớt, nói với Diệp Thiếu Dương: "Đệ cứ đến đó xem thử như thế nào, chỉ còn một công đoạn nữa, một mình ta làm là được, bao giờ xong ta sẽ đưa vật dụng đến Lý gia thôn cho đệ. Khi nào đệ quay về nhớ cho ta biết tình hình!".
Diệp Thiếu Dương đồng ý. Lão Quách gọi vợ ra tiễn Diệp Thiếu Dương. Quách đại tẩu xách một bao mười mấy cái trứng luộc trong nước trà ra, nói là mình đã cất công nấu, dặn hắn nhất định phải mang về ăn.
Thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bao trứng luộc, gọi xe taxi đi tới chỗ Đàm Tiểu Tuệ. Hắn tìm được khách sạn mà cô đang ở, hỏi số phòng, đi lên phòng gõ cửa một cái. Một cô gái ngoại hình xinh đẹp mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội vàng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, nhầm phòng."
"Đúng chỗ rồi, Diệp Thiên sư, mời vào."
"Cô là..."
Cô gái cười cười: "Vào đi sẽ biết."
Sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ đang ngồi trên ghế salon, bên cạnh là một nam nhân hai mươi mấy tuổi, tóc húi cua, thân mặc trường sam, trên cổ đeo một chuỗi Phật châu rất lớn, khí chất nhã nhặn, trông rất có tuệ căn.
Bất quá Diệp Thiếu Dương chỉ cần liếc mắt cũng đủ thấy người này có vấn đề, trên người hắn tựa hồ có một tầng... yêu khí nhàn nhạt, ngoài ra còn có một luồng cương khí mạnh mẽ mà những người giới pháp thuật thường hay có.
"Đây chính là vị bằng hữu mà em đang đợi, cô ấy tên là Uông Đình, thân phận... giống như em, không cần phải giới thiệu."
Đàm Tiểu Tuệ giới thiệu xong, cô gái kia lập tức nháy mắt với Diệp Thiếu Dương: "Xin chào Diệp Thiên sư, tôi đã sớm nghe qua đại danh của ngài, ban đầu còn tưởng ngài là một đại thúc, không ngờ lại là một hotboy a!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, trong lòng hết sức kinh ngạc, cô gái này nhìn qua chỉ giống như một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không ngờ lại là một Vu sư, may mà là Bạch Vu sư, nếu như là Hắc Vu sư... bộ dáng loli như vậy, phỏng chừng sẽ chẳng có ai đề phòng được cô ta.
"Còn đây là...". Đàm Tiểu Tuệ chỉ vào người nam nhân bên cạnh: "Liên Hoa cư sĩ Ngũ Đài Sơn (1)."
(1) Ngũ Đài Sơn: Ngũ Đài sơn, còn gọi là Thanh Lương sơn, nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài, địa cấp thị Hãn Châu, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng: Một năm nọ nơi đây có tổ chức một bữa tiệc ăn chay lớn. Một phụ nữ hành khất dắt theo hai đứa con nhỏ và một con chó đói tới ăn xin, được cho ba xuất, chưa cho là đủ, nói: "Con chó cũng nên có phần". Hòa thượng cho thêm một xuất, người phụ nữ lại nói: "Trong bụng tôi còn một đứa bé cũng nên có phần". Vị hòa thượng nổi giận: "Đứa bé còn chưa sinh ra cũng đòi phần ăn, thật không biết thế nào là đủ". Người phụ nữ bèn đáp:"Chúng sinh bình đẳng,thai nhi chẳng nhẽ không phải là người?". Nói rồi, người phụ nữ cắt tóc, bay lên trời, xuất hiện pháp tướng Bồ Tát, hai đứa con hóa thành hai đồng tử, con chó biến thành sư tử xanh. Đến nay Ngũ Đài sơn còn có Phát tháp Văn Thù, tương truyền là nơi cất giữ tóc của Văn Thù Bồ Tát. Ngày nay, người ta vẫn tin rằng bồ tát Văn Thù Bồ Tát thường hiển linh trên núi này dưới dạng những người hành hương hay nhà sư bình thường hoặc hay xuất hiện dưới dạng các đám mây ngũ sắc.
Nam nhân kia đứng lên, chắp tay, khom mình hành lễ với Diệp Thiếu Dương, nói: "Lạc Già hữu linh sinh bồ đề, tại hạ là cư sĩ, tên tục Đằng Vĩnh Thanh, bái kiến Diệp Thiên sư."
"Mao Sơn minh uy Thiên sư đạo, Diệp Thiếu Dương.". Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay hành lễ.
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình há hốc mồm nhìn nhau, ngơ ngác nói rằng: "Các người đang nói gì thế, sao nghe cứ như tiếng lóng của dân giang hồ vậy?"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, người tu pháp, bất kể Đạo gia, Phật gia, hay là Tán tu dân gian đều là người trong pháp thuật, mà những đại phái như Mao Sơn, Lạc Già Sơn thường rất ít gặp nhau, cách mỗi năm chỉ có một người tới tham dự Hội Long Hoa (2) của hai nhà Đạo – Phật, cho nên chỉ có những người đó quen biết nhau, thậm chí còn toàn là những vị trưởng lão bề trên.
(2) Hội Long Hoa (Long Hoa Tam Hội): Phật Di Lặc Bồ Tát năm xưa ra đời dưới tàng cây Long Hoa thuyết pháp ba lần để phổ độ chúng sanh, thụ danh Long Hoa Giả. Hội Long Hoa còn là một trường thi được mở ra để chọn bậc hiền tài, có đức hạnh tốt đẹp. Long Hoa Sơ Hội là lần chuyển pháp luân thứ nhất, gặp Đức Phật Di Lặc để thụ kinh văn pháp độ thoát. Sau khi trải qua bao nhiêu thời kỳ, bao nhiêu chúng sanh, Long Hoa Nhị Hội diễn ra để Đức Phật Di Lặc thuyết pháp cho hành giả siêu phàm nhập thánh. Đến thời đại chuyển pháp luân sẽ có cơ hội được được Đức Phật Di Lặc sở độ, độ tẫn hoàn toàn, gọi là Long Hoa Tam Hội. Vô luận nam nữ, già trẻ, nghèo hèn hay phú quý… chỉ cần lòng tin vào Phật pháp, quy y tam bảo, tu lục độ hành, thủ trì tam quy ngũ giới, ưa làm việc thiện, tích đức, y giáo phụng hành… đều có thể tham dự kỳ thi Long Hoa Sơ Hội đầu tiên để gặp Phật Di Lặc, mà vượt qua nhị hội sẽ đắc pháp tu hành, siêu phàm nhập thánh. (Thôi không giải thích nữa loãng truyện, đạo hữu nào muốn tìm hiểu thì tra google nhé)
Những pháp sư gặp mặt thường có một bộ văn sách tiếng lóng ảo như sương mù để nhận diện nhau, mà nhiều người đều nghĩ là không thực dụng lắm, cho nên sau này ít còn dùng, chỉ để lại một câu tự giới thiệu.
Mà Thanh Vân Tử của Mao Sơn tính tình quái gở, ít thu đồ đệ, lại cực hiếm khi tham gia Hội Long Hoa, cho nên ngoại trừ một hai vị đạo sĩ của Long Hổ Sơn ra thì Diệp Thiếu Dương chẳng quen biết ai của các môn phái khác cả, vì vậy khi gặp mặt vẫn phải nói mấy câu tiếng lóng.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Thanh, hỏi: "Huynh không phải người?". Sau đó lại nghĩ câu này hình như có ý chửi người ta, cho nên nhanh chóng giải thích: "Ý ta là, huynh không phải là một con người thuần túy?..."
Hắn nói xong lại cảm thấy câu này cũng có gì đó sai sai, gãi đầu một cái, suy nghĩ xem nên nói câu nào cho phải thì Đằng Vĩnh Thanh đã không ngần ngại cười cười, nói rằng: "Diệp Thiên sư thật là có Hoả Nhãn Kim Tinh, ta thật sự không phải là người, ta là nửa người nửa yêu. Như Đàm tiểu thư đã nói, ta là tôn tử của Thất bà bà..."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên giật mình, hậu nhân của Thất bà bà, nửa người nửa yêu, thế quái nào lại làm hòa thượng?
Diệp Thiếu Dương dời mắt nhìn qua Đàm Tiểu Tuệ.
"Em biết anh muốn hỏi gì!". Đàm Tiểu Tuệ nói rằng: "Anh ấy chủ động tìm em trước, quá trình không quan trọng, em cũng không hỏi tỉ mỉ, có một số việc, anh tự mình hỏi anh ấy đi!"
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế sa lon đối diện Đằng Vĩnh Thanh, lấy ra mấy quả trứng Quách đại tẩu cho đặt xuống bàn, nói với mọi người: "Đây là trứng luộc trong nước trà được người ta tặng, mọi người ăn chung cho vui."
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình cầm một quả lên ăn. Diệp Thiếu Dương cũng đưa một quả cho Đằng Vĩnh Thanh: "Huynh cũng ăn thử đi!"
Đằng Vĩnh Thanh trả lời: "Ta là cư sĩ, không ăn đồ mặn."
Diệp Thiếu Dương cười cười, bĩu môi, ý bảo ngươi không ăn thì ngươi nói đi.
Đằng Vĩnh Thanh lấy ra một tràng hạt, vừa lần vừa nhìn hắn, dùng giọng nói trong vắt mà trầm ổn kể về cố sự của Thất bà bà:
"Thất cô là một yêu quái tu luyện mấy trăm năm, khi xưa từng có một cơ duyên rất lớn, đó là vào những năm cuối thời Thanh triều, bà trốn ở vùng núi tu luyện, gặp được tổ gia gia ta, lúc đó ông là một pháp sư..."
"Cái gì???". Diệp Thiếu Dương kinh hãi, người và yêu?
"Đúng vậy, tổ gia gia ta tên gọi Đằng Trung Vân, ông là một Tán tu dân gian, thế nhưng may mắn đi theo một vị pháp sư Lạc Già Sơn tu hành qua khoảng thời gian dài, cho nên pháp lực rất mạnh, đương nhiên không thể so với Diệp Thiên sư (3) của huynh, bất quá khi ấy ông vẫn là cao thủ số một Thạch Thành. Đằng gia chúng ta là một gia tộc lớn, có sáu làng, tất cả đều ở cùng một vùng núi. Tổ gia gia Đằng Trung Vân là tộc trưởng.”.
(3) Diệp Thiên sư: Diệp Pháp Thiện – một vị Thiên sư trứ danh đời Đường.
“Để tiện nói chuyện, ta sẽ gọi thẳng tên của bọn họ, gia gia Đằng Trung Vân lúc vào núi phát hiện ra sự tồn tại của Thất cô, tuy rằng bà không hại người nhưng vẫn là một đại yêu quái ở vùng này, vẫn có khả năng uy hiếp người dân, cho nên gia gia Đằng Trung Vân dự định sẽ vào núi đối phó với Thất cô.”
“Kết quả, ông không phải là đối thủ của Thất cô, bị Thất cô đánh bại, Thất cô cũng không làm tổn thương đến tính mạng ông, thả ông về. Trong cố sự này, ta cũng không biết phải kể sao, nhưng hai người dần dần nảy sinh tình cảm..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, bởi vì yêu quái giỏi thay đổi, vóc dáng đều rất xinh đẹp, rất hút hồn, cho nên từ cổ chí kim, những chuyện pháp sư vướng vào tình ái với yêu quái tuy rằng không nhiều, nhưng không phải là không có.
"Sau đó bọn họ tư định chung thân, gia gia Đằng Trung Vân đầu óc mê muội, cố ý đi xa nhà một chuyến, sau đó dẫn Thất cô về nhà, nói là mua được một người vợ ở phía xa, nhũ danh là Thất cô. Năm ấy đang thời rối loạn, lưu dân rất nhiều, cho nên thôn dân cũng không hoài nghi thân phận của Thất cô. Mà Thất cô lại rất xinh đẹp, nhiệt tình với người ngoài, hiền lành dịu dàng, cho nên trong làng ai nấy đều rất thích."
Nói đến đây, Đằng Vĩnh Thanh thở dài: "Ban đầu Thất cô chỉ muốn chung sống với gia gia Đằng Trung Vân cả đời. Thế nhưng người ngoài lại đồn đại bà tu tà, giết hại gia súc, bị người ta phát hiện. Chỉ toàn là lời nói bậy, bởi vì Thất cô ngay từ đầu đã chính là yêu quái tu tà, thế nhưng bà chẳng bao giờ giết hại sinh linh, cũng không giết qua người nào, nói cách khác, nếu bà có dùng thủ đoạn mê hoặc gia gia Đằng Trung Vân, thì ông cũng sẽ không tình nguyện yêu thương bà như thế!"
Đàm Tiểu Tuệ cũng không nói nhiều lời, chỉ bảo hắn mau chóng đến chỗ cô.
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương kể lại sự việc cho lão Quách nghe, lão Quách kinh ngạc không ngớt, nói với Diệp Thiếu Dương: "Đệ cứ đến đó xem thử như thế nào, chỉ còn một công đoạn nữa, một mình ta làm là được, bao giờ xong ta sẽ đưa vật dụng đến Lý gia thôn cho đệ. Khi nào đệ quay về nhớ cho ta biết tình hình!".
Diệp Thiếu Dương đồng ý. Lão Quách gọi vợ ra tiễn Diệp Thiếu Dương. Quách đại tẩu xách một bao mười mấy cái trứng luộc trong nước trà ra, nói là mình đã cất công nấu, dặn hắn nhất định phải mang về ăn.
Thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bao trứng luộc, gọi xe taxi đi tới chỗ Đàm Tiểu Tuệ. Hắn tìm được khách sạn mà cô đang ở, hỏi số phòng, đi lên phòng gõ cửa một cái. Một cô gái ngoại hình xinh đẹp mở cửa ra, Diệp Thiếu Dương sửng sốt, vội vàng ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, nhầm phòng."
"Đúng chỗ rồi, Diệp Thiên sư, mời vào."
"Cô là..."
Cô gái cười cười: "Vào đi sẽ biết."
Sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương liền nhìn thấy Đàm Tiểu Tuệ đang ngồi trên ghế salon, bên cạnh là một nam nhân hai mươi mấy tuổi, tóc húi cua, thân mặc trường sam, trên cổ đeo một chuỗi Phật châu rất lớn, khí chất nhã nhặn, trông rất có tuệ căn.
Bất quá Diệp Thiếu Dương chỉ cần liếc mắt cũng đủ thấy người này có vấn đề, trên người hắn tựa hồ có một tầng... yêu khí nhàn nhạt, ngoài ra còn có một luồng cương khí mạnh mẽ mà những người giới pháp thuật thường hay có.
"Đây chính là vị bằng hữu mà em đang đợi, cô ấy tên là Uông Đình, thân phận... giống như em, không cần phải giới thiệu."
Đàm Tiểu Tuệ giới thiệu xong, cô gái kia lập tức nháy mắt với Diệp Thiếu Dương: "Xin chào Diệp Thiên sư, tôi đã sớm nghe qua đại danh của ngài, ban đầu còn tưởng ngài là một đại thúc, không ngờ lại là một hotboy a!"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, trong lòng hết sức kinh ngạc, cô gái này nhìn qua chỉ giống như một tiểu cô nương mười lăm tuổi, không ngờ lại là một Vu sư, may mà là Bạch Vu sư, nếu như là Hắc Vu sư... bộ dáng loli như vậy, phỏng chừng sẽ chẳng có ai đề phòng được cô ta.
"Còn đây là...". Đàm Tiểu Tuệ chỉ vào người nam nhân bên cạnh: "Liên Hoa cư sĩ Ngũ Đài Sơn (1)."
(1) Ngũ Đài Sơn: Ngũ Đài sơn, còn gọi là Thanh Lương sơn, nằm trong địa phận huyện Ngũ Đài, địa cấp thị Hãn Châu, tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, là một trong tứ đại Phật giáo danh sơn tại Trung Quốc. Truyền thuyết kể rằng: Một năm nọ nơi đây có tổ chức một bữa tiệc ăn chay lớn. Một phụ nữ hành khất dắt theo hai đứa con nhỏ và một con chó đói tới ăn xin, được cho ba xuất, chưa cho là đủ, nói: "Con chó cũng nên có phần". Hòa thượng cho thêm một xuất, người phụ nữ lại nói: "Trong bụng tôi còn một đứa bé cũng nên có phần". Vị hòa thượng nổi giận: "Đứa bé còn chưa sinh ra cũng đòi phần ăn, thật không biết thế nào là đủ". Người phụ nữ bèn đáp:"Chúng sinh bình đẳng,thai nhi chẳng nhẽ không phải là người?". Nói rồi, người phụ nữ cắt tóc, bay lên trời, xuất hiện pháp tướng Bồ Tát, hai đứa con hóa thành hai đồng tử, con chó biến thành sư tử xanh. Đến nay Ngũ Đài sơn còn có Phát tháp Văn Thù, tương truyền là nơi cất giữ tóc của Văn Thù Bồ Tát. Ngày nay, người ta vẫn tin rằng bồ tát Văn Thù Bồ Tát thường hiển linh trên núi này dưới dạng những người hành hương hay nhà sư bình thường hoặc hay xuất hiện dưới dạng các đám mây ngũ sắc.
Nam nhân kia đứng lên, chắp tay, khom mình hành lễ với Diệp Thiếu Dương, nói: "Lạc Già hữu linh sinh bồ đề, tại hạ là cư sĩ, tên tục Đằng Vĩnh Thanh, bái kiến Diệp Thiên sư."
"Mao Sơn minh uy Thiên sư đạo, Diệp Thiếu Dương.". Diệp Thiếu Dương cũng chắp tay hành lễ.
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình há hốc mồm nhìn nhau, ngơ ngác nói rằng: "Các người đang nói gì thế, sao nghe cứ như tiếng lóng của dân giang hồ vậy?"
Diệp Thiếu Dương cười nhàn nhạt, người tu pháp, bất kể Đạo gia, Phật gia, hay là Tán tu dân gian đều là người trong pháp thuật, mà những đại phái như Mao Sơn, Lạc Già Sơn thường rất ít gặp nhau, cách mỗi năm chỉ có một người tới tham dự Hội Long Hoa (2) của hai nhà Đạo – Phật, cho nên chỉ có những người đó quen biết nhau, thậm chí còn toàn là những vị trưởng lão bề trên.
(2) Hội Long Hoa (Long Hoa Tam Hội): Phật Di Lặc Bồ Tát năm xưa ra đời dưới tàng cây Long Hoa thuyết pháp ba lần để phổ độ chúng sanh, thụ danh Long Hoa Giả. Hội Long Hoa còn là một trường thi được mở ra để chọn bậc hiền tài, có đức hạnh tốt đẹp. Long Hoa Sơ Hội là lần chuyển pháp luân thứ nhất, gặp Đức Phật Di Lặc để thụ kinh văn pháp độ thoát. Sau khi trải qua bao nhiêu thời kỳ, bao nhiêu chúng sanh, Long Hoa Nhị Hội diễn ra để Đức Phật Di Lặc thuyết pháp cho hành giả siêu phàm nhập thánh. Đến thời đại chuyển pháp luân sẽ có cơ hội được được Đức Phật Di Lặc sở độ, độ tẫn hoàn toàn, gọi là Long Hoa Tam Hội. Vô luận nam nữ, già trẻ, nghèo hèn hay phú quý… chỉ cần lòng tin vào Phật pháp, quy y tam bảo, tu lục độ hành, thủ trì tam quy ngũ giới, ưa làm việc thiện, tích đức, y giáo phụng hành… đều có thể tham dự kỳ thi Long Hoa Sơ Hội đầu tiên để gặp Phật Di Lặc, mà vượt qua nhị hội sẽ đắc pháp tu hành, siêu phàm nhập thánh. (Thôi không giải thích nữa loãng truyện, đạo hữu nào muốn tìm hiểu thì tra google nhé)
Những pháp sư gặp mặt thường có một bộ văn sách tiếng lóng ảo như sương mù để nhận diện nhau, mà nhiều người đều nghĩ là không thực dụng lắm, cho nên sau này ít còn dùng, chỉ để lại một câu tự giới thiệu.
Mà Thanh Vân Tử của Mao Sơn tính tình quái gở, ít thu đồ đệ, lại cực hiếm khi tham gia Hội Long Hoa, cho nên ngoại trừ một hai vị đạo sĩ của Long Hổ Sơn ra thì Diệp Thiếu Dương chẳng quen biết ai của các môn phái khác cả, vì vậy khi gặp mặt vẫn phải nói mấy câu tiếng lóng.
Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào Đằng Vĩnh Thanh, hỏi: "Huynh không phải người?". Sau đó lại nghĩ câu này hình như có ý chửi người ta, cho nên nhanh chóng giải thích: "Ý ta là, huynh không phải là một con người thuần túy?..."
Hắn nói xong lại cảm thấy câu này cũng có gì đó sai sai, gãi đầu một cái, suy nghĩ xem nên nói câu nào cho phải thì Đằng Vĩnh Thanh đã không ngần ngại cười cười, nói rằng: "Diệp Thiên sư thật là có Hoả Nhãn Kim Tinh, ta thật sự không phải là người, ta là nửa người nửa yêu. Như Đàm tiểu thư đã nói, ta là tôn tử của Thất bà bà..."
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên giật mình, hậu nhân của Thất bà bà, nửa người nửa yêu, thế quái nào lại làm hòa thượng?
Diệp Thiếu Dương dời mắt nhìn qua Đàm Tiểu Tuệ.
"Em biết anh muốn hỏi gì!". Đàm Tiểu Tuệ nói rằng: "Anh ấy chủ động tìm em trước, quá trình không quan trọng, em cũng không hỏi tỉ mỉ, có một số việc, anh tự mình hỏi anh ấy đi!"
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ghế sa lon đối diện Đằng Vĩnh Thanh, lấy ra mấy quả trứng Quách đại tẩu cho đặt xuống bàn, nói với mọi người: "Đây là trứng luộc trong nước trà được người ta tặng, mọi người ăn chung cho vui."
Đàm Tiểu Tuệ và Uông Đình cầm một quả lên ăn. Diệp Thiếu Dương cũng đưa một quả cho Đằng Vĩnh Thanh: "Huynh cũng ăn thử đi!"
Đằng Vĩnh Thanh trả lời: "Ta là cư sĩ, không ăn đồ mặn."
Diệp Thiếu Dương cười cười, bĩu môi, ý bảo ngươi không ăn thì ngươi nói đi.
Đằng Vĩnh Thanh lấy ra một tràng hạt, vừa lần vừa nhìn hắn, dùng giọng nói trong vắt mà trầm ổn kể về cố sự của Thất bà bà:
"Thất cô là một yêu quái tu luyện mấy trăm năm, khi xưa từng có một cơ duyên rất lớn, đó là vào những năm cuối thời Thanh triều, bà trốn ở vùng núi tu luyện, gặp được tổ gia gia ta, lúc đó ông là một pháp sư..."
"Cái gì???". Diệp Thiếu Dương kinh hãi, người và yêu?
"Đúng vậy, tổ gia gia ta tên gọi Đằng Trung Vân, ông là một Tán tu dân gian, thế nhưng may mắn đi theo một vị pháp sư Lạc Già Sơn tu hành qua khoảng thời gian dài, cho nên pháp lực rất mạnh, đương nhiên không thể so với Diệp Thiên sư (3) của huynh, bất quá khi ấy ông vẫn là cao thủ số một Thạch Thành. Đằng gia chúng ta là một gia tộc lớn, có sáu làng, tất cả đều ở cùng một vùng núi. Tổ gia gia Đằng Trung Vân là tộc trưởng.”.
(3) Diệp Thiên sư: Diệp Pháp Thiện – một vị Thiên sư trứ danh đời Đường.
“Để tiện nói chuyện, ta sẽ gọi thẳng tên của bọn họ, gia gia Đằng Trung Vân lúc vào núi phát hiện ra sự tồn tại của Thất cô, tuy rằng bà không hại người nhưng vẫn là một đại yêu quái ở vùng này, vẫn có khả năng uy hiếp người dân, cho nên gia gia Đằng Trung Vân dự định sẽ vào núi đối phó với Thất cô.”
“Kết quả, ông không phải là đối thủ của Thất cô, bị Thất cô đánh bại, Thất cô cũng không làm tổn thương đến tính mạng ông, thả ông về. Trong cố sự này, ta cũng không biết phải kể sao, nhưng hai người dần dần nảy sinh tình cảm..."
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, bởi vì yêu quái giỏi thay đổi, vóc dáng đều rất xinh đẹp, rất hút hồn, cho nên từ cổ chí kim, những chuyện pháp sư vướng vào tình ái với yêu quái tuy rằng không nhiều, nhưng không phải là không có.
"Sau đó bọn họ tư định chung thân, gia gia Đằng Trung Vân đầu óc mê muội, cố ý đi xa nhà một chuyến, sau đó dẫn Thất cô về nhà, nói là mua được một người vợ ở phía xa, nhũ danh là Thất cô. Năm ấy đang thời rối loạn, lưu dân rất nhiều, cho nên thôn dân cũng không hoài nghi thân phận của Thất cô. Mà Thất cô lại rất xinh đẹp, nhiệt tình với người ngoài, hiền lành dịu dàng, cho nên trong làng ai nấy đều rất thích."
Nói đến đây, Đằng Vĩnh Thanh thở dài: "Ban đầu Thất cô chỉ muốn chung sống với gia gia Đằng Trung Vân cả đời. Thế nhưng người ngoài lại đồn đại bà tu tà, giết hại gia súc, bị người ta phát hiện. Chỉ toàn là lời nói bậy, bởi vì Thất cô ngay từ đầu đã chính là yêu quái tu tà, thế nhưng bà chẳng bao giờ giết hại sinh linh, cũng không giết qua người nào, nói cách khác, nếu bà có dùng thủ đoạn mê hoặc gia gia Đằng Trung Vân, thì ông cũng sẽ không tình nguyện yêu thương bà như thế!"
/3055
|