Trong lòng Đạo Phong cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
“A.”
Một tiếng kêu thống khổ ở trong yên tĩnh vang lên.
Không phải Đạo Phong, cũng không phải Diệp Thiếu Dương.
Theo thanh âm nhìn lại, cuối cùng tìm được nguồn gốc tiếng kêu thảm thiết: Nhuế Lãnh Ngọc!
Nhuế Lãnh Ngọc xoay người ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức ôm hai tai, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, sau đó lại biến thành tru lên.
Chuyện gì vậy?
Diệp Thiếu Dương bổ nhào lên ôm lấy cô, kiểm tra cao thấp thân thể, chưa phát hiện bất cứ sự khác thường nào, nhưng sắc mặt của cô lại thống khổ vô cùng, đã quay cuồng trên mặt đất, giống như hầu tử bị niệm Khẩn Cô Chú, hai tay ôm đầu, dùng sức giật tóc, không ngừng quay cuồng ở trên mặt đất.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!” Diệp Thiếu Dương tiến lên dùng sức đề Nhuế Lãnh Ngọc, lại không biết nên làm gì bây giờ, dùng sức bắt lấy một tay của cô, cương khí rót vào trong cơ thể cô kiểm tra một phen, nhất thời giống như bị bỏng, lập tức văng ra, ngây ngốc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc.
Trong cơ thể của cô tràn đầy một năng lượng cực kỳ khủng bố, cấp tốc chạy ở trong cơ thể cô, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ngây dại, không biết đây là có chuyện gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đạo Phong.
“Mau tới giúp ta, xem cô ấy bị sao vậy?”
Đạo Phong chưa lên tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn.
Phản ứng như vậy, khiến Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, phát hiện không ít người đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình. Các môn nhân kia của mình, mỗi người trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Bạch bung kín miệng, thất thanh nói: “Sao có thể là cô ấy.”
“Mỹ Hoa, Tứ Bảo, Quách sư huynh, các ngươi đang làm gì thế, mau tới cứu Lãnh Ngọc đi!”
“Thiếu Dương, cái này..” Ánh mắt Tứ Bảo tràn ngập bị thương. Cả người Lão Quách run run, nói không ra lời. Qua Qua hoàn toàn ngây dại.
Tiểu Cửu hai mắt rơi lệ, trong lòng cảm khái đến cực điểm. Diệp Thiếu Dương ôm chặt Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn mọi người, gầm rú lên khàn cả giọng: “Mọi người làm sao vậy!”
Mọi người không biết nên nói như thế nào.
“Sao có thể là cô ấy!” Diệu Quang Tiên Tử giật mình phát ra cảm khái giống với Tiểu Cửu.
Toàn bộ người của liên minh Không Giới cũng hoàn toàn kinh ngạc. Ai cũng không ngờ sẽ là kết quả này…
“Sao có thể là cô ta!” Trên một đỉnh núi xa xa, Nữ Bạt cũng phát ra cảm thán tương tự, quay đầu nhìn lại, Hậu Khanh mặt âm trầm, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Ta đã sớm nên nghĩ đến.” Hậu Khanh thở dài, “Lúc trước phân thân kia của ngươi, đem thi khí rót vào trong cơ thể cô ấy, muốn giết chết cô ấy, kết quả cô ấy thế mà lại chưa chết, chúng ta cũng không biết đây là vì sao.”
Nữ Bạt vừa nghe, giật mình nhớ tới chuyện này, trong lòng hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng rồi, ta về sau cho rằng cô ta thể chất đặc thù, thì ra… Quả nhiên là đặc thù, cô ta đương nhiên không có khả năng biến thành cương thi, chỉ sợ ngay cả quỷ cũng không làm được.”
Sau đó mỉm cười, nhìn Hậu Khanh nói: “Làm sao vậy, người đau lòng?
Hậu Khanh không để ý tới cô trêu chọc ác độc, chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc xa xa, trong lòng tính toán ý niệm điên cuồng nào đó…
“Làm sao bây giờ?” Diệu Quang Tiên Tử quay đầu nhìn Lê Sơn Lão Mẫu, Lê Sơn Lão Mẫu bây giờ cũng hiện ra bản tôn, hai người đứng chung một chỗ, như là một đối tỷ muội còn trẻ.
Lê Sơn Lão Mẫu suy nghĩ một phen, nói: “Đều giống nhau, dù sao là một người trong bọn họ, nhưng… Xem trước một chút rồi nói.”
Lý Hạo Nhiên tiếp tục lắc chuông, vẻ mặt càng thêm mang theo một loại điên cuồng.
Nhuế Lãnh Ngọc đã dừng giãy dụa quay cuồng, bắt đầu run rẩy, hơn nữa không ngừng học cả đống máu.
Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, sửng sờ ở tại chỗ, tim như bị đao cắt, nhưng đối với tình huống đột phát trước mắt, không biết làm sao mới tốt.
“Thiếu Dương.” Đạo Phong thấp giọng gọi Diệp Thiếu Dương một tiếng, “Ngươi buông cô ta ra, mau tới đây.”
“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình có phải nghe lầm hay không.
“Ta đã sớm nói cô ta muốn giết người, người lại không tin, hôm nay chính người chung quy đã thấy rồi chứ
“Nhìn thấy cái gì?” Diệp Thiếu Dương chấn động.
Tay Đạo Phong chỉ Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Cô ta, mới là chuyển thể quý đồng!”
Tựa như một tia sét đánh, nện ở trong đầu Diệp Thiếu Dương. Thân thể Diệp Thiếu Dương lung lay một cái, suýt nữa ngã xuống. Nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng đang hộc máu run rẩy một cái, giống như đã hiểu cái gì, nhưng trên tình cảm vẫn không thể tiếp nhận, chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: “Không, ta không tin, sẽ không.”
Đạo Phong nói: “Vậy cô ta vì sao nghe được tiếng chuông, sẽ biểu hiện ra bộ dạng này? Thiếu Dương, người tiếp nhận sự thật đi, cô ta… Chính là chuyển thể quý đồng.”.
Mấy chữ cuối cùng, giống như chùy gõ ở trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Chuyển thể quý đồng…
“Vậy cô ấy vì sao muốn giết ta?” Diệp Thiếu Dưong muốn bắt được một cọng cỏ cuối cùng.
“Ngươi là ứng kiếp mà sinh, cô ta là chuyển thể quỷ đồng, có lẽ, cô ta tiếp cận người, chính là vì giết người, như vậy mới có thể thúc đẩy thiên kiếp buông xuống.”
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu nghe thấy bọn họ đối thoại, lại lần nữa cảm thấy chấn động, nhìn nhau một cái, đều cảm thấy nghĩ mà còn sợ.
Lời Đạo Phong ở lúc này nói với Diệp Thiếu Dương, tự nhiên không giả. Thì ra hắn là ứng kiếp mà sinh, cũng may trước đó hắn chưa chết ở trong Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, nếu không thật sự là làm chuyện hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu.
Diệp Thiếu Dương yên lặng nhìn Đạo Phong, nói: “Ý tứ người nói, cô ấy là vì giết ta, mới tiếp cận ta?”
“Còn có thể có giải thích khác sao?”
“Nhưng mà… Cô ấy là có cha mẹ, cũng là người sống sờ sờ!”
“Quỷ đồng chuyển sinh, tự nhiên là ẩn núp ở trong luân hồi, giống như người bình thường, có máu có thịt, bằng không làm sao lừa được Luân Hồi ti? Lúc trước cô ta có thể một mực chưa thức tỉnh. Bây giờ, cô ta thức tỉnh rồi.”
Thức tỉnh rồi…
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng. Nhuế Lãnh Ngọc đã dùng hộc máu cùng run rẩy, nhắm mắt lại không nhúc nhích, tựa như tiến vào một loại cảnh giới vong ngã.
Có từng tia từng luồng sát khí từ trên người cô không ngừng chảy ra, giống như lửa bốc lên, thấy một màn này, càng khiến mọi người xác định phán đoán đối với chân tướng.
Trong lòng Đạo Phong cũng có một loại cảm khái tạo hóa trêu người, người đời vẫn luôn cho rằng hẳn là chuyển thể quỷ đồng, mà hắn thì luôn cho rằng là Diệp Thiếu Dương, thì ra, mọi người đều sai rồi…
“Không, không có khả năng! Ta không tin!” Diệp Thiếu Dương kêu to khàn cả giọng, “Cô ấy đối với ta là thật lòng, tuyệt đối không thể là cố ý tiếp cận ta! Ta không tin!”
Đạo Phong trầm mặc một phen, nói: “Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, cô ta đã là chuyển thể quỷ đồng, hơn nữa muốn giết người, ngươi… Phải có cái quyết đoán.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, nói: “Quyết đoán cái gì, người bảo ta giết cô ấy?”
Đạo Phong nói: “Ta biết người không hạ thủ được, chuyện này, ta có thể giúp ngươi.”
Nói xong đi về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác, đột nhiên rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ vào Đạo Phong, nghiến răng nói: “Người đăng qua đây, ngươi nếu muốn giết cô ấy, phải giết ta trước!”
Đạo Phong đứng lại, lạnh lùng nói: “Hành động theo cảm tình. Mặc kệ là công hay là tư, cô ta đều phải chết.”
“Người câm mồm!” Diệp Thiếu Dương đau thương nhìn hắn, “Người từng dạy ta, đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ, ngươi sao cũng chưa nói ra loại lời này!”
“A.”
Một tiếng kêu thống khổ ở trong yên tĩnh vang lên.
Không phải Đạo Phong, cũng không phải Diệp Thiếu Dương.
Theo thanh âm nhìn lại, cuối cùng tìm được nguồn gốc tiếng kêu thảm thiết: Nhuế Lãnh Ngọc!
Nhuế Lãnh Ngọc xoay người ngồi trên mặt đất, hai tay dùng sức ôm hai tai, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, sau đó lại biến thành tru lên.
Chuyện gì vậy?
Diệp Thiếu Dương bổ nhào lên ôm lấy cô, kiểm tra cao thấp thân thể, chưa phát hiện bất cứ sự khác thường nào, nhưng sắc mặt của cô lại thống khổ vô cùng, đã quay cuồng trên mặt đất, giống như hầu tử bị niệm Khẩn Cô Chú, hai tay ôm đầu, dùng sức giật tóc, không ngừng quay cuồng ở trên mặt đất.
“Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc!” Diệp Thiếu Dương tiến lên dùng sức đề Nhuế Lãnh Ngọc, lại không biết nên làm gì bây giờ, dùng sức bắt lấy một tay của cô, cương khí rót vào trong cơ thể cô kiểm tra một phen, nhất thời giống như bị bỏng, lập tức văng ra, ngây ngốc nhìn Nhuế Lãnh Ngọc.
Trong cơ thể của cô tràn đầy một năng lượng cực kỳ khủng bố, cấp tốc chạy ở trong cơ thể cô, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ngây dại, không biết đây là có chuyện gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đạo Phong.
“Mau tới giúp ta, xem cô ấy bị sao vậy?”
Đạo Phong chưa lên tiếng, vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn.
Phản ứng như vậy, khiến Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, phát hiện không ít người đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình. Các môn nhân kia của mình, mỗi người trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Bạch bung kín miệng, thất thanh nói: “Sao có thể là cô ấy.”
“Mỹ Hoa, Tứ Bảo, Quách sư huynh, các ngươi đang làm gì thế, mau tới cứu Lãnh Ngọc đi!”
“Thiếu Dương, cái này..” Ánh mắt Tứ Bảo tràn ngập bị thương. Cả người Lão Quách run run, nói không ra lời. Qua Qua hoàn toàn ngây dại.
Tiểu Cửu hai mắt rơi lệ, trong lòng cảm khái đến cực điểm. Diệp Thiếu Dương ôm chặt Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn mọi người, gầm rú lên khàn cả giọng: “Mọi người làm sao vậy!”
Mọi người không biết nên nói như thế nào.
“Sao có thể là cô ấy!” Diệu Quang Tiên Tử giật mình phát ra cảm khái giống với Tiểu Cửu.
Toàn bộ người của liên minh Không Giới cũng hoàn toàn kinh ngạc. Ai cũng không ngờ sẽ là kết quả này…
“Sao có thể là cô ta!” Trên một đỉnh núi xa xa, Nữ Bạt cũng phát ra cảm thán tương tự, quay đầu nhìn lại, Hậu Khanh mặt âm trầm, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
“Ta đã sớm nên nghĩ đến.” Hậu Khanh thở dài, “Lúc trước phân thân kia của ngươi, đem thi khí rót vào trong cơ thể cô ấy, muốn giết chết cô ấy, kết quả cô ấy thế mà lại chưa chết, chúng ta cũng không biết đây là vì sao.”
Nữ Bạt vừa nghe, giật mình nhớ tới chuyện này, trong lòng hiểu ra, gật đầu nói: “Đúng rồi, ta về sau cho rằng cô ta thể chất đặc thù, thì ra… Quả nhiên là đặc thù, cô ta đương nhiên không có khả năng biến thành cương thi, chỉ sợ ngay cả quỷ cũng không làm được.”
Sau đó mỉm cười, nhìn Hậu Khanh nói: “Làm sao vậy, người đau lòng?
Hậu Khanh không để ý tới cô trêu chọc ác độc, chăm chú nhìn Nhuế Lãnh Ngọc xa xa, trong lòng tính toán ý niệm điên cuồng nào đó…
“Làm sao bây giờ?” Diệu Quang Tiên Tử quay đầu nhìn Lê Sơn Lão Mẫu, Lê Sơn Lão Mẫu bây giờ cũng hiện ra bản tôn, hai người đứng chung một chỗ, như là một đối tỷ muội còn trẻ.
Lê Sơn Lão Mẫu suy nghĩ một phen, nói: “Đều giống nhau, dù sao là một người trong bọn họ, nhưng… Xem trước một chút rồi nói.”
Lý Hạo Nhiên tiếp tục lắc chuông, vẻ mặt càng thêm mang theo một loại điên cuồng.
Nhuế Lãnh Ngọc đã dừng giãy dụa quay cuồng, bắt đầu run rẩy, hơn nữa không ngừng học cả đống máu.
Diệp Thiếu Dương hoảng hốt, sửng sờ ở tại chỗ, tim như bị đao cắt, nhưng đối với tình huống đột phát trước mắt, không biết làm sao mới tốt.
“Thiếu Dương.” Đạo Phong thấp giọng gọi Diệp Thiếu Dương một tiếng, “Ngươi buông cô ta ra, mau tới đây.”
“Cái gì!” Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình có phải nghe lầm hay không.
“Ta đã sớm nói cô ta muốn giết người, người lại không tin, hôm nay chính người chung quy đã thấy rồi chứ
“Nhìn thấy cái gì?” Diệp Thiếu Dương chấn động.
Tay Đạo Phong chỉ Nhuế Lãnh Ngọc, nói: “Cô ta, mới là chuyển thể quý đồng!”
Tựa như một tia sét đánh, nện ở trong đầu Diệp Thiếu Dương. Thân thể Diệp Thiếu Dương lung lay một cái, suýt nữa ngã xuống. Nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng đang hộc máu run rẩy một cái, giống như đã hiểu cái gì, nhưng trên tình cảm vẫn không thể tiếp nhận, chậm rãi lắc đầu, lẩm bẩm: “Không, ta không tin, sẽ không.”
Đạo Phong nói: “Vậy cô ta vì sao nghe được tiếng chuông, sẽ biểu hiện ra bộ dạng này? Thiếu Dương, người tiếp nhận sự thật đi, cô ta… Chính là chuyển thể quý đồng.”.
Mấy chữ cuối cùng, giống như chùy gõ ở trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Chuyển thể quý đồng…
“Vậy cô ấy vì sao muốn giết ta?” Diệp Thiếu Dưong muốn bắt được một cọng cỏ cuối cùng.
“Ngươi là ứng kiếp mà sinh, cô ta là chuyển thể quỷ đồng, có lẽ, cô ta tiếp cận người, chính là vì giết người, như vậy mới có thể thúc đẩy thiên kiếp buông xuống.”
Đám người Lê Sơn Lão Mẫu nghe thấy bọn họ đối thoại, lại lần nữa cảm thấy chấn động, nhìn nhau một cái, đều cảm thấy nghĩ mà còn sợ.
Lời Đạo Phong ở lúc này nói với Diệp Thiếu Dương, tự nhiên không giả. Thì ra hắn là ứng kiếp mà sinh, cũng may trước đó hắn chưa chết ở trong Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, nếu không thật sự là làm chuyện hoàn toàn trái ngược với ước nguyện ban đầu.
Diệp Thiếu Dương yên lặng nhìn Đạo Phong, nói: “Ý tứ người nói, cô ấy là vì giết ta, mới tiếp cận ta?”
“Còn có thể có giải thích khác sao?”
“Nhưng mà… Cô ấy là có cha mẹ, cũng là người sống sờ sờ!”
“Quỷ đồng chuyển sinh, tự nhiên là ẩn núp ở trong luân hồi, giống như người bình thường, có máu có thịt, bằng không làm sao lừa được Luân Hồi ti? Lúc trước cô ta có thể một mực chưa thức tỉnh. Bây giờ, cô ta thức tỉnh rồi.”
Thức tỉnh rồi…
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng. Nhuế Lãnh Ngọc đã dùng hộc máu cùng run rẩy, nhắm mắt lại không nhúc nhích, tựa như tiến vào một loại cảnh giới vong ngã.
Có từng tia từng luồng sát khí từ trên người cô không ngừng chảy ra, giống như lửa bốc lên, thấy một màn này, càng khiến mọi người xác định phán đoán đối với chân tướng.
Trong lòng Đạo Phong cũng có một loại cảm khái tạo hóa trêu người, người đời vẫn luôn cho rằng hẳn là chuyển thể quỷ đồng, mà hắn thì luôn cho rằng là Diệp Thiếu Dương, thì ra, mọi người đều sai rồi…
“Không, không có khả năng! Ta không tin!” Diệp Thiếu Dương kêu to khàn cả giọng, “Cô ấy đối với ta là thật lòng, tuyệt đối không thể là cố ý tiếp cận ta! Ta không tin!”
Đạo Phong trầm mặc một phen, nói: “Ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, cô ta đã là chuyển thể quỷ đồng, hơn nữa muốn giết người, ngươi… Phải có cái quyết đoán.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, nói: “Quyết đoán cái gì, người bảo ta giết cô ấy?”
Đạo Phong nói: “Ta biết người không hạ thủ được, chuyện này, ta có thể giúp ngươi.”
Nói xong đi về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác, đột nhiên rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ vào Đạo Phong, nghiến răng nói: “Người đăng qua đây, ngươi nếu muốn giết cô ấy, phải giết ta trước!”
Đạo Phong đứng lại, lạnh lùng nói: “Hành động theo cảm tình. Mặc kệ là công hay là tư, cô ta đều phải chết.”
“Người câm mồm!” Diệp Thiếu Dương đau thương nhìn hắn, “Người từng dạy ta, đạo chi sở tại, tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ, ngươi sao cũng chưa nói ra loại lời này!”
/3055
|