“Ta vẫn luôn ở đây chờ ngươi, đem tới cho người tuyệt vọng cuối cùng.”
Diệu Quang Tiên Tử hướng Tiểu Cửu mỉm cười, đem ống sáo đưa đến bên miệng, bắt đầu thổi.
m phù hữu hình từ trong lỗ sáo bay ra, hình thành từng đạo phù văn do chữ Hán tạo thành, điện cuồn cuộn tới, giống như tự dưng có một luồng cường phong, cứng rắn chặn đường đi của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu hiện ra chân thân, hai móng vuốt ở không trung cùng nhau đập, đem phù văn không ngừng chân vỡ.
Diệu Quang Tiên Tử thổi nhanh hơn, tiếng sáo càng thêm cao vút hẳn lên, phù văn từ trong lỗ sáo bay ra cũng càng lúc càng nhiều, rợp trời rợp đất, đem Tiểu Cửu hoàn toàn chặn ở trong thung lũng, không thể tiến lên một bước.
Tiểu Cửu đem hết toàn lực phòng ngự. Hai bên trong lúc nhất thời lâm vào giằng co.
Đạo Phong và Lê Sơn Lão Mẫu chiến đấu cũng lâm vào gay cấn, so với lúc trước ở trên núi còn kịch liệt hơn, hai người trong đội công sinh ra năng lượng dao động, hình thành một vòng xoáy lấy hai bọn họ làm trung tâm, trong vòng bán kính mấy mét, không ai có thể tới gần.
Hai người đã triển đấu đến giai đoạn cuối cùng, mỗi bên cũng đều đã dùng ra tuyệt chiêu. “Thiên địa vô cực, đạo pháp vị nhất, nhất tao thông linh, phiên thiên phúc địa! Ngã sư đại đệ tử ngã thần thông, cấp cấp như luật lệnh!”
Đạo Phong niệm nhanh chú ngữ, mỗi một chữ đều vang dội giống như tiếng sấm, đem một cái ấn lớn không ngừng lật ở trong tay, lật mỗi một lần, ánh sáng đỏ trên cái ẩn lớn sẽ mạnh thêm vài phần.
“Phiên Thiên Ấn!” Lê Sơn Lão Mẫu thất thanh hô lên, kiến thức sâu rộng, cô vừa thấy đã nhìn ra đây là Phiên Thiên n trong truyền thuyết, chí bảo hiển giáo lời đồn từng xuất hiện trong trận chiến phong thần, sao có khả năng ở trên tay người trước mắt này?
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đạo Phong không đáp, một tay nâng Phiên Thiên Ấn, một tay khác không ngừng làm phép, đem Tam Thanh Quỷ Phù dán ở trên Phiên Thiên Ấn, khiến nó trở thành một cái linh môi cường đại, đem tam hoa tụ đỉnh và Ngũ Triều Nguyên Khí trút xuống toàn bộ, sau đó một tay cầm khối đại ấn phát ra hào quang loá mắt này, hướng Lê Sơn Lão Mẫu đập mạnh xuống.
“Đánh thắng ta, ta nói cho ngươi!”
Trong lòng Lê Sơn Lão Mẫu hoảng hốt, vội vàng đem pháp khí vòng tay của mình từng bị Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương coi là Kim Cương Trác cải xuống, đem một thân linh lực trút vào, hai tay nâng lên cao cao, đi đỡ Phiên Thiên n đập.
“Linh quang phổ chiếu, thiên hạ quy nguyên!”
Vòng ngọc phát ra vô số hào quang như tuyết, đem quanh thân che kín, hình thành hình dạng một nụ hoa, nụ hoa nở rộ, phóng ra ánh sáng trắng loá mắt, đem Phiên Thiên n rơi xuống gắt gao nâng, giằng co lâu mười mấy giây, Phành một tiếng, long trời lở đất.
Đạo Phong bị đánh bay ra ngoài, rơi ở trên mặt đất.
Cánh hoa đột nhiên vỡ vụn, nứt thành vô số mảnh, tiêu tán ở không trung…
“A!” Lê Sơn Lão Mẫu thét lớn một tiếng, chậm rãi ngã xuống, ngồi bệt xuống đất, mái tóc dài vốn quấn lên cao cao đã sớm xõa ra, dán ở trên mặt, vẻ mặt nhìn qua cực kỳ tiều tụy, một tay chống mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Phong, cắn chặt môi, trong vẻ mặt lộ ra một sự không cam lòng cùng thống khổ thật sâu.
Sao có thể. Thua hắn? Sao có thể
Nhưng, quả thực đã thua…
Đạo Phong đứng dậy, hai con mắt đỏ bừng như máu, không nhìn Lê Sơn Lão Mẫu thêm một cái, hai tay cầm hai luồng quỷ hỏa, hướng hai đệ tử Lê Sơn đến hộ giá đánh, trực tiếp phá vỡ pháp khí trong tay bọn họ, vỗ ở trên đầu.
Hồn phi phách tán, không có kết quả thứ hai.
“Ha ha ha…” Trong miệng Đạo Phong phát ra tiếng cười điên cuồng, thu hồi Phiên Thiên n, đem Đả Thần Tiên cầm trong tay, lao vào giữa một đám đệ tử Lê Sơn và Tinh Tú hải, lấy một người địch lại đám đông, triển khai điên cuồng công kích, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, không ngừng có đệ tử bị giết, không có bất cứ ngoại lệ nào, cho nên bị giết đều là hồn phách bị đánh nát, hồn phi phách tán, trong lúc nhất thời tinh phách bay múa, mà trong đám người Đạo Phong nhìn qua tựa như một vị Tà Thần không thể ngăn cản.
“A! Một tiếng thét dài từ trong miệng Tiểu Cửu phát ra, thanh âm là dùng yêu khí trong cơ thể tuôn ra, tu vi hùng hồn của cô nháy mắt phá vỡ tiếng sáo, ống sáo từ trong tay Diệu Quang Tiên Tử tuột xuống, nghiêng ngả lảo đảo lui lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Tiểu Cửu bây giờ là bộ dáng bắn tôn, nhìn không ra có vẻ mặt gì, cũng chỉ có Diệp Thiếu Dương ở trên lưng cô cảm giác được thân thể cô run rẩy.
Diệu Quang Tiên Tử là một trong những người mạnh nhất trong Xiển giáo Kim Tiên, không thua sư tỷ Lê Sơn Lão Mẫu nhiều, Thiên Nhạc Tiên Địch lại là thủ đoạn mạnh nhất của cô, có thể bị Tiểu Cửu một đòn đánh tan, chính cô cũng bị thương không nhẹ.
“Tiểu Cửu, cô thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương thân thiết hỏi.
“Tôi không sao.”
Diệu Quang Tiên Tử hít sâu một hơi, đem ống sáo nhặt lên, nhưng không thổi nữa, mà là từ trên tóc cởi xuống một cái sợi dây màu đỏ buộc tóc, bộ dáng cực kỳ đàn hồi.
“Không Giới cũng có dây chun?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.
“Là gân giao, pháp khí bên người cô ta.”
Gân giao… Gân của giao nhân?
Diệp Thiếu Dương không có thời gian nghĩ kỹ, Diệu Quang Tiên Tử đem gân giao đeo ở trên hai ngón tay, nháy mắt bay đến trước mặt Tiểu Cửu, hai ngón tay bắn ra, một đạo linh quang bay ra, đánh về phía Tiểu Cửu.
Cũng may Tiểu Cửu cũng đã sớm chuẩn bị, một trảo đem linh quang đập nát.
Diệu Quang Tiên Tử cầm lấy gân giao, quét ngang trên không, nơi dân giao đến, không ngừng hình thành linh quang các loại hình thái, hướng Tiểu Cửu triển khai điên cuồng tiến công.
Diệp Thiếu Dương vì không ảnh hưởng Tiểu Cửu hành động, trong lòng ôm Nhuế Lãnh Ngọc, từ trên lưng cô nhảy xuống.
“Thiếu Dương, tôi cản, anh đi mau!”
Tiểu Cửu hướng Diệp Thiếu Dương quát.
Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc, kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch đám thành viên Liên Minh Tróc Quỷ cùng một chỗ cản đám người, chế tạo cho Tiểu Cửu và Diệu Quang Tiên Tử cơ hội một chọi một.
“Lão đại, đi mau, đi mau!” Đám người Tiểu Bạch cũng hướng hắn lớn tiếng hộ.
Diệp Thiếu Dương nghiến răng một cái, ôm Nhuế Lãnh Ngọc hướng trong rừng cây đối diện bốn chạy đi.
Không phải hắn muốn vứt bỏ đoàn người, mà là trong lòng hắn biết, nếu mình không đi mà nói, các đồng bạn sẽ không có một ai rời khỏi. Mà mình một khi rời khỏi, bọn họ cũng sẽ lập tức rời khỏi.
Cuối cùng chạy ra khỏi phạm vi Tinh Tú hải, Diệp Thiếu Dương không biết cần đi đâu, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần có thể từ trong phạm vi Tinh Tú hải chạy ra trước, liền có thể phá vỡ hư không, mình về đến nhân gian trước rồi nói sau.
Thôi phủ quân lúc trước từng chế định quy tắc cho Không Giới, từ nay về sau, bất cứ sinh linh nào của Không Giới cũng không thể rời khỏi Không Giới, nhìn từ như vậy, trước mắt bọn họ có lẽ không dám đến nhân gian đuổi giết mình. Mà nhân gian lại tạm thời không biết chuyện Nhuế Lãnh Ngọc là quỷ đồng, chỉ cần âm ty không đến bắt mình, ở nhân gian ít nhất tạm thời là an toàn.
Đột nhiên nghĩ đến, Thôi phủ quân làm như vậy, sẽ thật sự có thâm ý gì hay không…
Đột nhiên vị trí xương sườn đau đớn một trận, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nhất thời không dám tin một màn trước mắt: Nhuế Lãnh Ngọc thế mà lại đem một tay từ bên cạnh cắm vào thân thể của mình, từ trong khe hở xương sườn cứ như vậy cắm vào.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiếu Dương theo bản năng vỗ qua một chưởng, đem Nhuế Lãnh Ngọc đánh văng ra.
“Tiểu Ngọc, em…” Diệp Thiếu Dương còn chưa dứt lời, đã đau đớn chịu không nổi.
Diệu Quang Tiên Tử hướng Tiểu Cửu mỉm cười, đem ống sáo đưa đến bên miệng, bắt đầu thổi.
m phù hữu hình từ trong lỗ sáo bay ra, hình thành từng đạo phù văn do chữ Hán tạo thành, điện cuồn cuộn tới, giống như tự dưng có một luồng cường phong, cứng rắn chặn đường đi của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu hiện ra chân thân, hai móng vuốt ở không trung cùng nhau đập, đem phù văn không ngừng chân vỡ.
Diệu Quang Tiên Tử thổi nhanh hơn, tiếng sáo càng thêm cao vút hẳn lên, phù văn từ trong lỗ sáo bay ra cũng càng lúc càng nhiều, rợp trời rợp đất, đem Tiểu Cửu hoàn toàn chặn ở trong thung lũng, không thể tiến lên một bước.
Tiểu Cửu đem hết toàn lực phòng ngự. Hai bên trong lúc nhất thời lâm vào giằng co.
Đạo Phong và Lê Sơn Lão Mẫu chiến đấu cũng lâm vào gay cấn, so với lúc trước ở trên núi còn kịch liệt hơn, hai người trong đội công sinh ra năng lượng dao động, hình thành một vòng xoáy lấy hai bọn họ làm trung tâm, trong vòng bán kính mấy mét, không ai có thể tới gần.
Hai người đã triển đấu đến giai đoạn cuối cùng, mỗi bên cũng đều đã dùng ra tuyệt chiêu. “Thiên địa vô cực, đạo pháp vị nhất, nhất tao thông linh, phiên thiên phúc địa! Ngã sư đại đệ tử ngã thần thông, cấp cấp như luật lệnh!”
Đạo Phong niệm nhanh chú ngữ, mỗi một chữ đều vang dội giống như tiếng sấm, đem một cái ấn lớn không ngừng lật ở trong tay, lật mỗi một lần, ánh sáng đỏ trên cái ẩn lớn sẽ mạnh thêm vài phần.
“Phiên Thiên Ấn!” Lê Sơn Lão Mẫu thất thanh hô lên, kiến thức sâu rộng, cô vừa thấy đã nhìn ra đây là Phiên Thiên n trong truyền thuyết, chí bảo hiển giáo lời đồn từng xuất hiện trong trận chiến phong thần, sao có khả năng ở trên tay người trước mắt này?
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đạo Phong không đáp, một tay nâng Phiên Thiên Ấn, một tay khác không ngừng làm phép, đem Tam Thanh Quỷ Phù dán ở trên Phiên Thiên Ấn, khiến nó trở thành một cái linh môi cường đại, đem tam hoa tụ đỉnh và Ngũ Triều Nguyên Khí trút xuống toàn bộ, sau đó một tay cầm khối đại ấn phát ra hào quang loá mắt này, hướng Lê Sơn Lão Mẫu đập mạnh xuống.
“Đánh thắng ta, ta nói cho ngươi!”
Trong lòng Lê Sơn Lão Mẫu hoảng hốt, vội vàng đem pháp khí vòng tay của mình từng bị Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương coi là Kim Cương Trác cải xuống, đem một thân linh lực trút vào, hai tay nâng lên cao cao, đi đỡ Phiên Thiên n đập.
“Linh quang phổ chiếu, thiên hạ quy nguyên!”
Vòng ngọc phát ra vô số hào quang như tuyết, đem quanh thân che kín, hình thành hình dạng một nụ hoa, nụ hoa nở rộ, phóng ra ánh sáng trắng loá mắt, đem Phiên Thiên n rơi xuống gắt gao nâng, giằng co lâu mười mấy giây, Phành một tiếng, long trời lở đất.
Đạo Phong bị đánh bay ra ngoài, rơi ở trên mặt đất.
Cánh hoa đột nhiên vỡ vụn, nứt thành vô số mảnh, tiêu tán ở không trung…
“A!” Lê Sơn Lão Mẫu thét lớn một tiếng, chậm rãi ngã xuống, ngồi bệt xuống đất, mái tóc dài vốn quấn lên cao cao đã sớm xõa ra, dán ở trên mặt, vẻ mặt nhìn qua cực kỳ tiều tụy, một tay chống mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Đạo Phong, cắn chặt môi, trong vẻ mặt lộ ra một sự không cam lòng cùng thống khổ thật sâu.
Sao có thể. Thua hắn? Sao có thể
Nhưng, quả thực đã thua…
Đạo Phong đứng dậy, hai con mắt đỏ bừng như máu, không nhìn Lê Sơn Lão Mẫu thêm một cái, hai tay cầm hai luồng quỷ hỏa, hướng hai đệ tử Lê Sơn đến hộ giá đánh, trực tiếp phá vỡ pháp khí trong tay bọn họ, vỗ ở trên đầu.
Hồn phi phách tán, không có kết quả thứ hai.
“Ha ha ha…” Trong miệng Đạo Phong phát ra tiếng cười điên cuồng, thu hồi Phiên Thiên n, đem Đả Thần Tiên cầm trong tay, lao vào giữa một đám đệ tử Lê Sơn và Tinh Tú hải, lấy một người địch lại đám đông, triển khai điên cuồng công kích, tiếng kêu thảm thiết thay nhau nổi lên, không ngừng có đệ tử bị giết, không có bất cứ ngoại lệ nào, cho nên bị giết đều là hồn phách bị đánh nát, hồn phi phách tán, trong lúc nhất thời tinh phách bay múa, mà trong đám người Đạo Phong nhìn qua tựa như một vị Tà Thần không thể ngăn cản.
“A! Một tiếng thét dài từ trong miệng Tiểu Cửu phát ra, thanh âm là dùng yêu khí trong cơ thể tuôn ra, tu vi hùng hồn của cô nháy mắt phá vỡ tiếng sáo, ống sáo từ trong tay Diệu Quang Tiên Tử tuột xuống, nghiêng ngả lảo đảo lui lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Tiểu Cửu bây giờ là bộ dáng bắn tôn, nhìn không ra có vẻ mặt gì, cũng chỉ có Diệp Thiếu Dương ở trên lưng cô cảm giác được thân thể cô run rẩy.
Diệu Quang Tiên Tử là một trong những người mạnh nhất trong Xiển giáo Kim Tiên, không thua sư tỷ Lê Sơn Lão Mẫu nhiều, Thiên Nhạc Tiên Địch lại là thủ đoạn mạnh nhất của cô, có thể bị Tiểu Cửu một đòn đánh tan, chính cô cũng bị thương không nhẹ.
“Tiểu Cửu, cô thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương thân thiết hỏi.
“Tôi không sao.”
Diệu Quang Tiên Tử hít sâu một hơi, đem ống sáo nhặt lên, nhưng không thổi nữa, mà là từ trên tóc cởi xuống một cái sợi dây màu đỏ buộc tóc, bộ dáng cực kỳ đàn hồi.
“Không Giới cũng có dây chun?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc.
“Là gân giao, pháp khí bên người cô ta.”
Gân giao… Gân của giao nhân?
Diệp Thiếu Dương không có thời gian nghĩ kỹ, Diệu Quang Tiên Tử đem gân giao đeo ở trên hai ngón tay, nháy mắt bay đến trước mặt Tiểu Cửu, hai ngón tay bắn ra, một đạo linh quang bay ra, đánh về phía Tiểu Cửu.
Cũng may Tiểu Cửu cũng đã sớm chuẩn bị, một trảo đem linh quang đập nát.
Diệu Quang Tiên Tử cầm lấy gân giao, quét ngang trên không, nơi dân giao đến, không ngừng hình thành linh quang các loại hình thái, hướng Tiểu Cửu triển khai điên cuồng tiến công.
Diệp Thiếu Dương vì không ảnh hưởng Tiểu Cửu hành động, trong lòng ôm Nhuế Lãnh Ngọc, từ trên lưng cô nhảy xuống.
“Thiếu Dương, tôi cản, anh đi mau!”
Tiểu Cửu hướng Diệp Thiếu Dương quát.
Diệp Thiếu Dương ôm Nhuế Lãnh Ngọc, kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch đám thành viên Liên Minh Tróc Quỷ cùng một chỗ cản đám người, chế tạo cho Tiểu Cửu và Diệu Quang Tiên Tử cơ hội một chọi một.
“Lão đại, đi mau, đi mau!” Đám người Tiểu Bạch cũng hướng hắn lớn tiếng hộ.
Diệp Thiếu Dương nghiến răng một cái, ôm Nhuế Lãnh Ngọc hướng trong rừng cây đối diện bốn chạy đi.
Không phải hắn muốn vứt bỏ đoàn người, mà là trong lòng hắn biết, nếu mình không đi mà nói, các đồng bạn sẽ không có một ai rời khỏi. Mà mình một khi rời khỏi, bọn họ cũng sẽ lập tức rời khỏi.
Cuối cùng chạy ra khỏi phạm vi Tinh Tú hải, Diệp Thiếu Dương không biết cần đi đâu, nhưng cái này không quan trọng, chỉ cần có thể từ trong phạm vi Tinh Tú hải chạy ra trước, liền có thể phá vỡ hư không, mình về đến nhân gian trước rồi nói sau.
Thôi phủ quân lúc trước từng chế định quy tắc cho Không Giới, từ nay về sau, bất cứ sinh linh nào của Không Giới cũng không thể rời khỏi Không Giới, nhìn từ như vậy, trước mắt bọn họ có lẽ không dám đến nhân gian đuổi giết mình. Mà nhân gian lại tạm thời không biết chuyện Nhuế Lãnh Ngọc là quỷ đồng, chỉ cần âm ty không đến bắt mình, ở nhân gian ít nhất tạm thời là an toàn.
Đột nhiên nghĩ đến, Thôi phủ quân làm như vậy, sẽ thật sự có thâm ý gì hay không…
Đột nhiên vị trí xương sườn đau đớn một trận, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, nhất thời không dám tin một màn trước mắt: Nhuế Lãnh Ngọc thế mà lại đem một tay từ bên cạnh cắm vào thân thể của mình, từ trong khe hở xương sườn cứ như vậy cắm vào.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiếu Dương theo bản năng vỗ qua một chưởng, đem Nhuế Lãnh Ngọc đánh văng ra.
“Tiểu Ngọc, em…” Diệp Thiếu Dương còn chưa dứt lời, đã đau đớn chịu không nổi.
/3055
|