Tịch Mai kinh hô lên.
Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, cũng chấn động kinh ngạc, hắn đã sớm cảm thấy phương diện này có chuyện xưa, nhưng không ngờ sẽ là như thế này, dùng lời của một trăm năm sau để hình dung chính là: quá máu chó rồi.
“Không, không có khả năng, ta không tin!”
“Là thật, chính là một lần đó, ba người chúng ta cùng đi công viên du ngoạn, tôi lúc ấy không biết chuyện giữa hai người, còn tưởng chỉ là bạn bè bình thường… Cô còn nhớ rõ chứ, tôi cùng với hắn nhà gần nhau, hôm đó bọn tôi đưa cô về nhà, sau đó hắn lại tiền tôi…”
Tịch Mai nhớ lại, lẩm bẩm: “Đúng rồi. Lúc ấy chúng ta vì tị hiềm, cố ý để các ngươi cùng nhau đưa ta về nhà…”
“Chính là buổi tối hôm đó, trên đường hắn đưa tôi về nhà… Tôi thiếu chút nữa bị hắn khinh bạc Chuyện này tôi lại không tiện mở miệng, liền mãi không nhắc tới. Cho nên khi cô nói cho tôi biết, cô muốn theo hắn bỏ trốn, cô nói hắn yêu cô cỡ nào… Cô biết tôi lúc ấy kinh ngạc bao nhiêu không, hắn ở lúc kết giao với cô, còn ý đồ khinh bạc tôi, loại người này, đáng giá cô giao phó cả đời sao?”
“Cái gì…” Tịch Mai nhìn cô, biểu cảm trên mặt thống khổ đến cực điểm, cắn môi, dùng sức lắc đầu, “Không, ta không tin! A Minh không có khả năng là như vậy!”
“Bây giờ đến một bước này rồi, tôi còn có cái gì cần thiết lừa cô, tôi chỉ cần bảo Diệp tiên sinh giết cô, chẳng phải là xong hết mọi chuyện, tôi cần gì lại nói những cái này với cô, cô xem bộ dáng của
tôi, giống giả vờ sao?” Tịch Mai đương nhiên biết cô không nói dối, kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên thất thanh khóc rống lên, khóc lóc khán cả giọng: “Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết, vì sao không sớm nói cho ta biết chứ!”
“Tôi lúc ấy từng ám chỉ cô, phải khảo sát cách làm người của hắn, nhưng cô đã bị tình yêu làm váng đầu óc, cô nói hắn là người cả đời cô yêu nhất, không phải hắn thì không lấy chồng, tôi nếu lúc ấy nói ra chuyện này, cô sẽ tin sao, cho dù cô đi chất vấn hắn, hắn cũng sẽ có lý do giải thích, thậm chí đảo điên trắng đen…”
A Lan thở dài, “Nhưng, tôi bây giờ quả thật rất hối hận… Tôi lúc ấy nghĩ là, nói cho cha cô chuyện này trước, để ông ấy đem cô nhốt lại, sau đó lại chậm rãi đi giải thích với cô, nào dự đoán được cô phản ứng sẽ kịch liệt như vậy, thế mà…” A Lan nói tới đây khóc không thành tiếng.
Tịch Mai ngây ngốc nhìn cô, miệng mấp máy, đột nhiên lắc lắc đầu, cất tiếng cười to lên, cười vô cùng thê thảm.
Thì ra, tất cả thủ vững, tất cả chấp nhất, đều là sai.
Diệp Thiếu Dương vốn đã hầu như hoàn toàn che kín mặt gương, bắt lấy thời cơ này, buông lỏng tay ra, chùm tia sáng nháy mắt xuyên qua thần thức phòng bị của cô ta, đánh thắng hồn hạch.
Giết người tru tâm. Quỷ và người giống nhau, ở thời điểm yếu ớt nhất, đối với tất cả đều là không có phòng bị.
Diệp Thiếu Dương đạt tới mục đích, nhắm mắt lại, mượn dùng linh lực m Dương Kinh, bắt đầu cảm giác… Đột nhiên mở mắt, buông xuống m Dương Kinh, nói với Thủ trưởng trấn: “Phía đông, cách nơi này khoảng năm dặm! Chúng ta bây giờ đi qua!”
Thu trưởng trấn sửng sốt một phen, nói: “Kẻ đó. Sẽ ở nơi đó chờ chúng ta sao?”
“Không biết, hẳn là sẽ không chạy. Hắn nhất định đã nhận ra Tịch Mai gặp nguy hiểm, nhưng hắn nhất định không muốn cứ như vậy bỏ qua quỷ phó của mình, hắn nhất định còn đang thông qua hồn ấn cảm giác vị trí biến hóa của Tịch Mai, chúng ta đi qua mau chút!”
Diệp Thiếu Dương tin tưởng, đối phương nhất định sẽ không biết mình đã làm phép tìm được chỗ hắn ẩn thân, nhưng hắn có thể kiên trì đến bao lâu, cái đó cũng là chuyện không nói chắc được, phải mau đi tìm hắn, bằng không một khi để hắn đào tẩu, còn muốn tìm sẽ không dễ dàng.
Diệp Thiếu Dương và Thu trưởng trấn mang theo một đám gia đình cùng người của trị an sở, hướng tới vị trí thần thức hắn cảm giác được chạy như điên, năm dặm, cũng không tính là quá xa, cũng chỉ không đến thời gian một bữa cơm đã đuổi tới.
Đây là một thôn tiếp giáp với trấn, Diệp Thiếu Dương dựa vào ký ức, tập trung một khu vực nhỏ, ở trên địa bàn này, chỉ có ba nhà.
Diệp Thiếu Dương nhìn một phen, nói với Thủ trưởng trấn: “Chúng ta không đủ nhân thủ, nếu tìm lầm, pháp sư tà tu kia ở cách vách mà nói, nghe thấy động tĩnh khẳng định bỏ chạy, không biết ông có thể tìm thêm chút người tới đây hay không?”
Thu trưởng trấn còn chưa mở miệng, một tiểu tử trong đó nói: “Tôi là người thôn này, tôi đi tìm thôn trưởng, bảo hắn mang một ít dân binh tới đây!
Diệp Thiếu Dương nói: “Đêm hôm thế này, được không?”
Tiểu tử nói: “Báo đại danh trưởng trấn, còn không đem thôn trưởng hù chết, đương nhiên không có vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì được, cậu nhớ rõ động tĩnh nhỏ một chút, để thôn trưởng từ cách vách hắn gọi vài người tới đây là được.”
“Mang mấy khẩu súng!” Thu trưởng trấn dặn.
Tiểu tử lập tức đi.
Đám người Diệp Thiếu Dương ở phụ cận trên một chỗ cao trốn tránh, giám thị mấy căn nhà đó. Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, nói: “Trưởng trấn, bây giờ có cái vấn đề, nếu pháp sư kia phát hiện mình bị bao vây, trong tình thế cấp bách, nếu chạy không thoát mà nói, khẳng định sẽ cá chết lưới rách, nhỡ đâu hắn bóp nát hồn tinh của Tịch Mai, vậy Tịch Mai sẽ so với hắn chết càng nhanh hơn, hồn phi phách tán, tuyệt đối không cứu được. Loại tà tu pháp sư này đều rất độc ác, có thể kéo theo người chôn cùng, tuyệt đối sẽ không do dự!”
Thu trưởng trấn không hiểu hồn tinh là cái gì, nhưng có thể nghe hiểu đại khái, nhíu mày nói: “Ý tứ của Diệp tiên sinh?”
“Tà tu pháp sư nuôi quỷ phó, không một ai là thứ tốt, đều là làm mọi chuyện xấu. Vì cứu quỷ hồn Tịch Mai, tôi đề nghị… Trực tiếp giết!”
Thấy Thu trưởng trấn có chút kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Có vấn đề sao?”
Thu trưởng trấn nói: “Không có vấn đề, ở trên trần này tôi định đoạt, đến lúc đó định hắn cái tội danh kiểu như thổ phỉ, tội phạm bỏ trốn, không cần bất cứ sự giải thích gì.”
Diệp Thiếu Dương không biết là, ở thời đại rối loạn này, mạng người là không đáng tiền nhất. Hơn nữa lúc ấy cũng không có chế độ hỏi trách gì, trên cơ bản tất cả chuyện lớn việc nhỏ, đều là quan địa phương định đoạt.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, tiểu tử dẫn một đám người lặng lẽ mò tới, chừng mấy chục người, thôn trưởng dẫn đầu là lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Thu trưởng trấn, cúi đầu khom lưng, kinh sợ.
Thu trưởng trấn bảo lão đem mấy khẩu súng mang đến giao cho mấy người bên mình, bảo bọn họ phân biệt đi bên ngoài ba sân nhà mai phục, đến lúc đó đợi tín hiệu liền nổ súng.
Người còn lại thì lặng lẽ đi qua, đem ba căn nhà đều bao vây.
Sau đó Diệp Thiếu Dương trèo sân một căn nhà bên cạnh, nhảy xuống, từ bên trong mở cửa, bảo Thu trưởng trấn dẫn người xông vào. Lúc này cũng không để ý tới nhiều dân, trực tiếp cầm đuốc lao vào trong phòng, tìm kiếm từng phòng mọi thứ có liên quan tới làm phép.
Sau khi gây ra động tĩnh, Diệp Thiếu Dương nhảy lên tường vây, giám sát hai nhà khác.
Người một nhà cách vách nghe thấy động tĩnh, cũng đốt đèn đi ra, chỉ có một nhà ngoài cùng không có động tĩnh, Diệp Thiếu Dương lặng lẽ mò tới, chỉ thấy trong bóng đêm có một người mở ra cửa phòng đi ra, thoáng cái đã nhảy lên tường vây, muốn đào tẩu.
Cái gọi là có tật giật mình, là như thế này.
Hơn nữa người này còn mặc một cái đạo bào. Không phải hắn thì là ai?
Diệp Thiếu Dương nghe thấy lời này, cũng chấn động kinh ngạc, hắn đã sớm cảm thấy phương diện này có chuyện xưa, nhưng không ngờ sẽ là như thế này, dùng lời của một trăm năm sau để hình dung chính là: quá máu chó rồi.
“Không, không có khả năng, ta không tin!”
“Là thật, chính là một lần đó, ba người chúng ta cùng đi công viên du ngoạn, tôi lúc ấy không biết chuyện giữa hai người, còn tưởng chỉ là bạn bè bình thường… Cô còn nhớ rõ chứ, tôi cùng với hắn nhà gần nhau, hôm đó bọn tôi đưa cô về nhà, sau đó hắn lại tiền tôi…”
Tịch Mai nhớ lại, lẩm bẩm: “Đúng rồi. Lúc ấy chúng ta vì tị hiềm, cố ý để các ngươi cùng nhau đưa ta về nhà…”
“Chính là buổi tối hôm đó, trên đường hắn đưa tôi về nhà… Tôi thiếu chút nữa bị hắn khinh bạc Chuyện này tôi lại không tiện mở miệng, liền mãi không nhắc tới. Cho nên khi cô nói cho tôi biết, cô muốn theo hắn bỏ trốn, cô nói hắn yêu cô cỡ nào… Cô biết tôi lúc ấy kinh ngạc bao nhiêu không, hắn ở lúc kết giao với cô, còn ý đồ khinh bạc tôi, loại người này, đáng giá cô giao phó cả đời sao?”
“Cái gì…” Tịch Mai nhìn cô, biểu cảm trên mặt thống khổ đến cực điểm, cắn môi, dùng sức lắc đầu, “Không, ta không tin! A Minh không có khả năng là như vậy!”
“Bây giờ đến một bước này rồi, tôi còn có cái gì cần thiết lừa cô, tôi chỉ cần bảo Diệp tiên sinh giết cô, chẳng phải là xong hết mọi chuyện, tôi cần gì lại nói những cái này với cô, cô xem bộ dáng của
tôi, giống giả vờ sao?” Tịch Mai đương nhiên biết cô không nói dối, kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên thất thanh khóc rống lên, khóc lóc khán cả giọng: “Ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết, vì sao không sớm nói cho ta biết chứ!”
“Tôi lúc ấy từng ám chỉ cô, phải khảo sát cách làm người của hắn, nhưng cô đã bị tình yêu làm váng đầu óc, cô nói hắn là người cả đời cô yêu nhất, không phải hắn thì không lấy chồng, tôi nếu lúc ấy nói ra chuyện này, cô sẽ tin sao, cho dù cô đi chất vấn hắn, hắn cũng sẽ có lý do giải thích, thậm chí đảo điên trắng đen…”
A Lan thở dài, “Nhưng, tôi bây giờ quả thật rất hối hận… Tôi lúc ấy nghĩ là, nói cho cha cô chuyện này trước, để ông ấy đem cô nhốt lại, sau đó lại chậm rãi đi giải thích với cô, nào dự đoán được cô phản ứng sẽ kịch liệt như vậy, thế mà…” A Lan nói tới đây khóc không thành tiếng.
Tịch Mai ngây ngốc nhìn cô, miệng mấp máy, đột nhiên lắc lắc đầu, cất tiếng cười to lên, cười vô cùng thê thảm.
Thì ra, tất cả thủ vững, tất cả chấp nhất, đều là sai.
Diệp Thiếu Dương vốn đã hầu như hoàn toàn che kín mặt gương, bắt lấy thời cơ này, buông lỏng tay ra, chùm tia sáng nháy mắt xuyên qua thần thức phòng bị của cô ta, đánh thắng hồn hạch.
Giết người tru tâm. Quỷ và người giống nhau, ở thời điểm yếu ớt nhất, đối với tất cả đều là không có phòng bị.
Diệp Thiếu Dương đạt tới mục đích, nhắm mắt lại, mượn dùng linh lực m Dương Kinh, bắt đầu cảm giác… Đột nhiên mở mắt, buông xuống m Dương Kinh, nói với Thủ trưởng trấn: “Phía đông, cách nơi này khoảng năm dặm! Chúng ta bây giờ đi qua!”
Thu trưởng trấn sửng sốt một phen, nói: “Kẻ đó. Sẽ ở nơi đó chờ chúng ta sao?”
“Không biết, hẳn là sẽ không chạy. Hắn nhất định đã nhận ra Tịch Mai gặp nguy hiểm, nhưng hắn nhất định không muốn cứ như vậy bỏ qua quỷ phó của mình, hắn nhất định còn đang thông qua hồn ấn cảm giác vị trí biến hóa của Tịch Mai, chúng ta đi qua mau chút!”
Diệp Thiếu Dương tin tưởng, đối phương nhất định sẽ không biết mình đã làm phép tìm được chỗ hắn ẩn thân, nhưng hắn có thể kiên trì đến bao lâu, cái đó cũng là chuyện không nói chắc được, phải mau đi tìm hắn, bằng không một khi để hắn đào tẩu, còn muốn tìm sẽ không dễ dàng.
Diệp Thiếu Dương và Thu trưởng trấn mang theo một đám gia đình cùng người của trị an sở, hướng tới vị trí thần thức hắn cảm giác được chạy như điên, năm dặm, cũng không tính là quá xa, cũng chỉ không đến thời gian một bữa cơm đã đuổi tới.
Đây là một thôn tiếp giáp với trấn, Diệp Thiếu Dương dựa vào ký ức, tập trung một khu vực nhỏ, ở trên địa bàn này, chỉ có ba nhà.
Diệp Thiếu Dương nhìn một phen, nói với Thủ trưởng trấn: “Chúng ta không đủ nhân thủ, nếu tìm lầm, pháp sư tà tu kia ở cách vách mà nói, nghe thấy động tĩnh khẳng định bỏ chạy, không biết ông có thể tìm thêm chút người tới đây hay không?”
Thu trưởng trấn còn chưa mở miệng, một tiểu tử trong đó nói: “Tôi là người thôn này, tôi đi tìm thôn trưởng, bảo hắn mang một ít dân binh tới đây!
Diệp Thiếu Dương nói: “Đêm hôm thế này, được không?”
Tiểu tử nói: “Báo đại danh trưởng trấn, còn không đem thôn trưởng hù chết, đương nhiên không có vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy thì được, cậu nhớ rõ động tĩnh nhỏ một chút, để thôn trưởng từ cách vách hắn gọi vài người tới đây là được.”
“Mang mấy khẩu súng!” Thu trưởng trấn dặn.
Tiểu tử lập tức đi.
Đám người Diệp Thiếu Dương ở phụ cận trên một chỗ cao trốn tránh, giám thị mấy căn nhà đó. Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, nói: “Trưởng trấn, bây giờ có cái vấn đề, nếu pháp sư kia phát hiện mình bị bao vây, trong tình thế cấp bách, nếu chạy không thoát mà nói, khẳng định sẽ cá chết lưới rách, nhỡ đâu hắn bóp nát hồn tinh của Tịch Mai, vậy Tịch Mai sẽ so với hắn chết càng nhanh hơn, hồn phi phách tán, tuyệt đối không cứu được. Loại tà tu pháp sư này đều rất độc ác, có thể kéo theo người chôn cùng, tuyệt đối sẽ không do dự!”
Thu trưởng trấn không hiểu hồn tinh là cái gì, nhưng có thể nghe hiểu đại khái, nhíu mày nói: “Ý tứ của Diệp tiên sinh?”
“Tà tu pháp sư nuôi quỷ phó, không một ai là thứ tốt, đều là làm mọi chuyện xấu. Vì cứu quỷ hồn Tịch Mai, tôi đề nghị… Trực tiếp giết!”
Thấy Thu trưởng trấn có chút kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương hỏi: “Có vấn đề sao?”
Thu trưởng trấn nói: “Không có vấn đề, ở trên trần này tôi định đoạt, đến lúc đó định hắn cái tội danh kiểu như thổ phỉ, tội phạm bỏ trốn, không cần bất cứ sự giải thích gì.”
Diệp Thiếu Dương không biết là, ở thời đại rối loạn này, mạng người là không đáng tiền nhất. Hơn nữa lúc ấy cũng không có chế độ hỏi trách gì, trên cơ bản tất cả chuyện lớn việc nhỏ, đều là quan địa phương định đoạt.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, tiểu tử dẫn một đám người lặng lẽ mò tới, chừng mấy chục người, thôn trưởng dẫn đầu là lão nhân hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy Thu trưởng trấn, cúi đầu khom lưng, kinh sợ.
Thu trưởng trấn bảo lão đem mấy khẩu súng mang đến giao cho mấy người bên mình, bảo bọn họ phân biệt đi bên ngoài ba sân nhà mai phục, đến lúc đó đợi tín hiệu liền nổ súng.
Người còn lại thì lặng lẽ đi qua, đem ba căn nhà đều bao vây.
Sau đó Diệp Thiếu Dương trèo sân một căn nhà bên cạnh, nhảy xuống, từ bên trong mở cửa, bảo Thu trưởng trấn dẫn người xông vào. Lúc này cũng không để ý tới nhiều dân, trực tiếp cầm đuốc lao vào trong phòng, tìm kiếm từng phòng mọi thứ có liên quan tới làm phép.
Sau khi gây ra động tĩnh, Diệp Thiếu Dương nhảy lên tường vây, giám sát hai nhà khác.
Người một nhà cách vách nghe thấy động tĩnh, cũng đốt đèn đi ra, chỉ có một nhà ngoài cùng không có động tĩnh, Diệp Thiếu Dương lặng lẽ mò tới, chỉ thấy trong bóng đêm có một người mở ra cửa phòng đi ra, thoáng cái đã nhảy lên tường vây, muốn đào tẩu.
Cái gọi là có tật giật mình, là như thế này.
Hơn nữa người này còn mặc một cái đạo bào. Không phải hắn thì là ai?
/3055
|