Tảo Mộc Kiếm đâm trúng áo giáp, kết quả cũng có thể đoán được.
Bạch mao cương thi giơ tay lên chưởng một cái, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đỡ được, cả người bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống, cũng may có Tảo Mộc Kiếm cản lại, cho nên hắn không bị thương.
Thi ma đảo mắt nhìn qua Tiểu Mã lần thứ hai, sau đó nhào về phía cậu. Cương thi không có chỉ số thông minh, nhưng lúc phát cuồng thì sẽ liều mạng công kích vật còn sống, cho dù đó có là... một con heo đi chăng nữa, nó cũng sẽ không từ bỏ, ai càng gần nó thì càng bất lợi.
Tiểu Mã không biết chuyện này, vẫn cố gắng la hét: "Fuck! Sao cứ thích tìm ta thế hả? Hắc đại ca, ngươi không còn chuyện gì để làm nữa sao?".
Sau đó Tiểu Mã cố gắng xoay người bỏ chạy, không ngờ tốc độ của bạch mao cương thi tăng rất nhanh, chỉ hai bước thôi đã đuổi kịp cậu, nắm được cổ của cậu, tay kia cũng giơ ra phía trước định xé xác Tiểu Mã.
Đúng lúc này, Tảo Mộc Kiếm từ đằng sau đột nhiên đâm tới, chọc thẳng vào gáy của cương thi, phần cổ nó không có giáp bảo hộ, lập tức thủng một lỗ lớn.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Diệp Thiếu Dương hét lên, Tảo Mộc Kiếm trong tay toát ra hồng quang chói lóa, tựa như biến thành một cái kềm gắp than nóng bỏng, thiêu đốt phần da thịt xung quanh cổ của bạch mao cương thi, khiến nó trở nên cháy khét, chảy cả dầu mỡ, những tiếng “tách tách” không ngừng vang vọng.
Một kiếm này đã làm bạch mao cương thi bị thương nặng. Nó lập tức buông Tiểu Mã xuống, đầu bị Tảo Mộc Kiếm chế trụ, không thể cử động, thân thể liền xoay một trăm tám mươi độ ra đằng sau, mười đầu ngón tay khép lại, biến thành hai con dao sắc bén đâm về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cúi người, né tránh công kích, hai tay cương thi cắm ngập vào tường đá, sâu khoảng hai mét.
"Mẹ ơi, sức mạnh trời sinh!". Tiểu Mã thấy thế liền cảm thán, sau đó trốn đi thật xa.
Diệp Thiếu Dương không đợi bạch mao cương thi rút cánh tay, vội vàng huy động đấu mực và chu sa tuyến phóng tới thiêu đốt hai cánh tay của nó. Hai cánh tay cương thi bị chế trụ, lập tức giở lại trò cũ, đưa đầu về phía trước há mồm thật to, hàm răng y hệt hai càng cua táp tới Diệp Thiếu Dương.
"Đúng lúc lắm, mời ngươi ăn đường đậu!". Diệp Thiếu Dương lấy Tứ huyết diệt thi hoàn ném vào miệng bạch mao cương thi, cả người nó run rẩy, theo bản năng khép miệng lại, Diệp Thiếu Dương liền viết chữ "Sắc" lên một lá bùa dán vào miệng nó, thì thầm niệm chú: “Thái thượng Tam Thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!".
Một tiếng động phát sinh từ trong cơ thể bạch mao cương thi.
Bạch mao cương thi rống to chấn động mặt đất, thân thể rung lắc, hai tay cố sức giãy khỏi chu sa tuyến, không công kích Diệp Thiếu Dương nữa mà làm một loạt hành động quái dị:
Nó cởi áo liệm, hai tay nắm lấy khe áo giáp, cố gắng tháo mở, sau đó mười ngón tay tiến đến cái bụng, dùng sức xé rách ra làm đôi, một dòng máu đen hòa cùng gan ruột phèo phổi lòi cả ra ngoài, còn có vô số giòi bọ màu trắng túa ra, chuyển động lúc nhúc rồi chết tươi.
Bạch mao cương thi xoay người bỏ chạy, hai tay ôm bụng, cước bộ lảo đảo như một người say xỉn.
Lão Quách cũng giơ Tảo Mộc Kiếm lên, định đuổi theo nó: "Thi ma còn một khẩu khí, giải quyết luôn nhé!".
"Không cần!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản: "Nó muốn quay về cổ mộ để điều dưỡng thi khí, chúng ta theo nó, vừa vặn có thể tìm được cổ mộ.".
Diệp Thiếu Dương đi tới trước bãi uế vật vừa từ bụng bạch mao cương thi rớt ra, lấy bột lưu huỳnh rải lên, sau đó dùng phù châm lửa. Những con giòi bọ còn sống sót ngọ nguậy vùng vẫy trong đống lửa rồi nổ tung, một màu xanh biếc nhớp nháp bắn ra, phút chốc bốc hơi bay đi mất.
Tiểu Mã cảm khái nói: "Thi ma có khác, ngay cả giòi trong bụng cũng nhiều như vậy!"
"Đây là thi trùng, không phải giòi.". Diệp Thiếu Dương liếc cậu, đúng là chẳng hiểu gì mà chỉ giỏi nói nhảm.
"Thi trùng là do thi khí trên người cương thi tạo thành, cũng coi như là một loại tà linh, thế nhưng chúng chỉ là tà linh cấp thấp nhất, huyết tương có tính ăn mòn, không được thi khí tẩm bổ, chúng sẽ không thể sống lâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
Giải quyết xong thi trùng, đám người Diệp Thiếu Dương liền đuổi theo bạch mao cương thi, có điều bạch mao cương thi đã chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng. May mắn thay dọc đường còn có máu của cương thi rơi vãi, chỉ cần đi theo vết máu, vẫn có thể tìm ra vị trí của cương thi.
"Tiểu Diệp tử, tôi ngứa cổ quá, cậu xem cho tôi đi!"
Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin chiếu qua thì thấy trên cổ của Tiểu Mã có một vòng vết cào, máu chảy ra màu đen đặc, chứng tỏ cậu ta đã bị nhiễm độc thi. Hắn liền không hỏi vấn đề, nhanh chóng lấy gạo nếp đắp lên vết thương của Tiểu Mã.
"Tôi thật nhọ quá, hôm qua bị thủy thi bắt, hôm nay lại bị thi ma cào, thật là...". Tiểu Mã vô cùng oán giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền chìa tay ra trước mặt lão Quách: "Ba nghìn, mau đưa tiền đây!"
Lão Quách đảo mắt: "Việc vẫn chưa xong mà, chừng nào ra ngoài ta sẽ đưa cho cậu!"
"Vẫn chưa xong? Đệt, chẳng lẽ các người lại muốn lấy tôi làm mồi nữa sao? Aizzz… Được rồi, chúng ta đến cổ mộ làm gì?". Vừa nghĩ tới cổ mộ có không biết bao nhiêu cổ vật quý giá, Tiểu Mã liền lập tức hưng phấn, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy.
Diệp Thiếu Dương nói: "Bạch mao cương thi có mặc áo giáp, tôi chắc chắn đến 80% nó chính là mộ chủ, mà đã là mộ chủ thì sẽ có thị nữ chôn cùng, vậy bọn chúng không chỉ có một con mà còn có một đôi thị nữ, một đôi đồng tử. Chúng ta cần tiêu diệt tận gốc, để tránh sau này chúng hại người.".
Tiểu Mã cả kinh nói: "Vậy đồng tử là quỷ gì?"
"Đồng tử không giống với thị nữ, đồng tử là quỷ thi. Phương pháp luyện thi là tìm một đứa bé tám tuổi có ngũ hành thuộc tính Thủy, cắm Định Hồn Châm vào Quỷ Môn của nó, làm âm hồn của nó không thể tiêu tán, sau đó giam vào trong người, dùng phương pháp nuôi thi luyện thành cương thi, như vậy nó sẽ trở thành quỷ thi, vừa có năng lực công kích như cương thi, lại vừa có linh trí như quỷ hồn, rất khó đối phó.". Nhắc tới quỷ thi, Diệp Thiếu Dương không khỏi nhức đầu.
"Đứa bé tám tuổi... Mộ chủ này cũng quá ghê tởm, đáng bị tiêu diệt!". Tiểu Mã giận dữ nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội hỏi: "Tiểu Diệp tử, quỷ thi đó có lợi hại bằng bạch mao cương thi hay không?"
"Đương nhiên là không, đơn giản chỉ là nó thông minh hơn những con bình thường một chút, tốc độ cũng nhanh một chút. Bất quá hiện giờ còn đến hai con, thật phiền toái."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến đường chính. Lần theo vết máu, cả ba tiến vào một cửa động nhỏ khá tầm thường, sau đói đi chưa được mấy bước, đã thấy một thân thể đang nằm phủ phục dưới mặt đất. Đây chính là bạch mao cương thi, lửa trên người nó đã không còn, hiện tại vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Diệp Thiếu Dương thận trọng ngồi xổm xuống, quan sát một chút rồi mắng: "Mẹ kiếp, thi khí đã tan hết, nó đã chết, hại chúng ta cố gắng đi xuống đến đây!”.
Tiểu Mã dùng chân đá đá thi ma, cười hắc hắc nói: "Mặc kệ như thế nào, Tiểu Mã ca ta cũng đã từng ói vào mặt thi ma, hahaha, tương lai đã có chút vốn để chém gió với thiên hạ.".
Ba người bỏ lại bạch mao cương thi, cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước, không được năm mươi mét, phía trước chợt xuất hiện một hang động to lớn.
Diệp Thiếu Dương bảo hai người đừng nhúc nhích, thận trọng vừa đi vừa đạp hai bên, phòng ngừa mặt đất sụt lún, sau đó tiến đến gần động, dùng đèn pin chiếu rọi một vòng xung quanh. Động sâu chừng hai mươi mét, phía dưới là một mộ thất, ở giữa có ba cái quan tài, một lớn hai nhỏ. Quan tài lớn đã được mở ra, nắp bị đẩy sang một bên, trong quan tài không người, chỉ có một đống vàng bạc châu báu lấp lánh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng động lòng người.
Không cần phải nói, nơi này chính là mộ của bạch mao cương thi.
Diệp Thiếu Dương dùng đèn pin chiếu rọi hai bên động, nền nhà dày chừng vài chục cm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, hầm trú ẩn nằm ngay trên cổ mộ. Vốn thi ma không thể chui ra, có lẽ là do vỏ trái đất vận động hay là do nguyên nhân nào khác mà khiến mặt đất sụp xuống, mở ra một con đường, kết quả là những người trú ngụ trong đây gặp xui xẻo.".
Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Lời này của cậu tôi nghe không hiểu lắm, cậu bảo thi ma vốn bị giam trong mật thất, thế nhưng mấy trăm năm nay nó không ăn gì cũng đâu có chết, tại sao bây giờ lại muốn ăn thịt người?".
"Cương thi ăn thịt người, là một loại máu **, máu và dịch não giúp nó tu luyện nhanh hơn, nếu như không có người, nó cũng sẽ không ăn, chỉ ở trong mộ chuyên tâm tu luyện.".
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu, cười xấu xa, nói: "Lấy một thí dụ, nam nhân không thể rời khỏi nữ nhân, thế nhưng nếu như cả đời này không cho cậu chạm vào phụ nữ, cậu cũng đâu có nín chết?"
"Nín muốn điên đó!". Tiểu Mã đảo mắt đáp.
Diệp Thiếu Dương lại vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu trai à, cậu còn là đồng nam tử, đừng có giả bộ dày dạn tình trường trước mặt tôi!".
Tiểu Mã đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Sao cậu biết?"
"Nhìn cậu nín tới mức nổi ‘thanh xuân đậu’ (1), vậy mà còn giả bộ?". Diệp Thiếu Dương cười nham hiểm, dùng hai chân bám vào mép động, cả người treo ngược xuống dưới, quan sát toàn bộ mộ thất. Ở phía trong góc, hắn nhìn thấy bóng dáng của một thị nữ lệ quỷ…
(1) Thanh xuân đậu: Nổi mụn tuổi dậy thì
Bạch mao cương thi giơ tay lên chưởng một cái, Diệp Thiếu Dương nhanh chóng đỡ được, cả người bị đánh bay ra ngoài, lảo đảo rơi xuống, cũng may có Tảo Mộc Kiếm cản lại, cho nên hắn không bị thương.
Thi ma đảo mắt nhìn qua Tiểu Mã lần thứ hai, sau đó nhào về phía cậu. Cương thi không có chỉ số thông minh, nhưng lúc phát cuồng thì sẽ liều mạng công kích vật còn sống, cho dù đó có là... một con heo đi chăng nữa, nó cũng sẽ không từ bỏ, ai càng gần nó thì càng bất lợi.
Tiểu Mã không biết chuyện này, vẫn cố gắng la hét: "Fuck! Sao cứ thích tìm ta thế hả? Hắc đại ca, ngươi không còn chuyện gì để làm nữa sao?".
Sau đó Tiểu Mã cố gắng xoay người bỏ chạy, không ngờ tốc độ của bạch mao cương thi tăng rất nhanh, chỉ hai bước thôi đã đuổi kịp cậu, nắm được cổ của cậu, tay kia cũng giơ ra phía trước định xé xác Tiểu Mã.
Đúng lúc này, Tảo Mộc Kiếm từ đằng sau đột nhiên đâm tới, chọc thẳng vào gáy của cương thi, phần cổ nó không có giáp bảo hộ, lập tức thủng một lỗ lớn.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp, phá!". Diệp Thiếu Dương hét lên, Tảo Mộc Kiếm trong tay toát ra hồng quang chói lóa, tựa như biến thành một cái kềm gắp than nóng bỏng, thiêu đốt phần da thịt xung quanh cổ của bạch mao cương thi, khiến nó trở nên cháy khét, chảy cả dầu mỡ, những tiếng “tách tách” không ngừng vang vọng.
Một kiếm này đã làm bạch mao cương thi bị thương nặng. Nó lập tức buông Tiểu Mã xuống, đầu bị Tảo Mộc Kiếm chế trụ, không thể cử động, thân thể liền xoay một trăm tám mươi độ ra đằng sau, mười đầu ngón tay khép lại, biến thành hai con dao sắc bén đâm về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cúi người, né tránh công kích, hai tay cương thi cắm ngập vào tường đá, sâu khoảng hai mét.
"Mẹ ơi, sức mạnh trời sinh!". Tiểu Mã thấy thế liền cảm thán, sau đó trốn đi thật xa.
Diệp Thiếu Dương không đợi bạch mao cương thi rút cánh tay, vội vàng huy động đấu mực và chu sa tuyến phóng tới thiêu đốt hai cánh tay của nó. Hai cánh tay cương thi bị chế trụ, lập tức giở lại trò cũ, đưa đầu về phía trước há mồm thật to, hàm răng y hệt hai càng cua táp tới Diệp Thiếu Dương.
"Đúng lúc lắm, mời ngươi ăn đường đậu!". Diệp Thiếu Dương lấy Tứ huyết diệt thi hoàn ném vào miệng bạch mao cương thi, cả người nó run rẩy, theo bản năng khép miệng lại, Diệp Thiếu Dương liền viết chữ "Sắc" lên một lá bùa dán vào miệng nó, thì thầm niệm chú: “Thái thượng Tam Thanh, ứng biến bất hoặc, chư bàn tà ma, tứ huyết toàn phá! Cấp cấp như luật lệnh!".
Một tiếng động phát sinh từ trong cơ thể bạch mao cương thi.
Bạch mao cương thi rống to chấn động mặt đất, thân thể rung lắc, hai tay cố sức giãy khỏi chu sa tuyến, không công kích Diệp Thiếu Dương nữa mà làm một loạt hành động quái dị:
Nó cởi áo liệm, hai tay nắm lấy khe áo giáp, cố gắng tháo mở, sau đó mười ngón tay tiến đến cái bụng, dùng sức xé rách ra làm đôi, một dòng máu đen hòa cùng gan ruột phèo phổi lòi cả ra ngoài, còn có vô số giòi bọ màu trắng túa ra, chuyển động lúc nhúc rồi chết tươi.
Bạch mao cương thi xoay người bỏ chạy, hai tay ôm bụng, cước bộ lảo đảo như một người say xỉn.
Lão Quách cũng giơ Tảo Mộc Kiếm lên, định đuổi theo nó: "Thi ma còn một khẩu khí, giải quyết luôn nhé!".
"Không cần!". Diệp Thiếu Dương ngăn cản: "Nó muốn quay về cổ mộ để điều dưỡng thi khí, chúng ta theo nó, vừa vặn có thể tìm được cổ mộ.".
Diệp Thiếu Dương đi tới trước bãi uế vật vừa từ bụng bạch mao cương thi rớt ra, lấy bột lưu huỳnh rải lên, sau đó dùng phù châm lửa. Những con giòi bọ còn sống sót ngọ nguậy vùng vẫy trong đống lửa rồi nổ tung, một màu xanh biếc nhớp nháp bắn ra, phút chốc bốc hơi bay đi mất.
Tiểu Mã cảm khái nói: "Thi ma có khác, ngay cả giòi trong bụng cũng nhiều như vậy!"
"Đây là thi trùng, không phải giòi.". Diệp Thiếu Dương liếc cậu, đúng là chẳng hiểu gì mà chỉ giỏi nói nhảm.
"Thi trùng là do thi khí trên người cương thi tạo thành, cũng coi như là một loại tà linh, thế nhưng chúng chỉ là tà linh cấp thấp nhất, huyết tương có tính ăn mòn, không được thi khí tẩm bổ, chúng sẽ không thể sống lâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
Giải quyết xong thi trùng, đám người Diệp Thiếu Dương liền đuổi theo bạch mao cương thi, có điều bạch mao cương thi đã chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng. May mắn thay dọc đường còn có máu của cương thi rơi vãi, chỉ cần đi theo vết máu, vẫn có thể tìm ra vị trí của cương thi.
"Tiểu Diệp tử, tôi ngứa cổ quá, cậu xem cho tôi đi!"
Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin chiếu qua thì thấy trên cổ của Tiểu Mã có một vòng vết cào, máu chảy ra màu đen đặc, chứng tỏ cậu ta đã bị nhiễm độc thi. Hắn liền không hỏi vấn đề, nhanh chóng lấy gạo nếp đắp lên vết thương của Tiểu Mã.
"Tôi thật nhọ quá, hôm qua bị thủy thi bắt, hôm nay lại bị thi ma cào, thật là...". Tiểu Mã vô cùng oán giận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền chìa tay ra trước mặt lão Quách: "Ba nghìn, mau đưa tiền đây!"
Lão Quách đảo mắt: "Việc vẫn chưa xong mà, chừng nào ra ngoài ta sẽ đưa cho cậu!"
"Vẫn chưa xong? Đệt, chẳng lẽ các người lại muốn lấy tôi làm mồi nữa sao? Aizzz… Được rồi, chúng ta đến cổ mộ làm gì?". Vừa nghĩ tới cổ mộ có không biết bao nhiêu cổ vật quý giá, Tiểu Mã liền lập tức hưng phấn, thái độ hoàn toàn khác với lúc nãy.
Diệp Thiếu Dương nói: "Bạch mao cương thi có mặc áo giáp, tôi chắc chắn đến 80% nó chính là mộ chủ, mà đã là mộ chủ thì sẽ có thị nữ chôn cùng, vậy bọn chúng không chỉ có một con mà còn có một đôi thị nữ, một đôi đồng tử. Chúng ta cần tiêu diệt tận gốc, để tránh sau này chúng hại người.".
Tiểu Mã cả kinh nói: "Vậy đồng tử là quỷ gì?"
"Đồng tử không giống với thị nữ, đồng tử là quỷ thi. Phương pháp luyện thi là tìm một đứa bé tám tuổi có ngũ hành thuộc tính Thủy, cắm Định Hồn Châm vào Quỷ Môn của nó, làm âm hồn của nó không thể tiêu tán, sau đó giam vào trong người, dùng phương pháp nuôi thi luyện thành cương thi, như vậy nó sẽ trở thành quỷ thi, vừa có năng lực công kích như cương thi, lại vừa có linh trí như quỷ hồn, rất khó đối phó.". Nhắc tới quỷ thi, Diệp Thiếu Dương không khỏi nhức đầu.
"Đứa bé tám tuổi... Mộ chủ này cũng quá ghê tởm, đáng bị tiêu diệt!". Tiểu Mã giận dữ nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội hỏi: "Tiểu Diệp tử, quỷ thi đó có lợi hại bằng bạch mao cương thi hay không?"
"Đương nhiên là không, đơn giản chỉ là nó thông minh hơn những con bình thường một chút, tốc độ cũng nhanh một chút. Bất quá hiện giờ còn đến hai con, thật phiền toái."
Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến đường chính. Lần theo vết máu, cả ba tiến vào một cửa động nhỏ khá tầm thường, sau đói đi chưa được mấy bước, đã thấy một thân thể đang nằm phủ phục dưới mặt đất. Đây chính là bạch mao cương thi, lửa trên người nó đã không còn, hiện tại vẫn nằm yên không nhúc nhích.
Diệp Thiếu Dương thận trọng ngồi xổm xuống, quan sát một chút rồi mắng: "Mẹ kiếp, thi khí đã tan hết, nó đã chết, hại chúng ta cố gắng đi xuống đến đây!”.
Tiểu Mã dùng chân đá đá thi ma, cười hắc hắc nói: "Mặc kệ như thế nào, Tiểu Mã ca ta cũng đã từng ói vào mặt thi ma, hahaha, tương lai đã có chút vốn để chém gió với thiên hạ.".
Ba người bỏ lại bạch mao cương thi, cầm đèn pin tiếp tục đi về phía trước, không được năm mươi mét, phía trước chợt xuất hiện một hang động to lớn.
Diệp Thiếu Dương bảo hai người đừng nhúc nhích, thận trọng vừa đi vừa đạp hai bên, phòng ngừa mặt đất sụt lún, sau đó tiến đến gần động, dùng đèn pin chiếu rọi một vòng xung quanh. Động sâu chừng hai mươi mét, phía dưới là một mộ thất, ở giữa có ba cái quan tài, một lớn hai nhỏ. Quan tài lớn đã được mở ra, nắp bị đẩy sang một bên, trong quan tài không người, chỉ có một đống vàng bạc châu báu lấp lánh, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng động lòng người.
Không cần phải nói, nơi này chính là mộ của bạch mao cương thi.
Diệp Thiếu Dương dùng đèn pin chiếu rọi hai bên động, nền nhà dày chừng vài chục cm, suy nghĩ một chút rồi nói: "Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, hầm trú ẩn nằm ngay trên cổ mộ. Vốn thi ma không thể chui ra, có lẽ là do vỏ trái đất vận động hay là do nguyên nhân nào khác mà khiến mặt đất sụp xuống, mở ra một con đường, kết quả là những người trú ngụ trong đây gặp xui xẻo.".
Tiểu Mã vỗ vỗ vai Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Lời này của cậu tôi nghe không hiểu lắm, cậu bảo thi ma vốn bị giam trong mật thất, thế nhưng mấy trăm năm nay nó không ăn gì cũng đâu có chết, tại sao bây giờ lại muốn ăn thịt người?".
"Cương thi ăn thịt người, là một loại máu **, máu và dịch não giúp nó tu luyện nhanh hơn, nếu như không có người, nó cũng sẽ không ăn, chỉ ở trong mộ chuyên tâm tu luyện.".
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu, cười xấu xa, nói: "Lấy một thí dụ, nam nhân không thể rời khỏi nữ nhân, thế nhưng nếu như cả đời này không cho cậu chạm vào phụ nữ, cậu cũng đâu có nín chết?"
"Nín muốn điên đó!". Tiểu Mã đảo mắt đáp.
Diệp Thiếu Dương lại vỗ vỗ vai cậu, nói: "Cậu trai à, cậu còn là đồng nam tử, đừng có giả bộ dày dạn tình trường trước mặt tôi!".
Tiểu Mã đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Sao cậu biết?"
"Nhìn cậu nín tới mức nổi ‘thanh xuân đậu’ (1), vậy mà còn giả bộ?". Diệp Thiếu Dương cười nham hiểm, dùng hai chân bám vào mép động, cả người treo ngược xuống dưới, quan sát toàn bộ mộ thất. Ở phía trong góc, hắn nhìn thấy bóng dáng của một thị nữ lệ quỷ…
(1) Thanh xuân đậu: Nổi mụn tuổi dậy thì
/3055
|