*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Thành Đạt
Biên: Lê Diệu Linh
"Giao long? Giao long là gì?" Tiểu Mã lập tức hỏi.
Tiểu Mã còn nói chưa dứt câu thì chợt “Ầm” một tiếng, một cột nước còn cao hơn trước kia phóng thẳng lên trời, khiến mặt đất rung chuyển.
"Ôi trời ơi, động đất à?". Tiểu Mã cả kinh nói.
Cột nước này cực lớn, xoay tròn ở phía trước xe hơn chục mét, không ngừng va một cây cầu, phát ra một tràng âm thanh kinh thiên động địa.
Tất cả hành khách trên xe đều sợ hãi, mọi người nghe theo lời kêu gọi của tài xế mà lần lượt xuống xe, quỳ xuống hai bên đường, miệng hô to "Là rồng ", "Chân Long thăng thiên"…
"Chuyện gì vậy?". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau.
Vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ trang nghiêm hơn hẳn, nhắm mắt lại yên lặng cầu khẩn.
Ở chính giữa cột nước cực lớn kia có một âm thanh của một loài dã thú đang không ngừng gào thét, khiến mực nước dưới sông cũng không ngừng cao thêm tới mấy mét.
Không bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh mẽ khiến cây cầu đá trên sông vỡ tung tóe, cột nước mạnh mẽ hạ xuống, mực nước mới nãy tăng lên cũng hạ theo, mọi người liền kinh ngạc phát hiện ra cây cầu duy nhất… đã bị phá hủy, khắp nơi đều là đá vỡ, chỉ còn sót lại một chân cầu không hoàn chỉnh vẫn đứng sừng sững ở đó.
Đoàn người thấy con đường phía trước bị chặn lại, ai nấy đều sững sờ, thế nhưng không ai dám lên tiếng phàn nàn. Tài xế gọi điện thoại cho quản lý giao thông địa phương kêu người tới tu sửa, sau đó cùng mọi người trở lên xe chờ đợi. Y nói cho mọi người biết rằng đây là một vùng rất vắng vẻ, ít nhất hai giờ nữa đội sửa đường mới tới, không biết phải mất khoảng bao lâu mới sửa xong cầu, thế nhưng đây là đường nhanh nhất qua núi, muốn đi đường vòng, họ phải đi thêm hơn 200~300 dặm nữa.
Sau khi thương lượng, mọi người trên xe quyết định chờ đội tu sửa giao thông tới xem bắc lại cầu mất bao lâu. Đến lúc đó mới quyết định chờ bắc cầu hay là đi đường vòng.
"Thật là xúi quẩy, lại mất thêm một ngày nữa!". Tiểu Mã phàn nàn nói.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Hay là chúng ta xuống dưới đi bộ, đây là sông Thanh Long, nơi chúng ta muốn tới nằm ở phía hạ lưu, có thể đi đi đường mòn, đại khái chỉ khoảng mười mấy dặm nữa là tới."
"Tận mười mấy dặm!". Tiểu Mã có chút lưỡng lự.
"Vậy xuống xe thôi!". Diệp Thiếu Dương còn có dự định khác nên liền tìm tài xế dặn dò y nhất định phải đem thi thể Kim lão gia về nhà. Sau đó ba người xách hành lý rời đi trước ánh mắt chú ý của những người trên xe. Tài xế xe thấy bọn hắn đi về phía hạ lưu nên lập tức chạy xuống xe nhắc nhở bọn hắn đó là hướng mà giao long di chuyển, bảo bọn hắn tránh xa bờ sông ra một chút kẻo nguy hiểm đến tính mạng.
Ba người cám ơn rồi đi men theo chỗ nước cạn bên bờ sông.
Đi được một đoạn, Tiểu Mã nén không được tò mò, hỏi Đàm Tiểu Tuệ: "Tiểu Tuệ tỷ, rốt cuộc nó là loài ì?"
Đàm Tiểu Tuệ nhìn nước sông chảy xiết nói: "Các anh chưa từng nghe truyền thuyết về Giao long sao? Có những con đại xà tu luyện ở sâu trong vùng núi, vào lúc mưa lớn sẽ xuôi theo dòng nước lũ, di chuyển trên trăm dặm, nếu như trên đường đi không làm hại đến mạng người và hoa màu thì có thể sẽ độ kiếp thành công, trở thành loài rồng!"
Cô vừa nói vừa chỉ vào hai bên bờ sông cạn nước: "Các anh nhìn những dấu vết dưới mặt đất này đây, đây là dấu vết mà nó bò qua, khi nước chảy sẽ trở nên rõ ràng hơn... Ơ mà tại sao lại có hai dấu vết?". Đàm Tiểu Tuệ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ có hai con rắn cùng nhau độ kiếp?"
“Thì là có hai con chứ sao!". Tiểu Mã nói: “Không thể tin được, chẳng lẽ trên đời này sthực sự có rồng?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi nói lại cho cậu một lần nữa, rồng có thật. Nhưng loại Giao long này không thể hóa rồng. Tuy tôi không hiểu nhưng mới nghe thôi cũng đã biết đây chính là yêu xà độ kiếp, một khi thành công chúng sẽ trở thành yêu tiên. Nhưng...". Hắn nhìn dấu vết hai bên bờ sông, âm thầm nói: "Hai con yêu xà cùng độ kiếp một chỗ thật đúng là hiếm thấy."
"Yêu tiên...". Tiểu Mã kinh ngạc ngẩn người "Rất trâu bò có phải không?"
"Dĩ nhiên, trở thành yêu tiên hưởng thụ đãi ngộ của Địa tiên, đến Diêm Vương cũng không quản được."
Tiểu Mã: "Nói vậy chúng còn lợi hại hơn Thất bà bà nữa hả? Tôi nhớ cậu đã nói nó chỉ là yêu linh."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cái này không có liên quan gì đến tu vi, Thất bà bà là yêu quái tu tà, vĩnh viễn không thể thành yêu tiên, chỉ có yêu quái tu chánh mới có thể độ kiếp trở thành yêu tiên. Thế nhưng tu tà lại dễ hơn là tu chánh, cho nên Thất bà bà hấp thu tà khí nhiều năm như vậy, tu vi không thua kém gì yêu tiên đâu!"
Ba người vừa đi dọc theo bờ sông, Đàm Tiểu Tuệ vừa giới thiệu con sông này gọi là sông Thanh Long, đầu nguồn ở trên núi, chảy xuôi xuống dưới. Lúc trước đã từng có truyền thuyết về giao long, cho nên hai con yêu xà rất có khả năng đã trốn trong núi tu luyện đến một tu vi nhất định rồi mới cùng nhau độ kiếp.
Đi từ xế chiều tới tận lúc trời tối, ba người mới sắp ra khỏi rừng, họ nhìn thấy nước sông càng ngày chảy càng xiết hơn, lưu lượng vô cùng lớn. May mà trên bờ sông người ta đã xây đê đập che chắn cẩn thận.
Ba người đang bò lên trên đê thì đột nhiên một tia chớp từ trên cao lóe lên, sau đó là một tiếng sấm ầm ầm vang dội.
"Trời lại muốn mưa sao?". Tiểu Mã lo lắng tự hỏi, đây là vùng núi hoang vu, nhỡ trời mưa to thì lấy đâu ra chỗ trú.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn mặt sông đang gầm thét, nói: "Đây là do yêu xà độ kiếp, cũng thật khéo hai lần đều gặp được chúng, chẳng lẽ là có cơ duyên?". Hắn liền nhanh chân đi đến một chỗ đê cao, phía dưới nước sông cuồn cuộn, có thể thấy cách khoảng mười giây lại có một tia sét đánh xuống mặt nước, trong dòng nước cuốn lên cao có bốn đôi mắt màu xanh biếc sáng như đèn lồng lúc ẩn lúc hiện.
Tiểu Mã biết đó là mắt của yêu xà, hỏi Diệp Thiếu Dương, lập tức bị dọa cho vãi đái: "Con mắt to như vậy thì con rắn phải to như nào?"
Sét đánh càng lúc càng nhiều hơn, nước sông cũng bốc lên càng ngày càng cao, từng con sóng lớn đập ầm ầm vào trên đê. Tiểu Mã cảm giác mặt đất đang rung động, khẩn trương nói: "Tiểu Diệp tử, chúng ta đứng xa ra một chút được không, nếu còn đứng đây, chúng ta không bị sét đánh chết cũng sẽ bị sóng cuốn trôi mất!".
"Cậu đi trước đi, tôi còn phải làm một việc.". Diệp Thiếu Dương nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn mặt sông, cắn chót lưỡi, vẽ một tờ linh phù, cầm trong tay, sẵn sàng chuẩn bị hành động.
"Đây là phù gì vậy?". Tiểu Mã hỏi.
"Phong yêu phù.". Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, hít sâu một hơi, tuy nói Thiên sư Mao Sơn có tư cách thay trời phong ấn yêu thế nhưng hắn chưa từng làm việc này bao giờ, đến cả sư phụ Thanh Vân Tử của hắn cũng chưa từng làm, mà sách cổ cũng chỉ nhắc tới thời điểm chủ chốt nhất khi thiên kiếp đến mới có thể phong ấn yêu. Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút khẩn trương, nhỡ không thành thì ai biết sẽ có hậu quả gì?
Một lát sau, hắn nhìn thấy mỗi lần tia chớp đánh xuống thì lại có hai thân thể cực lớn từ dưới nước cuốn vào cùng một chỗ, muốn bay lên trên, có điều lại bị sấm sét đánh rơi xuống nước.
Tần suất bị đánh càng lúc càng nhanh dần, thế nhưng hai con thủy xà vẫn cứ cuốn vào nhau, bay lên rồi lại rơi xuống, cứ như vậy cho đến khi bị sấm sét đánh thương tích đầy mình cũng không chịu bỏ cuộc.
Máu tươi trên người chúng chảy xuống nhuộm đỏ cả nước sông, theo bọt nước bốc lên, khiến một mùi máu tươi tanh nồng xông vào mũi ba người.
"Hai con yêu xà này đang giúp đỡ cho nhau, thật là có tình có nghĩa.". Diệp Thiếu Dương thì thào nói.
Dịch: Thành Đạt
Biên: Lê Diệu Linh
"Giao long? Giao long là gì?" Tiểu Mã lập tức hỏi.
Tiểu Mã còn nói chưa dứt câu thì chợt “Ầm” một tiếng, một cột nước còn cao hơn trước kia phóng thẳng lên trời, khiến mặt đất rung chuyển.
"Ôi trời ơi, động đất à?". Tiểu Mã cả kinh nói.
Cột nước này cực lớn, xoay tròn ở phía trước xe hơn chục mét, không ngừng va một cây cầu, phát ra một tràng âm thanh kinh thiên động địa.
Tất cả hành khách trên xe đều sợ hãi, mọi người nghe theo lời kêu gọi của tài xế mà lần lượt xuống xe, quỳ xuống hai bên đường, miệng hô to "Là rồng ", "Chân Long thăng thiên"…
"Chuyện gì vậy?". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã nhìn nhau.
Vẻ mặt Đàm Tiểu Tuệ trang nghiêm hơn hẳn, nhắm mắt lại yên lặng cầu khẩn.
Ở chính giữa cột nước cực lớn kia có một âm thanh của một loài dã thú đang không ngừng gào thét, khiến mực nước dưới sông cũng không ngừng cao thêm tới mấy mét.
Không bao lâu sau, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh mẽ khiến cây cầu đá trên sông vỡ tung tóe, cột nước mạnh mẽ hạ xuống, mực nước mới nãy tăng lên cũng hạ theo, mọi người liền kinh ngạc phát hiện ra cây cầu duy nhất… đã bị phá hủy, khắp nơi đều là đá vỡ, chỉ còn sót lại một chân cầu không hoàn chỉnh vẫn đứng sừng sững ở đó.
Đoàn người thấy con đường phía trước bị chặn lại, ai nấy đều sững sờ, thế nhưng không ai dám lên tiếng phàn nàn. Tài xế gọi điện thoại cho quản lý giao thông địa phương kêu người tới tu sửa, sau đó cùng mọi người trở lên xe chờ đợi. Y nói cho mọi người biết rằng đây là một vùng rất vắng vẻ, ít nhất hai giờ nữa đội sửa đường mới tới, không biết phải mất khoảng bao lâu mới sửa xong cầu, thế nhưng đây là đường nhanh nhất qua núi, muốn đi đường vòng, họ phải đi thêm hơn 200~300 dặm nữa.
Sau khi thương lượng, mọi người trên xe quyết định chờ đội tu sửa giao thông tới xem bắc lại cầu mất bao lâu. Đến lúc đó mới quyết định chờ bắc cầu hay là đi đường vòng.
"Thật là xúi quẩy, lại mất thêm một ngày nữa!". Tiểu Mã phàn nàn nói.
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Hay là chúng ta xuống dưới đi bộ, đây là sông Thanh Long, nơi chúng ta muốn tới nằm ở phía hạ lưu, có thể đi đi đường mòn, đại khái chỉ khoảng mười mấy dặm nữa là tới."
"Tận mười mấy dặm!". Tiểu Mã có chút lưỡng lự.
"Vậy xuống xe thôi!". Diệp Thiếu Dương còn có dự định khác nên liền tìm tài xế dặn dò y nhất định phải đem thi thể Kim lão gia về nhà. Sau đó ba người xách hành lý rời đi trước ánh mắt chú ý của những người trên xe. Tài xế xe thấy bọn hắn đi về phía hạ lưu nên lập tức chạy xuống xe nhắc nhở bọn hắn đó là hướng mà giao long di chuyển, bảo bọn hắn tránh xa bờ sông ra một chút kẻo nguy hiểm đến tính mạng.
Ba người cám ơn rồi đi men theo chỗ nước cạn bên bờ sông.
Đi được một đoạn, Tiểu Mã nén không được tò mò, hỏi Đàm Tiểu Tuệ: "Tiểu Tuệ tỷ, rốt cuộc nó là loài ì?"
Đàm Tiểu Tuệ nhìn nước sông chảy xiết nói: "Các anh chưa từng nghe truyền thuyết về Giao long sao? Có những con đại xà tu luyện ở sâu trong vùng núi, vào lúc mưa lớn sẽ xuôi theo dòng nước lũ, di chuyển trên trăm dặm, nếu như trên đường đi không làm hại đến mạng người và hoa màu thì có thể sẽ độ kiếp thành công, trở thành loài rồng!"
Cô vừa nói vừa chỉ vào hai bên bờ sông cạn nước: "Các anh nhìn những dấu vết dưới mặt đất này đây, đây là dấu vết mà nó bò qua, khi nước chảy sẽ trở nên rõ ràng hơn... Ơ mà tại sao lại có hai dấu vết?". Đàm Tiểu Tuệ kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ có hai con rắn cùng nhau độ kiếp?"
“Thì là có hai con chứ sao!". Tiểu Mã nói: “Không thể tin được, chẳng lẽ trên đời này sthực sự có rồng?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi nói lại cho cậu một lần nữa, rồng có thật. Nhưng loại Giao long này không thể hóa rồng. Tuy tôi không hiểu nhưng mới nghe thôi cũng đã biết đây chính là yêu xà độ kiếp, một khi thành công chúng sẽ trở thành yêu tiên. Nhưng...". Hắn nhìn dấu vết hai bên bờ sông, âm thầm nói: "Hai con yêu xà cùng độ kiếp một chỗ thật đúng là hiếm thấy."
"Yêu tiên...". Tiểu Mã kinh ngạc ngẩn người "Rất trâu bò có phải không?"
"Dĩ nhiên, trở thành yêu tiên hưởng thụ đãi ngộ của Địa tiên, đến Diêm Vương cũng không quản được."
Tiểu Mã: "Nói vậy chúng còn lợi hại hơn Thất bà bà nữa hả? Tôi nhớ cậu đã nói nó chỉ là yêu linh."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cái này không có liên quan gì đến tu vi, Thất bà bà là yêu quái tu tà, vĩnh viễn không thể thành yêu tiên, chỉ có yêu quái tu chánh mới có thể độ kiếp trở thành yêu tiên. Thế nhưng tu tà lại dễ hơn là tu chánh, cho nên Thất bà bà hấp thu tà khí nhiều năm như vậy, tu vi không thua kém gì yêu tiên đâu!"
Ba người vừa đi dọc theo bờ sông, Đàm Tiểu Tuệ vừa giới thiệu con sông này gọi là sông Thanh Long, đầu nguồn ở trên núi, chảy xuôi xuống dưới. Lúc trước đã từng có truyền thuyết về giao long, cho nên hai con yêu xà rất có khả năng đã trốn trong núi tu luyện đến một tu vi nhất định rồi mới cùng nhau độ kiếp.
Đi từ xế chiều tới tận lúc trời tối, ba người mới sắp ra khỏi rừng, họ nhìn thấy nước sông càng ngày chảy càng xiết hơn, lưu lượng vô cùng lớn. May mà trên bờ sông người ta đã xây đê đập che chắn cẩn thận.
Ba người đang bò lên trên đê thì đột nhiên một tia chớp từ trên cao lóe lên, sau đó là một tiếng sấm ầm ầm vang dội.
"Trời lại muốn mưa sao?". Tiểu Mã lo lắng tự hỏi, đây là vùng núi hoang vu, nhỡ trời mưa to thì lấy đâu ra chỗ trú.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nhìn mặt sông đang gầm thét, nói: "Đây là do yêu xà độ kiếp, cũng thật khéo hai lần đều gặp được chúng, chẳng lẽ là có cơ duyên?". Hắn liền nhanh chân đi đến một chỗ đê cao, phía dưới nước sông cuồn cuộn, có thể thấy cách khoảng mười giây lại có một tia sét đánh xuống mặt nước, trong dòng nước cuốn lên cao có bốn đôi mắt màu xanh biếc sáng như đèn lồng lúc ẩn lúc hiện.
Tiểu Mã biết đó là mắt của yêu xà, hỏi Diệp Thiếu Dương, lập tức bị dọa cho vãi đái: "Con mắt to như vậy thì con rắn phải to như nào?"
Sét đánh càng lúc càng nhiều hơn, nước sông cũng bốc lên càng ngày càng cao, từng con sóng lớn đập ầm ầm vào trên đê. Tiểu Mã cảm giác mặt đất đang rung động, khẩn trương nói: "Tiểu Diệp tử, chúng ta đứng xa ra một chút được không, nếu còn đứng đây, chúng ta không bị sét đánh chết cũng sẽ bị sóng cuốn trôi mất!".
"Cậu đi trước đi, tôi còn phải làm một việc.". Diệp Thiếu Dương nói xong, ánh mắt lấp lánh nhìn mặt sông, cắn chót lưỡi, vẽ một tờ linh phù, cầm trong tay, sẵn sàng chuẩn bị hành động.
"Đây là phù gì vậy?". Tiểu Mã hỏi.
"Phong yêu phù.". Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm nói, hít sâu một hơi, tuy nói Thiên sư Mao Sơn có tư cách thay trời phong ấn yêu thế nhưng hắn chưa từng làm việc này bao giờ, đến cả sư phụ Thanh Vân Tử của hắn cũng chưa từng làm, mà sách cổ cũng chỉ nhắc tới thời điểm chủ chốt nhất khi thiên kiếp đến mới có thể phong ấn yêu. Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút khẩn trương, nhỡ không thành thì ai biết sẽ có hậu quả gì?
Một lát sau, hắn nhìn thấy mỗi lần tia chớp đánh xuống thì lại có hai thân thể cực lớn từ dưới nước cuốn vào cùng một chỗ, muốn bay lên trên, có điều lại bị sấm sét đánh rơi xuống nước.
Tần suất bị đánh càng lúc càng nhanh dần, thế nhưng hai con thủy xà vẫn cứ cuốn vào nhau, bay lên rồi lại rơi xuống, cứ như vậy cho đến khi bị sấm sét đánh thương tích đầy mình cũng không chịu bỏ cuộc.
Máu tươi trên người chúng chảy xuống nhuộm đỏ cả nước sông, theo bọt nước bốc lên, khiến một mùi máu tươi tanh nồng xông vào mũi ba người.
"Hai con yêu xà này đang giúp đỡ cho nhau, thật là có tình có nghĩa.". Diệp Thiếu Dương thì thào nói.
/3055
|