Diệp Thiếu Dương nhún vai, nói: “Ngươi vẫn là làm chính sự trước đi, ngươi nếu có thể sống sót thì bàn tiếp.”
“Ngươi!”
“Hiểu Vũ!” Quỷ di từ trong đám người đi ra, quát một tiếng, lại liếc Diệp Thiếu Dương một cái, dạy dỗ Trần Hiểu Vũ: “Đại sự ở phía trước, không thể lỗ mãng.”
Trương Hiểu Hàn cũng cười lạnh liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nói với Trần Hiểu Vũ: “Hiểu Vũ sư đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi càng ngày càng không có chí khí, cùng một người bất nhập lưu, có cái gì phải tức giận?”
Trần Hiểu Vũ nói: “Ngươi là không biết hắn trước đó kiêu ngạo bao nhiêu, may mắn phá vài cái trận pháp, thực cho rằng bản thân là nhất đại tông sư rồi.”
Trương Hiểu Hàn nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, thường thường càng là loại người này, công phu mồm mép càng ghê gớm… Hắn nếu là thật có thực lực, hôm nay nên quyết1đấu với ngươi, cần gì tìm lý do.”
“Nói cũng đúng.” Trần Hiểu Vũ chỉ vào Diệp Thiếu Dương, “Sự tình chấm dứt, ta chờ ngươi, ta xem ngươi đến lúc đó còn có cái gì để nói.”
“Ta chờ.” Diệp Thiếu Dương trái lại cũng không tức giận.
“Thiếu Dương.” Một thanh âm nhu hòa truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Diệu Tâm chen tới.
“Muội tử đã lâu không gặp.” Diệp Thiếu Dương cười hì hì chào hỏi với cô.
Cái mồm mép này, càng khiến Trần Hiểu Vũ và Trương Hiểu Hàn khó chịu, nhưng trong lòng cũng càng thêm nhận định hắn chính là tiểu nhân vật, nhiều nhất chỉ biết chút công phu đầu cơ trục lợi.
“Anh tên Diệp Thiếu Dương?” Một thanh âm non nớt truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là Thanh Vân Tử, phía sau còn sư phụ hắn Phục Minh Tử đi theo.
“Không không, đây là dùng tên giả, cậu cũng không nên nhớ kỹ5tên của tôi!”
Diệp Thiếu Dương sợ tên mình bị Thanh Vân Tử nhớ kỹ, nếu hắn trí nhớ tốt, mấy chục năm sau lại gặp được mình, chẳng phải là sẽ kỳ quái.
“Diệp đạo trưởng, buổi tối chuyện ngày đó, cảm ơn anh.” Thanh Vân Tử hướng Diệp Thiếu Dương cúi đầu hành lễ.
“Không được đâu tổ tông của tôi!”
Hai đầu gối Diệp Thiếu Dương mềm nhũn muốn quỳ xuống, trái lại đem đám người Thanh Vân Tử dọa giật mình.
Diệp Thiếu Dương tuy luôn luôn không lớn không nhỏ với Thanh Vân Tử, nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngoài miệng hay nói giỡn trêu lão gia tử, trong xương tủy vẫn cực kỳ tôn trọng sư đạo. Thiên hạ này chỉ có đồ đệ hành lễ với sư phụ, để sư phụ hành lễ mình, thật sự là chuyện giảm thọ.
Diệp Thiếu Dương vừa đem Thanh Vân Tử đỡ dậy, ngẩng đầu nhìn, Phục Minh Tử đi đến trước mặt, ánh mắt uy3nghiêm dừng ở trên mặt hắn, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng gã cười cười.
“Có chuyện gì?”
“Đêm qua, ngươi chạy rất nhanh nha.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ta không thể không chạy.”
“Ngươi cũng biết sợ?”
“Không phải sợ. Ta nếu là đánh tiếp, lo lắng tổn hại thể diện của ngươi.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn chắp chắp tay, “Ngày hôm qua đắc tội rồi.”
Phục Minh Tử sững sờ nhìn hắn, ý tứ này… Nếu ngày hôm qua tiếp tục đánh, mình còn không phải đối thủ của gã?
Hậu sinh thật cuồng!
Phục Minh Tử giận không thể át, nhưng câu bồi tồi phía sau của Diệp Thiếu Dương, lại khiến hắn không thể phát tác, hừ một tiếng nói: “Hôm qua vội vàng, quả thực không có thời gian lãnh giáo cao chiêu, chờ xong việc nơi đây, bần đạo cũng muốn lãnh giáo một phen.”
Diệp Thiếu Dương khom mình hành lễ, nói: “Ta nói giỡn, không dám không dám. Tổ sư tương lai có thể3chiếu cố Thanh Vân Tử nhiều hơn chút, tại hạ đã vô cùng cảm kích.”
“Ngươi là người thế nào của nó?”
“Ta là bà con xa thân thích cậu ấy.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Thanh Vân Tử, ý tứ bảo hắn không cần vạch trần.
Phục Minh Tử còn muốn hỏi nữa, đột nhiên một tiếng nổ vang từ phương hướng sơn môn truyền đến, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, trong đó một đạo linh quang phóng lên cao, giống như pháo hoa ở không trung tản ra, hợp thành một chữ “Sắc” thật lớn.
Đây là một loại tín hiệu của giới pháp thuật, khi có nhiều môn phái hiệp đồng hợp tác, khu ma hàng yêu, ở trong lúc khai quang, sẽ thi triển loại pháp thuật này, cái này giống như là nổ súng cảnh báo, tạo ra tác dụng chấn nhiếp, muốn cho đối phương đầu hàng, nhưng đã thực sự đến một bước này, bình thường đối5phương là sẽ không đầu hàng, hơn nữa loại pháp thuật kiểu nghi thức này, thi pháp rất chậm, ngược lại dễ dàng cho đối phương một loại nhắc nhở “chúng ta đến đây”, đối phương có thể chạy thì có thể chạy rồi.
Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn luôn cảm thấy loại hành vi này rất ngu ngốc, cũng rất vô dụng, ở thời đại kia của mình, loại nghi thức này trên cơ bản là không có ai dùng, nhưng hôm nay, lúc này nơi đây, dùng ở nơi này lại là cực kỳ thích hợp, trên danh nghĩa là cho các đạo sĩ kia trên Đào Hoa Sơn xem, trên thực tế lại là trước mặt các đại môn phái thể hiện uy phong, làm màu một phen.
Chờ chữ “Sắc” thật lớn kia trên bầu trời biến mất, Quỷ di thét ra lệnh một tiếng: “Tế tổ!”
Lập tức dẫn dắt đám người Trương Hiểu Hàn đi đến trước pháp đàn, kéo ra4một bức tranh, treo ở trên cột cờ phía trước pháp đàn. Tranh này ít nhất dài hai ba mét, chỉ có một đầu treo ở trên cột cờ, lại không vẫy không lay, pháp sư đứng ở phía sau lập tức ‘Vù’ một cái vây lên, Diệp Thiếu Dương cũng kẹp ở trong đám người vây xem, thò đầu nhìn lại.
Đây là một hình người thật lớn, chỉ có hai loại màu sắc vàng óng ánh cùng đỏ đậm, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đây là thác ấn xuống.
Đây là một loại thác ấn thuật của giới pháp thuật, trước tìm một bức tượng thần cung phụng lâu ngày, khai quang thông linh, sau đó ở trên tượng thần che giấy, bình thường đều là dùng da dê hoặc là trang giấy không dễ mục nát, dính sát vào ở trên tượng thần, sau đó dùng bao gói bọc thuốc màu, gõ từng chút một, cùng lúc gõ, còn cần tụng kinh, trải qua loại trình tự này, đem tượng thần không sai chút nào thác ấn ở trên trang giấy.
Màu vàng tươi là bột vàng, đỏ là chu sa, bột vàng đại biểu kim thân, thể hiện trang nghiêm, chu sa không cần phải nói, là pháp dược giới pháp thuật thường dùng nhất, tượng thần dùng chu sa thác ấn xuống, càng thêm có linh tính, bách tà bất xâm.
Thác ấn xuống hình người như vậy, nghe nói có linh lực giống với bản tôn tượng thần. Loại bức họa thác ấn xuống này, bình thường đều là cho tín đồ mang về tế bái dùng, nhưng có một số bức họa thác ấn xuống, còn có chút công dụng đặc thù.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, trên bức họa này là một nữ tử, mặc đồ trang trọng, nhìn qua có chút giống mũ phượng khăn quàng vai, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt rất đoan trang, làm người ta không dám khinh nhờn, lộ ra một loại khí tức chỉ có thần mới có.
“Đây là ai?” Diệp Thiếu Dương thấp giọng hỏi.
Bọn người Đạo Uyên Chân Nhân và Mao Tiểu Phương đều lắc lắc đầu, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này.
“Tinh Nguyệt Nô…” Diệu Tâm nói, “Ngô Đồng từng nói với tôi bộ dáng Tinh Nguyệt Nô, rất giống với trên tranh.”
Thì ra đây là Tinh Nguyệt Nô…
Một trong mấy vị cường giả nổi tiếng nhất pháp thuật công hội. Nghe nói, thực lực của cô ta ở toàn bộ pháp thuật công hội không phải mạnh nhất, nhưng quyền thế cực lớn, địa vị tương đương với quản gia của pháp thuật công hội, nhất là mọi chuyện có liên quan với nhân gian, đều là cô ta trù tính chung phụ trách.
Trăm ngàn năm qua, cô ta chiêu thu môn đồ rộng rãi, người, quỷ, yêu, tà linh, các loại sinh linh đều có, chỉ cần là cô ta nhìn trúng, ai đến cũng không từ chối. Bởi vậy, giống Tào Vũ Hưng loại trình độ đó, cũng có thể tự xưng là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, nhưng hắn có thể ngay cả mặt của Tinh Nguyệt Nô cũng chưa từng gặp.
“Ngươi!”
“Hiểu Vũ!” Quỷ di từ trong đám người đi ra, quát một tiếng, lại liếc Diệp Thiếu Dương một cái, dạy dỗ Trần Hiểu Vũ: “Đại sự ở phía trước, không thể lỗ mãng.”
Trương Hiểu Hàn cũng cười lạnh liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nói với Trần Hiểu Vũ: “Hiểu Vũ sư đệ, không phải ta nói ngươi, ngươi càng ngày càng không có chí khí, cùng một người bất nhập lưu, có cái gì phải tức giận?”
Trần Hiểu Vũ nói: “Ngươi là không biết hắn trước đó kiêu ngạo bao nhiêu, may mắn phá vài cái trận pháp, thực cho rằng bản thân là nhất đại tông sư rồi.”
Trương Hiểu Hàn nói: “Ngươi phải nhớ kỹ, thường thường càng là loại người này, công phu mồm mép càng ghê gớm… Hắn nếu là thật có thực lực, hôm nay nên quyết1đấu với ngươi, cần gì tìm lý do.”
“Nói cũng đúng.” Trần Hiểu Vũ chỉ vào Diệp Thiếu Dương, “Sự tình chấm dứt, ta chờ ngươi, ta xem ngươi đến lúc đó còn có cái gì để nói.”
“Ta chờ.” Diệp Thiếu Dương trái lại cũng không tức giận.
“Thiếu Dương.” Một thanh âm nhu hòa truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là Diệu Tâm chen tới.
“Muội tử đã lâu không gặp.” Diệp Thiếu Dương cười hì hì chào hỏi với cô.
Cái mồm mép này, càng khiến Trần Hiểu Vũ và Trương Hiểu Hàn khó chịu, nhưng trong lòng cũng càng thêm nhận định hắn chính là tiểu nhân vật, nhiều nhất chỉ biết chút công phu đầu cơ trục lợi.
“Anh tên Diệp Thiếu Dương?” Một thanh âm non nớt truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là Thanh Vân Tử, phía sau còn sư phụ hắn Phục Minh Tử đi theo.
“Không không, đây là dùng tên giả, cậu cũng không nên nhớ kỹ5tên của tôi!”
Diệp Thiếu Dương sợ tên mình bị Thanh Vân Tử nhớ kỹ, nếu hắn trí nhớ tốt, mấy chục năm sau lại gặp được mình, chẳng phải là sẽ kỳ quái.
“Diệp đạo trưởng, buổi tối chuyện ngày đó, cảm ơn anh.” Thanh Vân Tử hướng Diệp Thiếu Dương cúi đầu hành lễ.
“Không được đâu tổ tông của tôi!”
Hai đầu gối Diệp Thiếu Dương mềm nhũn muốn quỳ xuống, trái lại đem đám người Thanh Vân Tử dọa giật mình.
Diệp Thiếu Dương tuy luôn luôn không lớn không nhỏ với Thanh Vân Tử, nhưng cũng chỉ giới hạn ở ngoài miệng hay nói giỡn trêu lão gia tử, trong xương tủy vẫn cực kỳ tôn trọng sư đạo. Thiên hạ này chỉ có đồ đệ hành lễ với sư phụ, để sư phụ hành lễ mình, thật sự là chuyện giảm thọ.
Diệp Thiếu Dương vừa đem Thanh Vân Tử đỡ dậy, ngẩng đầu nhìn, Phục Minh Tử đi đến trước mặt, ánh mắt uy3nghiêm dừng ở trên mặt hắn, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu hướng gã cười cười.
“Có chuyện gì?”
“Đêm qua, ngươi chạy rất nhanh nha.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ta không thể không chạy.”
“Ngươi cũng biết sợ?”
“Không phải sợ. Ta nếu là đánh tiếp, lo lắng tổn hại thể diện của ngươi.” Diệp Thiếu Dương hướng hắn chắp chắp tay, “Ngày hôm qua đắc tội rồi.”
Phục Minh Tử sững sờ nhìn hắn, ý tứ này… Nếu ngày hôm qua tiếp tục đánh, mình còn không phải đối thủ của gã?
Hậu sinh thật cuồng!
Phục Minh Tử giận không thể át, nhưng câu bồi tồi phía sau của Diệp Thiếu Dương, lại khiến hắn không thể phát tác, hừ một tiếng nói: “Hôm qua vội vàng, quả thực không có thời gian lãnh giáo cao chiêu, chờ xong việc nơi đây, bần đạo cũng muốn lãnh giáo một phen.”
Diệp Thiếu Dương khom mình hành lễ, nói: “Ta nói giỡn, không dám không dám. Tổ sư tương lai có thể3chiếu cố Thanh Vân Tử nhiều hơn chút, tại hạ đã vô cùng cảm kích.”
“Ngươi là người thế nào của nó?”
“Ta là bà con xa thân thích cậu ấy.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Thanh Vân Tử, ý tứ bảo hắn không cần vạch trần.
Phục Minh Tử còn muốn hỏi nữa, đột nhiên một tiếng nổ vang từ phương hướng sơn môn truyền đến, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, trong đó một đạo linh quang phóng lên cao, giống như pháo hoa ở không trung tản ra, hợp thành một chữ “Sắc” thật lớn.
Đây là một loại tín hiệu của giới pháp thuật, khi có nhiều môn phái hiệp đồng hợp tác, khu ma hàng yêu, ở trong lúc khai quang, sẽ thi triển loại pháp thuật này, cái này giống như là nổ súng cảnh báo, tạo ra tác dụng chấn nhiếp, muốn cho đối phương đầu hàng, nhưng đã thực sự đến một bước này, bình thường đối5phương là sẽ không đầu hàng, hơn nữa loại pháp thuật kiểu nghi thức này, thi pháp rất chậm, ngược lại dễ dàng cho đối phương một loại nhắc nhở “chúng ta đến đây”, đối phương có thể chạy thì có thể chạy rồi.
Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương vẫn luôn cảm thấy loại hành vi này rất ngu ngốc, cũng rất vô dụng, ở thời đại kia của mình, loại nghi thức này trên cơ bản là không có ai dùng, nhưng hôm nay, lúc này nơi đây, dùng ở nơi này lại là cực kỳ thích hợp, trên danh nghĩa là cho các đạo sĩ kia trên Đào Hoa Sơn xem, trên thực tế lại là trước mặt các đại môn phái thể hiện uy phong, làm màu một phen.
Chờ chữ “Sắc” thật lớn kia trên bầu trời biến mất, Quỷ di thét ra lệnh một tiếng: “Tế tổ!”
Lập tức dẫn dắt đám người Trương Hiểu Hàn đi đến trước pháp đàn, kéo ra4một bức tranh, treo ở trên cột cờ phía trước pháp đàn. Tranh này ít nhất dài hai ba mét, chỉ có một đầu treo ở trên cột cờ, lại không vẫy không lay, pháp sư đứng ở phía sau lập tức ‘Vù’ một cái vây lên, Diệp Thiếu Dương cũng kẹp ở trong đám người vây xem, thò đầu nhìn lại.
Đây là một hình người thật lớn, chỉ có hai loại màu sắc vàng óng ánh cùng đỏ đậm, Diệp Thiếu Dương vừa thấy liền biết, đây là thác ấn xuống.
Đây là một loại thác ấn thuật của giới pháp thuật, trước tìm một bức tượng thần cung phụng lâu ngày, khai quang thông linh, sau đó ở trên tượng thần che giấy, bình thường đều là dùng da dê hoặc là trang giấy không dễ mục nát, dính sát vào ở trên tượng thần, sau đó dùng bao gói bọc thuốc màu, gõ từng chút một, cùng lúc gõ, còn cần tụng kinh, trải qua loại trình tự này, đem tượng thần không sai chút nào thác ấn ở trên trang giấy.
Màu vàng tươi là bột vàng, đỏ là chu sa, bột vàng đại biểu kim thân, thể hiện trang nghiêm, chu sa không cần phải nói, là pháp dược giới pháp thuật thường dùng nhất, tượng thần dùng chu sa thác ấn xuống, càng thêm có linh tính, bách tà bất xâm.
Thác ấn xuống hình người như vậy, nghe nói có linh lực giống với bản tôn tượng thần. Loại bức họa thác ấn xuống này, bình thường đều là cho tín đồ mang về tế bái dùng, nhưng có một số bức họa thác ấn xuống, còn có chút công dụng đặc thù.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, trên bức họa này là một nữ tử, mặc đồ trang trọng, nhìn qua có chút giống mũ phượng khăn quàng vai, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt rất đoan trang, làm người ta không dám khinh nhờn, lộ ra một loại khí tức chỉ có thần mới có.
“Đây là ai?” Diệp Thiếu Dương thấp giọng hỏi.
Bọn người Đạo Uyên Chân Nhân và Mao Tiểu Phương đều lắc lắc đầu, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này.
“Tinh Nguyệt Nô…” Diệu Tâm nói, “Ngô Đồng từng nói với tôi bộ dáng Tinh Nguyệt Nô, rất giống với trên tranh.”
Thì ra đây là Tinh Nguyệt Nô…
Một trong mấy vị cường giả nổi tiếng nhất pháp thuật công hội. Nghe nói, thực lực của cô ta ở toàn bộ pháp thuật công hội không phải mạnh nhất, nhưng quyền thế cực lớn, địa vị tương đương với quản gia của pháp thuật công hội, nhất là mọi chuyện có liên quan với nhân gian, đều là cô ta trù tính chung phụ trách.
Trăm ngàn năm qua, cô ta chiêu thu môn đồ rộng rãi, người, quỷ, yêu, tà linh, các loại sinh linh đều có, chỉ cần là cô ta nhìn trúng, ai đến cũng không từ chối. Bởi vậy, giống Tào Vũ Hưng loại trình độ đó, cũng có thể tự xưng là đệ tử của Tinh Nguyệt Nô, nhưng hắn có thể ngay cả mặt của Tinh Nguyệt Nô cũng chưa từng gặp.
/3055
|