Đây là Xích Nguyệt La Sát?
Ở trên đường đến đây, Mỹ Hoa đã phổ cập khoa học một phen cho Diệp Thiếu Dương, Thái m sơn có bốn đại la sát, phân biệt là Xích Nguyệt La Sát, Huyết Hà La Sát, Ngọc Diện La Sát, còn có một cái tên không biết.
Xích Nguyệt La Sát này, là một trong hai người thực lực mạnh nhất trong tứ đại da sát, nổi danh ngang với Huyết Hà La Sát, tuy mọi người đều là la sát, nhưng Ngọc Diện La Sát so với hai vị này ở trên thực lực cũng phải thua kém không ít.
Ngọc Diện La Sát, từng theo Tuyết Ma cùng nhau đuổi giết Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn chưa gặp được, ở ngoài cổ mộ đã bị Đạo Phong cùng Tiểu Mã ngăn cản. Về sau Tiểu Mã từng khoe khoang với hắn, đem Ngọc Diện La Sát đùa giỡn. Diệp Thiếu Dương còn cho rằng cậu ta là chém gió.
Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, nghe thấy hai chữ la sát, trong lòng liền run rẩy, nhớ tới một cái tên đã lâu lắm rồi: Quỷ Mẫu La Sát!
Đều gọi là la sát, Diệp Thiếu Dương cũng không biết giữa bọn họ có cái gì quan hệ không. Nhưng Quỷ Mẫu La Sát, lúc trước đã từng lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý…
“Xích Nguyệt La Sát?” Diệp Thiếu Dương nhìn nữ tử kia trên ụ đất, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Xích Nguyệt La Sát chuyển qua trên mặt hắn, sắc mặt vốn bình tĩnh đột nhiên thay đổi,
kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi… Sao lại ở chỗ này?” Lần này hỏi Diệp Thiếu Dương giật mình ngược lại, nghiêm túc đánh giá cô ta một hồi, vuốt cằm nói: “Hai ta quen nhau? Sao ta không có ấn tượng.”
Xích Nguyệt La Sát ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn hồi lâu, tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Ngươi có phải họ Diệp hay không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Quả thật đúng.” Xích Nguyệt La Sát trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi là hậu nhân của Diệp Thiên Sư.”
“Diệp Thiên Sư?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi nói là Diệp Pháp Thiện? Ngươi sao biết ta là hậu nhân của ông ấy?”
Xích Nguyệt La Sát cười lạnh: “Người đã là hậu nhân của hắn, vậy thì không thể lưu người lại, thà giết lầm, không bỏ sót.” Nói xong câu đó, Xích Nguyệt La Sát dang đôi tay, toàn thân đột nhiên toát ra hào quang màu bạc, dùng sức run lên, giống như vảy vỡ vụn ra, từ trên người ùn ùn bay xuống, hướng đoàn người Diệp Thiếu Dương điên cuồng cuốn tới.
“Đã lâu chưa từng giết pháp sư nhân gian… Các người cùng lên đi.”
“Móa! Thực Con mẹ nó làm màu!” Tứ Bảo tức giận mắng một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Quy củ cũ, tôi tank, các cậu lên?
“Đừng vội, trước xem chiêu số một chút. Tôi trái lại muốn nhìn một chút, một mình cô ta đánh chúng ta nhiều như vậy thế nào.” Diệp Thiếu Dương nói xong, đánh ra mấy tấm linh phù, niệm chú hình thành đèn kéo quân, đem tất cả đoàn người đều vây lại.
Những mảnh vỡ màu bạc kia ùn ùn kéo đến, ở nháy mắt tiếp xúc đến đèn kéo quân, phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa thiêu đốt đèn kéo quân, kết quả đèn kéo quân ngay cả mười giây cũng không kiên trì được, đã bị tà khí mang theo trên mảnh vỡ dập tắt.
“Con mẹ nó chứ, quả nhiên trâu bò!” Đám người Diệp Thiếu Dương vội vàng làm phép phòng ngự, nhưng những mảnh vỡ kia chưa lập tức tiến lên công kích bọn họ, mà là vòng quanh bọn họ bắt đầu xoay tròn, không ngùng phóng ra tà khí, Diệp Thiếu Dương ném tới một nắm đậu đồng, kết quả còn chưa tới trước mặt đã xèo một tiếng rơi xuống toàn bộ.
“Cậu cũng thật là, cũng lúc nào rồi, còn dùng những thủ đoạn đối phó quỷ da lông ngắn đó!” Tứ Bảo trách mắng.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, tôi là thứ cường độ những mảnh vỡ kia. Không thể phá vỡ nha.”
“Cô ta không phải muốn công kích chúng ta, là muốn đem chúng ta vây khốn.” Lâm Tam Sinh trấn định quan sát bốn phía, đưa ra phán đoán.
Mao Tiểu Phương hướng trên đất nhổ ngụm nước miếng, mắng: “Thật sự là bút tích rất lớn, chẳng lẽ muốn đem chúng ta thu thập hết không sót một ai? Tôi không tin, chúng ta nhiều người như vậy, đánh không lại một mình
à?”
Kết quả tựa như là vì phản bác lời Mao Tiểu Phương nói, phía trước thấy khô của Xạ Nguyệt lại bắt đầu lay động, trên cổ xuất hiện càng nhiều vết thương hơn, mỗi một cái đều có đầu chui ra, nhưng so với Xích Nguyệt La Sát đi ra thoải mái hơn nhiều, một cái tiếp một cái, tổng cộng đi ra mười mấy tà vật. Đám người Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, có mấy kẻ là âm khói tướng quân, còn có mấy kẻ bộ dạng nhìn qua là biết hung thần ác sát, như chọi trâu chọi chó, cũng không biết lai lịch thế nào, tên nào cũng đỏ bừng mắt, khóe miệng chảy nước dãi, nhìn qua cực kỳ tà ác cùng cuồng bạo.
Sau khi mười mấy tà vật này đi ra, một tên cuối cùng có thể là tu vi quá mạnh, xuyên qua hư không tương đối lao lực, thời điểm từ Xích Nguyệt La Sát đi ra, như sinh con chui một lúc lâu mới ra, lại là một hòa thượng, không có lông mày râu ria, mặt trắng trơn bóng, nhưng nhìn qua rất hung ác, da đầu lại mấp máy, giống như phía dưới có cái gì vậy.
Hòa thượng này vừa ra, ánh mắt hung tàn lập tức hướng đám người Diệp Thiếu Dương đảo qua, sau đó hướng Xích Nguyệt La Sát nói: “Đại nương nương triệu hồi chúng ta đến, lại là vì những phàm nhân này?”
Giọng điệu cực kỳ khinh thường.
Xích Nguyệt La Sát chỉ chỉ Ngô Đồng: “Vị này, là người chúng ta muốn dẫn đi, cần phải giết, mang đi hồn phách cô ta là được.” Ngón tay lại nhắm ngay Diệp Thiếu Dương, “Một vị này, lại là niềm vui ngoài ý muốn, vị này là hậu nhân của Diệp Thiên Sư, giết hắn, chặt đứt niệm tưởng của Diệp Thiên Sư, nhất tuyệt hậu hoạn!”
“Hậu hoạn cái gì, ông ấy có niệm tưởng gì?” Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.
“Hắc hắc, người lại đây, để bần tăng nói cho ngươi.” Tăng nhân tà ác kia nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Ghé cái đại gia người, có chim người tới đi.”
Hòa thượng cười ha ha, “Vậy đã gọi đại gia rồi?”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn về phía Tứ Bảo bọn họ, nói: “Hòa thượng này chỉ số thông minh có vấn đề?”
“Có thể là ở Thái m sơn lâu, nghe không hiểu tiếng người. Mắng hắn còn tưởng rằng là khen hắn.”
Diệp Thiếu Dương vốn định chế nhạo hòa thượng kia vài câu nữa, chọc giận hắn hơn nữa, nhưng nghe xong Tứ Bảo nói, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: hòa thượng này, còn có Xích Nguyệt La Sát, còn có các tà vật Thái m son kia, vì sao đều biết nói tiếng người, tuy không phải Hán ngữ tiêu chuẩn đi ( có chút ngắc ngứ), nhưng ít ra có thể làm người ta nghe hiểu được, nếu nói bọn hắn từng nán lại ở nhân gian, vậy thì thôi, nhưng rất nhiều tà vật Thái m sơn đều là chưa từng tới nhân gian, bọn chúng vì sao có thể nói ngôn ngữ nhân loại?
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một loại khả năng, nhưng hiện nay căn bản không có thời gian suy nghĩ sâu hơn nữa, bên kia Đạo Uyên Chân Nhân nhắc nhở mọi người: “Đến thêm một tên!”
Đoàn người quay đầu nhìn lại có một bóng người từ trong cổ Xạ Nguyệt chui ra, đầu Xạ Nguyệt đã không còn nữa, thân thể cũng đã sớm bị chèn ép hỏng rồi, chỉ có thể nhìn thấy một luồng khí đen tím, xoay tròn giống như vòng xoáy tinh vân.
Kẻ cuối cùng đi ra này, thế mà lại là một tà vật trang phục thư sinh, so sánh với hòa thượng hung thần ác sát và Xích Nguyệt La Sát thân đầy tà khí, nhìn qua cực kỳ nho nhã, là thư sinh, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, đầu đội khăn vuông, bên hông treo một thanh kiếm, mặc trường bào màu trắng, sau khi đi ra, lập tức bay tới bên người Xích Nguyệt La Sát, gọi một tiếng: “Nguyệt Hoa.”
Thanh âm rất mềm mại, Diệp Thiếu Dương hóng hớt lập tức hoài nghi hai người này khẳng định quan hệ không bình thường.
Ở trên đường đến đây, Mỹ Hoa đã phổ cập khoa học một phen cho Diệp Thiếu Dương, Thái m sơn có bốn đại la sát, phân biệt là Xích Nguyệt La Sát, Huyết Hà La Sát, Ngọc Diện La Sát, còn có một cái tên không biết.
Xích Nguyệt La Sát này, là một trong hai người thực lực mạnh nhất trong tứ đại da sát, nổi danh ngang với Huyết Hà La Sát, tuy mọi người đều là la sát, nhưng Ngọc Diện La Sát so với hai vị này ở trên thực lực cũng phải thua kém không ít.
Ngọc Diện La Sát, từng theo Tuyết Ma cùng nhau đuổi giết Diệp Thiếu Dương, nhưng hắn chưa gặp được, ở ngoài cổ mộ đã bị Đạo Phong cùng Tiểu Mã ngăn cản. Về sau Tiểu Mã từng khoe khoang với hắn, đem Ngọc Diện La Sát đùa giỡn. Diệp Thiếu Dương còn cho rằng cậu ta là chém gió.
Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, nghe thấy hai chữ la sát, trong lòng liền run rẩy, nhớ tới một cái tên đã lâu lắm rồi: Quỷ Mẫu La Sát!
Đều gọi là la sát, Diệp Thiếu Dương cũng không biết giữa bọn họ có cái gì quan hệ không. Nhưng Quỷ Mẫu La Sát, lúc trước đã từng lưu lại cho hắn bóng ma tâm lý…
“Xích Nguyệt La Sát?” Diệp Thiếu Dương nhìn nữ tử kia trên ụ đất, lên tiếng hỏi.
Ánh mắt Xích Nguyệt La Sát chuyển qua trên mặt hắn, sắc mặt vốn bình tĩnh đột nhiên thay đổi,
kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi… Sao lại ở chỗ này?” Lần này hỏi Diệp Thiếu Dương giật mình ngược lại, nghiêm túc đánh giá cô ta một hồi, vuốt cằm nói: “Hai ta quen nhau? Sao ta không có ấn tượng.”
Xích Nguyệt La Sát ánh mắt nghi hoặc đánh giá hắn hồi lâu, tựa như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói: “Ngươi có phải họ Diệp hay không?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Quả thật đúng.” Xích Nguyệt La Sát trầm ngâm một hồi, nói: “Ngươi là hậu nhân của Diệp Thiên Sư.”
“Diệp Thiên Sư?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên tỉnh ngộ, “Ngươi nói là Diệp Pháp Thiện? Ngươi sao biết ta là hậu nhân của ông ấy?”
Xích Nguyệt La Sát cười lạnh: “Người đã là hậu nhân của hắn, vậy thì không thể lưu người lại, thà giết lầm, không bỏ sót.” Nói xong câu đó, Xích Nguyệt La Sát dang đôi tay, toàn thân đột nhiên toát ra hào quang màu bạc, dùng sức run lên, giống như vảy vỡ vụn ra, từ trên người ùn ùn bay xuống, hướng đoàn người Diệp Thiếu Dương điên cuồng cuốn tới.
“Đã lâu chưa từng giết pháp sư nhân gian… Các người cùng lên đi.”
“Móa! Thực Con mẹ nó làm màu!” Tứ Bảo tức giận mắng một tiếng, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Quy củ cũ, tôi tank, các cậu lên?
“Đừng vội, trước xem chiêu số một chút. Tôi trái lại muốn nhìn một chút, một mình cô ta đánh chúng ta nhiều như vậy thế nào.” Diệp Thiếu Dương nói xong, đánh ra mấy tấm linh phù, niệm chú hình thành đèn kéo quân, đem tất cả đoàn người đều vây lại.
Những mảnh vỡ màu bạc kia ùn ùn kéo đến, ở nháy mắt tiếp xúc đến đèn kéo quân, phát ra hào quang càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa thiêu đốt đèn kéo quân, kết quả đèn kéo quân ngay cả mười giây cũng không kiên trì được, đã bị tà khí mang theo trên mảnh vỡ dập tắt.
“Con mẹ nó chứ, quả nhiên trâu bò!” Đám người Diệp Thiếu Dương vội vàng làm phép phòng ngự, nhưng những mảnh vỡ kia chưa lập tức tiến lên công kích bọn họ, mà là vòng quanh bọn họ bắt đầu xoay tròn, không ngùng phóng ra tà khí, Diệp Thiếu Dương ném tới một nắm đậu đồng, kết quả còn chưa tới trước mặt đã xèo một tiếng rơi xuống toàn bộ.
“Cậu cũng thật là, cũng lúc nào rồi, còn dùng những thủ đoạn đối phó quỷ da lông ngắn đó!” Tứ Bảo trách mắng.
Diệp Thiếu Dương nói: “Không phải, tôi là thứ cường độ những mảnh vỡ kia. Không thể phá vỡ nha.”
“Cô ta không phải muốn công kích chúng ta, là muốn đem chúng ta vây khốn.” Lâm Tam Sinh trấn định quan sát bốn phía, đưa ra phán đoán.
Mao Tiểu Phương hướng trên đất nhổ ngụm nước miếng, mắng: “Thật sự là bút tích rất lớn, chẳng lẽ muốn đem chúng ta thu thập hết không sót một ai? Tôi không tin, chúng ta nhiều người như vậy, đánh không lại một mình
à?”
Kết quả tựa như là vì phản bác lời Mao Tiểu Phương nói, phía trước thấy khô của Xạ Nguyệt lại bắt đầu lay động, trên cổ xuất hiện càng nhiều vết thương hơn, mỗi một cái đều có đầu chui ra, nhưng so với Xích Nguyệt La Sát đi ra thoải mái hơn nhiều, một cái tiếp một cái, tổng cộng đi ra mười mấy tà vật. Đám người Diệp Thiếu Dương phóng mắt nhìn lại, có mấy kẻ là âm khói tướng quân, còn có mấy kẻ bộ dạng nhìn qua là biết hung thần ác sát, như chọi trâu chọi chó, cũng không biết lai lịch thế nào, tên nào cũng đỏ bừng mắt, khóe miệng chảy nước dãi, nhìn qua cực kỳ tà ác cùng cuồng bạo.
Sau khi mười mấy tà vật này đi ra, một tên cuối cùng có thể là tu vi quá mạnh, xuyên qua hư không tương đối lao lực, thời điểm từ Xích Nguyệt La Sát đi ra, như sinh con chui một lúc lâu mới ra, lại là một hòa thượng, không có lông mày râu ria, mặt trắng trơn bóng, nhưng nhìn qua rất hung ác, da đầu lại mấp máy, giống như phía dưới có cái gì vậy.
Hòa thượng này vừa ra, ánh mắt hung tàn lập tức hướng đám người Diệp Thiếu Dương đảo qua, sau đó hướng Xích Nguyệt La Sát nói: “Đại nương nương triệu hồi chúng ta đến, lại là vì những phàm nhân này?”
Giọng điệu cực kỳ khinh thường.
Xích Nguyệt La Sát chỉ chỉ Ngô Đồng: “Vị này, là người chúng ta muốn dẫn đi, cần phải giết, mang đi hồn phách cô ta là được.” Ngón tay lại nhắm ngay Diệp Thiếu Dương, “Một vị này, lại là niềm vui ngoài ý muốn, vị này là hậu nhân của Diệp Thiên Sư, giết hắn, chặt đứt niệm tưởng của Diệp Thiên Sư, nhất tuyệt hậu hoạn!”
“Hậu hoạn cái gì, ông ấy có niệm tưởng gì?” Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.
“Hắc hắc, người lại đây, để bần tăng nói cho ngươi.” Tăng nhân tà ác kia nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Ghé cái đại gia người, có chim người tới đi.”
Hòa thượng cười ha ha, “Vậy đã gọi đại gia rồi?”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nhìn về phía Tứ Bảo bọn họ, nói: “Hòa thượng này chỉ số thông minh có vấn đề?”
“Có thể là ở Thái m sơn lâu, nghe không hiểu tiếng người. Mắng hắn còn tưởng rằng là khen hắn.”
Diệp Thiếu Dương vốn định chế nhạo hòa thượng kia vài câu nữa, chọc giận hắn hơn nữa, nhưng nghe xong Tứ Bảo nói, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: hòa thượng này, còn có Xích Nguyệt La Sát, còn có các tà vật Thái m son kia, vì sao đều biết nói tiếng người, tuy không phải Hán ngữ tiêu chuẩn đi ( có chút ngắc ngứ), nhưng ít ra có thể làm người ta nghe hiểu được, nếu nói bọn hắn từng nán lại ở nhân gian, vậy thì thôi, nhưng rất nhiều tà vật Thái m sơn đều là chưa từng tới nhân gian, bọn chúng vì sao có thể nói ngôn ngữ nhân loại?
Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một loại khả năng, nhưng hiện nay căn bản không có thời gian suy nghĩ sâu hơn nữa, bên kia Đạo Uyên Chân Nhân nhắc nhở mọi người: “Đến thêm một tên!”
Đoàn người quay đầu nhìn lại có một bóng người từ trong cổ Xạ Nguyệt chui ra, đầu Xạ Nguyệt đã không còn nữa, thân thể cũng đã sớm bị chèn ép hỏng rồi, chỉ có thể nhìn thấy một luồng khí đen tím, xoay tròn giống như vòng xoáy tinh vân.
Kẻ cuối cùng đi ra này, thế mà lại là một tà vật trang phục thư sinh, so sánh với hòa thượng hung thần ác sát và Xích Nguyệt La Sát thân đầy tà khí, nhìn qua cực kỳ nho nhã, là thư sinh, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, đầu đội khăn vuông, bên hông treo một thanh kiếm, mặc trường bào màu trắng, sau khi đi ra, lập tức bay tới bên người Xích Nguyệt La Sát, gọi một tiếng: “Nguyệt Hoa.”
Thanh âm rất mềm mại, Diệp Thiếu Dương hóng hớt lập tức hoài nghi hai người này khẳng định quan hệ không bình thường.
/3055
|