Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cau mày nói: “Cũng kỳ quái, nói ra, tà vật có thể ẩn hình ở dưới mí mắt của tôi, khẳng định là loại đủ trâu bò, lẽ ra cho dù là Nhạc miếu cũng nên dám xông vào, vì sao không dám đi vào… Cái này không phải tự mâu thuẫn sao?”
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy cậu đã phát hiện, vì sao không động thủ?”
“Nó ở bên cạnh tôi, cũng không phải thời gian ngắn, nhắm chừng không phải muốn hại tôi, lại nói nó chạy trốn nhanh, muốn bắt được nó cũng khó, nơi này nhiều người như vậy, tôi không tiện gióng trống khua chiêng động thủ.”
“Vậy bây giờ làm thế nào?
“Quên đi, nó nếu là nhằm vào tôi, sớm muộn gì còn đến nữa, tôi chú ý chút là được.”
Đi dạo đến giữa trưa, hai người ở bên cạnh Tây hồ ăn chút đồ ăn Hàng bang (Hàng: Hàng Châu, bang: ven, bên cạnh) đặc sắc, cá Tây hồ dấm chua, canh thịt bò Tây hồ, cá sốc quế vân vân, chấm dứt đợt lữ hành ngắn ngủi này, dựa theo địa chỉ lão Quách cung cấp tìm tới.
Nơi này là thôn trong thành, hơn nữa vị trí cũng không hẻo lánh, bên ngoài là phố xá sầm uất nhà cao tầng ngựa xe như nước, hai người mới đầu còn tưởng mình tìm lâm, kết quả dọc theo đường đi hỏi vài người, mới từ một con đường nhỏ giữa hai tòa nhà to lớn đi vòng vào, đi một đoạn, giống như tới một thế giới khác:
Ở phía sau những tòa nhà cao tầng kia ẩn giấu từng dãy nhà nhỏ, đều là nhà tự xây bốn năm tầng lầu, có thể xảy rộng bao nhiêu thì xảy rộng bấy nhiêu, nhà trước sau chen chúc với nhau, ở giữa một con đường nhỏ, hai bên đều là các loại sạp lớn, khách sạn nhỏ, rác rưởi các loại ném xuống đất, trên mặt đường tất cả đều là dầu mỡ, bước lên cũng trơn trượt, đi mãi vào, còn có nơi ghi hình cùng quán net đen, các loại tiệm gội đầu nho nhỏ biển hiệu ái muội.
Một câu, nơi trước mắt này, cùng với nhà cao tầng bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.
Ở của các quán net, tiệm gội đầu kia, không ít người trẻ tuổi tạo hình kỳ cục ngồi đang hút thuốc, khi Tạ Vũ Tình đi qua, Diệp Thiếu Dương phát hiện những người này đều không kiêng nể gì nhìn chằm chằm trên người cô.
“Chị nên mặc cảnh phục.” Diệp Thiếu Dương nhỏ giọng nói.
Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, hướng một thiếu niên đang nhìn mình trên mặt treo nụ cười đáng khinh hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Khi từ bên người bọn họ đi qua, còn có người huýt sáo ở phía sau.
Nhà lầu nơi này đều là tự xây, không có biển số nhà gì hết, địa chỉ lão Quách gửi cho Tạ Vũ Tình ngược lại rất chính xác, viết nhà lầu đếm ngược thứ hai từ phía đông.
Hai người Diệp Thiếu Dương đi qua, tìm được căn nhà đó.
Giống như nhà lầu khác, đều là tự xây năm tầng, dưới lầu có cái sân nhỏ, một cánh cửa sắt rỉ sắt mở hờ, có thể nhìn thấy trong sân, xe ba bánh cùng hộp giấy chai plastic… phế phẩm chất đống đầy đất, không có gì khác với nhà lầu khác. Trên lầu không có lấy một ai.
Diệp Thiếu Dương ở trong túi quần xoay gạt la bàn âm dương một phen, theo một đợt động tĩnh và vù, kim đồng hồ dừng lại, Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay sờ một phen, phương hướng kim đồng hồ dừng lại, vừa lúc chỉ vào tòa nhà này.
Nói rõ bên trong tòa nhà có chỗ vượt qua từ trường sinh linh bình thường, về phần là tà vật hay là pháp trận gì vấn vấn, cách một khoảng, cũng không đo được.
Nhưng, khẳng định chính là chỗ này rồi.
Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình chưa dừng bước, tiếp tục theo ngõ đi về phía trước.
Diệp Thiếu Dương theo sau, nghe thấy Tạ Vũ Tình thấp giọng nói: “Chúng ta làm quen địa hình trước.”
Đi tiếp về phía trước, bởi vì tới gần đầu đường, hai bên đều là khách sạn nhỏ, hai người chưa dừng bước, đi mãi, ra khỏi thôn trong thành, phía trước có một bức tường vậy, có một cửa đá thấp bé, sau khi đi qua, thì tới trên đường lớn bên ngoài. Thành phố lớn ngựa xe như nước.
Khu vực thôn trong thành này cũng không lớn, hai người vòng quanh thân trong thành đi hết, sau đó trở lại đầu đường, thương lượng kế hoạch một bước tiếp theo.
“Căn cứ Quách lão nói, Thánh Linh hội hẳn chính là ở trên tòa nhà kia, bọn họ buổi tối mỗi ngày có tụ hội. Chúng ta có thể thừa dịp ban ngày không có người nào đi vào, cậu cảm thấy thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Đi thử thời vận trước đi.”
Mục đích lần này hành động, là tìm được bức tượng thần lúc trước Diệp Thi thông qua nó để xác định thân phận chân thật của Thánh Linh hội.
Hai người thương lượng một phen, trở lại dưới tòa nhà kia, đang nghiên cứu đi vào như thế nào, cửa sổ phòng gác cổng bên trong mở ra, một cụ ông thò đầu ra, quá phận cảnh giác nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi làm gì?”
“Ồ, chào ông, chúng tôi muốn xem một chút nơi này có nhà cho thuê hay không.” Tạ Vũ Tình lập tức trả lời.
Trong thôn trong thành, nơi nơi đều là phòng cho thuê, sự cảnh giác trong mắt cụ ông biến mất, nói: “Không có, tòa nhà này ở kín rồi.”
“Phải không, tôi thấy bộ dáng trên lầu hình như cũng không có bao nhiêu người ở..”
“Thật sự không có, đi nơi khác tìm đi.” Cụ ông đem đầu rụt vào, cửa sổ cũng kéo vào.
Tạ Vũ Tình thè lưỡi, hai người đành phải tạm thời rời khỏi, lúc ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nghĩ một biện pháp, nói: “Nơi này chung quanh đều là nhà lầu, muốn vụng trộm leo vào, nhắm chừng sẽ bị coi là trộm. Xem ra vẫn phải dùng cách lần trước.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, lập tức khẩn trương hẳn lên, nói: “Không được, lần trước cậu linh hồn xuất khiếu, kết quả bị cái bóng kia đuổi kịp, thiếu chút nữa chết, lần này không thể làm như vậy nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, lần này tôi trực tiếp nguyên thần xuất khiếu. Mặc kệ ảnh mi kia mạnh nữa, cũng không có khả năng cảm giác được. Nhưng tôi cần một chỗ để thân thể nán lại…”
Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu một khách sạn nhỏ, vì thế kéo Tạ Vũ Tình đi vào, vừa hỏi giá phòng, phòng tốt nhất có cửa sổ cũng mới năm mươi tám, Tạ Vũ Tình vừa muốn đặt phòng, Diệp Thiếu Dương hỏi ông chủ: “Không có cửa sổ thì sao?”
“Ba mươi tám.” Bà chủ nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, mặt đầy khinh thường.
“Được, cái này.” Diệp Thiếu Dương sảng khoái đặt.
Bà chủ đòi chứng minh thư của bọn họ, đăng ký mang tính tượng trưng, sau đó dẫn bọn họ lên lầu. Ban ngày ban mặt, trong hành lang chật chội tối như ban đêm, cầu thang lại hẹp, sau khi vào phòng, bà chủ bỏ lại chìa khóa rồi đi luôn.
“Thật sự là tiền nào đồ nấy mà.” Diệp Thiếu Dương đánh giá căn phòng trước mắt, phòng nhỏ đáng Sợ, tường là màu đen, đồ gia dụng đều là đồ cũ, quan trọng nhất là… Diệp Thiếu Dương cảm thụ gõ gõ tường, phát ra tiếng vang trống rỗng, mới biết được tường này là tấm thạch cao ngăn ra, không phải tường xi măng thật sự.
Tạ Vũ Tình dỗi ngồi xuống trên giường, nói: “Chị nói ở cái năm mươi tám đi, ít nhất còn có cửa sổ, có thể hít thở không khí, cậu xem nơi này, chỗ nào cũng có mùi mốc, ở lại một lúc cũng khó chịu.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi muốn chính là không có cửa sổ.”
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, chợt hiểu, nói: “Ồ, cậu là dùng nơi này để bày trận à.”
“Đương nhiên. Tôi lúc trước đã xem, chỗ này khắp nơi đều là nhà lầu, căn bản không có chỗ bày trận, phòng này ngược lại vừa lúc.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy đem đèn tắt đi, nhất thời lâm vào một mảng tối đen, bởi vì hành lang bên ngoài quá tối.
Tạ Vũ Tình nói: “Vậy cậu đã phát hiện, vì sao không động thủ?”
“Nó ở bên cạnh tôi, cũng không phải thời gian ngắn, nhắm chừng không phải muốn hại tôi, lại nói nó chạy trốn nhanh, muốn bắt được nó cũng khó, nơi này nhiều người như vậy, tôi không tiện gióng trống khua chiêng động thủ.”
“Vậy bây giờ làm thế nào?
“Quên đi, nó nếu là nhằm vào tôi, sớm muộn gì còn đến nữa, tôi chú ý chút là được.”
Đi dạo đến giữa trưa, hai người ở bên cạnh Tây hồ ăn chút đồ ăn Hàng bang (Hàng: Hàng Châu, bang: ven, bên cạnh) đặc sắc, cá Tây hồ dấm chua, canh thịt bò Tây hồ, cá sốc quế vân vân, chấm dứt đợt lữ hành ngắn ngủi này, dựa theo địa chỉ lão Quách cung cấp tìm tới.
Nơi này là thôn trong thành, hơn nữa vị trí cũng không hẻo lánh, bên ngoài là phố xá sầm uất nhà cao tầng ngựa xe như nước, hai người mới đầu còn tưởng mình tìm lâm, kết quả dọc theo đường đi hỏi vài người, mới từ một con đường nhỏ giữa hai tòa nhà to lớn đi vòng vào, đi một đoạn, giống như tới một thế giới khác:
Ở phía sau những tòa nhà cao tầng kia ẩn giấu từng dãy nhà nhỏ, đều là nhà tự xây bốn năm tầng lầu, có thể xảy rộng bao nhiêu thì xảy rộng bấy nhiêu, nhà trước sau chen chúc với nhau, ở giữa một con đường nhỏ, hai bên đều là các loại sạp lớn, khách sạn nhỏ, rác rưởi các loại ném xuống đất, trên mặt đường tất cả đều là dầu mỡ, bước lên cũng trơn trượt, đi mãi vào, còn có nơi ghi hình cùng quán net đen, các loại tiệm gội đầu nho nhỏ biển hiệu ái muội.
Một câu, nơi trước mắt này, cùng với nhà cao tầng bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới.
Ở của các quán net, tiệm gội đầu kia, không ít người trẻ tuổi tạo hình kỳ cục ngồi đang hút thuốc, khi Tạ Vũ Tình đi qua, Diệp Thiếu Dương phát hiện những người này đều không kiêng nể gì nhìn chằm chằm trên người cô.
“Chị nên mặc cảnh phục.” Diệp Thiếu Dương nhỏ giọng nói.
Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, hướng một thiếu niên đang nhìn mình trên mặt treo nụ cười đáng khinh hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Khi từ bên người bọn họ đi qua, còn có người huýt sáo ở phía sau.
Nhà lầu nơi này đều là tự xây, không có biển số nhà gì hết, địa chỉ lão Quách gửi cho Tạ Vũ Tình ngược lại rất chính xác, viết nhà lầu đếm ngược thứ hai từ phía đông.
Hai người Diệp Thiếu Dương đi qua, tìm được căn nhà đó.
Giống như nhà lầu khác, đều là tự xây năm tầng, dưới lầu có cái sân nhỏ, một cánh cửa sắt rỉ sắt mở hờ, có thể nhìn thấy trong sân, xe ba bánh cùng hộp giấy chai plastic… phế phẩm chất đống đầy đất, không có gì khác với nhà lầu khác. Trên lầu không có lấy một ai.
Diệp Thiếu Dương ở trong túi quần xoay gạt la bàn âm dương một phen, theo một đợt động tĩnh và vù, kim đồng hồ dừng lại, Diệp Thiếu Dương lấy ngón tay sờ một phen, phương hướng kim đồng hồ dừng lại, vừa lúc chỉ vào tòa nhà này.
Nói rõ bên trong tòa nhà có chỗ vượt qua từ trường sinh linh bình thường, về phần là tà vật hay là pháp trận gì vấn vấn, cách một khoảng, cũng không đo được.
Nhưng, khẳng định chính là chỗ này rồi.
Diệp Thiếu Dương hướng Tạ Vũ Tình gật gật đầu.
Tạ Vũ Tình chưa dừng bước, tiếp tục theo ngõ đi về phía trước.
Diệp Thiếu Dương theo sau, nghe thấy Tạ Vũ Tình thấp giọng nói: “Chúng ta làm quen địa hình trước.”
Đi tiếp về phía trước, bởi vì tới gần đầu đường, hai bên đều là khách sạn nhỏ, hai người chưa dừng bước, đi mãi, ra khỏi thôn trong thành, phía trước có một bức tường vậy, có một cửa đá thấp bé, sau khi đi qua, thì tới trên đường lớn bên ngoài. Thành phố lớn ngựa xe như nước.
Khu vực thôn trong thành này cũng không lớn, hai người vòng quanh thân trong thành đi hết, sau đó trở lại đầu đường, thương lượng kế hoạch một bước tiếp theo.
“Căn cứ Quách lão nói, Thánh Linh hội hẳn chính là ở trên tòa nhà kia, bọn họ buổi tối mỗi ngày có tụ hội. Chúng ta có thể thừa dịp ban ngày không có người nào đi vào, cậu cảm thấy thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Đi thử thời vận trước đi.”
Mục đích lần này hành động, là tìm được bức tượng thần lúc trước Diệp Thi thông qua nó để xác định thân phận chân thật của Thánh Linh hội.
Hai người thương lượng một phen, trở lại dưới tòa nhà kia, đang nghiên cứu đi vào như thế nào, cửa sổ phòng gác cổng bên trong mở ra, một cụ ông thò đầu ra, quá phận cảnh giác nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi làm gì?”
“Ồ, chào ông, chúng tôi muốn xem một chút nơi này có nhà cho thuê hay không.” Tạ Vũ Tình lập tức trả lời.
Trong thôn trong thành, nơi nơi đều là phòng cho thuê, sự cảnh giác trong mắt cụ ông biến mất, nói: “Không có, tòa nhà này ở kín rồi.”
“Phải không, tôi thấy bộ dáng trên lầu hình như cũng không có bao nhiêu người ở..”
“Thật sự không có, đi nơi khác tìm đi.” Cụ ông đem đầu rụt vào, cửa sổ cũng kéo vào.
Tạ Vũ Tình thè lưỡi, hai người đành phải tạm thời rời khỏi, lúc ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nghĩ một biện pháp, nói: “Nơi này chung quanh đều là nhà lầu, muốn vụng trộm leo vào, nhắm chừng sẽ bị coi là trộm. Xem ra vẫn phải dùng cách lần trước.”
Tạ Vũ Tình vừa nghe, lập tức khẩn trương hẳn lên, nói: “Không được, lần trước cậu linh hồn xuất khiếu, kết quả bị cái bóng kia đuổi kịp, thiếu chút nữa chết, lần này không thể làm như vậy nữa.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, lần này tôi trực tiếp nguyên thần xuất khiếu. Mặc kệ ảnh mi kia mạnh nữa, cũng không có khả năng cảm giác được. Nhưng tôi cần một chỗ để thân thể nán lại…”
Khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy bảng hiệu một khách sạn nhỏ, vì thế kéo Tạ Vũ Tình đi vào, vừa hỏi giá phòng, phòng tốt nhất có cửa sổ cũng mới năm mươi tám, Tạ Vũ Tình vừa muốn đặt phòng, Diệp Thiếu Dương hỏi ông chủ: “Không có cửa sổ thì sao?”
“Ba mươi tám.” Bà chủ nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, mặt đầy khinh thường.
“Được, cái này.” Diệp Thiếu Dương sảng khoái đặt.
Bà chủ đòi chứng minh thư của bọn họ, đăng ký mang tính tượng trưng, sau đó dẫn bọn họ lên lầu. Ban ngày ban mặt, trong hành lang chật chội tối như ban đêm, cầu thang lại hẹp, sau khi vào phòng, bà chủ bỏ lại chìa khóa rồi đi luôn.
“Thật sự là tiền nào đồ nấy mà.” Diệp Thiếu Dương đánh giá căn phòng trước mắt, phòng nhỏ đáng Sợ, tường là màu đen, đồ gia dụng đều là đồ cũ, quan trọng nhất là… Diệp Thiếu Dương cảm thụ gõ gõ tường, phát ra tiếng vang trống rỗng, mới biết được tường này là tấm thạch cao ngăn ra, không phải tường xi măng thật sự.
Tạ Vũ Tình dỗi ngồi xuống trên giường, nói: “Chị nói ở cái năm mươi tám đi, ít nhất còn có cửa sổ, có thể hít thở không khí, cậu xem nơi này, chỗ nào cũng có mùi mốc, ở lại một lúc cũng khó chịu.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi muốn chính là không có cửa sổ.”
Tạ Vũ Tình ngẩn ra, chợt hiểu, nói: “Ồ, cậu là dùng nơi này để bày trận à.”
“Đương nhiên. Tôi lúc trước đã xem, chỗ này khắp nơi đều là nhà lầu, căn bản không có chỗ bày trận, phòng này ngược lại vừa lúc.” Diệp Thiếu Dương đứng dậy đem đèn tắt đi, nhất thời lâm vào một mảng tối đen, bởi vì hành lang bên ngoài quá tối.
/3055
|