Xem ra, người chị của bà chủ này trúng tà tám phần cũng là Thánh Linh Hội giở trò quỷ, triển khai ra mà nghĩ, đại khái là vì cô ta mở khách sạn ở đây, tương đối quen thuộc đối với tình huống vùng này, mỗi ngày khách nhân qua lại, có quá nhiều tài nguyên có thể dùng để truyền giáo, cho nên lựa chọn cô ta trước.
“Hai đường chủ kia người nói, là người nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Bà chủ bắt đầu do dự.
Tuyết Kỳ đem ngọn nến lại ghé sát vào trước mặt cô ta thêm chút. Bà chủ bị dọa kinh hãi hô lên một tiếng, lập tức khai: “Là một đôi vợ chồng, khoảng ba mươi mấy tuổi, nam họ Lưu, nữ họ Vương, đang làm gì ta không biết, chúng ta bình thường lui tới tuy nhiều, nhưng tư liệu về bọn họ là giữ bí mật, ta cũng chưa đi hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hai người bọn họ, là người phụ trách Linh Tu hội các ngươi?”
Bà chủ gật gật đầu.
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Bọn họ… Ở tầng định của hội sở… Ở tầng năm, nhưng bọn họ ban ngày ở nội thành, chỉ có buổi tối mới sẽ đến, ở bên này chủ trì hoạt động, buổi tối ngủ ở bên này.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, vừa muốn dò hỏi, bà chủ lấy lòng nói: “Các ngươi cũng không nên đi tìm bọn họ, bọn họ biết pháp thuật, rất lợi hại! Các ngươi không đối phó được!”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: “Pháp thuật của người cũng là bọn họ dạy nhỉ?”
“Phải. Một cái là dùng để phòng thân, còn có pháp môn linh hồn xuất khiếu, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm, cần linh hồn xuất khiếu đi thông báo đường chỉ biết…”
“Toàn bộ các ngươi đều học?”
“Không, bởi vì ta là hương chủ…”
Hương chủ… Diệp Thiếu Dương nghe có chút buồn cười.
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Cái quái gì vậy, đường chủ hương chủ, nghe như Thiên Địa hội.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình hỏi thêm rất nhiều, tâm tính bà chủ hoàn toàn sụp đổ, đã không có gì dám giấu diếm nữa, một năm một mười nói hết ra.
Chính là vì cô ta là tín đồ Thánh Linh Hội phát triển ở vùng này sớm nhất, ở địa phương lại nhiều mối quan hệ, tích cực truyền đạo, bởi vậy mới được phong cái gọi là hương chủ, lợi ích chính là học được một chút pháp thuật, tương tự linh hồn xuất khiếu.
Cũng chính là vì cô ta tốt xấu là hương chủ, bởi vậy mới biết một chút Cơ mật phân hội này của bọn họ, Cao lão nhị cô ta cũng biết, bọn họ nội bộ gọi hắn Cao tổng, nhưng chưa từng lộ diện, là một nhân vật lợi hại nhất ở phân hội này của bọn họ, là một hộ pháp.
“Ta từ trước tới nay chưa từng gặp.” Thời điểm Diệp Thiếu Dương muốn cô ta nói chi tiết chút về hộ pháp này, bà chủ nói, “Chỉ từng nghe hai đường chủ nói, là sư phụ của bọn họ, trước nay đều ở trong phân hội, hắn là không phải nhân loại, chỉ là chưa từng lộ diện…”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đoán, hộ pháp trong miệng cô ta, hẳn chính là Ảnh Mị nọ bắt hồn phách Phương Nhạc.
Hỏi tiếp, cũng chưa có manh mối gì có giá trị. Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình thương lượng một phen, hành vi của bà chủ này cũng không cấu thành tội phạm gì, chỉ có thể thả, nhưng hiện tại không thể thả, miễn cho cô ta đi mật báo. Ninh Lỗi và Vương Bình vốn định đem cô ta mang về cụ cảnh sát, làm ghi chép các thứ, sau đó ngày hôm sau lại thả ra. Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen, lo lắng bà chủ không có mặt, Có tín đồ Thánh Linh Hội đến khách sạn sau khi phát hiện, sẽ liên tưởng đến đã xảy ra chuyện.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương nghĩ cách, trước thả hồn phách của của cô ta, để cô ta hồn về thân thể, lại dùng bút chu sa ở trên cổ bà chủ viết một tấm Định Hồn Phù, để cô ta không có cách nào linh hồn xuất khiếu đi mật báo, sau đó bảo cô ta tiếp tục buôn bán, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
“Ngươi vẫn là bắt ta đi.” Bà chủ đau khổ cầu xin, “Để ta ở lại chỗ này, tương lai đường chủ trách tội xuống, ta không có kết cục gì tốt đẹp cả.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không cần lo, sau đêm nay, Thánh Linh Hội sẽ không còn nữa, đường chủ cũng sẽ không còn.”
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm.
Vương Bình bảo Ninh Lỗi đi về trước, bản thân lưu lại, ở trong phòng phía sau quầy bar giám sát nhất cử nhất động của bà chủ, xác định cô ta sẽ không đào tẩu. Diệp Thiếu Dương lại dặn bà chủ, lầu hai khách sạn hôm nay không mở ra với bên ngoài, bà chủ lòng như tro tàn, bây giờ chỉ có thể cái gì cũng nghe bọn họ.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng trước đó đặt, theo lão Quách cùng nhau bắt đầu bố trí.
“Đây là cái gì.” Tạ Vũ Tình nhàn rỗi không có việc gì, ở một bên xem, thấy Diệp Thiếu Dương đem một gói đồ to đổ hết ra, lập tức phát ra mùi gay mũi, trái lại cũng không tính là thối, chỉ là có chút tanh, ngửi rất không thoải mái.
“Xương cổ gà, dùng để làm phép.” Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách tìm đến công cụ, đem sàn gỗ ở cửa cạy ra, phía dưới là giấy các-tông thật dày. Hai người cùng nhau ở trên giấy các-tông đào cái lỗ, đem chỗ xương gà kia đều vùi vào, bên trên rải lên mùn cưa, sau đó đổ máu gà.
Tuyết Kỳ và Bích Thanh thì đã sớm chạy xa.
“Nhiều xương cổ gà như vậy, các người thật tàn nhẫn.” Tạ Vũ Tình bịt mũi nói.
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Chiên xù tẩm bột, tất cả đều là cổ cánh đó, chỗ nào tàn nhẫn.”
“Cái đó không giống, đó là dùng để ăn. Cậu đây là vì làm phép giết nhiều như vậy.”
“Ai nói cho cô đây là chuyên môn giết.” Lão Quách nói, “Đây là người bạn kia của tôi đàm phán với bọn buôn gà trên chợ, mỗi ngày lúc giết gà, lưu lại xương cổ gà cùng máu gà, bán cho hắn, ai có thể chuyên môn nuôi nhiều gà như vậy chuyên môn vì giết, vậy tạo bao nhiêu sát nghiệt, chúng tôi cũng không phải pháp sư tà tu, không làm như vậy.”
Hai người cùng nhau bố trí căn phòng này, sau khi ở ngoài cửa bố trí xong “mai phục”, lại đem sàn gỗ đậy vào, sau đó tiếp tục bố trí pháp trận. Nguồn gốc lực lượng của những pháp trận này chính là pháp dược loại xương cổ gà, máu gà, tích tiểu thành đại, Diệp Thiếu Dương chính là người vẽ rồng điểm mắt, dùng phù chú khống chế toàn bộ trận pháp, một khi mở ra, toàn bộ pháp dược này đều sẽ phát huy ra linh lực…
Lúc trước Diệp Thiếu Dương từng giao thủ với Ánh Mị kia, biết thực lực của hắn, muốn chỉ dựa vào những thứ này đánh chết là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ vậy khốn hắn.
Lão Quách mang đến rất nhiều tài liệu, dùng khoảng một giờ thời gian, hai người mới bố trí xong một cái pháp trận. Diệp Thiếu Dương vẽ hai lá bùa, một lá dán trên cửa, một lá khác mang theo bên người, gọi Tuyết Kỳ cùng Bích Thanh. Bích Thanh còn đang chơi điện thoại, không dùng được dù chỉ một khắc, bị Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ tịch thu điện thoại di động, thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương nói không ít lời hay, mới dỗ được cô, giơ một tấml “Buổi tối tôi sẽ đi trong Thánh Linh Hội làm việc, sau đó các cô chờ ở đây, một khi Anh Mị xuất hiện, tôi tranh thủ dùng linh phù này dán vào hắn, sau đó dẫn đến nơi đây, đến lúc đó các cô nghe tôi chỉ huy, không được làm bậy, bởi vì mọi người đều không nhìn thấy.”
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải đã nói dẫn hắn tới sao?”
“Đó là kế hoạch A, đây là kế hoạch B, nhỡ đâu không dẫn đến được, tôi liền dùng lá bùa này dán hắn, hắn sẽ bị vây khốn một đoạn thời gian, tốt nhất có thể kiên trì đến nơi đây.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Đương nhiên đây chỉ là trạng thái lý tưởng, cụ thể là tình huống gì, còn cần đến lúc đó xem tiếp.”
“Hai đường chủ kia người nói, là người nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
Bà chủ bắt đầu do dự.
Tuyết Kỳ đem ngọn nến lại ghé sát vào trước mặt cô ta thêm chút. Bà chủ bị dọa kinh hãi hô lên một tiếng, lập tức khai: “Là một đôi vợ chồng, khoảng ba mươi mấy tuổi, nam họ Lưu, nữ họ Vương, đang làm gì ta không biết, chúng ta bình thường lui tới tuy nhiều, nhưng tư liệu về bọn họ là giữ bí mật, ta cũng chưa đi hỏi thăm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hai người bọn họ, là người phụ trách Linh Tu hội các ngươi?”
Bà chủ gật gật đầu.
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Bọn họ… Ở tầng định của hội sở… Ở tầng năm, nhưng bọn họ ban ngày ở nội thành, chỉ có buổi tối mới sẽ đến, ở bên này chủ trì hoạt động, buổi tối ngủ ở bên này.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, vừa muốn dò hỏi, bà chủ lấy lòng nói: “Các ngươi cũng không nên đi tìm bọn họ, bọn họ biết pháp thuật, rất lợi hại! Các ngươi không đối phó được!”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, nói: “Pháp thuật của người cũng là bọn họ dạy nhỉ?”
“Phải. Một cái là dùng để phòng thân, còn có pháp môn linh hồn xuất khiếu, nếu gặp phải cái gì nguy hiểm, cần linh hồn xuất khiếu đi thông báo đường chỉ biết…”
“Toàn bộ các ngươi đều học?”
“Không, bởi vì ta là hương chủ…”
Hương chủ… Diệp Thiếu Dương nghe có chút buồn cười.
Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Cái quái gì vậy, đường chủ hương chủ, nghe như Thiên Địa hội.”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình hỏi thêm rất nhiều, tâm tính bà chủ hoàn toàn sụp đổ, đã không có gì dám giấu diếm nữa, một năm một mười nói hết ra.
Chính là vì cô ta là tín đồ Thánh Linh Hội phát triển ở vùng này sớm nhất, ở địa phương lại nhiều mối quan hệ, tích cực truyền đạo, bởi vậy mới được phong cái gọi là hương chủ, lợi ích chính là học được một chút pháp thuật, tương tự linh hồn xuất khiếu.
Cũng chính là vì cô ta tốt xấu là hương chủ, bởi vậy mới biết một chút Cơ mật phân hội này của bọn họ, Cao lão nhị cô ta cũng biết, bọn họ nội bộ gọi hắn Cao tổng, nhưng chưa từng lộ diện, là một nhân vật lợi hại nhất ở phân hội này của bọn họ, là một hộ pháp.
“Ta từ trước tới nay chưa từng gặp.” Thời điểm Diệp Thiếu Dương muốn cô ta nói chi tiết chút về hộ pháp này, bà chủ nói, “Chỉ từng nghe hai đường chủ nói, là sư phụ của bọn họ, trước nay đều ở trong phân hội, hắn là không phải nhân loại, chỉ là chưa từng lộ diện…”
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đoán, hộ pháp trong miệng cô ta, hẳn chính là Ảnh Mị nọ bắt hồn phách Phương Nhạc.
Hỏi tiếp, cũng chưa có manh mối gì có giá trị. Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình thương lượng một phen, hành vi của bà chủ này cũng không cấu thành tội phạm gì, chỉ có thể thả, nhưng hiện tại không thể thả, miễn cho cô ta đi mật báo. Ninh Lỗi và Vương Bình vốn định đem cô ta mang về cụ cảnh sát, làm ghi chép các thứ, sau đó ngày hôm sau lại thả ra. Tạ Vũ Tình suy nghĩ một phen, lo lắng bà chủ không có mặt, Có tín đồ Thánh Linh Hội đến khách sạn sau khi phát hiện, sẽ liên tưởng đến đã xảy ra chuyện.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thiếu Dương nghĩ cách, trước thả hồn phách của của cô ta, để cô ta hồn về thân thể, lại dùng bút chu sa ở trên cổ bà chủ viết một tấm Định Hồn Phù, để cô ta không có cách nào linh hồn xuất khiếu đi mật báo, sau đó bảo cô ta tiếp tục buôn bán, làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra.
“Ngươi vẫn là bắt ta đi.” Bà chủ đau khổ cầu xin, “Để ta ở lại chỗ này, tương lai đường chủ trách tội xuống, ta không có kết cục gì tốt đẹp cả.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Không cần lo, sau đêm nay, Thánh Linh Hội sẽ không còn nữa, đường chủ cũng sẽ không còn.”
Bà chủ trợn mắt há hốc mồm.
Vương Bình bảo Ninh Lỗi đi về trước, bản thân lưu lại, ở trong phòng phía sau quầy bar giám sát nhất cử nhất động của bà chủ, xác định cô ta sẽ không đào tẩu. Diệp Thiếu Dương lại dặn bà chủ, lầu hai khách sạn hôm nay không mở ra với bên ngoài, bà chủ lòng như tro tàn, bây giờ chỉ có thể cái gì cũng nghe bọn họ.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương đi vào trong phòng trước đó đặt, theo lão Quách cùng nhau bắt đầu bố trí.
“Đây là cái gì.” Tạ Vũ Tình nhàn rỗi không có việc gì, ở một bên xem, thấy Diệp Thiếu Dương đem một gói đồ to đổ hết ra, lập tức phát ra mùi gay mũi, trái lại cũng không tính là thối, chỉ là có chút tanh, ngửi rất không thoải mái.
“Xương cổ gà, dùng để làm phép.” Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách tìm đến công cụ, đem sàn gỗ ở cửa cạy ra, phía dưới là giấy các-tông thật dày. Hai người cùng nhau ở trên giấy các-tông đào cái lỗ, đem chỗ xương gà kia đều vùi vào, bên trên rải lên mùn cưa, sau đó đổ máu gà.
Tuyết Kỳ và Bích Thanh thì đã sớm chạy xa.
“Nhiều xương cổ gà như vậy, các người thật tàn nhẫn.” Tạ Vũ Tình bịt mũi nói.
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái nói: “Chiên xù tẩm bột, tất cả đều là cổ cánh đó, chỗ nào tàn nhẫn.”
“Cái đó không giống, đó là dùng để ăn. Cậu đây là vì làm phép giết nhiều như vậy.”
“Ai nói cho cô đây là chuyên môn giết.” Lão Quách nói, “Đây là người bạn kia của tôi đàm phán với bọn buôn gà trên chợ, mỗi ngày lúc giết gà, lưu lại xương cổ gà cùng máu gà, bán cho hắn, ai có thể chuyên môn nuôi nhiều gà như vậy chuyên môn vì giết, vậy tạo bao nhiêu sát nghiệt, chúng tôi cũng không phải pháp sư tà tu, không làm như vậy.”
Hai người cùng nhau bố trí căn phòng này, sau khi ở ngoài cửa bố trí xong “mai phục”, lại đem sàn gỗ đậy vào, sau đó tiếp tục bố trí pháp trận. Nguồn gốc lực lượng của những pháp trận này chính là pháp dược loại xương cổ gà, máu gà, tích tiểu thành đại, Diệp Thiếu Dương chính là người vẽ rồng điểm mắt, dùng phù chú khống chế toàn bộ trận pháp, một khi mở ra, toàn bộ pháp dược này đều sẽ phát huy ra linh lực…
Lúc trước Diệp Thiếu Dương từng giao thủ với Ánh Mị kia, biết thực lực của hắn, muốn chỉ dựa vào những thứ này đánh chết là không có khả năng, nhiều nhất cũng chỉ vậy khốn hắn.
Lão Quách mang đến rất nhiều tài liệu, dùng khoảng một giờ thời gian, hai người mới bố trí xong một cái pháp trận. Diệp Thiếu Dương vẽ hai lá bùa, một lá dán trên cửa, một lá khác mang theo bên người, gọi Tuyết Kỳ cùng Bích Thanh. Bích Thanh còn đang chơi điện thoại, không dùng được dù chỉ một khắc, bị Diệp Thiếu Dương mạnh mẽ tịch thu điện thoại di động, thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương nói không ít lời hay, mới dỗ được cô, giơ một tấml “Buổi tối tôi sẽ đi trong Thánh Linh Hội làm việc, sau đó các cô chờ ở đây, một khi Anh Mị xuất hiện, tôi tranh thủ dùng linh phù này dán vào hắn, sau đó dẫn đến nơi đây, đến lúc đó các cô nghe tôi chỉ huy, không được làm bậy, bởi vì mọi người đều không nhìn thấy.”
Tạ Vũ Tình nói: “Không phải đã nói dẫn hắn tới sao?”
“Đó là kế hoạch A, đây là kế hoạch B, nhỡ đâu không dẫn đến được, tôi liền dùng lá bùa này dán hắn, hắn sẽ bị vây khốn một đoạn thời gian, tốt nhất có thể kiên trì đến nơi đây.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: “Đương nhiên đây chỉ là trạng thái lý tưởng, cụ thể là tình huống gì, còn cần đến lúc đó xem tiếp.”
/3055
|