“Lúc anh gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại đó, tôi hẳn là đang hành tẩu thiên hạ, lúc ấy vì ngộ đạo, tôi không mang di động, tự nhiên không tìm được tôi. Hôm qua tôi nghe sư phụ nói cần chạy tới Long Hổ sơn, nói anh cũng tới, tôi lập tức đi theo, muốn gặp anh một chút. Không ngờ Quách đại gia cũng Có mặt, thật sự là quá tốt rồi. Buổi tối hôm nay mọi người cùng nhau uống một chén.”
Lão Quách ngẩn ra: “Gì cơ?”
ĩnh Thanh cười nói: “Tôi uống trà, mọi người uống rượu.”
Lão Quách nhìn chằm chằm hắn, nói: “Trách không được cậu gầy đi rất nhiều, lại phơi nắng như than, hóa ra là đi lãng du.”
Diệp Thiếu Dương nói theo: “Đúng vậy, biến hóa quá lớn.”
Đằng Vĩnh Thanh mỉm cười nói: “Không biến hóa lớn bằng anh đâu, Thiếu Dương, tôi tuy chưa từng đi tìm anh, nhưng vẫn luôn chú ý tình huống của anh, sau khi về núi hỏi thăm rất nhiều, hơn nửa năm qua tới nay, anh lại đã trải qua nhiều như vậy, nhớ ngày đó, anh không tiếng tăm gì, hôm nay đã thành nhân vật phong vấn của giới pháp thuật nhân gian, không phải nói là trụ cột vững vàng.”
“Đừng trêu tôi.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cậu cũng không nghĩ tôi sẽ trở thành như hôm nay
nhi.”
“Không, tôi nghĩ tới.” Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của hắn, Đằng Vĩnh Thanh nói, “Sớm từ lúc trước ở chung, tôi đã biết anh không phải pháp sư bình thường, tôi từng nói với anh, anh nhất định sẽ làm ra một phen đại sự kinh thiên động địa. Mà nay quả nhiên như thế.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi đã thành kẻ địch chung của giới pháp thuật, cậu tìm đến tôi, không Sợ bị người ta nói?”
Đằng Vĩnh Thanh cười theo, “Nhân phẩm của anh, tôi đã sớm kiến thức, tình huống của anh tôi cụ thể không biết, cũng không biết anh rốt cuộc đã trải qua cái gì lại vì sao phải làm những việc đó, nhưng, tôi tin tưởng nhất định là có lý do, tôi cũng tin tưởng anh sẽ không quên sứ mệnh của mình.”
“Sứ mệnh của tôi?”
“Tuy nhiều người ý đồ bôi đen anh như vậy, nhưng tôi tin tưởng, anh chính là người ứng kiếp” Đằng Vĩnh Thanh nói rất nghiêm túc.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, đột nhiên cười cười tự giễu, cúi đầu nói: “Sứ mệnh của tôi… Chính tôi cũng không biết là cái gì.”
Đằng Vĩnh Thanh vỗ bờ vai của hắn một phát, nói: “Đừng nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương tôi quen biết, là lạc quan hướng về phía trước, không gì không làm được, tôi tin tưởng anh, tôi cũng tin tưởng, toàn bộ người thật sự hiểu biết anh, đều sẽ tin tưởng anh.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn, lại thu hoạch hai ánh mắt kiên định, trong lòng cực kỳ cảm khái.
Đằng Vĩnh Thanh nghiêm túc nói: “Lâu dài tới nay, tôi thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, một trận chiến vườn anh đào, đối với anh có thể không tính là gì, nhưng đối với tôi mà nói, lại là một hồi chiến đấu oanh liệt nhất trong đời, tôi rất may mắn mình có cơ hội tham dự trong đó.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, khoác một tay lên trên vai hắn, nói: “Chúng ta là bạn tốt, huynh đệ tốt từng kề vai chiến đấu.”
Hai người nhìn nhau cười.
Lão Quách ở một bên bĩu môi nói: “Tiểu sư đệ, đệ không nên làm pháp sư, tính cách này của đệ, nên đi lăn lộn xã hội, tuyệt đối là một nhân tài, để xem đẹ, ở giới pháp thuật xung huynh gọi đệ, kéo bè kéo cánh, cho tới bây giờ cũng chưa có ai từng làm như vậy đâu.”
Tứ Bảo nói: “Dương ca xã hội của ta, con người độc ác không nói nhiều lời (Xã hội ngã dương ca, nhân ngoan thoại bất đa).”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Đó là Đạo Phong. Cậu tên Hoa hòa thượng này, có tư cách gì chê cười ta.”
Đột nhiên nghĩ một phen, mấy pháp sư trong Liên Minh Bắt Quỷ này, không có mấy ai là người bình thường, Tứ Bảo là hòa thượng rượu thịt, còn muốn cặp đôi với cô em, ngày nào cũng nghĩ hoàn tục, lão Quách là đại thúc đáng khinh toàn năng, mình thì… không cần phải nói, đám vệ đạo sĩ kia của giới pháp thuật không một ai cảm thấy mình là người đứng đắn, còn có Ngô Gia Vĩ… Thằng cha này thoạt nhìn rất bình thường, thật ra chính là tên cố chấp cuồng, gần đây bệnh trạng nặng tăng, cả ngày lải nhải, ngay cả mấy người không bình thường bọn họ cũng sắp chịu không nổi hắn.
Còn có đồ đệ kia của mình, coi như là pháp sư, về cô ấy… Cô ấy hình như từ trước tới nay chưa từng bình thường. Gần đây kéo theo Diệp Tiểu Manh cũng trở nên không bình thường.
Liên Minh Bắt Quỷ… Thật là một người bình thường cũng không có.
Tứ Bảo mặc kệ Diệp Thiếu Dương, đi qua nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Này, đầu trọc, tôi thấy cậu con người này không tồi, rất biết nói, buổi tối làm hai chén nha.”
Đằng Vĩnh Thanh khó xử nói: “Tôi là hòa thượng, hòa thượng không thể uống rượu.”
Tứ Bảo vỗ cái đầu trọc của mình nói: “Lời này của cậu, giống như ai không phải hòa thượng, tôi không phải vẫn uống rượu đấy!”
ĩnh Thanh nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm “Cười ra nước mắt trong biểu cảm chat.
Lão Quách giơ ngón tay cái lên nói: “Lý do này của Bảo gia trâu bò, tôi vậy mà không biết nói gì để đối đáp!”
Đằng Vĩnh Thanh tán gẫu với bọn họ về sự kiện trước mắt, đang trò chuyện, bên ngoài lại có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy mở cửa, người mới đến lúc này mới là Trương Vô Sinh.
Trương Vô Sinh chưa chào hỏi, trực tiếp vào cửa, liếc một cái nhìn thấy Đằng Vĩnh Thanh, sửng sốt một phen.
“A Di Đà Phật, bần tăng Đằng Vĩnh Thanh, đệ tử Lạc Già son, lúc trước từng bài phỏng Trương sư thúc.”
Trương Vô Sinh gật gật đầu, “Cậu là đệ tử Thu Chân thiện sự. Tôi nhớ.”
Sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, mặt lộ nét khó xử.
“Làm gì?” Diệp Thiếu Dương không rõ, lão Quách lại nhìn mà hiểu, nói: “Không sao, vị Đằng Vĩnh Thanh này là bạn tốt của chúng tôi, không phải người ngoài, ngài cứ việc nói thẳng không sao cả.”
Trương Vô Sinh còn đang do dự, Đẳng Vĩnh Thanh nói: “Sư thúc yên tâm, việc mấy người đàm luật riêng, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài nửa chữ, nếu sự thúc lo lắng, tôi bên này tránh đi, cũng không có sao.”
“Cậu cũng đã nói như vậy, tôi làm sao có thể mặt dày đuổi cậu đi nữa.” Trương Vô Sinh nói xong, tự mình đến trước bàn trà ngồi xuống, trong tay cầm ấm trà, uống một ngụm.
Diệp Thiếu Dương không quen nhìn nhất là thái độ chậm rì này của hắn, dẫn trước đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra: “Tôi lúc trước xem bút ký của lão tổ, sao không có các manh mối kia ông
nói.”
“Tôi bịa đó.” Trương Vô Sinh buông ấm trà, nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.
“Cái gì!” Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nháy mắt đứng bật dậy.
“Tôi là nói, chuyện bút ký, là bịa, trên bút ký là có manh mối, tôi là căn cứ manh mối này, tra tìm khá nhiều điển tịch, lúc này mới tìm được chứng cớ… Là ở trong sách cất chứa của Long Hổ sơn tôi tìm
HỢC, dùng hai ngày thời gian, lật hết toàn bộ sách cổ, cuối cùng đã khiến tôi tìm được.”
Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Tôi càng không hiểu, đã là đọc được trên điển tịch, vậy ngài vì sao không nói thẳng?”
Trương Vô Sinh nói: “Tôi nếu là nói thẳng, bọn họ khẳng định hỏi tôi là quyển sách cổ này, sau đó
tìm kiếm nhiều manh mối hơn nữa, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng bút ký của sự thúc, tôi lại có thể không cho bọn họ xem, dù sao bên trong nói không chừng đề cập rất nhiều thứ bí ẩn, tôi cứ nói xem xong cho một mồi lửa đốt đi rồi, bọn họ cũng không làm sao được.”
Bốn người đều sững sờ nhìn hắn.
“Đây là nguyên nhân, mọi người cùng nhau tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm ra nhiều manh mối hơn thì sao, vì sao không để bọn họ xem?”
Trương Vô Sinh đứng dậy, thong thả bước đến trước cửa sổ, sau đó quay đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, “Bởi vì, quả thực có nhiều manh mối hơn, nhưng tôi không muốn để cho bọn họ biết.”
Lão Quách ngẩn ra: “Gì cơ?”
ĩnh Thanh cười nói: “Tôi uống trà, mọi người uống rượu.”
Lão Quách nhìn chằm chằm hắn, nói: “Trách không được cậu gầy đi rất nhiều, lại phơi nắng như than, hóa ra là đi lãng du.”
Diệp Thiếu Dương nói theo: “Đúng vậy, biến hóa quá lớn.”
Đằng Vĩnh Thanh mỉm cười nói: “Không biến hóa lớn bằng anh đâu, Thiếu Dương, tôi tuy chưa từng đi tìm anh, nhưng vẫn luôn chú ý tình huống của anh, sau khi về núi hỏi thăm rất nhiều, hơn nửa năm qua tới nay, anh lại đã trải qua nhiều như vậy, nhớ ngày đó, anh không tiếng tăm gì, hôm nay đã thành nhân vật phong vấn của giới pháp thuật nhân gian, không phải nói là trụ cột vững vàng.”
“Đừng trêu tôi.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cậu cũng không nghĩ tôi sẽ trở thành như hôm nay
nhi.”
“Không, tôi nghĩ tới.” Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của hắn, Đằng Vĩnh Thanh nói, “Sớm từ lúc trước ở chung, tôi đã biết anh không phải pháp sư bình thường, tôi từng nói với anh, anh nhất định sẽ làm ra một phen đại sự kinh thiên động địa. Mà nay quả nhiên như thế.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi đã thành kẻ địch chung của giới pháp thuật, cậu tìm đến tôi, không Sợ bị người ta nói?”
Đằng Vĩnh Thanh cười theo, “Nhân phẩm của anh, tôi đã sớm kiến thức, tình huống của anh tôi cụ thể không biết, cũng không biết anh rốt cuộc đã trải qua cái gì lại vì sao phải làm những việc đó, nhưng, tôi tin tưởng nhất định là có lý do, tôi cũng tin tưởng anh sẽ không quên sứ mệnh của mình.”
“Sứ mệnh của tôi?”
“Tuy nhiều người ý đồ bôi đen anh như vậy, nhưng tôi tin tưởng, anh chính là người ứng kiếp” Đằng Vĩnh Thanh nói rất nghiêm túc.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, đột nhiên cười cười tự giễu, cúi đầu nói: “Sứ mệnh của tôi… Chính tôi cũng không biết là cái gì.”
Đằng Vĩnh Thanh vỗ bờ vai của hắn một phát, nói: “Đừng nghĩ như vậy, Diệp Thiếu Dương tôi quen biết, là lạc quan hướng về phía trước, không gì không làm được, tôi tin tưởng anh, tôi cũng tin tưởng, toàn bộ người thật sự hiểu biết anh, đều sẽ tin tưởng anh.”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn, lại thu hoạch hai ánh mắt kiên định, trong lòng cực kỳ cảm khái.
Đằng Vĩnh Thanh nghiêm túc nói: “Lâu dài tới nay, tôi thường xuyên nhớ lại chuyện quá khứ, một trận chiến vườn anh đào, đối với anh có thể không tính là gì, nhưng đối với tôi mà nói, lại là một hồi chiến đấu oanh liệt nhất trong đời, tôi rất may mắn mình có cơ hội tham dự trong đó.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, khoác một tay lên trên vai hắn, nói: “Chúng ta là bạn tốt, huynh đệ tốt từng kề vai chiến đấu.”
Hai người nhìn nhau cười.
Lão Quách ở một bên bĩu môi nói: “Tiểu sư đệ, đệ không nên làm pháp sư, tính cách này của đệ, nên đi lăn lộn xã hội, tuyệt đối là một nhân tài, để xem đẹ, ở giới pháp thuật xung huynh gọi đệ, kéo bè kéo cánh, cho tới bây giờ cũng chưa có ai từng làm như vậy đâu.”
Tứ Bảo nói: “Dương ca xã hội của ta, con người độc ác không nói nhiều lời (Xã hội ngã dương ca, nhân ngoan thoại bất đa).”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Đó là Đạo Phong. Cậu tên Hoa hòa thượng này, có tư cách gì chê cười ta.”
Đột nhiên nghĩ một phen, mấy pháp sư trong Liên Minh Bắt Quỷ này, không có mấy ai là người bình thường, Tứ Bảo là hòa thượng rượu thịt, còn muốn cặp đôi với cô em, ngày nào cũng nghĩ hoàn tục, lão Quách là đại thúc đáng khinh toàn năng, mình thì… không cần phải nói, đám vệ đạo sĩ kia của giới pháp thuật không một ai cảm thấy mình là người đứng đắn, còn có Ngô Gia Vĩ… Thằng cha này thoạt nhìn rất bình thường, thật ra chính là tên cố chấp cuồng, gần đây bệnh trạng nặng tăng, cả ngày lải nhải, ngay cả mấy người không bình thường bọn họ cũng sắp chịu không nổi hắn.
Còn có đồ đệ kia của mình, coi như là pháp sư, về cô ấy… Cô ấy hình như từ trước tới nay chưa từng bình thường. Gần đây kéo theo Diệp Tiểu Manh cũng trở nên không bình thường.
Liên Minh Bắt Quỷ… Thật là một người bình thường cũng không có.
Tứ Bảo mặc kệ Diệp Thiếu Dương, đi qua nói với Đằng Vĩnh Thanh: “Này, đầu trọc, tôi thấy cậu con người này không tồi, rất biết nói, buổi tối làm hai chén nha.”
Đằng Vĩnh Thanh khó xử nói: “Tôi là hòa thượng, hòa thượng không thể uống rượu.”
Tứ Bảo vỗ cái đầu trọc của mình nói: “Lời này của cậu, giống như ai không phải hòa thượng, tôi không phải vẫn uống rượu đấy!”
ĩnh Thanh nhìn hắn, trên mặt lộ ra biểu cảm “Cười ra nước mắt trong biểu cảm chat.
Lão Quách giơ ngón tay cái lên nói: “Lý do này của Bảo gia trâu bò, tôi vậy mà không biết nói gì để đối đáp!”
Đằng Vĩnh Thanh tán gẫu với bọn họ về sự kiện trước mắt, đang trò chuyện, bên ngoài lại có người gõ cửa, Diệp Thiếu Dương đứng dậy mở cửa, người mới đến lúc này mới là Trương Vô Sinh.
Trương Vô Sinh chưa chào hỏi, trực tiếp vào cửa, liếc một cái nhìn thấy Đằng Vĩnh Thanh, sửng sốt một phen.
“A Di Đà Phật, bần tăng Đằng Vĩnh Thanh, đệ tử Lạc Già son, lúc trước từng bài phỏng Trương sư thúc.”
Trương Vô Sinh gật gật đầu, “Cậu là đệ tử Thu Chân thiện sự. Tôi nhớ.”
Sau đó quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, mặt lộ nét khó xử.
“Làm gì?” Diệp Thiếu Dương không rõ, lão Quách lại nhìn mà hiểu, nói: “Không sao, vị Đằng Vĩnh Thanh này là bạn tốt của chúng tôi, không phải người ngoài, ngài cứ việc nói thẳng không sao cả.”
Trương Vô Sinh còn đang do dự, Đẳng Vĩnh Thanh nói: “Sư thúc yên tâm, việc mấy người đàm luật riêng, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài nửa chữ, nếu sự thúc lo lắng, tôi bên này tránh đi, cũng không có sao.”
“Cậu cũng đã nói như vậy, tôi làm sao có thể mặt dày đuổi cậu đi nữa.” Trương Vô Sinh nói xong, tự mình đến trước bàn trà ngồi xuống, trong tay cầm ấm trà, uống một ngụm.
Diệp Thiếu Dương không quen nhìn nhất là thái độ chậm rì này của hắn, dẫn trước đem nghi hoặc trong lòng mình nói ra: “Tôi lúc trước xem bút ký của lão tổ, sao không có các manh mối kia ông
nói.”
“Tôi bịa đó.” Trương Vô Sinh buông ấm trà, nhẹ nhàng phun ra ba chữ này.
“Cái gì!” Mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nháy mắt đứng bật dậy.
“Tôi là nói, chuyện bút ký, là bịa, trên bút ký là có manh mối, tôi là căn cứ manh mối này, tra tìm khá nhiều điển tịch, lúc này mới tìm được chứng cớ… Là ở trong sách cất chứa của Long Hổ sơn tôi tìm
HỢC, dùng hai ngày thời gian, lật hết toàn bộ sách cổ, cuối cùng đã khiến tôi tìm được.”
Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Tôi càng không hiểu, đã là đọc được trên điển tịch, vậy ngài vì sao không nói thẳng?”
Trương Vô Sinh nói: “Tôi nếu là nói thẳng, bọn họ khẳng định hỏi tôi là quyển sách cổ này, sau đó
tìm kiếm nhiều manh mối hơn nữa, tôi không có cách nào ngăn cản, nhưng bút ký của sự thúc, tôi lại có thể không cho bọn họ xem, dù sao bên trong nói không chừng đề cập rất nhiều thứ bí ẩn, tôi cứ nói xem xong cho một mồi lửa đốt đi rồi, bọn họ cũng không làm sao được.”
Bốn người đều sững sờ nhìn hắn.
“Đây là nguyên nhân, mọi người cùng nhau tìm kiếm, nói không chừng có thể tìm ra nhiều manh mối hơn thì sao, vì sao không để bọn họ xem?”
Trương Vô Sinh đứng dậy, thong thả bước đến trước cửa sổ, sau đó quay đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, “Bởi vì, quả thực có nhiều manh mối hơn, nhưng tôi không muốn để cho bọn họ biết.”
/3055
|