Dịch giả: Tang Diệp
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cả giận nói: "Huynh dù đến chết vẫn thò tay khỏi quan tài đòi tiền, chỗ tốt từ quỷ cũng muốn!"
"Khục khục, huynh đang hỏi thì đúng lúc đó hung tâm quỷ tới. Nó hình như là đuổi theo tiểu quỷ kia tới, quỷ hài cũng thông minh, biết chạy không thoát bèn trốn sau huynh, nói với hung tâm quỷ là huynh đang dẫn nó hoàn dương. Hung tâm quỷ thấy đường hoàn dương cũng tin bèn đánh với huynh...
Nó là lệ quỷ, mà huynh lại không mang theo pháp khí nên không phải đối thủ của nó. Thời điểm nó bắt được thì may mắn được đệ cứu kịp, sự tình về sau đệ cũng biết cả rồi, không cần nói lại."
Diệp Thiếu Dương nghe hắn kể xong thì hiểu ra, gật đầu nói: "Đệ tự hỏi tại sao hung tâm quỷ lại tới phía nam Vong Xuyên Hà, hóa ra là vì truy đuổi quỷ hài kia. Nhưng nó tại sao phải truy đuổi quỷ hài?"
Lão Quách phẩy tay "Huynh nào biết được."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói. Lòng nghĩ thầm: hung tâm quỷ bất chấp mạo hiểm bị quỷ sai bắt, thậm chí đuổi tới bờ nam Vong Xuyên Hà là phụ cận của âm ti, chứng tỏ ân oán giữa nó và quỷ hài là không nhỏ. Âm thầm hạ quyết tâm khi rảnh rỗi, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được quỷ hài kia, hỏi thăm cho tường tận.
Bất kể thế nói thế nào thì nó cũng là do mình thả ra, kể cả không làm điều xấu cũng không để nó được lưu lại nhân gian.
"Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Những vật này cứ để lại ở chỗ huynh đi, ngày mai đệ lại tới." Diệp Thiếu Dương đứng lên nói.
"Đệ ngủ lại tại đây cũng được, sáng mai khỏi phải tới." Lão Quách lại uống một ngụm rượu, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt "Quanh nhà huynh toàn người giấy, vòng hoa với quan tài, ngủ lại được mới sợ đó. Lái xe trở về cũng không bao xa, đệ đi nha."
Lão Quách đành phải đi ra kéo giúp cánh cửa xếp, trong miệng còn nói thầm: "Cậu chính là Thiên Sư, quỷ còn không sợ, đi sợ mấy cái quan tài, vòng hoa!"
"Hai thứ làm sao giống nhau, thấy quan tài bèn nghĩ đến chết, chả có quan hệ gì tới quỷ cả. Thiên Sư cũng sợ chết." Diệp Thiếu Dương đi ra tới cửa quay đầu lại khoát tay áo, rồi từ ngõ nhỏ đi ra. Chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chợt lách người vào một cái hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ có một người tuổi còn trẻ, gương mặt ngây ngốc, biểu lộ cứng ngắc. Diệp Thiếu Dương liếc xem thì biết hắn bị quỷ nhập thân rồi, là một quỷ hài khoảng 7-8 tuổi, mặc áo sơ mi cùng quần đùi. Vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, tiểu quỷ lập tức sửng sốt một chút sau đó lè lưỡi về phía hắn, lập tức thoát khỏi thân thể người trẻ tuổi, chạy về phía sau.
Vừa rồi là quỷ hài mà mình để chạy thoát? Không nghĩ tới nó vừa đến nhân gian đã chơi trò nhập thân, vậy thì càng không thể tha cho nó!
Diệp Thiếu Dương cất bước đuổi theo.
Người trẻ tuổi sau khi hồn phách trở về, tinh thần được phục hồi lại. Trong lòng đang buồn bực là sao mình tới đây, thấy Diệp Thiếu Dương đã chạy tới trước mặt, có hơi sửng sốt rồi đột nhiên móc ra môt con dao găm, hô lại phía Diệp Thiếu Dương: "Đừng tới đây, bằng không thì lão tử chọc chết ngươi!"
WTF? Sao đã dùng dao luôn rồi?
Diệp Thiếu Dương dừng lại khó hiểu, người trẻ tuổi kia đã giơ dao muốn chọc tới.
Thằng này mới hút phải lá đu đủ rồi!
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, tay trái nắm lấy cổ tay người cầm dao, điểm một cái vào khớp khủy tay hắn. Tên trẻ tuổi kêu lên một tiếng, dao găm từ trên tay rơi xuống đất, tay còn lại đánh tới Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đành phải đạp một cước vào sau lưng hắn, tiến lên đè lại hai cánh tay. Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái dẫn theo hai người trẻ tuổi.
Thấy cục diện trước mắt thì cô gái hơi sửng sốt một chút, lập tức cảm kích nói với Diệp Thiếu Dương: "Đa tạ đại hiệp đã hiệp nghĩa ra tay…”
Đợi chút, việc nghĩa ra tay? Không chờ hắn hiểu rõ thì cô gái cùng hai người đi theo đã tiến lên, đè người trẻ tuổi xuống rồi sờ túi hắn, lấy ra một túi tiền, đưa cho cô gái. Cô gái nhìn chút rồi nói là của mình, sau đó lập tức gọi điện thoại báo công an.
Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói lại tình huống với cảnh sát mới hiểu được, hóa ra người mà mình bắt được chính là một kẻ trộm cắp, đã giật túi của cô gái rồi chạy trốn...
"Anh đẹp trai, đa tạ sự hỗ trợ của anh. Anh cầm lấy một chút uống trà." Cô gái móc từ trong ví tiền ra ba tờ tiền hồng đưa cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cười cười phất tay, quay người bước nhanh khỏi hiện trường. Hắn cũng không muốn đi tới chỗ cảnh sát ghi lại khẩu cung lại mất thêm thời gian.
Từ trong hẻm đi ra, Diệp Thiếu Dương đột nhiên có một ý nghĩ: Chắc hẳn quỷ hài kia nhập vào tên cướp là để cho hắn bó tay chịu trói, đợi người ta đuổi tới?
Nói như vậy, quỷ hài này mới chính là đại hiệp?
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghĩ tới trên người quỷ hài kia cũng không có oán khí, có thể thấy không phải ác quỷ. Vừa nghĩ như thế lại càng là cảm thấy chuyện này có thể tạm dừng một chút, dù sao quỷ hài cũng không hại người, có thể để cho nó ở nhân gian một thời gian, chờ tương lai mình rảnh thì kiếm nó sau.
Đón xe trở lại khách sạn, về đến trong phòng, Diệp Thiếu Dương đem linh phù lão Quách giao cho ra, định phối một chút pháp dược trước khi đi ngủ. Nhưng cả ngày mệt mỏi, vì vậy cũng chỉ tắm rửa tùy tiện sau đó leo lên giường.
Trước khi ngủ Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Tiểu Tuệ, muốn hỏi han chút để tỏ lòng quan tâm. Nhìn đồng hồ thì đã thấy quá muộn, bèn không gọi điện thoại cho cô nữa, nhắn một cái tin sms: Chớ suy nghĩ nhiều, chúng tôi đối với cô vẫn giống như trước thôi.
Vừa nhét di động vào dưới gối đầu thì chuông tin nhắn đã vang lên, lấy ra xem chỉ thấy Tiểu Tuệ trả lời một câu "Cảm ơn".
Diệp Thiếu Dương định nhắn tin cùng cô trò chuyện một hồi, nhưng thật sự không biết nên nói gì, thở dài rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngủ một giấc tới hừng sáng, Diệp Thiếu Dương rời giường rửa mặt đánh răng, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hỏi nàng cùng Tiểu Tuệ đã đi ăn sáng chưa. Chu Tĩnh Như nói cho hắn biết Tiểu Tuệ từ sáng sớm đã đi ra ngoài.
"Cô ấy nói trước khi rời đi, muốn biết nhiều thêm những thứ ở nhân gian nên cũng không muốn em đi cùng, chỉ muốn đi một mình." Chu Tĩnh Như chua xót nói.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này trong lòng cũng cảm thấy có chút không phải
"Vậy còn em đã dùng cơm chưa?"
"Em có chút việc ở bên ngoài, đợi cô ấy mới trở về."
"Vậy em mau lên, có việc anh sẽ tìm."
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm. Vừa trở lại gian phòng,Tiểu Mã đã tới gõ cửa.
Thấy Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương lập tức ngơ ngẩn tại chỗ, giật mình thon thót không khác gì nhìn thấy một lão yêu ngàn năm: Tiểu Mã đang mặc một bộ đồ vest mới tinh, giày da bóng lộn, trên sống mũi là một cái kính râm cực lớn.
"Nhìn ca đẹp trai chứ?" Tiểu Mã đắc ý nhìn hắn cười.
"Cậu định... tham gia lễ hội hóa trang?"
"Tôi nhổ vào cậu bây giờ, ăn nói thế nào thế. Tôi có hẹn!" Tiểu Mã tức giận.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu có hẹn thì mặc vest đen làm gì, lại còn đeo kính DÂM."
Tiểu Mã cười hắc hắc "Đây không phải là dành cho cuộc hẹn đầu tiên sao, ăn mặc phải chỉnh tề một chút, biểu thị tôi rất coi trọng cuộc hẹn này. Mà cậu thấy tôi có phải rất đẹp trai phải không, đẹp hơn cả Ngô Ngạn Tổ chứ?"
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, cả giận nói: "Huynh dù đến chết vẫn thò tay khỏi quan tài đòi tiền, chỗ tốt từ quỷ cũng muốn!"
"Khục khục, huynh đang hỏi thì đúng lúc đó hung tâm quỷ tới. Nó hình như là đuổi theo tiểu quỷ kia tới, quỷ hài cũng thông minh, biết chạy không thoát bèn trốn sau huynh, nói với hung tâm quỷ là huynh đang dẫn nó hoàn dương. Hung tâm quỷ thấy đường hoàn dương cũng tin bèn đánh với huynh...
Nó là lệ quỷ, mà huynh lại không mang theo pháp khí nên không phải đối thủ của nó. Thời điểm nó bắt được thì may mắn được đệ cứu kịp, sự tình về sau đệ cũng biết cả rồi, không cần nói lại."
Diệp Thiếu Dương nghe hắn kể xong thì hiểu ra, gật đầu nói: "Đệ tự hỏi tại sao hung tâm quỷ lại tới phía nam Vong Xuyên Hà, hóa ra là vì truy đuổi quỷ hài kia. Nhưng nó tại sao phải truy đuổi quỷ hài?"
Lão Quách phẩy tay "Huynh nào biết được."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói. Lòng nghĩ thầm: hung tâm quỷ bất chấp mạo hiểm bị quỷ sai bắt, thậm chí đuổi tới bờ nam Vong Xuyên Hà là phụ cận của âm ti, chứng tỏ ân oán giữa nó và quỷ hài là không nhỏ. Âm thầm hạ quyết tâm khi rảnh rỗi, nhất định sẽ nghĩ biện pháp tìm được quỷ hài kia, hỏi thăm cho tường tận.
Bất kể thế nói thế nào thì nó cũng là do mình thả ra, kể cả không làm điều xấu cũng không để nó được lưu lại nhân gian.
"Được rồi, không nói tới chuyện này nữa. Những vật này cứ để lại ở chỗ huynh đi, ngày mai đệ lại tới." Diệp Thiếu Dương đứng lên nói.
"Đệ ngủ lại tại đây cũng được, sáng mai khỏi phải tới." Lão Quách lại uống một ngụm rượu, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.
Diệp Thiếu Dương trừng mắt "Quanh nhà huynh toàn người giấy, vòng hoa với quan tài, ngủ lại được mới sợ đó. Lái xe trở về cũng không bao xa, đệ đi nha."
Lão Quách đành phải đi ra kéo giúp cánh cửa xếp, trong miệng còn nói thầm: "Cậu chính là Thiên Sư, quỷ còn không sợ, đi sợ mấy cái quan tài, vòng hoa!"
"Hai thứ làm sao giống nhau, thấy quan tài bèn nghĩ đến chết, chả có quan hệ gì tới quỷ cả. Thiên Sư cũng sợ chết." Diệp Thiếu Dương đi ra tới cửa quay đầu lại khoát tay áo, rồi từ ngõ nhỏ đi ra. Chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, chợt lách người vào một cái hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ có một người tuổi còn trẻ, gương mặt ngây ngốc, biểu lộ cứng ngắc. Diệp Thiếu Dương liếc xem thì biết hắn bị quỷ nhập thân rồi, là một quỷ hài khoảng 7-8 tuổi, mặc áo sơ mi cùng quần đùi. Vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, tiểu quỷ lập tức sửng sốt một chút sau đó lè lưỡi về phía hắn, lập tức thoát khỏi thân thể người trẻ tuổi, chạy về phía sau.
Vừa rồi là quỷ hài mà mình để chạy thoát? Không nghĩ tới nó vừa đến nhân gian đã chơi trò nhập thân, vậy thì càng không thể tha cho nó!
Diệp Thiếu Dương cất bước đuổi theo.
Người trẻ tuổi sau khi hồn phách trở về, tinh thần được phục hồi lại. Trong lòng đang buồn bực là sao mình tới đây, thấy Diệp Thiếu Dương đã chạy tới trước mặt, có hơi sửng sốt rồi đột nhiên móc ra môt con dao găm, hô lại phía Diệp Thiếu Dương: "Đừng tới đây, bằng không thì lão tử chọc chết ngươi!"
WTF? Sao đã dùng dao luôn rồi?
Diệp Thiếu Dương dừng lại khó hiểu, người trẻ tuổi kia đã giơ dao muốn chọc tới.
Thằng này mới hút phải lá đu đủ rồi!
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, tay trái nắm lấy cổ tay người cầm dao, điểm một cái vào khớp khủy tay hắn. Tên trẻ tuổi kêu lên một tiếng, dao găm từ trên tay rơi xuống đất, tay còn lại đánh tới Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đành phải đạp một cước vào sau lưng hắn, tiến lên đè lại hai cánh tay. Lúc này sau lưng truyền đến tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thì thấy một cô gái dẫn theo hai người trẻ tuổi.
Thấy cục diện trước mắt thì cô gái hơi sửng sốt một chút, lập tức cảm kích nói với Diệp Thiếu Dương: "Đa tạ đại hiệp đã hiệp nghĩa ra tay…”
Đợi chút, việc nghĩa ra tay? Không chờ hắn hiểu rõ thì cô gái cùng hai người đi theo đã tiến lên, đè người trẻ tuổi xuống rồi sờ túi hắn, lấy ra một túi tiền, đưa cho cô gái. Cô gái nhìn chút rồi nói là của mình, sau đó lập tức gọi điện thoại báo công an.
Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói lại tình huống với cảnh sát mới hiểu được, hóa ra người mà mình bắt được chính là một kẻ trộm cắp, đã giật túi của cô gái rồi chạy trốn...
"Anh đẹp trai, đa tạ sự hỗ trợ của anh. Anh cầm lấy một chút uống trà." Cô gái móc từ trong ví tiền ra ba tờ tiền hồng đưa cho Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cười cười phất tay, quay người bước nhanh khỏi hiện trường. Hắn cũng không muốn đi tới chỗ cảnh sát ghi lại khẩu cung lại mất thêm thời gian.
Từ trong hẻm đi ra, Diệp Thiếu Dương đột nhiên có một ý nghĩ: Chắc hẳn quỷ hài kia nhập vào tên cướp là để cho hắn bó tay chịu trói, đợi người ta đuổi tới?
Nói như vậy, quỷ hài này mới chính là đại hiệp?
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lại nghĩ tới trên người quỷ hài kia cũng không có oán khí, có thể thấy không phải ác quỷ. Vừa nghĩ như thế lại càng là cảm thấy chuyện này có thể tạm dừng một chút, dù sao quỷ hài cũng không hại người, có thể để cho nó ở nhân gian một thời gian, chờ tương lai mình rảnh thì kiếm nó sau.
Đón xe trở lại khách sạn, về đến trong phòng, Diệp Thiếu Dương đem linh phù lão Quách giao cho ra, định phối một chút pháp dược trước khi đi ngủ. Nhưng cả ngày mệt mỏi, vì vậy cũng chỉ tắm rửa tùy tiện sau đó leo lên giường.
Trước khi ngủ Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Tiểu Tuệ, muốn hỏi han chút để tỏ lòng quan tâm. Nhìn đồng hồ thì đã thấy quá muộn, bèn không gọi điện thoại cho cô nữa, nhắn một cái tin sms: Chớ suy nghĩ nhiều, chúng tôi đối với cô vẫn giống như trước thôi.
Vừa nhét di động vào dưới gối đầu thì chuông tin nhắn đã vang lên, lấy ra xem chỉ thấy Tiểu Tuệ trả lời một câu "Cảm ơn".
Diệp Thiếu Dương định nhắn tin cùng cô trò chuyện một hồi, nhưng thật sự không biết nên nói gì, thở dài rồi tắt đèn đi ngủ.
Ngủ một giấc tới hừng sáng, Diệp Thiếu Dương rời giường rửa mặt đánh răng, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, hỏi nàng cùng Tiểu Tuệ đã đi ăn sáng chưa. Chu Tĩnh Như nói cho hắn biết Tiểu Tuệ từ sáng sớm đã đi ra ngoài.
"Cô ấy nói trước khi rời đi, muốn biết nhiều thêm những thứ ở nhân gian nên cũng không muốn em đi cùng, chỉ muốn đi một mình." Chu Tĩnh Như chua xót nói.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này trong lòng cũng cảm thấy có chút không phải
"Vậy còn em đã dùng cơm chưa?"
"Em có chút việc ở bên ngoài, đợi cô ấy mới trở về."
"Vậy em mau lên, có việc anh sẽ tìm."
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương đi ăn cơm. Vừa trở lại gian phòng,Tiểu Mã đã tới gõ cửa.
Thấy Tiểu Mã thì Diệp Thiếu Dương lập tức ngơ ngẩn tại chỗ, giật mình thon thót không khác gì nhìn thấy một lão yêu ngàn năm: Tiểu Mã đang mặc một bộ đồ vest mới tinh, giày da bóng lộn, trên sống mũi là một cái kính râm cực lớn.
"Nhìn ca đẹp trai chứ?" Tiểu Mã đắc ý nhìn hắn cười.
"Cậu định... tham gia lễ hội hóa trang?"
"Tôi nhổ vào cậu bây giờ, ăn nói thế nào thế. Tôi có hẹn!" Tiểu Mã tức giận.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu có hẹn thì mặc vest đen làm gì, lại còn đeo kính DÂM."
Tiểu Mã cười hắc hắc "Đây không phải là dành cho cuộc hẹn đầu tiên sao, ăn mặc phải chỉnh tề một chút, biểu thị tôi rất coi trọng cuộc hẹn này. Mà cậu thấy tôi có phải rất đẹp trai phải không, đẹp hơn cả Ngô Ngạn Tổ chứ?"
/3055
|