Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, ký ức cũng từng chút một thêm vào. Không phải mình bị tà phong hút vào rồi sao? Vì sao lại xuất hiện tại đây? Đây là nơi nào vậy?
Diệp Thiếu Dương xải bước xa, nhìn trái nhìn phải, phòng này có một cửa sổ, bên ngoài có ánh trăng, từ cửa sổ chiếu vào, khiến những đồ vật trong phòng hiển hiện ra lờ mờ.
Một cái giường lớn khắc hoa, đệm chăn bên trên đều là tơ lụa, ánh lên lóng lánh dưới ánh trăng. Bên trên giường có hai ngăn tủ gỗ lim, phía trên bày một ít sách vở cùng thẻ tre, bên cạnh còn có một giá quần áo, bề ngoài lộ vẻ vài món quần áo giống như trường sam.
Đây là... phòng ngủ phong cách cổ điển?
Diệp Thiếu Dương trong lòng đột nhiên run lên một cái, nghĩ tới một loại khả năng, run rẩy đứng hẳn lên, bắt đầu quan sát trong phòng. Tất cả mọi thứ đều là hình thức cổ điển...
Không không không, cái này nhất định là căn phòng nào đó trang hoàng phong cách cổ điển, không có khả năng là... Diệp Thiếu Dương cúi đầu mạnh nhìn một vật, bị dọa đến cả người lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.
Phía dưới giường, lại có một ống nhổ!
Tất cả mọi thứ trong phòng đều biện minh được, đều có thể giải thích là chủ nhân căn phòng thích đồ vật cổ điển, có lẽ là một lão nhân nào đó, nhưng mà, cho dù là lão già phục cổ, hắn tuyệt đối không tin, đến năm nay còn có người dùng ống nhổ!
Không thể nào, như vậy là thật sự lại xuyên không rồi sao?
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến chuyện nhìn lại người mình, trên người mình mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng, nhìn qua giống như loại con cháu nhà giàu trong phim cổ trang hay mặc, giật mình lập tức ngồi liệt trên giường.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ có người đi lại, Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, đi tới mở cửa ra (thế quái nào cửa cũng là loại mộc xuyên kiểu cũ), một đạo bóng dáng ở phía trước đi tới, cũng nghe được tiếng mở cửa, cố ý quay đầu nhìn qua, Diệp Thiếu Dương vừa lúc thò đầu ra bên ngoài nhìn, thấy một cô nương, hai tay bưng một thứ giống như cái khay, bên trên có một chén canh nóng hôi hổi, bên cạnh còn có ngọn đèn dầu, chiếu lên mặt cô nương này:
Thân mặc áo khoác ngắn thêu hoa, quận rộng thùng thình màu xanh phỉ thúy, tóc chải ra sau đầu, kết thành hai bím tóc, phía trước để tóc mái, rất giống với nha hoàn trong nhà giàu cổ đại thường thấy trên phim truyền hình.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi.” Nha hoàn nhìn thấy hắn, vui mừng kêu một tiếng.
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đi tới, để cho ngọn đèn chiếu sáng mặt mình, là để cho cô nhìn rõ mặt mình, tránh nhận sai, nhìn chằm chằm cô nói: “Ngươi là ai?"
Nha hoàn rõ ràng sửng sốt một chút, sợ run nửa ngày nói: “Thiếu gia, sao cậu mắc bệnh một trận rồi ngay cả ta cũng không biết sao.” Nói xong đem ngọn đèn xê dịch tới trước mặt, nói: “Ta là Miếu Nhi
a.
“Miêu Nhi?”
Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói.
“Thiếu gia cậu về phòng chờ ta trước, thiếu nãi nãi muốn uống thuốc, ta đi đưa thuốc cho cô ấy, rồi sẽ đi tìm cậu.” Nói xong còn cười quyến rũ với Diệp Thiếu Dương một cái. Đây là ý gì?
Diệp Thiếu Dương sợ run một chút, đi theo sau Miếu Nhi, xuyên qua một con ngõ kiểu cổ đại, đi đến phía trước một căn phòng, Miếu Nhi chui vào trong, vừa định đóng cửa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cười cười, quay đầu thấp giọng nói với bên trong: “Nhị thiếu nãi nãi, thiếu gia tới thăm cô.”
Diệp Thiếu Dương lại muốn xem thử “Nhị thiếu nãi nãi” là thần thánh phương nào, vì thế đi theo
vào.
Miêu Nhi thắp đèn, trong phòng sáng hẳn lên. Đây là một loại khuê phòng tiểu thư cổ đại, trên giường gỗ lim bốn phía đều buông rèm, một cô nương ngồi trên giường, bởi vì có rèm, ngọn đèn cũng có vẻ hôn ám, Diệp Thiếu Dương không thể thấy rõ hình dáng như thế nào, mạnh dạn đến gần vài bước, thừa dịp Miếu Nhi vén rèm lên đưa thuốc, liếc mắt một cái, lúc đó liền ngây dại.
Vài giây sau, hắn một bước vọt tới, bắt lấy tay “Nhị thiếu nãi nãi” này, kích động nói: “Bích Thanh, chúng ta đang ở địa phương nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhị thiếu nãi nãi nằm trên giường này lại chính là Bích Thanh!
Cô cũng mặc cổ trang, tóc tán ra hai bên, một bộ dáng say đắm lòng người.
Bích Thanh bị hắn nắm lấy hai tay, sợ run một lúc lâu sau đột nhiên thở dài, nói với Miếu Nhi: “Mang thiếu gia trở về đi, bệnh huynh ấy lại tái phát rồi.”
Phát bệnh?
“Ta có bệnh gì!”
Bích Thanh hiển nhiên mặc kệ hắn, nhất quyết kêu Miêu Nhi đưa hắn trở về.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay Bích Thanh, muốn dùng cường khí cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện kinh mạch trong cơ thể bế tắc, chỉ có một cô cường khí nhỏ có thể miễn cưỡng vận hành, trong lòng bị dọa giật mình, nghĩ đến sự việc xuyên không lần trước đã trải qua, cũng may khí quan cùng huyệt vị trong cơ thể đều tốt, chỉ là kinh mạch bế tắc, cũng không ảnh hưởng cương khí phóng thích.
Cương khí tiến vào trong cơ thể Bích Thanh, cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện, trong cơ thể cô tựa như rỗng tuếch, chỉ có huyệt Khí Hải bị một cỗ lực lượng bao vây lấy, cương khí của mình không có cách nào xâm nhập, bên trong tựa như có khí tức lưu động, những chỗ khác không có gì khác người thường.
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống nặng nề: nói cách khác, tu vi Bích Thanh bị lực lượng nào đó không biết tên phong ấn trong huyệt Khí Hải, hiện tại cô đã trở thành một người bình thường, không, phải nói là yêu quái bình thường.
“Khụ khụ...” Bích Thanh che miệng ho khan. Miếu Nhi vừa thấy, cảm thấy tội nghiệp nên thúc giục Diệp Thiếu Dương, “Thiếu gia, cậu nên trở về thôi...”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy hai tay Bích Thanh, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói: “Bích Thanh, người thật sự không biết ta?”
Bích Thanh cũng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngừng ho khan, thở phì phò nói: “Ta sao lại không biết huynh, huynh là phu quân ta a. Nhưng tên ta không phải như huynh vừa gọi, ta tên Điệu Điệu."
“Cái gì?”
“Điệu Điệu a.” Cô cầm lấy bàn tay Diệp Thiếu Dương, viết viết trên tay hắn, cười cười với hắn, “Tốt rồi quan nhân, ta phải uống thuốc, ngày mai lại đi hầu hạ quan nhân.”
Quan nhân... đậu móa, cái quỷ gì vậy?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy nhất thời không thể làm rõ được, đành phải đi ra ngoài trước, dứt khoát lần mò trở lại phòng mình, muốn tìm chút manh mối khác.
Trên giá sách không hề thiếu thẻ tre cùng bộ sách buộc chi, Diệp Thiếu Dương lật giở lung tung, đều là cổ đại tứ thư ngũ kinh các kiểu, bên trên còn có đủ loại phê bình chú giải...
Tìm một vòng trong phòng, không có manh mối gì, Diệp Thiếu Dương chán nản nằm trên giường, xác định, mình khẳng định là xuyên không rồi.
Mình cuối cùng là bị cỗ tà phong đó hút vào, có lẽ, sau khi cửu tinh điệp khí trận mở ra, có thể hình thành công năng giống như Sơn hải ấn, đưa người về thời cổ đại?
Nhưng mà, vì cái gì mình lại ở chỗ này, trở thành thiếu gia nhà này, thứ trêu ngươi nhất là, vì sao Bích Thanh lại là thiếu nãi nãi. Hơn nữa, Bích Thanh vì sao không biết mình, chẳng lẽ là bị cái gì tẩy não?
Diệp Thiếu Dương trăm nỗi thắc mắc không thể lý giải, nhưng an ủi lớn nhất chính là, mình cùng Bích Thanh ít nhất còn ở chung một chỗ, hơn nữa đều là an toàn, Tứ Bảo, Tiểu Mã bọn họ khẳng định cũng đều ở thế giới này.
Diệp Thiếu Dương xải bước xa, nhìn trái nhìn phải, phòng này có một cửa sổ, bên ngoài có ánh trăng, từ cửa sổ chiếu vào, khiến những đồ vật trong phòng hiển hiện ra lờ mờ.
Một cái giường lớn khắc hoa, đệm chăn bên trên đều là tơ lụa, ánh lên lóng lánh dưới ánh trăng. Bên trên giường có hai ngăn tủ gỗ lim, phía trên bày một ít sách vở cùng thẻ tre, bên cạnh còn có một giá quần áo, bề ngoài lộ vẻ vài món quần áo giống như trường sam.
Đây là... phòng ngủ phong cách cổ điển?
Diệp Thiếu Dương trong lòng đột nhiên run lên một cái, nghĩ tới một loại khả năng, run rẩy đứng hẳn lên, bắt đầu quan sát trong phòng. Tất cả mọi thứ đều là hình thức cổ điển...
Không không không, cái này nhất định là căn phòng nào đó trang hoàng phong cách cổ điển, không có khả năng là... Diệp Thiếu Dương cúi đầu mạnh nhìn một vật, bị dọa đến cả người lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.
Phía dưới giường, lại có một ống nhổ!
Tất cả mọi thứ trong phòng đều biện minh được, đều có thể giải thích là chủ nhân căn phòng thích đồ vật cổ điển, có lẽ là một lão nhân nào đó, nhưng mà, cho dù là lão già phục cổ, hắn tuyệt đối không tin, đến năm nay còn có người dùng ống nhổ!
Không thể nào, như vậy là thật sự lại xuyên không rồi sao?
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến chuyện nhìn lại người mình, trên người mình mặc một bộ áo ngủ tơ lụa màu trắng, nhìn qua giống như loại con cháu nhà giàu trong phim cổ trang hay mặc, giật mình lập tức ngồi liệt trên giường.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?
Đột nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ có người đi lại, Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, đi tới mở cửa ra (thế quái nào cửa cũng là loại mộc xuyên kiểu cũ), một đạo bóng dáng ở phía trước đi tới, cũng nghe được tiếng mở cửa, cố ý quay đầu nhìn qua, Diệp Thiếu Dương vừa lúc thò đầu ra bên ngoài nhìn, thấy một cô nương, hai tay bưng một thứ giống như cái khay, bên trên có một chén canh nóng hôi hổi, bên cạnh còn có ngọn đèn dầu, chiếu lên mặt cô nương này:
Thân mặc áo khoác ngắn thêu hoa, quận rộng thùng thình màu xanh phỉ thúy, tóc chải ra sau đầu, kết thành hai bím tóc, phía trước để tóc mái, rất giống với nha hoàn trong nhà giàu cổ đại thường thấy trên phim truyền hình.
“Thiếu gia, cậu tỉnh rồi.” Nha hoàn nhìn thấy hắn, vui mừng kêu một tiếng.
Diệp Thiếu Dương cả người run lên, đi tới, để cho ngọn đèn chiếu sáng mặt mình, là để cho cô nhìn rõ mặt mình, tránh nhận sai, nhìn chằm chằm cô nói: “Ngươi là ai?"
Nha hoàn rõ ràng sửng sốt một chút, sợ run nửa ngày nói: “Thiếu gia, sao cậu mắc bệnh một trận rồi ngay cả ta cũng không biết sao.” Nói xong đem ngọn đèn xê dịch tới trước mặt, nói: “Ta là Miếu Nhi
a.
“Miêu Nhi?”
Diệp Thiếu Dương thì thào tự nói.
“Thiếu gia cậu về phòng chờ ta trước, thiếu nãi nãi muốn uống thuốc, ta đi đưa thuốc cho cô ấy, rồi sẽ đi tìm cậu.” Nói xong còn cười quyến rũ với Diệp Thiếu Dương một cái. Đây là ý gì?
Diệp Thiếu Dương sợ run một chút, đi theo sau Miếu Nhi, xuyên qua một con ngõ kiểu cổ đại, đi đến phía trước một căn phòng, Miếu Nhi chui vào trong, vừa định đóng cửa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cười cười, quay đầu thấp giọng nói với bên trong: “Nhị thiếu nãi nãi, thiếu gia tới thăm cô.”
Diệp Thiếu Dương lại muốn xem thử “Nhị thiếu nãi nãi” là thần thánh phương nào, vì thế đi theo
vào.
Miêu Nhi thắp đèn, trong phòng sáng hẳn lên. Đây là một loại khuê phòng tiểu thư cổ đại, trên giường gỗ lim bốn phía đều buông rèm, một cô nương ngồi trên giường, bởi vì có rèm, ngọn đèn cũng có vẻ hôn ám, Diệp Thiếu Dương không thể thấy rõ hình dáng như thế nào, mạnh dạn đến gần vài bước, thừa dịp Miếu Nhi vén rèm lên đưa thuốc, liếc mắt một cái, lúc đó liền ngây dại.
Vài giây sau, hắn một bước vọt tới, bắt lấy tay “Nhị thiếu nãi nãi” này, kích động nói: “Bích Thanh, chúng ta đang ở địa phương nào, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhị thiếu nãi nãi nằm trên giường này lại chính là Bích Thanh!
Cô cũng mặc cổ trang, tóc tán ra hai bên, một bộ dáng say đắm lòng người.
Bích Thanh bị hắn nắm lấy hai tay, sợ run một lúc lâu sau đột nhiên thở dài, nói với Miếu Nhi: “Mang thiếu gia trở về đi, bệnh huynh ấy lại tái phát rồi.”
Phát bệnh?
“Ta có bệnh gì!”
Bích Thanh hiển nhiên mặc kệ hắn, nhất quyết kêu Miêu Nhi đưa hắn trở về.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay Bích Thanh, muốn dùng cường khí cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện kinh mạch trong cơ thể bế tắc, chỉ có một cô cường khí nhỏ có thể miễn cưỡng vận hành, trong lòng bị dọa giật mình, nghĩ đến sự việc xuyên không lần trước đã trải qua, cũng may khí quan cùng huyệt vị trong cơ thể đều tốt, chỉ là kinh mạch bế tắc, cũng không ảnh hưởng cương khí phóng thích.
Cương khí tiến vào trong cơ thể Bích Thanh, cảm giác một phen, lúc này mới phát hiện, trong cơ thể cô tựa như rỗng tuếch, chỉ có huyệt Khí Hải bị một cỗ lực lượng bao vây lấy, cương khí của mình không có cách nào xâm nhập, bên trong tựa như có khí tức lưu động, những chỗ khác không có gì khác người thường.
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống nặng nề: nói cách khác, tu vi Bích Thanh bị lực lượng nào đó không biết tên phong ấn trong huyệt Khí Hải, hiện tại cô đã trở thành một người bình thường, không, phải nói là yêu quái bình thường.
“Khụ khụ...” Bích Thanh che miệng ho khan. Miếu Nhi vừa thấy, cảm thấy tội nghiệp nên thúc giục Diệp Thiếu Dương, “Thiếu gia, cậu nên trở về thôi...”
Diệp Thiếu Dương cầm lấy hai tay Bích Thanh, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói: “Bích Thanh, người thật sự không biết ta?”
Bích Thanh cũng nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngừng ho khan, thở phì phò nói: “Ta sao lại không biết huynh, huynh là phu quân ta a. Nhưng tên ta không phải như huynh vừa gọi, ta tên Điệu Điệu."
“Cái gì?”
“Điệu Điệu a.” Cô cầm lấy bàn tay Diệp Thiếu Dương, viết viết trên tay hắn, cười cười với hắn, “Tốt rồi quan nhân, ta phải uống thuốc, ngày mai lại đi hầu hạ quan nhân.”
Quan nhân... đậu móa, cái quỷ gì vậy?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy nhất thời không thể làm rõ được, đành phải đi ra ngoài trước, dứt khoát lần mò trở lại phòng mình, muốn tìm chút manh mối khác.
Trên giá sách không hề thiếu thẻ tre cùng bộ sách buộc chi, Diệp Thiếu Dương lật giở lung tung, đều là cổ đại tứ thư ngũ kinh các kiểu, bên trên còn có đủ loại phê bình chú giải...
Tìm một vòng trong phòng, không có manh mối gì, Diệp Thiếu Dương chán nản nằm trên giường, xác định, mình khẳng định là xuyên không rồi.
Mình cuối cùng là bị cỗ tà phong đó hút vào, có lẽ, sau khi cửu tinh điệp khí trận mở ra, có thể hình thành công năng giống như Sơn hải ấn, đưa người về thời cổ đại?
Nhưng mà, vì cái gì mình lại ở chỗ này, trở thành thiếu gia nhà này, thứ trêu ngươi nhất là, vì sao Bích Thanh lại là thiếu nãi nãi. Hơn nữa, Bích Thanh vì sao không biết mình, chẳng lẽ là bị cái gì tẩy não?
Diệp Thiếu Dương trăm nỗi thắc mắc không thể lý giải, nhưng an ủi lớn nhất chính là, mình cùng Bích Thanh ít nhất còn ở chung một chỗ, hơn nữa đều là an toàn, Tứ Bảo, Tiểu Mã bọn họ khẳng định cũng đều ở thế giới này.
/3055
|