“Đại Minh, năm Gia Tĩnh.”
Đại Minh... Trên mặt Đằng Vinh Thanh hiện ra vẻ mặt phức tạp.
“Nhưng mà, vì sao ta ở trong này còn có thân phận khác, thân phận này của ta là từ đâu mà đến?
“Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết: không biết.”
“Vậy... Làm thế nào mới có thể trở về.”
“Những người khác đang ở đâu?”
“Vẫn là không biết.”
Đằng Vĩnh Thanh thảm thương nhìn hắn, thân mình mềm đi, ngồi phịch xuống giữa ghế, sầu mi khổ kiểm nói: “Vậy phải làm sao cho phải a...”
Diệp Thiếu Dương đem những chuyện tự mình biết được nói hết với hắn. Lúc này bên ngoài có người đẩy cửa, Qua Qua thò đầu tiến vào, đánh giá bọn họ.
Đằng Vĩnh Thanh từng gặp Qua Qua, liếc mắt một cái nhìn thấy nó, lập tức nhận ra, cả kinh nói: “Thiếu Dương, đây không phải quỷ phó của ngươi sao?”
“Hiện tại không phải, nó là cháu ta, con ca ca đã chết của ta.”
“Ca ca ngươi? Ai?” Đằng Vĩnh Thanh nhất thời không suy nghĩ được.
“Ta nào biết ca ca ta là ai!” Diệp Thiếu Dương rống lên một tiếng, tuy tình huống thực tế chính là thế này, nhưng những gì thấy được cũng rất quái dị.
“Thúc thúc, mọi người đang nói gì vậy, vị thúc thúc này là ai?”
Diệp Thiếu Dương để cho nó tiến vào, đùa giỡn với nó giống như đùa trẻ con trong chốc lát, để cho nó đi ra ngoài. Qua Qua đi được một hồi, Đằng Vĩnh Thanh mới từ trạng thái mơ hờ phục hồi tinh thần lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vì sao người không dùng hoàn hồn thuật, thức tỉnh ký ức của hắn?"
“Nó không phải nhân loại, pháp thuật này vô dụng đối với nó.”
Lúc trước, dùng hoàn hồn thuật giúp Đằng Vĩnh Thanh cởi bỏ phong ấn ở huyệt Khí Hải, cũng là Diệp Thiếu Dương nắm thời cơ hành động, mang theo tấm thái dò thử, Đằng Vĩnh Thanh không chỉ là nhân loại, còn là pháp sư, trong cơ thể vốn còn có cường khí dư thừa, cùng Diệp Thiếu Dương thi pháp cương khí nội ông ngoại hợp, mới có cơ hội phá tan phong ấn.
Nói đến cùng, sâu trong thần thức hắn, đối với chú ngữ Diệp Thiếu Dương niệm có bản năng nhận đồng cảm, mà Qua Qua và Bích Thanh, đều không phải nhân loại, đối với chú ngữ không nhận đồng cảm, Diệp Thiếu Dương cho dù thực lực có mạnh, cũng không có biện pháp dùng cách này giúp bạn họ khôi phục ký ức.
Đằng Vĩnh Thanh nghe xong, trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây
giờ?
“Nghĩ biện pháp trở về.”
Đăng
ĩnh Thanh gãi gãi đầu, nói: “Ta biết, ta là nói, trở về như thế nào?”
“Ta nào biết.”
“Cái này...”
“Cho nên phải cùng nhau suy nghĩ a, cũng may người đã thức tỉnh rồi, ít nhất ta không phải chiến đấu một mình.”
Đằng Vĩnh Thanh thành khẩn gật gật đầu, nói: “Dù sao ta đều nghe lời ngươi.”
Diệp Thiếu Dương kể cho hắn nghe những phát hiện của mình ở thế giới này, dẫn hắn đi tới trước cửa sổ, mang tượng thần Linh bà bà mình từ quê về, để lên trên cửa sổ.
Tượng thần này cũng rất sinh động, nhìn qua mặt mũi hiền lành, nhưng mà trong mắt lại mang theo một tia nghiêm khắc của lão thái bà, là chân thần duy nhất ở thời đại này.
Đằng Vĩnh Thanh cũng cùng lại đây, cùng nhau nhìn tượng thần này, không khỏi cảm thán nói: “Thực đáng sợ, không ngờ trong lịch sử của chúng ta, từng có một thời đại như vậy. Giống như giác phái gì đó.”
“Nếu chúng ta không quay về ngăn cản, thời đại chúng ta rất có thực khả năng sẽ lại biến thành như vậy.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đến lúc đó cũng không có tranh cãi đạo hay phật, mọi người đều tín lão bà tử này, thiên hạ đại đồng.”
Đằng Vĩnh Thanh cười khổ nói: “Thế giới như vậy sẽ không thể nào thoải mái.”
“Cho nên, chúng ta sẽ xử lý bà ta.” Diệp Thiếu Dương giơ một bàn tay ra, ngón trỏ điểm lên chỗ ấn đường của Linh bà bà chỗ điểm một chút, xoay người, nói với Đằng Vĩnh Thanh, “Ngươi có pháp khí bổn mạng hay không, còn nữa, trước khi người xuyên không, trên người có cái gì vậy?"
Đằng Vĩnh Thanh được hắn nhắc nhở như vậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ soạng người, cả kinh nói: “Mõ của ta! Còn có túi tiền các thứ, cũng không thấy!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Giống nhau, trên người ta cũng không thấy gì hết.”
“Có khi nào...để ở nhà ta không?"
“Ta tìm khắp nơi này mấy lần rồi, không có, nhưng mà ta có thể cảm ứng được Thất tinh long tuyển kiếm của ta ở thế giới này, những thứ khác cũng vậy. Người trước tiên thử cảm ứng pháp khí bổn mạng của người đi.”
Đằng Vĩnh Thanh nghe theo lời hắn nói, ngồi xuống, vận dụng thần thức cảm ứng một chút, mở mắt ra nói: “Ở hướng tây bắc.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nói: “Của ta cũng vậy, có lẽ ở cùng một chỗ.”
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm lại bọn nó, bằng không nếu gặp phải đối thủ lợi hại, tay không đánh không lại a.”
“Ngày mai liền xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống giường, nói, “Nhưng, lúc trước ta còn có một vài phát hiện quan trọng, ta không biết vì sao, vừa lúc hai người chúng ta có thể thảo luận một chút.”
trong tay áo ra miếng da thịt rớt từ người binh sĩ kia đặt lên trên bàn, tuy nhìn qua thực ghê tởm, nhưng vì là đối tượng nghiên cứu, cũng đành phải chịu đựng.
Diệp Thiếu Dương nói về lai lịch của khối thịt này, Đằng Vĩnh Thanh khó hiểu vì sao hắn mang về một khối thịt nát đến, Diệp Thiếu Dương kêu hắn nhìn cho kỹ.
Đằng Vĩnh Thanh là đệ tử của Phật, đối với thịt các loại, có chút bài xích, cau mày đánh giá một hồi, đột nhiên giật mình, lập tức ngẩng đầu, giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cái này không phải thịt người!”
Khối thịt da này là màu hơi đen, trên bề mặt còn có mấy sợi lông màu đen, bóng lưỡng.
“Đây là...”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt chán ghét cầm lấy khối thịt, ngắm nghía nhiều lần, nói: “Cái này tuyệt đối không phải thịt người.”
“Nhìn qua. Giống như là thịt lợn, nói chung không phải thịt người.” Đằng Vĩnh Thanh hít một hơi, nghi hoặc nói, “Cái này không phải thịt cắt ra từ người sao, tại sao lại...”
“Vấn đề ngay tại chỗ này a.”
Đằng Vĩnh Thanh ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên trong lòng vừa động hít khí nói: “Đó là một trư
yêu!”
“Có phải trư yêu hay không không biết, dù sao không phải nhân loại.”
Kế tiếp, hai người đều không lên tiếng, bọn họ nghĩ tới một vấn đề giống nhau: yêu quái này, vì sao phải làm như vậy?
Yêu quái hóa thành hình người, trà trộn trong cuộc sống loài người, từ xưa đến nay cũng đều có, nhưng yêu quái làm như vậy, đều cũng có mục đích mãnh liệt, bọn họ tuy hướng tới cuộc sống nhân loại, nhưng bọn hắn chưa từng nhận giáo huấn của nhân loại, cũng sẽ không dùng đạo đức cùng pháp luật nhân loại để trói buộc mình, nếu không phải có thêm mục đích trực tiếp, bọn nó tuyệt sẽ không trà trộn trong đám người.
Còn nữa, yêu quái có thể hóa thân thành hình người, đều có chút thần thông, nếu sống lẫn trong xã hội nhân loại, cũng sẽ cho mình thân phận tốt một chút, nam thì là thư sinh đẹp trai, viên ngoại có tiền, thậm chí quan lớn, nữ thì đều là mỹ nữ tiểu thư nhà giàu, giống giản dị đi làm một binh sĩ tuần thành như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta có điều nghi vấn a, nếu hắn là yêu, thì có thể sẽ không ngốc đến nỗi để cho dao cắt trúng chân mình, còn cắt đi một mảng thịt lớn như vậy, hơi khó hiểu a.”
“Ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn nữa, trên người hắn một chút yếu khí cũng không có, giống như Qua Qua và Bích Thanh, bọn họ nhìn qua, đều giống như nhân loại chân chính, điều này làm cho ta thực khó hiểu...”
Đại Minh... Trên mặt Đằng Vinh Thanh hiện ra vẻ mặt phức tạp.
“Nhưng mà, vì sao ta ở trong này còn có thân phận khác, thân phận này của ta là từ đâu mà đến?
“Ta có thể chịu trách nhiệm nói cho ngươi biết: không biết.”
“Vậy... Làm thế nào mới có thể trở về.”
“Những người khác đang ở đâu?”
“Vẫn là không biết.”
Đằng Vĩnh Thanh thảm thương nhìn hắn, thân mình mềm đi, ngồi phịch xuống giữa ghế, sầu mi khổ kiểm nói: “Vậy phải làm sao cho phải a...”
Diệp Thiếu Dương đem những chuyện tự mình biết được nói hết với hắn. Lúc này bên ngoài có người đẩy cửa, Qua Qua thò đầu tiến vào, đánh giá bọn họ.
Đằng Vĩnh Thanh từng gặp Qua Qua, liếc mắt một cái nhìn thấy nó, lập tức nhận ra, cả kinh nói: “Thiếu Dương, đây không phải quỷ phó của ngươi sao?”
“Hiện tại không phải, nó là cháu ta, con ca ca đã chết của ta.”
“Ca ca ngươi? Ai?” Đằng Vĩnh Thanh nhất thời không suy nghĩ được.
“Ta nào biết ca ca ta là ai!” Diệp Thiếu Dương rống lên một tiếng, tuy tình huống thực tế chính là thế này, nhưng những gì thấy được cũng rất quái dị.
“Thúc thúc, mọi người đang nói gì vậy, vị thúc thúc này là ai?”
Diệp Thiếu Dương để cho nó tiến vào, đùa giỡn với nó giống như đùa trẻ con trong chốc lát, để cho nó đi ra ngoài. Qua Qua đi được một hồi, Đằng Vĩnh Thanh mới từ trạng thái mơ hờ phục hồi tinh thần lại, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Vì sao người không dùng hoàn hồn thuật, thức tỉnh ký ức của hắn?"
“Nó không phải nhân loại, pháp thuật này vô dụng đối với nó.”
Lúc trước, dùng hoàn hồn thuật giúp Đằng Vĩnh Thanh cởi bỏ phong ấn ở huyệt Khí Hải, cũng là Diệp Thiếu Dương nắm thời cơ hành động, mang theo tấm thái dò thử, Đằng Vĩnh Thanh không chỉ là nhân loại, còn là pháp sư, trong cơ thể vốn còn có cường khí dư thừa, cùng Diệp Thiếu Dương thi pháp cương khí nội ông ngoại hợp, mới có cơ hội phá tan phong ấn.
Nói đến cùng, sâu trong thần thức hắn, đối với chú ngữ Diệp Thiếu Dương niệm có bản năng nhận đồng cảm, mà Qua Qua và Bích Thanh, đều không phải nhân loại, đối với chú ngữ không nhận đồng cảm, Diệp Thiếu Dương cho dù thực lực có mạnh, cũng không có biện pháp dùng cách này giúp bạn họ khôi phục ký ức.
Đằng Vĩnh Thanh nghe xong, trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: “Vậy hiện tại chúng ta làm sao bây
giờ?
“Nghĩ biện pháp trở về.”
Đăng
ĩnh Thanh gãi gãi đầu, nói: “Ta biết, ta là nói, trở về như thế nào?”
“Ta nào biết.”
“Cái này...”
“Cho nên phải cùng nhau suy nghĩ a, cũng may người đã thức tỉnh rồi, ít nhất ta không phải chiến đấu một mình.”
Đằng Vĩnh Thanh thành khẩn gật gật đầu, nói: “Dù sao ta đều nghe lời ngươi.”
Diệp Thiếu Dương kể cho hắn nghe những phát hiện của mình ở thế giới này, dẫn hắn đi tới trước cửa sổ, mang tượng thần Linh bà bà mình từ quê về, để lên trên cửa sổ.
Tượng thần này cũng rất sinh động, nhìn qua mặt mũi hiền lành, nhưng mà trong mắt lại mang theo một tia nghiêm khắc của lão thái bà, là chân thần duy nhất ở thời đại này.
Đằng Vĩnh Thanh cũng cùng lại đây, cùng nhau nhìn tượng thần này, không khỏi cảm thán nói: “Thực đáng sợ, không ngờ trong lịch sử của chúng ta, từng có một thời đại như vậy. Giống như giác phái gì đó.”
“Nếu chúng ta không quay về ngăn cản, thời đại chúng ta rất có thực khả năng sẽ lại biến thành như vậy.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đến lúc đó cũng không có tranh cãi đạo hay phật, mọi người đều tín lão bà tử này, thiên hạ đại đồng.”
Đằng Vĩnh Thanh cười khổ nói: “Thế giới như vậy sẽ không thể nào thoải mái.”
“Cho nên, chúng ta sẽ xử lý bà ta.” Diệp Thiếu Dương giơ một bàn tay ra, ngón trỏ điểm lên chỗ ấn đường của Linh bà bà chỗ điểm một chút, xoay người, nói với Đằng Vĩnh Thanh, “Ngươi có pháp khí bổn mạng hay không, còn nữa, trước khi người xuyên không, trên người có cái gì vậy?"
Đằng Vĩnh Thanh được hắn nhắc nhở như vậy, đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ soạng người, cả kinh nói: “Mõ của ta! Còn có túi tiền các thứ, cũng không thấy!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Giống nhau, trên người ta cũng không thấy gì hết.”
“Có khi nào...để ở nhà ta không?"
“Ta tìm khắp nơi này mấy lần rồi, không có, nhưng mà ta có thể cảm ứng được Thất tinh long tuyển kiếm của ta ở thế giới này, những thứ khác cũng vậy. Người trước tiên thử cảm ứng pháp khí bổn mạng của người đi.”
Đằng Vĩnh Thanh nghe theo lời hắn nói, ngồi xuống, vận dụng thần thức cảm ứng một chút, mở mắt ra nói: “Ở hướng tây bắc.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, nói: “Của ta cũng vậy, có lẽ ở cùng một chỗ.”
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng tìm lại bọn nó, bằng không nếu gặp phải đối thủ lợi hại, tay không đánh không lại a.”
“Ngày mai liền xuất phát.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống giường, nói, “Nhưng, lúc trước ta còn có một vài phát hiện quan trọng, ta không biết vì sao, vừa lúc hai người chúng ta có thể thảo luận một chút.”
trong tay áo ra miếng da thịt rớt từ người binh sĩ kia đặt lên trên bàn, tuy nhìn qua thực ghê tởm, nhưng vì là đối tượng nghiên cứu, cũng đành phải chịu đựng.
Diệp Thiếu Dương nói về lai lịch của khối thịt này, Đằng Vĩnh Thanh khó hiểu vì sao hắn mang về một khối thịt nát đến, Diệp Thiếu Dương kêu hắn nhìn cho kỹ.
Đằng Vĩnh Thanh là đệ tử của Phật, đối với thịt các loại, có chút bài xích, cau mày đánh giá một hồi, đột nhiên giật mình, lập tức ngẩng đầu, giật mình nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cái này không phải thịt người!”
Khối thịt da này là màu hơi đen, trên bề mặt còn có mấy sợi lông màu đen, bóng lưỡng.
“Đây là...”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt chán ghét cầm lấy khối thịt, ngắm nghía nhiều lần, nói: “Cái này tuyệt đối không phải thịt người.”
“Nhìn qua. Giống như là thịt lợn, nói chung không phải thịt người.” Đằng Vĩnh Thanh hít một hơi, nghi hoặc nói, “Cái này không phải thịt cắt ra từ người sao, tại sao lại...”
“Vấn đề ngay tại chỗ này a.”
Đằng Vĩnh Thanh ngây ngốc nhìn hắn, đột nhiên trong lòng vừa động hít khí nói: “Đó là một trư
yêu!”
“Có phải trư yêu hay không không biết, dù sao không phải nhân loại.”
Kế tiếp, hai người đều không lên tiếng, bọn họ nghĩ tới một vấn đề giống nhau: yêu quái này, vì sao phải làm như vậy?
Yêu quái hóa thành hình người, trà trộn trong cuộc sống loài người, từ xưa đến nay cũng đều có, nhưng yêu quái làm như vậy, đều cũng có mục đích mãnh liệt, bọn họ tuy hướng tới cuộc sống nhân loại, nhưng bọn hắn chưa từng nhận giáo huấn của nhân loại, cũng sẽ không dùng đạo đức cùng pháp luật nhân loại để trói buộc mình, nếu không phải có thêm mục đích trực tiếp, bọn nó tuyệt sẽ không trà trộn trong đám người.
Còn nữa, yêu quái có thể hóa thân thành hình người, đều có chút thần thông, nếu sống lẫn trong xã hội nhân loại, cũng sẽ cho mình thân phận tốt một chút, nam thì là thư sinh đẹp trai, viên ngoại có tiền, thậm chí quan lớn, nữ thì đều là mỹ nữ tiểu thư nhà giàu, giống giản dị đi làm một binh sĩ tuần thành như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
Đằng Vĩnh Thanh nói: “Ta có điều nghi vấn a, nếu hắn là yêu, thì có thể sẽ không ngốc đến nỗi để cho dao cắt trúng chân mình, còn cắt đi một mảng thịt lớn như vậy, hơi khó hiểu a.”
“Ta cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, còn nữa, trên người hắn một chút yếu khí cũng không có, giống như Qua Qua và Bích Thanh, bọn họ nhìn qua, đều giống như nhân loại chân chính, điều này làm cho ta thực khó hiểu...”
/3055
|