Ánh mắt Diệp Thiếu Dương lại rơi ở hai bên cửa, có hai dải giấy đỏ trường phục từ phía trên buông xuống, bên trên viết hai hàng chữ to thiếp vàng:
Tinh thể liên hoa nhất hoa nhất Phật nhất thế giới,
Mưu ni châu hiến tam ma tam miểu tạm bồ đề.
Như là một bộ câu đối tinh tế, nhưng bên trên lưu động hình ảnh ánh sáng, tựa như ẩn chứa linh lực hùng hồn. Bên cạnh còn có một chút phù văn đạo gia hoặc Phật gia, dán ở quanh cửa.
“Nhiều phù văn như vậy, nơi này rốt cuộc đặt vật tư gì vậy.” Tiểu Mã lảm nhảm một cầu, quay đầu nhìn thoáng qua, bảo các sinh linh đi theo phía sau đứng hết lại.
Diệp Thiếu Dương niệm một đạo hộ thân chú, chỗ mi tâm phóng ra một luồng ánh sáng màu tím, bao lấy quanh thân, chống cự lại uy lực các pháp khí cùng linh phụ kia trên cửa kho hàng cùng trên tường ngoài, đi đến dưới cửa, đem linh phụ bóc hết, gương bát quái cũng lấy xuống, cầm trong tay cảm giác, ít nhất là pháp khí bát đoạn quang, lật đến mặt sau, nhìn thấy vài chữ triện trên đó: Nhất Chưởng Sơn Hà.
Không biết đây là pháp khí của ai, bị coi là chuông định cửa để dùng. Diệp Thiếu Dương lau phù văn chu sa trên mặt chính diện của gương, linh lực của gương bát quái lập tức thu liễm. Diệp Thiếu Dương ném cho Ngô Gia Vĩ, hắn ít pháp khí, cầm thứ này có thể phòng thân, mình có m Dương Kính công năng gần tương tự, cũng không cần tới thứ này.
Trên cửa kho hàng có hai sợi xích sắt, chỗ nối treo khóa nổi thật lớn, Diệp Thiếu Dương đem khóa kéo lên xem lỗ chìa khóa, phát hiện trên khóa in bốn vòng Audi.
“Đây không phải sản phẩm đương đại sao!” Diệp Thiếu Dương giật mình, tuy không biết đây là nhãn hiệu gì, nhưng khóa cửa dấu hiệu bốn vòng, mình lúc còn nhỏ đã từng thấy.
Khóa cửa này tất nhiên là người của Thánh Linh hội từ nhân gian mang tới, cái này cũng từ khía cạnh chứng minh đây không phải kho hàng bình thường, bằng không không cần thiết chú ý như
vậy.
“Mặc kệ nó khóa gì, để tôi!”
Tiểu Mã xắn tay áo đi lên, bảo Diệp Thiếu Dương giúp hắn kéo thẳng xích sắt, đặt trên cửa, cầm viên gạch lên bắt đầu đập. Viên gạch này của hắn là huyền thiết, cứng rắn vô cùng, dùng chốc lát thời gian, hai đoạn khóa sắt đều bị đập ra. Sau đó một cước đem cửa đá văng, khuôn mặt nhất thời bị ánh sáng chiếu sáng.
Tiểu Mã còn đắc ý hướng Diệp Thiếu Dương khoe viên gạch của mình, đột nhiên phát hiện mắt gã dại ra, cẩn thận hướng bên trong liếc một cái, lập tức ngây dại, miệng chậm rãi há hốc, toát ra một câu cảm khái: “Cha cậu chứ!”
Đây quả thực là kho vàng!
Trong kho hàng, bốn phía đều là giá hàng, bên trên bày đầy pháp khí, không phải từng món một, mà là từng đóng một.
Kho hàng không có cửa sổ, cũng chỉ có một cái cửa này, bên trong không có đèn, nhưng thượng phẩm pháp khí phát ra ánh sáng, đem kho hàng to lớn này chiếu sáng choang -- đại bộ phận pháp khí là không thể phát sáng, nhưng pháp khí thất đoạn quang trở lên đều có thể phát ra linh quang, loại linh quang này nhân loại bình thường không nhìn thấy, tà vật và pháp sư lại có thể liếc một cái đã nhìn ra, hơn nữa thông qua hào quang mạnh yếu sáng tốt, nhìn ra giá trị của pháp khí, cách gọi mấy đoạn quang chính là từ đó mà có.
Đương nhiên pháp sư ở lúc hành tẩu giang hồ, bình thường đều đem hào quang pháp khí thu liễm lại. Những thứ này trong kho hàng đều không có chủ nhân, tự nhiên chính là trạng thái nguyên thủy.
Pháp khí trong kho hàng này, đại bộ phận đều không phát sáng, nhưng bởi vì số lượng thật sự quá nhiều, chung quy sẽ có vài món thất đoạn quang trở lên. Nhiều pháp khí như vậy... Đoàn người đều là lần đầu nhìn thấy.
“Tôi chọn vài cái chơi!” Tiểu Mã nói xong muốn đi vào, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, “Tạm thời đừng đi vào, cậu không nghĩ một chút, nhiều pháp khí như vậy chất đống ở đây chờ người ta tới lấy? Pháp thuật công hội hào phóng như vậy?”
Tiểu Mã giật mình nói: “Trên cửa này không phải có khóa sắt cùng linh phù các thứ rồi.”
“Vậy đã tính là gì, trước kia bên này có người của Bạch Hổ đường trú đóng, lại thêm linh phù cùng gương bát quái là đủ rồi, bây giờ người cũng đi rồi, những thứ này đều là vật chất, có tác dụng gì chứ, với lại bọn họ vì sao không mang đi.”
“Không phải nói, không mang đi được nhiều như vậy...”
“Vậy thứ thật sự đáng giá cũng nên mang đi nhỉ, nơi này bát đoạn quang cũng có vài món, không có khả năng lãng phí như vậy.”
“A, vậy làm sao đây?”
“Nhìn kỹ rồi nói.”
Diệp Thiếu Dương đứng ở cửa, niệm chú tác động Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cách nơi này không xa!
Diệp Thiếu Dương kiềm chế cơn mừng như điên, lấy ra vài đạo linh phù, ném vào bên trong, linh phù bay ra bốn phía, ngọn lửa vẫn luôn là màu xanh, nói rõ không có tà khí, cũng không có pháp trận vân vân các thứ tồn tại.
Thế giới này rất kỳ quái, pháp sư ở đây, tựa như cái mũi mất thính, chỉ cần đối phương không động thủ, cho dù mặt đối mặt một người, cũng không cảm giác được một chút tà khí nào trên người đối phương.
Pháp khí trên người Diệp Thiếu Dương đều không còn nữa, chỉ có thể dựa vào linh phù để dò
đường.
“Mọi người chờ nha, tôi đi xem xét trước một chút.” Diệp Thiếu Dương nói xong, bản thân thật cẩn thận đi vào, một bước, hai bước... đi mãi đến chính giữa kho hàng, cũng không có vấn đề gì.
“Thất tinh quy vị!”
Diệp Thiếu Dương niệm chú, triệu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, kết quả cảm ứng được vị trí Long Tuyền Kiếm, nhưng mà... Bảo hiểm giống như bị cái gì vậy khốn, vì thế hướng tới vị trí cảm ứng được đi qua.
Ở phía dưới giá hàng đối diện cổng chính bên kia.
Diệp Thiếu Dương nằm úp sấp trên mặt đất nhìn, một tầng phía dưới cùng kề sát mặt đất, pháp khí chất thành đống. Diệp Thiếu Dương lay vài cái, đột nhiên chạm đến ba lô của mình, vội vàng chộp lấy, mở ra nhìn, m Dương Kính các thứ đều ở bên trong, trong lòng mừng rỡ, tiếp tục lay, lại tìm được đai lưng, pháp khí pháp được các thứ cắm bên trên cũng đều còn, vội vàng quấn ở trên lưng.
Cảm giác quen thuộc này...
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng, trong lòng thích ý bao nhiêu nói không nên lời. Bây giờ chỉ thiếu một thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa niệm chú, chỉ nghe thấy một trận động tĩnh trong pháp khí, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm sợ là bị chôn ở phía dưới, vị trí quá sâu, không đem những pháp khí kia dọn dẹp hết, trong thời gian ngắn rất khó lấy ra.
“Này này, Tiểu Diệp Tử, không có vấn đề chứ, chúng tôi vào được không!
Không được Diệp Thiếu Dương trả lời, Tiểu Mã đã xông vào.
Ngô Gia Vĩ cũng theo vào, cảm giác được Tàng Phong bảo hiểm của mình, từ trong một đống pháp khí đem nó tìm ra, ngay cả vỏ kiếm cũng còn, Keng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm hơi rung phát ra tiếng ngân khẽ, giống như cũng đang chúc mừng gặp lại chủ nhân.
Tiểu Mã gọi đoàn người cùng nhau tiến vào tìm kiếm pháp khí, nhất thời mấy trăm người lập tức chen vào trong, đem kho hàng chen sắp vỡ ra, người phía sau căn bản không vào được.
Tiểu Mã từ trên giá hàng cầm một cây đại khảm đao (đao chặt chém loại lớn) không biết của ai, nhảy đến trên giá hàng, dùng sức chém vào trên tường, đánh ra một cái lỗ, sau đó như đội trưởng, chỉ huy mọi người cùng nhau động thủ, nhanh chóng đem toàn bộ kho hàng dỡ đi, đám người như ong vỡ tổ trào lên, tìm kiếm pháp khí của mình.
Khung cảnh náo nhiệt mà lại hỗn loạn.
“Mọi người đừng loạn, móa nó, tìm của mình trước, tìm không thấy đứng một bên, chờ mọi người lấy xong rồi nói sau!” Tiểu Mã đứng ở trên giá hàng duy trì trật tự.
Tinh thể liên hoa nhất hoa nhất Phật nhất thế giới,
Mưu ni châu hiến tam ma tam miểu tạm bồ đề.
Như là một bộ câu đối tinh tế, nhưng bên trên lưu động hình ảnh ánh sáng, tựa như ẩn chứa linh lực hùng hồn. Bên cạnh còn có một chút phù văn đạo gia hoặc Phật gia, dán ở quanh cửa.
“Nhiều phù văn như vậy, nơi này rốt cuộc đặt vật tư gì vậy.” Tiểu Mã lảm nhảm một cầu, quay đầu nhìn thoáng qua, bảo các sinh linh đi theo phía sau đứng hết lại.
Diệp Thiếu Dương niệm một đạo hộ thân chú, chỗ mi tâm phóng ra một luồng ánh sáng màu tím, bao lấy quanh thân, chống cự lại uy lực các pháp khí cùng linh phụ kia trên cửa kho hàng cùng trên tường ngoài, đi đến dưới cửa, đem linh phụ bóc hết, gương bát quái cũng lấy xuống, cầm trong tay cảm giác, ít nhất là pháp khí bát đoạn quang, lật đến mặt sau, nhìn thấy vài chữ triện trên đó: Nhất Chưởng Sơn Hà.
Không biết đây là pháp khí của ai, bị coi là chuông định cửa để dùng. Diệp Thiếu Dương lau phù văn chu sa trên mặt chính diện của gương, linh lực của gương bát quái lập tức thu liễm. Diệp Thiếu Dương ném cho Ngô Gia Vĩ, hắn ít pháp khí, cầm thứ này có thể phòng thân, mình có m Dương Kính công năng gần tương tự, cũng không cần tới thứ này.
Trên cửa kho hàng có hai sợi xích sắt, chỗ nối treo khóa nổi thật lớn, Diệp Thiếu Dương đem khóa kéo lên xem lỗ chìa khóa, phát hiện trên khóa in bốn vòng Audi.
“Đây không phải sản phẩm đương đại sao!” Diệp Thiếu Dương giật mình, tuy không biết đây là nhãn hiệu gì, nhưng khóa cửa dấu hiệu bốn vòng, mình lúc còn nhỏ đã từng thấy.
Khóa cửa này tất nhiên là người của Thánh Linh hội từ nhân gian mang tới, cái này cũng từ khía cạnh chứng minh đây không phải kho hàng bình thường, bằng không không cần thiết chú ý như
vậy.
“Mặc kệ nó khóa gì, để tôi!”
Tiểu Mã xắn tay áo đi lên, bảo Diệp Thiếu Dương giúp hắn kéo thẳng xích sắt, đặt trên cửa, cầm viên gạch lên bắt đầu đập. Viên gạch này của hắn là huyền thiết, cứng rắn vô cùng, dùng chốc lát thời gian, hai đoạn khóa sắt đều bị đập ra. Sau đó một cước đem cửa đá văng, khuôn mặt nhất thời bị ánh sáng chiếu sáng.
Tiểu Mã còn đắc ý hướng Diệp Thiếu Dương khoe viên gạch của mình, đột nhiên phát hiện mắt gã dại ra, cẩn thận hướng bên trong liếc một cái, lập tức ngây dại, miệng chậm rãi há hốc, toát ra một câu cảm khái: “Cha cậu chứ!”
Đây quả thực là kho vàng!
Trong kho hàng, bốn phía đều là giá hàng, bên trên bày đầy pháp khí, không phải từng món một, mà là từng đóng một.
Kho hàng không có cửa sổ, cũng chỉ có một cái cửa này, bên trong không có đèn, nhưng thượng phẩm pháp khí phát ra ánh sáng, đem kho hàng to lớn này chiếu sáng choang -- đại bộ phận pháp khí là không thể phát sáng, nhưng pháp khí thất đoạn quang trở lên đều có thể phát ra linh quang, loại linh quang này nhân loại bình thường không nhìn thấy, tà vật và pháp sư lại có thể liếc một cái đã nhìn ra, hơn nữa thông qua hào quang mạnh yếu sáng tốt, nhìn ra giá trị của pháp khí, cách gọi mấy đoạn quang chính là từ đó mà có.
Đương nhiên pháp sư ở lúc hành tẩu giang hồ, bình thường đều đem hào quang pháp khí thu liễm lại. Những thứ này trong kho hàng đều không có chủ nhân, tự nhiên chính là trạng thái nguyên thủy.
Pháp khí trong kho hàng này, đại bộ phận đều không phát sáng, nhưng bởi vì số lượng thật sự quá nhiều, chung quy sẽ có vài món thất đoạn quang trở lên. Nhiều pháp khí như vậy... Đoàn người đều là lần đầu nhìn thấy.
“Tôi chọn vài cái chơi!” Tiểu Mã nói xong muốn đi vào, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, “Tạm thời đừng đi vào, cậu không nghĩ một chút, nhiều pháp khí như vậy chất đống ở đây chờ người ta tới lấy? Pháp thuật công hội hào phóng như vậy?”
Tiểu Mã giật mình nói: “Trên cửa này không phải có khóa sắt cùng linh phù các thứ rồi.”
“Vậy đã tính là gì, trước kia bên này có người của Bạch Hổ đường trú đóng, lại thêm linh phù cùng gương bát quái là đủ rồi, bây giờ người cũng đi rồi, những thứ này đều là vật chất, có tác dụng gì chứ, với lại bọn họ vì sao không mang đi.”
“Không phải nói, không mang đi được nhiều như vậy...”
“Vậy thứ thật sự đáng giá cũng nên mang đi nhỉ, nơi này bát đoạn quang cũng có vài món, không có khả năng lãng phí như vậy.”
“A, vậy làm sao đây?”
“Nhìn kỹ rồi nói.”
Diệp Thiếu Dương đứng ở cửa, niệm chú tác động Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ngạc nhiên vui mừng phát hiện, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cách nơi này không xa!
Diệp Thiếu Dương kiềm chế cơn mừng như điên, lấy ra vài đạo linh phù, ném vào bên trong, linh phù bay ra bốn phía, ngọn lửa vẫn luôn là màu xanh, nói rõ không có tà khí, cũng không có pháp trận vân vân các thứ tồn tại.
Thế giới này rất kỳ quái, pháp sư ở đây, tựa như cái mũi mất thính, chỉ cần đối phương không động thủ, cho dù mặt đối mặt một người, cũng không cảm giác được một chút tà khí nào trên người đối phương.
Pháp khí trên người Diệp Thiếu Dương đều không còn nữa, chỉ có thể dựa vào linh phù để dò
đường.
“Mọi người chờ nha, tôi đi xem xét trước một chút.” Diệp Thiếu Dương nói xong, bản thân thật cẩn thận đi vào, một bước, hai bước... đi mãi đến chính giữa kho hàng, cũng không có vấn đề gì.
“Thất tinh quy vị!”
Diệp Thiếu Dương niệm chú, triệu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, kết quả cảm ứng được vị trí Long Tuyền Kiếm, nhưng mà... Bảo hiểm giống như bị cái gì vậy khốn, vì thế hướng tới vị trí cảm ứng được đi qua.
Ở phía dưới giá hàng đối diện cổng chính bên kia.
Diệp Thiếu Dương nằm úp sấp trên mặt đất nhìn, một tầng phía dưới cùng kề sát mặt đất, pháp khí chất thành đống. Diệp Thiếu Dương lay vài cái, đột nhiên chạm đến ba lô của mình, vội vàng chộp lấy, mở ra nhìn, m Dương Kính các thứ đều ở bên trong, trong lòng mừng rỡ, tiếp tục lay, lại tìm được đai lưng, pháp khí pháp được các thứ cắm bên trên cũng đều còn, vội vàng quấn ở trên lưng.
Cảm giác quen thuộc này...
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ đai lưng, trong lòng thích ý bao nhiêu nói không nên lời. Bây giờ chỉ thiếu một thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương lại lần nữa niệm chú, chỉ nghe thấy một trận động tĩnh trong pháp khí, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm sợ là bị chôn ở phía dưới, vị trí quá sâu, không đem những pháp khí kia dọn dẹp hết, trong thời gian ngắn rất khó lấy ra.
“Này này, Tiểu Diệp Tử, không có vấn đề chứ, chúng tôi vào được không!
Không được Diệp Thiếu Dương trả lời, Tiểu Mã đã xông vào.
Ngô Gia Vĩ cũng theo vào, cảm giác được Tàng Phong bảo hiểm của mình, từ trong một đống pháp khí đem nó tìm ra, ngay cả vỏ kiếm cũng còn, Keng một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm hơi rung phát ra tiếng ngân khẽ, giống như cũng đang chúc mừng gặp lại chủ nhân.
Tiểu Mã gọi đoàn người cùng nhau tiến vào tìm kiếm pháp khí, nhất thời mấy trăm người lập tức chen vào trong, đem kho hàng chen sắp vỡ ra, người phía sau căn bản không vào được.
Tiểu Mã từ trên giá hàng cầm một cây đại khảm đao (đao chặt chém loại lớn) không biết của ai, nhảy đến trên giá hàng, dùng sức chém vào trên tường, đánh ra một cái lỗ, sau đó như đội trưởng, chỉ huy mọi người cùng nhau động thủ, nhanh chóng đem toàn bộ kho hàng dỡ đi, đám người như ong vỡ tổ trào lên, tìm kiếm pháp khí của mình.
Khung cảnh náo nhiệt mà lại hỗn loạn.
“Mọi người đừng loạn, móa nó, tìm của mình trước, tìm không thấy đứng một bên, chờ mọi người lấy xong rồi nói sau!” Tiểu Mã đứng ở trên giá hàng duy trì trật tự.
/3055
|