“Ngay ra ra ngoài cũng cần người bảo vệ, người cảm thấy như vậy sẽ rất vui vẻ sao?”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mở ra khe hở hư không, mang theo Qua Qua rời đi.
Trong nhà, Bích Thanh đang dùng máy tính xem phim, Bánh Bao và Trần Duyệt cùng nhau vây xem, ba người xem say sưa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương trở về, chỉ lên tiếng chào hỏi, rồi tiếp tục
xem.
Diệp Thiếu Dương pha chén trà, bưng tới phía sau bọn họ, xem ké một lúc, là phim cung đấu, không chút hấp dẫn đối với hắn, vì thế dùng khóe mắt nhìn về phía Trần Duyệt.
Trần Duyệt xuất thần nhìn màn hình máy tính, ánh mắt tinh thuần trong suốt, Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào đem cô và Hậu Khanh nhà âm mưu lớn như vậy liên hệ với nhau.
Buổi tối, một mình Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất lâu, quyết định cần đi âm ty một chuyến, thương lượng với Qua Qua, Qua Qua tỏ vẻ điều này tuyệt đối không được.
“Bọn Đạo Phong không phải đã nói sao, âm ty bây giờ không mong chờ người, người đi bây giờ, quả thực chính là dê vào miệng cọp đó.”
“Cái đó còn chưa đến mức, âm ty và ta dù sao chưa xé rách da mặt, tương lai nói không chắc, cho nên muốn đi thì phải là bây giờ, đây là điều Từ Văn Trường đáp ứng ta.”
Qua Qua sửng sốt một chút nói: “Lão đại người đi tìm hắn, là muốn đi gặp Từ Phúc sao?
“Đương nhiên.”
Liên quan Sơn Hải n là một khối tấm bệnh của hắn, hắn nhất định phải hỏi rõ, mình căn bản không biết Sơn Hải An ở đâu, gánh tiếng xấu mãi, cảm giác này thật sự khó chịu.
Qua Qua suy nghĩ một phen rồi nói: “Lời là nói như vậy, vẫn phải chuẩn bị một phen, ta đi m Dương ti trước, đánh tiếng với bọn họ, nhỡ đâu có tình huống gì, có thể kịp thời trợ giúp.”
Nói xong cũng không quản Diệp Thiếu Dương phản đối hay không, tự mình phá vỡ hư không, chui vào.
Diệp Thiếu Dương tính đi rửa mặt đánh răng, sau đó đi ăn bữa sáng, trở về thì xuất phát, kết quả mở buồng vệ sinh, Bích Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, trên mặt nước nổi lơ lửng một cái lá sen, miễn cưỡng che khuất mấy bộ vị trọng điểm trên người.
“Ngươi muốn đi WC sao? Bích Thanh khí định thần nhàn hỏi hắn.
“Không, ta đánh răng.”
“O, vậy ngươi cứ tự tiện, ta ngâm một lúc nữa.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, vừa đánh răng, vừa kể lể: “Cái bồn tắm lớn này của ta đúng là mua cho các ngươi, lúc trước bị Chanh Tử chiếm lĩnh, bây giờ lại bị người chiếm lĩnh, thật không biết ai là chủ nhân nơi này.”
Bích Thanh dùng một cái lá sen che ở trước ngực, đem một chân từ trong nước vươn ra, đặt lên trên mép, hướng hắn nháy mắt cười nói: “Ai chiếm lĩnh bồn tắm lớn, ngươi nếu muốn ngâm tắm cứ nói nha, cùng lắm thì vào cùng nhau ngâm.”
Vào ngâm cùng...
Diệp Thiếu Dương nuốt nước bọt, tông cửa bỏ chạy.
Ăn xong bữa sáng trở về, Diệp Thiếu Dương trở về phòng đem cửa khóa kỹ, bảo Bánh Bao canh gác trong phòng mình, sau đó bố trí pháp đàn, tiến vào Quỷ Vực.
Từ cửa lớn phía bắc của thành Phong Đô đi vào, Diệp Thiếu Dương đi Thiên tử điện trước -- hắn muốn đi tìm Tiêu Dật Vân và Chanh Tử, bảo bọn họ hỗ trợ đi tìm Từ Văn Trường, dù sao mình không quen với Chuyển Luân Vương, không tiện trực tiếp vào Luân Hồi ti, với lại cho mình cũng nhậm chức ở Luân Hồi ti, nhỡ đâu gặp ông ấy, mình thì không có gì ngược lại liên lụy phụ thân phạm giới ( tuy trong lòng phi thường khát vọng gặp mặt, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn).
Đến Thiên tử điện, không tìm được hai vợ chồng bọn họ, từ trong miệng quỷ võ sĩ thủ vệ biết được, hai người bọn họ không lâu trước đó đã đi m Dương ti, Diệp Thiếu Dương đánh giá là Qua Qua đem bọn họ gọi đi rồi, vì thế chạy tới m Dương ti, quả nhiên mọi người đều có mặt.
Còn có Thất Bảo, Cục Than, Lệ Lệ, cùng đám tiểu quỷ kia dưới trướng bọn nó đã lâu không gặp, mọi người đang dùng Quỷ Thư số 1 nghe hát, nghe là Ý Nghịch Chiến), cảm giác tiết tấu rất mạnh, mấy tên tiểu quỷ theo tiết tấu nhảy múa. Diệp Thiếu Dương xem mà trợn mắt há hốc mồm.
“Lão ba!” Sau khi phát hiện hắn, Thất Bảo xông lên đầu tiên, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, bọn Cục Than cũng nhanh chóng tắt nhạc, thân thiết vậy lên.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi với mỗi người, ở dưới một đám tiểu quỷ vây quanh vào sân của m Dương ti, đi mãi đến ngoài cửa chính điện.
Trên chính điện treo bảng hiệu ba chữ “ m Dương ti”, trên cột bên trái ngoài cửa treo biển bốn chữ dựng thẳng, là Phong Đô đại để tự mình viết bốn chữ to “Nhân gian thiên sư”.
Diệp Thiếu Dương đi qua, ngón tay sờ sờ ở bên trên, nghĩ thật đúng là trước khác nay khác, khi đó mình là một quân cờ của đại đế, chiếu cố mọi cách, không tiếc viết bức chữ này tặng cho mình, hôm nay tấm biển này còn đó, mình thất sủng, tương lai thậm chí có khả năng trở thành tù nhân của âm
ty.
Cột bên phải cửa là để trống, tỏ ra có chút đơn điệu.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào bức chữ kia đại để cho nói: “Đặt như vậy không thích hợp, tấm biển này nên đem thờ, sau đó ở đây treo một bức câu đối trái phải, như vậy mới cân đối.”
Tiểu Bạch nghe được tiếng, từ chính điện đi ra, chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, nói: “Là không thể treo, chúng ta những người này không một ai biết viết chữ, cũng không hiểu câu đối gì cả, sợ làm không tốt để người ta chê cười.”
Diệp Thiếu Dương rất làm màu vung mạnh tay, “Đi lấy giấy và bút mực!”
Theo Tiểu Bạch tiến vào chính điện.
Đoàn người quả nhiên đều có mặt, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đều thân thiết tràn tới.
Tiểu Bạch cầm hai tờ giấy trắng tới, Diệp Thiếu Dương bảo tìm giấy đỏ, hơn nữa phải là tranh dài Tiểu Bạch đành phải bảo người ta đi mua trên chợ quỷ.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàn huyên một lúc với mọi người, nói chính sự với Chanh Tử, bảo cô đi nói trước với Từ Văn Trường một tiếng, nếu tiện, mình sẽ đi qua Luân Hồi ti, nếu không tiện, cũng phải cho cái lý do, dù sao đây là điều hắn đã đáp ứng.
Chanh Tử kéo Tiêu Dật Vân đi cùng.
Đợi một hồi, hai người bọn Chanh Tử ngược lại đã trở lại trước, mang theo Từ Văn Trường đi cùng.
“Chúc mừng chúc mừng.” Từ Văn Trường vừa vào cửa đã hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, “Chuyến đi cổ mộ lần này, ta đã nghe nói, tuy chưa thể tiêu diệt tên đầu sỏ Tinh Nguyệt Nô, nhưng cũng đã siêu độ Anh Mị, phá không gian ảo giác của bọn hắn. Tiểu thiên sư, quả thật là tuổi trẻ mà tài cao, lão phu lúc trước đã nói không tìm lầm người mà!”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu cười nói: “Từ công, đều là người quen cũ rồi, ngươi không cần thiết dùng lộ số ta đâu, người càng nói như vậy, ta lại sẽ càng cảm thấy người là muốn giở trò.”
Từ Văn Trường ho khan hai tiếng, cười nói: “Tiểu thiên sư, ta là loại người đó sao?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Thiếu Dương lắc đầu rất khoa trương, hướng bọn Tiểu Bạch nói, “Ta luôn nói như thế nào với các ngươi nhỉ, các ngươi nói hắn chưa chắc tuân thủ hứa hẹn, ta nói vậy không thể đủ, người khác ta không biết, Từ Công sao, đó là người giữ chữ tín số một của âm ty, một lời nói đáng giá ngàn vàng, mặc kệ đã đáp ứng cái gì, đều tuyệt không nuốt lời.”
Khóe miệng Từ Văn Trường run rẩy, giơ ngón tay cái lên, “Tốt, có ngươi, dùng biện pháp của ta để kính lại ta.”
Diệp Thiếu Dương cười khan hề hề, “Không nói nhảm nữa, ta lần này đến là muốn gặp Từ Phúc, lúc trước người từng đáp ứng ta.”
Từ Văn Trường vuốt chòm râu, cười nói: “Tiểu thiên sư, ngươi thật đúng là nóng vội, được, ngươi bây giờ theo ta đi Luân Hồi ti.”
“Vừa lúc, vậy đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy muốn đi cùng với lão, lúc này người Tiểu Bạch phái đi mua giấy đã trở lại, Diệp Thiếu Dương giữ chặt Từ Văn Trường, nói: “Từ công, nghe danh đã lâu thư pháp của người là âm ty nhất tuyệt, ta vừa lúc muốn viết câu đối cho m Dương ti, bằng không người hỗ trợ viết một bức đi.”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, mở ra khe hở hư không, mang theo Qua Qua rời đi.
Trong nhà, Bích Thanh đang dùng máy tính xem phim, Bánh Bao và Trần Duyệt cùng nhau vây xem, ba người xem say sưa, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương trở về, chỉ lên tiếng chào hỏi, rồi tiếp tục
xem.
Diệp Thiếu Dương pha chén trà, bưng tới phía sau bọn họ, xem ké một lúc, là phim cung đấu, không chút hấp dẫn đối với hắn, vì thế dùng khóe mắt nhìn về phía Trần Duyệt.
Trần Duyệt xuất thần nhìn màn hình máy tính, ánh mắt tinh thuần trong suốt, Diệp Thiếu Dương thật sự không có cách nào đem cô và Hậu Khanh nhà âm mưu lớn như vậy liên hệ với nhau.
Buổi tối, một mình Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rất lâu, quyết định cần đi âm ty một chuyến, thương lượng với Qua Qua, Qua Qua tỏ vẻ điều này tuyệt đối không được.
“Bọn Đạo Phong không phải đã nói sao, âm ty bây giờ không mong chờ người, người đi bây giờ, quả thực chính là dê vào miệng cọp đó.”
“Cái đó còn chưa đến mức, âm ty và ta dù sao chưa xé rách da mặt, tương lai nói không chắc, cho nên muốn đi thì phải là bây giờ, đây là điều Từ Văn Trường đáp ứng ta.”
Qua Qua sửng sốt một chút nói: “Lão đại người đi tìm hắn, là muốn đi gặp Từ Phúc sao?
“Đương nhiên.”
Liên quan Sơn Hải n là một khối tấm bệnh của hắn, hắn nhất định phải hỏi rõ, mình căn bản không biết Sơn Hải An ở đâu, gánh tiếng xấu mãi, cảm giác này thật sự khó chịu.
Qua Qua suy nghĩ một phen rồi nói: “Lời là nói như vậy, vẫn phải chuẩn bị một phen, ta đi m Dương ti trước, đánh tiếng với bọn họ, nhỡ đâu có tình huống gì, có thể kịp thời trợ giúp.”
Nói xong cũng không quản Diệp Thiếu Dương phản đối hay không, tự mình phá vỡ hư không, chui vào.
Diệp Thiếu Dương tính đi rửa mặt đánh răng, sau đó đi ăn bữa sáng, trở về thì xuất phát, kết quả mở buồng vệ sinh, Bích Thanh đang ngâm mình trong bồn tắm lớn, trên mặt nước nổi lơ lửng một cái lá sen, miễn cưỡng che khuất mấy bộ vị trọng điểm trên người.
“Ngươi muốn đi WC sao? Bích Thanh khí định thần nhàn hỏi hắn.
“Không, ta đánh răng.”
“O, vậy ngươi cứ tự tiện, ta ngâm một lúc nữa.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, vừa đánh răng, vừa kể lể: “Cái bồn tắm lớn này của ta đúng là mua cho các ngươi, lúc trước bị Chanh Tử chiếm lĩnh, bây giờ lại bị người chiếm lĩnh, thật không biết ai là chủ nhân nơi này.”
Bích Thanh dùng một cái lá sen che ở trước ngực, đem một chân từ trong nước vươn ra, đặt lên trên mép, hướng hắn nháy mắt cười nói: “Ai chiếm lĩnh bồn tắm lớn, ngươi nếu muốn ngâm tắm cứ nói nha, cùng lắm thì vào cùng nhau ngâm.”
Vào ngâm cùng...
Diệp Thiếu Dương nuốt nước bọt, tông cửa bỏ chạy.
Ăn xong bữa sáng trở về, Diệp Thiếu Dương trở về phòng đem cửa khóa kỹ, bảo Bánh Bao canh gác trong phòng mình, sau đó bố trí pháp đàn, tiến vào Quỷ Vực.
Từ cửa lớn phía bắc của thành Phong Đô đi vào, Diệp Thiếu Dương đi Thiên tử điện trước -- hắn muốn đi tìm Tiêu Dật Vân và Chanh Tử, bảo bọn họ hỗ trợ đi tìm Từ Văn Trường, dù sao mình không quen với Chuyển Luân Vương, không tiện trực tiếp vào Luân Hồi ti, với lại cho mình cũng nhậm chức ở Luân Hồi ti, nhỡ đâu gặp ông ấy, mình thì không có gì ngược lại liên lụy phụ thân phạm giới ( tuy trong lòng phi thường khát vọng gặp mặt, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn).
Đến Thiên tử điện, không tìm được hai vợ chồng bọn họ, từ trong miệng quỷ võ sĩ thủ vệ biết được, hai người bọn họ không lâu trước đó đã đi m Dương ti, Diệp Thiếu Dương đánh giá là Qua Qua đem bọn họ gọi đi rồi, vì thế chạy tới m Dương ti, quả nhiên mọi người đều có mặt.
Còn có Thất Bảo, Cục Than, Lệ Lệ, cùng đám tiểu quỷ kia dưới trướng bọn nó đã lâu không gặp, mọi người đang dùng Quỷ Thư số 1 nghe hát, nghe là Ý Nghịch Chiến), cảm giác tiết tấu rất mạnh, mấy tên tiểu quỷ theo tiết tấu nhảy múa. Diệp Thiếu Dương xem mà trợn mắt há hốc mồm.
“Lão ba!” Sau khi phát hiện hắn, Thất Bảo xông lên đầu tiên, nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, bọn Cục Than cũng nhanh chóng tắt nhạc, thân thiết vậy lên.
Diệp Thiếu Dương chào hỏi với mỗi người, ở dưới một đám tiểu quỷ vây quanh vào sân của m Dương ti, đi mãi đến ngoài cửa chính điện.
Trên chính điện treo bảng hiệu ba chữ “ m Dương ti”, trên cột bên trái ngoài cửa treo biển bốn chữ dựng thẳng, là Phong Đô đại để tự mình viết bốn chữ to “Nhân gian thiên sư”.
Diệp Thiếu Dương đi qua, ngón tay sờ sờ ở bên trên, nghĩ thật đúng là trước khác nay khác, khi đó mình là một quân cờ của đại đế, chiếu cố mọi cách, không tiếc viết bức chữ này tặng cho mình, hôm nay tấm biển này còn đó, mình thất sủng, tương lai thậm chí có khả năng trở thành tù nhân của âm
ty.
Cột bên phải cửa là để trống, tỏ ra có chút đơn điệu.
Diệp Thiếu Dương chỉ vào bức chữ kia đại để cho nói: “Đặt như vậy không thích hợp, tấm biển này nên đem thờ, sau đó ở đây treo một bức câu đối trái phải, như vậy mới cân đối.”
Tiểu Bạch nghe được tiếng, từ chính điện đi ra, chào hỏi với Diệp Thiếu Dương, nói: “Là không thể treo, chúng ta những người này không một ai biết viết chữ, cũng không hiểu câu đối gì cả, sợ làm không tốt để người ta chê cười.”
Diệp Thiếu Dương rất làm màu vung mạnh tay, “Đi lấy giấy và bút mực!”
Theo Tiểu Bạch tiến vào chính điện.
Đoàn người quả nhiên đều có mặt, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đều thân thiết tràn tới.
Tiểu Bạch cầm hai tờ giấy trắng tới, Diệp Thiếu Dương bảo tìm giấy đỏ, hơn nữa phải là tranh dài Tiểu Bạch đành phải bảo người ta đi mua trên chợ quỷ.
Diệp Thiếu Dương ngồi xuống hàn huyên một lúc với mọi người, nói chính sự với Chanh Tử, bảo cô đi nói trước với Từ Văn Trường một tiếng, nếu tiện, mình sẽ đi qua Luân Hồi ti, nếu không tiện, cũng phải cho cái lý do, dù sao đây là điều hắn đã đáp ứng.
Chanh Tử kéo Tiêu Dật Vân đi cùng.
Đợi một hồi, hai người bọn Chanh Tử ngược lại đã trở lại trước, mang theo Từ Văn Trường đi cùng.
“Chúc mừng chúc mừng.” Từ Văn Trường vừa vào cửa đã hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, “Chuyến đi cổ mộ lần này, ta đã nghe nói, tuy chưa thể tiêu diệt tên đầu sỏ Tinh Nguyệt Nô, nhưng cũng đã siêu độ Anh Mị, phá không gian ảo giác của bọn hắn. Tiểu thiên sư, quả thật là tuổi trẻ mà tài cao, lão phu lúc trước đã nói không tìm lầm người mà!”
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu cười nói: “Từ công, đều là người quen cũ rồi, ngươi không cần thiết dùng lộ số ta đâu, người càng nói như vậy, ta lại sẽ càng cảm thấy người là muốn giở trò.”
Từ Văn Trường ho khan hai tiếng, cười nói: “Tiểu thiên sư, ta là loại người đó sao?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Thiếu Dương lắc đầu rất khoa trương, hướng bọn Tiểu Bạch nói, “Ta luôn nói như thế nào với các ngươi nhỉ, các ngươi nói hắn chưa chắc tuân thủ hứa hẹn, ta nói vậy không thể đủ, người khác ta không biết, Từ Công sao, đó là người giữ chữ tín số một của âm ty, một lời nói đáng giá ngàn vàng, mặc kệ đã đáp ứng cái gì, đều tuyệt không nuốt lời.”
Khóe miệng Từ Văn Trường run rẩy, giơ ngón tay cái lên, “Tốt, có ngươi, dùng biện pháp của ta để kính lại ta.”
Diệp Thiếu Dương cười khan hề hề, “Không nói nhảm nữa, ta lần này đến là muốn gặp Từ Phúc, lúc trước người từng đáp ứng ta.”
Từ Văn Trường vuốt chòm râu, cười nói: “Tiểu thiên sư, ngươi thật đúng là nóng vội, được, ngươi bây giờ theo ta đi Luân Hồi ti.”
“Vừa lúc, vậy đi thôi.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy muốn đi cùng với lão, lúc này người Tiểu Bạch phái đi mua giấy đã trở lại, Diệp Thiếu Dương giữ chặt Từ Văn Trường, nói: “Từ công, nghe danh đã lâu thư pháp của người là âm ty nhất tuyệt, ta vừa lúc muốn viết câu đối cho m Dương ti, bằng không người hỗ trợ viết một bức đi.”
/3055
|