Máu loãng chảy càng ngày càng nhiều, đã theo tới vòng gạo nếp kia, thấm vào bên trong.
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, la lớn "Sao bảo có cách cơ mà, cậu đứng như trời chồng thế làm gì!"
Vừa dứt lời, đột nhiên "Rầm" một tiếng, bên cạnh vũng máu xuất hiện một đôi tay, nắm lấy tóc Tiểu Mã, túm đi theo chiều vũng máu.
"Choang!"
Dây Câu Hồn bay tới, mũi nhòn của dây đánh vào hai cánh tay, hai cánh tay dập náy. Tiểu Mã xoa xoa đầu, khinh hãi định chạy về "Vòng bảo vệ", ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Ta chờ nãy giờ lài vì thứ này," Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, từ trong vũng máu lại có đôi tay khác bay đến, lại ý đồ bắt Tiểu Mã, lại bị Diệp Thiếu Dương vung roi tới, hỏi Tiểu Mã "Có mang theo chu sa thương không?"
Tiểu Mã sửng sốt, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương ném Tảo Mộc Kiếm cho hắn nói, "Lấy ra đi, xa dùng thương, gần dùng kiếm."
Tiểu Mã nghe lời, cả kinh nói: "Có cậu là đủ, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Bắt yêu quái đi, tôi đối phó với huyết thi, vừa nãy tôi đã làm mẫu, giờ lại có tay quỷ chui ra, cậu cứ chém đi là xong." Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Mã, xoay người bước ra khỏi vòng gạo nếp, đem một đống Ngự Thủy Phù ném vào trong vũng máu.
Lá Ngự Thủy Phù phát huy tác dụng, chữ chu sa trên bùa phát ra kim quang, Diệp Thiếu Dương một chân bước đến, niệm một lần chú ngữ, chân đạp vào linh phù, đạp nước mà đi.
Huyết thi thấy hắn đến gần, ngừng vặn vẹo thân hình, cổ họng nó phát ra âm thanh kì quái, đôi tay không ngừng đánh vào vũng máu trước mặt.
Rõ ràng trên mặt đất chỉ có một tầng máu loãng, lúc này lại có mùi nước biển, sóng gió bắt đầu cuộn lên, lao ầm ầm đến phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ấn một cái lên miếng ngọc ở chuôi kiếm, một đạo ánh sáng tím xẹt qua, trảm vào sóng dữ, từ phía giữa lướt qua một cái.
Vô số đôi tay, từ trong vũng máu vươn tới, ý đồ nắm hay chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, tay kia lấy ra vô số đồng tiền, đánh qua đánh lại, không ngừng có những cánh tay bị đánh nát, hắn lao đến trước mặt Huyết Thi Vẩy Cá, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém xuống.
Huyết Thi Vẩy Cá không lùi, hai tay chấn động, một người to lớn, từ trong hai vũng máu nhảy lên, mang theo khí tức mạnh mẽ của tà linh, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, cắt ngón giữa, điểm vào chuôi kiếm, ánh sáng tím mạnh mẽ phóng ra, xuyên qua người máu to lớn kia, nhằm vào đầu Huyết thi mà trảm xuống.
Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài, Bạch Y Nhân tự nhiên kêu to một tiếng, cả người run lên, một đạo bạch quang, từ trên người hắn bay ra, chui vào giữa tiệm thuốc. Sau đó, một luồng hư ảnh màu trắng bay ra, đột nhiên xác của Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, giơ cao tay lên, đỡ lấy đạo kiếm quang cảu Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chăm chú nhìn lại, trước mặt hắn là một đạo hư ảnh của bạch nhân, nói là người, không bằng nói là một đạo hư ảnh mặc một áo bào trắng, bên trong là vô số khí hơi mà trắng, hai con mắt lớn dần, từ trong những làn khí trắng phát ra ánh sáng màu xanh lam. Xuống chút nữa, thân thể hắn trong suốt, chỉ thấy một tấm áo bào trên người, nhìn không tới hai chân.
Trên người nó, những làm khí tức tà linh nồng đậm.
"Ngu xuẩn, còn không chạy!" Bóng trắng phát ra hiệu lệnh, Huyết Thi Vẩy Cá quay đầu, bò lên trên trần nhà, hướng về thang lầu để bỏ chạy.
Tà linh màu trắng dùng hai tay đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng giọng nói khinh miệt đáp "Diệp thiên sư, bất quá phải như vậy sao, lần sau vậy."
"Tới đây rồi, đừng có chạy. Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông chuôi kiếm ra, rút ra Đinh Diệt Linh, cầm lấy, đâm vào bạch hư ảnh, niệm tru tà lệnh, một bên lại tấn công, mỗi lần tấn công, thân thể tà linh màu trắng lại tạo ra các khe hỏe.
Diệp Thiếu Dương một bên thi pháp, một bên hô to "Ngăn cản Huyết Thi chạy trốn!"
Tiểu Mã sửng sốt, biết hắn ra lệnh cho mình, quay đầu nhìn lại, con Huyết Thi đã chạy đến của thang lầu, đang định bò về phía trước, trong tình thế cấp bách, đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cắp lấy Thương Chu Sa, lập tức đứng lên, một thương đánh vào Huyết Thi Vẩy Cá, vào giữa lưng nó, thân thể nó lung lay một chút, tốc độ chậm lại.
Một thương trúng đích, tạo động lức cho Tiểu Mã, hắn lại bồi thêm vài thương nữa.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã dùng đinh diệt linh phân giải thân thể của bạch tà linh, chỉ còn lại một cái đầu, bạch tà linh gầm lên một tiếng, một bàn tay nắm lấy vành nón màu trắng, lôi về phía sau, xuất hiện một khuôn mặt của một nữ nhân, cười khanh khách, đôi tay kéo miệng, dùng sức xé rách về hai bên.
Bên trong máu tươi phun trào, miệng bị xé lớn như rỏ bóng rổ, bên trong là đống tạp nham hỗn độn, một đống tà khí cường đại phun trào ra, bay ra từ từ, rồi lại co rút thành vòng, từng vòng tà khí, hội tụ thành một trận lốc xoáy, theo thân thể hắn không nhừng vặn vẹo, sức hút của lốc xoáy ngày càng mạnh mẽ, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, đầu bị hút vào.
Tai hắn nghe thấy một loạt tiếng quỷ khóc, nhắm thẳng đến ý thức hắn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng cắn chót lưỡi, niệm Phá Huyết Chú, phum máu ra ngoài, đồng thời lúc máu còn lại đọng trên tay hắn liền kết ấn, từ hai sườn đánh vào đầu của tà linh.
Một tiếng kêu rên, thân thể của tà linh chậm lại, lốc xoáy tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu rút ra, phun lên mặt tà linh một đống máu đầu lưỡi, lấy ra bút chu sa, vé lên trên mặt tà linh một chữ "Hào", niệm xong chú ngữ, thét lên một tiếng "Phá!"
Chữ "Hào" này lập tức phát ra ánh sáng, biến thành một lưỡi dao sắc bén, từ giữa đầu tà linh chém xuống, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Phía sau truyền đến ba tiếng kêu to, Tiểu Mã vội vã nói "Tiểu Diệp Tử mau tới, mau lên khi tôi bắn đạn chu sa."
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, Huyết thi vẩy cá kia bị đạn chu sa bắn cho nằm sấp xuống máu loang lổ, tứ chi chấm đất, bò chậm rãi lên phía cầu thang.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một số tiền Ngũ Đế, lăng không tới thân thể cảu Huyết Thi, đánh từ trên cầu thang xuống, một bước dài nhảy đến, không chờ Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, lăn một vòng tránh né, Diệp Thiếu Dương cưỡi trên lưng nó, dùng Dây Câu Hồn cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, tay kia dùng Đinh Diệt Linh, thét to một tiếng "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"
Hắn dùng Đinh Diệt Linh nhắm đỉnh đầu con Huyết Thi Vẩy Cá, cắm xuống thật mạnh.
Máu huyết điên cuồng phun ra, con Huyết Thi hấp hỗi giãy giạu đành đạch, cổ họng nó phtas ra thanh âm cộc cộc, phum ra một ngụm thi khí, thân thể từ từ mềm ra.
Bên ngoài, trên đường cái, Bạch y nhân sắc mặt khó coi thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói "Một tên nô tài đã bỏ mạng!"
Tiểu Mã ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, la lớn "Sao bảo có cách cơ mà, cậu đứng như trời chồng thế làm gì!"
Vừa dứt lời, đột nhiên "Rầm" một tiếng, bên cạnh vũng máu xuất hiện một đôi tay, nắm lấy tóc Tiểu Mã, túm đi theo chiều vũng máu.
"Choang!"
Dây Câu Hồn bay tới, mũi nhòn của dây đánh vào hai cánh tay, hai cánh tay dập náy. Tiểu Mã xoa xoa đầu, khinh hãi định chạy về "Vòng bảo vệ", ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Ta chờ nãy giờ lài vì thứ này," Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, từ trong vũng máu lại có đôi tay khác bay đến, lại ý đồ bắt Tiểu Mã, lại bị Diệp Thiếu Dương vung roi tới, hỏi Tiểu Mã "Có mang theo chu sa thương không?"
Tiểu Mã sửng sốt, gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương ném Tảo Mộc Kiếm cho hắn nói, "Lấy ra đi, xa dùng thương, gần dùng kiếm."
Tiểu Mã nghe lời, cả kinh nói: "Có cậu là đủ, lấy mấy thứ này làm gì?"
"Bắt yêu quái đi, tôi đối phó với huyết thi, vừa nãy tôi đã làm mẫu, giờ lại có tay quỷ chui ra, cậu cứ chém đi là xong." Nói xong, cũng mặc kệ Tiểu Mã, xoay người bước ra khỏi vòng gạo nếp, đem một đống Ngự Thủy Phù ném vào trong vũng máu.
Lá Ngự Thủy Phù phát huy tác dụng, chữ chu sa trên bùa phát ra kim quang, Diệp Thiếu Dương một chân bước đến, niệm một lần chú ngữ, chân đạp vào linh phù, đạp nước mà đi.
Huyết thi thấy hắn đến gần, ngừng vặn vẹo thân hình, cổ họng nó phát ra âm thanh kì quái, đôi tay không ngừng đánh vào vũng máu trước mặt.
Rõ ràng trên mặt đất chỉ có một tầng máu loãng, lúc này lại có mùi nước biển, sóng gió bắt đầu cuộn lên, lao ầm ầm đến phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, ấn một cái lên miếng ngọc ở chuôi kiếm, một đạo ánh sáng tím xẹt qua, trảm vào sóng dữ, từ phía giữa lướt qua một cái.
Vô số đôi tay, từ trong vũng máu vươn tới, ý đồ nắm hay chân của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương một tay cầm kiếm, tay kia lấy ra vô số đồng tiền, đánh qua đánh lại, không ngừng có những cánh tay bị đánh nát, hắn lao đến trước mặt Huyết Thi Vẩy Cá, giơ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém xuống.
Huyết Thi Vẩy Cá không lùi, hai tay chấn động, một người to lớn, từ trong hai vũng máu nhảy lên, mang theo khí tức mạnh mẽ của tà linh, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, cắt ngón giữa, điểm vào chuôi kiếm, ánh sáng tím mạnh mẽ phóng ra, xuyên qua người máu to lớn kia, nhằm vào đầu Huyết thi mà trảm xuống.
Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài, Bạch Y Nhân tự nhiên kêu to một tiếng, cả người run lên, một đạo bạch quang, từ trên người hắn bay ra, chui vào giữa tiệm thuốc. Sau đó, một luồng hư ảnh màu trắng bay ra, đột nhiên xác của Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, giơ cao tay lên, đỡ lấy đạo kiếm quang cảu Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chăm chú nhìn lại, trước mặt hắn là một đạo hư ảnh của bạch nhân, nói là người, không bằng nói là một đạo hư ảnh mặc một áo bào trắng, bên trong là vô số khí hơi mà trắng, hai con mắt lớn dần, từ trong những làn khí trắng phát ra ánh sáng màu xanh lam. Xuống chút nữa, thân thể hắn trong suốt, chỉ thấy một tấm áo bào trên người, nhìn không tới hai chân.
Trên người nó, những làm khí tức tà linh nồng đậm.
"Ngu xuẩn, còn không chạy!" Bóng trắng phát ra hiệu lệnh, Huyết Thi Vẩy Cá quay đầu, bò lên trên trần nhà, hướng về thang lầu để bỏ chạy.
Tà linh màu trắng dùng hai tay đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng giọng nói khinh miệt đáp "Diệp thiên sư, bất quá phải như vậy sao, lần sau vậy."
"Tới đây rồi, đừng có chạy. Diệp Thiếu Dương đột nhiên buông chuôi kiếm ra, rút ra Đinh Diệt Linh, cầm lấy, đâm vào bạch hư ảnh, niệm tru tà lệnh, một bên lại tấn công, mỗi lần tấn công, thân thể tà linh màu trắng lại tạo ra các khe hỏe.
Diệp Thiếu Dương một bên thi pháp, một bên hô to "Ngăn cản Huyết Thi chạy trốn!"
Tiểu Mã sửng sốt, biết hắn ra lệnh cho mình, quay đầu nhìn lại, con Huyết Thi đã chạy đến của thang lầu, đang định bò về phía trước, trong tình thế cấp bách, đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cắp lấy Thương Chu Sa, lập tức đứng lên, một thương đánh vào Huyết Thi Vẩy Cá, vào giữa lưng nó, thân thể nó lung lay một chút, tốc độ chậm lại.
Một thương trúng đích, tạo động lức cho Tiểu Mã, hắn lại bồi thêm vài thương nữa.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương đã dùng đinh diệt linh phân giải thân thể của bạch tà linh, chỉ còn lại một cái đầu, bạch tà linh gầm lên một tiếng, một bàn tay nắm lấy vành nón màu trắng, lôi về phía sau, xuất hiện một khuôn mặt của một nữ nhân, cười khanh khách, đôi tay kéo miệng, dùng sức xé rách về hai bên.
Bên trong máu tươi phun trào, miệng bị xé lớn như rỏ bóng rổ, bên trong là đống tạp nham hỗn độn, một đống tà khí cường đại phun trào ra, bay ra từ từ, rồi lại co rút thành vòng, từng vòng tà khí, hội tụ thành một trận lốc xoáy, theo thân thể hắn không nhừng vặn vẹo, sức hút của lốc xoáy ngày càng mạnh mẽ, Diệp Thiếu Dương không đề phòng, đầu bị hút vào.
Tai hắn nghe thấy một loạt tiếng quỷ khóc, nhắm thẳng đến ý thức hắn.
Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, vội vàng cắn chót lưỡi, niệm Phá Huyết Chú, phum máu ra ngoài, đồng thời lúc máu còn lại đọng trên tay hắn liền kết ấn, từ hai sườn đánh vào đầu của tà linh.
Một tiếng kêu rên, thân thể của tà linh chậm lại, lốc xoáy tạm dừng một chút, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đầu rút ra, phun lên mặt tà linh một đống máu đầu lưỡi, lấy ra bút chu sa, vé lên trên mặt tà linh một chữ "Hào", niệm xong chú ngữ, thét lên một tiếng "Phá!"
Chữ "Hào" này lập tức phát ra ánh sáng, biến thành một lưỡi dao sắc bén, từ giữa đầu tà linh chém xuống, hóa thành vô số mảnh nhỏ.
Phía sau truyền đến ba tiếng kêu to, Tiểu Mã vội vã nói "Tiểu Diệp Tử mau tới, mau lên khi tôi bắn đạn chu sa."
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, Huyết thi vẩy cá kia bị đạn chu sa bắn cho nằm sấp xuống máu loang lổ, tứ chi chấm đất, bò chậm rãi lên phía cầu thang.
Diệp Thiếu Dương lấy ra một số tiền Ngũ Đế, lăng không tới thân thể cảu Huyết Thi, đánh từ trên cầu thang xuống, một bước dài nhảy đến, không chờ Huyết Thi Vẩy Cá đứng dậy, lăn một vòng tránh né, Diệp Thiếu Dương cưỡi trên lưng nó, dùng Dây Câu Hồn cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, tay kia dùng Đinh Diệt Linh, thét to một tiếng "Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp!"
Hắn dùng Đinh Diệt Linh nhắm đỉnh đầu con Huyết Thi Vẩy Cá, cắm xuống thật mạnh.
Máu huyết điên cuồng phun ra, con Huyết Thi hấp hỗi giãy giạu đành đạch, cổ họng nó phtas ra thanh âm cộc cộc, phum ra một ngụm thi khí, thân thể từ từ mềm ra.
Bên ngoài, trên đường cái, Bạch y nhân sắc mặt khó coi thở hắt ra một hơi, lạnh lùng nói "Một tên nô tài đã bỏ mạng!"
/3055
|