“Hắt xì, hắt xì …..
”
ba người liên tục hắt xì, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bí thư chi bộ thôn ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, run cập cập, nhìn xung quanh một phen, “Cái con tiểu quỷ kia đâu, chạy đi rồi?”
“Đã chết.”
Diệp Thiếu Dương tùy tiện nói cho có, bảo Trang Vũ Ninh đưa phí dịch vụ cho bọn hắn, Trang Thái móc ra bóp da, cầm một ngàn đồng chưa ra, giao cho bí thư thôn, “Lúc trờ về cũng không nên nói bậy bạ”
Bí thư thôn bày ra khuôn mặt mỉm cười mà còn khó coi hơn là khóc “ta có nói ra, cũng có người tin sao?”
Ba người đi rồi, Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ Vô nguyệt đạo trưởng, cúi người nhìn hắn.
Vô nguyệt đạo trưởng đang ngồi dựa vào tường, tay trái đang cầm chặt lấy tay phải, sắc mặt tái nhợt, trong đó ẩn ẩn chứa theo 1 tia quỷ khí, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đến, dùng thanh âm yếu ớt hừ hừ nói “Sư tổ, cứu ta, cứu ta…..”
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cánh tay phải của hắn, để sát vào mà nhìn, thấy cánh tay đã sưng to lên giống như cái đùi rồi, màu đen, hơn nữa da đã nứt ra, giống như vỏ cây già.
“Sư tổ, cánh tay này của ta có phải hay không đã bị phế?”
Vô nguyệt đạo trưởng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt tràn ngập khẩn trương cùng lo lắng.
“May mắn là chính ngươi đã phong ấn ba đại huyệt, quỷ khí không có lan tràn đến cơ thể.”
Diệp Thiếu Dương một bên nói, một bên từ trong bao lấy ra chu sa tơ hồng, xuyên qua một đồng ngũ đế, cuốn lấy cánh tay của vô nguyệt đạo trưởng ở trên phần còn hoàn hảo, đem ngũ đế tiền đặt lên vị trí của ba đại huyệt, đứng đậy nói, “Trước như vậy đã, ta hiện tại pháp lực còn chưa có khôi phục, đồ vật cũng không mang theo, chờ tí nữa trở về rồi điều trị cho ngươi, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người được Diệp Thiếu Dương dẫn ra bên ngoài, đều đi ra ngoài, chỉ có Trang Thái là đang chui vào phía dưới cái bàn.
“Ba ba, ngươi đang làm gì thế?”
Trang Vũ Ninh hỏi, Trang thái không có nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, phát hiện Trang Thái đang cầm một cái khung ảnh, nhìn đến nhập thần, trong khung ảnh là di ảnh của một người đàn ông.
“Cái này là ở đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.
“Vừa rồi trong thời điểm ngươi đánh nhau, từ phía trên cái cửa rớt xuống.”
Tạ Vũ Tình nói “Rớt trúng đầu ta, sau mới rớt xuống dưới cái bàn.”
Diệp Thiếu Dương nhìn biểu hiện khác thường của Trang Thái, liền đến bên hắn ngồi xổm xuống nhìn khung ảnh màu trắng, đây là bức ảnh chụp một nam nhân khoảng 50 tuổi, tướng mạo mảnh khảnh, chưa có gặp qua người này.
“Không nghĩ tới ….
thật là hắn!”
Trang thái lẩm bẩm nói.
“là ai?”
Trang thái hít một hơi, nói “Trần Nhị tam!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, giống như có một cái gì đó trong lòng buông lỏng ra, tựa hồ nghĩ ra cái gì, trầm giọng nói “ngươi biết Trần nhị tam?”
“Biết, quá biết ….”
Trang thái buông ra khung ảnh, đứng lên, thở hổn hển một lúc, Diệp Thiếu Dương thấy hắn muốn định nói, thì vội vàng làm một cái thủ thế tạm dừng, nói “Nơi đây cũng không phải địa phương để nói chuyện, Hồ Uy mà tới đây, thì chúng ta đều phải chết tại đây, trở về rồi chậm rãi nói.”
Tạ Vũ Tình lập tức hỏi “Tiểu Diệp tử, những cái cổ mạn đồng kia, làm sao đây?”
“Cũng không dùng gì được, ngươi tịch thu đi.”
Ở Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, mọi người đi ra bên ngoài, tới khu nhà chính, Diệp Thiếu Dương nhăn mày ngừng lại, xoay người đi về phòng bếp, nhìn vào cánh cửa, lạnh lùng nói một tiếng “Đừng có ẩn núp nữa, ra đây!”
Mọi người trừng mắt to mắt nhỏ, mọi người đều ở đây, hắn đang nói ai.
Đột nhiên, có một đôi tay con nít trắng nõn ở bên cánh cửa khép hờ đẩy cửa đi ra.
Là một con tiểu quỷ có làn da trắng nõn.
“Nó cư nhiên là không có đi!”
Đám người Trang Vũ Ninh quá sợ hãi, vội vàng trốn đến sau lưng của Diệp Thiếu Dương.
“Đừng kích động, các ngươi nhìn cho rõ ràng, nó không phải con hồi nãy đâu.”
Nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói thế, mọi người ngẩn người, chăm chú nhìn lại, quả nhiên là một tiểu nam hài cỡ ba, bốn tuổi, mặc cái yếm hồng, đôi mắt to tròn, cái mũi cùng miệng nho nhỏ, nhút nhát sợ hãi nhìn Trang Vũ Ninh, bộ dáng thật là đáng yêu, cũng không có giống như con tiểu quỷ khủng bố dữ tợn hồi nãy.
“Đây là lúc nãy ta siêu độ lũ tiểu quỷ, từng bên chạy ra được một con, ta sốt ruột tới giúp các ngươi giải vây nên không có thời gian bắt lại nó, không nghĩ tới nó cư nhiên không có bỏ chạy!”
Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu quỷ, trong lòng cũng rất là buồn bực.
“Thất bảo!”
Trang Vũ Ninh thất thanh kêu lên, Tiểu nam ánh mắt sáng ngời, chạy như bay, nào vào lồng ngực nàng.
Từ trong mắt nước mắt chảy ra ròng ròng Nó dù sao cũng là quỷ, thân thể chỉ là hư ảo, hai người căn bản là không thể ôm, bất quá chỉ là ra tư thế ôm nhau.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy bọn họ nhất định đã thường xuyên làm chuyện này, không thể nào mà thuần thục đến như vậy.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi đến, chất vấn Trang Vũ Ninh “cái tiểu quỷ này là ai?”
“Nó chính là tiểu quỷ lúc trước ta nuôi dưỡng, ta kêu nó là thất bảo.”
Trang Vũ Ninh lau nước mắt, thương cảm nhìn thất bảo.
Diệp Thiếu Dương rất là giật mình, “Sao có thể, tiểu quỷ ngươi nuôi không phải con hồi nãy à, như thế nào là con này.”
“Tên kia không phải ta”
Tiểu quỷ đột nhiên mở miệng nói, thanh âm chỉ giống như một tiểu hài tử non nớt, “Tên kia, hắn đã thay thế ta, ô ô, ta mới thật sự là thất bảo.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác một chút, thấy trên người nó đích xác không có lệ khí, vì thế lấy ra một lá linh phù, nói “Được rồi, tí nữa đi về nói sau, bây giờ thì hãy chui vào đây.”
Thất bảo chần chờ nhìn Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói “Yên tâm đi Thất bảo, hắn là thiên sư, hơn nữa là bằng hữu của mụ mụ, sẽ không có hại ngươi đâu.”
Thất bảo lúc này mới ngoan ngoãn hóa thành một cổ khói trắng chui vào lá linh phù.
Trang thái lạnh lùng liếc nhìn nữ nhi một cái, thở dài “Một cái tiểu quỷ kêu ngươi là mụ mụ, chuyện này là chuyện gì!”
Trang Vũ Ninh cúi đầu, không dám nói.
Đoàn người đi ra khỏi ngôi nhà cũ của Hồ Uy, đi đến nơi dừng xe, phát hiện bên cạnh xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình xuất hiện một xe cảnh sát khác, cùng 4 gã cảnh sát đứng trước xe một chiếc xe BMW.
Thấy bọn họ đi tới, trong đó một cảnh sát đi tới, là Kỳ Thần, “Tạ đội trưởng, các ngươi không sao chứ?”
Kỳ Thần nhìn Tạ Vũ Tình hỏi.
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe BMW, trong xe có ngồi một người ở ghế lái, nhưng do tấm cửa phản quang nên không nhìn rõ được người nào, liền chu môi hỏi “Đó là ai?”
Kỳ Thần nói “Là tên Hồ Uy”
Vừa nghe thấy tên “Hồ Uy”
, Diệp Thiếu Dương đương trường ngơ ngẩn, liền đi đến chỗ Tạ Vũ Tình hỏi “chuyện gì xảy ra?”
Tạ Vũ Tình giải thích nói “Sau khi tới nơi này, ta thấy không ổn lắm, sợ có người vây chúng ta bên trong, nên phát tin nhắn bảo bọn họ lại đây, ở cửa thôn mai phục, vạn nhất ai hoặc là Hồ Uy đến, đem hắn ngăn lại.”
Kỳ Thần nói tiếp “Đúng vậy, chúng ta đến được một lúc, ở bên kia đứng không chờ, thì thấy hắn lái xe đến đây, liền bị chúng ta ngăn lại.”
”
ba người liên tục hắt xì, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Bí thư chi bộ thôn ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, run cập cập, nhìn xung quanh một phen, “Cái con tiểu quỷ kia đâu, chạy đi rồi?”
“Đã chết.”
Diệp Thiếu Dương tùy tiện nói cho có, bảo Trang Vũ Ninh đưa phí dịch vụ cho bọn hắn, Trang Thái móc ra bóp da, cầm một ngàn đồng chưa ra, giao cho bí thư thôn, “Lúc trờ về cũng không nên nói bậy bạ”
Bí thư thôn bày ra khuôn mặt mỉm cười mà còn khó coi hơn là khóc “ta có nói ra, cũng có người tin sao?”
Ba người đi rồi, Diệp Thiếu Dương đi đến chỗ Vô nguyệt đạo trưởng, cúi người nhìn hắn.
Vô nguyệt đạo trưởng đang ngồi dựa vào tường, tay trái đang cầm chặt lấy tay phải, sắc mặt tái nhợt, trong đó ẩn ẩn chứa theo 1 tia quỷ khí, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đến, dùng thanh âm yếu ớt hừ hừ nói “Sư tổ, cứu ta, cứu ta…..”
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cánh tay phải của hắn, để sát vào mà nhìn, thấy cánh tay đã sưng to lên giống như cái đùi rồi, màu đen, hơn nữa da đã nứt ra, giống như vỏ cây già.
“Sư tổ, cánh tay này của ta có phải hay không đã bị phế?”
Vô nguyệt đạo trưởng bình tĩnh nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt tràn ngập khẩn trương cùng lo lắng.
“May mắn là chính ngươi đã phong ấn ba đại huyệt, quỷ khí không có lan tràn đến cơ thể.”
Diệp Thiếu Dương một bên nói, một bên từ trong bao lấy ra chu sa tơ hồng, xuyên qua một đồng ngũ đế, cuốn lấy cánh tay của vô nguyệt đạo trưởng ở trên phần còn hoàn hảo, đem ngũ đế tiền đặt lên vị trí của ba đại huyệt, đứng đậy nói, “Trước như vậy đã, ta hiện tại pháp lực còn chưa có khôi phục, đồ vật cũng không mang theo, chờ tí nữa trở về rồi điều trị cho ngươi, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người được Diệp Thiếu Dương dẫn ra bên ngoài, đều đi ra ngoài, chỉ có Trang Thái là đang chui vào phía dưới cái bàn.
“Ba ba, ngươi đang làm gì thế?”
Trang Vũ Ninh hỏi, Trang thái không có nói lời nào.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn lại, phát hiện Trang Thái đang cầm một cái khung ảnh, nhìn đến nhập thần, trong khung ảnh là di ảnh của một người đàn ông.
“Cái này là ở đâu ra?”
Diệp Thiếu Dương giật mình hỏi.
“Vừa rồi trong thời điểm ngươi đánh nhau, từ phía trên cái cửa rớt xuống.”
Tạ Vũ Tình nói “Rớt trúng đầu ta, sau mới rớt xuống dưới cái bàn.”
Diệp Thiếu Dương nhìn biểu hiện khác thường của Trang Thái, liền đến bên hắn ngồi xổm xuống nhìn khung ảnh màu trắng, đây là bức ảnh chụp một nam nhân khoảng 50 tuổi, tướng mạo mảnh khảnh, chưa có gặp qua người này.
“Không nghĩ tới ….
thật là hắn!”
Trang thái lẩm bẩm nói.
“là ai?”
Trang thái hít một hơi, nói “Trần Nhị tam!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, giống như có một cái gì đó trong lòng buông lỏng ra, tựa hồ nghĩ ra cái gì, trầm giọng nói “ngươi biết Trần nhị tam?”
“Biết, quá biết ….”
Trang thái buông ra khung ảnh, đứng lên, thở hổn hển một lúc, Diệp Thiếu Dương thấy hắn muốn định nói, thì vội vàng làm một cái thủ thế tạm dừng, nói “Nơi đây cũng không phải địa phương để nói chuyện, Hồ Uy mà tới đây, thì chúng ta đều phải chết tại đây, trở về rồi chậm rãi nói.”
Tạ Vũ Tình lập tức hỏi “Tiểu Diệp tử, những cái cổ mạn đồng kia, làm sao đây?”
“Cũng không dùng gì được, ngươi tịch thu đi.”
Ở Diệp Thiếu Dương dẫn dắt, mọi người đi ra bên ngoài, tới khu nhà chính, Diệp Thiếu Dương nhăn mày ngừng lại, xoay người đi về phòng bếp, nhìn vào cánh cửa, lạnh lùng nói một tiếng “Đừng có ẩn núp nữa, ra đây!”
Mọi người trừng mắt to mắt nhỏ, mọi người đều ở đây, hắn đang nói ai.
Đột nhiên, có một đôi tay con nít trắng nõn ở bên cánh cửa khép hờ đẩy cửa đi ra.
Là một con tiểu quỷ có làn da trắng nõn.
“Nó cư nhiên là không có đi!”
Đám người Trang Vũ Ninh quá sợ hãi, vội vàng trốn đến sau lưng của Diệp Thiếu Dương.
“Đừng kích động, các ngươi nhìn cho rõ ràng, nó không phải con hồi nãy đâu.”
Nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói thế, mọi người ngẩn người, chăm chú nhìn lại, quả nhiên là một tiểu nam hài cỡ ba, bốn tuổi, mặc cái yếm hồng, đôi mắt to tròn, cái mũi cùng miệng nho nhỏ, nhút nhát sợ hãi nhìn Trang Vũ Ninh, bộ dáng thật là đáng yêu, cũng không có giống như con tiểu quỷ khủng bố dữ tợn hồi nãy.
“Đây là lúc nãy ta siêu độ lũ tiểu quỷ, từng bên chạy ra được một con, ta sốt ruột tới giúp các ngươi giải vây nên không có thời gian bắt lại nó, không nghĩ tới nó cư nhiên không có bỏ chạy!”
Diệp Thiếu Dương nhìn tiểu quỷ, trong lòng cũng rất là buồn bực.
“Thất bảo!”
Trang Vũ Ninh thất thanh kêu lên, Tiểu nam ánh mắt sáng ngời, chạy như bay, nào vào lồng ngực nàng.
Từ trong mắt nước mắt chảy ra ròng ròng Nó dù sao cũng là quỷ, thân thể chỉ là hư ảo, hai người căn bản là không thể ôm, bất quá chỉ là ra tư thế ôm nhau.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy bọn họ nhất định đã thường xuyên làm chuyện này, không thể nào mà thuần thục đến như vậy.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi đến, chất vấn Trang Vũ Ninh “cái tiểu quỷ này là ai?”
“Nó chính là tiểu quỷ lúc trước ta nuôi dưỡng, ta kêu nó là thất bảo.”
Trang Vũ Ninh lau nước mắt, thương cảm nhìn thất bảo.
Diệp Thiếu Dương rất là giật mình, “Sao có thể, tiểu quỷ ngươi nuôi không phải con hồi nãy à, như thế nào là con này.”
“Tên kia không phải ta”
Tiểu quỷ đột nhiên mở miệng nói, thanh âm chỉ giống như một tiểu hài tử non nớt, “Tên kia, hắn đã thay thế ta, ô ô, ta mới thật sự là thất bảo.”
Diệp Thiếu Dương cảm giác một chút, thấy trên người nó đích xác không có lệ khí, vì thế lấy ra một lá linh phù, nói “Được rồi, tí nữa đi về nói sau, bây giờ thì hãy chui vào đây.”
Thất bảo chần chờ nhìn Trang Vũ Ninh.
Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói “Yên tâm đi Thất bảo, hắn là thiên sư, hơn nữa là bằng hữu của mụ mụ, sẽ không có hại ngươi đâu.”
Thất bảo lúc này mới ngoan ngoãn hóa thành một cổ khói trắng chui vào lá linh phù.
Trang thái lạnh lùng liếc nhìn nữ nhi một cái, thở dài “Một cái tiểu quỷ kêu ngươi là mụ mụ, chuyện này là chuyện gì!”
Trang Vũ Ninh cúi đầu, không dám nói.
Đoàn người đi ra khỏi ngôi nhà cũ của Hồ Uy, đi đến nơi dừng xe, phát hiện bên cạnh xe cảnh sát của Tạ Vũ Tình xuất hiện một xe cảnh sát khác, cùng 4 gã cảnh sát đứng trước xe một chiếc xe BMW.
Thấy bọn họ đi tới, trong đó một cảnh sát đi tới, là Kỳ Thần, “Tạ đội trưởng, các ngươi không sao chứ?”
Kỳ Thần nhìn Tạ Vũ Tình hỏi.
Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc xe BMW, trong xe có ngồi một người ở ghế lái, nhưng do tấm cửa phản quang nên không nhìn rõ được người nào, liền chu môi hỏi “Đó là ai?”
Kỳ Thần nói “Là tên Hồ Uy”
Vừa nghe thấy tên “Hồ Uy”
, Diệp Thiếu Dương đương trường ngơ ngẩn, liền đi đến chỗ Tạ Vũ Tình hỏi “chuyện gì xảy ra?”
Tạ Vũ Tình giải thích nói “Sau khi tới nơi này, ta thấy không ổn lắm, sợ có người vây chúng ta bên trong, nên phát tin nhắn bảo bọn họ lại đây, ở cửa thôn mai phục, vạn nhất ai hoặc là Hồ Uy đến, đem hắn ngăn lại.”
Kỳ Thần nói tiếp “Đúng vậy, chúng ta đến được một lúc, ở bên kia đứng không chờ, thì thấy hắn lái xe đến đây, liền bị chúng ta ngăn lại.”
/3055
|