Qua qua nắm lấy đầu của nó, dùng quyền đánh vào vị trí lúc nãy nó bị chu tước mổ bị thương con mắt duy nhất, nứt đầu bị đánh đau.
miệng rống lên tiếng quái thanh.
Qua qua quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thâm ý, thân hình đột nhiên hóa thành một hạt châu lấp lánh màu đỏ, tiến nhập vào trong cơ thể nứt đầu.
Nứt đầu cũng không có phản ứng gì, tứ chi lo moi vách tường, chốc lát liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Tạ Vũ Tình cả kinh thất sắc nhìn Diệp Thiếu Dương “Tiểu quỷ của ngươi bị bắt? Ngươi thế nào không cứu nó?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng nói “Đây là an bài của ta, tí nữa rồi nói, ngươi cũng đừng có nhắc tới.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, tuy cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng yên lòng, thở dài một hơi, đi đến trước mặt của Diệp Thiếu Dương, kiểm tra vết thương trên vai của hắn, phát hiện vết thương đã kết vảy, không có đổ máu, nên cũng yên tâm.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
Tạ Vũ Tình nhìn chung quanh sơn động, sau khi trải qua một trận ác chiến, trong sơn động chỉ còn lại chiếc gường huyền ngọc, cùng quỷ huyết đầy đất, đang chậm rãi thấm vào trong đất.
“Mục tiêu đã đạt được, đi trở về thôi”
Diệp Thiếu Dương đi ra phía bên ngoài.
“Mục tiêu? mục tiêu gì?”
Tạ Vũ Tình đuổi theo hỏi.
“Lúc trở về rồi nói cho nàng”
Hai người đang ở đại sảnh của tầng hầm, thì từ trên bậc thang truyền đến âm thanh “kẽo kẹt”
, tấm chắn đồng mở lên, một tia ánh sáng hiện lên, thấy một người đi xuống.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy đôi chân, còn tưởng là đồng sự nào của mình, hỏi “Ai đó”
Người đi xuống cũng không có nói lời nào, bước nhanh xuống dưới, khuôn mặt dần dần xuất hiện dưới ánh sáng của trường minh đuốc lúc nãy cắm ở góc tường, là một khuôn mặt đàn ông đang mỉm cười.
Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt liền ngây người.
“Hồ Uy!”
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, bỗng nhiên rút ra súng lục, nhắm vào hắn.
Diệp Thiếu Dương chụp lên vai nàng một cái, ý bảo nàng không cần nổ súng, lấy thân thủ của Hồ Uy, dưới tình huống có phòng bị, không có khả năng dùng súng lục bắn chết hắn, với lại, mình cũng không có tính toán lúc này giết chết hắn.
Tạ Vũ Tình bỗng nhiên nghĩ tới, bên ngoài có nhiều người như vậy, Hồ Uy có thể đi xuống đây, khẳng định là đã động thủ với bọn họ, thất thanh kêu lên “Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Hồ Uy lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, không có lên tiếng trả lời.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá trên dưới người Hồ Uy, nói khẽ với Tạ Vũ Tình “Đừng kích động, trên người hắn không có máu, vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng súng, Hồ Uy không có khả năng nháy mắt giết hết cảnh sát có súng, huống hồ ta đoán hắn cũng không dám, hắn là muốn đấu võ, ngươi lui qua một bên đi.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới thoáng yên tâm, yên lặng lui vào góc tường, nàng biết đây là chiến trường của Diệp Thiếu Dương, chính mình cũng không thể dùng võ được.
Lại nghĩ đến những trận pháp lợi hại lúc trước Hồ Uy bố trí, thì thực lực của bản thân hắn càng thêm khủng bố, trong lòng không khỏi lo lắng cho Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói với Diệp Thiếu Dương “cẩn thận.”
Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ tới Hồ Uy sẽ xuất hiện lúc này, nhìn hắn nói “Bại hoại, định chó cùng rứt giậu sao?”
Hồ Uy cười nhẹ nhàng “Diệp thiên sư, ngươi thật là không lễ phép.”
“Đối với loại người như ngươi đến cả lão bà cùng nhi tử của mình cũng có thể ra tay giết hại, thì còn có gì để nói.”
“Vậy thì đừng nói nữa, Diệp thiên sư, để ta nhìn thử xem thực lực của Mao sơn nam tông các ngươi ra sao ”
Hồ Uy nói xong, từ trong tay áo lấy ra một lá linh phù.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, linh phù màu tím! Tuy rằng Mao sơn bắc tông sẽ không có được thiên sư bài vị, nhưng hắn có thể sử dụng linh phù màu tím, chứng tỏ thực lực của hắn đã đến thiên sư! Trách không được nói hắn là đạo môn kỳ tài.
Quả nhiên là không đơn giản! Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên chiến ý, từ trong ba lô lấy ra kiếm gỗ đào, đối phó với pháp sư nhân gian, câu hồn tác không có tác dụng quá lớn.
“Bắt đầu đi, Diệp thiên sư.”
Hồ Uy tung ra linh phù, đôi tay kết ấn, niệm chú ngữ “Quá nhị ngọn lửa, hỏa vũ càn khôn, càn khôn có pháp, pháp minh đấu sóng!”
Linh phù từ một hóa thành sáu, bốc cháy lên ‘Bích sắc hỏa diễm’, giống như sáu ngọn đèn, bay lung lay tới Diệp Thiếu Dương.
Mao sơn thiên hỏa đèn! Chiêu này ở Mao sơn nam tông cũng có, là nội môn pháp thuật, xem ra Hồ Uy muốn cùng mình quyết phân cao thấp Mao sơn thuật, lập tức mỉm cười, tay cầm linh phù, dán lên kiếm gỗ đào, tay chấm chu sa vẽ lên thân kiếm vài nét bút, thì thầm “Thái nhất thủy, thủy độ linh quang, linh quang vô đình, phục sóng mà sinh!”
Trên kiếm gỗ đào, lập tức nổi lên một tầng hơi nước, Diệp Thiếu Dương nâng kiếm chém về phía sáu ngọn lửa kia, đem chúng nó đánh rớt hết, rồi tiến nhanh tới chém xuống đỉnh đầu của Hồ Uy.
Hồ Uy từ trong bao lấy ra một cây phất trần, tiếp lấy kiếm gỗ, hai người ở trong đại sảnh đánh từng chiêu qua lại, hai người đều cầm pháp khí, bước theo thiên cương, vận dụng Mao sơn thể thuật tấn công lẫn nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nhắt mắt đã qua mười chiêu.
Tạ Vũ Tình xem hoa cả mắt, có cảm giác đi vào trong thế giới võ hiệp, nhưng nhìn kỹ, hai người đánh nhau dùng chiêu thức cùng võ hiệp điện ảnh không có giống nhau, cũng không có chiêu thức lòe loẹt gì, càng nhiều là biến động tay, một ngón tay, 2 ngón tay, thủ tay điểm phượng, đơn chưởng ….
tuy tàn nhẫn nhưng lại chuẩn xác, chiêu chiêu đều nhắm vào nơi yếu hại của đối phương.
Hồ Uy nhìn ra khe hở chiêu thức của Diệp Thiếu Dương, đột nhiên vung ra một ít đậu đồng, bức lui Diệp Thiếu Dương, từ trong tay áo ra phất trần, nhảy lên vận chuyển cương khí toàn thân, trong trên không viết lên, trong miệng thì thầm “ Minh minh thiên địa, đại đạo vô tình, thăng thiên đến địa, ra vào u minh, phần thiên liệt hỏa, đã thiêu không dừng lại.”
Vừa niệm xong, thì phất trần cũng đã viết nét bút cuối cùng, là một chữ triện “Hỏa”
, phất trần vung lên, đem chữ “Hỏa”
này đẩy về phía Diệp Thiếu Dương, một cổ liệt hỏa mang theo địa ngục minh khí, ầm ầm đánh tới.
Địa ngục minh hỏa chú! Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, nếu đem so sánh với “Mao sơn thiên hỏa đèn”
lúc trước chỉ là món khai vị thì “Địa ngục minh hỏa chú”
chính là món ăn chính, không thể khinh thường.
Diệp Thiếu Dương lui về phía sau vài bước, vẽ lên một đạo ngự hỏa phù, đánh ra, tạm thời ngăn cản địa ngục liệt hỏa, lấy ra một bình pháp thủ, phun lên kiếm gỗ đào, dùng tơ hồng kẹp tiền đồng đúc mẫu, quấn từng vòng từng vòng thành phù ấn, trong miệng thì thầm “Thiên nguyên chân chân khí, chín hào hóa vô cực, một đợt phá tà hỏa, nhị sóng đấu minh linh, cấp tốc nghe lệnh!”
Chứ ngữ mới niệm xong, ngự hỏa phù cũng bị đốt thành tro, đôi tay Hồ Uy kết ấn, đem địa ngục liệt hỏa hóa thành hình đao, chém về đầu của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến tới, tay huy động kiếm gỗ đào ngăn cản liệt hỏa, tay trái không ngừng kết ấn, đè lên chuôi kiếm gỗ đào, tức thì bốn cái đồng tiền đúc mẫu lay động lên, phát ra tiếng vù vù.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên rút kiếm ra, đồng tiền lớn phun ra một đợt gợn nước, tính cả vòng tơ hồng hợp thành một hình dạng giao long, Diệp Thiếu Dương chỉ thẳng kiếm cùng với gợn nước tiến về lưỡi đao liệt hỏa.
Hồ Uy cũng huy động phất trần, nhảy về phía này, ở trong gợn nước mà chiến đấu.
miệng rống lên tiếng quái thanh.
Qua qua quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương rồi cười thâm ý, thân hình đột nhiên hóa thành một hạt châu lấp lánh màu đỏ, tiến nhập vào trong cơ thể nứt đầu.
Nứt đầu cũng không có phản ứng gì, tứ chi lo moi vách tường, chốc lát liền bỏ chạy không thấy bóng dáng.
Tạ Vũ Tình cả kinh thất sắc nhìn Diệp Thiếu Dương “Tiểu quỷ của ngươi bị bắt? Ngươi thế nào không cứu nó?”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn nàng, trầm giọng nói “Đây là an bài của ta, tí nữa rồi nói, ngươi cũng đừng có nhắc tới.”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, tuy cũng không rõ ràng lắm, nhưng cũng yên lòng, thở dài một hơi, đi đến trước mặt của Diệp Thiếu Dương, kiểm tra vết thương trên vai của hắn, phát hiện vết thương đã kết vảy, không có đổ máu, nên cũng yên tâm.
“Hiện tại làm sao bây giờ?”
Tạ Vũ Tình nhìn chung quanh sơn động, sau khi trải qua một trận ác chiến, trong sơn động chỉ còn lại chiếc gường huyền ngọc, cùng quỷ huyết đầy đất, đang chậm rãi thấm vào trong đất.
“Mục tiêu đã đạt được, đi trở về thôi”
Diệp Thiếu Dương đi ra phía bên ngoài.
“Mục tiêu? mục tiêu gì?”
Tạ Vũ Tình đuổi theo hỏi.
“Lúc trở về rồi nói cho nàng”
Hai người đang ở đại sảnh của tầng hầm, thì từ trên bậc thang truyền đến âm thanh “kẽo kẹt”
, tấm chắn đồng mở lên, một tia ánh sáng hiện lên, thấy một người đi xuống.
Tạ Vũ Tình nhìn thấy đôi chân, còn tưởng là đồng sự nào của mình, hỏi “Ai đó”
Người đi xuống cũng không có nói lời nào, bước nhanh xuống dưới, khuôn mặt dần dần xuất hiện dưới ánh sáng của trường minh đuốc lúc nãy cắm ở góc tường, là một khuôn mặt đàn ông đang mỉm cười.
Tạ Vũ Tình cùng Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt liền ngây người.
“Hồ Uy!”
Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, bỗng nhiên rút ra súng lục, nhắm vào hắn.
Diệp Thiếu Dương chụp lên vai nàng một cái, ý bảo nàng không cần nổ súng, lấy thân thủ của Hồ Uy, dưới tình huống có phòng bị, không có khả năng dùng súng lục bắn chết hắn, với lại, mình cũng không có tính toán lúc này giết chết hắn.
Tạ Vũ Tình bỗng nhiên nghĩ tới, bên ngoài có nhiều người như vậy, Hồ Uy có thể đi xuống đây, khẳng định là đã động thủ với bọn họ, thất thanh kêu lên “Ngươi đã làm gì bọn họ?”
Hồ Uy lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, không có lên tiếng trả lời.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt đánh giá trên dưới người Hồ Uy, nói khẽ với Tạ Vũ Tình “Đừng kích động, trên người hắn không có máu, vừa rồi cũng không nghe thấy tiếng súng, Hồ Uy không có khả năng nháy mắt giết hết cảnh sát có súng, huống hồ ta đoán hắn cũng không dám, hắn là muốn đấu võ, ngươi lui qua một bên đi.”
Tạ Vũ Tình lúc này mới thoáng yên tâm, yên lặng lui vào góc tường, nàng biết đây là chiến trường của Diệp Thiếu Dương, chính mình cũng không thể dùng võ được.
Lại nghĩ đến những trận pháp lợi hại lúc trước Hồ Uy bố trí, thì thực lực của bản thân hắn càng thêm khủng bố, trong lòng không khỏi lo lắng cho Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói với Diệp Thiếu Dương “cẩn thận.”
Diệp Thiếu Dương cũng không nghĩ tới Hồ Uy sẽ xuất hiện lúc này, nhìn hắn nói “Bại hoại, định chó cùng rứt giậu sao?”
Hồ Uy cười nhẹ nhàng “Diệp thiên sư, ngươi thật là không lễ phép.”
“Đối với loại người như ngươi đến cả lão bà cùng nhi tử của mình cũng có thể ra tay giết hại, thì còn có gì để nói.”
“Vậy thì đừng nói nữa, Diệp thiên sư, để ta nhìn thử xem thực lực của Mao sơn nam tông các ngươi ra sao ”
Hồ Uy nói xong, từ trong tay áo lấy ra một lá linh phù.
Diệp Thiếu Dương cả kinh, linh phù màu tím! Tuy rằng Mao sơn bắc tông sẽ không có được thiên sư bài vị, nhưng hắn có thể sử dụng linh phù màu tím, chứng tỏ thực lực của hắn đã đến thiên sư! Trách không được nói hắn là đạo môn kỳ tài.
Quả nhiên là không đơn giản! Diệp Thiếu Dương trong lòng dâng lên chiến ý, từ trong ba lô lấy ra kiếm gỗ đào, đối phó với pháp sư nhân gian, câu hồn tác không có tác dụng quá lớn.
“Bắt đầu đi, Diệp thiên sư.”
Hồ Uy tung ra linh phù, đôi tay kết ấn, niệm chú ngữ “Quá nhị ngọn lửa, hỏa vũ càn khôn, càn khôn có pháp, pháp minh đấu sóng!”
Linh phù từ một hóa thành sáu, bốc cháy lên ‘Bích sắc hỏa diễm’, giống như sáu ngọn đèn, bay lung lay tới Diệp Thiếu Dương.
Mao sơn thiên hỏa đèn! Chiêu này ở Mao sơn nam tông cũng có, là nội môn pháp thuật, xem ra Hồ Uy muốn cùng mình quyết phân cao thấp Mao sơn thuật, lập tức mỉm cười, tay cầm linh phù, dán lên kiếm gỗ đào, tay chấm chu sa vẽ lên thân kiếm vài nét bút, thì thầm “Thái nhất thủy, thủy độ linh quang, linh quang vô đình, phục sóng mà sinh!”
Trên kiếm gỗ đào, lập tức nổi lên một tầng hơi nước, Diệp Thiếu Dương nâng kiếm chém về phía sáu ngọn lửa kia, đem chúng nó đánh rớt hết, rồi tiến nhanh tới chém xuống đỉnh đầu của Hồ Uy.
Hồ Uy từ trong bao lấy ra một cây phất trần, tiếp lấy kiếm gỗ, hai người ở trong đại sảnh đánh từng chiêu qua lại, hai người đều cầm pháp khí, bước theo thiên cương, vận dụng Mao sơn thể thuật tấn công lẫn nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong nhắt mắt đã qua mười chiêu.
Tạ Vũ Tình xem hoa cả mắt, có cảm giác đi vào trong thế giới võ hiệp, nhưng nhìn kỹ, hai người đánh nhau dùng chiêu thức cùng võ hiệp điện ảnh không có giống nhau, cũng không có chiêu thức lòe loẹt gì, càng nhiều là biến động tay, một ngón tay, 2 ngón tay, thủ tay điểm phượng, đơn chưởng ….
tuy tàn nhẫn nhưng lại chuẩn xác, chiêu chiêu đều nhắm vào nơi yếu hại của đối phương.
Hồ Uy nhìn ra khe hở chiêu thức của Diệp Thiếu Dương, đột nhiên vung ra một ít đậu đồng, bức lui Diệp Thiếu Dương, từ trong tay áo ra phất trần, nhảy lên vận chuyển cương khí toàn thân, trong trên không viết lên, trong miệng thì thầm “ Minh minh thiên địa, đại đạo vô tình, thăng thiên đến địa, ra vào u minh, phần thiên liệt hỏa, đã thiêu không dừng lại.”
Vừa niệm xong, thì phất trần cũng đã viết nét bút cuối cùng, là một chữ triện “Hỏa”
, phất trần vung lên, đem chữ “Hỏa”
này đẩy về phía Diệp Thiếu Dương, một cổ liệt hỏa mang theo địa ngục minh khí, ầm ầm đánh tới.
Địa ngục minh hỏa chú! Diệp Thiếu Dương trong lòng cả kinh, nếu đem so sánh với “Mao sơn thiên hỏa đèn”
lúc trước chỉ là món khai vị thì “Địa ngục minh hỏa chú”
chính là món ăn chính, không thể khinh thường.
Diệp Thiếu Dương lui về phía sau vài bước, vẽ lên một đạo ngự hỏa phù, đánh ra, tạm thời ngăn cản địa ngục liệt hỏa, lấy ra một bình pháp thủ, phun lên kiếm gỗ đào, dùng tơ hồng kẹp tiền đồng đúc mẫu, quấn từng vòng từng vòng thành phù ấn, trong miệng thì thầm “Thiên nguyên chân chân khí, chín hào hóa vô cực, một đợt phá tà hỏa, nhị sóng đấu minh linh, cấp tốc nghe lệnh!”
Chứ ngữ mới niệm xong, ngự hỏa phù cũng bị đốt thành tro, đôi tay Hồ Uy kết ấn, đem địa ngục liệt hỏa hóa thành hình đao, chém về đầu của Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến tới, tay huy động kiếm gỗ đào ngăn cản liệt hỏa, tay trái không ngừng kết ấn, đè lên chuôi kiếm gỗ đào, tức thì bốn cái đồng tiền đúc mẫu lay động lên, phát ra tiếng vù vù.
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên rút kiếm ra, đồng tiền lớn phun ra một đợt gợn nước, tính cả vòng tơ hồng hợp thành một hình dạng giao long, Diệp Thiếu Dương chỉ thẳng kiếm cùng với gợn nước tiến về lưỡi đao liệt hỏa.
Hồ Uy cũng huy động phất trần, nhảy về phía này, ở trong gợn nước mà chiến đấu.
/3055
|