Tiểu Mã chớp chớp mắt: “Hạn bạt là cái gì?”
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ là đưa ra giả thuyết mà thôi, cũng lười giải thích quá nhiều, lẩm bẩm nói “Chỉ mong không phải là hạn bạt, nếu không sẽ phiền toái lớn.”
Tìm được một quán trọ, đăng ký tạm trú, lúc sau phát hiện nhà vệ sinh chỉ có một thùng nước nhỏ, người phục vụ nói cho bọn họ, đây là nước bọn họ dùng trong một ngày, là huyện thành vận chuyển đến, một ngày mà dùng hết cũng không có nữa.
Không có biện pháp nào, hai người đánh thay phiên nhau, dùng bồn gỗ rửa chân tay mặt, sau đó lên gường ngủ, đi xe cả một ngày, hai người đều mệt, lên gường được một lúc liền nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, liền bị một đống tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi lại bên mép gường, nhìn thấy một đoàn người ăn mặc rực rỡ, từ dưới lầu đi qua, phía trước đánh trống ầm ầm, còn có thổi kèn xô na.
Kèn xô na: tên gọi khác là Kèn bầu là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát).
Kèn Bầu là nhạc khí hơi dăm kép rất phổ biến tại Việt Nam, đồng thời một số nước khác ở Châu Á cũng có.
Kèn Bầu được nhập vào Việt Nam và trở thành nhạc khí của dân tộc Kinh và một số dân tộc như Thái, Chăm...
Nó là nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám ma,trong hội hè của các dân tộc thiểu số và là thành phần quan trọng nghệ thuật nhã nhạc cung đình Huế và chầu văn[1] của người Kinh.
Người ta thường diễn tấu nhạc cụ này với trống, chũm choẹ và chuông, đôi khi kết hợp với thanh la.
Có một cái đầu đội cái mặt nạ dữ tợn đang ở trong đám người chạy tới chạy lui, giống như yêu quái làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.
“Đâu là biểu diễn à?”
Tiểu Mã đi lên nhìn thấy thế liền hỏi.
“Nước còn không có mà uống, ai mà rảnh đi biểu diễn”
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng mặc vào quần áo, chạy vội xuống lầu, vừa lúc gặp chủ quán trọ đang đứng bên cửa quan sát sự tình bên đường, là bà chủ nhà tối hôm qua tiếp đãi Diệp Thiếu Dương vào trọ, dùng tiếng địa phương hỏi “Thím, đây là đang làm gì vậy?”
“Ra na đấy”
bà chủ nhà nói “Ra na cầu mưa.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lúc này Tiểu Mã cũng đã chạy xuống, hai người cùng nhau nhìn về phía đoàn người đi bên đường.
“Ra na là có ý gì?”
Tiểu Mã hỏi.
“Là một loại vu thuật.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một người trong đội ngũ đang ngồi trên cỗ kiệu đang chu chu môi, trên người hắn mặc quần áo rực rỡ màu sắc, trên mặt lại vẽ giống như mặt mèo, nên không có phân biệt là nam hay nữ, đang ngồi trên cỗ kiệu rung đùi đắc ý, bên cạnh lại có vài đệ tử mặc thanh y hầu hạ.
“Đây là đang xua đuổi bệnh dịch, là một loại vu sư nhân gian”
Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
“Xem cái dạng này, chắc cũng chỉ là thần côn”
Tiễu Mã cũng thấp giọng nói.
“Ngươi đừng có nói bậy, ra na chính là cái bộ dạng này.”
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã lên lầu lấy ba lô của mình xuống, rồi khóa cửa, cùng nhau đi xem na ra cầu mưa.
Nếu là đã đến đây, thì đương nhiên cũng muốn đi xem thử chuyện gì, lên đường còn chưa có vội gì.
Đội ngũ xua thần đuổi dịch đang đi, thì không ngừng có người dân địa phương gia nhập, còn có người ở bên đường đốt pháo, có một ít người trẻ tuổi còn chưa thấy qua cái này, muốn lấy di động ra chụp hình, liền bị mọi người chung quanh quát ngừng.
Sau khi rời khỏi trấn, một người mặc thanh bào đi đằng trước không ngừng khảy la bàn, như đang tìm kiếm phương vị nào đó, cùng ở bên cạnh có một người có bộ dáng như là lãnh đạo nói thì thầm vài câu, người nọ liền chạy đến cuối đội ngũ, lớn tiếng nói trừ bỏ những người trong đội ngũ đuổi thần dịch bệnh, còn lại không được đi theo.
Tiếp theo liền có mấy người mặc thường phục đi ra đuổi người phía sau lại, Diệp Thiếu Dương suy đoán họ là nhân viên của chính phủ, chỉ là loại sự tình mê tín này, không có tiện mặc đồ cơ quan.
Diệp Thiếu Dương cũng bị chắn trong đám người ở lại, nhìn đám người ra na đang không ngừng đi về hướng nam, khi đến được khoảng hơn vài trăm mét, trong đám người có một người trẻ tuổi kêu lên, hạn chế tiến vào để thi pháp, vì thế những người mặc thường phục liền lui lại phía sau, nhưng vẫn là chặn trước đội ngũ ra na, ngăn cách bọn họ khoảng hai trăm mét.
Từ đầu, thì có một bộ phận người trẻ tuổi hứng thú bứng bừng theo sau, kết quả là đội ngũ ra na càng đi càng xa, trên đường không ngừng có người tụt lại phía sau, đội ngũ đi tới hơn mười dặm ….
những người trẻ tuổi đó đều là mệt không thở được,lại còn thiếu nước uống, lục lục tụt lại, đành phải hậm hực đi về lại trong trấn.
Tiểu Mã uống một hơi chai nước khoáng, nhìn đàm người đi phía trước không biết mệt mỏi là gì, oán giận nói “Những người này có phải là đi cầu nước không vậy, nước còn chưa có cầu ra, ta đã uống hết cả hai bình nước, tám đồng một bình chứ ít đâu, quá là xa xỉ.”
Diệp Thiếu Dương cũng uống hết nửa bình nước, kéo Tiểu Mã tiếp tục đi theo đoàn người.
Đi theo người mặc thanh bào dẫn dắt, đội ngũ lúc đi trái lúc đi phải, rốt cuộc cũng đã dừng lại, bên cạnh cũng vừa lúc có một gò đất, Tiểu Mã thở hồn hộc bò lên đó, từ trên cao nhìn xuống.
Người thanh niên thanh bào kia đang duy trì trật tự trong đoàn người, những người đó được chỉnh dài thành hàng dài giống như một con rồng, tất cả đều là trai tráng khoe mạnh, cởi áo ra để vai trần mà đứng.
“Những người này làm gì vậy?”
Tiểu Mã hỏi.
“Tuyển ra những người dùng để thượng thân tới xua đuổi thần dịch bệnh.”
Diệp Thiếu Dương giải thích, tuy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này, nhưng đây chỉ là vu thuật nhân gian thường thấy, ở trong điển tịch của Mao sơn cũng có ghi chép qua, chính mình đã từng xem rồi, cũng nhớ rõ đại khái quá trình.
“Người thanh bào kia là ai?”
“Vu trợ của vu sư, cũng giống như loại đồng tử của pháp sư.”
“Đồng tử, dĩ nhiên là cùng cấp bậc với ta.”
Tiểu Mã nhìn Vu trợ kia, lẩm bẩm nói “Sau này về ta cũng trang bị một bộ quần áo như hắn nhỉ.”
Vu trợ bên kia lấy ra từ trong kiệu một đồ vật có hình dáng giống cây chổi, nhúng ở trên một cái thùng có thứ nước thuốc màu đỏ, sau đó ở trên mặt đất vẽ ra cái hình vuông, sau đó chỉ ra vài tráng hán, ra lệnh đào theo vị trí hắn đã làm dấu.
Còn chính mình thì cầm la bàn, tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy trăm mét lại làm dấu, bảo người đào hố lên.
“Hắn là đang làm gì vậy>”
Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, lấy ra âm dương bàn, kích thích vài cái, bấm vào trong âm huyệt tinh bàn, lại khảy một phen, gật gật đầu, lẩm bẩm “Cái tên vu sư này cũng có chút nghề.”
Tiểu Mã vội hỏi “là sao?”
“Hắn đào cái hố thứ nhất, là dùng phong thủy ‘Bát cực phong thủy yếu địa’, ”
đem tinh mang từ phía nam thổi tới giữ lại … Đó là toàn bộ phong thủy của cả huyện thành, ở địa phương này làm phép, có thể ảnh hưởng đến khí vận của huyện thành, đang nằm hướng bắc, âm phong thổi đến, tiến mà không thể lùi, chỗ này là yếu địa đi về thế cuối…..”
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn “Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ta một câu cũng nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì xem thôi, thành thật mà nhìn đi”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn nữa.
Trong lúc hai đám người đang đào hố, vu trợ kia trở lại bên đội ngũ, thỉnh vu sự xuống kiệu, đem kiệu tháo ra, bên trong thế mà giống như một cái kho hàng di động, có chứa không ít đồ vật.
Vu Trợ chính mình tự lấy ra một cái vật chứa bằng kim loại hình lăng tám cạnh, đặt lên mặt đất, ở bên trên đặt một đống lớn hoàng phiếu giấy.
Phía trước thì đặt ba cái lư hương, một con Tì Hưu bằng đồng, sau khi bố trí pháp đàn xong, Vu sư bây giờ mới động thủ, cầm lấy kiếm gỗ đào, lung la lung lay đi đến chỗ pháp đàn, vu trợ liền dâng lên một cái bình nhỏ, vu sư uống vào một ngụm, phun lên kiếm gỗ đào, bên trên kiếm liền bốc cháy lên ngọn lửa màu lam.
Vu sư kêu tới cái người đội mặt nạ quỷ kia đang giả trang thành yêu quái, đâm vào hắn, dĩ nhiên là không phải đâm thật rồi, chỉ là hai bên đang biểu diễn, giống như đã lên kịch bản từ trước, đuổi qua đuổi lại, giống như đang đánh võ, càng giống như khiêu vũ hơn, bên cạnh còn có người đốt pháo, khua chiêng gõ trống.
Mấy tên mặc thanh y cũng theo đó mà nhảy lên một loại vũ đạo kỳ quái.
Tiểu Mã xem muốn tròn con mắt “Đệch, đang làm lung tung cái gì vậy!”
Diệp Thiếu Dương cũng chỉ là đưa ra giả thuyết mà thôi, cũng lười giải thích quá nhiều, lẩm bẩm nói “Chỉ mong không phải là hạn bạt, nếu không sẽ phiền toái lớn.”
Tìm được một quán trọ, đăng ký tạm trú, lúc sau phát hiện nhà vệ sinh chỉ có một thùng nước nhỏ, người phục vụ nói cho bọn họ, đây là nước bọn họ dùng trong một ngày, là huyện thành vận chuyển đến, một ngày mà dùng hết cũng không có nữa.
Không có biện pháp nào, hai người đánh thay phiên nhau, dùng bồn gỗ rửa chân tay mặt, sau đó lên gường ngủ, đi xe cả một ngày, hai người đều mệt, lên gường được một lúc liền nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, liền bị một đống tiếng khua chiêng gõ trống đánh thức.
Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi lại bên mép gường, nhìn thấy một đoàn người ăn mặc rực rỡ, từ dưới lầu đi qua, phía trước đánh trống ầm ầm, còn có thổi kèn xô na.
Kèn xô na: tên gọi khác là Kèn bầu là nhạc khí hơi, sử dụng dăm kép (còn gọi là Kèn già nam, Kèn loa, Kèn bóp, Kèn bát).
Kèn Bầu là nhạc khí hơi dăm kép rất phổ biến tại Việt Nam, đồng thời một số nước khác ở Châu Á cũng có.
Kèn Bầu được nhập vào Việt Nam và trở thành nhạc khí của dân tộc Kinh và một số dân tộc như Thái, Chăm...
Nó là nhạc cụ do nam giới sử dụng trong việc đón khách, đám cưới, đám ma,trong hội hè của các dân tộc thiểu số và là thành phần quan trọng nghệ thuật nhã nhạc cung đình Huế và chầu văn[1] của người Kinh.
Người ta thường diễn tấu nhạc cụ này với trống, chũm choẹ và chuông, đôi khi kết hợp với thanh la.
Có một cái đầu đội cái mặt nạ dữ tợn đang ở trong đám người chạy tới chạy lui, giống như yêu quái làm ra bộ dáng sợ hãi bỏ chạy.
“Đâu là biểu diễn à?”
Tiểu Mã đi lên nhìn thấy thế liền hỏi.
“Nước còn không có mà uống, ai mà rảnh đi biểu diễn”
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng mặc vào quần áo, chạy vội xuống lầu, vừa lúc gặp chủ quán trọ đang đứng bên cửa quan sát sự tình bên đường, là bà chủ nhà tối hôm qua tiếp đãi Diệp Thiếu Dương vào trọ, dùng tiếng địa phương hỏi “Thím, đây là đang làm gì vậy?”
“Ra na đấy”
bà chủ nhà nói “Ra na cầu mưa.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, lúc này Tiểu Mã cũng đã chạy xuống, hai người cùng nhau nhìn về phía đoàn người đi bên đường.
“Ra na là có ý gì?”
Tiểu Mã hỏi.
“Là một loại vu thuật.”
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một người trong đội ngũ đang ngồi trên cỗ kiệu đang chu chu môi, trên người hắn mặc quần áo rực rỡ màu sắc, trên mặt lại vẽ giống như mặt mèo, nên không có phân biệt là nam hay nữ, đang ngồi trên cỗ kiệu rung đùi đắc ý, bên cạnh lại có vài đệ tử mặc thanh y hầu hạ.
“Đây là đang xua đuổi bệnh dịch, là một loại vu sư nhân gian”
Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói.
“Xem cái dạng này, chắc cũng chỉ là thần côn”
Tiễu Mã cũng thấp giọng nói.
“Ngươi đừng có nói bậy, ra na chính là cái bộ dạng này.”
Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã lên lầu lấy ba lô của mình xuống, rồi khóa cửa, cùng nhau đi xem na ra cầu mưa.
Nếu là đã đến đây, thì đương nhiên cũng muốn đi xem thử chuyện gì, lên đường còn chưa có vội gì.
Đội ngũ xua thần đuổi dịch đang đi, thì không ngừng có người dân địa phương gia nhập, còn có người ở bên đường đốt pháo, có một ít người trẻ tuổi còn chưa thấy qua cái này, muốn lấy di động ra chụp hình, liền bị mọi người chung quanh quát ngừng.
Sau khi rời khỏi trấn, một người mặc thanh bào đi đằng trước không ngừng khảy la bàn, như đang tìm kiếm phương vị nào đó, cùng ở bên cạnh có một người có bộ dáng như là lãnh đạo nói thì thầm vài câu, người nọ liền chạy đến cuối đội ngũ, lớn tiếng nói trừ bỏ những người trong đội ngũ đuổi thần dịch bệnh, còn lại không được đi theo.
Tiếp theo liền có mấy người mặc thường phục đi ra đuổi người phía sau lại, Diệp Thiếu Dương suy đoán họ là nhân viên của chính phủ, chỉ là loại sự tình mê tín này, không có tiện mặc đồ cơ quan.
Diệp Thiếu Dương cũng bị chắn trong đám người ở lại, nhìn đám người ra na đang không ngừng đi về hướng nam, khi đến được khoảng hơn vài trăm mét, trong đám người có một người trẻ tuổi kêu lên, hạn chế tiến vào để thi pháp, vì thế những người mặc thường phục liền lui lại phía sau, nhưng vẫn là chặn trước đội ngũ ra na, ngăn cách bọn họ khoảng hai trăm mét.
Từ đầu, thì có một bộ phận người trẻ tuổi hứng thú bứng bừng theo sau, kết quả là đội ngũ ra na càng đi càng xa, trên đường không ngừng có người tụt lại phía sau, đội ngũ đi tới hơn mười dặm ….
những người trẻ tuổi đó đều là mệt không thở được,lại còn thiếu nước uống, lục lục tụt lại, đành phải hậm hực đi về lại trong trấn.
Tiểu Mã uống một hơi chai nước khoáng, nhìn đàm người đi phía trước không biết mệt mỏi là gì, oán giận nói “Những người này có phải là đi cầu nước không vậy, nước còn chưa có cầu ra, ta đã uống hết cả hai bình nước, tám đồng một bình chứ ít đâu, quá là xa xỉ.”
Diệp Thiếu Dương cũng uống hết nửa bình nước, kéo Tiểu Mã tiếp tục đi theo đoàn người.
Đi theo người mặc thanh bào dẫn dắt, đội ngũ lúc đi trái lúc đi phải, rốt cuộc cũng đã dừng lại, bên cạnh cũng vừa lúc có một gò đất, Tiểu Mã thở hồn hộc bò lên đó, từ trên cao nhìn xuống.
Người thanh niên thanh bào kia đang duy trì trật tự trong đoàn người, những người đó được chỉnh dài thành hàng dài giống như một con rồng, tất cả đều là trai tráng khoe mạnh, cởi áo ra để vai trần mà đứng.
“Những người này làm gì vậy?”
Tiểu Mã hỏi.
“Tuyển ra những người dùng để thượng thân tới xua đuổi thần dịch bệnh.”
Diệp Thiếu Dương giải thích, tuy hắn là lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp này, nhưng đây chỉ là vu thuật nhân gian thường thấy, ở trong điển tịch của Mao sơn cũng có ghi chép qua, chính mình đã từng xem rồi, cũng nhớ rõ đại khái quá trình.
“Người thanh bào kia là ai?”
“Vu trợ của vu sư, cũng giống như loại đồng tử của pháp sư.”
“Đồng tử, dĩ nhiên là cùng cấp bậc với ta.”
Tiểu Mã nhìn Vu trợ kia, lẩm bẩm nói “Sau này về ta cũng trang bị một bộ quần áo như hắn nhỉ.”
Vu trợ bên kia lấy ra từ trong kiệu một đồ vật có hình dáng giống cây chổi, nhúng ở trên một cái thùng có thứ nước thuốc màu đỏ, sau đó ở trên mặt đất vẽ ra cái hình vuông, sau đó chỉ ra vài tráng hán, ra lệnh đào theo vị trí hắn đã làm dấu.
Còn chính mình thì cầm la bàn, tiếp tục đi về phía trước, đi được mấy trăm mét lại làm dấu, bảo người đào hố lên.
“Hắn là đang làm gì vậy>”
Tiểu Mã tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn, lấy ra âm dương bàn, kích thích vài cái, bấm vào trong âm huyệt tinh bàn, lại khảy một phen, gật gật đầu, lẩm bẩm “Cái tên vu sư này cũng có chút nghề.”
Tiểu Mã vội hỏi “là sao?”
“Hắn đào cái hố thứ nhất, là dùng phong thủy ‘Bát cực phong thủy yếu địa’, ”
đem tinh mang từ phía nam thổi tới giữ lại … Đó là toàn bộ phong thủy của cả huyện thành, ở địa phương này làm phép, có thể ảnh hưởng đến khí vận của huyện thành, đang nằm hướng bắc, âm phong thổi đến, tiến mà không thể lùi, chỗ này là yếu địa đi về thế cuối…..”
Tiểu Mã ngây ngốc nhìn hắn “Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ta một câu cũng nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu thì xem thôi, thành thật mà nhìn đi”
Diệp Thiếu Dương không để ý đến hắn nữa.
Trong lúc hai đám người đang đào hố, vu trợ kia trở lại bên đội ngũ, thỉnh vu sự xuống kiệu, đem kiệu tháo ra, bên trong thế mà giống như một cái kho hàng di động, có chứa không ít đồ vật.
Vu Trợ chính mình tự lấy ra một cái vật chứa bằng kim loại hình lăng tám cạnh, đặt lên mặt đất, ở bên trên đặt một đống lớn hoàng phiếu giấy.
Phía trước thì đặt ba cái lư hương, một con Tì Hưu bằng đồng, sau khi bố trí pháp đàn xong, Vu sư bây giờ mới động thủ, cầm lấy kiếm gỗ đào, lung la lung lay đi đến chỗ pháp đàn, vu trợ liền dâng lên một cái bình nhỏ, vu sư uống vào một ngụm, phun lên kiếm gỗ đào, bên trên kiếm liền bốc cháy lên ngọn lửa màu lam.
Vu sư kêu tới cái người đội mặt nạ quỷ kia đang giả trang thành yêu quái, đâm vào hắn, dĩ nhiên là không phải đâm thật rồi, chỉ là hai bên đang biểu diễn, giống như đã lên kịch bản từ trước, đuổi qua đuổi lại, giống như đang đánh võ, càng giống như khiêu vũ hơn, bên cạnh còn có người đốt pháo, khua chiêng gõ trống.
Mấy tên mặc thanh y cũng theo đó mà nhảy lên một loại vũ đạo kỳ quái.
Tiểu Mã xem muốn tròn con mắt “Đệch, đang làm lung tung cái gì vậy!”
/3055
|