Xong việc, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cha con Diệp Tiểu Manh.
Nàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, lại cúi đầu, nói: “Thực sự xin lỗi, ta không định sẽ lừa muội.
Tại lúc đó muội tự xưng là đệ tử Mao Sơn, nên ta không thể không hoài nghi……”
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt cúi đầu: “Muội không trách huynh, vừa rồi Mã đại ca nói cho muội rõ hết mọi chuyện rồi.
Trên thực tế, là muội đã lừa huynh trước……”
Ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái nói, “Căn bản muội không phải đệ tử Mao Sơn, chỉ là giả mạo danh.
Pháp thuật…… Là do muội tự học.”
Cái gì? Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên thốt lên: “Muội tự học?”
Không chờ Diệp Tiểu Manh mở miệng, Diệp bá thở dài: “Đừng nói chuyện đó ở đây, chúng ta về nhà trước đã, ta sẽ đưa cho con xem, xem xong con sẽ hiểu.”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không phản đối, vì thế theo chân bọn họ cùng nhau ra khỏi viện.
Mấy vị thôn trưởng khác của Ẩn tiên tập cũng chưa đi, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức tiến đến, nhiệt tình chào hỏi, xin số điện thoại của Diệp Thiếu Dương, đến nỗi Diệp bá phải xua xua một hồi mới có thể rời đi.
Dọc đường đi gặp được rất nhiều thôn dân, tất cả đều tỏ vẻ cảm kích, cung kính gọi ba tiếng “Diệp tiên sinh”
Đặc biệt khi trở lại Diệp gia thôn, vừa tới cửa thôn, lập tức pháo đốt ầm ầm, khua chiêng gõ trống, nam nữ già trẻ trong thôn đều ra nghênh đón, dẫn đầu là Diệp Quân.
Mọi người ai cũng vui mừng, thứ nhất là Hạn Bạt đã bị diệt trừ, thứ hai là hoan nghênh Diệp Thiếu Dương về quê nhận tổ tông.
Suy nghĩ của các thôn dân thật đơn thuần: Diệp Thiếu Dương lấy thân phận là hậu nhân của Diệp gia, trước mặt tất cả mọi người ra tay giết chết quái vật, không chỉ kết thúc nạn hạn hán mà thực sự còn làm cho Diệp gia nở nang mặt mũi, trong lòng cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Mấy cụ già còn luôn miệng kêu: "Cẩu nhi..cẩu nhi", làm cho Diệp Thiếu Dương ngượng đỏ cả mặt, nhờ Diệp bá hộ tống mới có thể chen vào đến trước cửa nhà.
Diệp bá đưa Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vào phòng khách, sai Diệp Tiểu Manh pha trà, còn mình đi ra phòng sau.
Mẫu thân Diệp Tiểu Manh cũng ra tới chào hỏi, là một người phụ nữ trung niên hiền lành phúc hậu.
Diệp bá tay cầm một quyển sổ ra tới, bảo vợ vào nhà trong chăm sóc Tam Nương sau đó đóng hết cửa phòng lại, ánh mắt hướng Tiểu Mã ngập ngừng nói: “Đây là Diệp gia bí văn, cho nên……”
Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Đây là bạn tốt của con, chuyện gì cũng biết, không phải là người ngoài, người cứ nói thẳng ra đi.”
Tiểu Mã cũng không khách khí nói: “Thôn trưởng đừng có coi thường, Tiểu Mã con vào Nam ra Bắc, trảm yêu trừ ma, có gì mà chưa từng thấy qua.”
Diệp bá ngạc nhiên, chắp tay nói: “Thì ra cũng là cao nhân.”
Sau đó đặt cuốn sổ lên bàn, mở ra một trang, Diệp Thiếu Dương không đợi ông ta mở miệng, vội vàng đứng lên nhìn.
Trên đó tràn ngập chữ viết bằng bút máy, nét viết thực tinh tế, còn có một ít hình cấu tạo cơ thể con người, đánh dấu vị trí kinh mạch huyệt vị.
“Cái này là của ông nội con, trước lúc lâm trung đã giao lại cho ta bảo quản.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi một phen, dùng ngón tay lật cuốn sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào.
Hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, xem qua nội dung, Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện những gì viết trong này thực sự là đạo thuật Mao Sơn! Nửa đầu là giới thiệu cơ bản, nửa sau là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, hầu hết pháp thuật hắn đều đã biết, nhưng cũng có một số hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Không thể nào, ông nội của con không biết pháp thuật!”
Diệp Thiếu Dương kiên định nói, tuy hắn rời nhà khi mới năm tuổi, ấn tượng với ông nội không quá sâu sắc nhưng hắn tin rằng ông mình tuyệt đối không biết pháp thuật, bằng không năm đó khi hắn bị người ta hạ thi độc, ông hắn dù đánh không lại thi sát thì cũng tuyệt đối không thể đứng yên nhìn hắn sắp chết, sao lại để sư phụ ngẫu nhiên đi ngang qua, cứu hắn một mạng.
“Ông nội con đúng là không biết pháp thuật, Diệp gia thôn chúng ta cũng không ai biết pháp thuật.”
Diệp bá chỉ vào một câu trong cuốn sổ nói, “Con xem đây, tất cả đều là Bạch thoại cổ văn, cái này không phải do người thời nay viết, đây là do tổ tiên Diệp gia lưu lại, như lúc đầu ta đã nói với con.
Pháp thuật trong bản ký lục này được sao lại từ một quyển sách cổ.
Khi đó lũ bất ngờ bạo phát, khe núi đột nhiên nứt ra, ở giữa xuất hiện một con suối, nguồn nước dồi dào, tại đầu nguồn suối trên núi, xuất hiện một đạo quan.
Sau khi phát hiện ra, ông nội của con dẫn chúng ta chạy đến đó, đạo quan đã rách nát tả tơi, cái gì cũng không có, cái này không đáng nhắc tới, ở đó chúng ta tìm thấy một cái rương, mở ra mới thấy bên trong có một quyển sách cổ.
Vì rương bị ngâm trong nước lâu ngày nên có một số trang đã bị hủy hoại, tuy nhiên không biết chữ trên đó dùng cái gì để viết mà không hề bị nước làm nhoè.
Ông nội của con lúc đó làm tộc trưởng, tự mình đem nội dung trong sách cổ sao chép lại không sai một chữ.
Cái này vốn do ông con bảo quản, sau đó do lũ bất ngờ bạo phát, ông ấy vì muốn đi trị thủy, lo lắng mình có thể gặp bất trắc nên giao cho ta bảo tồn, hơn nữa còn tuyên bố rằng nếu ông xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ thay thế nhận chức vụ tộc trưởng cùng thôn trưởng, không ngờ rằng sau đó ông của con lại qua đời trong trận lũ năm đó…… Vật này ta vẫn luôn bảo quản ở phía dưới điện thờ, chưa bao giờ cho ai xem qua, lúc ấy Tiểu Manh còn nhỏ, thích chơi đào đồ vật khắp nơi, vô tình phát hiện ra rồi lén lút luyện tập pháp thuật trong đó.
Đến lúc ta biết được thì nó đã học xong rất nhiều, ta cho rằng này cũng có thể coi như cơ duyên của nó nên không ngăn cản.
Vì ký lục đó là đạo thuật Mao Sơn cho nên nó mới tự xưng là đệ tử Mao Sơn……”
Diệp Thiếu Dương nghe thế, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh.
Thì ra…… Chân tướng là vậy, mình đã luôn hiểu lầm nàng.
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, gật gật đầu, “Cha muội dặn dò không được nói cho bất kỳ ai biết học được pháp thuật từ đâu, hơn nữa muội tu luyện đều là Mao Sơn thuật, cho nên mới mạo xưng đệ tử của Mao Sơn.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Làm sao muội biết đó là Mao Sơn thuật, trên đó đâu có viết.”
Diệp bá nói: “Nghe ta nói hết đã.
Năm ấy khi khe núi tách ra làm hai, lũ vẫn chưa bạo phát, ông nội con vô tình có được cuốn sách cổ, muốn biết rõ trên đó ghi lại pháp thuật gì nên thừa dịp lên Mao Sơn thăm con, mang sách này đưa cho sư phụ con xem, Thanh Vân đạo trưởng đã rất kinh ngạc, nói đó là Mao Sơn cổ thuật.
Bởi nó là vật gia truyền của nhà chúng ta, ông ấy cũng không tiện giữ lại, cho nên để ông của con mang về.
Lúc ấy sư phụ con nói, cuốn sách này để ở nhà chúng ta, người có duyên nếu học được, không cần phải ngăn cản, sau đó Tiểu Manh quả nhiên học được…… Thiếu Dương cậu lật đến trang cuối cùng xem thì sẽ rõ”
Diệp Thiếu Dương lướt nhanh đến trang cuối cùng, thấy trên đó không phải pháp thuật, mà là một đoạn viết bằng Bạch thoại cổ văn.
Diệp Thiếu Dương văn chương không giỏi, nhưng từ nhỏ đã luyện Mao Sơn thuật, nên thể loại ngôn ngữ nào cũng có thể xem hiểu, nói gì đến văn tự cổ Bạch thoại, lập tức đọc qua một lượt, đã hiểu ra mọi chuyện: Tác giả tự xưng là một vị đạo sĩ, truyền nhân của phái Mao Sơn, tuổi đã cao, sau vì tránh họa nên hồi hương, vốn không nghĩ đến việc thu nạp đồ đệ nhưng ở trong sơn thôn phát hiện được mấy người mới tu đạo, không đành lòng để mai một kiến thức, vì thế đem đạo thuật suốt đời học được viết thành sách truyền lại, để bọn họ tự mình tu luyện.
Nàng vẫn đang ngơ ngẩn nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, lại cúi đầu, nói: “Thực sự xin lỗi, ta không định sẽ lừa muội.
Tại lúc đó muội tự xưng là đệ tử Mao Sơn, nên ta không thể không hoài nghi……”
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt cúi đầu: “Muội không trách huynh, vừa rồi Mã đại ca nói cho muội rõ hết mọi chuyện rồi.
Trên thực tế, là muội đã lừa huynh trước……”
Ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái nói, “Căn bản muội không phải đệ tử Mao Sơn, chỉ là giả mạo danh.
Pháp thuật…… Là do muội tự học.”
Cái gì? Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên thốt lên: “Muội tự học?”
Không chờ Diệp Tiểu Manh mở miệng, Diệp bá thở dài: “Đừng nói chuyện đó ở đây, chúng ta về nhà trước đã, ta sẽ đưa cho con xem, xem xong con sẽ hiểu.”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không phản đối, vì thế theo chân bọn họ cùng nhau ra khỏi viện.
Mấy vị thôn trưởng khác của Ẩn tiên tập cũng chưa đi, vừa thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, lập tức tiến đến, nhiệt tình chào hỏi, xin số điện thoại của Diệp Thiếu Dương, đến nỗi Diệp bá phải xua xua một hồi mới có thể rời đi.
Dọc đường đi gặp được rất nhiều thôn dân, tất cả đều tỏ vẻ cảm kích, cung kính gọi ba tiếng “Diệp tiên sinh”
Đặc biệt khi trở lại Diệp gia thôn, vừa tới cửa thôn, lập tức pháo đốt ầm ầm, khua chiêng gõ trống, nam nữ già trẻ trong thôn đều ra nghênh đón, dẫn đầu là Diệp Quân.
Mọi người ai cũng vui mừng, thứ nhất là Hạn Bạt đã bị diệt trừ, thứ hai là hoan nghênh Diệp Thiếu Dương về quê nhận tổ tông.
Suy nghĩ của các thôn dân thật đơn thuần: Diệp Thiếu Dương lấy thân phận là hậu nhân của Diệp gia, trước mặt tất cả mọi người ra tay giết chết quái vật, không chỉ kết thúc nạn hạn hán mà thực sự còn làm cho Diệp gia nở nang mặt mũi, trong lòng cảm thấy hưng phấn lạ thường.
Mấy cụ già còn luôn miệng kêu: "Cẩu nhi..cẩu nhi", làm cho Diệp Thiếu Dương ngượng đỏ cả mặt, nhờ Diệp bá hộ tống mới có thể chen vào đến trước cửa nhà.
Diệp bá đưa Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã vào phòng khách, sai Diệp Tiểu Manh pha trà, còn mình đi ra phòng sau.
Mẫu thân Diệp Tiểu Manh cũng ra tới chào hỏi, là một người phụ nữ trung niên hiền lành phúc hậu.
Diệp bá tay cầm một quyển sổ ra tới, bảo vợ vào nhà trong chăm sóc Tam Nương sau đó đóng hết cửa phòng lại, ánh mắt hướng Tiểu Mã ngập ngừng nói: “Đây là Diệp gia bí văn, cho nên……”
Diệp Thiếu Dương lập tức nói: “Đây là bạn tốt của con, chuyện gì cũng biết, không phải là người ngoài, người cứ nói thẳng ra đi.”
Tiểu Mã cũng không khách khí nói: “Thôn trưởng đừng có coi thường, Tiểu Mã con vào Nam ra Bắc, trảm yêu trừ ma, có gì mà chưa từng thấy qua.”
Diệp bá ngạc nhiên, chắp tay nói: “Thì ra cũng là cao nhân.”
Sau đó đặt cuốn sổ lên bàn, mở ra một trang, Diệp Thiếu Dương không đợi ông ta mở miệng, vội vàng đứng lên nhìn.
Trên đó tràn ngập chữ viết bằng bút máy, nét viết thực tinh tế, còn có một ít hình cấu tạo cơ thể con người, đánh dấu vị trí kinh mạch huyệt vị.
“Cái này là của ông nội con, trước lúc lâm trung đã giao lại cho ta bảo quản.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh hãi một phen, dùng ngón tay lật cuốn sổ, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào.
Hít sâu một hơi, kiềm chế cảm xúc, xem qua nội dung, Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện những gì viết trong này thực sự là đạo thuật Mao Sơn! Nửa đầu là giới thiệu cơ bản, nửa sau là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, hầu hết pháp thuật hắn đều đã biết, nhưng cũng có một số hắn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Không thể nào, ông nội của con không biết pháp thuật!”
Diệp Thiếu Dương kiên định nói, tuy hắn rời nhà khi mới năm tuổi, ấn tượng với ông nội không quá sâu sắc nhưng hắn tin rằng ông mình tuyệt đối không biết pháp thuật, bằng không năm đó khi hắn bị người ta hạ thi độc, ông hắn dù đánh không lại thi sát thì cũng tuyệt đối không thể đứng yên nhìn hắn sắp chết, sao lại để sư phụ ngẫu nhiên đi ngang qua, cứu hắn một mạng.
“Ông nội con đúng là không biết pháp thuật, Diệp gia thôn chúng ta cũng không ai biết pháp thuật.”
Diệp bá chỉ vào một câu trong cuốn sổ nói, “Con xem đây, tất cả đều là Bạch thoại cổ văn, cái này không phải do người thời nay viết, đây là do tổ tiên Diệp gia lưu lại, như lúc đầu ta đã nói với con.
Pháp thuật trong bản ký lục này được sao lại từ một quyển sách cổ.
Khi đó lũ bất ngờ bạo phát, khe núi đột nhiên nứt ra, ở giữa xuất hiện một con suối, nguồn nước dồi dào, tại đầu nguồn suối trên núi, xuất hiện một đạo quan.
Sau khi phát hiện ra, ông nội của con dẫn chúng ta chạy đến đó, đạo quan đã rách nát tả tơi, cái gì cũng không có, cái này không đáng nhắc tới, ở đó chúng ta tìm thấy một cái rương, mở ra mới thấy bên trong có một quyển sách cổ.
Vì rương bị ngâm trong nước lâu ngày nên có một số trang đã bị hủy hoại, tuy nhiên không biết chữ trên đó dùng cái gì để viết mà không hề bị nước làm nhoè.
Ông nội của con lúc đó làm tộc trưởng, tự mình đem nội dung trong sách cổ sao chép lại không sai một chữ.
Cái này vốn do ông con bảo quản, sau đó do lũ bất ngờ bạo phát, ông ấy vì muốn đi trị thủy, lo lắng mình có thể gặp bất trắc nên giao cho ta bảo tồn, hơn nữa còn tuyên bố rằng nếu ông xảy ra việc ngoài ý muốn, ta sẽ thay thế nhận chức vụ tộc trưởng cùng thôn trưởng, không ngờ rằng sau đó ông của con lại qua đời trong trận lũ năm đó…… Vật này ta vẫn luôn bảo quản ở phía dưới điện thờ, chưa bao giờ cho ai xem qua, lúc ấy Tiểu Manh còn nhỏ, thích chơi đào đồ vật khắp nơi, vô tình phát hiện ra rồi lén lút luyện tập pháp thuật trong đó.
Đến lúc ta biết được thì nó đã học xong rất nhiều, ta cho rằng này cũng có thể coi như cơ duyên của nó nên không ngăn cản.
Vì ký lục đó là đạo thuật Mao Sơn cho nên nó mới tự xưng là đệ tử Mao Sơn……”
Diệp Thiếu Dương nghe thế, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Manh.
Thì ra…… Chân tướng là vậy, mình đã luôn hiểu lầm nàng.
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt, gật gật đầu, “Cha muội dặn dò không được nói cho bất kỳ ai biết học được pháp thuật từ đâu, hơn nữa muội tu luyện đều là Mao Sơn thuật, cho nên mới mạo xưng đệ tử của Mao Sơn.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hỏi: “Làm sao muội biết đó là Mao Sơn thuật, trên đó đâu có viết.”
Diệp bá nói: “Nghe ta nói hết đã.
Năm ấy khi khe núi tách ra làm hai, lũ vẫn chưa bạo phát, ông nội con vô tình có được cuốn sách cổ, muốn biết rõ trên đó ghi lại pháp thuật gì nên thừa dịp lên Mao Sơn thăm con, mang sách này đưa cho sư phụ con xem, Thanh Vân đạo trưởng đã rất kinh ngạc, nói đó là Mao Sơn cổ thuật.
Bởi nó là vật gia truyền của nhà chúng ta, ông ấy cũng không tiện giữ lại, cho nên để ông của con mang về.
Lúc ấy sư phụ con nói, cuốn sách này để ở nhà chúng ta, người có duyên nếu học được, không cần phải ngăn cản, sau đó Tiểu Manh quả nhiên học được…… Thiếu Dương cậu lật đến trang cuối cùng xem thì sẽ rõ”
Diệp Thiếu Dương lướt nhanh đến trang cuối cùng, thấy trên đó không phải pháp thuật, mà là một đoạn viết bằng Bạch thoại cổ văn.
Diệp Thiếu Dương văn chương không giỏi, nhưng từ nhỏ đã luyện Mao Sơn thuật, nên thể loại ngôn ngữ nào cũng có thể xem hiểu, nói gì đến văn tự cổ Bạch thoại, lập tức đọc qua một lượt, đã hiểu ra mọi chuyện: Tác giả tự xưng là một vị đạo sĩ, truyền nhân của phái Mao Sơn, tuổi đã cao, sau vì tránh họa nên hồi hương, vốn không nghĩ đến việc thu nạp đồ đệ nhưng ở trong sơn thôn phát hiện được mấy người mới tu đạo, không đành lòng để mai một kiến thức, vì thế đem đạo thuật suốt đời học được viết thành sách truyền lại, để bọn họ tự mình tu luyện.
/3055
|