Chính là cảm giác đó!
Anh không thể đoán sai, nàng ở ngay gần đây!
Belin lao qua đám đông, đuổi theo hơi thở quen thuộc anh đã tìm kiếm hàng nghìn năm, đến một ngôi nhà bằng đá. Tường nhà lát gạch màu trắng sữa, mái lợp lá cọ, giàn nho bên ngoài ngôi nhà và vài cái bể nước bằng đất sét nung ở các góc... Nhìn thế nào đi chăng nữa thì đây cũng chỉ là một ngôi nhà bình dân mà thôi, dừng trước cửa nhà là một chiếc xe ngựa mà chỉ có gia đình quý tộc mới có thể sở hữu.
Cánh cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có tiếng cười của một người phụ nữ phát ra từ khe cửa, Belin cứ như vậy đứng ở cửa, đưa tay ra định đẩy cửa, nhưng anh lại do dự và sững người trong không trung.
Sẽ là nàng sao? Sẽ là nàng sao? Sẽ là nàng thật sao?
Dù không phải cùng lắm cũng chỉ là một lần thất vọng sau rất nhiều lần thất vọng khác mà thôi, điều mà anh đã quen từ lâu. Lúc đầu cứ tưởng là tìm được, nhưng về sau mới thấy không phải, tức giận, bi thống, đau buồn, về sau dần dần trở nên vô cảm, thờ ơ, cười cho qua chuyện, rồi lại tiếp tục tìm kiếm; sau này, sự tìm kiếm này đã trở thành thói quen.Nó đơn giản như việc sinh hoạt hàng ngày như uống nước, ngủ, không phải thứ cần thiết cho cuộc sống, chỉ là để khiến anh cảm thấy mình vẫn giống như một con người mà thôi.
Sau hàng nghìn năm tìm kiếm, anh đã quen với điều đó, không hi vọng cũng không ảo tưởng, nguyên nhân khiến anh kiên trì không bỏ cuộc có lẽ chỉ vì cuộc đời của anh thật cô đơn và buồn tẻ. Vận mệnh thực sự thích chơi đùa con người, và cuối cùng trong thời khắc ngoài ý muốn ấy lại làm anh cảm thấy sự hiện diện của nàng.
Là nàng, đúng vậy, nàng ở ngay sau cánh cửa này.
Aurora, người mà anh nghìn năm tìm kiếm, kiên trì nghìn năm, một nửa cuộc đời của anh, hạnh phúc từng bị hủy diệt, niềm tin đã từng sụp đổ... Nàng đã ở sau cánh cửa và cuối cùng anh cũng tìm thấy...
Suy nghĩ phức tạp hiện lên trong mắt Belin, bao nhiêu chuyện xưa cũ ập đến khiến tay anh run lên, có đẩy cửa bước vào hay không cũng trở thành một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Anh nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, trong lòng hiện lên một tia chế nhạo nhàn nhạt: Hóa ra là anh vẫn sợ hãi như vậy, Aurora, em vẫn luôn là tử huyệt của ta.
Belin hít một hơi thật sâu và hạ quyết tâm không còn do dự nữa, khi ngón tay anh đặt trên tấm cửa, một luồng điện lạnh lẽo đột ngột lướt qua tim anh, anh nghe thấy tiếng kêu cứu của Hina: "Cứu, cứu tôi... "
Hina đã xảy ra chuyện! Gần như không cần suy nghĩ, anh lập tức quay người chạy ngược về phía nơi phát ra âm thanh.
- ------------------------------ Aurora, nữ thần bình minh trong thần thoại La Mã, ta là tuyến phân cách--------------------
"Cứu... Cứu..." Máu và sức lực mất đi khiến thế giới trước mặt rung chuyển, đồng tử Hina bắt đầu nhỏ lại, cô thầm nghĩ có lẽ mình sắp chết.
Thì ra cái gọi là cuộc sống vĩnh hằng rồi cũng sẽ kết thúc.
Nhưng cô không muốn chết! Cô còn phải đến vùng biển Caribbean để xem mòng biển, đến dãy Himalaya để xem những ngọn núi phủ đầy tuyết, và đến Nam Cực để xem chim cánh cụt... Điều quan trọng nhất là cô muốn ở bên đại nhân Belin! Cô không muốn rời bỏ anh, không, không muốn!
"Buông ra, buông tôi ra!" Cô liều mạng dùng sức lực cuối cùng ném quả cầu pha lê trong tay đi, quả cầu đập xuống đất, vỡ tan tành. Mụ phù thủy kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này một bóng trắng lóe lên, trên môi mụ còn dính máu, cả người đã ngã xuống.
Chợt Hina thấy người nhẹ nhõm, không còn sức lực nữa, nhẹ nhàng ngã về phía sau, một bàn tay kịp thời đỡ lấy cô giữa không trung. Khẽ mở mắt, cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Belin.
Cô run rẩy, thân thể không ngừng phát run, mọi thứ trước mắt bởi vì xảy ra quá đột ngột dường như không phải là sự thật. Đây không phải là một ảo giác, phải không?
Ngón tay cái của Belin xoa nhẹ vết răng trên cổ tay phải của cô, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, tay chân cô vốn dĩ lạnh lẽo nhưng giờ đã ấm trở lại - đây là sự thật, không phải ảo giác.
Cô vòng tay ôm cổ anh và nghẹn ngào, "Belin đại nhân... tôi sợ quá..."
"Không sao đâu." Anh nhẹ nhàng bế cô lên.
Cô nhìn mụ phù thủy ngã trên mặt đất và hỏi: "Cô ta chết rồi sao?"
"Không. Nhưng có lẽ ả ta phải nằm như thế này trong một năm rưỡi."
"Tại sao cô ta lại muốn giết tôi?"
"Mụ ta nghĩ rằng mình có thể giữ mãi tuổi thanh xuân và sắc đẹp nếu hút máu tinh linh." Belin liếc nhìn mụ phù thủy đã ngất đi, hừ nhẹ nói "Nhưng rõ ràng là mụ ta đã dùng sai phương pháp-và tìm nhầm người. "
"Nhưng làm thế nào mà cô ta biết rằng tôi là một tinh linh? Không phải ngài đã nói rằng con người không thể nhìn thấy danh tính của tôi sao?"
Khóe môi Belin khẽ nhếch lên, anh rất chậm rãi lặp lại: "Đúng vậy, làm sao mụ ta biết được..." Vừa nói anh vừa nhìn về phía một góc lều, cười lạnh.
Hai giây sau, anh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Anh bước ra khỏi lều, ôm cô vào lòng, vào giây phút cuối cùng khi rèm cửa buông xuống, Hina nhìn thấy những mảnh vỡ của quả cầu pha lê trên mặt đất, cảm giác khó chịu lại dâng lên, cô vô thức co người lại, rồi ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được phản ứng nhỏ của cô, Belin nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Đại nhân, vừa rồi tôi còn tưởng rằng tôi sẽ chết, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa..." Cô giấu mặt trong lồng ngực của anh, vô cùng lưu luyến. Người ôm cô lúc này là người cô yêu nhất và cũng là duy nhất trên đời, sao cô có thể yêu một người khác hơn anh? Dự đoán về quả cầu pha lê là không chính xác, phải, chắc chắn là mụ phù thủy đã giở trò quỷ, vì muốn giết cô nên chắc chắn sẽ không giúp cô bói toán. Sự xuất hiện của người đàn ông trong quả cầu pha lê kia chỉ là để làm cô khiếp sợ, mất đi phòng bị để sau đó hút máu của cô.
Đó là giả, hoàn toàn là giả!
Belin vuốt tóc cô, cười nói: "Đồ ngốc." Nghĩ xong, anh lấy từ cánh tay ra một con dao găm to bằng ngón tay, lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu và hoàn toàn trong suốt dưới ánh nắng mặt trời.. "Tên của con dao găm này là Magic Mirror. Bây giờ, ta đem nó tặng cho ngươi."
Anh thì thầm một câu thần chú, con dao găm nhanh chóng xuyên vào ngón trỏ trái của Hina biến mất.
"Nó ở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ không bao giờ đánh rơi nó. Khi ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần nói 'Broken, my magic mirror' nó sẽ bay ra để bảo vệ ngươi."
Hina nhìn những ngón tay không có gì khác thường của mình, sự ngạc nhiên làm lu mờ nỗi sợ hãi của cô, mắt cô sáng lên và nói "Tôi có thể thử nó bây giờ được không?"
Belin đặt cô xuống, sau đó búng lên trán cô, với giọng điệu vừa nghiêm túc,vừa sủng nịnh, vừa hù dọa: "Nếu ngươi dùng nó để vui đùa, đến lúc đó nó sẽ không còn trung thành với ngươi nữa, đừng trách ta không dặn trước."
Quả nhiên, Hina bị lời của anh làm cho sợ hãi, che trán lo lắng hỏi: "Nó có linh tính sao?"
"Tất nhiên, mọi linh khí đều có linh tính. Vì vậy, hãy giữ gìn nó, nó sẽ bảo vệ ngươi." Belin vỗ nhẹ vào đầu cô và đi về phía trước.
Trong góc lều, một người chậm rãi từ bóng tối bước ra, giống như một tờ giấy trong suốt, rồi từ từ vẽ lên hình dáng, biểu tình và cuối cùng biến thành một thân thể hoàn chỉnh. Ả đạp mụ phù thủy trên mặt đất, khinh thường cong môi: "Tên vô dụng!"
Khi ả ngước mắt lên nhìn về hướng Belin và Hina đang rời đi, ánh mắt ả trở nên căm phẫn và thống hận không thể tả, ả gằn từng chữ: "Belin, ngươi có thể bảo vệ nó cả đời không?"
Khóe môi ả ta nhếch lên, đột nhiên ả lại nở nụ cười, nụ cười rất tự mãn và hung ác: "Ốc còn không mang nổi mình ốc!"
- ----------------- Người Ai Cập đã có các phép tính thập phân kể từ triều đại đầu tiên -------------------
P/s: hãy thả 1 sao nhỏ hoặc bình luận để ủn mông editor lười biếng ????. Cảm ơn nàng!!!
Anh không thể đoán sai, nàng ở ngay gần đây!
Belin lao qua đám đông, đuổi theo hơi thở quen thuộc anh đã tìm kiếm hàng nghìn năm, đến một ngôi nhà bằng đá. Tường nhà lát gạch màu trắng sữa, mái lợp lá cọ, giàn nho bên ngoài ngôi nhà và vài cái bể nước bằng đất sét nung ở các góc... Nhìn thế nào đi chăng nữa thì đây cũng chỉ là một ngôi nhà bình dân mà thôi, dừng trước cửa nhà là một chiếc xe ngựa mà chỉ có gia đình quý tộc mới có thể sở hữu.
Cánh cửa đóng chặt, thỉnh thoảng có tiếng cười của một người phụ nữ phát ra từ khe cửa, Belin cứ như vậy đứng ở cửa, đưa tay ra định đẩy cửa, nhưng anh lại do dự và sững người trong không trung.
Sẽ là nàng sao? Sẽ là nàng sao? Sẽ là nàng thật sao?
Dù không phải cùng lắm cũng chỉ là một lần thất vọng sau rất nhiều lần thất vọng khác mà thôi, điều mà anh đã quen từ lâu. Lúc đầu cứ tưởng là tìm được, nhưng về sau mới thấy không phải, tức giận, bi thống, đau buồn, về sau dần dần trở nên vô cảm, thờ ơ, cười cho qua chuyện, rồi lại tiếp tục tìm kiếm; sau này, sự tìm kiếm này đã trở thành thói quen.Nó đơn giản như việc sinh hoạt hàng ngày như uống nước, ngủ, không phải thứ cần thiết cho cuộc sống, chỉ là để khiến anh cảm thấy mình vẫn giống như một con người mà thôi.
Sau hàng nghìn năm tìm kiếm, anh đã quen với điều đó, không hi vọng cũng không ảo tưởng, nguyên nhân khiến anh kiên trì không bỏ cuộc có lẽ chỉ vì cuộc đời của anh thật cô đơn và buồn tẻ. Vận mệnh thực sự thích chơi đùa con người, và cuối cùng trong thời khắc ngoài ý muốn ấy lại làm anh cảm thấy sự hiện diện của nàng.
Là nàng, đúng vậy, nàng ở ngay sau cánh cửa này.
Aurora, người mà anh nghìn năm tìm kiếm, kiên trì nghìn năm, một nửa cuộc đời của anh, hạnh phúc từng bị hủy diệt, niềm tin đã từng sụp đổ... Nàng đã ở sau cánh cửa và cuối cùng anh cũng tìm thấy...
Suy nghĩ phức tạp hiện lên trong mắt Belin, bao nhiêu chuyện xưa cũ ập đến khiến tay anh run lên, có đẩy cửa bước vào hay không cũng trở thành một lựa chọn vô cùng khó khăn.
Anh nhìn bàn tay đang run rẩy của mình, trong lòng hiện lên một tia chế nhạo nhàn nhạt: Hóa ra là anh vẫn sợ hãi như vậy, Aurora, em vẫn luôn là tử huyệt của ta.
Belin hít một hơi thật sâu và hạ quyết tâm không còn do dự nữa, khi ngón tay anh đặt trên tấm cửa, một luồng điện lạnh lẽo đột ngột lướt qua tim anh, anh nghe thấy tiếng kêu cứu của Hina: "Cứu, cứu tôi... "
Hina đã xảy ra chuyện! Gần như không cần suy nghĩ, anh lập tức quay người chạy ngược về phía nơi phát ra âm thanh.
- ------------------------------ Aurora, nữ thần bình minh trong thần thoại La Mã, ta là tuyến phân cách--------------------
"Cứu... Cứu..." Máu và sức lực mất đi khiến thế giới trước mặt rung chuyển, đồng tử Hina bắt đầu nhỏ lại, cô thầm nghĩ có lẽ mình sắp chết.
Thì ra cái gọi là cuộc sống vĩnh hằng rồi cũng sẽ kết thúc.
Nhưng cô không muốn chết! Cô còn phải đến vùng biển Caribbean để xem mòng biển, đến dãy Himalaya để xem những ngọn núi phủ đầy tuyết, và đến Nam Cực để xem chim cánh cụt... Điều quan trọng nhất là cô muốn ở bên đại nhân Belin! Cô không muốn rời bỏ anh, không, không muốn!
"Buông ra, buông tôi ra!" Cô liều mạng dùng sức lực cuối cùng ném quả cầu pha lê trong tay đi, quả cầu đập xuống đất, vỡ tan tành. Mụ phù thủy kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này một bóng trắng lóe lên, trên môi mụ còn dính máu, cả người đã ngã xuống.
Chợt Hina thấy người nhẹ nhõm, không còn sức lực nữa, nhẹ nhàng ngã về phía sau, một bàn tay kịp thời đỡ lấy cô giữa không trung. Khẽ mở mắt, cô nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Belin.
Cô run rẩy, thân thể không ngừng phát run, mọi thứ trước mắt bởi vì xảy ra quá đột ngột dường như không phải là sự thật. Đây không phải là một ảo giác, phải không?
Ngón tay cái của Belin xoa nhẹ vết răng trên cổ tay phải của cô, miệng vết thương nhanh chóng khép lại, tay chân cô vốn dĩ lạnh lẽo nhưng giờ đã ấm trở lại - đây là sự thật, không phải ảo giác.
Cô vòng tay ôm cổ anh và nghẹn ngào, "Belin đại nhân... tôi sợ quá..."
"Không sao đâu." Anh nhẹ nhàng bế cô lên.
Cô nhìn mụ phù thủy ngã trên mặt đất và hỏi: "Cô ta chết rồi sao?"
"Không. Nhưng có lẽ ả ta phải nằm như thế này trong một năm rưỡi."
"Tại sao cô ta lại muốn giết tôi?"
"Mụ ta nghĩ rằng mình có thể giữ mãi tuổi thanh xuân và sắc đẹp nếu hút máu tinh linh." Belin liếc nhìn mụ phù thủy đã ngất đi, hừ nhẹ nói "Nhưng rõ ràng là mụ ta đã dùng sai phương pháp-và tìm nhầm người. "
"Nhưng làm thế nào mà cô ta biết rằng tôi là một tinh linh? Không phải ngài đã nói rằng con người không thể nhìn thấy danh tính của tôi sao?"
Khóe môi Belin khẽ nhếch lên, anh rất chậm rãi lặp lại: "Đúng vậy, làm sao mụ ta biết được..." Vừa nói anh vừa nhìn về phía một góc lều, cười lạnh.
Hai giây sau, anh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Anh bước ra khỏi lều, ôm cô vào lòng, vào giây phút cuối cùng khi rèm cửa buông xuống, Hina nhìn thấy những mảnh vỡ của quả cầu pha lê trên mặt đất, cảm giác khó chịu lại dâng lên, cô vô thức co người lại, rồi ôm chặt lấy anh.
Cảm nhận được phản ứng nhỏ của cô, Belin nhướng mày: "Làm sao vậy?"
"Đại nhân, vừa rồi tôi còn tưởng rằng tôi sẽ chết, còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa..." Cô giấu mặt trong lồng ngực của anh, vô cùng lưu luyến. Người ôm cô lúc này là người cô yêu nhất và cũng là duy nhất trên đời, sao cô có thể yêu một người khác hơn anh? Dự đoán về quả cầu pha lê là không chính xác, phải, chắc chắn là mụ phù thủy đã giở trò quỷ, vì muốn giết cô nên chắc chắn sẽ không giúp cô bói toán. Sự xuất hiện của người đàn ông trong quả cầu pha lê kia chỉ là để làm cô khiếp sợ, mất đi phòng bị để sau đó hút máu của cô.
Đó là giả, hoàn toàn là giả!
Belin vuốt tóc cô, cười nói: "Đồ ngốc." Nghĩ xong, anh lấy từ cánh tay ra một con dao găm to bằng ngón tay, lưỡi dao mỏng như cánh ve sầu và hoàn toàn trong suốt dưới ánh nắng mặt trời.. "Tên của con dao găm này là Magic Mirror. Bây giờ, ta đem nó tặng cho ngươi."
Anh thì thầm một câu thần chú, con dao găm nhanh chóng xuyên vào ngón trỏ trái của Hina biến mất.
"Nó ở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ không bao giờ đánh rơi nó. Khi ngươi gặp nguy hiểm, chỉ cần nói 'Broken, my magic mirror' nó sẽ bay ra để bảo vệ ngươi."
Hina nhìn những ngón tay không có gì khác thường của mình, sự ngạc nhiên làm lu mờ nỗi sợ hãi của cô, mắt cô sáng lên và nói "Tôi có thể thử nó bây giờ được không?"
Belin đặt cô xuống, sau đó búng lên trán cô, với giọng điệu vừa nghiêm túc,vừa sủng nịnh, vừa hù dọa: "Nếu ngươi dùng nó để vui đùa, đến lúc đó nó sẽ không còn trung thành với ngươi nữa, đừng trách ta không dặn trước."
Quả nhiên, Hina bị lời của anh làm cho sợ hãi, che trán lo lắng hỏi: "Nó có linh tính sao?"
"Tất nhiên, mọi linh khí đều có linh tính. Vì vậy, hãy giữ gìn nó, nó sẽ bảo vệ ngươi." Belin vỗ nhẹ vào đầu cô và đi về phía trước.
Trong góc lều, một người chậm rãi từ bóng tối bước ra, giống như một tờ giấy trong suốt, rồi từ từ vẽ lên hình dáng, biểu tình và cuối cùng biến thành một thân thể hoàn chỉnh. Ả đạp mụ phù thủy trên mặt đất, khinh thường cong môi: "Tên vô dụng!"
Khi ả ngước mắt lên nhìn về hướng Belin và Hina đang rời đi, ánh mắt ả trở nên căm phẫn và thống hận không thể tả, ả gằn từng chữ: "Belin, ngươi có thể bảo vệ nó cả đời không?"
Khóe môi ả ta nhếch lên, đột nhiên ả lại nở nụ cười, nụ cười rất tự mãn và hung ác: "Ốc còn không mang nổi mình ốc!"
- ----------------- Người Ai Cập đã có các phép tính thập phân kể từ triều đại đầu tiên -------------------
P/s: hãy thả 1 sao nhỏ hoặc bình luận để ủn mông editor lười biếng ????. Cảm ơn nàng!!!
/9
|