Mật Mã Tây Tạng

Chương 147: Xoáy nước đen

/235


Nhạc Dương nhìn chằm chặp vào màn hình máy tính, cẩn thận phân biệt từng đoạn đường, đồng thời sử dụng các thiết bị đo đạc tuyến đường họ đã đi qua. Sau khi đoàn người xuôi dòng được 211 kilomet, Nhạc Dương nói với Trác Mộc Cường Ba: "Cường Ba thiếu gia, bảo mọi người chú ý khống chế tốc độ, đoạn phía trước đi chậm một chút thôi, chúng ta bắt đầu tiến vào khu vực có nhiều lối rẽ nhánh nhất rồi đấy, sơ sẩy một chút là lạc đường ngay."

Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng nói: "Tổ ba ngừng chèo thuyền. Nghiêm Dũng, Sean và pháp sư Tháp Tây giảm tốc độ lại." Sợ Sean không hiểu, gã nói lại một lượt nữa bằng tiếng Anh.

Nhạc Dương chăm chú quan sát phía trước, thấy mặt nước đen kịt lại xuất hiện những gợn sóng nhỏ lăn tăn, anh vội nói "Cường Ba thiếu gia, vào khu vực nước xiết rồi đấy, lại nước xiết nữa!"

Trác Mộc Cường Ba nói: "Vào vùng nước xiết rồi, mọi người chuẩn bị!"

Cả đoàn đều cầm sẵn mái chèo trên tay. Vừa chuẩn bị xong, chợt nghe Nhạc Dương khàn giọng hét lên: "Thác nước ngầm!"

Con thuyền bỗng thụp xuống, bắt đầu từ mũi thuyền, cảm giác như ngồi trên tàu lượn siêu tốc trong công viên vậy. Con thuyền rắn bám sát vào mặt nước, như một con côn trùng nhuyễn thể khổng lồ trượt xuống thác nước, thân thuyền còn chưa ổn định, mũi thuyền đã lại hụt bẫng một cái. Hóa ra là gặp một thác nước khác, liên tiếp năm thác nước ngầm nối liền nhau. Lần này cũng nhờ mấy cái khóa móc dùng khi leo núi của Nhạc Dương, mọi người mới không bị hất văng ra khỏi thuyền. Tuy nhiên liên tiếp rơi tự do như thế, so ra thì cũng chẳng khác gì liên tiếp nhảy xuống năm lần từ độ cao năm mét là bao. Cả bọn Trác Mộc Cường Ba tái mét hết cả mặt mày, dạ dày quặn lên muốn nôn ọe.

Vậy vẫn còn chưa hết, sau khi rơi xuống thác nước thứ năm, Nhạc Dương lại kêu lên: "Dòng chính sông ngầm, cảnh báo cấp ba."

Chư Nghiêm không kiềm chế được, mới ngoác miệng ra chửi: "Mẹ nó chứ!" con thuyền rắn đã rơi mạnh xuống giữa dòng sông.

Dòng chính của con sông ngầm này rộng đến gần hai chục mét, chảy ầm ầm từ Đông sang Tây, sóng dâng cuồn cuộn cao tới ba bốn mét. Sau khi rơi xuống, con thuyền rắn như thể bị đẩy ra từ một lỗ nhỏ khuất nẻo nào đó, thân thuyền liền xoay ngang ra, ánh đèn pha không ngừng vạch những quầng sáng loang loáng lên vách đá ven sông. Nhạc Dương bất chấp cổ họng đau rát, lớn tiếng hét ầm lên: "Phương hướng, giữ vững phương hướng, người nào ở bên trái thu mái chèo lại! Bên phải chèo ngược mau! Tôi nói là chèo ngược cơ mà! Đừng chèo thuận dòng nữa! Đổi hướng, đổi hướng mau lên!"

"Hai trăm mét phía trước có chỗ rẽ, mọi người cố lên... không kịp mất rồi!"

"Nghe đây! Lúc nào tôi nói "trái" một tiếng, những người bên trái dốc hết sức mà chèo, những người ngồi bên phải đồng thời cũng chèo ngược lại, như vậy thì có thể khống chế được phương hướng rồi! Nếu tôi nói "phải" thì làm ngược lại nhé; tôi nói "tiến", thì tất cả chèo về phía trước; tôi nói "lùi", cả đội lại chèo ngược về sau. Mọi người hiểu hết chưa!"

"Chú ý, trái!"

"Qua mất rồi, phía trước còn năm chỗ rẽ cho chúng ta lựa chọn. Phải! Phải! Phải!"

"Nhất định phải ổn định được thân thuyền đã! Tiếp theo nào, phải!"

"Phải!"

"Phải!"

"Không được, thuyền không giữ được phương hướng thì không thể nào tiến vào hang động đã định trước, xem ra chúng ta chỉ còn cách để thuyền đi thẳng về phía trước thôi vậy. Đoạn phía trước cũng có lối rẽ, nhưng nhìn màu sắc trên bản đồ thì không dễ đi cho lắm đâu."

Con thuyền hình rắn to lớn cứ vậy mà xoay tròn giữa dòng sông ngầm rộng lớn, lúc thì đụng vào vách đá bên trái, chốc sau đập vào vách đá bên phải, kế đó lại bắt đầu xoay tròn theo hướng ngược lại. Mỗi lần va chạm đều bật mạnh, thân thuyền chắc chắn dường như không vấn đề gì, nhưng những người ngồi trên thuyền, đặc biệt là các thành viên mới, thì đều bắt đầu cảm thấy không chịu đựng nổi. Chỉ riêng lực ly tâm do con thuyền xoay tròn đã đủ khiến người ta đầu váng mắt hoa rồi, càng không nói gì đến chấn động sau mỗi lần va chạm, cảm giác như thể cả lục phủ ngũ tạng đều muốn bung ra khỏi lồng ngực. Có lúc nhìn con thuyền lao nhanh đập mạnh vào vách đá, những người không kịp thu mái chèo đều bị chấn động tê rần cả cổ tay. Cũng may là mái chèo của họ đều làm bằng thép nhựa, dù bị va đập mạnh thế nào cũng chỉ cong vênh biến hình chứ không đến nỗi gãy đôi. Nhưng con thuyền cứ xoay mòng mòng như vậy khiến người bên trên không thể nào ngồi vững được, liên tục có người va đập vào nhau, mặt mũi, thân thể nếu không bị thúc cùi chỏ hay đạp chân vào thì cũng bị mái chèo "thơm" cho một phát, da thịt mảng thì tím bầm, mảng thì tấy đỏ. Nhạc Dương đen đủi nhất. Anh chàng ngồi ngay phía trước Trác Mộc Cường Ba, mà xương cốt của gã Cường Ba thiếu gia này thì vừa thô vừa cứng, tuy không cố ý, nhưng Nhạc Dương cũng bị dần cho một trận nhừ tử, tay chân mềm nhũn bủn rủn. Mỗi lần Nhạc Dương có va đập ngoài ý muốn với Trác Mộc Cường Ba, là người ta lại nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của anh chàng vang lên.

"Cẩn thận!" "Anh đụng phải tôi rồi!" "Ôi chao ôi, cái lưng của tôi!" "Ngồi vững vào, ngồi vững vào!" "Mái chèo của anh kìa!" "Ôi cái mông tôi!" Ánh đèn pha loang loáng càng làm tăng thêm cảm giác chóng mặt choáng váng. Chẳng được bao lâu, Vương Hựu bỗng cảm thấy mặt mình nóng sực, nhớt nhớt nhầy nhầy không hiểu là thứ gì. Ngoảnh đầu nhìn, hóa ra là Mạnh Hạo Nhiên không thể chịu nổi được nữa, bao nhiêu đồ ăn thức uống đều phun ra sạch sẽ cả. Dạ dày Vương Hựu vốn cũng đã xóc lên xóc xuống mấy bận, bị Mạnh Hạo Nhiên ọe ra đầy cả người, anh ta đột nhiên cũng cảm thấy một cơn buồn nôn khó tả dâng trào lên, vội dựa vào mạn thuyền, há miệng ra, rồi cũng ăn bao nhiêu ọe ra hết bấy nhiêu. Triệu Trang Sinh ngồi phía sau Mạnh Hạo Nhiên cũng kêu toáng lên: "Nôn đầy ra người tôi rồi!"

Trác Mộc Cường Ba hét lớn: "Đừng cãi nhau nữa! Nắm chắc dây thừng, thu hết mái chèo lại! Đoạn sông này không ngắn đâu, còn phải xoay tròn thêm một hồi nữa đấy, tất cả gắng lên cho tôi! Nếu buồn nôn thì nhoài người ra mạn thuyền mà nôn, đừng nhìn chằm chằm vào chỗ ánh đèn pha nữa!"

Tất cả đều như ngồi trên bánh xe, bị quay cho xây xẩm mặt mày, không còn phân biệt được phương hướng đâu vào đâu nữa.

Sóng cao từ ba tới năm mét, liên tiếp ập xuống, nếu là con thuyền khác thì e rằng sớm đã lật úp từ đầu, không biết còn bị vô số những dòng xoáy ngầm kia kéo xuống tận đáy nước nào nữa. Nhưng dù có con thuyền hình rắn đặc biệt ấy, tình hình lúc này của bọn Trác Mộc Cường Ba cũng không thể lạc quan được. Khả năng linh động uốn cong thân thuyền của thuyền rắn giữa dòng nước cuộn sóng cao ngất này ngược lại đã trở thành một tính năng nguy hiểm. Khi mũi thuyền bắt đầu leo lên vượt qua con sóng lớn đang ập đến, thân thuyền vẫn ở khoảng không giữa hai ngọn sóng, cả con thuyền liền bị gấp thành hình chữ "U", người ở mũi thuyền và đuôi thuyền rạp cả vào giữa; lúc leo lên được đỉnh con sóng, thuyền rắn lại như bị gãy xương sống, cả con thuyền gập xuống hai bên, tạo ra một chữ "U" ngược, những người ngồi giữa lại đổ ngược sang hai bên, trong cả quá trình ấy, con thuyền vẫn không ngừng xoay tròn. Lúc này, con thuyền rắn của họ tựa hồ như con bươm bướm đang đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc đời ngắn ngủi, mũi thuyền và đuôi thuyền là hai cánh bướm. Con bướm chốc chốc lại giãy giụa đập mạnh đôi cánh, nhưng vẫn không thể làm gì được hơn là thả mình đảo tròn rơi xuống. Nếu không phải các thành viên trong đoàn đều đã dùng dây thừng buộc mình vào khung thuyền, chẳng rõ có bao nhiêu người bị hất văng ra rồi.

Trên đỉnh một ngọn sóng, Trác Mộc Cường Ba đè lên ba lô của Nhạc Dương. Cả hai cùng bị quán tính của con thuyền hất văng sang bên trái, tựa như hai quả tạ lớn treo trên dây đu. Trác Mộc Cường Ba lớn tiếng hét hỏi: "Đã lỡ qua mất bao nhiêu lối rẽ rồi?"

Chỉ khoảnh khắc sau đó, Nhạc Dương đã đè ngược lên ngực Trác Mộc Cường Ba. Hai người cùng văng sang bên phải. Nhạc Dương cũng dồn hết sức khản giọng hét lên đáp: "Không biết! Không có ánh sáng, tôi chẳng nhìn thấy gì cả!" Đúng vậy, đèn pha nếu không chiếu thẳng lên trần thì cũng cắm đầu vào lòng nước, không thể nào nhìn rõ kịp tình hình hai bên vách. Nhạc Dương lại lớn tiếng nói: "Trương Lập! Có thể giữ cho ngọn đèn pha không lắc qua lắc lại thế kia không?" Trương Lập hét toáng lên: "Hả? Cậu nói cái gì?" Lại một con sóng lớn nữa ập tới, mọi âm thanh đều bị nhấn chìm.

Hai đầu thuyền lại bật vào nhau, xoay một vòng thuận chiều kim đồng hồ, cả Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương cùng lúc đè về phía Trương Lập, nửa thân người của Chư Nghiêm đã bị văng ra ngoài thuyền. Anh ta chỉ còn biết bám chặt hai tay vào dây thừng bảo hiểm, lớn tiếng hét: "Trương Lập, cậu đá vào mặt tôi rồi!" Trương Lập đang bị Nhạc Dương và Trác Mộc Cường Ba đè cho bẹp dí như đòn bánh tét, đành gắng gượng rặn ra một nụ cười: "Thật là ngại quá."

Lời còn chưa dứt, con thuyền rắn lại đập mạnh vào vách đá, cũng chẳng rõ là vách bên trái hay vách bên phải nữa, chỉ thấy đập mạnh rồi bật ra, kế đó cả con thuyền lại xoay theo hướng ngược lại. Lần va chạm này áp lực quá lớn, khiến những người ngồi ở mạn thuyền bên phải bị hất văng hết ra ngoài, chỉ còn nhờ sợi dây an toàn khóa chặt vào với con thuyền. Kể cả những người trong thuyền cũng bị tốc độ xoay chuyển quá nhanh làm văng lên không, hai chân rời khỏi mặt đất, dưới ánh đèn pha loang loáng, trông cứ như một chuỗi lạp xường đung đưa trong trận cuồng phong mãnh liệt.

Trác Mộc Cường Ba lại lớn tiếng nói với những người phía sau: "Ai ở phía sau, có nhìn rõ chúng ta đã bỏ lỡ mấy lối rẽ rồi hay không?"

Không người nào trả lời, thông thường khi Nhạc Dương đã không thể quan sát được, thì những người khác cũng không khá khẩm gì hơn, huống hồ tình hình lúc này lại còn tồi tệ như vậy, vừa mới đỡ được cả bãi thực phẩm đang tiêu hóa dở dang chua lòm tanh loét không biết của ai phun tới, sau lưng lại bị người khác vừa đấm vừa đạp, ai nấy đều không tự chủ được, hết nghiêng bên này lại rạp sang bên kia. Thuyền rắn như thể một con bò mộng đang lên cơn cuồng nộ, toan hất văng lũ trẻ chăn bò cưỡi trên lưng mình xuống đất. Trong tình trạng xoay mòng mòng lại dập dềnh lên xuống liên tục như thế, cả bọn Trác Mộc Cường Ba chỉ có vài người là kiềm chế được cảm giác nhộn nhạo trong lồng ngực, không ọe ra.

Giữa lúc con thuyền xoay nhanh vù vù, ánh mắt Trác Mộc Cường Ba chợt lóe lên, chỉ thấy ở phía ánh đèn pha rọi tới hình như có mấy cửa hang tối om. Xem ra đoạn sông chính này đã đến tận cùng, chẳng mấy nữa cả bọn sẽ tiến vào nhánh rẽ. Gã hét lớn: "Nhạc Dương, phía trước có mấy lối rẽ đấy, chú ý quan sát, chúng ta vào hang thứ mấy đây!" Lời vừa mới dứt, bỗng nghe "vù", một cái ba lô to tướng tựa như ngọn núi nhỏ bay vèo về phía Trác Mộc Cường Ba. Lúc này gã đang cùng cả con thuyền xoay về phía bên phải, hai chân quýnh vào nhau như người đánh Túy quyền. Trong lúc luống cuống, gã vội vung tay hất đi. Quả núi nhỏ đập mạnh vào sau gáy Nhạc Dương một cú, kế đó lướt ra khỏi con thuyền, chìm xuống dòng nước tối om, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Kế đó phía sau lại có một chiếc ba lô khác không rõ của ai bay "vù" lên, suýt chút nữa thì hất văng cả Nghiêm Dũng ra ngoài!

Toàn thân Trương Lập lơ lửng trên không, anh nghiêng đầu tránh cái chân vung tới của Nghiêm Dũng, rồi hét lên: "Ba lô của ai rơi đấy! Mọi người giữ chặt ba lô vào! Đừng để văng ra ngoài thuyền!" Thì ra, các điểm chốt cố định của Trương Lập thiết kế là dựa trên cường độ dòng nước của lần đầu tiên bọn họ tiến vào U Minh hà, không ngờ lại gặp phải dòng nước xiết đáng sợ đến nhường này, quai đeo của ba lô không thể chịu được lực ly tâm quá mạnh, đã tự đứt lìa ra bay vút đi.

Gần như cả quá trình ấy chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, cú đập làm Nhạc Dương đau đến nổ đom đóm mắt, chỉ nghe anh hét ầm lên: "Tôi không thấy gì, Cường Ba thiếu gia, tôi không thấy gì hết!" Đợi khi Nhạc Dương hồi phục được thị lực, thì con thuyền hình rắn của họ đã xoay mòng mòng trong một nhánh sông nhỏ hơn. Dưới ánh đèn, hai vách đá hai bên gần sát sạt với thân thuyền, Nhạc Dương lẩm bẩm nói: "Chúng ta, chúng ta đã vào nhánh rẽ rồi sao?"

Trác Mộc Cường Ba gật đầu đáp: "Ừm, cẩn thận!" Con thuyền rắn lại va phải vách đá, lắc lư chao đảo một hồi, những người bị hất văng lên không trung đột nhiên cảm thấy lực kéo kỳ dị kia biến mất, lập tức rơi lộp bộp xuống thuyền, rồi lăn lông lốc trong thuyền như người ta lắc thẻ xin xăm.

Liền sau đó, thuyền rắn uốn mình vòng qua một chỗ ngoặt hình chữ "S", cơ hồ lại vào một hang động rẽ nhánh khác, nhưng lúc này mọi người đều đã nằm vật cả ra khoang thuyền, chẳng ai còn hơi sức đâu bò dậy được nữa.

Từ đây trở đi, sông ngầm đã bớt dập dềnh lên xuống hơn nhiều, nhưng những con sóng cao ba bốn mét vẫn dồn dập hết đợt này lại đến đợt khác, cộng với đà lao nhanh vun vút xuôi theo dòng nước, người trên thuyền cũng chẳng hề dễ chịu hơn mấy. Lần này, họ đã phải vật lộn giữa dòng nước xiết có thể khiến người ta gãy gân lìa cốt ấy suốt bảy tiếng đồng hồ. Bảy tiếng đồng hồ liên tục dềnh lên dập xuống như cưỡi trên lưng con bò mộng đang lồng lộn, bảy tiếng đồng hồ quay tròn như quạt gió, không có chỗ nào để cập thuyền đỗ lại, không có đoạn nào mặt nước phẳng lặng yên bình. Lúc con thuyền tiến vào khu vực nước nông và dần dần bình ổn trở lại, người nào người nấy đều đã sức cùng lực kiệt, thậm chí còn có mấy người bị quăng quật đến sùi cả bọt mép, hai mắt trắng dã trợn trừng trừng.

"Chúng ta ở đâu rồi?" Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên nhìn mảng tối đen như mực bên trên, cơ hồ như đang hỏi, lại tựa như lẩm bẩm tự nói với chính mình. Nhạc Dương đáp: "Không biết nữa, Cường Ba thiếu gia, chúng ta phải đứng dậy xem... xem..." Nói đã tốn sức, hành động lại càng tốn sức hơn, Nhạc Dương gục xuống sàn thuyền thở dốc một hồi, chỉ thấy gót chân anh chàng đưa lên, sống lưng đập xuống thân thuyền kêu "răng rắc", cứ thế rồi không sao dậy nổi nữa.

Trương Lập nói: "Ở địa ngục chứ còn ở đâu nữa. Chúng ta đến địa ngục được hai ngày rồi còn gì? Nếu thêm hai ngày như thế này nữa, tôi nghĩ chắc mình không cầm cự được đến lúc trở ra đâu."

Trác Mộc Cường Ba thử lật người ngồi dậy, nhưng gã chợt phát hiện ra xương sống của mình dường như không thuộc về mình nữa, không sao nhúc nhích nổi. Gã nghiến chặt răng, lấy hai cùi chỏ chống người lên, nghiêng nghiêng dựa vào mạn thuyền, nhích dần từng chút từng chút một, cuối cùng cũng nghển được cái đầu lên. Kế đó, gã trông thấy bốn người đang đứng: pháp sư Tháp Tây, pháp sư Á La, Lữ Cánh Nam và Sean. Có điều trông Sean đầu tóc rối bù, mặt mày xanh xanh tím tím, quần áo rách rưới bẩn thỉu chứ không được hoàn toàn vô sự như ba người còn lại.

Ba người đó là Mật tu giả, tự nhiên không cần phải nói, thế nhưng Sean, cả Sean cũng đứng lên được. Trác Mộc Cường Ba đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh từ dưới chân lan tỏa đi khắp toàn thân, gã nghiến răng thật chặt, cuối cùng cũng đứng lên được. Bốn người vẫn còn đứng vững được ấy bắt đầu tỏa ra giúp đỡ những người thể lực yếu nhất. Trác Mộc Cường Ba giờ mới nhìn rõ được tình trạng của toàn bộ con thuyền sau một trận vật lộn với dòng nước... Ba ngọn đèn pha, chỉ còn một ngọn ở đuôi thuyền là nguyên vẹn, những chiếc còn lại một thì đã rũ xuống như con gà bị vặt mất đầu, lúc sáng lúc tối, còn chiếc ở mũi thuyền sớm đã bị hất văng đi từ lúc nào không biết; bên trong thuyền lại càng bừa bộn nhếch nhác hơn, khắp nơi loét nhoét bãi nôn; còn cả mấy chiếc ba lô tuy chưa bị hất văng ra khỏi thuyền, nhưng quai đeo bị xé toác ra, quần áo, đồ ăn vung vãi khắp xung quanh. Ngoài năm người bọn họ, những người còn lại đều ngửa mặt lên trời, nét mặt ngây ngẩn đờ đẫn như lũ trẻ bị bệnh si ngốc bẩm sinh. Trác Mộc Cường Ba hiểu rõ, đối với những người đang nằm ấy, trước mắt chỉ cần họ còn thở được đã là tốt lắm rồi.

Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn người bên cạnh mình trước tiên, hơi thở của Nhạc Dương và Trương Lập đều rất đều đặn, chỉ là không sao gượng đứng dậy nổi; Chư Nghiêm thở hổn hển, nhưng vẫn gắng chịu đựng được; Nghiêm Dũng nghiêng người dựa vào mạn thuyền, ngồi yên bất động thở hồng hộc. Gã lại đưa mắt nhìn mấy người bị thương khá nặng, dải băng quấn sau lưng Trương Kiện đã thấm đỏ máu tươi, Lữ Cánh Nam đang băng lại cho anh ta; Sean thì đang đưa tay lên mũi Lê Định Minh xem còn thở không hay làm gì đó cũng không rõ; Mạnh Hạo Nhiên vẫn đang sùi bọt mép, nhưng có pháp sư Tháp Tây ở bên cạnh lo liệu cho; Vương Hựu cũng đang sùi bọt mép, pháp sư Á La đang kiểm tra giúp anh ta. Trác Mộc Cường Ba đảo mắt một vòng nhìn đám người nằm đầy ra sàn thuyền ấy, rồi nhấc chân lên, loạng choạng ngả nghiêng bước được hai bước như người say rượu, dần dần mới ổn định được thân thể, nhúc nhắc bước về phía đuôi thuyền. Gã cảm tưởng như mình đang xem xét chiến trường sau trận đại chiến. Những người nằm dưới chân không ai là không máu me đầy mặt, xanh xanh tím tím, trông chẳng khác nào bức tranh sơn dầu. Bản thân Trác Mộc Cường Ba cũng chẳng dễ chịu gì, trong lúc hỗn loạn, mắt phải gã không biết bị tay hay chân ai tương cho một cú khá nặng, giờ cảm giác nhìn gì cũng phải nheo nheo mắt lại mới rõ, chắc là đã hơi sưng tấy lên rồi.

Đúng rồi, Mẫn Mẫn đâu? Mẫn Mẫn sao rồi? Trác Mộc Cường Ba thầm giật thót mình. Lữ Cánh Nam đang chắn phía trước Đường Mẫn, chắc là tình hình cô đã đỡ hơn phần nào. Nhưng gã vẫn chưa yên tâm, vội loạng choạng bước lên hai bước đến chỗ Đường Mẫn. Chỉ thấy Đường Mẫn đang dựa lưng vào ba lô, đầu tóc xõa ra rũ rượi che mất nửa khuôn mặt. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận quỳ một chân xuống, khẽ cất tiếng hỏi: "Mẫn Mẫn, em vẫn ổn chứ?"

Mẫn Mẫn yếu ớt rên lên hai tiếng "ư ư" coi như trả lời. Trác Mộc Cường Ba gạt tóc cô ra, lập tức giật nảy mình kinh hãi, mồ hôi lạnh đẫm người. Mẫn Mẫn nghiêng đầu đi, để mái tóc rủ xuống che lấp gương mặt, thấp giọng nói: "Em không sao, anh đi xem những người khác đi, họ cần giúp đỡ hơn." Trác Mộc Cường Ba toan chuẩn bị đứng lên, Đường Mẫn lại khua khua tay, tựa hồ muốn kéo vạt áo gã lại, nhưng cuối cùng cũng không thể nhấc tay lên nổi, đành thở hổn hển, phều phào nói: "Ba lô, ở ngăn giữa trong ba lô đều là thuốc men cấp cứu cả đấy."

Trác Mộc Cường Ba xoa nhẹ lên gương mặt cô qua làn tóc, khẽ nói: "Ừ, anh biết rồi, em nghỉ ngơi đi."

Lúc gã đứng lên, thấy Ba Tang ở cuối thuyền cũng đã gắng gượng bò dậy. Nhạc Dương ở mũi thuyền tuy chưa nhổm lên được, nhưng đã bò được về phía trước hai bước, gác đầu vào mạn thuyền, mượn ánh sáng ngọn đèn pha phía sau quan sát bóng đêm thăm thẳm, cả một vùng tối tăm tưởng chừng như kéo dài vô biên vô tận. Trác Mộc Cường Ba xoay người lại, bỗng nghe Lữ Cánh Nam nói: "Băng gạc." Gã mở ba lô ra, lấy băng gạc đưa cho cô. Kế đó, lại quay người sang bên cạnh, đối diện với Lê Định Minh, chỉ thấy hai hàng lông mày của anh ta đã nhăn tít lại.

Thấy Trác Mộc Cường Ba bước tới, Sean nói: "Hình như anh ấy không ổn rồi."

"Gì hả?" Trác Mộc Cường Ba giật bắn người, mặc dù lần vượt dòng nước xiết này hung hiểm hơn bất cứ lần nào trước đó, những người trên thuyền cũng có thể xem như vừa đi lướt qua vai Tử thần, nhưng chấn động mãnh liệt và xoáy nước dữ dội ấy cùng lắm chỉ khiến người ta đầu váng mắt hoa, buồn nôn buồn mửa là cùng chứ không thể dẫn đến tử vong được. Trừ phi trong lúc va chạm với khung thuyền, Lê Định Minh đã bị gãy mất khúc xương nào đó, hoặc nội tạng tổn thương nghiêm trọng.

Thử đưa tay rờ mũi, quả nhiên hơi thở Lê Định Minh chỉ còn mỏng mảnh tựa đường tơ, lồng ngực đã ngừng phập phồng, cả mạch đập cũng không thấy nữa! Đặt tay lên ngực, tim không còn đập nữa! "Sao lại như vậy được?" Trác Mộc Cường Ba lấy vô cùng kinh hãi, vừa nãy khi chạm vào Lê Định Minh gã đã nhận ra, thân thể anh ta tổn thương không nhiều lắm, xương cốt vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tình hình trước mắt không cho phép gã nghĩ ngợi nhiều nữa: "Thuốc trợ tim. Xoa bóp ngoài lồng ngực. Hô hấp nhân tạo." Trác Mộc Cường Ba nói với Sean.

Lữ Cánh Nam cũng quay sang hỏi: "Sao vậy?"

Trác Mộc Cường Ba đáp: "Anh ấy không thở nữa rồi."

"Cái gì hả?" Lữ Cánh Nam cũng hết sức chấn động. Khi cô nhìn thấy Lê Định Minh lúc nãy, anh ta hầu như không hề có vấn đề gì lớn, vậy nên cô mới quay sang cấp cứu cho Trương Kiện bị thương nặng hơn, sao vừa ngoảnh đi ngoảnh lại đã tắt thở như vậy được chứ. Lữ Cánh Nam vội nói: "Đường hô hấp có thông suốt không? Có phải lúc nôn ra bị nghẹn không?" Có điều, cô cũng biết rõ, thức ăn của bọn họ đều là thực phẩm nén và đồ hộp, dù có nôn ra thì cũng thành dạng nhầy nhầy như hồ nhão, không thể có miếng nào quá lớn đến nỗi gây tắc nghẽn đường hô hấp được.

Sean đã làm sạch khoang miệng cho Lê Định Minh, lúc này lắc đầu nói: "Trong khí quản không có dị vật gì cả." Anh ta lấy một tấm băng gạc, kê lên miệng Lê Định Minh, đang chuẩn bị thực hiện hô hấp nhân tạo.

/235

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status