Hạ Lan Thấm núp ở phía xa trơ mắt nhìn chồng mình hôn say đắm cháu gái của mình, dù anh đưa lưng về phía cô ta, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của anh.
Trong lúc ngủ mơ Tranh Phù dường như cảm thấy cái gì quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhăn mày vặn vẹo thân thể, phát ra một tiếng lẩm bẩm. Triệu Hành Uy lập tức buông môi cô ra, lo lắng nàng cô có thể tỉnh lại hay không. Anh cũng mới hiểu được tình cảm của mình, cũng sợ hãi Tranh Phù không lập tức tiếp thụ được.
“A…” Phất phất tay, như muốn đuổi ruồi bọ vo ve đi, có lẽ là thật sự chơi mệt, Tranh Phù cũng không tỉnh lại.
Triệu Hành Uy thấy vậy nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, khiến cô nằm trên đùi của anh. Được gối lên cái gì mềm mại, Tranh Phù lập tức thỏa mãn điều chỉnh tư thế, tìm vị trí thoải mái, ngủ càng thêm sâu.
Triệu Hành Uy gập chân lại cho cô nằm thoải mái hơn, lúc cúi người xuống lại nhịn không được lại hôn lên đôi môi mềm một lần nữa. Chỉ là một nụ hôn mà thôi, lại như khiến anh như ăn phải thuốc phiện, không nhịn được lại muốn nhiều hơn nữa.
Nụ hôn của lúc này càng nồng nhiệt hơn, Triệu Hành Uy dứt khoát trực tiếp cạy mở hàm răng của cô, đầu lưỡi mềm mại đưa vào trong miệng cô, cuốn lấy cái lưỡi ngây ngô của cô. Vì Tranh Phù đang ngủ không biết gì, tự nhiên là mặc người ức hiếp.
“A…” Kỹ thuật hôn môi của Triệu Hành Uy quá mức cao siêu, làm Tranh Phù hơi hơi ưm lẩm bẩm một tiếng.
Anh gần như hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng cô, mới đổi thành dùng môi lưỡi miêu tả môi cô. Đôi môi cánh hoa bị anh chà đạp hơi hơi sưng cũng càng thêm đỏ bừng, thế này anh mới cảm thấy mĩ mãn buông cô ra.
Ở nơi xa Hạ Lan Thấm như bị rút hết tất cả khí lực, dựa vào thân cây trượt ngồi dưới đất. Cô ta có ngu nữa cũng sẽ không thể không nhìn ra tình cảm của chồng mình, như cô ta mong muốn, anh thật sự yêu Tranh Phù.
Đúng vậy! Cô ta muốn anh yêu Tranh Phù. Tranh Phù là cháu gái của cô ta, cư thế này Triệu Hành Uy sẽ không ly hôn với cô ta!
Sự cố chấp như ma quỷ quấn quanh Hạ Lan Thấm, khiến những suy nghĩ không nên có không ngừng lớn lên. Cô ta một lòng thầm nghĩ muốn dùng thân thể Tranh Phù để giữ lại chồng mình. Thậm chí, đã quên Tranh Phù là cô cháu gái luôn toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho cô ta.
Đến lúc du lịch kết thúc, Tranh Phù cũng không biết Triệu Hành Uy đã động tình với mình, cũng không biết anh hôn cô, càng không biết sự cố chấp của Hạ Lan Thấm càng thêm nghiêm trọng.
“Chú Hồ, thân thể cô cháu có phải đã khá lên nhiều rồi không?” Tranh Phù dựa lưng vào ghế sofa, một đôi mắt bồ câu nhìn Hồ Địa Hưng đang chẩn bệnh cho Hạ Lan Thấm.
“Ừ, đúng vậy, đi ra ngoài chơi quả nhiên không tệ.” Mắt Hồ Địa Hưng lóe l liếc nhìn Hạ Lan Thấm một cái, trong đầu lại có chút bất an. Cô ta thật sự đã khá lên nhiều, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác không phải thật sự tốt. Có lẽ, anh ta làm bác sĩ tâm lí đã lâu, chắc là suy nghĩ nhiều quá.
“Địa Hưng, cám ơn anh. Mấy năm nay nếu không có anh chăm sóc, quả thật em không biết sẽ thế nào.” Hạ Lan Thấm cười yếu ớt, đặc biệt dịu dàng, hoàn toàn không cố chấp, điên cuồng nữa; điều này cũng làm Hồ Địa Hưng tin tưởng suy nghĩ của mình hơn.
Thu lại ống nghe bệnh, Hồ Địa Hưng mới nhìn về phía Tranh Phù.
“Nghe nói cháu chuẩn bị về nhà ? Chú còn tưởng cháu sẽ ở lại cùng cô cháu thêm một thời gian nữa.” Cô bé này thật sự rất giống một mặt trời nhỏ, có thể mang đến ấm áp cho người ta. Đừng nói là Hạ Lan Thấm, anh ta thậm chí còn cảm thấy đến Triệu Hành Uy cũng bị cô hòa tan. Nhưng chỉ sợ, đây không phải là chuyện tốt.
“Ha ha, ông bà hạ thánh chỉ, cháu không dám không nghe theo. Cũng đã lâu cháu không gặp ông bà, lần này đi Thụy Sĩ nhất định phải hảo lừa đảo cho tốt mới được. Oa, mấy hôm trước cháu nhìn trúng một bộ trang sức, hầu bao lớn của ông bà nhất định sẽ mất máu.”
Đang lúc Tranh Phù tính toán cho bản thân mình, Triệu Hành Uy lại vừa vặn từ bên ngoài trở về, cũng nghe thấy lời của cô.
Hạ Lan Thấm vừa thấy anh, lập tức đứng lên, mà Hồ Địa Hưng cũng đứng lên theo. Chỉ riêng Tranh Phù lười biếng chuyển động thân thể lại nằm xuống trên sofa, hai mắt tròn vo nhìn chòng chọc Triệu Hành Uy.
“Trời sắp đổ mưa máu, ban ngày dượng lại về nhà nha. Cô, hiển nhiên sức quyến rũ của cô thật tuyệt vời.” Tranh Phù cười hì hì ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, một chuyến du lịch thu hoạch được không ít.
Trong tình huống này, chắc chỉ có mình Tranh Phù không biết gì, chứ ba người ở đây đều rất rõ Triệu Hành Uy không có khả năng trở về. vì Hạ Lan Thấm. Đôi mắt anh từ lúc bước vào cửa vẫn lưu luyến ở trên người Tranh Phù, chỉ riêng đương sự hoàn toàn không biết.
“Dượng trở về ban ngày không tốt sao? Cháu có ý kiến?”
Triệu Hành Uy đi lên phía trước theo thói quen xoa xoa đầu Tranh Phù, quay người lại ngồi xuống ngay bên cạnh cô. Nếu không phải sợ dọa đến cô, anh thật sự muốn đem ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực.
“Tốt tốt tốt, đương nhiên là được, cực kỳ tốt.” Tốt nhất mỗi ngày đều trở về, rồi cùng cô nhỏ tình chàng ý thiếp. Tuy nhiên, hình như cô chưa từng thấy bọn họ thân thiết nha? Không quan hệ, từ từ sẽ đến, nhất định sẽ thành công!
“Dượng nghe nói, người nào đó buổi sáng lại không ăn điểm tâm.” Triệu Hành Uy quả thực coi toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình Tranh Phù, không e dè thể hiện tình cảm với cô ở trước mặt Hạ Lan Thấm.
Tranh Phù sửng sốt, hai mắt như tia X bắn về quản gia và những người hầu đang cố gắng lùi ra thật xa.
“Ha ha ha, ai cơ? Ai nói? Người nào đó là ai ạ? Ha ha ha, dượng đang nói cái gì vậy chứ, cháu nghe không hiểu.” Ai đâm thọc, cô muốn biến người đó thành bộ xương luôn! Uổng phí cô luốn đối tốt với bọn họ như thế, có đồ ăn ngon còn biết chia sẻ, thế mà họ lại dám bán đứng cô.
“Cháu không cần biết, mỗi ngày dượng đều sẽ ở nhà ăn điểm tâm.” Triệu Hành Uy thoáng ý cười, dáng vẻ kinh hoàng của cô khiến anh rất vui. Cô thật đúng là sợ ăn điểm tâm, nhưng anh lại lo lắng dạ dày của cô ăn không tiêu.
Câu nói Triệu Hành Uy khiến Tranh Phù kêu rên, mặt nhăn như cái bánh bao hấp, uất ức nhìn Hạ Lan Thấm xin giúp đỡ. Chỉ tiếc trong mắt Hạ Lan Thấm chỉ có người đàn ông trước mặt, Tranh Phù đáng thương hận không thể đấm vào gương mặt tựa tiếu phi tiếu của Triệu Hành Uy.
“Dượng, dượng là người xấu, cháu ghét dượng!”
Hễ ai ép cô ăn điểm tâm thì đều là người xấu, đến ba mẹ cô cũng đã thỏa hiệp không ép buộc cô. Riêng Triệu Hành Uy, nếu cô không ăn, anh sẽ cương quyết đút cho cô ăn như nhồi thức ăn cho vịt.
“Dượng chỉ muốn tốt cho cháu.” Chợt nghe cô lại nói ghét anh, trong lòng Triệu Hành Uy như bị đâm một nhát.
Biết rõ là cô hay nói giỡn, nhưng vẫn là nhịn không được sợ hãi. Nghe Hạ Lan Thấm nói hình như cô có bạn trai, mà tuổi của anh lại lớn hơn cô nhiều như thế.
Anh đã có tình cảm, nhưng hiển nhiên cô hoàn toàn không biết. Anh có chút lo lắng, có thể ngay từ đầu cô đã không để tình cảm của anh vào mắt hay không.
“Hừ, không chơi với mấy người nữa.” Thoáng nhìn con chó nhỏ vừa chạy vào, Tranh Phù lập tức bỏ lại ba vị đại nhân, ra chơi với con chó nhỏ.
“Chó chó, chó chó, không lâu nữa chúng ta có thể gặp ông bà rồi.” Vui vẻ ôm con chó nhỏ, Tranh Phù nhỏ giọng nói bên tai nó. Mà con chó nhỏ cũng có vẻ như cảm thấy niềm vui của cô, kêu oẳng oẳng không ngừng.
“Khụ khụ, Hành Uy, Tranh Phù là đứa bé khả ái, đúng không?” Hồ Địa Hưng giả ý ho khan nhắc nhở, chẳng lẽ Triệu Hành Uy không phát hiện ánh mắt anh nhìn Tranh Phù quá nóng bỏng sao?
“Ừ.” Triệu Hành Uy lạnh nhạt lên tiếng, toàn bộ tâm tư đặt trên người cô bé đang chơi đừa cùng con chó nhỏ.
Hạ Lan Thấm an tĩnh ngồi ở chỗ kia, nụ cười nhạt nhòa trên mặt thủy chung không đổi, không ai phát hiện ngón tay cô ta đã trắng bệch.
/86
|