Đêm dần lạnh, Tranh Phù đang ngủ sây hơi co người lại, như có cái gì quấy rầy, cô lập tức bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Lúc này mới phát hiện mình vẫn còn nằm trong lòng Triệu Hành Uy, hai người vẫn ngồi dưới mái nhà, bầu trời vẫn tối đen như mực.
“Tỉnh ngủ rồi?” Triệu Hành Uy vừa hỏi cô, vừa nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là hai giờ sáng.
“Ừ.” Cô mơ mơ màng màng lên tiếng, thoát khỏi vòng tay anh, đôi mắt to mê mang chớp chớp nhìn bóng người trước mặt. Cuối cùng ý thức tỉnh táo hơn một chút, cũng thấy rõ ràng người ngồi trước mặt cô là dượng.
Liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một cái, cô vừa mới ngủ trên tầng cao nhất. Con chó nhỏ bên chân cô không hề hay biết vẫn đang ngủ say, còn bồn xa cúc như vẫn đang rung rinh trong gió.
Rời khỏi vòng tay của Triệu Hành Uy, Tranh Phù dùng hai tay chống lên ghế dài, nhẹ nhàng lắc lư hai cái đùi. Ngủ một giấc, tạm thời giúp cô có tinh thần hơn, chắc cũng không ngủ tiếp được nữa.
Sắp xếp lại cẩn thận mấy chuyện xảy ra trong vài ngày nay lại một lượt trong đầu, tính đi tính lại kỳ thực cô và dượng đều là người bị hại. Xảy ra loại chuyện này, thường thường phụ nữ đều đứng trên lập trường của kẻ yếu, vì vậy cô mới là người duy nhất bị hại. Nhưng trên thực tế, dượng cũng rất đáng thương.
Haiz, cô cảm giác mình càng ngày càng thánh mẫu, cô khinh thường bản thân mình! Nếu phát triển tiếp như thế, một ngày nào đó sẽ không thể cứu vãn được nữa!
Đang lúc Tranh Phù tự khinh thường bản thân mình, một cái túi giấy tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Ồ? Đây là cái gì?” Cô tò mò nhận lấy, nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, dùng sức lắc cái túi một cái, “Cho cháu?”
“Ừ, vừa rồi muốn đến phòng đưa cho cháu, nhưng cháu lại không có ở đó.” Anh cười yếu ớt sờ đầu cô, ý bảo cô có thể mở ra nhìn xem.
Tranh Phù vô cùng tò mò mở chiếc hộp nằm trong túi ra. Cái hộp này còn lớn hơn cả bàn tay cô, bọc bằng nhung tơ màu đỏ, vừa thấy đã biết là đồ xa xỉ. Mở hộp ra, cô thấy một bộ trang sức làm bằng hoàng kim phối hợp cùng thạch anh tím. Đây không phải là bộ trang sức lần trước cô nhìn trúng hay sao?
“Này… Cho cháu thật sao?” Cô tỉ mỉ đánh giá bộ trang sức, yêu thích không buông tay.
“Đây cũng là đề nghị của cháu, coi như là phần thưởng, đương nhiên là tặng cho cháu.” Lúc cô nói muốn có bộ trang sức này, anh liền chú ý tới ánh mắt của cô đặt trên sản phẩm mới trong tạp chí kì này của Thiên Long. Ánh mắt cô quả thật độc đáo, bộ trang sức này dù là hàng cao cấp hay tầm trung đều được đặt hàng không còn.
Cẩn thận lật xem vòng cổ, lắc tay cùng khuyên tai, Tranh Phù mới chú ý tới logo khắc trên mặt.
“Cái là do Thiên Long sản xuất sao?” Cô luôn không biết, lúc xem tạp chí cô không cẩn thận nhìn kĩ, “Cho nên nói, là đề nghị của cháu ngày đó sao? Đúng là number one, đây chính là thành phẩm sao?”
Càng xem càng cảm thấy hưng phấn, cô kích động giật lấy tay Triệu Hành Uy, ánh mắt chuyển qua lại giữa bộ trang sức và khuôn mặt anh.
“Ừ, ba vấn đề cháu nói đều đúng.” Thừa dịp cô không chú ý, cuối cùng anh ôm cô vào lòng như mong muốn, “Thích không?”
“Thích, rất thích!” Thành phẩm đầu tiên rất có ý nghĩa với Thiên Long. Có thể nói quý đến mức nào. Bộ đầu tiên luôn được dùng nguyên liệu tốt nhất tạo thành, cô thật sự có thể nhận được sao?
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia trong chốc lát cao hứng, trong chốc lát suy nghĩ sâu xa, trong chốc lát do dự, trong chốc lát lại buồn bã, Triệu Hành Uy đại khái cũng đoán được cô đang nghĩ cái gì.
“Tặng cho cháu thì sẽ là của cháu, không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Tranh Phù dùng sức gật gật đầu, lấy bộ trang sức ra ngắm tỉ mỉ mấy lần, đây chính là bộ trang sức có cả ý tưởng của cô. Nghĩ đến điểm này, cô rất vui vẻ, thậm chí cũng không chú ý cả người mình nằm trọn trong lòng Triệu Hành Uy.
Dè dặt cẩn trọng cất lại bộ trang sức vào trong hộp, có lẽ là vì vừa rồi quá hưng phấn nên bây giờ thấy hơi mệt, cô không nhịn được ngáp một cái, dáng vẻ buồn ngủ.
“Tranh Phù, ngủ đi, ngủ rồi dượng sẽ ôm cháu về phòng.”
Lời nói dịu dàng của Triệu Hành Uy như làn gió đêm nhu hòa thổi trúng Tranh Phù đang buồn ngủ, chỉ có thể nói cô quá coi thường sức quyến rũ của mình, cũng quá coi thường tính nguy hiểm của đàn ông. Cô bình yên ngủ trong lòng Triệu Hành Uy, thủy chung không biết tình cảm của người đàn ông này.
Đêm dần sáng, Triệu Hành Uy mới dè dặt cẩn trọng ôm lấy Tranh Phù ngủ say, bước chân vững vàng biến mất ở lầu chót. Con chó nhỏ có vẻ như cảm thấy chủ nhân rời đi, nên tỉnh lại, đong đưa cái đuôi theo chân người đàn ông đó trở về căn phòng sơn trắng tinh.
“Tranh Phù?”
Ngồi ở đầu giường, Triệu Hành Uy gương mặt mềm mại tinh xảo. Nếu Tranh Phù giờ phút này mở mắt ra, nhất định sẽ bị tình cảm nồng nhiệt trong mắt anh dọa sợ.
“Ừ…” Tranh Phù mơ mơ màng màng như nghe được có người gọi cô, chắc là nằm mơ đi, theo bản năng cô lẩm bẩm một tiếng.
Cô lật người vung bàn tay nhỏ bé ra khỏi chăn, cả người yên ổn nằm trên giường.
“Thật đúng là trẻ con.”
Lắc lắc đầu, Triệu Hành Uy nhẹ nhàng đặt hai tay cô lại vào trong chăn, đồng thời điều chỉnh nhiệt đô điều hòa hơi cao một chút. Bằng không dựa theo tính tình lộn xộn của cô, tuyệt đối sẽ sinh bệnh.
Con chó nhỏ đong đưa cái đuôi, nằm lỳ trên giường nhìn người đàn ông khom người xuống, áp lên mặt của tiểu chủ nhân. Tuy nhiên, con chó nhỏ không cảm giác người đó sẽ làm chủ nhân bị thương, nên an tâm nhắm mắt lại.
Nhấm nháp cánh môi mềm mại, cạy mở hàm răng, quấn lấy cái lưỡi thơm tho.
Quả nhiên mùi hương trên thân thể cô khiến anh say đắm, dưới bụng bùng lên cảm giác tê dại khô nóng, lại bị anh cố gắng áp chế. Ôm lấy khuôn mặt cô, anh lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng.
“Ừ…” Trong mộng Tranh Phù cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô há miệng ra muốn hô hấp.
Anh lập tức cuốn lấy đầu lưỡi mềm, mút mát, chia sẻ nước bọt.
Chà đạp hồi lâu, Triệu Hành Uy mới thỏa mãn buông môi cô ra, chỉ thấy đôi môi cánh hoa đỏ bừng nhẹ sưng, còn dính sáng nước bọt trong suốt, rất đáng yêu.
“Tiểu Tranh Phù, đến lúc nào em mới phát hiện ta ra tình cảm anh dành cho em?”
Đầu lưỡi anh khẽ liếm lên cánh môi cô, ngậm lấy cánh môi mút vài cái lại liếm lên cái cằm tinh xảo.
Nếu không phải sợ dọa cô, y theo cá tính bá đạo của anh, đã sớm nhân cơ hội chiếm lấy cô.
“Ừ a…” Cảm nhận được hơi thở nóng rực quấy nhiễu bản thân mình, Tranh Phù đưa tay quơ quơ lung tung. Cô rất buồn ngủ, cái gì cứ bay tới bay lui, đừng có làm phiền cô.
Bắt được tay nhỏ bé của cô, thả lại vào trong chăn lần nữa, Triệu Hành Uy mới vừa lòng hôn lên môi dưới của cô.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời dần hiện lên ở đường chân trời phía đông. Triệu Hành Uy về phòng mình, chuẩn bị ngủ chốc lát.
Không có ai chú ý tới Hạ Lan Thấm đứng ở cửa phòng hồi lâu sau đó mới từ từ khép lại, ở cái nhà này, không ai chú ý tới cô ta.
Tranh Phù, cô xin lỗi cháu, cũng không mong cháu có thể tha thứ cho cô thêm lần nữa.
“Tỉnh ngủ rồi?” Triệu Hành Uy vừa hỏi cô, vừa nhìn thoáng qua đồng hồ, đã là hai giờ sáng.
“Ừ.” Cô mơ mơ màng màng lên tiếng, thoát khỏi vòng tay anh, đôi mắt to mê mang chớp chớp nhìn bóng người trước mặt. Cuối cùng ý thức tỉnh táo hơn một chút, cũng thấy rõ ràng người ngồi trước mặt cô là dượng.
Liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh một cái, cô vừa mới ngủ trên tầng cao nhất. Con chó nhỏ bên chân cô không hề hay biết vẫn đang ngủ say, còn bồn xa cúc như vẫn đang rung rinh trong gió.
Rời khỏi vòng tay của Triệu Hành Uy, Tranh Phù dùng hai tay chống lên ghế dài, nhẹ nhàng lắc lư hai cái đùi. Ngủ một giấc, tạm thời giúp cô có tinh thần hơn, chắc cũng không ngủ tiếp được nữa.
Sắp xếp lại cẩn thận mấy chuyện xảy ra trong vài ngày nay lại một lượt trong đầu, tính đi tính lại kỳ thực cô và dượng đều là người bị hại. Xảy ra loại chuyện này, thường thường phụ nữ đều đứng trên lập trường của kẻ yếu, vì vậy cô mới là người duy nhất bị hại. Nhưng trên thực tế, dượng cũng rất đáng thương.
Haiz, cô cảm giác mình càng ngày càng thánh mẫu, cô khinh thường bản thân mình! Nếu phát triển tiếp như thế, một ngày nào đó sẽ không thể cứu vãn được nữa!
Đang lúc Tranh Phù tự khinh thường bản thân mình, một cái túi giấy tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
“Ồ? Đây là cái gì?” Cô tò mò nhận lấy, nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, dùng sức lắc cái túi một cái, “Cho cháu?”
“Ừ, vừa rồi muốn đến phòng đưa cho cháu, nhưng cháu lại không có ở đó.” Anh cười yếu ớt sờ đầu cô, ý bảo cô có thể mở ra nhìn xem.
Tranh Phù vô cùng tò mò mở chiếc hộp nằm trong túi ra. Cái hộp này còn lớn hơn cả bàn tay cô, bọc bằng nhung tơ màu đỏ, vừa thấy đã biết là đồ xa xỉ. Mở hộp ra, cô thấy một bộ trang sức làm bằng hoàng kim phối hợp cùng thạch anh tím. Đây không phải là bộ trang sức lần trước cô nhìn trúng hay sao?
“Này… Cho cháu thật sao?” Cô tỉ mỉ đánh giá bộ trang sức, yêu thích không buông tay.
“Đây cũng là đề nghị của cháu, coi như là phần thưởng, đương nhiên là tặng cho cháu.” Lúc cô nói muốn có bộ trang sức này, anh liền chú ý tới ánh mắt của cô đặt trên sản phẩm mới trong tạp chí kì này của Thiên Long. Ánh mắt cô quả thật độc đáo, bộ trang sức này dù là hàng cao cấp hay tầm trung đều được đặt hàng không còn.
Cẩn thận lật xem vòng cổ, lắc tay cùng khuyên tai, Tranh Phù mới chú ý tới logo khắc trên mặt.
“Cái là do Thiên Long sản xuất sao?” Cô luôn không biết, lúc xem tạp chí cô không cẩn thận nhìn kĩ, “Cho nên nói, là đề nghị của cháu ngày đó sao? Đúng là number one, đây chính là thành phẩm sao?”
Càng xem càng cảm thấy hưng phấn, cô kích động giật lấy tay Triệu Hành Uy, ánh mắt chuyển qua lại giữa bộ trang sức và khuôn mặt anh.
“Ừ, ba vấn đề cháu nói đều đúng.” Thừa dịp cô không chú ý, cuối cùng anh ôm cô vào lòng như mong muốn, “Thích không?”
“Thích, rất thích!” Thành phẩm đầu tiên rất có ý nghĩa với Thiên Long. Có thể nói quý đến mức nào. Bộ đầu tiên luôn được dùng nguyên liệu tốt nhất tạo thành, cô thật sự có thể nhận được sao?
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia trong chốc lát cao hứng, trong chốc lát suy nghĩ sâu xa, trong chốc lát do dự, trong chốc lát lại buồn bã, Triệu Hành Uy đại khái cũng đoán được cô đang nghĩ cái gì.
“Tặng cho cháu thì sẽ là của cháu, không nên suy nghĩ bậy bạ.”
Tranh Phù dùng sức gật gật đầu, lấy bộ trang sức ra ngắm tỉ mỉ mấy lần, đây chính là bộ trang sức có cả ý tưởng của cô. Nghĩ đến điểm này, cô rất vui vẻ, thậm chí cũng không chú ý cả người mình nằm trọn trong lòng Triệu Hành Uy.
Dè dặt cẩn trọng cất lại bộ trang sức vào trong hộp, có lẽ là vì vừa rồi quá hưng phấn nên bây giờ thấy hơi mệt, cô không nhịn được ngáp một cái, dáng vẻ buồn ngủ.
“Tranh Phù, ngủ đi, ngủ rồi dượng sẽ ôm cháu về phòng.”
Lời nói dịu dàng của Triệu Hành Uy như làn gió đêm nhu hòa thổi trúng Tranh Phù đang buồn ngủ, chỉ có thể nói cô quá coi thường sức quyến rũ của mình, cũng quá coi thường tính nguy hiểm của đàn ông. Cô bình yên ngủ trong lòng Triệu Hành Uy, thủy chung không biết tình cảm của người đàn ông này.
Đêm dần sáng, Triệu Hành Uy mới dè dặt cẩn trọng ôm lấy Tranh Phù ngủ say, bước chân vững vàng biến mất ở lầu chót. Con chó nhỏ có vẻ như cảm thấy chủ nhân rời đi, nên tỉnh lại, đong đưa cái đuôi theo chân người đàn ông đó trở về căn phòng sơn trắng tinh.
“Tranh Phù?”
Ngồi ở đầu giường, Triệu Hành Uy gương mặt mềm mại tinh xảo. Nếu Tranh Phù giờ phút này mở mắt ra, nhất định sẽ bị tình cảm nồng nhiệt trong mắt anh dọa sợ.
“Ừ…” Tranh Phù mơ mơ màng màng như nghe được có người gọi cô, chắc là nằm mơ đi, theo bản năng cô lẩm bẩm một tiếng.
Cô lật người vung bàn tay nhỏ bé ra khỏi chăn, cả người yên ổn nằm trên giường.
“Thật đúng là trẻ con.”
Lắc lắc đầu, Triệu Hành Uy nhẹ nhàng đặt hai tay cô lại vào trong chăn, đồng thời điều chỉnh nhiệt đô điều hòa hơi cao một chút. Bằng không dựa theo tính tình lộn xộn của cô, tuyệt đối sẽ sinh bệnh.
Con chó nhỏ đong đưa cái đuôi, nằm lỳ trên giường nhìn người đàn ông khom người xuống, áp lên mặt của tiểu chủ nhân. Tuy nhiên, con chó nhỏ không cảm giác người đó sẽ làm chủ nhân bị thương, nên an tâm nhắm mắt lại.
Nhấm nháp cánh môi mềm mại, cạy mở hàm răng, quấn lấy cái lưỡi thơm tho.
Quả nhiên mùi hương trên thân thể cô khiến anh say đắm, dưới bụng bùng lên cảm giác tê dại khô nóng, lại bị anh cố gắng áp chế. Ôm lấy khuôn mặt cô, anh lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng.
“Ừ…” Trong mộng Tranh Phù cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô há miệng ra muốn hô hấp.
Anh lập tức cuốn lấy đầu lưỡi mềm, mút mát, chia sẻ nước bọt.
Chà đạp hồi lâu, Triệu Hành Uy mới thỏa mãn buông môi cô ra, chỉ thấy đôi môi cánh hoa đỏ bừng nhẹ sưng, còn dính sáng nước bọt trong suốt, rất đáng yêu.
“Tiểu Tranh Phù, đến lúc nào em mới phát hiện ta ra tình cảm anh dành cho em?”
Đầu lưỡi anh khẽ liếm lên cánh môi cô, ngậm lấy cánh môi mút vài cái lại liếm lên cái cằm tinh xảo.
Nếu không phải sợ dọa cô, y theo cá tính bá đạo của anh, đã sớm nhân cơ hội chiếm lấy cô.
“Ừ a…” Cảm nhận được hơi thở nóng rực quấy nhiễu bản thân mình, Tranh Phù đưa tay quơ quơ lung tung. Cô rất buồn ngủ, cái gì cứ bay tới bay lui, đừng có làm phiền cô.
Bắt được tay nhỏ bé của cô, thả lại vào trong chăn lần nữa, Triệu Hành Uy mới vừa lòng hôn lên môi dưới của cô.
“Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Trời đã tờ mờ sáng, mặt trời dần hiện lên ở đường chân trời phía đông. Triệu Hành Uy về phòng mình, chuẩn bị ngủ chốc lát.
Không có ai chú ý tới Hạ Lan Thấm đứng ở cửa phòng hồi lâu sau đó mới từ từ khép lại, ở cái nhà này, không ai chú ý tới cô ta.
Tranh Phù, cô xin lỗi cháu, cũng không mong cháu có thể tha thứ cho cô thêm lần nữa.
/86
|