Hương vị ngọt ngào của cô thật sự có thể mê đảo tâm hồn anh, đôi môi mỏng nhấm nháp hương vị ngọt ngào của riêng cô, lưỡi anh quấn quýt với lưỡi cô lật qua lật lại chuyển trộn đảo quanh, rồi lại ngậm vào trong miệng anh hút mạnh. Hai cánh môi đỏ mọng bị anh mút sưng đỏ, như còn không biết đủ anh tiếp tục ngậm lấy môi cô tham lam cắn nuốt mật dịch.
“Ừ… Ừ a…”
Bị hôn đến thất điên bát đảo, Tranh Phù cố gắng hít thở, đã nhiều ngày như thế mà cô vẫn không học được làm thế nào để thở, bằng không sớm muộn gì cũng chết thẳng cẳng.
Nhưng mỗi lần bị Triệu Hành Uy đều ở thế chủ động làm Tranh Phù hơi không cam lòng. Học theo cách của anh, cô lặng lẽ đưa đầu lưỡi thăm dò ôm lấy lưỡi của anh, chơi đùa ngậm lấy đầu lưỡi mềm yếu. Cô phát hiện kỳ thực không cảm thấy ghê tởm chút nào.
“Tiểu Tranh Phù, em… học nhanh thật.” Trong lòng Triệu Hành Uy chấn động, để cô chủ động hôn anh.
Dù đã động tình, nhưng anh vẫn để cô tùy ý dùng cái lưỡi ngây ngô liếm qua lại trên môi anh, lúc chạm chỗ này lúc chạm chỗ kia, mới chậm rì rì chịu thăm dò vào trong miệng anh.
Tranh Phù vòng tay lên cổ anh, khép mắt hưởng thụ cảm giác nóng hừng hực ấm áp, cánh môi cô quấn quýt với đôi môi mỏng nghiền của anh, giống như muốn xem trong trận đấu này ai làm ai hôn mê trước, kết quả đương nhiên là Tranh Phù bị thua, bị anh hôn đến xém chút lại quên hô hấp.
Quyến luyến không nỡ buông ra cánh môi giống như mật đường của cô ra, anh lại nhịn không được mổ vài cái trên môi cô, mới cách lễ phục xoa bóp hai quả mật đào mềm nhũn.
“Không nên không nên, bộ y phục này rất khó mặc vào.” Ngăn trở bàn tay anh đang muốn cởi quần áo cô lại, “Hành Uy, đừng cởi mà.”
Cô phát hiện mỗi lần chỉ cần cô chịu kêu tên anh, cái gì anh cũng đều đáp ứng.
Thanh âm mềm yếu mềm dẻo kêu tên anh, ngực anh cứng lại, lập tức nhũn ra. Giọng nói nhè nhẹ ngọt ngào nhu tình rót vào trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật sự tràn đầy ma lực, chỉ kêu một tiếng có thể khiến anh buông đao đầu hàng.
“Tốt, vậy vén váy lên có được không?” Nói rồi, bàn tay to bắt đầu nhấc làn váy đang xõa tung trên đầu gối của cô, lại bị tay nhỏ bé của cô ngăn cản.
“Nhưng… Nhưng nơi này là ban công nha…sẽ có người.”
Đúng là đùa mà, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có người sẽ tiến vào nơi này. Tuy cô đã chọn một cái ban công hoàn toàn ở góc khuất, rèm cửa sổ sát đất cũng kéo kín, nhưng anh có thể tìm đến, nói không chừng cũng sẽ có người khác tìm được.
“Yên tâm, anh khóa cửa sổ sát đất vào rồi.” Sớm có chuẩn bị, Triệu Hành Uy không để ý đến sự ngăn cản của cô, trực tiếp nhấc làn váy lên cuốn lên trên eo cô.
Tách đôi chân trắng nõn của cô ra để cô giạng chân ngồi trên người anh, anh cũng không vội cởi quần mình, ngược lại đưa tay xuôi theo quần lót của cô trượt vào bên trong.
Tranh Phù đỏ mặt, trong lòng cũng biết người đàn ông này không có khả năng buông tha cho cô, nên dứt khoát không giãy giụa nữa. Chăm chú nhìn cái tay kia, rồi lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp.
Triệu Hành Uy thấy cô thỏa hiệp, mới đưa tay sờ soạng đi vào, che lên khu rừng rậm rạp dịu dàng xoa bóp. Đôi môi anh lưu luyến trên cần cổ trắng nõn của cô.
“Hành Uy, không cần, còn muốn đi ra ngoài, sẽ bị người khác nhìn ra được.” Cảm giác anh lại muốn hút vào, Tranh Phù lập tức lên tiếng ngăn cản. Tuy nhiên thời điểm chỉ có ở hai người, cô mới có thể ngẫu nhiên kêu tên anh, bình thường cô dứt khoát trực tiếp gọi anh là này kia.
Đây đối với Triệu Hành Uy mà nói đây là hiện tượng tốt, ít nhất mỗi ngày cô không còn treo dượng dài dượng ngắn ở trên môi nữa, rõ nàng cô không còn cách nào coi anh là dượng nữa, cũng có thể từ từ coi anh như một người đàn ông.
“Tiểu nha đầu, yêu cầu của em thật nhiều.” Thở dài, anh chỉ có thể mổ nhẹ vài cái. Nha đầu kia rất hay cáu kỉnh, nếu không dựa theo tâm ý của cô, cô sẽ lại muốn rầm rì không chịu.
Lòng bàn tay anh dịu dàng âu yếm toàn bộ nơi riêng tư mềm mại, lòng bàn tay khảy lộng môi hoa mềm yếu, vuốt ve từ đài hoa tới cúc huyệt, lại xoa môi hoa, khẽ vuốt lên nếp gấp.
“Ừ… Ừ a…”
Tranh Phù dựa vào lòng Triệu Hành Uy, bởi vì anh vuốt ve khiến toàn thân cô run lên.
“Có cảm giác?” Anh mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn, bàn tay còn lại vuốt những sợi tóc xoăn dính trên mặt cô ra sau tai.
Cô hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, vùi mặt vào trong tây trang của anh, lại ngửi thấy mùi xạ hương nam tính dễ chịu trên người hắn dễ chịu trên người anh. Ưm một tiếng, cô xoay động thân hình như rắn nước.
Nụ cười trên mặt Triệu Hành Uy càng thêm sâu, lòng bàn tay gảy gảy hai cánh hoa, khiêu khích hoa hạt nổi lên. Hoa hạt mẫn cảm lập tức run lên, lại bị lòng bàn tay của anh ấn chặt, tới tới lui lui vò nhẹ vân vê.“A… A ừ… A a…”
Thân thể trắng non mềm nhũn, nằm im trong lòng anh, tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay đang vỗ về chơi đùa của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên, dáng vẻ mê say, đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Bởi vì sợ bị người khác nghe được, Tranh Phù thật nỗ lực khắc chế thanh âm của mình. Nhưng bàn tay kia giống như muốn đối nghịch với cô, càng ra sức vân vê, khiến cả người cô run run tê dại, trong bụng nóng lên. Thậm chí sâu trong hoa tâm đã chảy ra chất lỏng trong suốt, khiến cô ngượng ngùng không chịu nổi.
“A ừ… Không cần, không cần… Người xấu, không cần làm… A a…”
Tựa vào cổ Triệu Hành Uy, Tranh Phù không ngừng cầu xin tha thứ. Thân thể đã bắt đầu run rẩy, nếu bàn tay kia còn tiếp tục nữa, cô sẽ ngất mất. Tên đàn ông đáng ghét, biết rõ đó là nơi mẫn cảm nhất yếu ớt nhất của cô, thế mà lần nào cũng bắt nạt cô.
“Nhanh như vậy đã ướt đẫm, càng ngày càng nhạy cảm, ừ?”
Khóe miệng anh mang theo cười quỷ dị, ngón tay trượt vào bên trong dũng đạo ướt sũng bắt đầu rút ra đâm vào, đưa Tranh Phù lên đỉnh cao tình dục.
“A ừ… A a… Ừ a…”
Thân thể cô lập tức căng lên, mặt càng vùi sâu vào trong cổ anh.
Cho đến tận khi xác nhận thân thể cô đã đủ trơn ướt, Triệu Hành Uy mới rút ngón tay ra. Kéo quần lót xuống, cởi dây lưng kéo quần tây xuống đến đùi, anh để dục vọng dữ tợn dán trong bắp đùi đang mở rông của Tranh Phù.
“Bảo bối ngoan, nhìn xem, nó sẽ lập tức đi vào.” Lúc này đây, anh muốn cho cô tận mắt thấy anh hoàn toàn giữ lấy cô như thế nào.
Xuất phát từ tò mò, Tranh Phù vụng trộm gục đầu xuống, chỉ thấy thiết bổng thô to dọa người đặt giữa hai chân của mình, còn cố ý ma sát vài cái với môi hoa.
Bàn tay to áp lên mông cô, từ từ đưa phân thân vào trong mật huyệt ướt át. Bị kích thích Tranh Phù lập tức ưm một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhìn nữa. Thân thể lại bị anh tách ra, cảm giác chướng bụng quen thuộc truyền đến.
“Tranh Phù…thật thoải mái…”
Dục vọng hoàn toàn bị cô hút chặt, cảm giác khít khao gần như khiến anh hít thở không thông, nhưng cũng thoải mái đến tê dại.
“Ừ a…”
Hai tay vòng trên cổ anh, khuôn mặt yêu kiều chôn trên vai anh. Từ từ cảm giác được thiết bổng bắt đầu rút ra đâm vào trong cơ thể, rất có quy luật ba cạn một sâu va chạm vào hoa tâm non nớt.
Triệu Hành Uy mê say hưởng thụ khoái cảm khi đi sâu vào trong thân thể cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai mượt mà ngay bên môi anh, từ từ miêu tả viền tai trắng noãn.
“Ừ a… A ừ…”
Anh bắt đầu tăng nhanh tốc độ rút ra đâm vào, phân thân khổng lồ phát ra âm thanh phụt phụt phá lệ rõ ràng trên ban công yên tĩnh. Tranh Phù hơi ngửa đầu, cảm giác thân thể nóng đến mức như sắp bị hòa tan, nhũn như con chi chi.
Cô gục đầu xuống len lén nhìn, thấy môi hoa của mình đang cố gắng phun ra nuốt vào thiết bổng màu đỏ tím, mỗi lần rút ra cây gậy sắt kia còn dính chất lỏng trong suốt sáng trong, rõ ràng đó là mật dịch của cô.
“A ừ…” Cô xấu hổ nhắm mắt lại vùi mặt vào cổ anh, trong đầu bắt đầu trống rỗng.
“Tiểu nha đầu…thật dễ thẹn thùng…”
Hành động rình coi của cô không tránh được hai mắt của Triệu Hành Uy, anh ôm cô tăng nhanh kích thích. Cắm long đầu vào chỗ sâu nhất, đâm vào tiểu thịt non mẫn cảm, khiến cô sợ hãi kêu liên tục.
Ban công nho nhỏ ngăn cách với thế giới bên trong, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng gào thét của hai người.
Làn váy xõa tung phủ lên nơi kết hợp của hai người, dù giờ phút này có người xâm nhập cũng sẽ không thể lập tức phát hiện việc làm của hai người, chỉ cho là cô gái mệt mỏi, nằm sấp ở trên thân người đàn ông đang ngủ.
“Ừ… Ừ a…”
Bị hôn đến thất điên bát đảo, Tranh Phù cố gắng hít thở, đã nhiều ngày như thế mà cô vẫn không học được làm thế nào để thở, bằng không sớm muộn gì cũng chết thẳng cẳng.
Nhưng mỗi lần bị Triệu Hành Uy đều ở thế chủ động làm Tranh Phù hơi không cam lòng. Học theo cách của anh, cô lặng lẽ đưa đầu lưỡi thăm dò ôm lấy lưỡi của anh, chơi đùa ngậm lấy đầu lưỡi mềm yếu. Cô phát hiện kỳ thực không cảm thấy ghê tởm chút nào.
“Tiểu Tranh Phù, em… học nhanh thật.” Trong lòng Triệu Hành Uy chấn động, để cô chủ động hôn anh.
Dù đã động tình, nhưng anh vẫn để cô tùy ý dùng cái lưỡi ngây ngô liếm qua lại trên môi anh, lúc chạm chỗ này lúc chạm chỗ kia, mới chậm rì rì chịu thăm dò vào trong miệng anh.
Tranh Phù vòng tay lên cổ anh, khép mắt hưởng thụ cảm giác nóng hừng hực ấm áp, cánh môi cô quấn quýt với đôi môi mỏng nghiền của anh, giống như muốn xem trong trận đấu này ai làm ai hôn mê trước, kết quả đương nhiên là Tranh Phù bị thua, bị anh hôn đến xém chút lại quên hô hấp.
Quyến luyến không nỡ buông ra cánh môi giống như mật đường của cô ra, anh lại nhịn không được mổ vài cái trên môi cô, mới cách lễ phục xoa bóp hai quả mật đào mềm nhũn.
“Không nên không nên, bộ y phục này rất khó mặc vào.” Ngăn trở bàn tay anh đang muốn cởi quần áo cô lại, “Hành Uy, đừng cởi mà.”
Cô phát hiện mỗi lần chỉ cần cô chịu kêu tên anh, cái gì anh cũng đều đáp ứng.
Thanh âm mềm yếu mềm dẻo kêu tên anh, ngực anh cứng lại, lập tức nhũn ra. Giọng nói nhè nhẹ ngọt ngào nhu tình rót vào trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn của cô thật sự tràn đầy ma lực, chỉ kêu một tiếng có thể khiến anh buông đao đầu hàng.
“Tốt, vậy vén váy lên có được không?” Nói rồi, bàn tay to bắt đầu nhấc làn váy đang xõa tung trên đầu gối của cô, lại bị tay nhỏ bé của cô ngăn cản.
“Nhưng… Nhưng nơi này là ban công nha…sẽ có người.”
Đúng là đùa mà, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có người sẽ tiến vào nơi này. Tuy cô đã chọn một cái ban công hoàn toàn ở góc khuất, rèm cửa sổ sát đất cũng kéo kín, nhưng anh có thể tìm đến, nói không chừng cũng sẽ có người khác tìm được.
“Yên tâm, anh khóa cửa sổ sát đất vào rồi.” Sớm có chuẩn bị, Triệu Hành Uy không để ý đến sự ngăn cản của cô, trực tiếp nhấc làn váy lên cuốn lên trên eo cô.
Tách đôi chân trắng nõn của cô ra để cô giạng chân ngồi trên người anh, anh cũng không vội cởi quần mình, ngược lại đưa tay xuôi theo quần lót của cô trượt vào bên trong.
Tranh Phù đỏ mặt, trong lòng cũng biết người đàn ông này không có khả năng buông tha cho cô, nên dứt khoát không giãy giụa nữa. Chăm chú nhìn cái tay kia, rồi lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp.
Triệu Hành Uy thấy cô thỏa hiệp, mới đưa tay sờ soạng đi vào, che lên khu rừng rậm rạp dịu dàng xoa bóp. Đôi môi anh lưu luyến trên cần cổ trắng nõn của cô.
“Hành Uy, không cần, còn muốn đi ra ngoài, sẽ bị người khác nhìn ra được.” Cảm giác anh lại muốn hút vào, Tranh Phù lập tức lên tiếng ngăn cản. Tuy nhiên thời điểm chỉ có ở hai người, cô mới có thể ngẫu nhiên kêu tên anh, bình thường cô dứt khoát trực tiếp gọi anh là này kia.
Đây đối với Triệu Hành Uy mà nói đây là hiện tượng tốt, ít nhất mỗi ngày cô không còn treo dượng dài dượng ngắn ở trên môi nữa, rõ nàng cô không còn cách nào coi anh là dượng nữa, cũng có thể từ từ coi anh như một người đàn ông.
“Tiểu nha đầu, yêu cầu của em thật nhiều.” Thở dài, anh chỉ có thể mổ nhẹ vài cái. Nha đầu kia rất hay cáu kỉnh, nếu không dựa theo tâm ý của cô, cô sẽ lại muốn rầm rì không chịu.
Lòng bàn tay anh dịu dàng âu yếm toàn bộ nơi riêng tư mềm mại, lòng bàn tay khảy lộng môi hoa mềm yếu, vuốt ve từ đài hoa tới cúc huyệt, lại xoa môi hoa, khẽ vuốt lên nếp gấp.
“Ừ… Ừ a…”
Tranh Phù dựa vào lòng Triệu Hành Uy, bởi vì anh vuốt ve khiến toàn thân cô run lên.
“Có cảm giác?” Anh mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn, bàn tay còn lại vuốt những sợi tóc xoăn dính trên mặt cô ra sau tai.
Cô hờn dỗi liếc mắt nhìn anh, vùi mặt vào trong tây trang của anh, lại ngửi thấy mùi xạ hương nam tính dễ chịu trên người hắn dễ chịu trên người anh. Ưm một tiếng, cô xoay động thân hình như rắn nước.
Nụ cười trên mặt Triệu Hành Uy càng thêm sâu, lòng bàn tay gảy gảy hai cánh hoa, khiêu khích hoa hạt nổi lên. Hoa hạt mẫn cảm lập tức run lên, lại bị lòng bàn tay của anh ấn chặt, tới tới lui lui vò nhẹ vân vê.“A… A ừ… A a…”
Thân thể trắng non mềm nhũn, nằm im trong lòng anh, tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay đang vỗ về chơi đùa của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên, dáng vẻ mê say, đôi mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng hé mở.
Bởi vì sợ bị người khác nghe được, Tranh Phù thật nỗ lực khắc chế thanh âm của mình. Nhưng bàn tay kia giống như muốn đối nghịch với cô, càng ra sức vân vê, khiến cả người cô run run tê dại, trong bụng nóng lên. Thậm chí sâu trong hoa tâm đã chảy ra chất lỏng trong suốt, khiến cô ngượng ngùng không chịu nổi.
“A ừ… Không cần, không cần… Người xấu, không cần làm… A a…”
Tựa vào cổ Triệu Hành Uy, Tranh Phù không ngừng cầu xin tha thứ. Thân thể đã bắt đầu run rẩy, nếu bàn tay kia còn tiếp tục nữa, cô sẽ ngất mất. Tên đàn ông đáng ghét, biết rõ đó là nơi mẫn cảm nhất yếu ớt nhất của cô, thế mà lần nào cũng bắt nạt cô.
“Nhanh như vậy đã ướt đẫm, càng ngày càng nhạy cảm, ừ?”
Khóe miệng anh mang theo cười quỷ dị, ngón tay trượt vào bên trong dũng đạo ướt sũng bắt đầu rút ra đâm vào, đưa Tranh Phù lên đỉnh cao tình dục.
“A ừ… A a… Ừ a…”
Thân thể cô lập tức căng lên, mặt càng vùi sâu vào trong cổ anh.
Cho đến tận khi xác nhận thân thể cô đã đủ trơn ướt, Triệu Hành Uy mới rút ngón tay ra. Kéo quần lót xuống, cởi dây lưng kéo quần tây xuống đến đùi, anh để dục vọng dữ tợn dán trong bắp đùi đang mở rông của Tranh Phù.
“Bảo bối ngoan, nhìn xem, nó sẽ lập tức đi vào.” Lúc này đây, anh muốn cho cô tận mắt thấy anh hoàn toàn giữ lấy cô như thế nào.
Xuất phát từ tò mò, Tranh Phù vụng trộm gục đầu xuống, chỉ thấy thiết bổng thô to dọa người đặt giữa hai chân của mình, còn cố ý ma sát vài cái với môi hoa.
Bàn tay to áp lên mông cô, từ từ đưa phân thân vào trong mật huyệt ướt át. Bị kích thích Tranh Phù lập tức ưm một tiếng, nhanh chóng nhắm mắt lại không dám nhìn nữa. Thân thể lại bị anh tách ra, cảm giác chướng bụng quen thuộc truyền đến.
“Tranh Phù…thật thoải mái…”
Dục vọng hoàn toàn bị cô hút chặt, cảm giác khít khao gần như khiến anh hít thở không thông, nhưng cũng thoải mái đến tê dại.
“Ừ a…”
Hai tay vòng trên cổ anh, khuôn mặt yêu kiều chôn trên vai anh. Từ từ cảm giác được thiết bổng bắt đầu rút ra đâm vào trong cơ thể, rất có quy luật ba cạn một sâu va chạm vào hoa tâm non nớt.
Triệu Hành Uy mê say hưởng thụ khoái cảm khi đi sâu vào trong thân thể cô, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai mượt mà ngay bên môi anh, từ từ miêu tả viền tai trắng noãn.
“Ừ a… A ừ…”
Anh bắt đầu tăng nhanh tốc độ rút ra đâm vào, phân thân khổng lồ phát ra âm thanh phụt phụt phá lệ rõ ràng trên ban công yên tĩnh. Tranh Phù hơi ngửa đầu, cảm giác thân thể nóng đến mức như sắp bị hòa tan, nhũn như con chi chi.
Cô gục đầu xuống len lén nhìn, thấy môi hoa của mình đang cố gắng phun ra nuốt vào thiết bổng màu đỏ tím, mỗi lần rút ra cây gậy sắt kia còn dính chất lỏng trong suốt sáng trong, rõ ràng đó là mật dịch của cô.
“A ừ…” Cô xấu hổ nhắm mắt lại vùi mặt vào cổ anh, trong đầu bắt đầu trống rỗng.
“Tiểu nha đầu…thật dễ thẹn thùng…”
Hành động rình coi của cô không tránh được hai mắt của Triệu Hành Uy, anh ôm cô tăng nhanh kích thích. Cắm long đầu vào chỗ sâu nhất, đâm vào tiểu thịt non mẫn cảm, khiến cô sợ hãi kêu liên tục.
Ban công nho nhỏ ngăn cách với thế giới bên trong, chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng gào thét của hai người.
Làn váy xõa tung phủ lên nơi kết hợp của hai người, dù giờ phút này có người xâm nhập cũng sẽ không thể lập tức phát hiện việc làm của hai người, chỉ cho là cô gái mệt mỏi, nằm sấp ở trên thân người đàn ông đang ngủ.
/86
|