Tranh Phù mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cha mẹ bên giường, còn có dì Hà, cách đó không xa là Triệu Hành Uy.
“Tranh Phù, con tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Vừa thấy Tranh Phù tỉnh lại, Lý Thiến Thiến lập tức tiến lên quan tâm hỏi han.
Nhưng Hà Hoa Vân nhanh hơn bà một bước tiến lên đở Tranh Phù dậy, làm Lý Thiến Thiến lui lại một chút, đứng ở nơi đó.
Hà Hoa Vân mới là mẹ ruột mang thai mười tháng sinh ra Tranh Phù, còn bà chỉ là người nuôi cô mười tám năm mà thôi. Nhưng, bà thật sự rất yêu Tranh Phù, từ nhỏ cô đã rất hiểu biết, bà luôn coi cô như sinh mạng của mình.
Tranh Phù tựa vào đầu giường, một bàn tay bị Hà Hoa Vân nắm trong lòng bàn tay, cô đưa bàn tay còn lại ra.
“Mẹ, con không sao, tại sao mẹ không tới đây? Chẳng lẽ mẹ không thương con sao?” Tranh Phù cố gắng cười ra tiếng.
Liên quan đến sự tình vừa rồi nàng đã tiêu hóa, nếu nàng đến bây giờ còn không có tiếp nhận, chỉ sợ này mười tám năm giáo dục đều là lãng phí. Ông bà đại khái sẽ đem tất cả giáo dục Hạ gia con cháu lão sư đều từ chối.
Lý Thiến Thiến lập tức tiến lên, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ kia.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, cái khác nói sau.” Lý Thiến Thiến và Hạ Chí Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy đang đứng ở cuối giường.
“Đúng vậy, trong lúc con hôn mê Hà Nghị đã tỉnh. May mắn thằng bé là anh trai con, may quá, may quá. Tuy rằng bây giờ nó không thể ngay lập tức tiếp nhận, nhưng mẹ sẽ khuyên nó.” Hà Hoa Vân kéo tay con gái, tong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Ban đầu chỉ là vì tiền, nhưng hoài thai mười tháng bà cũng có tình cảm với đứa bé trong bụng. Năm đó vừa sinh hạ cô, mới tới kịp nhìn cô một cái, biết cô là con gái thì đã bị người của Hạ gia mang đi. Mười tám năm qua, không có ngày nào bà không nhớ thương con, sợ cuộc đời này không có cơ hội gặp mặt con lần nữa.
Không nghĩ tới, bà vẫn có thể nhìn thấy con gái. Thậm chí, con gái cũng biết bà mới là mẹ ruột sinh ra cô.
“Ba mẹ…xảy ra chuyện gì? Con có vấn đề gì sao?”
Tranh Phù nhăn mày, chung quy cảm thấy giống như đã xảy ra chuyện gì đó. Bởi vì ánh mắt ba mẹ nhìn Triệu Hành Uy không đúng lắm, còn cả dáng vẻ vui mừng như muốn nói lại thôi của mẹ nữa. Ba mẹ cô có thể dùng thủ đoạn lão luyện của bọn họ lừa cô, nhưng gì dì Hà thì không lừa được cô.
“Này…” Hạ Chí Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, “Tranh Phù, con đang mang thai.”
Đầu óc vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa nổ oanh một tiếng, hai tay cô rút ra khỏi tay Hà Hoa Vân và Lý Thiến Thiến, từ từ xoa vùng bụng bằng phẳng. Cô mang thai? Cô mang thai! Nghĩ cũng biết, đứa nhỏ này nhất định là của Triệu Hành Uy.
“Anh sẽ lập tức ly hôn với Hạ Lan Thấm, Tranh Phù, em…có nguyện ý gả cho anh không?”
Giờ phút này Triệu Hành Uy rất cao hứng, tuy anh biết đây không phải chuyện gì quá lớn lao. Nhưng, khi biết Hà Nghị là anh trai ruột của cô, anh thật sự rất vui.
Mà khi anh biết cô lại đột nhiên ngất là vì mang thai, trái tim anh như sắp bay lên tận trời.
Triệu Hành Uy lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến, và cả Hà Hoa Vân. Thậm chí cam đoan tình cảm của anh dành cho Tranh Phù là thật, chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh có thể chuyển toàn bộ cổ phần của Triệu gia trong tay sang cho cô.
Tranh Phù nhìn người đàn ông bước đến bên giường, ngồi tại mép giường kéo một bàn tay cô. Cô không chút nghĩ ngợi giơ lên tay, dùng sức tát mạnh một cái lên mặt anh.
“Tranh Phù!?” Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến hoảng sợ.
Hai người bọn họ biết rất rõ thủ đoạn của Triệu Hành Uy, người đàn ông này rất đáng sợ, bằng không Triệu gia sẽ không có địa vị như ngày hôm nay. Triệu Hành Uy thậm chí có quan hệ với cả chính phủ và xã hội đen.
“Đau không?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Hành Uy nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, thổi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Triệu Minh Võ hiển nhiên là thấy nhưng không thể trách, còn Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, lần đầu tiên quên khả năng tiếp nhận của Hạ gia.
Trong lòng Hà Hoa Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một mặt là cao hứng khi có một người đàn ông yêu con gái bà như thế, mặt khác lại bắt đầu lo lắng cho con, nên bỏ gông cùm xiềng xích của tình yêu cấm kị này như thế nào.
“Dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh, anh nhiều hơn tôi nhiều tuổi như vậy. Hơn nữa, tôi mới mười tám tuổi, còn chưa tới tuổi pháp định kết hôn. Còn nữa, tôi có nói muốn sinh đứa trẻ này sao?”
Không nghĩ tới cô và Hà Nghị lại là anh em cùng mẹ khác cha, đây đúng là tình tiết trong mấy tác phẩm cẩu huyết mà… Nhưng cô càng không nghĩ tới, mẹ cô lại không cách nào sinh con. Triệu Hành Uy đã nói ra mọi chuyện, mà mẹ thoạt nhìn cũng không đặc biệt trách cứ Hạ Lan Thấm, chắc một phần cũng là bởi vì bà cũng không cách nào sinh nở được.
Tranh Phù không biết là lúc trước Lý Thiến Thiến cùng Hạ Chí Kỳ đồng ý cho cô đến Triệu gia dưới sự yêu cầu của Hạ Lan Thấm. Cũng vì biết cô ta đau khổ vì không thể sinh con, một mặt khác chung quy cảm thấy Triệu Hành Uy sẽ không cho phép, mà dù phụ nữ có ghen đến đâu cũng không thực sự làm vậy.
Nhưng họ đã quên cho tới bây giờ Triệu Hành Uy cũng không yêu Hạ Lan Thấm, đây chỉ là tâm bệnh của riêng cô ta.
Bất luận là nghe đồn hay là đã biết rõ Triệu Hành Uy là người vô tình, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt thâm tình tùy ý cho Tranh Phù tát và quở trách, nhưng vẫn giữ ý cười của anh, bỗng nhiên, bọn họ không biết rốt cuộc là bọn họ hại Tranh Phù, hay là không hại cô nữa.
“Anh có thể đợi em, chờ em yêu anh. Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức đi Las Vegas. Nếu em thật sự không muốn có con, thật sự muốn bỏ đi, tất cả anh đều nghe theo em.” Triệu Hành Uy lập tức tiếp lời.
Tranh Phù chỉ hừ một tiếng, mặc kệ anh, chuyển hướng về phía Hà Hoa Vân luôn luôn ngồi ở một bên. Cô mở miệng ra lại không biết nên gọi bà thế nào.
“Dì Hà, thực xin lỗi, cháu chỉ có thể gọi dì như thế. Mẹ cháu chỉ có một, bất luận mẹ có phải là người sinh ra cháu hay không, nhưng mẹ nuôi cháu mười tám năm, coi cháu như con gai ruột. Mười tám năm qua, mẹ thương cháu đến mức không để cháu phải khóc một tiếng, đến vết thương nhỏ cũng phải gọi toàn bộ bác sĩ đến nhà kiểm tra. Dù sao năm đó vì tiền tài mà dì nguyện ý mang thai cháu, cháu biết lúc sinh cháu ra dì cũng rất yêu thương cháu, nhưng mục đích ban đầu cũng không cách nào xóa đi được.”
Giờ phút này Tranh Phù, hoàn toàn không còn dáng vẻ thiên chân vô tà, không chịu để tâm, hoạt bát sáng sủa như trước nữa. Trên mặt cô mang ý cười nhu hòa mà nhợt nhạt, mỗi một câu nói đều nói hết sức nhu hòa, nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác.
“Dì Hà, sau này dì có thể thường xuyên đến thăm cháu, cháu cũng sẽ thường xuyên đến thăm dì, bởi vì dì đã trao sinh mạng này cho cháu. Nhưng, thực xin lỗi, cháu chỉ có một người mẹ, tên là Lý Thiến Thiến.”
Lý Thiến Thiến ngồi bên đã khóc òa trong lòng chồng, bà tưởng rằng sẽ mất co con gái này, lại không nghĩ rằng con gái lại hiểu chuyện như thế.
“Con yêu, mẹ hiểu. Chỉ cần có thể nhìn thấy con, mẹ đã thỏa mãn, còn được nghe con gọi hai tiếng dì Hà là được rồi.” Nghe Tranh Phù lời nói này, bà đã đủ vừa lòng.
Ý cười trên mặt Tranh Phù càng sâu, cô quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng già, người thì cố nén nước mắt, người thì vui mừng một cái.
“Mẹ, cũng không phải con gái của mẹ chết, có cần khóc thương tâm như thế không? Ba, ba quản vợ của ba đi.” Chiêu thứ nhất của Hạ thị chính là hài hước, đương nhiên cũng không kiêng kỵ lời ngoài miệng của trẻ con.
“Nhóc con đáng chết, dám đùa mẹ.” Lý Thiến Thiến lau nước mắt, lại nhịn không được bật cười.
“Lúc khóc lúc cười, thật xấu hổ. Ba, mau đưa người phụ nữ thay đổi thất thường của ba về nhà giáo dục lại đi.” Tiếp tục trêu chọc ba mẹ, dù sao ở nhà Tranh Phù luôn luôn như thế.
“Bà xã đừng khóc, chúng ta không cần để ý đến nha đầu chết tiệt này, lần sau trở về trực tiếp ném nó vào hồ cá sấu.” Hạ Chí Kỳ làm bộ dỗ dành bà xã, trong mắt đong đầy ý cười.
“Phải ha, phải ha, cẩn thận mẹ mang con nướng lên cho cá sấu ăn, tháo nước của cái hồ trong nhà rồi nướng trực tiếp.” Cô đã từng làm chuyện đó, nhưng đó là hồi còn nhỏ, cô với cậu em họ rảnh rỗi cùng nướng cá chép trong hồ.
Vừa nghĩ đến năm đó ông giận đến dựng râu trừng mắt, toàn bộ cá chép quý ông nội nuôi bao năm biến thành cá nướng. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt vô tội của cháu gái bảo bối, còn nói chỉ là muốn làm thí nghiệm. Nhớ lại dáng vẻ người đứng đầu một nhà không thể ra uy nổi, Tranh Phù nhịn không được bật cười. Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến cũng nhớ tới tình hình lúc trước, nhịn không được nở nụ cười theo.
Hà Hoa Vân nhìn cảnh đó, bà biết bà không có tư cách yêu cầu Tranh Phù gọi bà một tiếng mẹ. Bởi vì bà bỏ lỡ mười tám năm của cô, như lời cô nói, mục đích ban đầu của bà không đơn thuần.
“Tranh Phù, mẹ đi xem Tiểu Nghị trước, con nghỉ ngơi thật tốt.” Chỉ cần con gái thông suốt phóng khoáng, lại có ba mẹ cưng chiều cô, bà cần gì phải quá níu kéo nữa.
Ra khỏi phòng bệnh, Hà Hoa Vân thậm chí còn có thể nghe được tiếng cười nói bên trong. Bà hít một hơi thật sâu nghĩ, bà còn có con trai cơ mà.
Bên trong phòng bệnh Triệu Hành Uy nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Tranh Phù, cũng cười cùng cô.
Có lẽ tình cảm Tranh Phù dành cho Hạ gia quá sâu đậm, cũng bởi vì có chỉ số thông minh thiên phú cùng tình thương dành cho mọi người, cô mới có thể giữ gìn phần vui vẻ và hồn nhiên như trước đây.
“Tranh Phù, con tỉnh rồi? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Vừa thấy Tranh Phù tỉnh lại, Lý Thiến Thiến lập tức tiến lên quan tâm hỏi han.
Nhưng Hà Hoa Vân nhanh hơn bà một bước tiến lên đở Tranh Phù dậy, làm Lý Thiến Thiến lui lại một chút, đứng ở nơi đó.
Hà Hoa Vân mới là mẹ ruột mang thai mười tháng sinh ra Tranh Phù, còn bà chỉ là người nuôi cô mười tám năm mà thôi. Nhưng, bà thật sự rất yêu Tranh Phù, từ nhỏ cô đã rất hiểu biết, bà luôn coi cô như sinh mạng của mình.
Tranh Phù tựa vào đầu giường, một bàn tay bị Hà Hoa Vân nắm trong lòng bàn tay, cô đưa bàn tay còn lại ra.
“Mẹ, con không sao, tại sao mẹ không tới đây? Chẳng lẽ mẹ không thương con sao?” Tranh Phù cố gắng cười ra tiếng.
Liên quan đến sự tình vừa rồi nàng đã tiêu hóa, nếu nàng đến bây giờ còn không có tiếp nhận, chỉ sợ này mười tám năm giáo dục đều là lãng phí. Ông bà đại khái sẽ đem tất cả giáo dục Hạ gia con cháu lão sư đều từ chối.
Lý Thiến Thiến lập tức tiến lên, hai tay nắm lấy bàn tay nhỏ kia.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, cái khác nói sau.” Lý Thiến Thiến và Hạ Chí Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy đang đứng ở cuối giường.
“Đúng vậy, trong lúc con hôn mê Hà Nghị đã tỉnh. May mắn thằng bé là anh trai con, may quá, may quá. Tuy rằng bây giờ nó không thể ngay lập tức tiếp nhận, nhưng mẹ sẽ khuyên nó.” Hà Hoa Vân kéo tay con gái, tong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Ban đầu chỉ là vì tiền, nhưng hoài thai mười tháng bà cũng có tình cảm với đứa bé trong bụng. Năm đó vừa sinh hạ cô, mới tới kịp nhìn cô một cái, biết cô là con gái thì đã bị người của Hạ gia mang đi. Mười tám năm qua, không có ngày nào bà không nhớ thương con, sợ cuộc đời này không có cơ hội gặp mặt con lần nữa.
Không nghĩ tới, bà vẫn có thể nhìn thấy con gái. Thậm chí, con gái cũng biết bà mới là mẹ ruột sinh ra cô.
“Ba mẹ…xảy ra chuyện gì? Con có vấn đề gì sao?”
Tranh Phù nhăn mày, chung quy cảm thấy giống như đã xảy ra chuyện gì đó. Bởi vì ánh mắt ba mẹ nhìn Triệu Hành Uy không đúng lắm, còn cả dáng vẻ vui mừng như muốn nói lại thôi của mẹ nữa. Ba mẹ cô có thể dùng thủ đoạn lão luyện của bọn họ lừa cô, nhưng gì dì Hà thì không lừa được cô.
“Này…” Hạ Chí Kỳ nhìn thoáng qua Triệu Hành Uy, “Tranh Phù, con đang mang thai.”
Đầu óc vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa nổ oanh một tiếng, hai tay cô rút ra khỏi tay Hà Hoa Vân và Lý Thiến Thiến, từ từ xoa vùng bụng bằng phẳng. Cô mang thai? Cô mang thai! Nghĩ cũng biết, đứa nhỏ này nhất định là của Triệu Hành Uy.
“Anh sẽ lập tức ly hôn với Hạ Lan Thấm, Tranh Phù, em…có nguyện ý gả cho anh không?”
Giờ phút này Triệu Hành Uy rất cao hứng, tuy anh biết đây không phải chuyện gì quá lớn lao. Nhưng, khi biết Hà Nghị là anh trai ruột của cô, anh thật sự rất vui.
Mà khi anh biết cô lại đột nhiên ngất là vì mang thai, trái tim anh như sắp bay lên tận trời.
Triệu Hành Uy lập tức kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối cho Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến, và cả Hà Hoa Vân. Thậm chí cam đoan tình cảm của anh dành cho Tranh Phù là thật, chỉ cần cô nguyện ý gả cho anh, anh có thể chuyển toàn bộ cổ phần của Triệu gia trong tay sang cho cô.
Tranh Phù nhìn người đàn ông bước đến bên giường, ngồi tại mép giường kéo một bàn tay cô. Cô không chút nghĩ ngợi giơ lên tay, dùng sức tát mạnh một cái lên mặt anh.
“Tranh Phù!?” Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến hoảng sợ.
Hai người bọn họ biết rất rõ thủ đoạn của Triệu Hành Uy, người đàn ông này rất đáng sợ, bằng không Triệu gia sẽ không có địa vị như ngày hôm nay. Triệu Hành Uy thậm chí có quan hệ với cả chính phủ và xã hội đen.
“Đau không?”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Triệu Hành Uy nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, thổi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Triệu Minh Võ hiển nhiên là thấy nhưng không thể trách, còn Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ, lần đầu tiên quên khả năng tiếp nhận của Hạ gia.
Trong lòng Hà Hoa Vân trăm mối cảm xúc ngổn ngang, một mặt là cao hứng khi có một người đàn ông yêu con gái bà như thế, mặt khác lại bắt đầu lo lắng cho con, nên bỏ gông cùm xiềng xích của tình yêu cấm kị này như thế nào.
“Dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh, anh nhiều hơn tôi nhiều tuổi như vậy. Hơn nữa, tôi mới mười tám tuổi, còn chưa tới tuổi pháp định kết hôn. Còn nữa, tôi có nói muốn sinh đứa trẻ này sao?”
Không nghĩ tới cô và Hà Nghị lại là anh em cùng mẹ khác cha, đây đúng là tình tiết trong mấy tác phẩm cẩu huyết mà… Nhưng cô càng không nghĩ tới, mẹ cô lại không cách nào sinh con. Triệu Hành Uy đã nói ra mọi chuyện, mà mẹ thoạt nhìn cũng không đặc biệt trách cứ Hạ Lan Thấm, chắc một phần cũng là bởi vì bà cũng không cách nào sinh nở được.
Tranh Phù không biết là lúc trước Lý Thiến Thiến cùng Hạ Chí Kỳ đồng ý cho cô đến Triệu gia dưới sự yêu cầu của Hạ Lan Thấm. Cũng vì biết cô ta đau khổ vì không thể sinh con, một mặt khác chung quy cảm thấy Triệu Hành Uy sẽ không cho phép, mà dù phụ nữ có ghen đến đâu cũng không thực sự làm vậy.
Nhưng họ đã quên cho tới bây giờ Triệu Hành Uy cũng không yêu Hạ Lan Thấm, đây chỉ là tâm bệnh của riêng cô ta.
Bất luận là nghe đồn hay là đã biết rõ Triệu Hành Uy là người vô tình, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt thâm tình tùy ý cho Tranh Phù tát và quở trách, nhưng vẫn giữ ý cười của anh, bỗng nhiên, bọn họ không biết rốt cuộc là bọn họ hại Tranh Phù, hay là không hại cô nữa.
“Anh có thể đợi em, chờ em yêu anh. Chỉ cần em đồng ý, chúng ta lập tức đi Las Vegas. Nếu em thật sự không muốn có con, thật sự muốn bỏ đi, tất cả anh đều nghe theo em.” Triệu Hành Uy lập tức tiếp lời.
Tranh Phù chỉ hừ một tiếng, mặc kệ anh, chuyển hướng về phía Hà Hoa Vân luôn luôn ngồi ở một bên. Cô mở miệng ra lại không biết nên gọi bà thế nào.
“Dì Hà, thực xin lỗi, cháu chỉ có thể gọi dì như thế. Mẹ cháu chỉ có một, bất luận mẹ có phải là người sinh ra cháu hay không, nhưng mẹ nuôi cháu mười tám năm, coi cháu như con gai ruột. Mười tám năm qua, mẹ thương cháu đến mức không để cháu phải khóc một tiếng, đến vết thương nhỏ cũng phải gọi toàn bộ bác sĩ đến nhà kiểm tra. Dù sao năm đó vì tiền tài mà dì nguyện ý mang thai cháu, cháu biết lúc sinh cháu ra dì cũng rất yêu thương cháu, nhưng mục đích ban đầu cũng không cách nào xóa đi được.”
Giờ phút này Tranh Phù, hoàn toàn không còn dáng vẻ thiên chân vô tà, không chịu để tâm, hoạt bát sáng sủa như trước nữa. Trên mặt cô mang ý cười nhu hòa mà nhợt nhạt, mỗi một câu nói đều nói hết sức nhu hòa, nhưng lại làm cho người ta không thể phản bác.
“Dì Hà, sau này dì có thể thường xuyên đến thăm cháu, cháu cũng sẽ thường xuyên đến thăm dì, bởi vì dì đã trao sinh mạng này cho cháu. Nhưng, thực xin lỗi, cháu chỉ có một người mẹ, tên là Lý Thiến Thiến.”
Lý Thiến Thiến ngồi bên đã khóc òa trong lòng chồng, bà tưởng rằng sẽ mất co con gái này, lại không nghĩ rằng con gái lại hiểu chuyện như thế.
“Con yêu, mẹ hiểu. Chỉ cần có thể nhìn thấy con, mẹ đã thỏa mãn, còn được nghe con gọi hai tiếng dì Hà là được rồi.” Nghe Tranh Phù lời nói này, bà đã đủ vừa lòng.
Ý cười trên mặt Tranh Phù càng sâu, cô quay đầu nhìn về phía đôi vợ chồng già, người thì cố nén nước mắt, người thì vui mừng một cái.
“Mẹ, cũng không phải con gái của mẹ chết, có cần khóc thương tâm như thế không? Ba, ba quản vợ của ba đi.” Chiêu thứ nhất của Hạ thị chính là hài hước, đương nhiên cũng không kiêng kỵ lời ngoài miệng của trẻ con.
“Nhóc con đáng chết, dám đùa mẹ.” Lý Thiến Thiến lau nước mắt, lại nhịn không được bật cười.
“Lúc khóc lúc cười, thật xấu hổ. Ba, mau đưa người phụ nữ thay đổi thất thường của ba về nhà giáo dục lại đi.” Tiếp tục trêu chọc ba mẹ, dù sao ở nhà Tranh Phù luôn luôn như thế.
“Bà xã đừng khóc, chúng ta không cần để ý đến nha đầu chết tiệt này, lần sau trở về trực tiếp ném nó vào hồ cá sấu.” Hạ Chí Kỳ làm bộ dỗ dành bà xã, trong mắt đong đầy ý cười.
“Phải ha, phải ha, cẩn thận mẹ mang con nướng lên cho cá sấu ăn, tháo nước của cái hồ trong nhà rồi nướng trực tiếp.” Cô đã từng làm chuyện đó, nhưng đó là hồi còn nhỏ, cô với cậu em họ rảnh rỗi cùng nướng cá chép trong hồ.
Vừa nghĩ đến năm đó ông giận đến dựng râu trừng mắt, toàn bộ cá chép quý ông nội nuôi bao năm biến thành cá nướng. Nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt vô tội của cháu gái bảo bối, còn nói chỉ là muốn làm thí nghiệm. Nhớ lại dáng vẻ người đứng đầu một nhà không thể ra uy nổi, Tranh Phù nhịn không được bật cười. Hạ Chí Kỳ cùng Lý Thiến Thiến cũng nhớ tới tình hình lúc trước, nhịn không được nở nụ cười theo.
Hà Hoa Vân nhìn cảnh đó, bà biết bà không có tư cách yêu cầu Tranh Phù gọi bà một tiếng mẹ. Bởi vì bà bỏ lỡ mười tám năm của cô, như lời cô nói, mục đích ban đầu của bà không đơn thuần.
“Tranh Phù, mẹ đi xem Tiểu Nghị trước, con nghỉ ngơi thật tốt.” Chỉ cần con gái thông suốt phóng khoáng, lại có ba mẹ cưng chiều cô, bà cần gì phải quá níu kéo nữa.
Ra khỏi phòng bệnh, Hà Hoa Vân thậm chí còn có thể nghe được tiếng cười nói bên trong. Bà hít một hơi thật sâu nghĩ, bà còn có con trai cơ mà.
Bên trong phòng bệnh Triệu Hành Uy nhìn khuôn mặt đầy ý cười của Tranh Phù, cũng cười cùng cô.
Có lẽ tình cảm Tranh Phù dành cho Hạ gia quá sâu đậm, cũng bởi vì có chỉ số thông minh thiên phú cùng tình thương dành cho mọi người, cô mới có thể giữ gìn phần vui vẻ và hồn nhiên như trước đây.
/86
|