Từ bây giờ sẽ là lời kể của Vương Thiên Anh nha:
Sáng, tôi đến trường. Vẫn gương mặt trát phấn và yểu điệu như mọi khi. Tôi không thích người khác nhìn vào khuôn mặt tôi mà đánh giá này nọ. Vả lại, tôi không muốn phải nhớ tới…nỗi đau ấy nữa!
Mọi người nhìn tôi, ánh mắt vẫn khinh khi như mọi ngày. Không sao cả, tôi đã dần thích ứng. Sao phải buồn nhỉ? Đây không phải điều tôi muốn sao!
Hôm nay, tên Hàn Thiên Vũ đó không đến trường. Hỏi ra mới biết hắn đã về Nhật, khoảng một hai tuần gì đó. Vậy là Thiên Anh tôi hết trò vui rồi.
Tên Thiên Vũ đó đi thì lớp tôi lại chào đón thêm một thằng nhóc hách dịch khác. Hắn có một cái tên theo người khác gọi là kêu nhưng khi tôi nghe thì chỉ muốn cho một phát đập: Lâm Chấn Nam. Nghe thì có vẻ oách, nhưng tôi không thích. Tôi tưởng họ Lâm Thiên gia tộc tôi độc tôn cơ chứ. Ghét thật!
Lâm Chấn Nam, tên này cũng tạm nhìn được nếu không muốn nói là quá đẹp. Hẳn rằng hắn trông ưa hơn khuôn mặt gợi đòn của tên Thiên Vũ kia. Và chắc hẳn rằng tôi sẽ chẳng thèm quan tâm đến hắn, vẫn sẽ chơi bời như thường ngày nếu hắn không cướp đi vị trí đầu bảng của tôi chỉ trong 1 tuần qua.
Từ trước đến giờ, 10 năm thân thuộc với đất Mĩ, đến khi về trường đại học danh tiếng CKS này thì tôi luôn được coi là một thần đồng nếu như không có cái danh “chị hai” kia. Tôi luôn xếp đầu bảng những học sinh ưu tú. Nhưng cái gì thế kia, tên này tân binh mà dám cạnh tranh với bà. Mắt tôi như nhòa đi khi nhìn thấy danh hiệu thần đồng của mình bị đứng sau một thằng nhãi con chưa biết đời.
Và tôi chẳng phải là người khoan dung độ lượng gì cho cam. Tôi luôn trả thù mỗi lúc tôi thấy tức giận một ai đó. Và dĩ nhiên, Lâm Chấn Nam kia sẽ không ngoại lệ.
Với bản chất giang hồ vốn có, cộng thêm chút ranh ma xảo quyệt, tôi cho đàn em đợi trước cổng trường, xử hắn. Cái danh giang hồ của tôi ai không biết? Nên họ cũng không dám xì xào. Trò này hơi hèn phải không? Nhưng xin lỗi, tôi chẳng biết tí đánh nhau nào. Và sẽ không nhầm rằng tôi chỉ oai được một thời với cái danh “đàn chị”.
Sao mà hắn mãi không ra nhỉ, cái cảm giác kẻ thù bị đánh cho tơi tả dưới tay mấy tên đàn em của mình thật khiến tôi chỉ tưởng tượng thôi đã lên đỉnh cao của sung sướng, chỉ muốn vào tận nơi lôi hắn ra xử đẹp. Nếu có ai hỏi tôi rằng tôi cảm thấy tự hào bởi bản thân mình điểm nào nhất? Thì tôi sẽ không chần chừ mà trả lời ngay rằng: Tôi đểu. Chẳng lấy làm xấu hổ đâu, vì đó đã là chân lý sống đời tôi rồi!
Mà tên đó đâu rồi nhỉ? Hay hắn sợ quá nên chuồn? Không, tôi đã dọa mấy bọn tinh ranh kia nếu chê thời gian sống của mình quá dài thì cứ mở mồm. Tôi đáng sợ thật! Nhưng không sao, đời là vậy, không ghê gớm chẳng phải Vương Thiên Anh đâu!
A! Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Tôi thấy từ xa, Lâm Chấn Nam hắn đang vác cái ba lô, kiêu ngạo, ngang tàng đi về phía cổng. Trong bụng tôi thầm rủa hắn, nhưng sao tôi cảm giác có gì đó là lạ! À phải rồi, có lẽ hôm nay trông bóng hắn cô độc. Lạ gì đâu! Trí nhớ lại kém rồi.
Hắn ngày nào chả thế, trời sinh cái miệng hắn mà sao hắn chẳng biết trân trọng, cả ngày im như hến khiến tôi muốn gây sự cũng không được. Sự đời nó là vậy đấy. Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ khiến hắn mở mồm xin tha mạng vì đã hạ danh tiếng của Vương Thiên Anh tôi. Bỗng tôi thấy hắn dừng lại, rẽ ngoặt vào hướng có thư viện mới đang xây dở. Đầu tôi bỗng lóe ra một ý kiến khôn ngoan nhất từ trước đến giờ. Ôi sao, tôi thấy mình thông minh quá đi mất. Tôi bắt đầu thực hiện công cuộc cao cả, đó là…theo dõi hắn.
Tôi bỏ lại cho mấy thằng đàn em điệu phất tay tỏ ý cho bọn bay về. Chúng nó mừng rơn. Thật là, nó mừng khi thoát khỏi chị hai như tôi đây mà. Có cái buồn nào như cái buồn này không cơ chứ! À mà giờ đâu phải là lúc để ý đến chuyện đó. Phải đi theo tên đó thôi.
…
…
Hắn càng đi, càng lúc càng vào sâu trong ngõ hẻm. Trởi cũng sẩm tối. Hix, giờ thì tôi hận chưa thể chặt đứt đôi chân kia. Sao mà chân hắn dài thế không biết. Đi một bước chắc tôi đuổi theo cả một giờ. Nhưng không sao, vì đại nghĩa diệt thân, hi sinh một chút đối với Vương Thiên Anh này có hề gì. Tôi là ai chứ!
Theo dõi, à không nói chính xác hơn là đuổi theo hắn tôi mệt bở hơi tai. Nếu giờ cho tôi một cái xe đạp, tỉ đô tôi cũng đổi. Mệt thật đó!
Tôi đang than thân trách phận thì mất dấu hắn thuở nào không hay. Trời thì đã tối, chỉ còn nhìn thấy chút ánh sáng le lói trong không gian. Tiếng côn trùng kêu, tôi giật mình. Nuốt nước bọt, nén cơn sợ. Gì thế này! Tôi đang đứng trong một con đường hẹp dài dẫn tới nơi đâu tôi không biết, thậm chí tôi cũng chẳng nhìn ra. Thiên Anh tôi từ nhỏ đến giờ, sợ ma nhất đó. Đặc biệt là vào hoàn cảnh như thế này nữa chứ! Tôi uất ức. Nếu biết sớm, từ khi mới vào ngôi trường đáng ghét này, lẽ ra tôi phải tham quan kĩ càng mọi ngóc ngách để phòng thủ chứ! Sơ suất quá đi!
Trời bỗng nhiên “Đoàng!” một tiếng sét lớn. Tôi giật mình sợ hãi.
Trời mưa rào, như muốn trút hết tức giận. Trời mưa, tối, tôi sợ hãi lắm rồi. Làm ơn đi, dù Tử Thần đến cũng được, miễn là tôi được thoát ra khỏi cái không gian kinh hoàng đến đáng sợ này.
Tôi không cho phép mình yếu đuối, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ mà rơi ra, vì sợ hãi. Tôi không thể chịu được cái cảm giác đáng sợ này nữa rồi. Gục mặt xuống, tôi ngồi khóc. Nước mắt hòa theo dòng chảy của cơn mưa. Tôi sợ. Vương Thiên Anh tôi từ nhỏ được nuông chiều, chỉ có người sợ tôi, tôi chưa sợ ai bao giờ, đanh đá, ranh mãnh mới là tính cách của tôi cơ mà, nhưng sao giờ đây, tôi lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm mưa lạnh giá, tựa như chẳng thể lạnh hơn:
-Dừng khóc lại và về!
Tôi mừng như vừa từ cõi chết trở về, ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đó, bóng người đó, tôi không khỏi run lên vì sợ hãi.
Khuôn mặt của người đứng đối diện tôi còn đáng sợ hơn cả thần chết.
Có lẽ nếu thần chết đến đưa tôi đi thì có lẽ tôi sẽ vui vẻ mà theo hắn xuống địa ngục.(đấy đấy! làm chuyện xấu nhiều nên lúc sợ chết tôi làm gì dám mơ được lên thiên đường!)
Nhưng còn đứng trước hắn, tôi kinh hoàng. Khuôn mặt bầm dập nhưng vẫn toát nên vẻ lạnh lùng cao ngạo, còn tay hắn, giờ tôi mới để ý, gì thế kia, tay hắn đang chảy máu, là một vết thương không hề nhỏ. Và dĩ nhiên, tôi vẫn kịp nhận ra chủ nhân khuôn mặt ấy là người gián tiếp đẩy tôi vào hoàn cảnh éo le như hiện tại – Lâm Chấn Nam!
Sáng, tôi đến trường. Vẫn gương mặt trát phấn và yểu điệu như mọi khi. Tôi không thích người khác nhìn vào khuôn mặt tôi mà đánh giá này nọ. Vả lại, tôi không muốn phải nhớ tới…nỗi đau ấy nữa!
Mọi người nhìn tôi, ánh mắt vẫn khinh khi như mọi ngày. Không sao cả, tôi đã dần thích ứng. Sao phải buồn nhỉ? Đây không phải điều tôi muốn sao!
Hôm nay, tên Hàn Thiên Vũ đó không đến trường. Hỏi ra mới biết hắn đã về Nhật, khoảng một hai tuần gì đó. Vậy là Thiên Anh tôi hết trò vui rồi.
Tên Thiên Vũ đó đi thì lớp tôi lại chào đón thêm một thằng nhóc hách dịch khác. Hắn có một cái tên theo người khác gọi là kêu nhưng khi tôi nghe thì chỉ muốn cho một phát đập: Lâm Chấn Nam. Nghe thì có vẻ oách, nhưng tôi không thích. Tôi tưởng họ Lâm Thiên gia tộc tôi độc tôn cơ chứ. Ghét thật!
Lâm Chấn Nam, tên này cũng tạm nhìn được nếu không muốn nói là quá đẹp. Hẳn rằng hắn trông ưa hơn khuôn mặt gợi đòn của tên Thiên Vũ kia. Và chắc hẳn rằng tôi sẽ chẳng thèm quan tâm đến hắn, vẫn sẽ chơi bời như thường ngày nếu hắn không cướp đi vị trí đầu bảng của tôi chỉ trong 1 tuần qua.
Từ trước đến giờ, 10 năm thân thuộc với đất Mĩ, đến khi về trường đại học danh tiếng CKS này thì tôi luôn được coi là một thần đồng nếu như không có cái danh “chị hai” kia. Tôi luôn xếp đầu bảng những học sinh ưu tú. Nhưng cái gì thế kia, tên này tân binh mà dám cạnh tranh với bà. Mắt tôi như nhòa đi khi nhìn thấy danh hiệu thần đồng của mình bị đứng sau một thằng nhãi con chưa biết đời.
Và tôi chẳng phải là người khoan dung độ lượng gì cho cam. Tôi luôn trả thù mỗi lúc tôi thấy tức giận một ai đó. Và dĩ nhiên, Lâm Chấn Nam kia sẽ không ngoại lệ.
Với bản chất giang hồ vốn có, cộng thêm chút ranh ma xảo quyệt, tôi cho đàn em đợi trước cổng trường, xử hắn. Cái danh giang hồ của tôi ai không biết? Nên họ cũng không dám xì xào. Trò này hơi hèn phải không? Nhưng xin lỗi, tôi chẳng biết tí đánh nhau nào. Và sẽ không nhầm rằng tôi chỉ oai được một thời với cái danh “đàn chị”.
Sao mà hắn mãi không ra nhỉ, cái cảm giác kẻ thù bị đánh cho tơi tả dưới tay mấy tên đàn em của mình thật khiến tôi chỉ tưởng tượng thôi đã lên đỉnh cao của sung sướng, chỉ muốn vào tận nơi lôi hắn ra xử đẹp. Nếu có ai hỏi tôi rằng tôi cảm thấy tự hào bởi bản thân mình điểm nào nhất? Thì tôi sẽ không chần chừ mà trả lời ngay rằng: Tôi đểu. Chẳng lấy làm xấu hổ đâu, vì đó đã là chân lý sống đời tôi rồi!
Mà tên đó đâu rồi nhỉ? Hay hắn sợ quá nên chuồn? Không, tôi đã dọa mấy bọn tinh ranh kia nếu chê thời gian sống của mình quá dài thì cứ mở mồm. Tôi đáng sợ thật! Nhưng không sao, đời là vậy, không ghê gớm chẳng phải Vương Thiên Anh đâu!
A! Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay. Tôi thấy từ xa, Lâm Chấn Nam hắn đang vác cái ba lô, kiêu ngạo, ngang tàng đi về phía cổng. Trong bụng tôi thầm rủa hắn, nhưng sao tôi cảm giác có gì đó là lạ! À phải rồi, có lẽ hôm nay trông bóng hắn cô độc. Lạ gì đâu! Trí nhớ lại kém rồi.
Hắn ngày nào chả thế, trời sinh cái miệng hắn mà sao hắn chẳng biết trân trọng, cả ngày im như hến khiến tôi muốn gây sự cũng không được. Sự đời nó là vậy đấy. Nhưng không sao, hôm nay tôi sẽ khiến hắn mở mồm xin tha mạng vì đã hạ danh tiếng của Vương Thiên Anh tôi. Bỗng tôi thấy hắn dừng lại, rẽ ngoặt vào hướng có thư viện mới đang xây dở. Đầu tôi bỗng lóe ra một ý kiến khôn ngoan nhất từ trước đến giờ. Ôi sao, tôi thấy mình thông minh quá đi mất. Tôi bắt đầu thực hiện công cuộc cao cả, đó là…theo dõi hắn.
Tôi bỏ lại cho mấy thằng đàn em điệu phất tay tỏ ý cho bọn bay về. Chúng nó mừng rơn. Thật là, nó mừng khi thoát khỏi chị hai như tôi đây mà. Có cái buồn nào như cái buồn này không cơ chứ! À mà giờ đâu phải là lúc để ý đến chuyện đó. Phải đi theo tên đó thôi.
…
…
Hắn càng đi, càng lúc càng vào sâu trong ngõ hẻm. Trởi cũng sẩm tối. Hix, giờ thì tôi hận chưa thể chặt đứt đôi chân kia. Sao mà chân hắn dài thế không biết. Đi một bước chắc tôi đuổi theo cả một giờ. Nhưng không sao, vì đại nghĩa diệt thân, hi sinh một chút đối với Vương Thiên Anh này có hề gì. Tôi là ai chứ!
Theo dõi, à không nói chính xác hơn là đuổi theo hắn tôi mệt bở hơi tai. Nếu giờ cho tôi một cái xe đạp, tỉ đô tôi cũng đổi. Mệt thật đó!
Tôi đang than thân trách phận thì mất dấu hắn thuở nào không hay. Trời thì đã tối, chỉ còn nhìn thấy chút ánh sáng le lói trong không gian. Tiếng côn trùng kêu, tôi giật mình. Nuốt nước bọt, nén cơn sợ. Gì thế này! Tôi đang đứng trong một con đường hẹp dài dẫn tới nơi đâu tôi không biết, thậm chí tôi cũng chẳng nhìn ra. Thiên Anh tôi từ nhỏ đến giờ, sợ ma nhất đó. Đặc biệt là vào hoàn cảnh như thế này nữa chứ! Tôi uất ức. Nếu biết sớm, từ khi mới vào ngôi trường đáng ghét này, lẽ ra tôi phải tham quan kĩ càng mọi ngóc ngách để phòng thủ chứ! Sơ suất quá đi!
Trời bỗng nhiên “Đoàng!” một tiếng sét lớn. Tôi giật mình sợ hãi.
Trời mưa rào, như muốn trút hết tức giận. Trời mưa, tối, tôi sợ hãi lắm rồi. Làm ơn đi, dù Tử Thần đến cũng được, miễn là tôi được thoát ra khỏi cái không gian kinh hoàng đến đáng sợ này.
Tôi không cho phép mình yếu đuối, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ mà rơi ra, vì sợ hãi. Tôi không thể chịu được cái cảm giác đáng sợ này nữa rồi. Gục mặt xuống, tôi ngồi khóc. Nước mắt hòa theo dòng chảy của cơn mưa. Tôi sợ. Vương Thiên Anh tôi từ nhỏ được nuông chiều, chỉ có người sợ tôi, tôi chưa sợ ai bao giờ, đanh đá, ranh mãnh mới là tính cách của tôi cơ mà, nhưng sao giờ đây, tôi lại cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đêm mưa lạnh giá, tựa như chẳng thể lạnh hơn:
-Dừng khóc lại và về!
Tôi mừng như vừa từ cõi chết trở về, ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt đó, bóng người đó, tôi không khỏi run lên vì sợ hãi.
Khuôn mặt của người đứng đối diện tôi còn đáng sợ hơn cả thần chết.
Có lẽ nếu thần chết đến đưa tôi đi thì có lẽ tôi sẽ vui vẻ mà theo hắn xuống địa ngục.(đấy đấy! làm chuyện xấu nhiều nên lúc sợ chết tôi làm gì dám mơ được lên thiên đường!)
Nhưng còn đứng trước hắn, tôi kinh hoàng. Khuôn mặt bầm dập nhưng vẫn toát nên vẻ lạnh lùng cao ngạo, còn tay hắn, giờ tôi mới để ý, gì thế kia, tay hắn đang chảy máu, là một vết thương không hề nhỏ. Và dĩ nhiên, tôi vẫn kịp nhận ra chủ nhân khuôn mặt ấy là người gián tiếp đẩy tôi vào hoàn cảnh éo le như hiện tại – Lâm Chấn Nam!
/15
|