Bóng đêm buông xuống, tất cả các ngọn đèn trong cung đều được thắp sáng, bên trong Tiêu Trúc viện tràn ngập bóng người, mùi rượu cùng với mùi túi thơm trên người phụ nữ trộn lẫn vào nhau, tràn ngập trong từng góc nhỏ. Các vị phi tần trang điểm cực kì xinh đẹp, cực kì hoa lệ, các nàng tuy vẫn trò chuyện vui vẻ với những người ngồi cạnh mình, nhưng ánh mắt các nàng lại hoàn toàn không tập trung vào câu chuyện đang nói. Tất cả đều đang háo hức không yên, chờ mong cho buổi lễ chính thức bắt đầu. Hoàng tử công chúa đều ngồi đúng vị trí của mình, mặc trang phục nghi lễ chính thức, quần áo thuần màu trắng, tay áo dài, trên mặt vải còn thêu họa tiết. Quần áo đoan trang, hoa quý làm nổi bật lên khí chất hoàng cung, giống như muốn khoe ra cho mọi người biết sự hoàn mỹ cùng vĩ đại của hoàng gia đế quốc Đồ Lan.
“Du ca ca, quân phụ khi nào mới đến vậy?” Quân Ngưng Cần nâng khuôn mặt non nớt của mình lên, miệng nhỏ hơi mếu mếu, nhìn hoàng huynh Kì Du ở bên cạnh.
“Bát hoàng muội, chờ thêm một chút. Yến hội sắp bắt đầu rồi, quân phụ sẽ đến ngay bây giờ đây.” Quân Kì Du thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh trầm tư, bị muội muội hỏi mới hồi thần, quay lại mỉm cười nhìn hoàng muội. Quân Kì Du năm nay mười ba tuổi, dung mạo cũng dần dần thoát khỏi sự non nớt trẻ con, để lộ ra vẻ đẹp minh lãng, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đen vẫn trong sáng sạch sẽ, đôi môi hồng hào mềm mại trơn bóng, mái tóc dài đen mượt được búi lại trên đỉnh đầu. Hắn rực rỡ với vẻ đẹp thanh lệ, đơn thuần của một thiếu niên.
“Thật sao?” đôi mắt tròn tròn đen láy của Quân Ngưng Cần tràn ngập sự vui sướng, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, nàng muốn phụ hoàng sẽ có ấn tượng thật tốt khi nhìn thấy nàng.
Quân Kì Du cầm lấy chén rượu làm bằng ngọc trên mặt bàn lên, khẽ mím môi. Ánh mắt y thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang góc khuất nọ, tròng mắt tối sầm lại rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Quân Mặc Li lúc này đang ườn người tựa vào lưng ghế, ánh mắt hắn khép hờ như đang nghỉ ngơi, thoải mái như không hề nhận thấy ánh mắt thăm dò của những người xung quanh. Chiếc mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt của hắn, trang phục trắng tinh không biết bị dính mấy giọt rượu từ bao giờ.
“Đế quân giá lâm…!” tiếng thông báo vang vọng vào từng ngóc ngách trong khu vườn.
“Quân thượng vạn phúc! Thần phù hộ cho đế quốc Đồ Lan!” Mọi người nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang bước đến, đều quỳ xuống hô to.
“Hôm nay là sinh nhật của trẫm, chúng khanh không cần quá đa lễ, đều đứng dậy đi.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Quân Mặc Li ở một góc, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.
Cùng đến với Quân Dạ Hàn là Tu Thụy Nhĩ – Tác Phỉ Đặc, hắn đứng ngay bên cạnh Quân Dạ Hàn, hai người cùng mặc đồ trắng. Quân Dạ Hàn mặc một chiếc áo nhiều lớp, đuôi áo kéo dài trên mặt đất, phần cổ áo và tay áo đều được thêu những họa tiết hoa mỹ thần bí, mái tóc đen dài được cố định trên đỉnh đầu bằng một cái ngọc quan màu trắng thanh lịch, ngũ quan hoàn mỹ rõ ràng kết hợp với bộ trang phục trắng vô cùng thần thánh, khiến cả người y như sáng lên, giống như ánh sáng của thần.
Tu Thụy Nhĩ – Tác Phỉ Đặc mặc áo trắng đơn giản nhã nhặn, đôi mắt giống như thanh tuyền, lúc nào cũng như đang cười, dáng người hoàn mỹ cùng khí chất sạch sẽ không nhiễm chút bụi bặm trần tục, dung nhan xuất trần. Chỉ cần nhìn hắn thôi là có thể hiểu rõ được vì sao quân thượng lại sủng ái hắn như vậy. Đôi mắt sạch sẽ của hắn khi nhìn về phía Quân Dạ Hàn mang theo tình yêu sâu đậm.
“Tu, người hãy ngồi ở bên cạnh trẫm.” Quân Dạ Hàn ngồi ở chiếc ngai cao nhất, vị trí của đế vương. Y chỉ vào chiếc ghế phượng có phần lưng tựa làm bằng ngọc cạnh đấy, mỉm cười nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tu Thụy Nhĩ tràn đầy ôn nhu.
“Vâng….” Hai tay của Tu Thụy Nhĩ khẽ run rẩy, đáy mắt hắn không ngừng gợn sóng, để lộ ra nội tâm đang không thể bình tĩnh nổi của hắn. Hắn liếc nhìn Quân Dạ Hàn một cái, sau đó nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế phượng, ngồi xuống.
Kinh ngạc, oán giận, ghen tị, phẫn hận, ….. các loại ánh mắt, các loại biểu hiện hiện ra ở những khuôn mặt khác nhau. Ghế phượng, vị trí của đế hậu, mấy chục năm nay vẫn để trống, vậy mà bây giờ Tu Thụy Nhĩ lại được phép ngồi ở đấy, như vậy nói lên điều gì? Chẳng lẽ quân thượng muốn cho Tu Thụy Nhĩ làm đế hậu? Có chuyện gì xảy ra mà mình không biết hay sao?? ……… trong lòng mỗi người, các loại suy nghĩ dự đoán xoay chuyển liên tục, khuôn mặt của các vị phi tần trở nên tái nhợt, ánh mắt các vị hoàng tử công chúa tràn đầy không thể tin, ánh mắt lóe lên sự suy nghĩ của các vị đại thần, …. làm cho người ta nhận ra lúc này trong lòng bọn họ có bao nhiêu rối loạn.
Đối với phản ứng của những người ở bên dưới, Quân Dạ Hàn chỉ mỉm cười, ánh mắt đảo qua một lượt tất cả mọi người, gặp phải biểu tình rối rắm của nhiều người, hắn còn bật cười ra tiếng.
“A a, hôm nay là sinh nhật của trẫm, trẫm rất vui vẻ, cho nên dù có việc gì muốn bàn luận thì cũng để lúc khác đi.” Quân Dạ Hàn hơi nâng tay lên, ý bảo buổi tiệc có thể bắt đầu.
Mọi người lấy lại tinh thần, hiểu được lúc này không phải là lúc phân vân về vấn đề này, vì vậy đều không suy nghĩ nữa, ngồi ngay ngắn lại bắt đầu ăn uống, chỉ một lúc thôi tiếng nói chuyện náo nhiệt lại dâng lên.
Tiếng đàn sáo, tiếng hát ca đan xen, tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp, những người dự tiệc đều tươi cười, thỉnh thoảng lại bàn luận với nhau một chút về quốc sự, nhưng chủ yếu vẫn là cố gắng thiết lập các mối quan hệ có lợi …
Quân Dạ Hàn thỉnh thoảng nhấm nháp một chút đồ ăn trên bàn, cũng thỉnh thoảng nói với Tu Thụy Nhĩ vài câu, khiến Tu Thụy Nhĩ phát ra mấy tiếng cười yếu ớt, trên mặt cũng dần nổi lên màu hồng hồng.
“Quân phụ…..” Đại hoàng tử Quân Úy Dương đứng ở ngay chính giữa cung điện, hai mắt sáng ngời nhìn Quân Dạ Hàn, sau đó hơi cúi người nắm quyền nói: “Nhi thần mấy ngày trước đã thu phục được bộ tộc Hà Lị, bây giờ thu bộ tộc này vào trong đễ quốc Đồ Lan, dâng lên làm quà sinh nhật cho quân phụ.”
“Lễ vật của Úy Dương làm trẫm rất hài lòng, trẫm rất thích. Thu Lâm, mang Hỏa dục kiếm của trẫm đến, ban thưởng cho Úy Dương.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Úy Dương, trong mắt là tự hào cùng vui mừng.
“Tạ ơn quân phụ!” Quân Úy Dương kích động, quỳ xuống nhận kiếm, sau đấy nhanh chóng ôm kiếm vào trong lòng ngực quay về chỗ ngồi. Hắn không thèm để ý đến những ánh mắt thèm muốn của những người xung quanh, không ngừng vuốt ve thân kiếm, yêu thích cực kì.
Những hoàng tử khác thấy Đại hoàng tử nhận được phần thưởng như vậy, cả đám tràn đầy hi vọng mà mang lễ vật mình chuẩn bị ra dâng tặng cho Quân Dạ Hàn, hy vọng sẽ chiếm được sự chú ý cổ vũ cùng khen ngợi của phụ hoàng.
Sau khi Bát hoàng tử dâng tặng lễ vật của mình xong, thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tập trung vào người Cửu hoàng tử Quân Mặc Li. Quân Mặc Li ngồi một lúc, rồi mới chậm rãi đứng lên, chầm chậm đi đến giữa cung điện, đầu cúi xuống, ánh mắt chưa hề nhìn Quân Dạ Hàn lấy một cái.
“Quân phụ, lễ vật mà Mặc Li muốn dâng lên ngài nếu như không có sự cho phép của quân phụ thì không thể mang vào cung được, vì vậy bây giờ lễ vật ấy vẫn ở bên ngoài cung, hy vọng quân phụ cho phép lễ vật ấy có thể tiến cung.” Quân Mặc Li cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đi hai mắt, không thể nhìn rõ tâm tư của hắn.
“Nếu là lễ vật mà Cửu nhi đã chuẩn bị thì tất nhiên là có thể rồi….” Quân Dạ Hàn cười khẽ nhìn Quân Mặc Li, trong mắt hiện lên thứ ánh sáng rạng rỡ chẳng biết tên.
Quân Dạ Hàn vừa dứt lời, trong viện bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi, mọi người theo tiếng hét mà quay lại nhìn, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong bóng đêm tối đen, trên bầu trời xa xa xuất hiện một con thánh thú màu trắng tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết, đang đạp không mà đến. Thánh thú chính là một con hổ, với đôi mắt thú màu hoàng kim, lông màu trắng thật dài, thân hình cao lớn tỏa ra uy áp cường đại. Thế nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất không phải là sự xuất hiện đột ngột của thánh thú quý hiếm nghìn năm khó gặp này, mà chính là người đang cưỡi trên người của thánh thú ấy. Đợi đến khi thánh thú đến gần, mọi người mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người kia, lúc này, tất cả mọi người dường như đã quên đi cả hô hấp, chỉ còn lại ánh mắt si ngốc kinh diễm nhìn chằm chằm người trước mắt.
Quân Dạ Hàn cũng nhìn thấy người kia, trong mắt hắn không phải si ngốc, mà là kinh hỉ cùng vui sướng, thậm chí còn ẩn giấu cả một tia thâm tình, nhìn hai bàn tay khẽ nắm chặt lại của hắn có thể nhận ra được tâm tình hắn lúc này kích động như thế nào.
“Âm.” Thanh âm vô cùng ôn nhu kèm theo sự sủng nịnh phát ra từ miệng Quân Dạ Hàn.
Tu Thụy Nhĩ ở gần Quân Dạ Hàn nhất, nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của hắn, cùng với người xa lạ đang cưỡi thánh hổ, ánh mắt của hắn dần dần tăm tối. Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại thực sự xuất hiện? Âm……
“Du ca ca, quân phụ khi nào mới đến vậy?” Quân Ngưng Cần nâng khuôn mặt non nớt của mình lên, miệng nhỏ hơi mếu mếu, nhìn hoàng huynh Kì Du ở bên cạnh.
“Bát hoàng muội, chờ thêm một chút. Yến hội sắp bắt đầu rồi, quân phụ sẽ đến ngay bây giờ đây.” Quân Kì Du thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh trầm tư, bị muội muội hỏi mới hồi thần, quay lại mỉm cười nhìn hoàng muội. Quân Kì Du năm nay mười ba tuổi, dung mạo cũng dần dần thoát khỏi sự non nớt trẻ con, để lộ ra vẻ đẹp minh lãng, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đen vẫn trong sáng sạch sẽ, đôi môi hồng hào mềm mại trơn bóng, mái tóc dài đen mượt được búi lại trên đỉnh đầu. Hắn rực rỡ với vẻ đẹp thanh lệ, đơn thuần của một thiếu niên.
“Thật sao?” đôi mắt tròn tròn đen láy của Quân Ngưng Cần tràn ngập sự vui sướng, vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi, nàng muốn phụ hoàng sẽ có ấn tượng thật tốt khi nhìn thấy nàng.
Quân Kì Du cầm lấy chén rượu làm bằng ngọc trên mặt bàn lên, khẽ mím môi. Ánh mắt y thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang góc khuất nọ, tròng mắt tối sầm lại rồi rất nhanh trở lại bình thường.
Quân Mặc Li lúc này đang ườn người tựa vào lưng ghế, ánh mắt hắn khép hờ như đang nghỉ ngơi, thoải mái như không hề nhận thấy ánh mắt thăm dò của những người xung quanh. Chiếc mặt nạ bạc che khuất nửa khuôn mặt của hắn, trang phục trắng tinh không biết bị dính mấy giọt rượu từ bao giờ.
“Đế quân giá lâm…!” tiếng thông báo vang vọng vào từng ngóc ngách trong khu vườn.
“Quân thượng vạn phúc! Thần phù hộ cho đế quốc Đồ Lan!” Mọi người nhìn thấy Quân Dạ Hàn đang bước đến, đều quỳ xuống hô to.
“Hôm nay là sinh nhật của trẫm, chúng khanh không cần quá đa lễ, đều đứng dậy đi.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nói, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của Quân Mặc Li ở một góc, ý cười trong mắt càng thêm rõ ràng.
Cùng đến với Quân Dạ Hàn là Tu Thụy Nhĩ – Tác Phỉ Đặc, hắn đứng ngay bên cạnh Quân Dạ Hàn, hai người cùng mặc đồ trắng. Quân Dạ Hàn mặc một chiếc áo nhiều lớp, đuôi áo kéo dài trên mặt đất, phần cổ áo và tay áo đều được thêu những họa tiết hoa mỹ thần bí, mái tóc đen dài được cố định trên đỉnh đầu bằng một cái ngọc quan màu trắng thanh lịch, ngũ quan hoàn mỹ rõ ràng kết hợp với bộ trang phục trắng vô cùng thần thánh, khiến cả người y như sáng lên, giống như ánh sáng của thần.
Tu Thụy Nhĩ – Tác Phỉ Đặc mặc áo trắng đơn giản nhã nhặn, đôi mắt giống như thanh tuyền, lúc nào cũng như đang cười, dáng người hoàn mỹ cùng khí chất sạch sẽ không nhiễm chút bụi bặm trần tục, dung nhan xuất trần. Chỉ cần nhìn hắn thôi là có thể hiểu rõ được vì sao quân thượng lại sủng ái hắn như vậy. Đôi mắt sạch sẽ của hắn khi nhìn về phía Quân Dạ Hàn mang theo tình yêu sâu đậm.
“Tu, người hãy ngồi ở bên cạnh trẫm.” Quân Dạ Hàn ngồi ở chiếc ngai cao nhất, vị trí của đế vương. Y chỉ vào chiếc ghế phượng có phần lưng tựa làm bằng ngọc cạnh đấy, mỉm cười nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Tu Thụy Nhĩ tràn đầy ôn nhu.
“Vâng….” Hai tay của Tu Thụy Nhĩ khẽ run rẩy, đáy mắt hắn không ngừng gợn sóng, để lộ ra nội tâm đang không thể bình tĩnh nổi của hắn. Hắn liếc nhìn Quân Dạ Hàn một cái, sau đó nhẹ nhàng đi đến cạnh ghế phượng, ngồi xuống.
Kinh ngạc, oán giận, ghen tị, phẫn hận, ….. các loại ánh mắt, các loại biểu hiện hiện ra ở những khuôn mặt khác nhau. Ghế phượng, vị trí của đế hậu, mấy chục năm nay vẫn để trống, vậy mà bây giờ Tu Thụy Nhĩ lại được phép ngồi ở đấy, như vậy nói lên điều gì? Chẳng lẽ quân thượng muốn cho Tu Thụy Nhĩ làm đế hậu? Có chuyện gì xảy ra mà mình không biết hay sao?? ……… trong lòng mỗi người, các loại suy nghĩ dự đoán xoay chuyển liên tục, khuôn mặt của các vị phi tần trở nên tái nhợt, ánh mắt các vị hoàng tử công chúa tràn đầy không thể tin, ánh mắt lóe lên sự suy nghĩ của các vị đại thần, …. làm cho người ta nhận ra lúc này trong lòng bọn họ có bao nhiêu rối loạn.
Đối với phản ứng của những người ở bên dưới, Quân Dạ Hàn chỉ mỉm cười, ánh mắt đảo qua một lượt tất cả mọi người, gặp phải biểu tình rối rắm của nhiều người, hắn còn bật cười ra tiếng.
“A a, hôm nay là sinh nhật của trẫm, trẫm rất vui vẻ, cho nên dù có việc gì muốn bàn luận thì cũng để lúc khác đi.” Quân Dạ Hàn hơi nâng tay lên, ý bảo buổi tiệc có thể bắt đầu.
Mọi người lấy lại tinh thần, hiểu được lúc này không phải là lúc phân vân về vấn đề này, vì vậy đều không suy nghĩ nữa, ngồi ngay ngắn lại bắt đầu ăn uống, chỉ một lúc thôi tiếng nói chuyện náo nhiệt lại dâng lên.
Tiếng đàn sáo, tiếng hát ca đan xen, tạo nên một giai điệu tuyệt đẹp, những người dự tiệc đều tươi cười, thỉnh thoảng lại bàn luận với nhau một chút về quốc sự, nhưng chủ yếu vẫn là cố gắng thiết lập các mối quan hệ có lợi …
Quân Dạ Hàn thỉnh thoảng nhấm nháp một chút đồ ăn trên bàn, cũng thỉnh thoảng nói với Tu Thụy Nhĩ vài câu, khiến Tu Thụy Nhĩ phát ra mấy tiếng cười yếu ớt, trên mặt cũng dần nổi lên màu hồng hồng.
“Quân phụ…..” Đại hoàng tử Quân Úy Dương đứng ở ngay chính giữa cung điện, hai mắt sáng ngời nhìn Quân Dạ Hàn, sau đó hơi cúi người nắm quyền nói: “Nhi thần mấy ngày trước đã thu phục được bộ tộc Hà Lị, bây giờ thu bộ tộc này vào trong đễ quốc Đồ Lan, dâng lên làm quà sinh nhật cho quân phụ.”
“Lễ vật của Úy Dương làm trẫm rất hài lòng, trẫm rất thích. Thu Lâm, mang Hỏa dục kiếm của trẫm đến, ban thưởng cho Úy Dương.” Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn Úy Dương, trong mắt là tự hào cùng vui mừng.
“Tạ ơn quân phụ!” Quân Úy Dương kích động, quỳ xuống nhận kiếm, sau đấy nhanh chóng ôm kiếm vào trong lòng ngực quay về chỗ ngồi. Hắn không thèm để ý đến những ánh mắt thèm muốn của những người xung quanh, không ngừng vuốt ve thân kiếm, yêu thích cực kì.
Những hoàng tử khác thấy Đại hoàng tử nhận được phần thưởng như vậy, cả đám tràn đầy hi vọng mà mang lễ vật mình chuẩn bị ra dâng tặng cho Quân Dạ Hàn, hy vọng sẽ chiếm được sự chú ý cổ vũ cùng khen ngợi của phụ hoàng.
Sau khi Bát hoàng tử dâng tặng lễ vật của mình xong, thì tất cả mọi người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tập trung vào người Cửu hoàng tử Quân Mặc Li. Quân Mặc Li ngồi một lúc, rồi mới chậm rãi đứng lên, chầm chậm đi đến giữa cung điện, đầu cúi xuống, ánh mắt chưa hề nhìn Quân Dạ Hàn lấy một cái.
“Quân phụ, lễ vật mà Mặc Li muốn dâng lên ngài nếu như không có sự cho phép của quân phụ thì không thể mang vào cung được, vì vậy bây giờ lễ vật ấy vẫn ở bên ngoài cung, hy vọng quân phụ cho phép lễ vật ấy có thể tiến cung.” Quân Mặc Li cúi đầu, tóc mái rũ xuống che khuất đi hai mắt, không thể nhìn rõ tâm tư của hắn.
“Nếu là lễ vật mà Cửu nhi đã chuẩn bị thì tất nhiên là có thể rồi….” Quân Dạ Hàn cười khẽ nhìn Quân Mặc Li, trong mắt hiện lên thứ ánh sáng rạng rỡ chẳng biết tên.
Quân Dạ Hàn vừa dứt lời, trong viện bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi, mọi người theo tiếng hét mà quay lại nhìn, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong bóng đêm tối đen, trên bầu trời xa xa xuất hiện một con thánh thú màu trắng tỏa ra thứ ánh sáng tinh khiết, đang đạp không mà đến. Thánh thú chính là một con hổ, với đôi mắt thú màu hoàng kim, lông màu trắng thật dài, thân hình cao lớn tỏa ra uy áp cường đại. Thế nhưng điều làm cho người ta ngạc nhiên nhất không phải là sự xuất hiện đột ngột của thánh thú quý hiếm nghìn năm khó gặp này, mà chính là người đang cưỡi trên người của thánh thú ấy. Đợi đến khi thánh thú đến gần, mọi người mới có thể nhìn thấy rõ hình dáng của người kia, lúc này, tất cả mọi người dường như đã quên đi cả hô hấp, chỉ còn lại ánh mắt si ngốc kinh diễm nhìn chằm chằm người trước mắt.
Quân Dạ Hàn cũng nhìn thấy người kia, trong mắt hắn không phải si ngốc, mà là kinh hỉ cùng vui sướng, thậm chí còn ẩn giấu cả một tia thâm tình, nhìn hai bàn tay khẽ nắm chặt lại của hắn có thể nhận ra được tâm tình hắn lúc này kích động như thế nào.
“Âm.” Thanh âm vô cùng ôn nhu kèm theo sự sủng nịnh phát ra từ miệng Quân Dạ Hàn.
Tu Thụy Nhĩ ở gần Quân Dạ Hàn nhất, nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của hắn, cùng với người xa lạ đang cưỡi thánh hổ, ánh mắt của hắn dần dần tăm tối. Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại thực sự xuất hiện? Âm……
/145
|