Mặc Hiên các, là nơi nổi tiếng với “nhi trí kỳ ý” hỏi gì biết đó, mặc bút sinh hương, sách vở tràn đầy cả sảnh đường.
Chỉ cần bước chân vào trong Mặc Hiên các là có thể ngửi thấy mùi mực thơm thoang thoảng, nhưng mãi vẫn không tiêu tan trong không khí. Hương vị nhàn nhạt, hỗn hợp với mùi của những quyển sách cổ, làm cho không gian có chút lắng đọng, mang lại cảm giác trầm tĩnh, thanh thản.
Bên trong các rất thanh lịch, cạnh cửa đặt một cái bàn gỗ to màu đỏ, trạm trổ rất khéo léo. Còn có một thư sinh đứng bên cạnh bàn, không ngừng vung bút trong tay lên, có vẻ rất tập trung với bức tranh mà y đang vẽ, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình.
Mọi người cùng đi vào trong Mặc Hiên các, mấy đứa trẻ bị không khí thanh tịnh nghiêm túc trong các ảnh hưởng, trở nên im lặng hơn rất nhiều, chỉ còn mấy đôi mắt to tròn, tò mò không ngừng nhìn ngắm.
Lam Âm đặt hai đứa trẻ trong tay xuống dưới, vuốt vuốt mái tóc của chúng một chút, bảo chúng chạy ra sân sau chơi.
Hai đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng tiện thể kéo Tất Diễn mới tỉnh dậy đi cùng.
Lâm âm chầm chậm đi đến chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống, hai tay đặt nhẹ lên chân, đầu hơi ngửa tựa vào lưng ghế, khép mắt lại, có vẻ đang thư giãn.
Thấy hắn như vậy, An Lưu Quân vội vàng đi đến, đứng bên cạnh.
Mấy người đi theo sau cũng im lặng đứng, bỗng chốc, cả căn phòng rộng lớn lại trở nên cực kỳ tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của nhau.
Thư sinh áo xanh kia vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, nhẹ nhàng đưa chiếc bút trong tay trên mặt giấy, mực theo đầu bút lông uyển chuyển, tạo thành những đường nét mềm mại. Đường bút không hề có chút ngập ngừng nào, nhất cử nhất động đều lưu loát như nước chảy, cực kỳ linh động tự nhiên.
Nửa canh giờ sau, người áo xanh mới hài lòng gật đầu cười, nhẹ nhàng đặt bút trong tay xuống.
“Tiên sinh…” Cốc Nguyệt Lâu đi đến cạnh chiếc bàn, cung kính kêu một tiếng.
Thư sinh áo xanh vẫn đang ngắm nhìn bức tranh trên mặt bàn, giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của y. Chờ cho đến khi mực trên bức tranh khô hết, người thư sinh kia mới chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đen yên tĩnh giống như một hồ nước, cũng không có chút sáng nào…
“Chuyện gì..?” thư sinh áo xanh lên tiếng, thanh âm cực kỳ bình thản, lại vang vọng cực lâu trong tai, không tiêu tan.
“Nghe tiếng tiên sinh là “thần y diệu thủ”, nên hôm nay Nguyệt Lâu đến là có việc muốn cầu xin tiên sinh…”
“Nơi này chỉ có một tên thư sinh vô dụng, làm gì có thần y, vị công tử này có vẻ tìm sai người rồi.” Thư sinh áo xanh cực kỳ bình tĩnh, đạm mạc nói.
Thấy vị thư sinh này không thừa nhận, Cốc Nguyệt Lâu lại lạnh nhạt nở nụ cười, chầm chậm mở lòng bàn tay ra. Trong tay y là một chiếc nhẫn ngọc, đỏ như máu, loé sáng, cực kỳ yêu dị, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Cốc Nguyệt Lâu, đôi mắt vốn bình tĩnh của vị tiên sinh kia có chút phản ứng.
“Là người nào?”
Cốc Nguyệt Lâu nghe thấy câu hỏi, cảm thấy cực kỳ vui mừng, nghiêng đầu nhìn về phía Lam Âm.
“Là hắn sao?” vị tiên sinh kia chuyển tầm mắt lên người Lam Âm, nhìn thấy hắn đang nhàn nhã nghỉ ngơi, liền nhíu mày, có chút bất mãn.
“Là ta, tiên sinh.” Lam Âm mở mắt, tao nhã đứng dậy, đôi mắt hơi nheo lại cười cười nhìn về phía vị tiên sinh kia.
Vị tiên sinh kia càng trầm sắc mặt, cảm giác có vẻ rất không hài lòng.
“Cơ thể ngươi đã tàn tạ đến mức như vậy rồi, cư nhiên còn chưa chết.” lời nói phát ra vô cảm, vừa như châm chọc, lại vừa như kính phục.
“Vẫn còn sống, chỉ vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.” Lam Âm mỉm cười, cực kỳ ấm áp, giống như ánh mặt trời giữa đông.
An Lưu Quân nghe Quân Mặc Li nói, đôi mắt màu tím chua sót, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn đau đớn. Nhưng nếu so với nỗi lòng của y bây giờ, thì chút đau kia chẳng thấm vào đâu…
Âm, ngươi đừng cười…
Rõ ràng là chua sót đến muốn khóc, vì sao còn phải cười ôn nhu, ấm áp như vậy?
Rõ ràng đau đến mức sắp ngất đi, vì sao mỗi giây mỗi phút đều phải cười như vậy…?
“Âm…”
Nghe thấy An Lưu Quân gọi tên mình, Lam Âm hơi nghi hoặc nhìn về phía y.
“Sao vậy, Lưu Quân?” cảm nhận được sự dao động cảm xúc trong giọng nói của An Lưu Quân, Lam Âm hơi lo lắng hỏi.
“Ngươi, nhất định sẽ không có việc gì.” An Lưu Quân cố đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói, giống như là an ủi, an ủi Lam Âm, cũng an ủi chính y.
Lam Âm nở nụ cười, hơi gật đầu, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.
“Vào bên trong đi…” thư sinh áo xanh đạm mạc nhìn Lam Âm, sau đấy quay người đi vào phòng trong.
Lam Âm không hề do dự, cũng quay người đi theo vào.
Khi mấy người bên cạnh cũng định đi theo vào bên trong, thì Cốc Nguyệt Lâu lại đứng ra ngăn cản.
“Tiên sinh không thích sự tồn tại của ngoại nhân, chúng ta cứ đợi ở bên ngoài là được rồi.”
“Nhưng ngươi có chắc chắn hắn là thần y…”
An Lưu Quân vừa nghe thấy Cốc Nguyệt Lâu nói có thần y tồn tại, liền vội vàng đưa Lam Âm ra khỏi U cốc, đưa đến nơi đây. Nếu là bình thường, y nhất định sẽ không làm vậy. Nhưng lúc này, thân thể của Lam Âm quả thực đã quá rách nát, không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
Bốn năm nay, An Lưu Quân cùng Lam Âm sống trong U cốc, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, y đã rèn được thói quen coi Lam Âm là quan trọng nhất. Giờ phút này, chính An Lưu Quân cũng đã không thể hiểu nổi tình cảm của y với hắn là loại tình cảm nào nữa.
“Vị tiên sinh kia là bạn của của cô cô của ta. Lần này, cô cô nghe nói bằng hữu của ta bị bệnh nặng, cho nên mới đưa cho ta tín vật này. Đây là thứ mà nhiều năm trước, thần y tặng cho nàng. Chỉ cần mang thứ này đến, thần y cho dù có không muốn cũng sẽ phải chấp nhận chữa bệnh giúp.” Cốc Nguyệt Lâu cười, nhẹ nhàng giải thích.
“Cô cô của ngươi quả nhiên là người hào phóng, dễ dàng tặng thứ tín vật quý giá như vậy cho người khác.” An Lưu Quân hơi nhếch khoé miệng, cười mị hoặc, nhưng lại mang theo hàn ý lạnh lẽo.
“Nhiều năm như vậy, cô cô có lẽ cũng đã cảm thấy mỏi mệt, cho nên mới tiện cơ hội này, kết thúc mối nghiệt duyên kéo dài nhiều năm kia.” Cốc Nguyệt Lâu cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng hoài nghi của An Lưu Quân.
An Lưu Quân lại nở nụ cười một chút.
“Nếu thật là như vậy thì rất tốt.”
Cốc Nguyệt Lâu cũng không nói gì nữa, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay.
—
Lam Âm im lặng ngồi trên ghế dài, cười khẽ.
Trong phòng, không khí cực kỳ im lặng, cảnh vật trước mắt hắn cũng tối đen, không có chút ánh sáng nào, cũng không thể nghe được chút âm thanh nào.
Không khí giống đọng lại, nặng nề đến mức làm cho người ta không thể thở nổi, chỉ có thể cảm nhận được tiếng trái tim của chính bản thân nảy lên, tiếng hít thở của chính bản thân mình…
Lam Âm khẽ nhúch nhích cơ thể, lớp lớp quần áo màu đỏ rực hơi ma sát, nhưng cũng không phát ra tiếng vang nào. Hoặc cũng có thể là nó có phát ra tiếng vang, nhưng mà, hắn không nghe thấy.
Vị thư sinh áo xanh kia ngồi cách Lam Âm không đến ba thước, hai tròng mắt trầm tĩnh không có chút gợn sóng. Ngẫu nhiên, y cũng sẽ nhấc chén trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, từng cử chỉ đều nho nhã cực kỳ.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” thư sinh áo xanh buông chén trà, thản nhiên hỏi.
“Cái gì cũng không nhìn thấy.” Lam Âm mỉm cười trả lời.
“Ngươi nghe thấy cái gì?” thư sinh áo xanh tiếp tục hỏi, nhưng hai tròng mắt lại có chút kinh dị, ngạc nhiên.
“Cái gì cũng không nghe thấy.” Lam Âm quay đầu về phía thư sinh áo xanh, đôi mắt đỏ giống như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trên mắt lại không có chút bóng ngược, không có một hình ảnh nào.
Thư sinh áo xanh đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Âm, không hiểu sao, biểu tình lại trở nên có chút lạnh lùng.
“Ngươi đã từ bỏ linh hồn của bản thân!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, còn mang theo phẫn nộ, tức giận cực kỳ.
“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa mà thôi, chứ cũng không ném linh hồn của mình đi.” Lam Âm đứng dậy, đi đến bên cạnh chiếc bàn gỗ trong phòng, nhẹ nhàng cầm một chén trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Cho dù không có mắt, ta vẫn có thể làm được tất cả mọi chuyện. Có đôi khi, vì có cặp mắt kia, mà con người bị sẽ bị những thứ giả tạo che mắt, không nhận ra được đâu là đúng sai…. Hiện giờ, Lam Âm chỉ cần dùng tâm đi nhìn thế giới này là đủ rồi.” Lam Âm cười ra tiếng, lời nói cực kỳ thản nhiên, thoải mái.
“Nếu là tâm bệnh, vậy thì xin thứ lỗi, ta không thể chữa trị được.” thư sinh áo xanh thấy Lam Âm thản nhiên, không hề coi trọng thân thể của mình, cũng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, thản nhiên.
“Chỉ là, thân thể của ngươi đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Nếu hiện tại ngươi ngừng việc tu hành tâm pháp, điều dưỡng vài năm thì may ra còn có khả năng hồi phục được.”
“Tiên sinh, chính ngài cũng nói là “may ra”, có nghĩa là, phần trăm đảm bảo cũng không lớn. Mà hiện tại, ta cũng đã không còn thời gian để chờ đợi nữa. Cho nên việc này, cũng xin thứ lỗi, nhưng Lam Âm không thể làm được. Nếu thực sự đã không thể chữa trị được nữa, vậy thì Lam Âm cũng chỉ còn mỗi cách đi tìm một phương pháp khác mà thôi.”
“Ngươi không sợ … sẽ hôi phi yên diệt sao?” thư sinh áo xanh đi đến bên cạnh Lam Âm, hơi giận giữ hỏi. “Thân thể này đã không thể chứa đựng nổi linh hồn của ngươi nữa. Linh hồn quá mức mạnh mẽ, chỉ làm cho cơ thể càng nhanh bị phá vỡ mà thôi. Hiện giờ ngươi đã rất mạnh rồi, vì sao còn không chịu ngừng loại tu hành tự huỷ hoại bản thân này đi?”
“Có vẻ tiên sinh ngài biết rất nhiều nhỉ?” Lam Âm cười khẽ, hơi nheo mắt lại.
“Đúng, Tần mỗ tuy không giám nói là “y thuật thông thần” nhưng cũng đủ để nhìn ra bệnh của ngươi.” Thư sinh áo xanh bình tĩnh lại.
“Thật vậy sao? Nhưng mà quả thực Lam Âm đã không còn thời gian nữa. Đã bốn năm, mà bây giờ chính là kì hạn cuối cùng của Lam Âm. Cho dù thân thể này có bị phá huỷ cũng không sao, dù sao ở trên đại lục này, sống mà không có thực lực quả thật rất thống khổ.” Lâm âm khẽ nhếch môi, cười nhạt nhìn về phía thư sinh.
Vị thư sinh áo xanh nhìn thoáng qua Lam Âm một chút, sau đấy xoay người đi đến trước một cái giá sách. Y chầm chậm mở một ngăn bí mật ra, cẩn thận lấy một chiếc hộp ngọc hình tròn màu tím tinh mỹ xinh đẹp ra, đưa đến trước mặt Lam Âm.
“Viên ngọc châu trong này có thể giúp ngươi tậm thời ổn định lại thân thể, nhưng mà vì linh hồn của ngươi đã quá mức mạnh mẽ, cho nên cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi. Còn nếu ngươi muốn có được một cơ thể hoàn hảo thực sự, cần phải đến đế quốc Lưu Li. Ở nơi đó, có người có thể giúp ngươi có được nó.” Đưa chiếc hộp ngọc cho Lam Âm, thư sinh áo xanh lạnh nhạt nói.
Lam Âm nhận hộp ngọc, cười cực kỳ ấm áp.
“Vậy thì, ngươi giúp ta chuyển lời cảm ơn tới người kia. Lễ vật của hắn, Lam Âm nhận.”
Thư sinh áo xanh cực kỳ kinh ngạc, tuy chỉ là một khoảnh khắc.
“Nếu đã biết rồi, vậy vì sao còn muốn nhận?”
“Bởi vì ta cần.” Lam Âm cười khẽ, cất hộp ngọc vào trong tay áo, sau đấy xoay người rời đi….
Nếu là hắn của trước đây, có lẽ hắn sẽ không nhận. Nhưng Lam Âm của hiện tại, sẽ nhận.
Trước kia, hắn từng cực kỳ kiêu ngạo, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là sự tự mộng tưởng của bản thân. Hiện giờ, hắn nhất định sẽ không dẵm vào vết xe đổ một lần nữa.
Nếu như ngươi muốn một trò chơi, vậy thì Lam Âm sẽ chơi cùng với ngươi.
Ngươi thích kẻ mạnh, vậy Lam Âm sẽ trở thành một kẻ mạnh thực sự.
Tất cả những thứ ngươi muốn, Lam Âm nhất định sẽ làm được.
Kỳ tử, khí tử, nhất tự chi cách, nhất âm chi sái.
(Chữ kỳ tử 棋子_ quân cờ và khí tử 弃子_đứa con bị ruồng bỏ chỉ khác nhau có một chữ và một cách phát âm)
Cũng là kết cục của Lam Âm, mất đi trái tim, tuyệt tình, đoạn yêu…
Lam Âm đã trở về, Quân Dạ Hàn…
Chỉ cần bước chân vào trong Mặc Hiên các là có thể ngửi thấy mùi mực thơm thoang thoảng, nhưng mãi vẫn không tiêu tan trong không khí. Hương vị nhàn nhạt, hỗn hợp với mùi của những quyển sách cổ, làm cho không gian có chút lắng đọng, mang lại cảm giác trầm tĩnh, thanh thản.
Bên trong các rất thanh lịch, cạnh cửa đặt một cái bàn gỗ to màu đỏ, trạm trổ rất khéo léo. Còn có một thư sinh đứng bên cạnh bàn, không ngừng vung bút trong tay lên, có vẻ rất tập trung với bức tranh mà y đang vẽ, hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, chìm đắm vào trong thế giới riêng của mình.
Mọi người cùng đi vào trong Mặc Hiên các, mấy đứa trẻ bị không khí thanh tịnh nghiêm túc trong các ảnh hưởng, trở nên im lặng hơn rất nhiều, chỉ còn mấy đôi mắt to tròn, tò mò không ngừng nhìn ngắm.
Lam Âm đặt hai đứa trẻ trong tay xuống dưới, vuốt vuốt mái tóc của chúng một chút, bảo chúng chạy ra sân sau chơi.
Hai đứa trẻ cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, cũng tiện thể kéo Tất Diễn mới tỉnh dậy đi cùng.
Lâm âm chầm chậm đi đến chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống, hai tay đặt nhẹ lên chân, đầu hơi ngửa tựa vào lưng ghế, khép mắt lại, có vẻ đang thư giãn.
Thấy hắn như vậy, An Lưu Quân vội vàng đi đến, đứng bên cạnh.
Mấy người đi theo sau cũng im lặng đứng, bỗng chốc, cả căn phòng rộng lớn lại trở nên cực kỳ tĩnh lặng, đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của nhau.
Thư sinh áo xanh kia vẫn đang đắm chìm trong thế giới của mình, nhẹ nhàng đưa chiếc bút trong tay trên mặt giấy, mực theo đầu bút lông uyển chuyển, tạo thành những đường nét mềm mại. Đường bút không hề có chút ngập ngừng nào, nhất cử nhất động đều lưu loát như nước chảy, cực kỳ linh động tự nhiên.
Nửa canh giờ sau, người áo xanh mới hài lòng gật đầu cười, nhẹ nhàng đặt bút trong tay xuống.
“Tiên sinh…” Cốc Nguyệt Lâu đi đến cạnh chiếc bàn, cung kính kêu một tiếng.
Thư sinh áo xanh vẫn đang ngắm nhìn bức tranh trên mặt bàn, giống như không hề nghe thấy tiếng gọi của y. Chờ cho đến khi mực trên bức tranh khô hết, người thư sinh kia mới chầm chậm ngẩng đầu, đôi mắt đen yên tĩnh giống như một hồ nước, cũng không có chút sáng nào…
“Chuyện gì..?” thư sinh áo xanh lên tiếng, thanh âm cực kỳ bình thản, lại vang vọng cực lâu trong tai, không tiêu tan.
“Nghe tiếng tiên sinh là “thần y diệu thủ”, nên hôm nay Nguyệt Lâu đến là có việc muốn cầu xin tiên sinh…”
“Nơi này chỉ có một tên thư sinh vô dụng, làm gì có thần y, vị công tử này có vẻ tìm sai người rồi.” Thư sinh áo xanh cực kỳ bình tĩnh, đạm mạc nói.
Thấy vị thư sinh này không thừa nhận, Cốc Nguyệt Lâu lại lạnh nhạt nở nụ cười, chầm chậm mở lòng bàn tay ra. Trong tay y là một chiếc nhẫn ngọc, đỏ như máu, loé sáng, cực kỳ yêu dị, cũng cực kỳ xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Cốc Nguyệt Lâu, đôi mắt vốn bình tĩnh của vị tiên sinh kia có chút phản ứng.
“Là người nào?”
Cốc Nguyệt Lâu nghe thấy câu hỏi, cảm thấy cực kỳ vui mừng, nghiêng đầu nhìn về phía Lam Âm.
“Là hắn sao?” vị tiên sinh kia chuyển tầm mắt lên người Lam Âm, nhìn thấy hắn đang nhàn nhã nghỉ ngơi, liền nhíu mày, có chút bất mãn.
“Là ta, tiên sinh.” Lam Âm mở mắt, tao nhã đứng dậy, đôi mắt hơi nheo lại cười cười nhìn về phía vị tiên sinh kia.
Vị tiên sinh kia càng trầm sắc mặt, cảm giác có vẻ rất không hài lòng.
“Cơ thể ngươi đã tàn tạ đến mức như vậy rồi, cư nhiên còn chưa chết.” lời nói phát ra vô cảm, vừa như châm chọc, lại vừa như kính phục.
“Vẫn còn sống, chỉ vì còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.” Lam Âm mỉm cười, cực kỳ ấm áp, giống như ánh mặt trời giữa đông.
An Lưu Quân nghe Quân Mặc Li nói, đôi mắt màu tím chua sót, hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn đau đớn. Nhưng nếu so với nỗi lòng của y bây giờ, thì chút đau kia chẳng thấm vào đâu…
Âm, ngươi đừng cười…
Rõ ràng là chua sót đến muốn khóc, vì sao còn phải cười ôn nhu, ấm áp như vậy?
Rõ ràng đau đến mức sắp ngất đi, vì sao mỗi giây mỗi phút đều phải cười như vậy…?
“Âm…”
Nghe thấy An Lưu Quân gọi tên mình, Lam Âm hơi nghi hoặc nhìn về phía y.
“Sao vậy, Lưu Quân?” cảm nhận được sự dao động cảm xúc trong giọng nói của An Lưu Quân, Lam Âm hơi lo lắng hỏi.
“Ngươi, nhất định sẽ không có việc gì.” An Lưu Quân cố đè nén cảm xúc trong lòng, trầm giọng nói, giống như là an ủi, an ủi Lam Âm, cũng an ủi chính y.
Lam Âm nở nụ cười, hơi gật đầu, trong mắt không hề có chút lo lắng nào.
“Vào bên trong đi…” thư sinh áo xanh đạm mạc nhìn Lam Âm, sau đấy quay người đi vào phòng trong.
Lam Âm không hề do dự, cũng quay người đi theo vào.
Khi mấy người bên cạnh cũng định đi theo vào bên trong, thì Cốc Nguyệt Lâu lại đứng ra ngăn cản.
“Tiên sinh không thích sự tồn tại của ngoại nhân, chúng ta cứ đợi ở bên ngoài là được rồi.”
“Nhưng ngươi có chắc chắn hắn là thần y…”
An Lưu Quân vừa nghe thấy Cốc Nguyệt Lâu nói có thần y tồn tại, liền vội vàng đưa Lam Âm ra khỏi U cốc, đưa đến nơi đây. Nếu là bình thường, y nhất định sẽ không làm vậy. Nhưng lúc này, thân thể của Lam Âm quả thực đã quá rách nát, không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
Bốn năm nay, An Lưu Quân cùng Lam Âm sống trong U cốc, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, y đã rèn được thói quen coi Lam Âm là quan trọng nhất. Giờ phút này, chính An Lưu Quân cũng đã không thể hiểu nổi tình cảm của y với hắn là loại tình cảm nào nữa.
“Vị tiên sinh kia là bạn của của cô cô của ta. Lần này, cô cô nghe nói bằng hữu của ta bị bệnh nặng, cho nên mới đưa cho ta tín vật này. Đây là thứ mà nhiều năm trước, thần y tặng cho nàng. Chỉ cần mang thứ này đến, thần y cho dù có không muốn cũng sẽ phải chấp nhận chữa bệnh giúp.” Cốc Nguyệt Lâu cười, nhẹ nhàng giải thích.
“Cô cô của ngươi quả nhiên là người hào phóng, dễ dàng tặng thứ tín vật quý giá như vậy cho người khác.” An Lưu Quân hơi nhếch khoé miệng, cười mị hoặc, nhưng lại mang theo hàn ý lạnh lẽo.
“Nhiều năm như vậy, cô cô có lẽ cũng đã cảm thấy mỏi mệt, cho nên mới tiện cơ hội này, kết thúc mối nghiệt duyên kéo dài nhiều năm kia.” Cốc Nguyệt Lâu cũng không thèm để ý đến thái độ lạnh lùng hoài nghi của An Lưu Quân.
An Lưu Quân lại nở nụ cười một chút.
“Nếu thật là như vậy thì rất tốt.”
Cốc Nguyệt Lâu cũng không nói gì nữa, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay.
—
Lam Âm im lặng ngồi trên ghế dài, cười khẽ.
Trong phòng, không khí cực kỳ im lặng, cảnh vật trước mắt hắn cũng tối đen, không có chút ánh sáng nào, cũng không thể nghe được chút âm thanh nào.
Không khí giống đọng lại, nặng nề đến mức làm cho người ta không thể thở nổi, chỉ có thể cảm nhận được tiếng trái tim của chính bản thân nảy lên, tiếng hít thở của chính bản thân mình…
Lam Âm khẽ nhúch nhích cơ thể, lớp lớp quần áo màu đỏ rực hơi ma sát, nhưng cũng không phát ra tiếng vang nào. Hoặc cũng có thể là nó có phát ra tiếng vang, nhưng mà, hắn không nghe thấy.
Vị thư sinh áo xanh kia ngồi cách Lam Âm không đến ba thước, hai tròng mắt trầm tĩnh không có chút gợn sóng. Ngẫu nhiên, y cũng sẽ nhấc chén trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, từng cử chỉ đều nho nhã cực kỳ.
“Ngươi nhìn thấy cái gì?” thư sinh áo xanh buông chén trà, thản nhiên hỏi.
“Cái gì cũng không nhìn thấy.” Lam Âm mỉm cười trả lời.
“Ngươi nghe thấy cái gì?” thư sinh áo xanh tiếp tục hỏi, nhưng hai tròng mắt lại có chút kinh dị, ngạc nhiên.
“Cái gì cũng không nghe thấy.” Lam Âm quay đầu về phía thư sinh áo xanh, đôi mắt đỏ giống như có thể nhìn thấu lòng người, nhưng trên mắt lại không có chút bóng ngược, không có một hình ảnh nào.
Thư sinh áo xanh đứng dậy, đi đến trước mặt Lam Âm, không hiểu sao, biểu tình lại trở nên có chút lạnh lùng.
“Ngươi đã từ bỏ linh hồn của bản thân!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, còn mang theo phẫn nộ, tức giận cực kỳ.
“Ta chỉ là không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa mà thôi, chứ cũng không ném linh hồn của mình đi.” Lam Âm đứng dậy, đi đến bên cạnh chiếc bàn gỗ trong phòng, nhẹ nhàng cầm một chén trà trên mặt bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ.
“Cho dù không có mắt, ta vẫn có thể làm được tất cả mọi chuyện. Có đôi khi, vì có cặp mắt kia, mà con người bị sẽ bị những thứ giả tạo che mắt, không nhận ra được đâu là đúng sai…. Hiện giờ, Lam Âm chỉ cần dùng tâm đi nhìn thế giới này là đủ rồi.” Lam Âm cười ra tiếng, lời nói cực kỳ thản nhiên, thoải mái.
“Nếu là tâm bệnh, vậy thì xin thứ lỗi, ta không thể chữa trị được.” thư sinh áo xanh thấy Lam Âm thản nhiên, không hề coi trọng thân thể của mình, cũng khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, thản nhiên.
“Chỉ là, thân thể của ngươi đã không thể chịu đựng được nữa rồi. Nếu hiện tại ngươi ngừng việc tu hành tâm pháp, điều dưỡng vài năm thì may ra còn có khả năng hồi phục được.”
“Tiên sinh, chính ngài cũng nói là “may ra”, có nghĩa là, phần trăm đảm bảo cũng không lớn. Mà hiện tại, ta cũng đã không còn thời gian để chờ đợi nữa. Cho nên việc này, cũng xin thứ lỗi, nhưng Lam Âm không thể làm được. Nếu thực sự đã không thể chữa trị được nữa, vậy thì Lam Âm cũng chỉ còn mỗi cách đi tìm một phương pháp khác mà thôi.”
“Ngươi không sợ … sẽ hôi phi yên diệt sao?” thư sinh áo xanh đi đến bên cạnh Lam Âm, hơi giận giữ hỏi. “Thân thể này đã không thể chứa đựng nổi linh hồn của ngươi nữa. Linh hồn quá mức mạnh mẽ, chỉ làm cho cơ thể càng nhanh bị phá vỡ mà thôi. Hiện giờ ngươi đã rất mạnh rồi, vì sao còn không chịu ngừng loại tu hành tự huỷ hoại bản thân này đi?”
“Có vẻ tiên sinh ngài biết rất nhiều nhỉ?” Lam Âm cười khẽ, hơi nheo mắt lại.
“Đúng, Tần mỗ tuy không giám nói là “y thuật thông thần” nhưng cũng đủ để nhìn ra bệnh của ngươi.” Thư sinh áo xanh bình tĩnh lại.
“Thật vậy sao? Nhưng mà quả thực Lam Âm đã không còn thời gian nữa. Đã bốn năm, mà bây giờ chính là kì hạn cuối cùng của Lam Âm. Cho dù thân thể này có bị phá huỷ cũng không sao, dù sao ở trên đại lục này, sống mà không có thực lực quả thật rất thống khổ.” Lâm âm khẽ nhếch môi, cười nhạt nhìn về phía thư sinh.
Vị thư sinh áo xanh nhìn thoáng qua Lam Âm một chút, sau đấy xoay người đi đến trước một cái giá sách. Y chầm chậm mở một ngăn bí mật ra, cẩn thận lấy một chiếc hộp ngọc hình tròn màu tím tinh mỹ xinh đẹp ra, đưa đến trước mặt Lam Âm.
“Viên ngọc châu trong này có thể giúp ngươi tậm thời ổn định lại thân thể, nhưng mà vì linh hồn của ngươi đã quá mức mạnh mẽ, cho nên cũng chỉ là kế tạm thời mà thôi. Còn nếu ngươi muốn có được một cơ thể hoàn hảo thực sự, cần phải đến đế quốc Lưu Li. Ở nơi đó, có người có thể giúp ngươi có được nó.” Đưa chiếc hộp ngọc cho Lam Âm, thư sinh áo xanh lạnh nhạt nói.
Lam Âm nhận hộp ngọc, cười cực kỳ ấm áp.
“Vậy thì, ngươi giúp ta chuyển lời cảm ơn tới người kia. Lễ vật của hắn, Lam Âm nhận.”
Thư sinh áo xanh cực kỳ kinh ngạc, tuy chỉ là một khoảnh khắc.
“Nếu đã biết rồi, vậy vì sao còn muốn nhận?”
“Bởi vì ta cần.” Lam Âm cười khẽ, cất hộp ngọc vào trong tay áo, sau đấy xoay người rời đi….
Nếu là hắn của trước đây, có lẽ hắn sẽ không nhận. Nhưng Lam Âm của hiện tại, sẽ nhận.
Trước kia, hắn từng cực kỳ kiêu ngạo, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là sự tự mộng tưởng của bản thân. Hiện giờ, hắn nhất định sẽ không dẵm vào vết xe đổ một lần nữa.
Nếu như ngươi muốn một trò chơi, vậy thì Lam Âm sẽ chơi cùng với ngươi.
Ngươi thích kẻ mạnh, vậy Lam Âm sẽ trở thành một kẻ mạnh thực sự.
Tất cả những thứ ngươi muốn, Lam Âm nhất định sẽ làm được.
Kỳ tử, khí tử, nhất tự chi cách, nhất âm chi sái.
(Chữ kỳ tử 棋子_ quân cờ và khí tử 弃子_đứa con bị ruồng bỏ chỉ khác nhau có một chữ và một cách phát âm)
Cũng là kết cục của Lam Âm, mất đi trái tim, tuyệt tình, đoạn yêu…
Lam Âm đã trở về, Quân Dạ Hàn…
/145
|