Sắc mặt Thẩm lão gia dịu lại, “Chúng ta ăn trước, không đợi nó nữa.” Nói rồi, ông nhìn sang Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên, cười tủm tỉm, “Lan Lan cũng không nói các cháu thích ăn gì nên chỉ làm mấy món, nếu có gì không hợp thì nhất định phải nói với ông đấy.”
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên gật đầu liên tục: “Ông Thẩm, ông đừng khách sáo, khẩu vị của chúng cháu không khác Thanh Lan lắm, không kén ăn đâu ạ.”
Thẩm lão gia càng cười hiền hòa hơn, “Vậy tối nay nhất định phải uống nhiều canh một chút. Món này ông đã đặc biệt bảo chị Tống hầm, nghe nói có tác dụng đẹp da, rất tốt cho mấy cô gái trẻ các cháu.”
“Cảm ơn ông Thẩm.” Hai người cười cảm ơn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa. Chỉ một lát sau, một dáng người yểu điệu đã xuất hiện ở cửa phòng ăn. Cô ta mặc một bộ váy lụa dài màu trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm rất đẹp đẽ, toàn thân toát lên khí chất thục nữ của các cô chiêu.
Cô ta tỏ vẻ áy náy, “Ông nội, mẹ, con xin lỗi, tắc đường nên con về muộn.”
Thẩm lão gia nhìn cô ta một cái, rồi dửng dưng nói: “Về rồi thì ăn cơm đi.”
Thẩm Hi Đồng ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, cười áy náy với Thẩm Thanh Lan, “Hai vị này chính là bạn em à? Chị xin lỗi, vốn định về sớm một chút, nhưng không ngờ lại tắc đường quá, để các em đợi lâu rồi.”
Nụ cười của cô ta rất chân thành, lời nói cũng rất ân cần, khiến người khác có ấn tượng rất tốt.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cười một tiếng, “Chào… chị Thẩm.” Không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng hai cô vẫn thêm vào một tiếng chị, dù sao đối phương cũng thật sự lớn tuổi hơn họ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng càng chân thành hơn, “Tính cách của Thanh Lan nhà chị hơi hướng nội, nên không có nhiều bạn bè lắm, càng hiếm khi dẫn bạn về nhà. Các em có thể đến nhà chơi, cả nhà thật sự rất mừng.”
Trong tất cả mọi người ngồi bên bàn ăn, chỉ có một mình Thẩm Hi Đồng tự biên tự diễn. Cô ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ, bày ra dáng vẻ chủ nhà tiếp đãi Phương Đồng và Vu hiểu Huyên. Ai không biết còn tưởng rằng cô ta mới là bạn của các cô.
“Chẳng phải bận rộn bên ngoài cả ngày sao, không đói bụng à?” Thẩm Quân Dục hờ hững hỏi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng hơi cứng lại trong chốc lát, rồi lập tức tự nhiên trở lại, “Quả thật là hơi đói, các em đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà mình nhé.”
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên không nhịn được mà thầm trợn trắng mắt. Cuối cùng các cô cũng đã hiểu tại sao khi nhắc đến người chị nuôi này, Thẩm Thanh Lan lại có thái độ lạnh lùng như vậy. Người này quả nhiên không khiến cho người ta thích nổi.
Đang suy nghĩ thì một cái bát bỗng xuất hiện trước mắt Phương Đồng, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đang rời khỏi chén. Giọng nói quyến rũ của Thẩm Quân Dục vang lên từ trên đầu, “Ông nội nói canh này rất tốt cho con gái, các em uống nhiều một chút.”
Sau đó, anh lại cầm lấy một cái bát khác, múc cho Hiểu Huyên một bát nữa, rồi đến Thẩm Thanh Lan, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Hi Đồng.
Phương Đồng lại chẳng cảm thấy gì, bình tĩnh cảm ơn một tiếng. Còn Vu Hiểu Huyên thì ngược lại, chỉ một câu nói như vậy đã khiến vành tai cô phiếm hồng. Phương Đồng thấy Hiểu Huyên như thế thì thở dài một tiếng, thật sự không thể hiểu nổi sự say mê của cô ấy dành cho Thẩm Quân Dục từ đâu mà đến.
Còn Thẩm Hi Đồng bị Thẩm Quân Dục xem nhẹ thì sắc mặt hơi khó coi. Ba cô gái đều có, chỉ mỗi mình cô ta không có, nếu nói anh không cố ý thì cô ta cũng không tin. Thẩm Hi Đồng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân đừng so đo làm gì.
“Lan Lan, lát nữa cơm nước xong thì dẫn bạn cháu đi dạo trong Đại Viện một lát, buổi tối ăn cơm ở nhà luôn.” Thẩm lão gia nói.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên còn chưa kịp từ chối thì Thẩm Thanh Lan đã thản nhiên đồng ý.
Thẩm Hi Đồng giật mình. Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng cô ta lại nghe ra được Thẩm lão gia rất thích hai người bạn của Thẩm Thanh Lan.
Nhớ lại thời học cấp 3, Thẩm Hi Đồng cũng từng dẫn bạn học của mình về nhà chơi. Lần đó, đừng nói là ngồi ăn cơm cùng bàn, đến tận lúc bạn học của cô ta về, Thẩm lão gia còn nói thẳng với cô ta một câu rằng sau này cô ta đừng tự ý dẫn người ngoài về nhà. Từ đó về sau, cô ta không còn mời bạn đến nhà mình nữa.
Còn Thẩm Thanh Lan thì sao, đều là dẫn bạn về nhà mà thái độ của Thẩm lão gia lại trái ngược hẳn. Tuy vẫn biết rằng Thẩm lão gia thiên vị cô, nhưng trong lòng Thẩm Hi Đồng khó tránh khỏi khó chịu.
“Ông nội con nói rất đúng, Thanh Lan, lát nữa con và bạn đi chơi trong Đại Viện một lát đi. Phong cảnh nơi này cũng đẹp, để mẹ bảo chị Tống làm bánh ngọt cho các con ăn. Mẹ thấy Hiểu Huyên rất thích tay nghề của chị ấy.” Sở Vân Dung cười hùa theo.
Vu Hiểu Huyên cười, hơi xấu hổ, “Làm phiền dì rồi ạ.”
“Chuyện này có gì mà phiền, Thanh Lan không thích ăn đồ ngọt, Đồng Đồng thì vẫn luôn phải giữ dáng nên cũng không hay ăn. Chị Tống biết các con thích thì chẳng biết sẽ vui đến mức nào đâu.”
Chị Tống có vui hay không thì Thẩm Thanh Lan không biết, nhưng cô biết vào lúc này, Thẩm Hi Đồng đang rất khó chịu. Tuy cô ta vẫn luôn hơi cúi đầu, nhưng động tác cắn môi của cô ta lại bị Thẩm Thanh Lan nhìn thấy hết.
Thẩm Hi Đồng tự cho là che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng mỗi khi không vui thì cô ta sẽ vô thức làm động tác này.
Thẩm Hi Đồng, lòng dạ cô vẫn hẹp hòi như thế, chỉ chút việc nhỏ cũng có thể chọc cô ghen tức rồi.
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, lẳng lặng uống canh.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan dẫn Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đi dạo một vòng trong Đại Viện.
Từ khi ra khỏi nhà họ Thẩm, vẻ mặt của Phương Đồng vẫn luôn suy tư, “Thanh Lan, quan hệ giữa cậu và người chị nuôi kia không được tốt lắm phải không?”
Thẩm Thanh Lan hơi dừng chân lại một chút, “Tớ thể hiện rất rõ sao?”
Phương Đồng lắc đầu, “Không phải cậu, mà là chị ta. Hình như chị ta rất bất mãn với việc người nhà cậu thiên vị cậu.” Phương Đồng nói với vẻ không chắc chắn lắm, dù sao đây cũng chỉ là trực giác của cô.
“Ủa, Phương Đồng, cậu cũng thấy vậy sao? Tớ còn tưởng rằng tớ cảm giác sai.” Vu Hiểu Huyên lên tiếng, hơi khó hiểu, “Có điều, chị ta bất mãn cái gì chứ? Cậu vốn là con ruột của mẹ cậu, cháu gái ruột của ông Thẩm. Bọn họ đối xử tốt với cậu chẳng phải là điều nên làm sao.”
“Có một số người tư duy không theo cách của người thường.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, liền khẳng định suy đoán của hai cô bạn. Vẻ mặt hai người hơi giật mình.
“Thanh Lan, các em ở đây à? Chị tìm các em nãy giờ.” Giọng nói của Thẩm Hi Đồng vang lên từ đằng sau.
Ba người quay lại nhìn thì thấy Thẩm Hi Đồng đang đứng đó, mỉm cười dịu dàng nhìn bọn họ.
“Ông nội và mẹ muốn ngủ trưa. Anh hai cũng bận chuyện gì đó. Chị ngủ không được nên muốn đi dạo cùng các em. Các em không để bụng chứ?” Thẩm Hi Đồng vừa giải thích, vừa nhìn Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên, tươi cười thân thiết.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liếc nhau, không đoán ra được rốt cuộc cô ta đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ từ lúc nào, nghe được bao nhiêu lời của bọn họ. Nếu như đã nghe hết mà vẫn có thể cười nói với bọn họ như thế thì phải công nhận rằng sự nhẫn nại của cô ta rất đỉnh.
Thẩm Thanh Lan tỏ ý bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều. Thẩm Hi Đồng chỉ vừa tới mà thôi, hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Tôi nghĩ tôi rất để bụng.” Thẩm Thanh Lan hờ hững đáp.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên gật đầu liên tục: “Ông Thẩm, ông đừng khách sáo, khẩu vị của chúng cháu không khác Thanh Lan lắm, không kén ăn đâu ạ.”
Thẩm lão gia càng cười hiền hòa hơn, “Vậy tối nay nhất định phải uống nhiều canh một chút. Món này ông đã đặc biệt bảo chị Tống hầm, nghe nói có tác dụng đẹp da, rất tốt cho mấy cô gái trẻ các cháu.”
“Cảm ơn ông Thẩm.” Hai người cười cảm ơn.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ ngoài cửa. Chỉ một lát sau, một dáng người yểu điệu đã xuất hiện ở cửa phòng ăn. Cô ta mặc một bộ váy lụa dài màu trắng, mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm rất đẹp đẽ, toàn thân toát lên khí chất thục nữ của các cô chiêu.
Cô ta tỏ vẻ áy náy, “Ông nội, mẹ, con xin lỗi, tắc đường nên con về muộn.”
Thẩm lão gia nhìn cô ta một cái, rồi dửng dưng nói: “Về rồi thì ăn cơm đi.”
Thẩm Hi Đồng ngồi xuống bên cạnh Sở Vân Dung, cười áy náy với Thẩm Thanh Lan, “Hai vị này chính là bạn em à? Chị xin lỗi, vốn định về sớm một chút, nhưng không ngờ lại tắc đường quá, để các em đợi lâu rồi.”
Nụ cười của cô ta rất chân thành, lời nói cũng rất ân cần, khiến người khác có ấn tượng rất tốt.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên cười một tiếng, “Chào… chị Thẩm.” Không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng hai cô vẫn thêm vào một tiếng chị, dù sao đối phương cũng thật sự lớn tuổi hơn họ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng càng chân thành hơn, “Tính cách của Thanh Lan nhà chị hơi hướng nội, nên không có nhiều bạn bè lắm, càng hiếm khi dẫn bạn về nhà. Các em có thể đến nhà chơi, cả nhà thật sự rất mừng.”
Trong tất cả mọi người ngồi bên bàn ăn, chỉ có một mình Thẩm Hi Đồng tự biên tự diễn. Cô ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ, bày ra dáng vẻ chủ nhà tiếp đãi Phương Đồng và Vu hiểu Huyên. Ai không biết còn tưởng rằng cô ta mới là bạn của các cô.
“Chẳng phải bận rộn bên ngoài cả ngày sao, không đói bụng à?” Thẩm Quân Dục hờ hững hỏi.
Nụ cười trên mặt Thẩm Hi Đồng hơi cứng lại trong chốc lát, rồi lập tức tự nhiên trở lại, “Quả thật là hơi đói, các em đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà mình nhé.”
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên không nhịn được mà thầm trợn trắng mắt. Cuối cùng các cô cũng đã hiểu tại sao khi nhắc đến người chị nuôi này, Thẩm Thanh Lan lại có thái độ lạnh lùng như vậy. Người này quả nhiên không khiến cho người ta thích nổi.
Đang suy nghĩ thì một cái bát bỗng xuất hiện trước mắt Phương Đồng, một bàn tay có khớp xương rõ ràng đang rời khỏi chén. Giọng nói quyến rũ của Thẩm Quân Dục vang lên từ trên đầu, “Ông nội nói canh này rất tốt cho con gái, các em uống nhiều một chút.”
Sau đó, anh lại cầm lấy một cái bát khác, múc cho Hiểu Huyên một bát nữa, rồi đến Thẩm Thanh Lan, hoàn toàn không để ý tới Thẩm Hi Đồng.
Phương Đồng lại chẳng cảm thấy gì, bình tĩnh cảm ơn một tiếng. Còn Vu Hiểu Huyên thì ngược lại, chỉ một câu nói như vậy đã khiến vành tai cô phiếm hồng. Phương Đồng thấy Hiểu Huyên như thế thì thở dài một tiếng, thật sự không thể hiểu nổi sự say mê của cô ấy dành cho Thẩm Quân Dục từ đâu mà đến.
Còn Thẩm Hi Đồng bị Thẩm Quân Dục xem nhẹ thì sắc mặt hơi khó coi. Ba cô gái đều có, chỉ mỗi mình cô ta không có, nếu nói anh không cố ý thì cô ta cũng không tin. Thẩm Hi Đồng cụp mắt xuống, hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân đừng so đo làm gì.
“Lan Lan, lát nữa cơm nước xong thì dẫn bạn cháu đi dạo trong Đại Viện một lát, buổi tối ăn cơm ở nhà luôn.” Thẩm lão gia nói.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên còn chưa kịp từ chối thì Thẩm Thanh Lan đã thản nhiên đồng ý.
Thẩm Hi Đồng giật mình. Mặc dù chỉ là một câu nói, nhưng cô ta lại nghe ra được Thẩm lão gia rất thích hai người bạn của Thẩm Thanh Lan.
Nhớ lại thời học cấp 3, Thẩm Hi Đồng cũng từng dẫn bạn học của mình về nhà chơi. Lần đó, đừng nói là ngồi ăn cơm cùng bàn, đến tận lúc bạn học của cô ta về, Thẩm lão gia còn nói thẳng với cô ta một câu rằng sau này cô ta đừng tự ý dẫn người ngoài về nhà. Từ đó về sau, cô ta không còn mời bạn đến nhà mình nữa.
Còn Thẩm Thanh Lan thì sao, đều là dẫn bạn về nhà mà thái độ của Thẩm lão gia lại trái ngược hẳn. Tuy vẫn biết rằng Thẩm lão gia thiên vị cô, nhưng trong lòng Thẩm Hi Đồng khó tránh khỏi khó chịu.
“Ông nội con nói rất đúng, Thanh Lan, lát nữa con và bạn đi chơi trong Đại Viện một lát đi. Phong cảnh nơi này cũng đẹp, để mẹ bảo chị Tống làm bánh ngọt cho các con ăn. Mẹ thấy Hiểu Huyên rất thích tay nghề của chị ấy.” Sở Vân Dung cười hùa theo.
Vu Hiểu Huyên cười, hơi xấu hổ, “Làm phiền dì rồi ạ.”
“Chuyện này có gì mà phiền, Thanh Lan không thích ăn đồ ngọt, Đồng Đồng thì vẫn luôn phải giữ dáng nên cũng không hay ăn. Chị Tống biết các con thích thì chẳng biết sẽ vui đến mức nào đâu.”
Chị Tống có vui hay không thì Thẩm Thanh Lan không biết, nhưng cô biết vào lúc này, Thẩm Hi Đồng đang rất khó chịu. Tuy cô ta vẫn luôn hơi cúi đầu, nhưng động tác cắn môi của cô ta lại bị Thẩm Thanh Lan nhìn thấy hết.
Thẩm Hi Đồng tự cho là che giấu rất tốt, nhưng lại không biết rằng mỗi khi không vui thì cô ta sẽ vô thức làm động tác này.
Thẩm Hi Đồng, lòng dạ cô vẫn hẹp hòi như thế, chỉ chút việc nhỏ cũng có thể chọc cô ghen tức rồi.
Thẩm Thanh Lan cười nhạt, lẳng lặng uống canh.
Ăn cơm xong, Thẩm Thanh Lan dẫn Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên đi dạo một vòng trong Đại Viện.
Từ khi ra khỏi nhà họ Thẩm, vẻ mặt của Phương Đồng vẫn luôn suy tư, “Thanh Lan, quan hệ giữa cậu và người chị nuôi kia không được tốt lắm phải không?”
Thẩm Thanh Lan hơi dừng chân lại một chút, “Tớ thể hiện rất rõ sao?”
Phương Đồng lắc đầu, “Không phải cậu, mà là chị ta. Hình như chị ta rất bất mãn với việc người nhà cậu thiên vị cậu.” Phương Đồng nói với vẻ không chắc chắn lắm, dù sao đây cũng chỉ là trực giác của cô.
“Ủa, Phương Đồng, cậu cũng thấy vậy sao? Tớ còn tưởng rằng tớ cảm giác sai.” Vu Hiểu Huyên lên tiếng, hơi khó hiểu, “Có điều, chị ta bất mãn cái gì chứ? Cậu vốn là con ruột của mẹ cậu, cháu gái ruột của ông Thẩm. Bọn họ đối xử tốt với cậu chẳng phải là điều nên làm sao.”
“Có một số người tư duy không theo cách của người thường.” Thẩm Thanh Lan thản nhiên nói, liền khẳng định suy đoán của hai cô bạn. Vẻ mặt hai người hơi giật mình.
“Thanh Lan, các em ở đây à? Chị tìm các em nãy giờ.” Giọng nói của Thẩm Hi Đồng vang lên từ đằng sau.
Ba người quay lại nhìn thì thấy Thẩm Hi Đồng đang đứng đó, mỉm cười dịu dàng nhìn bọn họ.
“Ông nội và mẹ muốn ngủ trưa. Anh hai cũng bận chuyện gì đó. Chị ngủ không được nên muốn đi dạo cùng các em. Các em không để bụng chứ?” Thẩm Hi Đồng vừa giải thích, vừa nhìn Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên, tươi cười thân thiết.
Phương Đồng và Vu Hiểu Huyên liếc nhau, không đoán ra được rốt cuộc cô ta đã xuất hiện ở sau lưng bọn họ từ lúc nào, nghe được bao nhiêu lời của bọn họ. Nếu như đã nghe hết mà vẫn có thể cười nói với bọn họ như thế thì phải công nhận rằng sự nhẫn nại của cô ta rất đỉnh.
Thẩm Thanh Lan tỏ ý bọn họ đã suy nghĩ quá nhiều. Thẩm Hi Đồng chỉ vừa tới mà thôi, hoàn toàn không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Tôi nghĩ tôi rất để bụng.” Thẩm Thanh Lan hờ hững đáp.
/880
|