Lúc Phó Hoành Dật đi ra liền thấy Thẩm Thanh Lan đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.
“Bạn em về rồi à?” Phó Hoành Dật ngồi xuống ghế sofa, thuận thế kéo Thẩm Thanh Lan vào lòng. Cô cũng rất tự nhiên nép vào ngực anh.
“Vâng, anh còn được ở nhà bao lâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Ba giờ chiều họp,“ Phó Hoành Dật xem đồng hồ, “Còn hai tiếng nữa.”
Thật ra cuộc họp lần này vốn chỉ cần phái đội phó Mục Liên Thành đến là được, trước đây anh cũng đều làm như vậy. Có điều gần đây chuyện thân phận của Thẩm Thanh Lan rất ầm ĩ, dù biết mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng không tận mắt nhìn thấy cô thì Phó Hoành Dật vẫn không yên tâm. Vì thế anh Phó vốn là một người không thích đi họp, đẩy được cho ai là đẩy luôn, lần đầu tiên lại chủ động đến quân khu ở Bắc Kinh để họp, khiến mấy người trong căn cứ kinh ngạc đến rơi cả cằm.
“Dạo này ăn cơm không ngon miệng sao? Anh cảm thấy em lại gầy mất một chút.” Phó Hoành Dật để tay trên lưng Thẩm Thanh Lan nói, đôi mày khẽ cau lại.
Thẩm Thanh Lan vô thức phản bác, “Đâu có, em còn tăng một cân đấy.”
Phó Hoành Dật cũng không tranh cãi với cô. Anh sờ vào là đã biết gầy hay béo rồi.
“Cuối tháng anh có ba ngày nghỉ nên sẽ quay về một chuyến, sau đó đến cuối năm mới về được.” Phó Hoành Dật ấm áp nói.
Cảm giác không nỡ dâng lên trong lòng Thẩm Thanh Lan. Bây giờ là tháng mười một, còn một tháng nữa là đến Tết, cũng có nghĩa là hơn một tháng trời cô không có cách nào để gặp anh.
“Chuyện lần này khá ồn ào, có buồn không?” Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nói với vẻ không để tâm, “Chỉ là một đám người râu ria, để ý đến chuyện này làm gì.”
Phó Hoành Dật lắc đầu bật cười, quả nhiên không thể nghĩ tâm trạng của vợ anh như người bình thường được. Nếu là người khác, gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ tức giận, khả năng chịu đựng kém một chút thôi e rằng còn đau lòng khóc mấy ngày.
“Ừ, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Phó Hoành Dật không quên căn dặn vợ.
Thẩm Thanh Lan hơi nhếch môi, vô thức ôm eo Phó Hoành Dật, “Vâng.”
Phó Hoành Dật vốn ôm eo cô bằng một tay, lúc này đổi thành cả hai tay để tránh cô không cẩn thận bị ngã.
Cô nép vào lòng anh, vòng tay ôm như thế, hai người càng sát vào nhau hơn. Thẩm Thanh Lan chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy yết hầu lên xuống của Phó Hoành Dật.
Cô không kìm được, le lưỡi liếm nhẹ, cả người Phó Hoành Dật liền cứng đờ, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống, cực kỳ mẫn cảm với đầu lưỡi nóng rực kia, khiến cả người anh lại càng căng thẳng.
Thật ra cơ thể Thẩm Thanh Lan bây giờ cũng đang cứng đơ, đôi tai đỏ bừng. Trừ lần trước chủ động đùa giỡn với Phó Hoành Dật ra, cô đã không còn làm chuyện như vậy nữa.
Cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, đôi tay ôm eo cô siết chặt hơn, Thẩm Thanh Lan nhắm hai mắt lại, hôn lên yết hầu của Phó Hoành Dật lần nữa. Nụ hôn này chạy dọc theo hầu kết, chầm chậm lướt lên trên, hai đôi môi kề vào nhau.
Hơi thở của Phó Hoành Dật hơi hổn hển vì động tác này của Thẩm Thanh Lan, đôi tay ôm eo Thẩm Thanh Lan cũng không ngừng siết chặt.
Đôi tay lúc đầu ôm eo anh, từ lúc nào đã vòng lên cổ Phó Hoành Dật. Cả người cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, vì tư thế đó nên cô cao hơn anh nửa cái đầu.
Thẩm Thanh Lan nhìn xuống, anh ngửa đầu lên, bốn mắt chạm nhau. Màu hồng phấn phơn phớt khiến khuôn mặt cao lãnh của cô khoác lên một vẻ quyến rũ hiếm thấy.
Thẩm Thanh Lan hơi cúi đầu, lại hôn lên đôi môi lành lạnh khẽ mím lại của Phó Hoành Dật. Cô cẩn thận đưa lưỡi lướt trên đường cong môi anh.
Phó Hoành Dật cũng không động đậy, mặc cho cô hành động. Nhưng anh chờ rất lâu mà môi Thẩm Thanh Lan vẫn chỉ dừng lại trên môi anh, không hề tiến thêm một bước nào.
Một tay Phó Hoành Dật giữ eo cô, đề phòng cô ngã, một tay khác đỡ gáy cô, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Âm thanh vang lên trong phòng khách, khiến người ta mặt đỏ tim run.
Mãi lâu sau, Phó Hoành Dật mới buông Thẩm Thanh Lan ra, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội. Thẩm Thanh Lan đỏ mặt hơn, nhưng không né tránh ánh mắt anh nhìn cô, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phó Hoành Dật duỗi ngón tay ra, lau sợi chỉ bạc ở khóe miệng cho cô, sau đó ôm cô xoay người một cái, Thẩm Thanh Lan liền nằm trên ghế sofa.
Nụ hôn tiếp diễn, nhiệt độ trong phòng khách không ngừng tăng lên.
Đến lúc anh buông Thẩm Thanh Lan ra thì hai người đều đã thở hổn hển. Trán Phó Hoành Dật lấm tấm mồ hôi. Cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, biết người đàn ông này đang chịu đựng cái gì, liền nép vào lòng anh, không hề dám động đậy.
Phó Hoành Dật ổn định lại hơi thở, nhìn Thẩm Thanh Lan, dịu dàng lên tiếng, “Anh đi tắm trước.”
Thẩm Thanh Lan khẽ gật đầu, nhìn Phó Hoành Dật bước vào phòng ngủ rồi mới đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng hổi của mình.
Thẩm Thanh Lan chờ đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới vào phòng ngủ. Phó Hoành Dật vẫn chưa đi ra.
Có lẽ là nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Lan bước vào, Phó Hoành Dật mở hé cửa phòng tắm ra, “Thanh Lan, đưa cho anh một bộ đồ.”
Thẩm Thanh Lan vâng một tiếng, nhìn cửa phòng tắm đóng lại rồi mới mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ở nhà của Phó Hoành Dật.
Mở ra ngăn tủ cuối cùng, nhìn đồ lót của Phó Hoành Dật được xếp chỉnh tề, nhiệt độ vừa hạ trên mặt Thẩm Thanh Lan lại có xu hướng từ từ tăng lên.
Cô lắc đầu, xua mấy hình ảnh không dành cho trẻ con trong đầu ra, tiện tay lấy một cái rồi đưa cùng bộ đồ ở nhà cho Phó Hoành Dật.
Anh duỗi một cánh tay ra ngoài phòng tắm. Thấy cánh tay anh cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, Thẩm Thanh Lan liền có thể liên tưởng đến hình dáng của bộ phận khác.
Cảm thấy bản thân có suy nghĩ quái đản nên Thẩm Thanh Lan đưa quần áo cho Phó Hoành Dật xong liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ, cầm sách tiếng Pháp của Phương Đồng đưa đến đọc.
Lúc Phó Hoành Dật đi ra liền thấy dáng vẻ tựa trên ghế sofa đọc sách của Thẩm Thanh Lan, bèn dựa vào cửa phòng ngủ, lặng lặng ngắm cô.
Có điều mãi nửa ngày trôi qua vẫn không thấy Thẩm Thanh Lan lật sang trang khác, Phó Hoành Dật liền bật cười.
Thẩm Thanh Lan nghe thấy tiếng anh mới hoàn hồn, ý thức được thái độ ngớ ngẩn của mình bị Phó Hoành Dật trông thấy thì hơi tức giận, lườm anh một cái, khiến anh càng cười to hơn.
Anh thích dáng vẻ đầy sức sống này của Thẩm Thanh Lan, nhất là khi sức sống này vì anh nên mới có.
Sau đó, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa. Phó Hoành Dật ngồi trên ghế sofa, còn Thẩm Thanh Lan thì nép vào lòng anh, cùng nhau xem “Bá tước Cristo”.
Thời gian từ từ trôi qua, kim đồng hồ chỉ vào hai giờ. Phó Hoành Dật thấy cũng gần đến giờ, bèn vào phòng ngủ thay quân phục.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan trông thấy dáng vẻ mặc quân phục của Phó Hoành Dật. Dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy người khác mặc quân phục, nhưng đây lại là lần đầu cô thấy có người mặc lên lại đẹp trai đến thế.
Nhìn ngôi sao lấp lánh trên vai Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan hơi thất thần.
“An, nếu có một ngày, Phó Hoành Dật biết thân phận của cậu thì cậu sẽ làm gì?” Câu nói của Kim Ân Hi lại văng vẳng trong đầu, trái tim cứng rắn của Thẩm Thanh Lan như bị bóp chặt.
Phó Hoành Dật không để ý thấy vẻ khác thường trong mắt Thẩm Thanh Lan. Anh bước đến ôm cô vào lòng, dịu dàng dặn dò, “Lúc anh không ở nhà, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Muộn nhất là nửa tháng nữa anh sẽ trở về. Nếu như thấy em gầy đi thì xem anh sẽ xử lý em thế nào.”
“Vâng.”
“Bạn em về rồi à?” Phó Hoành Dật ngồi xuống ghế sofa, thuận thế kéo Thẩm Thanh Lan vào lòng. Cô cũng rất tự nhiên nép vào ngực anh.
“Vâng, anh còn được ở nhà bao lâu?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
“Ba giờ chiều họp,“ Phó Hoành Dật xem đồng hồ, “Còn hai tiếng nữa.”
Thật ra cuộc họp lần này vốn chỉ cần phái đội phó Mục Liên Thành đến là được, trước đây anh cũng đều làm như vậy. Có điều gần đây chuyện thân phận của Thẩm Thanh Lan rất ầm ĩ, dù biết mọi chuyện đã được giải quyết, nhưng không tận mắt nhìn thấy cô thì Phó Hoành Dật vẫn không yên tâm. Vì thế anh Phó vốn là một người không thích đi họp, đẩy được cho ai là đẩy luôn, lần đầu tiên lại chủ động đến quân khu ở Bắc Kinh để họp, khiến mấy người trong căn cứ kinh ngạc đến rơi cả cằm.
“Dạo này ăn cơm không ngon miệng sao? Anh cảm thấy em lại gầy mất một chút.” Phó Hoành Dật để tay trên lưng Thẩm Thanh Lan nói, đôi mày khẽ cau lại.
Thẩm Thanh Lan vô thức phản bác, “Đâu có, em còn tăng một cân đấy.”
Phó Hoành Dật cũng không tranh cãi với cô. Anh sờ vào là đã biết gầy hay béo rồi.
“Cuối tháng anh có ba ngày nghỉ nên sẽ quay về một chuyến, sau đó đến cuối năm mới về được.” Phó Hoành Dật ấm áp nói.
Cảm giác không nỡ dâng lên trong lòng Thẩm Thanh Lan. Bây giờ là tháng mười một, còn một tháng nữa là đến Tết, cũng có nghĩa là hơn một tháng trời cô không có cách nào để gặp anh.
“Chuyện lần này khá ồn ào, có buồn không?” Phó Hoành Dật hỏi.
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, nói với vẻ không để tâm, “Chỉ là một đám người râu ria, để ý đến chuyện này làm gì.”
Phó Hoành Dật lắc đầu bật cười, quả nhiên không thể nghĩ tâm trạng của vợ anh như người bình thường được. Nếu là người khác, gặp chuyện như vậy chắc chắn sẽ tức giận, khả năng chịu đựng kém một chút thôi e rằng còn đau lòng khóc mấy ngày.
“Ừ, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho anh.” Phó Hoành Dật không quên căn dặn vợ.
Thẩm Thanh Lan hơi nhếch môi, vô thức ôm eo Phó Hoành Dật, “Vâng.”
Phó Hoành Dật vốn ôm eo cô bằng một tay, lúc này đổi thành cả hai tay để tránh cô không cẩn thận bị ngã.
Cô nép vào lòng anh, vòng tay ôm như thế, hai người càng sát vào nhau hơn. Thẩm Thanh Lan chỉ cần hơi ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy yết hầu lên xuống của Phó Hoành Dật.
Cô không kìm được, le lưỡi liếm nhẹ, cả người Phó Hoành Dật liền cứng đờ, yết hầu bất giác trượt lên trượt xuống, cực kỳ mẫn cảm với đầu lưỡi nóng rực kia, khiến cả người anh lại càng căng thẳng.
Thật ra cơ thể Thẩm Thanh Lan bây giờ cũng đang cứng đơ, đôi tai đỏ bừng. Trừ lần trước chủ động đùa giỡn với Phó Hoành Dật ra, cô đã không còn làm chuyện như vậy nữa.
Cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, đôi tay ôm eo cô siết chặt hơn, Thẩm Thanh Lan nhắm hai mắt lại, hôn lên yết hầu của Phó Hoành Dật lần nữa. Nụ hôn này chạy dọc theo hầu kết, chầm chậm lướt lên trên, hai đôi môi kề vào nhau.
Hơi thở của Phó Hoành Dật hơi hổn hển vì động tác này của Thẩm Thanh Lan, đôi tay ôm eo Thẩm Thanh Lan cũng không ngừng siết chặt.
Đôi tay lúc đầu ôm eo anh, từ lúc nào đã vòng lên cổ Phó Hoành Dật. Cả người cô ngồi quỳ giữa hai chân anh, vì tư thế đó nên cô cao hơn anh nửa cái đầu.
Thẩm Thanh Lan nhìn xuống, anh ngửa đầu lên, bốn mắt chạm nhau. Màu hồng phấn phơn phớt khiến khuôn mặt cao lãnh của cô khoác lên một vẻ quyến rũ hiếm thấy.
Thẩm Thanh Lan hơi cúi đầu, lại hôn lên đôi môi lành lạnh khẽ mím lại của Phó Hoành Dật. Cô cẩn thận đưa lưỡi lướt trên đường cong môi anh.
Phó Hoành Dật cũng không động đậy, mặc cho cô hành động. Nhưng anh chờ rất lâu mà môi Thẩm Thanh Lan vẫn chỉ dừng lại trên môi anh, không hề tiến thêm một bước nào.
Một tay Phó Hoành Dật giữ eo cô, đề phòng cô ngã, một tay khác đỡ gáy cô, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Âm thanh vang lên trong phòng khách, khiến người ta mặt đỏ tim run.
Mãi lâu sau, Phó Hoành Dật mới buông Thẩm Thanh Lan ra, khóe miệng kéo theo một sợi chỉ bạc ám muội. Thẩm Thanh Lan đỏ mặt hơn, nhưng không né tránh ánh mắt anh nhìn cô, đôi mắt trong veo sáng ngời.
Phó Hoành Dật duỗi ngón tay ra, lau sợi chỉ bạc ở khóe miệng cho cô, sau đó ôm cô xoay người một cái, Thẩm Thanh Lan liền nằm trên ghế sofa.
Nụ hôn tiếp diễn, nhiệt độ trong phòng khách không ngừng tăng lên.
Đến lúc anh buông Thẩm Thanh Lan ra thì hai người đều đã thở hổn hển. Trán Phó Hoành Dật lấm tấm mồ hôi. Cô cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, biết người đàn ông này đang chịu đựng cái gì, liền nép vào lòng anh, không hề dám động đậy.
Phó Hoành Dật ổn định lại hơi thở, nhìn Thẩm Thanh Lan, dịu dàng lên tiếng, “Anh đi tắm trước.”
Thẩm Thanh Lan khẽ gật đầu, nhìn Phó Hoành Dật bước vào phòng ngủ rồi mới đưa tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng hổi của mình.
Thẩm Thanh Lan chờ đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống mới vào phòng ngủ. Phó Hoành Dật vẫn chưa đi ra.
Có lẽ là nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Lan bước vào, Phó Hoành Dật mở hé cửa phòng tắm ra, “Thanh Lan, đưa cho anh một bộ đồ.”
Thẩm Thanh Lan vâng một tiếng, nhìn cửa phòng tắm đóng lại rồi mới mở tủ quần áo ra, lấy một bộ đồ ở nhà của Phó Hoành Dật.
Mở ra ngăn tủ cuối cùng, nhìn đồ lót của Phó Hoành Dật được xếp chỉnh tề, nhiệt độ vừa hạ trên mặt Thẩm Thanh Lan lại có xu hướng từ từ tăng lên.
Cô lắc đầu, xua mấy hình ảnh không dành cho trẻ con trong đầu ra, tiện tay lấy một cái rồi đưa cùng bộ đồ ở nhà cho Phó Hoành Dật.
Anh duỗi một cánh tay ra ngoài phòng tắm. Thấy cánh tay anh cường tráng mạnh mẽ, cơ bắp rõ ràng, Thẩm Thanh Lan liền có thể liên tưởng đến hình dáng của bộ phận khác.
Cảm thấy bản thân có suy nghĩ quái đản nên Thẩm Thanh Lan đưa quần áo cho Phó Hoành Dật xong liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ, cầm sách tiếng Pháp của Phương Đồng đưa đến đọc.
Lúc Phó Hoành Dật đi ra liền thấy dáng vẻ tựa trên ghế sofa đọc sách của Thẩm Thanh Lan, bèn dựa vào cửa phòng ngủ, lặng lặng ngắm cô.
Có điều mãi nửa ngày trôi qua vẫn không thấy Thẩm Thanh Lan lật sang trang khác, Phó Hoành Dật liền bật cười.
Thẩm Thanh Lan nghe thấy tiếng anh mới hoàn hồn, ý thức được thái độ ngớ ngẩn của mình bị Phó Hoành Dật trông thấy thì hơi tức giận, lườm anh một cái, khiến anh càng cười to hơn.
Anh thích dáng vẻ đầy sức sống này của Thẩm Thanh Lan, nhất là khi sức sống này vì anh nên mới có.
Sau đó, hai người không tiếp tục đùa giỡn nữa. Phó Hoành Dật ngồi trên ghế sofa, còn Thẩm Thanh Lan thì nép vào lòng anh, cùng nhau xem “Bá tước Cristo”.
Thời gian từ từ trôi qua, kim đồng hồ chỉ vào hai giờ. Phó Hoành Dật thấy cũng gần đến giờ, bèn vào phòng ngủ thay quân phục.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan trông thấy dáng vẻ mặc quân phục của Phó Hoành Dật. Dù đây chẳng phải lần đầu tiên cô thấy người khác mặc quân phục, nhưng đây lại là lần đầu cô thấy có người mặc lên lại đẹp trai đến thế.
Nhìn ngôi sao lấp lánh trên vai Phó Hoành Dật, Thẩm Thanh Lan hơi thất thần.
“An, nếu có một ngày, Phó Hoành Dật biết thân phận của cậu thì cậu sẽ làm gì?” Câu nói của Kim Ân Hi lại văng vẳng trong đầu, trái tim cứng rắn của Thẩm Thanh Lan như bị bóp chặt.
Phó Hoành Dật không để ý thấy vẻ khác thường trong mắt Thẩm Thanh Lan. Anh bước đến ôm cô vào lòng, dịu dàng dặn dò, “Lúc anh không ở nhà, em nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Muộn nhất là nửa tháng nữa anh sẽ trở về. Nếu như thấy em gầy đi thì xem anh sẽ xử lý em thế nào.”
“Vâng.”
/475
|