Đến gần giữa trưa, người phụ nữ kia giữ Thẩm Thanh Lan ở lại ăn cơm nhưng bị cô từ chối. Lúc gần đi, bà ấy sai người trong quán gói mấy hộp điểm tâm cho Phương Đồng mang theo.
Ra khỏi quán trà, Phương Đồng mới thở phào một hơi, vỗ ngực mình, “Bây giờ tớ mới nhận ra rằng ở cùng kiểu phụ nữ như vậy rất áp lực.”
“Kiểu phụ nữ như vậy là như thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phương Đồng nghĩ ngợi, “Kiểu phụ nữ đã trải qua năm tháng thăng trầm. Thanh Lan, sao cậu lại biết bà ấy?” Từ lúc bắt đầu nhìn thấy bà ấy, Phương Đồng rất tò mò, nhưng cô ấy không tiện hỏi ngay trước mặt người ta.
Thẩm Thanh Lan cười cười, “Chỉ vô tình thôi, đến đây uống trà với ông nội, sau đó quen biết.”
Phương Đồng vốn cho là nhất định có câu chuyện gì đó, không ngờ lại chẳng thú vị gì hết.
Mặc dù sự hào phóng bỏ ra cả mấy triệu của Thẩm Thanh Lan vừa rồi khiến Phương Đồng hơi trố mắt, nhưng cô rốt cuộc vẫn là con gái được nhà họ Phương nuôi nấng, cũng đã từng nhìn thấy những chuyện trong xã hội nên cũng không kinh ngạc quá.
Đã gần trưa, Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng đều chưa ăn cơm trưa. Hai người bèn lái xe đến trung tâm thành phố, tìm một quán ăn gần đó.
“Ủa, Thanh Lan, ở đây chẳng phải là gần tập đoàn Quân Lan sao?”
Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh một chút, quả đúng là ở đây thật.
“Vậy tớ có thể gọi điện thoại cho Đinh Minh Huy, gọi anh ấy xuống đây ăn cơm cùng không?” Phương Đồng cầm điện thoại hỏi ý Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phương Đồng liền gọi cho Đinh Minh Huy, thế một hồi lâu điện thoại mới được nhận.
“Đồng Đồng.”
“Minh Huy, ăn cơm trưa chưa?”
“Đang định ăn.”
“Vậy đừng ăn, em đang ở gần công ty anh, cùng ăn cơm với bọn em đi, Thanh Lan cũng ở đây.”
Hình như Đinh Minh Huy hơi khó xử, “Đồng Đồng, anh không đến được, trưa nay anh phải cùng quản lý tham dự một bữa tiệc xã giao nên không tiện.”
Phương Đồng hơi thất vọng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng phải anh làm bên kỹ thuật ư? Sao còn phải ra ngoài xã giao nữa?”
Đinh Minh Huy nhìn về phía quản lý đang chờ anh ta ở cách đó không xa đang tỏ vẻ mất kiên nhẫn rõ ràng, hơi hoảng hốt nói với Phương Đồng, “Đồng Đồng, bọn anh phải đi rồi, không nói chuyện với em nữa, đợi anh về rồi giải thích với em sau.”
Điện thoại bị cúp, Phương Đồng hơi khó chịu, nhưng lại không muốn thể hiện ra trước mặt Thẩm Thanh Lan, nhếch môi nói, “Thanh Lan, anh ấy không rảnh, chúng ta ăn đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Thanh Lan, hay là cậu gọi anh cậu ra đây ăn cùng đi, chỉ có hai người ăn cơm thì hơi buồn.” Phương Đồng chợt nói.
Thẩm Thanh Lan dễ tính, nghĩ đến việc cũng đã lâu không ăn cơm với Thẩm Quân Dục, bèn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nhận được điện thoại của em gái đúng lúc anh đang bảo trợ lý ra ngoài mua đồ ăn, nghe thấy em gái mời cơm trưa thì lập tức ngăn trợ lý đang cầm áo khoác rời khỏi văn phòng lại.
Chỗ Thẩm Thanh Lan chọn quả thật cách tập đoàn Quân Lan không xa. Thẩm Quân Dục đến rất nhanh, chắc lúc đi ra ngoài không che ô nên vai hơi ướt.
Thẩm Thanh Lan rút khăn giấy đưa cho anh. Thẩm Quân Dục nhận lấy, cười với Phương Đồng. Gặp lại Thẩm Quân Dục, Phương Đồng thoáng cảm thấy hối hận vì đã bảo Thẩm Thanh Lan gọi anh đến đây.
Cô vẫn cảm thấy đây là một người đàn ông nguy hiểm, cần phải giữ khoảng cách.
Thẩm Quân Dục cũng chỉ chào hỏi Phương Đồng một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Hôm nay sao lại có lòng tốt mời anh đến đây ăn cơm vậy?”
Thẩm Thanh Lan nhìn thức ăn đầy bàn, “Đồ ăn quá nhiều, ăn không hết.”
Thẩm Quân Dục: “...” Tim anh vỡ nát rồi, em gái.
“Hoành Dật chắc sắp về rồi phải không?” Trong bữa cơm, Thẩm Quân Dục thân thiết hỏi Thẩm Thanh Lan.
“Vâng, ngày 9 tháng sau.” Sáng nay, lúc Phó Hoành Dật gọi điện thoại đã nói với cô.
Tháng này Phó Hoành Dật gần một tuần không gọi điện thoại cho cô. Thẩm Thanh Lan đoán có lẽ lúc ấy anh lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì đó. Bây giờ cô vẫn còn sợ hãi về nhiệm vụ của anh, tuy không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cô không thể quên được dáng vẻ lúc anh bị thương lần trước, suýt nữa không về được. Mãi đến sau này, Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho cô, nghe thấy giọng nói của anh không có gì khác thường, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm.
Thẩm Quân Dục nghĩ ngợi, ngày 9 tháng sau, là hai mươi tám âm lịch, “Năm nay có ăn Tết ở nhà không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Quân Dục bằng ánh mắt bình thản, nhưng anh vẫn nhìn thấy được vẻ xem thường trong mắt cô. Được rồi, Thẩm Quân Dục sờ mũi, quả nhiên con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lễ tết cũng không đón ở nhà nữa.
Lại nói, Thẩm đại thiếu gia, anh có từng thấy có cô gái nào đã gả đi mà ăn Tết ở nhà mẹ đẻ không? Huống chi còn là năm đầu tiên nữa?
Phương Đồng lẳng lặng ăn cơm của mình, thật ra cô vẫn luôn cúi đầu ăn cơm. Tuy Thẩm Quân Dục cho người khác cảm giác luôn nhã nhặn lịch sự, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực quá lớn.
Một đôi đũa chợt xuất hiện trước mắt, sau đó một miếng xương sườn kho tương xuất hiện trong bát cô. Phương Đồng ngẩng đầu, đang định nói cảm ơn Thẩm Thanh Lan thì lại trông thấy đôi mắt dịu dàng của Thẩm Quân Dục, anh đang thu tay lại
“Thấy em vẫn ăn cơm trắng, nên ăn nhiều thức ăn một chút. Con gái tốt nhất là đừng ăn kiêng.” Thẩm Quân Dục khẽ mỉm cười, nói với dáng vẻ anh trai một cách nghiễm nhiên.
Nét mặt Phương Đồng hơi mất tự nhiên, đứng dậy, “Em... em đi vệ sinh một lát.”
Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt hình như hơi thất bại, “Ngoại hình của anh đáng sợ lắm hả?” Anh dĩ nhiên có thể nhận ra Phương Đồng rất xa cách với mình.
Thẩm Thanh Lan cũng không rõ lắm về thái độ của Phương Đồng với Thẩm Quân Dục nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống ngụm canh.
Thẩm Quân Dục cười cười, chợt cảm thấy hai người bạn của em gái rất thú vị. Một người thì gọi anh ta là nam thần, lần nào gặp anh ta là đôi mắt đều biến thành trái tim. Người kia thì tránh anh ta như tránh rắn, cứ như sợ anh ta sẽ ăn luôn cô ấy không chừng.
Phương Đồng ra khỏi phòng ăn, thở một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng thở ra được một hơi bị dồn ép trong lòng rồi. Cô giữ một người phục vụ lại, hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Trên đường đi đến đó, mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, rồi chợt dừng ở một chỗ.
Ở đó, Đinh Minh Huy đang ngồi ăn cơm với một người phụ nữ. Mặc dù anh ta đưa lưng về phía Phương Đồng, nhưng cô chỉ cần liếc bóng lưng của anh ta một cái là đã có thể nhận ra.
Hình như người phụ nữ ngồi đối diện cũng đã hơi có tuổi, khoảng ba mươi tuổi. Phương Đồng nhớ lại buổi trưa Đinh Minh Huy nói phải cùng quản lý ra ngoài xã giao, chẳng lẽ chính là người phụ nữ này? Nhưng đó đâu phải là quản lý anh ta, vậy quản lý của anh ta nơi nào rồi?
Phương Đồng vô thức lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Minh Huy, nhưng sờ soạng một lúc mới phát hiện mình đã để điện thoại trong túi xách. Dừng chân thêm một lát, thấy hai người chỉ ăn cơm bình thường, không có cử chỉ thân mật nào khác, Phương Đồng mới đè nén sự bất an trong lòng xuống, lắc đầu bật cười. Có lẽ cô bị lời nói của ba mẹ ảnh hưởng rồi, chỉ ăn cơm với khách hàng thôi mà, nghi thần nghi quỷ gì chứ?
Ra khỏi quán trà, Phương Đồng mới thở phào một hơi, vỗ ngực mình, “Bây giờ tớ mới nhận ra rằng ở cùng kiểu phụ nữ như vậy rất áp lực.”
“Kiểu phụ nữ như vậy là như thế nào?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phương Đồng nghĩ ngợi, “Kiểu phụ nữ đã trải qua năm tháng thăng trầm. Thanh Lan, sao cậu lại biết bà ấy?” Từ lúc bắt đầu nhìn thấy bà ấy, Phương Đồng rất tò mò, nhưng cô ấy không tiện hỏi ngay trước mặt người ta.
Thẩm Thanh Lan cười cười, “Chỉ vô tình thôi, đến đây uống trà với ông nội, sau đó quen biết.”
Phương Đồng vốn cho là nhất định có câu chuyện gì đó, không ngờ lại chẳng thú vị gì hết.
Mặc dù sự hào phóng bỏ ra cả mấy triệu của Thẩm Thanh Lan vừa rồi khiến Phương Đồng hơi trố mắt, nhưng cô rốt cuộc vẫn là con gái được nhà họ Phương nuôi nấng, cũng đã từng nhìn thấy những chuyện trong xã hội nên cũng không kinh ngạc quá.
Đã gần trưa, Thẩm Thanh Lan và Phương Đồng đều chưa ăn cơm trưa. Hai người bèn lái xe đến trung tâm thành phố, tìm một quán ăn gần đó.
“Ủa, Thanh Lan, ở đây chẳng phải là gần tập đoàn Quân Lan sao?”
Thẩm Thanh Lan nhìn xung quanh một chút, quả đúng là ở đây thật.
“Vậy tớ có thể gọi điện thoại cho Đinh Minh Huy, gọi anh ấy xuống đây ăn cơm cùng không?” Phương Đồng cầm điện thoại hỏi ý Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phương Đồng liền gọi cho Đinh Minh Huy, thế một hồi lâu điện thoại mới được nhận.
“Đồng Đồng.”
“Minh Huy, ăn cơm trưa chưa?”
“Đang định ăn.”
“Vậy đừng ăn, em đang ở gần công ty anh, cùng ăn cơm với bọn em đi, Thanh Lan cũng ở đây.”
Hình như Đinh Minh Huy hơi khó xử, “Đồng Đồng, anh không đến được, trưa nay anh phải cùng quản lý tham dự một bữa tiệc xã giao nên không tiện.”
Phương Đồng hơi thất vọng, nhưng đột nhiên lại cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng phải anh làm bên kỹ thuật ư? Sao còn phải ra ngoài xã giao nữa?”
Đinh Minh Huy nhìn về phía quản lý đang chờ anh ta ở cách đó không xa đang tỏ vẻ mất kiên nhẫn rõ ràng, hơi hoảng hốt nói với Phương Đồng, “Đồng Đồng, bọn anh phải đi rồi, không nói chuyện với em nữa, đợi anh về rồi giải thích với em sau.”
Điện thoại bị cúp, Phương Đồng hơi khó chịu, nhưng lại không muốn thể hiện ra trước mặt Thẩm Thanh Lan, nhếch môi nói, “Thanh Lan, anh ấy không rảnh, chúng ta ăn đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu.
“Thanh Lan, hay là cậu gọi anh cậu ra đây ăn cùng đi, chỉ có hai người ăn cơm thì hơi buồn.” Phương Đồng chợt nói.
Thẩm Thanh Lan dễ tính, nghĩ đến việc cũng đã lâu không ăn cơm với Thẩm Quân Dục, bèn gọi điện thoại cho Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục nhận được điện thoại của em gái đúng lúc anh đang bảo trợ lý ra ngoài mua đồ ăn, nghe thấy em gái mời cơm trưa thì lập tức ngăn trợ lý đang cầm áo khoác rời khỏi văn phòng lại.
Chỗ Thẩm Thanh Lan chọn quả thật cách tập đoàn Quân Lan không xa. Thẩm Quân Dục đến rất nhanh, chắc lúc đi ra ngoài không che ô nên vai hơi ướt.
Thẩm Thanh Lan rút khăn giấy đưa cho anh. Thẩm Quân Dục nhận lấy, cười với Phương Đồng. Gặp lại Thẩm Quân Dục, Phương Đồng thoáng cảm thấy hối hận vì đã bảo Thẩm Thanh Lan gọi anh đến đây.
Cô vẫn cảm thấy đây là một người đàn ông nguy hiểm, cần phải giữ khoảng cách.
Thẩm Quân Dục cũng chỉ chào hỏi Phương Đồng một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Lan, “Hôm nay sao lại có lòng tốt mời anh đến đây ăn cơm vậy?”
Thẩm Thanh Lan nhìn thức ăn đầy bàn, “Đồ ăn quá nhiều, ăn không hết.”
Thẩm Quân Dục: “...” Tim anh vỡ nát rồi, em gái.
“Hoành Dật chắc sắp về rồi phải không?” Trong bữa cơm, Thẩm Quân Dục thân thiết hỏi Thẩm Thanh Lan.
“Vâng, ngày 9 tháng sau.” Sáng nay, lúc Phó Hoành Dật gọi điện thoại đã nói với cô.
Tháng này Phó Hoành Dật gần một tuần không gọi điện thoại cho cô. Thẩm Thanh Lan đoán có lẽ lúc ấy anh lại ra ngoài chấp hành nhiệm vụ gì đó. Bây giờ cô vẫn còn sợ hãi về nhiệm vụ của anh, tuy không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cô không thể quên được dáng vẻ lúc anh bị thương lần trước, suýt nữa không về được. Mãi đến sau này, Phó Hoành Dật gọi điện thoại cho cô, nghe thấy giọng nói của anh không có gì khác thường, Thẩm Thanh Lan mới yên tâm.
Thẩm Quân Dục nghĩ ngợi, ngày 9 tháng sau, là hai mươi tám âm lịch, “Năm nay có ăn Tết ở nhà không?”
Thẩm Thanh Lan nhìn Thẩm Quân Dục bằng ánh mắt bình thản, nhưng anh vẫn nhìn thấy được vẻ xem thường trong mắt cô. Được rồi, Thẩm Quân Dục sờ mũi, quả nhiên con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, lễ tết cũng không đón ở nhà nữa.
Lại nói, Thẩm đại thiếu gia, anh có từng thấy có cô gái nào đã gả đi mà ăn Tết ở nhà mẹ đẻ không? Huống chi còn là năm đầu tiên nữa?
Phương Đồng lẳng lặng ăn cơm của mình, thật ra cô vẫn luôn cúi đầu ăn cơm. Tuy Thẩm Quân Dục cho người khác cảm giác luôn nhã nhặn lịch sự, nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực quá lớn.
Một đôi đũa chợt xuất hiện trước mắt, sau đó một miếng xương sườn kho tương xuất hiện trong bát cô. Phương Đồng ngẩng đầu, đang định nói cảm ơn Thẩm Thanh Lan thì lại trông thấy đôi mắt dịu dàng của Thẩm Quân Dục, anh đang thu tay lại
“Thấy em vẫn ăn cơm trắng, nên ăn nhiều thức ăn một chút. Con gái tốt nhất là đừng ăn kiêng.” Thẩm Quân Dục khẽ mỉm cười, nói với dáng vẻ anh trai một cách nghiễm nhiên.
Nét mặt Phương Đồng hơi mất tự nhiên, đứng dậy, “Em... em đi vệ sinh một lát.”
Thẩm Quân Dục nhìn Thẩm Thanh Lan, vẻ mặt hình như hơi thất bại, “Ngoại hình của anh đáng sợ lắm hả?” Anh dĩ nhiên có thể nhận ra Phương Đồng rất xa cách với mình.
Thẩm Thanh Lan cũng không rõ lắm về thái độ của Phương Đồng với Thẩm Quân Dục nên cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống ngụm canh.
Thẩm Quân Dục cười cười, chợt cảm thấy hai người bạn của em gái rất thú vị. Một người thì gọi anh ta là nam thần, lần nào gặp anh ta là đôi mắt đều biến thành trái tim. Người kia thì tránh anh ta như tránh rắn, cứ như sợ anh ta sẽ ăn luôn cô ấy không chừng.
Phương Đồng ra khỏi phòng ăn, thở một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng thở ra được một hơi bị dồn ép trong lòng rồi. Cô giữ một người phục vụ lại, hỏi nhà vệ sinh ở đâu. Trên đường đi đến đó, mắt cô thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, rồi chợt dừng ở một chỗ.
Ở đó, Đinh Minh Huy đang ngồi ăn cơm với một người phụ nữ. Mặc dù anh ta đưa lưng về phía Phương Đồng, nhưng cô chỉ cần liếc bóng lưng của anh ta một cái là đã có thể nhận ra.
Hình như người phụ nữ ngồi đối diện cũng đã hơi có tuổi, khoảng ba mươi tuổi. Phương Đồng nhớ lại buổi trưa Đinh Minh Huy nói phải cùng quản lý ra ngoài xã giao, chẳng lẽ chính là người phụ nữ này? Nhưng đó đâu phải là quản lý anh ta, vậy quản lý của anh ta nơi nào rồi?
Phương Đồng vô thức lấy điện thoại ra gọi cho Đinh Minh Huy, nhưng sờ soạng một lúc mới phát hiện mình đã để điện thoại trong túi xách. Dừng chân thêm một lát, thấy hai người chỉ ăn cơm bình thường, không có cử chỉ thân mật nào khác, Phương Đồng mới đè nén sự bất an trong lòng xuống, lắc đầu bật cười. Có lẽ cô bị lời nói của ba mẹ ảnh hưởng rồi, chỉ ăn cơm với khách hàng thôi mà, nghi thần nghi quỷ gì chứ?
/880
|