Phương Đồng cảm thấy may mắn khi không mang điện thoại theo. Nếu lúc nãy gọi điện thoại, chẳng biết Đinh Minh Huy sẽ nghĩ về cô thế nào nữa.
Trở về phòng riêng, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục cũng chỉ yên lặng ăn cơm. Phương Đồng ngồi xuống. Thẩm Thanh Lan đẩy một bát canh đến trước mặt cô.
“Thấy cậu lúc nãy không ăn được bao nhiêu, uống một chén canh trước đã, canh này cũng ngon.”
Phương Đồng mỉm cười cảm ơn, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh vừa nhìn thấy.
Phương Đồng máy móc uống canh. Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục đều nhận ra vẻ thất thần của Phương Đồng, liền liếc nhìn nhau, trong mắt đều chứa vẻ nghi ngờ.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Phương Đồng vẫn không yên lòng, nghĩ ngợi rồi nói, “Anh, dạo này công ty có nhiều việc lắm sao?”
Đột nhiên được quan tâm, Thẩm Quân Dục hơi khó hiểu, bèn nhìn em gái, “Sắp cuối năm rồi, đương nhiên là tương đối nhiều việc, mà tiệc cuối năm lại sắp đến nên cần phải chuẩn bị nhiều hơn.”
Nói đến họp cuối năm, Thẩm Quân Dục liền hăng hái, “Cuối tuần chính là tiệc cuối năm của công ty chúng ta, em có muốn đến không?” Nói rồi, anh lại nhìn Phương Đồng, “Nếu Phương tiểu thư thấy hứng thú thì cũng có thể đến. Cuối buổi tiệc còn có tiết mục rút thưởng, nếu hai em không ngại thì đến chơi.”
Tiệc cuối năm không phải do anh sắp xếp, nhưng anh có xem qua các phương án, cảm thấy cũng khá hay.
Phương Đồng nghe mọi người nói đến mình thì cuối cùng cũng không im lặng nữa, “Em không đi được, sắp cuối năm rồi, còn phải giúp mẹ em chuẩn bị đồ Tết.”
Thẩm Quân Dục cũng không ép, nhìn sang Thẩm Thanh Lan, thấy vẻ mặt cô hoàn toàn không hứng thú thì cười cười, “Đến lúc đó, anh sẽ đưa thư mời cho Thanh Lan, nếu các em muốn tham gia thì lúc nào cũng hoan nghênh.”
Thẩm Thanh Lan thì không sao cả, lại hỏi đến vấn đề không liên quan, “Tất cả mọi người trong công ty đều có thể tham gia tiệc cuối năm ư?”
Phương Đồng giỏng tai lên.
“Các nhân viên làm việc ở trụ sở chính đủ ba tháng đều có thể đến. Còn các nhân viên ở chi nhánh thì sẽ nhận thư mời từ quản lý, hoặc cấp trên.”
Tiệc cuối năm của công ty bọn họ năm nay rất long trọng. Vì thế, Thẩm Quân Dục cố ý bao một chiếc du thuyền cỡ lớn xa hoa làm địa điểm tổ chức.
“Có được dẫn người nhà theo không?” Thẩm Thanh Lan lại hỏi, thoáng nhìn sang Phương Đồng.
“Được chứ.”
“Được, đưa thư mời cho em, đến lúc đó em sẽ đến xem một chút.” Thẩm Thanh Lan nói.
Vừa rồi còn không muốn đi, bây giờ cô đột nhiên lại đổi ý khiến Thẩm Quân Dục cảm thấy bất ngờ. Nhưng em gái đồng ý tham gia nên anh rất vui vẻ, liền cười đồng ý.
Sau đó, ba người im lặng ăn cơm, cũng không ai nói chuyện nữa.
Một bữa cơm kết thúc trong không khí yên tĩnh, hóa đơn dĩ nhiên là do Thẩm Quân Dục trả. Tính tiền xong, ba người rời khỏi phòng riêng. Lúc đi đến đại sảnh, Phương Đồng vô thức nhìn về một hướng nào đó, không thấy người thì mới thầm thở phào một hơi.
Đến cổng ba người liền mỗi người đi một ngả. Thẩm Quân Dục trở về công ty. Thẩm Thanh Lan thấy anh không mang ô theo thì dứt khoát đưa ô của mình cho anh, sau đó cùng lên xe với Phương Đồng.
“Chở cậu về nhà nhé?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phương Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, “Có thể về nhà cậu được không?”
Thẩm Thanh Lan không nói gì nữa mà lái xe trở về nhà, ừm, tiện thể đem Phương Đồng về.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Lan đi vào thư phòng, “Tớ có một số việc cần xử lý một chút, cậu cứ tự nhiên.”
Phương Đồng gật đầu, tựa vào ghế sofa, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Thanh Lan chỉ mở máy tính, gửi tiền vào tài khoản của chủ quán trà, lại nói chuyện với bà ấy mấy câu rồi đi ra.
Lúc cô ra ngoài, Phương Đồng vẫn giữ động tác như cũ, vẻ mặt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Thanh Lan vào phòng bếp rót cho cô một ly nước chanh mật ong.
“Đang nghĩ gì thế?”
Phương Đồng hoàn hồn, nhận lấy ly nước rồi đặt xuống bàn, lắc đầu, “Cũng không có gì, chỉ là không kiềm chế được nên nghĩ lung tung thôi.”
“Cuối tuần cậu nên tham gia tiệc cuối năm với Đinh Minh Huy.” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, người ta đã không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Phương Đồng nhớ Thẩm Quân Dục đã nói chỉ cần nhân viên làm ở chi nhánh chính trong vòng ba tháng là có thể tham gia, bèn khẽ gật đầu, “Ừ, nếu anh ấy đi.”
Phương Đồng ở nhà Thẩm Thanh Lan chưa được bao lâu thì Phó Phương Hoa gọi điện thoại đến, cô liền về nhà.
Vì cả nhà chú Lý thứ hai sẽ đến nên Phó Phương Hoa muốn dẫn Phương Đồng đi mua quần áo.
“Mẹ, con không muốn đi.” Phương Đồng cực kỳ không muốn.
Phó Phương Hoa cũng không nói lý với Phương Đồng, mà từ tốn nói, “Dù không phải ra mắt thì bạn của ba con đến nhà chơi, chẳng phải con cũng nên ra dáng chủ nhà sao?”
Phương Đồng im lặng. Nền giáo dục mà cô nhận được từ bé đang nói với cô rằng mẹ nói đúng, đành im lặng theo mẹ ra ngoài mua hai bộ đồ, sau đó lại đến siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn.
Sáng sớm hôm sau, Phương Đồng đã bị mẹ gọi dậy. Tối qua cô ngủ không được ngon nên hôm nay rời giường không có tinh thần lắm, vẻ mặt cũng không thể xinh đẹp được.
“Đồng Đồng, con không thoải mái ở đâu hả?” Nhìn gương mặt khó coi của con gái, Phó Phương Hoa hỏi.
Phương Đồng lắc đầu, “Tối qua không ngủ ngon, đợi lát nữa con trang điểm một chút là được.”
Phó Phương Hoa yên tâm, nhưng vẫn căn dặn, “Con có thể không thích con trai của chú Lý, nhưng không thể trưng cái mặt này cho người ta xem được. Dù sao người ta cũng là khách, biết chưa?”
Phương Đồng mỉm cười, “Mẹ, con là người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Phó Phương Hoa cũng cười, thúc giục con gái mau đi ăn sáng, còn bà thì đi vào phòng bếp. Tuy nhà bà có đủ khả năng để mời người giúp việc, nhưng bình thường cũng chỉ có hai người là bà và Phương Đồng, nhất là sau khi Phương Đồng học đại học thì chỉ có cuối tuần mới về, nên bà cũng chẳng muốn mời người giúp việc.
Phương Thừa Chí không ở nhà mà ra ngoài đón gia đình Lý Duy.
Lúc chuông cửa vang lên, Phương Đồng đang giúp mẹ nhặt rau, bèn đứng dậy mở cửa thì liền thấy được cả nhà ba người chú Lý. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng Phương Đồng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Lý Duy, “Chú Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Duy nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều cười nói tự nhiên trước mặt, mỉm cười, “Không ngờ Đồng Đồng của chúng ta đã lớn như vậy rồi, đúng là càng ngày càng đẹp, suýt nữa làm chú không nhận ra.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh là vợ ông ấy, nhưng không phải là vợ cả mà là người vợ hai sau khi vợ cả của chú ấy mất. Đây cũng là lần đâu tiên Phương Đồng gặp nên không biết.
Phương Thừa Chí giới thiệu, “Đây là Quý Nịnh, vợ của chú Lý, con gọi dì Quý là được.”
Phương Đồng cười tủm tỉm, “Chào dì Quý.”
Quý Nịnh cũng cười. Tuổi của người phụ nữ này không lớn lắm, khoảng chừng hơn ba mươi, lại chăm chút rất kỹ, “Con là Đồng Đồng mà lão Lý nhắc đến đấy ư? Hôm nay xem như được nhìn thấy người thật rồi. Trước đó lão Lý nhắc đến con, lúc nào cũng nói con khéo léo hiểu chuyện, hôm nay được gặp, quả đúng như vậy.”
Mấy câu nói này khiến những người đang có mặt ở đây đều cười rộ lên.
Trở về phòng riêng, Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục cũng chỉ yên lặng ăn cơm. Phương Đồng ngồi xuống. Thẩm Thanh Lan đẩy một bát canh đến trước mặt cô.
“Thấy cậu lúc nãy không ăn được bao nhiêu, uống một chén canh trước đã, canh này cũng ngon.”
Phương Đồng mỉm cười cảm ơn, nhưng trong mắt lại không có ý cười. Trong đầu cô bất giác nhớ lại cảnh vừa nhìn thấy.
Phương Đồng máy móc uống canh. Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục đều nhận ra vẻ thất thần của Phương Đồng, liền liếc nhìn nhau, trong mắt đều chứa vẻ nghi ngờ.
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua Phương Đồng vẫn không yên lòng, nghĩ ngợi rồi nói, “Anh, dạo này công ty có nhiều việc lắm sao?”
Đột nhiên được quan tâm, Thẩm Quân Dục hơi khó hiểu, bèn nhìn em gái, “Sắp cuối năm rồi, đương nhiên là tương đối nhiều việc, mà tiệc cuối năm lại sắp đến nên cần phải chuẩn bị nhiều hơn.”
Nói đến họp cuối năm, Thẩm Quân Dục liền hăng hái, “Cuối tuần chính là tiệc cuối năm của công ty chúng ta, em có muốn đến không?” Nói rồi, anh lại nhìn Phương Đồng, “Nếu Phương tiểu thư thấy hứng thú thì cũng có thể đến. Cuối buổi tiệc còn có tiết mục rút thưởng, nếu hai em không ngại thì đến chơi.”
Tiệc cuối năm không phải do anh sắp xếp, nhưng anh có xem qua các phương án, cảm thấy cũng khá hay.
Phương Đồng nghe mọi người nói đến mình thì cuối cùng cũng không im lặng nữa, “Em không đi được, sắp cuối năm rồi, còn phải giúp mẹ em chuẩn bị đồ Tết.”
Thẩm Quân Dục cũng không ép, nhìn sang Thẩm Thanh Lan, thấy vẻ mặt cô hoàn toàn không hứng thú thì cười cười, “Đến lúc đó, anh sẽ đưa thư mời cho Thanh Lan, nếu các em muốn tham gia thì lúc nào cũng hoan nghênh.”
Thẩm Thanh Lan thì không sao cả, lại hỏi đến vấn đề không liên quan, “Tất cả mọi người trong công ty đều có thể tham gia tiệc cuối năm ư?”
Phương Đồng giỏng tai lên.
“Các nhân viên làm việc ở trụ sở chính đủ ba tháng đều có thể đến. Còn các nhân viên ở chi nhánh thì sẽ nhận thư mời từ quản lý, hoặc cấp trên.”
Tiệc cuối năm của công ty bọn họ năm nay rất long trọng. Vì thế, Thẩm Quân Dục cố ý bao một chiếc du thuyền cỡ lớn xa hoa làm địa điểm tổ chức.
“Có được dẫn người nhà theo không?” Thẩm Thanh Lan lại hỏi, thoáng nhìn sang Phương Đồng.
“Được chứ.”
“Được, đưa thư mời cho em, đến lúc đó em sẽ đến xem một chút.” Thẩm Thanh Lan nói.
Vừa rồi còn không muốn đi, bây giờ cô đột nhiên lại đổi ý khiến Thẩm Quân Dục cảm thấy bất ngờ. Nhưng em gái đồng ý tham gia nên anh rất vui vẻ, liền cười đồng ý.
Sau đó, ba người im lặng ăn cơm, cũng không ai nói chuyện nữa.
Một bữa cơm kết thúc trong không khí yên tĩnh, hóa đơn dĩ nhiên là do Thẩm Quân Dục trả. Tính tiền xong, ba người rời khỏi phòng riêng. Lúc đi đến đại sảnh, Phương Đồng vô thức nhìn về một hướng nào đó, không thấy người thì mới thầm thở phào một hơi.
Đến cổng ba người liền mỗi người đi một ngả. Thẩm Quân Dục trở về công ty. Thẩm Thanh Lan thấy anh không mang ô theo thì dứt khoát đưa ô của mình cho anh, sau đó cùng lên xe với Phương Đồng.
“Chở cậu về nhà nhé?” Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phương Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, “Có thể về nhà cậu được không?”
Thẩm Thanh Lan không nói gì nữa mà lái xe trở về nhà, ừm, tiện thể đem Phương Đồng về.
Về đến nhà, Thẩm Thanh Lan đi vào thư phòng, “Tớ có một số việc cần xử lý một chút, cậu cứ tự nhiên.”
Phương Đồng gật đầu, tựa vào ghế sofa, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Thanh Lan chỉ mở máy tính, gửi tiền vào tài khoản của chủ quán trà, lại nói chuyện với bà ấy mấy câu rồi đi ra.
Lúc cô ra ngoài, Phương Đồng vẫn giữ động tác như cũ, vẻ mặt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Thanh Lan vào phòng bếp rót cho cô một ly nước chanh mật ong.
“Đang nghĩ gì thế?”
Phương Đồng hoàn hồn, nhận lấy ly nước rồi đặt xuống bàn, lắc đầu, “Cũng không có gì, chỉ là không kiềm chế được nên nghĩ lung tung thôi.”
“Cuối tuần cậu nên tham gia tiệc cuối năm với Đinh Minh Huy.” Thẩm Thanh Lan chuyển chủ đề, người ta đã không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Phương Đồng nhớ Thẩm Quân Dục đã nói chỉ cần nhân viên làm ở chi nhánh chính trong vòng ba tháng là có thể tham gia, bèn khẽ gật đầu, “Ừ, nếu anh ấy đi.”
Phương Đồng ở nhà Thẩm Thanh Lan chưa được bao lâu thì Phó Phương Hoa gọi điện thoại đến, cô liền về nhà.
Vì cả nhà chú Lý thứ hai sẽ đến nên Phó Phương Hoa muốn dẫn Phương Đồng đi mua quần áo.
“Mẹ, con không muốn đi.” Phương Đồng cực kỳ không muốn.
Phó Phương Hoa cũng không nói lý với Phương Đồng, mà từ tốn nói, “Dù không phải ra mắt thì bạn của ba con đến nhà chơi, chẳng phải con cũng nên ra dáng chủ nhà sao?”
Phương Đồng im lặng. Nền giáo dục mà cô nhận được từ bé đang nói với cô rằng mẹ nói đúng, đành im lặng theo mẹ ra ngoài mua hai bộ đồ, sau đó lại đến siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn.
Sáng sớm hôm sau, Phương Đồng đã bị mẹ gọi dậy. Tối qua cô ngủ không được ngon nên hôm nay rời giường không có tinh thần lắm, vẻ mặt cũng không thể xinh đẹp được.
“Đồng Đồng, con không thoải mái ở đâu hả?” Nhìn gương mặt khó coi của con gái, Phó Phương Hoa hỏi.
Phương Đồng lắc đầu, “Tối qua không ngủ ngon, đợi lát nữa con trang điểm một chút là được.”
Phó Phương Hoa yên tâm, nhưng vẫn căn dặn, “Con có thể không thích con trai của chú Lý, nhưng không thể trưng cái mặt này cho người ta xem được. Dù sao người ta cũng là khách, biết chưa?”
Phương Đồng mỉm cười, “Mẹ, con là người không hiểu chuyện như vậy sao?”
Phó Phương Hoa cũng cười, thúc giục con gái mau đi ăn sáng, còn bà thì đi vào phòng bếp. Tuy nhà bà có đủ khả năng để mời người giúp việc, nhưng bình thường cũng chỉ có hai người là bà và Phương Đồng, nhất là sau khi Phương Đồng học đại học thì chỉ có cuối tuần mới về, nên bà cũng chẳng muốn mời người giúp việc.
Phương Thừa Chí không ở nhà mà ra ngoài đón gia đình Lý Duy.
Lúc chuông cửa vang lên, Phương Đồng đang giúp mẹ nhặt rau, bèn đứng dậy mở cửa thì liền thấy được cả nhà ba người chú Lý. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng Phương Đồng chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra Lý Duy, “Chú Lý, đã lâu không gặp.”
Lý Duy nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều cười nói tự nhiên trước mặt, mỉm cười, “Không ngờ Đồng Đồng của chúng ta đã lớn như vậy rồi, đúng là càng ngày càng đẹp, suýt nữa làm chú không nhận ra.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh là vợ ông ấy, nhưng không phải là vợ cả mà là người vợ hai sau khi vợ cả của chú ấy mất. Đây cũng là lần đâu tiên Phương Đồng gặp nên không biết.
Phương Thừa Chí giới thiệu, “Đây là Quý Nịnh, vợ của chú Lý, con gọi dì Quý là được.”
Phương Đồng cười tủm tỉm, “Chào dì Quý.”
Quý Nịnh cũng cười. Tuổi của người phụ nữ này không lớn lắm, khoảng chừng hơn ba mươi, lại chăm chút rất kỹ, “Con là Đồng Đồng mà lão Lý nhắc đến đấy ư? Hôm nay xem như được nhìn thấy người thật rồi. Trước đó lão Lý nhắc đến con, lúc nào cũng nói con khéo léo hiểu chuyện, hôm nay được gặp, quả đúng như vậy.”
Mấy câu nói này khiến những người đang có mặt ở đây đều cười rộ lên.
/475
|