Phương Đồng bĩu môi, sao con gái bây giờ chỉ nhìn mặt mũi mà nói chuyện thế nhỉ? Cô ấy thừa nhận rằng nếu chỉ nhìn khuôn mặt, thì Thẩm Quân Dục này chắc chắn là một người đẹp trai. Phó Hoành Dật khí thế mạnh mẽ, Hàn Dịch tướng mạo ma mị, còn Thẩm Quân Dục là kiểu người khiêm tốn điển hình.
Nhưng nếu lột vẻ ngoài này đi thì người này chính là một con sói đội lốt cừu, đến gần anh ta sẽ bị anh ta ăn lúc nào cũng chẳng biết.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ công bố giải thưởng may mắn nhất tối nay, phần thưởng là màn nhảy mở đầu với ngài Thẩm Quân Dục, tổng giám đốc của chúng ta.” Giọng MC vang lên trong hội trường, khuôn mặt hai cô gái kia đầy hồi hộp chờ mong.
Phương Đồng tùy ý nhìn xung quanh, lại nhận ra đa số các cô gái ở đây đều mang vẻ mặt như thế. Cô ấy cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ Thẩm Quân Dục lại rất được hoan nghênh.
“Mời tiểu thư số 0894 lên sân khấu.” Cô đang ngẩn người thì giọng nói của MC lại vang lên, những tiếng kêu tiếc nuối vang lên trong hội trường.
“Mời tiểu thư số 0894 lên sân khấu.” MC lặp lại.
Trước khi bọn họ vào hội trường thì trước ngực các cô gái đều được cài một đóa hoa hồng, bên dưới là một cái thẻ nhỏ ghi số mà MC sẽ đọc.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ. Cô nhìn xuống trước ngực Phương Đồng, quả nhiên thấy trên thẻ của cô ấy là số “0894“.
Thẩm Thanh Lan đẩy Phương Đồng, “Đi lên đi.”
Phương Đồng sửng sốt, lúc này mới nhận ra MC đang gọi cô.
Chắc là thấy Phương Đồng không có phản ứng nên Thẩm Thanh Lan cầm tay cô giơ lên, ánh đèn bỗng rọi vào Phương Đồng. Toàn hội trường lập tức nhìn về phía Phương Đồng, đến mức khiến cô không được tự nhiên. Cô có được đưa số cho người khác không? Cô không muốn khiêu vũ với Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục thấy là Phương Đồng thì cũng hơi bất ngờ, mỉm cười, đi xuống rồi lịch thiệp đưa tay ra, “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy một bản không?”
Giọng nói ấm áp, động tác ưu nhã, chỉ chớp mắt đã hớp hồn một đám thiếu nữ.
Mặt Phương Đồng hồng hồng, không phải xấu hổ, mà là hồi hộp. Dù là ai thì khi bị 80% phụ nữ trong hội trường nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hâm mộ và ghen ghét như vậy cũng đều sẽ hồi hộp. Cảm thấy từng ánh mắt đâm vào người mình, lòng bàn tay Phương Đồng hơi ướt. Sớm biết thế này thì cô đã không tới tham gia bữa tiệc cuối năm này rồi.
“Ai thế? Hình như không phải nhân viên công ty chúng ta.” Có người nhìn Phương Đồng, nhỏ giọng bàn luận.
Có người chỉ vào Thẩm Thanh Lan, “Cô ấy đi cùng em gái ông chủ, chắc là bạn.”
“Cô ấy thật may mắn, được khiêu vũ với ông chủ. Sao không phải là tôi chứ? Tôi cũng muốn được ông chủ mời khiêu vũ.” Có người hâm mộ nói.
“Ai bảo người ta quen biết em gái ông chủ chứ? Người ta đã sớm quen biết ông chủ rồi.” Giọng nói chua chua.
Thẩm Quân Dục vẫn giữ tư thế mời. Phương Đồng nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, từ từ đặt tay lên đó.
Âm nhạc vang lên, Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng kéo một cái, Phương Đồng đã bị anh dẫn vào sàn nhảy.
Tối nay, Thẩm Quân Dục mặc một bộ vest màu xanh da trời, Phương Đồng mặc lễ phục màu trắng. Hai đứng cạnh nhau rất hợp, trai xinh gái đẹp khiến mọi người ồ lên thán phục.
Thẩm Thanh Lan không ngờ Phương Đồng biết khiêu vũ. Mặc dù là Thẩm Quân Dục dìu cô ấy, động tác của cô ấy cũng hơi gượng gạo, nhưng khả năng cảm nhận tiết tấu của Phương Đồng rất mạnh, lập tức đi theo nhịp điệu.
Tay Thẩm Quân Dục đặt lên eo Phương Đồng, tay Phương Đồng khoát lên vai Thẩm Quân Dục, tay kia đan vào tay anh. Cô bị anh kéo, làn váy tung lên thành một độ cong duyên dáng. Xoay người, khom lưng, xoay tròn, mỗi một động tác đều là bức tranh xinh đẹp.
Tiếng nói ghen tị vì không được chọn ở xung quanh dần biến mất, thay vào đó là những lời khen ngợi cặp đôi trên sân khấu.
“Aiz, nói đi cũng phải nói lại, hình ảnh sếp và cô gái kia đứng cạnh nhau cũng đẹp thật đó.”
“Tôi cũng thấy thế. Thật ra ngoại hình cô gái kia cũng rất xinh đẹp.”
“Nam đẹp trai, nữ xinh gái, nếu bọn họ ở bên nhau thì đứa con sinh ra chắc chắn sẽ vô cùng xinh xắn đáng yêu.”
Thẩm Thanh Lan nghe người xung quanh khe khẽ bàn tán mà trán đổ mồ hôi, mấy người này trí tưởng tượng bay quá xa rồi.
Trong một góc hội trường khác, Đinh Minh Huy nhìn hai người khiêu vũ trên sàn nhảy, đáy mắt bốc lửa. Nhất là khi nghe tiếng bàn tán xung quanh, anh ta siết chặt tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Quân Dục như thiêu thành một cái lỗ ở trên đó vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dục ôm Phương Đồng vào lòng, nhìn dáng vẻ rực rỡ và e ấp như chú chim nhỏ của Phương Đồng, trong lòng Đinh Minh Huy lúc này ngoại trừ sự khổ sở còn có lửa giận hừng hực. Nếu không phải anh ta mạnh mẽ đè nén thì e rằng anh ta đã xông đến từ lâu rồi.
Thẩm Quân Dục như cảm giác được gì đó, nhìn về phía đám người nhưng lại không tìm thấy ánh mắt ác ý kia, bèn cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Phương Đồng rồi cười cười.
“Khiêu vũ với tôi khiến em rất khó chịu?”
Phương Đồng sửng sốt, mù mờ nhìn Thẩm Quân Dục.
“Nếu không thì sao em lại có biểu cảm như vậy. Người khác nhìn thấy còn tưởng là tôi ức hiếp em nữa đấy.”
Thẩm Quân Dục nói bên tai Phương Đồng. Nhìn từ xa, tư thế hai người rất thân mật, đám người xung quanh đã sắp bị hớp hồn hết rồi.
Phương Đồng thấy anh đột nhiên tới gần thì không quen, hơi ngửa người ra sau, kéo dài khoảng cách. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Quân Dục, hệt như bóng đêm bao trùm lên biển, thần bí và nguy hiểm. Cô bèn dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh.
Người ngoài trông thấy cảnh này lại cứ như cô bé lọ lem và hoàng tử nhảy vũ điệu tình yêu, sau đó tâm hồn thiếu nữ bắt đầu thổn thức.
Thẩm Thanh Lan nhìn hai người đang khiêu vũ trên sàn rồi chợt nhìn về một góc vắng vẻ nào đó, nhưng lại không thấy gì cả. Đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ khó hiểu, vừa rồi cô quả thật cảm giác được có một ánh mắt như có như không nhìn về phía cô.
“Chị dâu, thì ra chị ở đây. Em đang định tìm chị đây.” Cố Dương cười híp mắt đi đến trước mặt Thẩm Thanh Lan. Mặc dù anh ta mặc đồ vest cao cấp màu đỏ thắm nhưng lại vẫn không có chút khí chất quý công tử nào, mà trông giống như một đứa trẻ không lớn.
Đi cùng anh ta là Giang Thần Hi từng có duyên gặp một lần, cũng mặc đồ vest, tôn lên khí chất nho nhã của anh ta.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười nói bằng giọng ấm áp như ngọc.
Thẩm Thanh Lan: “Đã lâu không gặp.”
“Chị dâu, tôi cũng vừa chào chị đó, sao chị chỉ để ý đến anh ta mà không để ý tới tôi?”
“Bởi vì em quá ồn ào.” Giọng Cố Khải truyền đến, sau đó Thẩm Thanh Lan trông thấy Cố Khải mặc bộ vest đen, rất hợp với khuôn mặt vô cảm của anh ta, trông lại có phần giống cậu công tử lạnh lùng.
Ba người này có khí chất hơn hẳn người thường, lại thêm bề ngoài nổi bật nên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phái nữ. Còn Thẩm Thanh Lan bị bọn họ bao vây lại nhận được những ánh mắt thù địch như có như không.
Cuối cùng âm nhạc cũng đã ngừng, Phương Đồng dừng bước, lùi ra xa Thẩm Quân Dục. Anh nhìn dáng vẻ như tránh rắn rết của cô thì trong mắt như hiện vẻ bất đắc dĩ.
Âm nhạc lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người cùng bạn nhảy của mình vào sân khiêu vũ.
Phương Đồng nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Thanh Lan đâu nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Đinh Minh Huy nhìn cô từ xa. Phương Đồng dời mắt trước, sau đó thấy Thẩm Thanh Lan đang bị ba người vây ở giữa.
“Chị dâu, em có vinh hạnh mời chị nhảy một bản không?” Cố Dương chắp một tay sau lưng, một tay đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, hơi khom người.
Thẩm Thanh Lan nhìn bàn tay trước mặt, còn chưa kịp hành động gì thì một bàn tay khác đã vươn ra đánh vào tay Cố Dương.
Mặc dù xung quanh ầm ĩ nhưng mọi người vẫn nghe được một tiếng “bốp” vang lên.
“Ối, ai đánh tôi thế hả?” Cố Dương kêu lên, xoa xoa mu bàn tay.
“Ông nội đây.” Thẩm Quân Dục nói.
Cả người Cố Dương cứng đờ, ngượng ngùng, “Anh Thẩm, chẳng phải anh đang khiêu vũ với người đẹp ư? Sao lại ở đây?”
Người đẹp nào đó dừng bước lại, không biết nên tiếp tục bước đến hay là đi luôn. Nhưng Thẩm Thanh Lan đã thấy Phương Đồng trước. Phương Đồng suy nghĩ một chút rồi nhấc chân bước đến.
Từ góc nhìn của Đinh Minh Huy không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan mà chỉ thấy Phương Đồng đang đi về phía Thẩm Quân Dục, gân xanh trên tay cầm ly rượu của anh ta nổi lên rõ rệt.
“Minh Huy, cậu nhìn gì thế?” Lưu Tuệ nhìn theo ánh mắt của Đinh Minh Huy, nhưng lại không thấy gì cả.
Nghe câu hỏi của Lưu Tuệ, Đinh Minh Huy hồi hồn, nhìn quản lý của mình rồi cười cười, “Vừa mới thấy tổng giám đốc của chúng ta. Hình như anh ta còn rất trẻ, nên tôi liền nhìn thêm một chút.”
Lưu Tuệ nghe vậy thì nở nụ cười, thấy Đinh Minh Huy tò mò bèn hăng hái giới thiệu với anh ta, “Đừng thấy anh ấy trẻ tuổi mà lầm, thật ra anh ấy rất có thủ đoạn. Mặc dù là công tử nhà họ Thẩm nhưng anh ấy lại dựa vào năng lực của chính mình, tạo ra một khoảng trời vang dội trong giới kinh doanh.”
Đinh Minh Huy không cho là đúng, cái gì mà không dựa vào gia đình chứ? Mặc dù nhà họ Thẩm theo quân đội nhưng chắc chắn vẫn quen biết không ít người. Nói Thẩm Quân Dục không dựa vào quyền thế của gia đình, anh ta không tin.
Nhất là đêm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Quân Dục ôm Phương Đồng khiêu vũ, hoàn toàn là kiểu playboy ỷ trong nhà có tiền.
“Anh ta có bạn gái chưa?” Đinh Minh Huy hỏi.
Lưu Tuệ nhìn Đinh Minh Huy bằng ánh mắt mập mờ, “Sao sao? Trong nhà có em gái hử? Có em gái thì cũng đừng mơ, thân phận của tổng giám đốc là gì chứ? Sao có thể thích người bình thường được? Cho dù dáng vẻ cô em gái của cậu có sắc nước hương trời, nếu được tổng giám đốc thích thì cuối cùng cũng chỉ có thêm một khoản tiền, chứ không thể gả vào nhà họ Thẩm được.”
Cô ta cho rằng Đinh Minh Huy thấy Thẩm Quân Dục còn trẻ tuổi nên muốn giới thiệu em gái nhà mình cho Thẩm Quân Dục, từ đó bám víu vào anh. Nghĩ đến đây, mắt Lưu Tuệ hiện vẻ khinh miệt, đúng là trẻ tuổi, có dã tâm, nhưng không có mắt, Tổng giám đốc của bọn họ nào dễ tính toán như thế?
Không ngờ Đinh Minh Huy nghe xong lời Lưu Tuệ nói liền hận không thể xông lên đánh Thẩm Quân Dục một trận. Trong mắt anh ta, Thẩm Quân Dục để ý Phương Đồng cũng chỉ là muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy.
Anh ta rất muốn dẫn Phương Đồng ra ngoài, sau đó nói cho cô biết sự thật. Nhưng Lưu Tuệ đang nhìn anh ta chằm chằm, căn bản là không đi được, chỉ có thể đứng xa xa mà xem. Nhưng cách một đám người, anh ta không thấy rõ được tình hình chỗ Phương Đồng.
Cố Dương tò mò nhìn Phương Đồng, “Cô có phải bạn cùng lớp của chị dâu tôi không?”
Phương Đồng không quen biết Cố Dương, nghe anh ta hỏi xong thì suy nghĩ một lúc mới biết “chị dâu” mà anh ta đang nói đến là Thẩm Thanh Lan, bèn gật đầu, “Chào anh, tôi là Phương Đồng.”
“Tôi là Cố Dương, Phó Hoành Dật là anh họ tôi.”
Phương Đồng hiểu ra, thảo nào anh ta lại gọi Thanh Lan là chị dâu.
“Thanh Lan, mọi người trò chuyện đi, tớ đi tìm Hiểu Huyên đây.” Phương Đồng nói.
Lúc mới vào còn thấy Vu Hiểu Huyên ở chỗ tiệc đứng ăn gì đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Vu Hiểu Huyên mê rượu, ở một nơi như hôm nay, Phương Đồng thấy lo lắng cho cô ấy.
“Tớ đi với cậu.” Ở đây cũng không có chuyện gì, Thẩm Thanh Lan không muốn ở lại nói chuyện tào lao với bọn họ.
Thẩm Quân Dục đã đi rồi. Hôm nay là bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan, không chỉ có nhân viên công ty mà còn có đối tác làm ăn trên nhiều lĩnh vực nữa nên anh ấy phải đi xã giao.
“Ủa, Hàn Dịch đâu?” Cố Dương chợt nhận ra là thiếu một người, bèn hỏi.
Cố Khải và Giang Thần Hi lắc đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy Hàn Dịch.
***
Lúc này, hai người đang được mọi người lo lắng thật ra cũng không đi xa mà đang ở trong một phòng nghỉ trên tầng hai.
Vu Hiểu Huyên ngồi trên ghế sofa, trừng mắt lườm người đàn ông kia, “Hàn Dịch, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Hàn Dịch nhìn cô, cặp mắt đào đào tối tăm, nhưng trên môi lại nở nụ cười, “Làm gì? Cô nói xem là làm gì?”
Nhớ đến cảnh vừa bị Vu Hiểu Huyên thấy được, Hàn Dịch liền tức giận đến cháy ruột cháy gan, chỗ nào cũng thấy đau.
Anh ta đâu ngờ ở đây mà cũng tình cờ gặp phải một người phụ nữ mà anh ta đã từng qua lại, kẻ mà mọi người thường gọi là người yêu cũ. Mặc dù anh ta không nhớ đây là cô bạn gái thứ mấy, nhưng thật sự vẫn là người yêu cũ.
Anh ta và cô người yêu cũ này qua lại một thời gian khá dài, là một trong những cô bạn gái mà anh ta công khai thừa nhận. Có điều, sau này vì tính cách không hợp nên họ đã chia tay. Sau khi chia tay, bọn họ không liên lạc gì nhiều, nhưng thật sự vẫn có thể coi là bạn bè. Hơn nữa, hai người còn hợp tác làm ăn.
Hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, hai người dĩ nhiên là phải trò chuyện đôi câu. Nhưng âm thanh bên ngoài quá lớn, không nghe rõ được, thế là hai người bèn đi vào một lối nhỏ.
Lúc bọn họ đang trò chuyện thì Vu Hiểu Huyên đi từ nhà vệ sinh ra, kết quả là đã bắt gặp bọn họ. Chuyện này cũng không có gì đáng nói, chỉ là khi đó có một người chạy đến va vào cô người yêu cũ kia, khiến cô ta đứng không vững, Hàn Dịch bèn đưa tay đỡ. Sau đó Vu Hiểu Huyên nhìn thấy Hàn Dịch ôm một người phụ nữ vào lòng với tư thế thân mật.
Vu Hiểu Huyên thật không ngờ đi ra khỏi nhà vệ sinh mà cũng có thể tình cờ gặp một cảnh máu chó như vậy. Hơn nữa lần nào cô trông thấy cảnh này thì nam chính đều cùng là một người, còn nữ chính thì mỗi lần mỗi khác.
Vu Hiểu Huyên không biết cảm giác của cô lúc này là gì, chỉ biết là vào giây phút đó, cô hận không thể đi đến giẫm mạnh lên hai chân Hàn Dịch, sau đó đạp anh ta xuống biển.
“Hàn công tử, dù ngài có nóng vội thì cũng phải để ý đến hoàn cảnh chứ? Tốt xấu gì thì đây cũng là nơi công cộng, người đến người đi. Hai người đứng đây diễn cảnh hạn chế người xem, không thích hợp đâu.”
Vu Hiểu Huyên tựa vào vách tường, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói.
Hàn Dịch thật không ngờ Hiểu Huyên sẽ xuất hiện ở đây, còn bắt gặp tình cảnh như vậy. Nghe thấy lời cô nói, anh ta tối sầm mặt lại, cắn răng.
Cô người yêu cũ nhìn Vu Hiểu Huyên, đúng là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt cong cong rất đáng yêu, chỉ là tính cách… Cô thoáng nhìn về phía Hàn Dịch, đôi mắt hiện ý cười, không ngờ khẩu vị của Hàn Dịch bây giờ là như vậy.
“Em đi trước đây.” Cô người yêu cũ vẫy tay rời đi, để lại Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên mắt to mắt nhỏ lườm nhau.
Sắc mặt Hàn Dịch đen kịt, nhưng Vu Hiểu Huyên chẳng sợ chút nào, còn nhìn thẳng vào anh ta.
Nhìn vẻ mặt “Sao nào? Bị tôi phá hỏng gian tình còn không cho tôi nói?” của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch bị chọc tức đến bật cười, trong lòng rất buồn bực. Tại sao lần nào cũng bị Vu Hiểu Huyên bắt gặp chuyện thế này vậy?
Anh ta bước đến, kéo cổ tay Vu Hiểu Huyên đi lên tầng.
“Này, anh làm gì thế hả? Buông tôi ra.” Vu Hiểu Huyên nhéo cánh tay Hàn Dịch, nhưng dù cô có dùng sức thế nào thì Hàn Dịch vẫn không buông ra. Vu Hiểu Huyên bị ép đi theo Hàn Dịch đến phòng nghỉ ở tầng hai. Cô ngồi phịch xuống ghế sofa ở trong phòng, trừng mắt nhìn Hàn Dịch.
“Chuyện cô thấy vừa rồi là hiểu lầm.” Một lát sau, Hàn Dịch nói bằng giọng hơi trầm.
Vu Hiểu Huyên sửng sốt. Hàn Dịch lại tiếp tục giải thích.
“Cô ấy là bạn hợp tác làm ăn, chúng tôi đang nói chuyện công việc thì có người chạy đến va phải cô ấy, khiến cô ấy suýt ngã sấp xuống, nên tôi mới đưa tay kéo lại.”
Cuối cùng Vu Hiểu Huyên cũng hiểu Hàn Dịch đang giải thích chuyện vừa rồi với cô, nhưng sao anh ta phải giải thích? Có điều không hiểu sao nghe thấy lời giải thích của Hàn Dịch, cảm giác bực bội trong lòng cô liền biến mất.
“À.” Vu Hiểu Huyên không biết nên nói cái gì, đôi mắt hiện vẻ ngại ngùng vì đã hiểu lầm Hàn Dịch.
Chỉ vậy thôi? Hàn Dịch nhìn cô, cặp mắt đào hoa chứa vẻ không tin nổi. Cô đã hiểu lầm anh ta, bây giờ anh ta đã giải thích rõ, chẳng lẽ Vu Hiểu Huyên không nên xin lỗi anh ta sao?
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Vu Hiểu Huyên đứng dậy định đi.
“Này, con bé thối tha!” Hàn Dịch gọi cô lại.
Trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch càng cảm thấy buồn bực hơn, xua xua tay, “Đi mau, đi mau, đừng đứng đây chướng mắt tôi.”
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu rồi mở cửa đi ra ngoài. Cái người này đúng là bị bệnh, kéo cô đến đây chỉ để nói một câu như vậy, bây giờ còn ra vẻ như cô bám lấy anh ta. Vừa ra boong thuyền, Vu Hiểu Huyên đã thấy Thẩm Thanh Lan đang tìm mình.
“Thanh Lan.” Vu Hiểu Huyên chạy chậm đến chỗ Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng Vu Hiểu Huyên chạy lại, đáy mắt hiện vẻ nghi ngờ, “Cậu đi đâu thế?”
“Vừa rồi ăn nhiều nên khó chịu, tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.” Vu Hiểu Huyên cười hì hì, không nói mình và Hàn Dịch vừa ở cùng nhau.
Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói, “Còn một lúc nữa thuyền mới cập bến, tớ lên tầng nghỉ ngơi một lát, cậu thì sao?”
“Tớ đi cùng cậu.”
Thẩm Thanh Lan gọi cho Phương Đồng, ba người cùng nhau lên tầng hai tìm phòng nghỉ ngơi. Trong phòng có giường, Thẩm Thanh Lan hơi mệt nên chỉ nằm một lát đã ngủ luôn.
Đến lúc Thẩm Thanh Lan dậy thì thuyền đã cập bờ, thì ra trời đã rạng sáng. Thẩm Quân Dục vốn đang định đánh thức cô, nhưng thấy cô đã tỉnh liền thu cánh tay về, “Tỉnh rồi thì dậy đi, về khách sạn ngủ tiếp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, vừa thức dậy nên mắt vẫn hơi mơ màng. Cô bèn ngồi một lát, đợi tỉnh táo rồi mới theo Thẩm Quân Dục đi ra ngoài.
“Hiểu Huyên và Phương Đồng đâu?” Thẩm Thanh Lan không có thấy hai người kia nên hỏi.
“Lúc thuyền cập bến, anh bảo bọn họ đi trước rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì không nói gì nữa.
Về đến phòng khách sạn, Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong thì lấy điện thoại ra xem giờ. Đã 1 giờ đêm rồi, vừa mới ngủ một lát nên bây giờ cô ngủ lại không được.
[Ngủ chưa?] Cô gửi tin nhắn cho Phó Hoành Dật trên wechat vào account mà anh đã tạo lúc về lần trước.
[Sao khuya rồi mà chưa ngủ?] Phó Hoành Dật trả lời ngay.
Thẩm Thanh Lan cười cười, gọi điện thoại cho anh.
“Thanh Lan.”
“Vâng.”
“Sao còn chưa ngủ?” Hai người đồng thanh hỏi, sau đó vẻ mặt đều hiện ý cười.
“Vừa đi tiệc cuối năm của công ty anh trai về, trên đường về có ngủ một giấc nên bây giờ không buồn ngủ.” Thẩm Thanh Lan giải thích.
“Tiệc cuối năm vui không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, chợt nhận ra Phó Hoành Dật không nhìn thấy nên nói: “Cũng tạm được, có điều…” Cô chợt đổi giọng, “Gặp vài chuyện thú vị.”
“Oh?” Phó Hoành Dật hứng thú hỏi: “Chuyện thú vị gì?”
Thẩm Thanh Lan đảo tròn mắt, “Đợi em xác minh được thì sẽ nói cho anh biết.”
Phó Hoành Dật không hỏi thêm nữa, cười cười đổi chủ đề: “Lần này không về mua sắm đồ Tết với em được rồi.” Giọng anh đầy tiếc nuối. Anh vốn định tranh thủ về sớm một chút, nhưng trong quân đội quá nhiều việc nên anh hoàn toàn không đi được. Với lại, mọi người đều nghỉ vào ngày 28, anh nghỉ sớm cũng không ổn.
Thẩm Thanh Lan lại không có vấn đề gì, “Em đã nói với dì Triệu rồi, ngày mai sẽ đi mua đồ Tết với dì.” Nghĩ một lát, cô lại kể chuyện cô dùng 8 triệu để mua một quán trà với Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nghe vậy chỉ nói, “Em thích là được rồi.” Giọng nói không hề bất mãn vì chuyện Thẩm Thanh Lan vung tay một cái đã mất 8 triệu. Như thể trong mắt anh, 8 triệu và 80 đồng chẳng khác gì nhau cả.
“Em mở quán trà, người vui nhất có lẽ là hai ông.”
Nghe Phó Hoành Dật nói, Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi. Thẩm lão gia và Phó lão gia đều yêu trà, có nghiên cứu về trà đạo. Nghệ thuật trà đạo của Thẩm Thanh Lan cũng là do Thẩm lão gia và Phó lão gia cùng dạy.
Cô biết quán trà đó là do Thẩm lão gia dẫn đến.
“Không có cảm nghĩ gì về hành vi tiêu tiền như nước của em sao?” Thẩm Thanh Lan trêu chọc.
Phó Hoành Dật dịu dàng cười, nói bình thản như nước chảy mây bay: “Anh là chồng em, vợ tiêu tiền của chồng là chuyện đương nhiên. Anh đưa tiền cho em là để em tiêu.”
Thẩm Thanh Lan nghe xong, tuy không nói gì nhưng đôi mắt đầy ý cười ấm áp.
“Em tiêu tiền như nước thế này, nếu cái nhà này bị em tiêu sạch thì làm sao bây giờ?”
“Cho dù có tiêu sạch thì anh cũng sẽ không để em chịu đói.” Phó Hoành Dật trả lời tự nhiên, ý cười trong mắt Thẩm Thanh Lan lại càng rõ rệt hơn.
Hai người chỉ trò chuyện một lát, Thẩm Thanh Lan đã thấy sắp đến 2 giờ rồi, bèn bảo anh nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Lan vẫn không buồn ngủ, cũng không đọc sách như lúc ở nhà. Cô buồn chán nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
Nhớ lại cả đêm không thấy Kim Ân Hi đâu, lòng cô hơi lo lắng, bèn đứng dậy gọi điện thoại cho Kim Ân Hi thì không liên lạc được. Thẩm Thanh Lan nhíu mày, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được, đành phải thôi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan dậy sớm hơn thường ngày. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Lúc này điện thoại mới kết nối, trò chuyện vài câu với Kim Ân Hi thì biết tối qua cô ấy về nhà sớm. Trong lòng Thẩm Thanh Lan có cảm giác quái đản khó nói nên lời, nhớ đến ánh mắt như có như không mà cô cảm thấy tối qua.
“Ân Hi, cậu… chú ý an toàn.” Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ dặn dò một câu.
Ở đầu dây bên kia, Kim Ân Hi một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một con dao găm. Lúc này, con dao kia đang đặt trên cổ một cô gái, trên môi cô nở nụ cười ấm áp, nhưng tay cầm dao không hề nhúc nhích, rõ ràng không hề nhìn người phụ nữ kia nhưng cô ta vẫn hiểu rằng chỉ cần cô ta dám cử động một cái, thì con dao đó sẽ không chút do dự cắt động mạch cổ của cô ta.
Kim Ân Hi cúp điện thoại, thấy cô ả kia đàng hoàng ngồi đó, không hề nhúc nhích, bèn rút dao lại, nhưng không cất đi mà cầm trong tay vuốt vuốt. Con dao sắc bén trong tay cô cứ như một món đồ chơi đang lóe lên, nhưng lại nghe lời lạ thường.
Khuôn mặt trẻ con của Kim Ân Hi nở nụ cười đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ lại lạnh như băng, “Nói xem, tại sao lại theo dõi Thẩm Thanh Lan?”
Cô ả kia có khuôn mặt phương Đông với đường nét xinh đẹp, nhưng rất lạ mặt. Lúc này, cô ta không hề có biểu cảm gì, nói đúng hơn là từ lúc bị Kim Ân Hi bắt đi tối hôm qua, vẻ mặt cô ta vẫn như thế. Dù Kim Ân Hi kề dao găm lên cổ cô ta, tính mạng cô ta đang nằm trong tay người khác, thì ánh mắt của cô ta vẫn không hề dao động.
“Xí, còn không nói? Cô cho rằng cô không nói thì tôi không còn cách nào?” Chẳng biết từ lúc nào, trên tay Kim Ân Hi có thêm một quả táo, dao găm bay múa trên đầu ngón tay cô. Chỉ một lát sau, một đóa hoa táo xinh đẹp đã nở rộ trên tay cô.
Kim Ân Hi nhìn đóa hoa táo, dường như rất hài lòng với tác phẩm này. Cô đặt nó sang một bên rồi lại cầm một quả táo khác, nhưng không gọt mà lại kề con dao đến sát mặt cô ả kia, chỉ còn cách một chút nữa là đã có thể chạm vào mặt cô ta. Cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên mũi dao nhọn.
“Nếu con dao này khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô bị thương thì làm sao bây giờ?” Kim Ân Hi cười híp mắt hỏi.
Khuôn mặt cô ả kia hơi biến sắc, nhưng lại lập tức bình thường trở lại.
“Ái chà, không sợ cơ đấy! Cũng phải, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù hủy cả khuôn mặt thì chỉ cần phẫu thuật thôi là lại xinh đẹp, nhưng mà có được như khuôn mặt này hay không thì khó nói lắm.”
Thấy trong mắt cô ta chợt hiện vẻ hoảng loạn, Kim Ân Hi cười càng vui vẻ hơn, gí dao găm sát vào mặt cô ta hơn, “Đương nhiên, chỉ cần cô nói cho tôi biết tại sao lại theo dõi Thẩm Thanh Lan, theo dõi rồi thì sẽ làm gì thì tôi sẽ tha cho cô, thế nào? Tôi là người rất dễ nói chuyện, lại còn nói được làm được. Cuộc mua bán này rất có lời, cô có muốn cân nhắc một chút không?”
Cô ả kia nhìn Kim Ân Hi, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên, “Cô không quen biết Thẩm Thanh Lan, tại sao phải giúp cô ta?”
“Muốn dụ tôi nói sao?” Kim Ân Hi cười khanh khách, dùng dao vỗ nhẹ lên mặt cô ta, “Tôi mà dễ dàng dính kế của cô như vậy, nếu bị người khác biết được thì mặt mũi Kim Ân Hi tôi còn giấu vào đâu được? Tôi khuyên cô đừng có giở trò với tôi, tốt nhất là nên thành thật nói cho tôi biết mục đích cô theo dõi Thẩm Thanh Lan là gì.”
Cô ả kia nhìn thẳng vào Kim Ân Hi, “Tôi không theo dõi cô ta.”
“Chậc chậc chậc, vẫn không chịu nói thật.” Kim Ân Hi thở dài, đặt dao găm sang một bên, rồi tát mạnh vào mặt cô ta một cái. Sức cô khá lớn nên khóe môi cô ả kia liền rớm máu.
“Cô nghĩ tôi mù à?” Kim Ân Hi thổi thổi lòng bàn tay đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con hơi hiện vẻ đau lòng. Da mặt cô ả này dày thật, tay cô đánh mà phát đau, sớm biết thế này thì rút giày ra đánh rồi.
Sắc mặt cô ả kia lúc này tái nhợt, mắt nhìn Kim Ân Hi như phun ra lửa.
Kim Ân Hi càng cười vui vẻ hơn, “Thế này thì đúng rồi, vẻ mặt như thế mới đúng, cái vẻ mặt vô cảm vừa rồi quả thật khiến tôi thấy không được tự nhiên.” Tôi còn tưởng là đang đối mặt với An chứ, cô nhỏ giọng thầm thì.
“Tôi nói tôi không theo dõi Thẩm Thanh Lan, chỉ là cùng đường thôi.”
“Ôi chao, cô không muốn nói thật thì cứ đợi ở đây đi. Dù sao thì tôi cũng đang không có việc gì làm, phí thời gian cho cô cũng không tệ, có người trò chuyện cùng tôi mà.”
Sắc mặt cô ả kia càng khó coi, trong mắt hiện vẻ lo lắng không dễ phát hiện.
Còn Kim Ân Hi vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa xem tivi. Đây là một phòng trong khách sạn nào đó ở Bắc Kinh, cô ấy không về Thượng Nhã Uyển vì sợ Thẩm Thanh Lan đột nhiên đến tìm.
Cô ả này theo dõi Thẩm Thanh Lan đã một ngày, nếu không phải Kim Ân Hi trùng hợp tìm Thẩm Thanh Lan có việc thì đã chẳng phát hiện ra. Nếu không phải vì theo dõi cô ả này thì Kim Ân Hi cũng đã không xuất hiện trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan. Cô vốn định giải quyết cô ta trong bữa tiệc luôn, nhưng vừa lên thuyền đã mất dấu cô ta, cô phí rất nhiều sức mới bắt lại được.
***
Đầu dây bên kia, Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, ánh mắt nặng nề. Cô biết Kim Ân Hi có việc gạt mình, nhưng cô cũng tin cô ấy sẽ không làm tổn thương cô. Nếu Kim Ân Hi không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Theo Thẩm Quân Dục trở lại Đại viện, cô đến nhà họ Phó một chuyến trước, biết Phó lão gia ra ngoài thăm bạn rồi thì mới trở về nhà họ Thẩm.
“Mẹ, lát nữa chúng ta đi đâu trước?”
Vừa đến cửa, cô đã nghe được giọng nói của Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Thanh Lan đẩy cửa vào. Sở Vân Dung nhìn thấy cô thì vừa cười vừa nói, “Thanh Lan, sao về nhanh vậy con?”
“Ông nội ra ngoài thăm bạn rồi, không ở nhà.” Thẩm Thanh Lan hờ hững nói.
“Chị và mẹ đang định ra ngoài sắm Tết, em có muốn đi cùng không?” Thẩm Hi Đồng cười nhìn Thẩm Thanh Lan, hình như tâm trạng rất tốt.
Sở Vân Dung tiếp lời, “Đúng vậy, Thanh Lan đi cùng đi, Hoành Dật trở về là sang năm mới rồi, lúc đó chắc chắn mua không kịp đâu.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Thẩm Hi Đồng.
Cô theo hai người ra ngoài. Sở Vân Dung lái xe, Thẩm Hi Đồng đi trước ngồi trên ghế phụ, Thẩm Thanh Lan ngồi vào ghế sau.
Dọc theo đường đi, Thẩm Hi Đồng trò chuyện với Sở Vân Dung vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười của Sở Vân Dung do bị Thẩm Hi Đồng trêu.
Thẩm Hi Đồng và Sở Vân Dung quả thật thoạt nhìn còn giống hai mẹ con hơn cô, Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nghĩ, trong lòng không hề gợn sóng.
Thẩm Hi Đồng luôn chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan, thấy vẻ mặt cô không hề thay đổi thì buồn bực trong lòng, khẽ cắn môi.
“Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ lần trước con từng nhắc đến Lãnh Thanh Thu với mẹ không?” Thẩm Hi Đồng bỗng nhiên nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ “Lãnh Thanh Thu“.
“Có chuyện gì sao?”
“Lần trước mẹ nói muốn mời cô ấy đến nhà chơi, con đã nói lại với Thanh Thu rồi. Cô ấy nói cuối tuần có thời gian, mẹ thấy cuối tuần này được không?”
“Đương nhiên là được, tiếc là ba con vẫn chưa về.”
“Không sao, đợi đến lúc ba về, con lại mời Thanh Thu đến nhà là được.”
“Thanh Lan, cuối tuần này em cũng về đi, sẵn tiện giới thiệu cho em làm quen.” Thẩm Hi Đồng quay đầu lại, cười nói với Thẩm Thanh Lan.
“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý, trong mắt Thẩm Hi Đồng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn cười rất dịu dàng.
“Chị tin là bọn em nhất định sẽ vừa gặp đã thân.”
Thẩm Thanh Lan từ chối cho ý kiến. Cô muốn biết người giả mạo cô là thần thánh phương nào, mục đích của người đó là gì.
Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên thấy được sức chiến đấu của Sở Vân Dung, ngoại trừ mua mua mua thì cũng chỉ là cầm thẻ quẹt quẹt quẹt. Rõ ràng rất nhiều thứ đã có ở nhà nhưng bà ấy vẫn mua thêm hết thứ này đến thứ kia.
“Đây là của ông nội con, đây là của Phó lão gia, đây là của ông ngoại bà ngoại, đây là của dì…” Sở Vân Dung vừa mua vừa nhỏ giọng nói, trên tay Thẩm Hi Đồng và Thẩm Thanh Lan đều là chiến lợi phẩm của bà.
Ngay cả người có thể lực tốt như Thẩm Thanh Lan mà cũng thấy mệt, hết sức cảm giác được việc đồng ý đi mua đồ Tết với Sở Vân Dung là một quyết định sai lầm.
Càng không nói đến người có thể lực bình thường như Thẩm Hi Đồng, cô ta đã sớm mệt tới mức đi không nổi rồi.
Sở Vân Dung nhìn túi mua sắm đầy đất, vẫn chưa thỏa mãn, nếu không phải Thẩm Hi Đồng nói đói bụng rồi thì e rằng bà vẫn còn tiếp tục mua mua mua.
Sau khi nhờ nhân viên mang túi lên xe cất, ba người chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm.
“Mẹ, gần đây có một nhà hàng rất ngon, lần trước con đi ăn với bạn, chi bằng hôm nay chúng ta đến đó ăn đi.” Thẩm Hi Đồng kéo cánh tay Sở Vân Dung, tư thế thân mật.
Thẩm Thanh Lan đi theo phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Thanh Lan, con thấy sao?” Sở Vân Dung không trả lời Thẩm Hi Đồng mà quay đầu lại hỏi Thẩm Thanh Lan.
“Sao cũng được.”
Sở Vân Dung nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, đành chép miệng, đôi mắt ảm đạm.
Nhà hàng ở ngay gần đó. Sở Vân Dung không có ý định trở về lấy xe nên ba người đi bộ tới.
Nhà hàng ở một con phố khác, rẽ qua góc đường, đi thêm một con phố là đến.
Ba người vừa đi đến giữa đường thì một chiếc xe đột nhiên lao ra từ góc rẽ, chạy thẳng về phía bọn họ.
“Thanh Lan, cẩn thận.” Thẩm Thanh Lan đang định băng qua đường thì giọng nói hoảng sợ của Sở Vân Dung vang lên. Cô còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị một sức mạnh kéo sang một bên.
Thẩm Thanh Lan chỉ kịp thấy người trong xe hốt hoảng trợn to hai mắt, tiếng thắng gấp chói tai vang lên.
“Thanh Lan, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Sở Vân Dung kéo Thẩm Thanh Lan, nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt hoang mang.
Thẩm Thanh Lan không trả lời Sở Vân Dung mà nhìn về một phía khác.
Ở đó, Thẩm Hi Đồng ngã bệt dưới đất, sắc mặt tái mét, còn chiếc xe kia thì dừng ngay trước mặt Thẩm Hi Đồng, chỉ cách cô ta một nắm tay.
Sở Vân Dung hình như lúc này mới nhận ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, bà chỉ kịp kéo Thẩm Thanh Lan ra, bỏ lại Thẩm Hi Đồng, nếu chiếc xe kia không thắng kịp thì…
Bà vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi, “Đồng Đồng, con sao rồi? Đụng trúng chỗ nào sao?”
Sắc mặt Thẩm Hi Đồng trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Nghe thấy giọng Sở Vân Dung, trong mắt cô ta hình như mới có chút thần thái. Cô ta từ từ quay đầu sang, nhìn thẳng vào mặt Sở Vân Dung, nhếch môi lên, muốn nói “con không sao”, nhưng đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô ta nói không nên lời.
Sở Vân Dung lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay của cô ta sượt xuống đất nên bị mài mất một lớp da lớn, còn đang chảy máu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy, có bị thương ở đâu không? Tôi đưa mọi người đến bệnh viện khám.” Một cậu bé trẻ tuổi bước xuống xe, vẻ mặt đầy hoang mang và áy náy. Đây là lần đầu tiên cậu ta tự lái xe, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may mà không gây tai nạn, nếu không thì… cậu ta nghĩ mà sợ hãi.
Sở Vân Dung đỡ Thẩm Hi Đồng dậy. Cậu bé kia muốn đưa tay đỡ giúp, nhưng thấy áo khoác đắt tiền của Thẩm Hi Đồng thì tay khựng lại.
“Chị không sao chứ?” Cậu bé cẩn thận hỏi. Cậu ta đương nhiên thấy Thẩm Hi Đồng bị thương ở tay, nhưng không biết cô ta còn bị thương ở chỗ nào khác không.
“Cậu nói có sao không? Cậu lái xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao? May là thắng lại kịp, nếu không thì mất ba cái mạng rồi.” Sở Vân Dung còn chưa hết bàng hoàng, đùng đùng dạy dỗ cậu bé một trận.
Cậu bé không cãi lại mà chỉ cúi đầu lặng lẽ nghe. Chuyện này vốn là lỗi của cậu ta, người ta mắng vài câu cũng đúng.
Thẩm Thanh Lan nhìn tay của cậu ta, bàn tay rất thô ráp, trên đó còn có vết chai dày. Chiếc xe này cũng chỉ là xe vận tải bình thường, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
“Tôi… tôi đưa mọi người đến bệnh viện. Khám cho vị tiểu thư này trước, sau đó làm kiểm tra chi tiết, tôi sẽ chịu hết các loại phí.” Đợi Sở Vân Dung nói xong, cậu bé kia mới trả lời.
“Không cần, chúng tôi tự đến bệnh viện được rồi, cậu đi đi.” Trước khi Sở Vân Dung nói gì, Thẩm Thanh Lan đã trả lời. Cô nhìn quần áo cậu bé đã biết là cậu ta không có bao nhiêu tiền, với lại đây là chuyện ngoài ý muốn. Thái độ nhận sai của cậu bé cũng rất tốt, chút tiền đó không là gì với bọn họ, nhưng e rằng đó là một số tiền không nhỏ với cậu ta.
Sở Vân Dung không đồng ý nhìn Thẩm Thanh Lan, nhưng vẫn không nói gì. Còn cậu bé kia lại cầm một tờ giấy và một cây bút, viết vội một dãy số rồi đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu sau khi đến bệnh viện kiểm tra có vấn đề gì thì có thể tìm tôi. Tôi sẽ trả tiền thuốc men.”
Thẩm Thanh Lan nhận tờ giấy, chẳng biết nó được dùng để gói cái gì mà bên trên còn dính dầu mỡ, “Được.”
Thằng bé xin lỗi lần nữa rồi mới lái xe đi. Sở Vân Dung lên tiếng hỏi, “Thanh Lan, sao con lại thả cậu ta đi? Cậu ta lái xe đụng phải chị con mà.”
Nhưng nếu lột vẻ ngoài này đi thì người này chính là một con sói đội lốt cừu, đến gần anh ta sẽ bị anh ta ăn lúc nào cũng chẳng biết.
“Bây giờ, chúng tôi sẽ công bố giải thưởng may mắn nhất tối nay, phần thưởng là màn nhảy mở đầu với ngài Thẩm Quân Dục, tổng giám đốc của chúng ta.” Giọng MC vang lên trong hội trường, khuôn mặt hai cô gái kia đầy hồi hộp chờ mong.
Phương Đồng tùy ý nhìn xung quanh, lại nhận ra đa số các cô gái ở đây đều mang vẻ mặt như thế. Cô ấy cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ Thẩm Quân Dục lại rất được hoan nghênh.
“Mời tiểu thư số 0894 lên sân khấu.” Cô đang ngẩn người thì giọng nói của MC lại vang lên, những tiếng kêu tiếc nuối vang lên trong hội trường.
“Mời tiểu thư số 0894 lên sân khấu.” MC lặp lại.
Trước khi bọn họ vào hội trường thì trước ngực các cô gái đều được cài một đóa hoa hồng, bên dưới là một cái thẻ nhỏ ghi số mà MC sẽ đọc.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan hơi bất ngờ. Cô nhìn xuống trước ngực Phương Đồng, quả nhiên thấy trên thẻ của cô ấy là số “0894“.
Thẩm Thanh Lan đẩy Phương Đồng, “Đi lên đi.”
Phương Đồng sửng sốt, lúc này mới nhận ra MC đang gọi cô.
Chắc là thấy Phương Đồng không có phản ứng nên Thẩm Thanh Lan cầm tay cô giơ lên, ánh đèn bỗng rọi vào Phương Đồng. Toàn hội trường lập tức nhìn về phía Phương Đồng, đến mức khiến cô không được tự nhiên. Cô có được đưa số cho người khác không? Cô không muốn khiêu vũ với Thẩm Quân Dục.
Thẩm Quân Dục thấy là Phương Đồng thì cũng hơi bất ngờ, mỉm cười, đi xuống rồi lịch thiệp đưa tay ra, “Tiểu thư xinh đẹp, tôi có thể mời em nhảy một bản không?”
Giọng nói ấm áp, động tác ưu nhã, chỉ chớp mắt đã hớp hồn một đám thiếu nữ.
Mặt Phương Đồng hồng hồng, không phải xấu hổ, mà là hồi hộp. Dù là ai thì khi bị 80% phụ nữ trong hội trường nhìn chằm chằm bằng ánh mắt hâm mộ và ghen ghét như vậy cũng đều sẽ hồi hộp. Cảm thấy từng ánh mắt đâm vào người mình, lòng bàn tay Phương Đồng hơi ướt. Sớm biết thế này thì cô đã không tới tham gia bữa tiệc cuối năm này rồi.
“Ai thế? Hình như không phải nhân viên công ty chúng ta.” Có người nhìn Phương Đồng, nhỏ giọng bàn luận.
Có người chỉ vào Thẩm Thanh Lan, “Cô ấy đi cùng em gái ông chủ, chắc là bạn.”
“Cô ấy thật may mắn, được khiêu vũ với ông chủ. Sao không phải là tôi chứ? Tôi cũng muốn được ông chủ mời khiêu vũ.” Có người hâm mộ nói.
“Ai bảo người ta quen biết em gái ông chủ chứ? Người ta đã sớm quen biết ông chủ rồi.” Giọng nói chua chua.
Thẩm Quân Dục vẫn giữ tư thế mời. Phương Đồng nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng của anh, từ từ đặt tay lên đó.
Âm nhạc vang lên, Thẩm Quân Dục nhẹ nhàng kéo một cái, Phương Đồng đã bị anh dẫn vào sàn nhảy.
Tối nay, Thẩm Quân Dục mặc một bộ vest màu xanh da trời, Phương Đồng mặc lễ phục màu trắng. Hai đứng cạnh nhau rất hợp, trai xinh gái đẹp khiến mọi người ồ lên thán phục.
Thẩm Thanh Lan không ngờ Phương Đồng biết khiêu vũ. Mặc dù là Thẩm Quân Dục dìu cô ấy, động tác của cô ấy cũng hơi gượng gạo, nhưng khả năng cảm nhận tiết tấu của Phương Đồng rất mạnh, lập tức đi theo nhịp điệu.
Tay Thẩm Quân Dục đặt lên eo Phương Đồng, tay Phương Đồng khoát lên vai Thẩm Quân Dục, tay kia đan vào tay anh. Cô bị anh kéo, làn váy tung lên thành một độ cong duyên dáng. Xoay người, khom lưng, xoay tròn, mỗi một động tác đều là bức tranh xinh đẹp.
Tiếng nói ghen tị vì không được chọn ở xung quanh dần biến mất, thay vào đó là những lời khen ngợi cặp đôi trên sân khấu.
“Aiz, nói đi cũng phải nói lại, hình ảnh sếp và cô gái kia đứng cạnh nhau cũng đẹp thật đó.”
“Tôi cũng thấy thế. Thật ra ngoại hình cô gái kia cũng rất xinh đẹp.”
“Nam đẹp trai, nữ xinh gái, nếu bọn họ ở bên nhau thì đứa con sinh ra chắc chắn sẽ vô cùng xinh xắn đáng yêu.”
Thẩm Thanh Lan nghe người xung quanh khe khẽ bàn tán mà trán đổ mồ hôi, mấy người này trí tưởng tượng bay quá xa rồi.
Trong một góc hội trường khác, Đinh Minh Huy nhìn hai người khiêu vũ trên sàn nhảy, đáy mắt bốc lửa. Nhất là khi nghe tiếng bàn tán xung quanh, anh ta siết chặt tay, nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Quân Dục như thiêu thành một cái lỗ ở trên đó vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dục ôm Phương Đồng vào lòng, nhìn dáng vẻ rực rỡ và e ấp như chú chim nhỏ của Phương Đồng, trong lòng Đinh Minh Huy lúc này ngoại trừ sự khổ sở còn có lửa giận hừng hực. Nếu không phải anh ta mạnh mẽ đè nén thì e rằng anh ta đã xông đến từ lâu rồi.
Thẩm Quân Dục như cảm giác được gì đó, nhìn về phía đám người nhưng lại không tìm thấy ánh mắt ác ý kia, bèn cúi đầu, nhìn khuôn mặt vô cảm của Phương Đồng rồi cười cười.
“Khiêu vũ với tôi khiến em rất khó chịu?”
Phương Đồng sửng sốt, mù mờ nhìn Thẩm Quân Dục.
“Nếu không thì sao em lại có biểu cảm như vậy. Người khác nhìn thấy còn tưởng là tôi ức hiếp em nữa đấy.”
Thẩm Quân Dục nói bên tai Phương Đồng. Nhìn từ xa, tư thế hai người rất thân mật, đám người xung quanh đã sắp bị hớp hồn hết rồi.
Phương Đồng thấy anh đột nhiên tới gần thì không quen, hơi ngửa người ra sau, kéo dài khoảng cách. Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Quân Dục, hệt như bóng đêm bao trùm lên biển, thần bí và nguy hiểm. Cô bèn dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng anh.
Người ngoài trông thấy cảnh này lại cứ như cô bé lọ lem và hoàng tử nhảy vũ điệu tình yêu, sau đó tâm hồn thiếu nữ bắt đầu thổn thức.
Thẩm Thanh Lan nhìn hai người đang khiêu vũ trên sàn rồi chợt nhìn về một góc vắng vẻ nào đó, nhưng lại không thấy gì cả. Đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ khó hiểu, vừa rồi cô quả thật cảm giác được có một ánh mắt như có như không nhìn về phía cô.
“Chị dâu, thì ra chị ở đây. Em đang định tìm chị đây.” Cố Dương cười híp mắt đi đến trước mặt Thẩm Thanh Lan. Mặc dù anh ta mặc đồ vest cao cấp màu đỏ thắm nhưng lại vẫn không có chút khí chất quý công tử nào, mà trông giống như một đứa trẻ không lớn.
Đi cùng anh ta là Giang Thần Hi từng có duyên gặp một lần, cũng mặc đồ vest, tôn lên khí chất nho nhã của anh ta.
“Chị dâu, đã lâu không gặp.” Anh ta mỉm cười nói bằng giọng ấm áp như ngọc.
Thẩm Thanh Lan: “Đã lâu không gặp.”
“Chị dâu, tôi cũng vừa chào chị đó, sao chị chỉ để ý đến anh ta mà không để ý tới tôi?”
“Bởi vì em quá ồn ào.” Giọng Cố Khải truyền đến, sau đó Thẩm Thanh Lan trông thấy Cố Khải mặc bộ vest đen, rất hợp với khuôn mặt vô cảm của anh ta, trông lại có phần giống cậu công tử lạnh lùng.
Ba người này có khí chất hơn hẳn người thường, lại thêm bề ngoài nổi bật nên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phái nữ. Còn Thẩm Thanh Lan bị bọn họ bao vây lại nhận được những ánh mắt thù địch như có như không.
Cuối cùng âm nhạc cũng đã ngừng, Phương Đồng dừng bước, lùi ra xa Thẩm Quân Dục. Anh nhìn dáng vẻ như tránh rắn rết của cô thì trong mắt như hiện vẻ bất đắc dĩ.
Âm nhạc lại vang lên lần nữa, tất cả mọi người cùng bạn nhảy của mình vào sân khiêu vũ.
Phương Đồng nhìn xung quanh, không thấy Thẩm Thanh Lan đâu nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Đinh Minh Huy nhìn cô từ xa. Phương Đồng dời mắt trước, sau đó thấy Thẩm Thanh Lan đang bị ba người vây ở giữa.
“Chị dâu, em có vinh hạnh mời chị nhảy một bản không?” Cố Dương chắp một tay sau lưng, một tay đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Lan, hơi khom người.
Thẩm Thanh Lan nhìn bàn tay trước mặt, còn chưa kịp hành động gì thì một bàn tay khác đã vươn ra đánh vào tay Cố Dương.
Mặc dù xung quanh ầm ĩ nhưng mọi người vẫn nghe được một tiếng “bốp” vang lên.
“Ối, ai đánh tôi thế hả?” Cố Dương kêu lên, xoa xoa mu bàn tay.
“Ông nội đây.” Thẩm Quân Dục nói.
Cả người Cố Dương cứng đờ, ngượng ngùng, “Anh Thẩm, chẳng phải anh đang khiêu vũ với người đẹp ư? Sao lại ở đây?”
Người đẹp nào đó dừng bước lại, không biết nên tiếp tục bước đến hay là đi luôn. Nhưng Thẩm Thanh Lan đã thấy Phương Đồng trước. Phương Đồng suy nghĩ một chút rồi nhấc chân bước đến.
Từ góc nhìn của Đinh Minh Huy không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan mà chỉ thấy Phương Đồng đang đi về phía Thẩm Quân Dục, gân xanh trên tay cầm ly rượu của anh ta nổi lên rõ rệt.
“Minh Huy, cậu nhìn gì thế?” Lưu Tuệ nhìn theo ánh mắt của Đinh Minh Huy, nhưng lại không thấy gì cả.
Nghe câu hỏi của Lưu Tuệ, Đinh Minh Huy hồi hồn, nhìn quản lý của mình rồi cười cười, “Vừa mới thấy tổng giám đốc của chúng ta. Hình như anh ta còn rất trẻ, nên tôi liền nhìn thêm một chút.”
Lưu Tuệ nghe vậy thì nở nụ cười, thấy Đinh Minh Huy tò mò bèn hăng hái giới thiệu với anh ta, “Đừng thấy anh ấy trẻ tuổi mà lầm, thật ra anh ấy rất có thủ đoạn. Mặc dù là công tử nhà họ Thẩm nhưng anh ấy lại dựa vào năng lực của chính mình, tạo ra một khoảng trời vang dội trong giới kinh doanh.”
Đinh Minh Huy không cho là đúng, cái gì mà không dựa vào gia đình chứ? Mặc dù nhà họ Thẩm theo quân đội nhưng chắc chắn vẫn quen biết không ít người. Nói Thẩm Quân Dục không dựa vào quyền thế của gia đình, anh ta không tin.
Nhất là đêm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Quân Dục ôm Phương Đồng khiêu vũ, hoàn toàn là kiểu playboy ỷ trong nhà có tiền.
“Anh ta có bạn gái chưa?” Đinh Minh Huy hỏi.
Lưu Tuệ nhìn Đinh Minh Huy bằng ánh mắt mập mờ, “Sao sao? Trong nhà có em gái hử? Có em gái thì cũng đừng mơ, thân phận của tổng giám đốc là gì chứ? Sao có thể thích người bình thường được? Cho dù dáng vẻ cô em gái của cậu có sắc nước hương trời, nếu được tổng giám đốc thích thì cuối cùng cũng chỉ có thêm một khoản tiền, chứ không thể gả vào nhà họ Thẩm được.”
Cô ta cho rằng Đinh Minh Huy thấy Thẩm Quân Dục còn trẻ tuổi nên muốn giới thiệu em gái nhà mình cho Thẩm Quân Dục, từ đó bám víu vào anh. Nghĩ đến đây, mắt Lưu Tuệ hiện vẻ khinh miệt, đúng là trẻ tuổi, có dã tâm, nhưng không có mắt, Tổng giám đốc của bọn họ nào dễ tính toán như thế?
Không ngờ Đinh Minh Huy nghe xong lời Lưu Tuệ nói liền hận không thể xông lên đánh Thẩm Quân Dục một trận. Trong mắt anh ta, Thẩm Quân Dục để ý Phương Đồng cũng chỉ là muốn đùa bỡn tình cảm của cô ấy.
Anh ta rất muốn dẫn Phương Đồng ra ngoài, sau đó nói cho cô biết sự thật. Nhưng Lưu Tuệ đang nhìn anh ta chằm chằm, căn bản là không đi được, chỉ có thể đứng xa xa mà xem. Nhưng cách một đám người, anh ta không thấy rõ được tình hình chỗ Phương Đồng.
Cố Dương tò mò nhìn Phương Đồng, “Cô có phải bạn cùng lớp của chị dâu tôi không?”
Phương Đồng không quen biết Cố Dương, nghe anh ta hỏi xong thì suy nghĩ một lúc mới biết “chị dâu” mà anh ta đang nói đến là Thẩm Thanh Lan, bèn gật đầu, “Chào anh, tôi là Phương Đồng.”
“Tôi là Cố Dương, Phó Hoành Dật là anh họ tôi.”
Phương Đồng hiểu ra, thảo nào anh ta lại gọi Thanh Lan là chị dâu.
“Thanh Lan, mọi người trò chuyện đi, tớ đi tìm Hiểu Huyên đây.” Phương Đồng nói.
Lúc mới vào còn thấy Vu Hiểu Huyên ở chỗ tiệc đứng ăn gì đó, nhưng chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa. Vu Hiểu Huyên mê rượu, ở một nơi như hôm nay, Phương Đồng thấy lo lắng cho cô ấy.
“Tớ đi với cậu.” Ở đây cũng không có chuyện gì, Thẩm Thanh Lan không muốn ở lại nói chuyện tào lao với bọn họ.
Thẩm Quân Dục đã đi rồi. Hôm nay là bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan, không chỉ có nhân viên công ty mà còn có đối tác làm ăn trên nhiều lĩnh vực nữa nên anh ấy phải đi xã giao.
“Ủa, Hàn Dịch đâu?” Cố Dương chợt nhận ra là thiếu một người, bèn hỏi.
Cố Khải và Giang Thần Hi lắc đầu, bọn họ cũng không nhìn thấy Hàn Dịch.
***
Lúc này, hai người đang được mọi người lo lắng thật ra cũng không đi xa mà đang ở trong một phòng nghỉ trên tầng hai.
Vu Hiểu Huyên ngồi trên ghế sofa, trừng mắt lườm người đàn ông kia, “Hàn Dịch, anh dẫn tôi đến đây làm gì?”
Hàn Dịch nhìn cô, cặp mắt đào đào tối tăm, nhưng trên môi lại nở nụ cười, “Làm gì? Cô nói xem là làm gì?”
Nhớ đến cảnh vừa bị Vu Hiểu Huyên thấy được, Hàn Dịch liền tức giận đến cháy ruột cháy gan, chỗ nào cũng thấy đau.
Anh ta đâu ngờ ở đây mà cũng tình cờ gặp phải một người phụ nữ mà anh ta đã từng qua lại, kẻ mà mọi người thường gọi là người yêu cũ. Mặc dù anh ta không nhớ đây là cô bạn gái thứ mấy, nhưng thật sự vẫn là người yêu cũ.
Anh ta và cô người yêu cũ này qua lại một thời gian khá dài, là một trong những cô bạn gái mà anh ta công khai thừa nhận. Có điều, sau này vì tính cách không hợp nên họ đã chia tay. Sau khi chia tay, bọn họ không liên lạc gì nhiều, nhưng thật sự vẫn có thể coi là bạn bè. Hơn nữa, hai người còn hợp tác làm ăn.
Hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, hai người dĩ nhiên là phải trò chuyện đôi câu. Nhưng âm thanh bên ngoài quá lớn, không nghe rõ được, thế là hai người bèn đi vào một lối nhỏ.
Lúc bọn họ đang trò chuyện thì Vu Hiểu Huyên đi từ nhà vệ sinh ra, kết quả là đã bắt gặp bọn họ. Chuyện này cũng không có gì đáng nói, chỉ là khi đó có một người chạy đến va vào cô người yêu cũ kia, khiến cô ta đứng không vững, Hàn Dịch bèn đưa tay đỡ. Sau đó Vu Hiểu Huyên nhìn thấy Hàn Dịch ôm một người phụ nữ vào lòng với tư thế thân mật.
Vu Hiểu Huyên thật không ngờ đi ra khỏi nhà vệ sinh mà cũng có thể tình cờ gặp một cảnh máu chó như vậy. Hơn nữa lần nào cô trông thấy cảnh này thì nam chính đều cùng là một người, còn nữ chính thì mỗi lần mỗi khác.
Vu Hiểu Huyên không biết cảm giác của cô lúc này là gì, chỉ biết là vào giây phút đó, cô hận không thể đi đến giẫm mạnh lên hai chân Hàn Dịch, sau đó đạp anh ta xuống biển.
“Hàn công tử, dù ngài có nóng vội thì cũng phải để ý đến hoàn cảnh chứ? Tốt xấu gì thì đây cũng là nơi công cộng, người đến người đi. Hai người đứng đây diễn cảnh hạn chế người xem, không thích hợp đâu.”
Vu Hiểu Huyên tựa vào vách tường, khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói.
Hàn Dịch thật không ngờ Hiểu Huyên sẽ xuất hiện ở đây, còn bắt gặp tình cảnh như vậy. Nghe thấy lời cô nói, anh ta tối sầm mặt lại, cắn răng.
Cô người yêu cũ nhìn Vu Hiểu Huyên, đúng là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt cong cong rất đáng yêu, chỉ là tính cách… Cô thoáng nhìn về phía Hàn Dịch, đôi mắt hiện ý cười, không ngờ khẩu vị của Hàn Dịch bây giờ là như vậy.
“Em đi trước đây.” Cô người yêu cũ vẫy tay rời đi, để lại Hàn Dịch và Vu Hiểu Huyên mắt to mắt nhỏ lườm nhau.
Sắc mặt Hàn Dịch đen kịt, nhưng Vu Hiểu Huyên chẳng sợ chút nào, còn nhìn thẳng vào anh ta.
Nhìn vẻ mặt “Sao nào? Bị tôi phá hỏng gian tình còn không cho tôi nói?” của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch bị chọc tức đến bật cười, trong lòng rất buồn bực. Tại sao lần nào cũng bị Vu Hiểu Huyên bắt gặp chuyện thế này vậy?
Anh ta bước đến, kéo cổ tay Vu Hiểu Huyên đi lên tầng.
“Này, anh làm gì thế hả? Buông tôi ra.” Vu Hiểu Huyên nhéo cánh tay Hàn Dịch, nhưng dù cô có dùng sức thế nào thì Hàn Dịch vẫn không buông ra. Vu Hiểu Huyên bị ép đi theo Hàn Dịch đến phòng nghỉ ở tầng hai. Cô ngồi phịch xuống ghế sofa ở trong phòng, trừng mắt nhìn Hàn Dịch.
“Chuyện cô thấy vừa rồi là hiểu lầm.” Một lát sau, Hàn Dịch nói bằng giọng hơi trầm.
Vu Hiểu Huyên sửng sốt. Hàn Dịch lại tiếp tục giải thích.
“Cô ấy là bạn hợp tác làm ăn, chúng tôi đang nói chuyện công việc thì có người chạy đến va phải cô ấy, khiến cô ấy suýt ngã sấp xuống, nên tôi mới đưa tay kéo lại.”
Cuối cùng Vu Hiểu Huyên cũng hiểu Hàn Dịch đang giải thích chuyện vừa rồi với cô, nhưng sao anh ta phải giải thích? Có điều không hiểu sao nghe thấy lời giải thích của Hàn Dịch, cảm giác bực bội trong lòng cô liền biến mất.
“À.” Vu Hiểu Huyên không biết nên nói cái gì, đôi mắt hiện vẻ ngại ngùng vì đã hiểu lầm Hàn Dịch.
Chỉ vậy thôi? Hàn Dịch nhìn cô, cặp mắt đào hoa chứa vẻ không tin nổi. Cô đã hiểu lầm anh ta, bây giờ anh ta đã giải thích rõ, chẳng lẽ Vu Hiểu Huyên không nên xin lỗi anh ta sao?
“Không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.” Vu Hiểu Huyên đứng dậy định đi.
“Này, con bé thối tha!” Hàn Dịch gọi cô lại.
Trông thấy ánh mắt nghi ngờ của Vu Hiểu Huyên, Hàn Dịch càng cảm thấy buồn bực hơn, xua xua tay, “Đi mau, đi mau, đừng đứng đây chướng mắt tôi.”
Vu Hiểu Huyên bĩu môi, nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu rồi mở cửa đi ra ngoài. Cái người này đúng là bị bệnh, kéo cô đến đây chỉ để nói một câu như vậy, bây giờ còn ra vẻ như cô bám lấy anh ta. Vừa ra boong thuyền, Vu Hiểu Huyên đã thấy Thẩm Thanh Lan đang tìm mình.
“Thanh Lan.” Vu Hiểu Huyên chạy chậm đến chỗ Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn theo hướng Vu Hiểu Huyên chạy lại, đáy mắt hiện vẻ nghi ngờ, “Cậu đi đâu thế?”
“Vừa rồi ăn nhiều nên khó chịu, tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.” Vu Hiểu Huyên cười hì hì, không nói mình và Hàn Dịch vừa ở cùng nhau.
Thẩm Thanh Lan cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói, “Còn một lúc nữa thuyền mới cập bến, tớ lên tầng nghỉ ngơi một lát, cậu thì sao?”
“Tớ đi cùng cậu.”
Thẩm Thanh Lan gọi cho Phương Đồng, ba người cùng nhau lên tầng hai tìm phòng nghỉ ngơi. Trong phòng có giường, Thẩm Thanh Lan hơi mệt nên chỉ nằm một lát đã ngủ luôn.
Đến lúc Thẩm Thanh Lan dậy thì thuyền đã cập bờ, thì ra trời đã rạng sáng. Thẩm Quân Dục vốn đang định đánh thức cô, nhưng thấy cô đã tỉnh liền thu cánh tay về, “Tỉnh rồi thì dậy đi, về khách sạn ngủ tiếp.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, vừa thức dậy nên mắt vẫn hơi mơ màng. Cô bèn ngồi một lát, đợi tỉnh táo rồi mới theo Thẩm Quân Dục đi ra ngoài.
“Hiểu Huyên và Phương Đồng đâu?” Thẩm Thanh Lan không có thấy hai người kia nên hỏi.
“Lúc thuyền cập bến, anh bảo bọn họ đi trước rồi.”
Thẩm Thanh Lan nghe vậy thì không nói gì nữa.
Về đến phòng khách sạn, Thẩm Thanh Lan tắm rửa xong thì lấy điện thoại ra xem giờ. Đã 1 giờ đêm rồi, vừa mới ngủ một lát nên bây giờ cô ngủ lại không được.
[Ngủ chưa?] Cô gửi tin nhắn cho Phó Hoành Dật trên wechat vào account mà anh đã tạo lúc về lần trước.
[Sao khuya rồi mà chưa ngủ?] Phó Hoành Dật trả lời ngay.
Thẩm Thanh Lan cười cười, gọi điện thoại cho anh.
“Thanh Lan.”
“Vâng.”
“Sao còn chưa ngủ?” Hai người đồng thanh hỏi, sau đó vẻ mặt đều hiện ý cười.
“Vừa đi tiệc cuối năm của công ty anh trai về, trên đường về có ngủ một giấc nên bây giờ không buồn ngủ.” Thẩm Thanh Lan giải thích.
“Tiệc cuối năm vui không?”
Thẩm Thanh Lan lắc đầu, chợt nhận ra Phó Hoành Dật không nhìn thấy nên nói: “Cũng tạm được, có điều…” Cô chợt đổi giọng, “Gặp vài chuyện thú vị.”
“Oh?” Phó Hoành Dật hứng thú hỏi: “Chuyện thú vị gì?”
Thẩm Thanh Lan đảo tròn mắt, “Đợi em xác minh được thì sẽ nói cho anh biết.”
Phó Hoành Dật không hỏi thêm nữa, cười cười đổi chủ đề: “Lần này không về mua sắm đồ Tết với em được rồi.” Giọng anh đầy tiếc nuối. Anh vốn định tranh thủ về sớm một chút, nhưng trong quân đội quá nhiều việc nên anh hoàn toàn không đi được. Với lại, mọi người đều nghỉ vào ngày 28, anh nghỉ sớm cũng không ổn.
Thẩm Thanh Lan lại không có vấn đề gì, “Em đã nói với dì Triệu rồi, ngày mai sẽ đi mua đồ Tết với dì.” Nghĩ một lát, cô lại kể chuyện cô dùng 8 triệu để mua một quán trà với Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật nghe vậy chỉ nói, “Em thích là được rồi.” Giọng nói không hề bất mãn vì chuyện Thẩm Thanh Lan vung tay một cái đã mất 8 triệu. Như thể trong mắt anh, 8 triệu và 80 đồng chẳng khác gì nhau cả.
“Em mở quán trà, người vui nhất có lẽ là hai ông.”
Nghe Phó Hoành Dật nói, Thẩm Thanh Lan khẽ cong môi. Thẩm lão gia và Phó lão gia đều yêu trà, có nghiên cứu về trà đạo. Nghệ thuật trà đạo của Thẩm Thanh Lan cũng là do Thẩm lão gia và Phó lão gia cùng dạy.
Cô biết quán trà đó là do Thẩm lão gia dẫn đến.
“Không có cảm nghĩ gì về hành vi tiêu tiền như nước của em sao?” Thẩm Thanh Lan trêu chọc.
Phó Hoành Dật dịu dàng cười, nói bình thản như nước chảy mây bay: “Anh là chồng em, vợ tiêu tiền của chồng là chuyện đương nhiên. Anh đưa tiền cho em là để em tiêu.”
Thẩm Thanh Lan nghe xong, tuy không nói gì nhưng đôi mắt đầy ý cười ấm áp.
“Em tiêu tiền như nước thế này, nếu cái nhà này bị em tiêu sạch thì làm sao bây giờ?”
“Cho dù có tiêu sạch thì anh cũng sẽ không để em chịu đói.” Phó Hoành Dật trả lời tự nhiên, ý cười trong mắt Thẩm Thanh Lan lại càng rõ rệt hơn.
Hai người chỉ trò chuyện một lát, Thẩm Thanh Lan đã thấy sắp đến 2 giờ rồi, bèn bảo anh nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Lan vẫn không buồn ngủ, cũng không đọc sách như lúc ở nhà. Cô buồn chán nằm trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.
Nhớ lại cả đêm không thấy Kim Ân Hi đâu, lòng cô hơi lo lắng, bèn đứng dậy gọi điện thoại cho Kim Ân Hi thì không liên lạc được. Thẩm Thanh Lan nhíu mày, gọi lại lần nữa nhưng vẫn không liên lạc được, đành phải thôi.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thanh Lan dậy sớm hơn thường ngày. Việc đầu tiên cô làm là gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. Lúc này điện thoại mới kết nối, trò chuyện vài câu với Kim Ân Hi thì biết tối qua cô ấy về nhà sớm. Trong lòng Thẩm Thanh Lan có cảm giác quái đản khó nói nên lời, nhớ đến ánh mắt như có như không mà cô cảm thấy tối qua.
“Ân Hi, cậu… chú ý an toàn.” Cuối cùng, Thẩm Thanh Lan cũng chỉ dặn dò một câu.
Ở đầu dây bên kia, Kim Ân Hi một tay cầm điện thoại, tay còn lại cầm một con dao găm. Lúc này, con dao kia đang đặt trên cổ một cô gái, trên môi cô nở nụ cười ấm áp, nhưng tay cầm dao không hề nhúc nhích, rõ ràng không hề nhìn người phụ nữ kia nhưng cô ta vẫn hiểu rằng chỉ cần cô ta dám cử động một cái, thì con dao đó sẽ không chút do dự cắt động mạch cổ của cô ta.
Kim Ân Hi cúp điện thoại, thấy cô ả kia đàng hoàng ngồi đó, không hề nhúc nhích, bèn rút dao lại, nhưng không cất đi mà cầm trong tay vuốt vuốt. Con dao sắc bén trong tay cô cứ như một món đồ chơi đang lóe lên, nhưng lại nghe lời lạ thường.
Khuôn mặt trẻ con của Kim Ân Hi nở nụ cười đáng yêu, nhưng ánh mắt nhìn người phụ nữ lại lạnh như băng, “Nói xem, tại sao lại theo dõi Thẩm Thanh Lan?”
Cô ả kia có khuôn mặt phương Đông với đường nét xinh đẹp, nhưng rất lạ mặt. Lúc này, cô ta không hề có biểu cảm gì, nói đúng hơn là từ lúc bị Kim Ân Hi bắt đi tối hôm qua, vẻ mặt cô ta vẫn như thế. Dù Kim Ân Hi kề dao găm lên cổ cô ta, tính mạng cô ta đang nằm trong tay người khác, thì ánh mắt của cô ta vẫn không hề dao động.
“Xí, còn không nói? Cô cho rằng cô không nói thì tôi không còn cách nào?” Chẳng biết từ lúc nào, trên tay Kim Ân Hi có thêm một quả táo, dao găm bay múa trên đầu ngón tay cô. Chỉ một lát sau, một đóa hoa táo xinh đẹp đã nở rộ trên tay cô.
Kim Ân Hi nhìn đóa hoa táo, dường như rất hài lòng với tác phẩm này. Cô đặt nó sang một bên rồi lại cầm một quả táo khác, nhưng không gọt mà lại kề con dao đến sát mặt cô ả kia, chỉ còn cách một chút nữa là đã có thể chạm vào mặt cô ta. Cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo trên mũi dao nhọn.
“Nếu con dao này khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô bị thương thì làm sao bây giờ?” Kim Ân Hi cười híp mắt hỏi.
Khuôn mặt cô ả kia hơi biến sắc, nhưng lại lập tức bình thường trở lại.
“Ái chà, không sợ cơ đấy! Cũng phải, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cho dù hủy cả khuôn mặt thì chỉ cần phẫu thuật thôi là lại xinh đẹp, nhưng mà có được như khuôn mặt này hay không thì khó nói lắm.”
Thấy trong mắt cô ta chợt hiện vẻ hoảng loạn, Kim Ân Hi cười càng vui vẻ hơn, gí dao găm sát vào mặt cô ta hơn, “Đương nhiên, chỉ cần cô nói cho tôi biết tại sao lại theo dõi Thẩm Thanh Lan, theo dõi rồi thì sẽ làm gì thì tôi sẽ tha cho cô, thế nào? Tôi là người rất dễ nói chuyện, lại còn nói được làm được. Cuộc mua bán này rất có lời, cô có muốn cân nhắc một chút không?”
Cô ả kia nhìn Kim Ân Hi, cuối cùng cũng nói câu đầu tiên, “Cô không quen biết Thẩm Thanh Lan, tại sao phải giúp cô ta?”
“Muốn dụ tôi nói sao?” Kim Ân Hi cười khanh khách, dùng dao vỗ nhẹ lên mặt cô ta, “Tôi mà dễ dàng dính kế của cô như vậy, nếu bị người khác biết được thì mặt mũi Kim Ân Hi tôi còn giấu vào đâu được? Tôi khuyên cô đừng có giở trò với tôi, tốt nhất là nên thành thật nói cho tôi biết mục đích cô theo dõi Thẩm Thanh Lan là gì.”
Cô ả kia nhìn thẳng vào Kim Ân Hi, “Tôi không theo dõi cô ta.”
“Chậc chậc chậc, vẫn không chịu nói thật.” Kim Ân Hi thở dài, đặt dao găm sang một bên, rồi tát mạnh vào mặt cô ta một cái. Sức cô khá lớn nên khóe môi cô ả kia liền rớm máu.
“Cô nghĩ tôi mù à?” Kim Ân Hi thổi thổi lòng bàn tay đỏ bừng, khuôn mặt trẻ con hơi hiện vẻ đau lòng. Da mặt cô ả này dày thật, tay cô đánh mà phát đau, sớm biết thế này thì rút giày ra đánh rồi.
Sắc mặt cô ả kia lúc này tái nhợt, mắt nhìn Kim Ân Hi như phun ra lửa.
Kim Ân Hi càng cười vui vẻ hơn, “Thế này thì đúng rồi, vẻ mặt như thế mới đúng, cái vẻ mặt vô cảm vừa rồi quả thật khiến tôi thấy không được tự nhiên.” Tôi còn tưởng là đang đối mặt với An chứ, cô nhỏ giọng thầm thì.
“Tôi nói tôi không theo dõi Thẩm Thanh Lan, chỉ là cùng đường thôi.”
“Ôi chao, cô không muốn nói thật thì cứ đợi ở đây đi. Dù sao thì tôi cũng đang không có việc gì làm, phí thời gian cho cô cũng không tệ, có người trò chuyện cùng tôi mà.”
Sắc mặt cô ả kia càng khó coi, trong mắt hiện vẻ lo lắng không dễ phát hiện.
Còn Kim Ân Hi vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa xem tivi. Đây là một phòng trong khách sạn nào đó ở Bắc Kinh, cô ấy không về Thượng Nhã Uyển vì sợ Thẩm Thanh Lan đột nhiên đến tìm.
Cô ả này theo dõi Thẩm Thanh Lan đã một ngày, nếu không phải Kim Ân Hi trùng hợp tìm Thẩm Thanh Lan có việc thì đã chẳng phát hiện ra. Nếu không phải vì theo dõi cô ả này thì Kim Ân Hi cũng đã không xuất hiện trong bữa tiệc cuối năm của tập đoàn Quân Lan. Cô vốn định giải quyết cô ta trong bữa tiệc luôn, nhưng vừa lên thuyền đã mất dấu cô ta, cô phí rất nhiều sức mới bắt lại được.
***
Đầu dây bên kia, Thẩm Thanh Lan cúp điện thoại, ánh mắt nặng nề. Cô biết Kim Ân Hi có việc gạt mình, nhưng cô cũng tin cô ấy sẽ không làm tổn thương cô. Nếu Kim Ân Hi không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Theo Thẩm Quân Dục trở lại Đại viện, cô đến nhà họ Phó một chuyến trước, biết Phó lão gia ra ngoài thăm bạn rồi thì mới trở về nhà họ Thẩm.
“Mẹ, lát nữa chúng ta đi đâu trước?”
Vừa đến cửa, cô đã nghe được giọng nói của Thẩm Hi Đồng.
Thẩm Thanh Lan đẩy cửa vào. Sở Vân Dung nhìn thấy cô thì vừa cười vừa nói, “Thanh Lan, sao về nhanh vậy con?”
“Ông nội ra ngoài thăm bạn rồi, không ở nhà.” Thẩm Thanh Lan hờ hững nói.
“Chị và mẹ đang định ra ngoài sắm Tết, em có muốn đi cùng không?” Thẩm Hi Đồng cười nhìn Thẩm Thanh Lan, hình như tâm trạng rất tốt.
Sở Vân Dung tiếp lời, “Đúng vậy, Thanh Lan đi cùng đi, Hoành Dật trở về là sang năm mới rồi, lúc đó chắc chắn mua không kịp đâu.”
Thẩm Thanh Lan suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Thẩm Hi Đồng.
Cô theo hai người ra ngoài. Sở Vân Dung lái xe, Thẩm Hi Đồng đi trước ngồi trên ghế phụ, Thẩm Thanh Lan ngồi vào ghế sau.
Dọc theo đường đi, Thẩm Hi Đồng trò chuyện với Sở Vân Dung vui vẻ, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười của Sở Vân Dung do bị Thẩm Hi Đồng trêu.
Thẩm Hi Đồng và Sở Vân Dung quả thật thoạt nhìn còn giống hai mẹ con hơn cô, Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt nghĩ, trong lòng không hề gợn sóng.
Thẩm Hi Đồng luôn chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Thanh Lan, thấy vẻ mặt cô không hề thay đổi thì buồn bực trong lòng, khẽ cắn môi.
“Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ lần trước con từng nhắc đến Lãnh Thanh Thu với mẹ không?” Thẩm Hi Đồng bỗng nhiên nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ “Lãnh Thanh Thu“.
“Có chuyện gì sao?”
“Lần trước mẹ nói muốn mời cô ấy đến nhà chơi, con đã nói lại với Thanh Thu rồi. Cô ấy nói cuối tuần có thời gian, mẹ thấy cuối tuần này được không?”
“Đương nhiên là được, tiếc là ba con vẫn chưa về.”
“Không sao, đợi đến lúc ba về, con lại mời Thanh Thu đến nhà là được.”
“Thanh Lan, cuối tuần này em cũng về đi, sẵn tiện giới thiệu cho em làm quen.” Thẩm Hi Đồng quay đầu lại, cười nói với Thẩm Thanh Lan.
“Được.” Thẩm Thanh Lan đồng ý, trong mắt Thẩm Hi Đồng hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn cười rất dịu dàng.
“Chị tin là bọn em nhất định sẽ vừa gặp đã thân.”
Thẩm Thanh Lan từ chối cho ý kiến. Cô muốn biết người giả mạo cô là thần thánh phương nào, mục đích của người đó là gì.
Đến trung tâm mua sắm, Thẩm Thanh Lan lần đầu tiên thấy được sức chiến đấu của Sở Vân Dung, ngoại trừ mua mua mua thì cũng chỉ là cầm thẻ quẹt quẹt quẹt. Rõ ràng rất nhiều thứ đã có ở nhà nhưng bà ấy vẫn mua thêm hết thứ này đến thứ kia.
“Đây là của ông nội con, đây là của Phó lão gia, đây là của ông ngoại bà ngoại, đây là của dì…” Sở Vân Dung vừa mua vừa nhỏ giọng nói, trên tay Thẩm Hi Đồng và Thẩm Thanh Lan đều là chiến lợi phẩm của bà.
Ngay cả người có thể lực tốt như Thẩm Thanh Lan mà cũng thấy mệt, hết sức cảm giác được việc đồng ý đi mua đồ Tết với Sở Vân Dung là một quyết định sai lầm.
Càng không nói đến người có thể lực bình thường như Thẩm Hi Đồng, cô ta đã sớm mệt tới mức đi không nổi rồi.
Sở Vân Dung nhìn túi mua sắm đầy đất, vẫn chưa thỏa mãn, nếu không phải Thẩm Hi Đồng nói đói bụng rồi thì e rằng bà vẫn còn tiếp tục mua mua mua.
Sau khi nhờ nhân viên mang túi lên xe cất, ba người chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm.
“Mẹ, gần đây có một nhà hàng rất ngon, lần trước con đi ăn với bạn, chi bằng hôm nay chúng ta đến đó ăn đi.” Thẩm Hi Đồng kéo cánh tay Sở Vân Dung, tư thế thân mật.
Thẩm Thanh Lan đi theo phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Thanh Lan, con thấy sao?” Sở Vân Dung không trả lời Thẩm Hi Đồng mà quay đầu lại hỏi Thẩm Thanh Lan.
“Sao cũng được.”
Sở Vân Dung nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của con gái, đành chép miệng, đôi mắt ảm đạm.
Nhà hàng ở ngay gần đó. Sở Vân Dung không có ý định trở về lấy xe nên ba người đi bộ tới.
Nhà hàng ở một con phố khác, rẽ qua góc đường, đi thêm một con phố là đến.
Ba người vừa đi đến giữa đường thì một chiếc xe đột nhiên lao ra từ góc rẽ, chạy thẳng về phía bọn họ.
“Thanh Lan, cẩn thận.” Thẩm Thanh Lan đang định băng qua đường thì giọng nói hoảng sợ của Sở Vân Dung vang lên. Cô còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị một sức mạnh kéo sang một bên.
Thẩm Thanh Lan chỉ kịp thấy người trong xe hốt hoảng trợn to hai mắt, tiếng thắng gấp chói tai vang lên.
“Thanh Lan, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Sở Vân Dung kéo Thẩm Thanh Lan, nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt hoang mang.
Thẩm Thanh Lan không trả lời Sở Vân Dung mà nhìn về một phía khác.
Ở đó, Thẩm Hi Đồng ngã bệt dưới đất, sắc mặt tái mét, còn chiếc xe kia thì dừng ngay trước mặt Thẩm Hi Đồng, chỉ cách cô ta một nắm tay.
Sở Vân Dung hình như lúc này mới nhận ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, bà chỉ kịp kéo Thẩm Thanh Lan ra, bỏ lại Thẩm Hi Đồng, nếu chiếc xe kia không thắng kịp thì…
Bà vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi, “Đồng Đồng, con sao rồi? Đụng trúng chỗ nào sao?”
Sắc mặt Thẩm Hi Đồng trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Nghe thấy giọng Sở Vân Dung, trong mắt cô ta hình như mới có chút thần thái. Cô ta từ từ quay đầu sang, nhìn thẳng vào mặt Sở Vân Dung, nhếch môi lên, muốn nói “con không sao”, nhưng đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô ta nói không nên lời.
Sở Vân Dung lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay của cô ta sượt xuống đất nên bị mài mất một lớp da lớn, còn đang chảy máu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy, có bị thương ở đâu không? Tôi đưa mọi người đến bệnh viện khám.” Một cậu bé trẻ tuổi bước xuống xe, vẻ mặt đầy hoang mang và áy náy. Đây là lần đầu tiên cậu ta tự lái xe, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may mà không gây tai nạn, nếu không thì… cậu ta nghĩ mà sợ hãi.
Sở Vân Dung đỡ Thẩm Hi Đồng dậy. Cậu bé kia muốn đưa tay đỡ giúp, nhưng thấy áo khoác đắt tiền của Thẩm Hi Đồng thì tay khựng lại.
“Chị không sao chứ?” Cậu bé cẩn thận hỏi. Cậu ta đương nhiên thấy Thẩm Hi Đồng bị thương ở tay, nhưng không biết cô ta còn bị thương ở chỗ nào khác không.
“Cậu nói có sao không? Cậu lái xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao? May là thắng lại kịp, nếu không thì mất ba cái mạng rồi.” Sở Vân Dung còn chưa hết bàng hoàng, đùng đùng dạy dỗ cậu bé một trận.
Cậu bé không cãi lại mà chỉ cúi đầu lặng lẽ nghe. Chuyện này vốn là lỗi của cậu ta, người ta mắng vài câu cũng đúng.
Thẩm Thanh Lan nhìn tay của cậu ta, bàn tay rất thô ráp, trên đó còn có vết chai dày. Chiếc xe này cũng chỉ là xe vận tải bình thường, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
“Tôi… tôi đưa mọi người đến bệnh viện. Khám cho vị tiểu thư này trước, sau đó làm kiểm tra chi tiết, tôi sẽ chịu hết các loại phí.” Đợi Sở Vân Dung nói xong, cậu bé kia mới trả lời.
“Không cần, chúng tôi tự đến bệnh viện được rồi, cậu đi đi.” Trước khi Sở Vân Dung nói gì, Thẩm Thanh Lan đã trả lời. Cô nhìn quần áo cậu bé đã biết là cậu ta không có bao nhiêu tiền, với lại đây là chuyện ngoài ý muốn. Thái độ nhận sai của cậu bé cũng rất tốt, chút tiền đó không là gì với bọn họ, nhưng e rằng đó là một số tiền không nhỏ với cậu ta.
Sở Vân Dung không đồng ý nhìn Thẩm Thanh Lan, nhưng vẫn không nói gì. Còn cậu bé kia lại cầm một tờ giấy và một cây bút, viết vội một dãy số rồi đưa cho Thẩm Thanh Lan, “Đây là số điện thoại của tôi. Nếu sau khi đến bệnh viện kiểm tra có vấn đề gì thì có thể tìm tôi. Tôi sẽ trả tiền thuốc men.”
Thẩm Thanh Lan nhận tờ giấy, chẳng biết nó được dùng để gói cái gì mà bên trên còn dính dầu mỡ, “Được.”
Thằng bé xin lỗi lần nữa rồi mới lái xe đi. Sở Vân Dung lên tiếng hỏi, “Thanh Lan, sao con lại thả cậu ta đi? Cậu ta lái xe đụng phải chị con mà.”
/880
|