Kim Ân Hi vốn đã bắt được cô gái này này, nhưng bất kể cô ép hỏi thế nào thì cô ả vẫn không hé răng. Dù có nói thì cũng chỉ là những lời vô ích. Kim Ân Hi bắt giữ cô ả ba ngày vẫn không lấy được tin tức có giá trị nào từ miệng cô ả, điều này làm cho người từng đứng top mười trên thế giới như Kim Ân Hi phát điên lên.
Kim Ân Hi đang định tìm một cơ hội để dùng “cực hình” với cô ả này thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Sicily, bèn vội vã ra ngoài một chuyến, kết quả lúc trở về thì đã không thấy tăm hơi của cô ả đâu.
Kim Ân Hi lúc đó liền sầm mặt, nhưng bất kể cô tìm thế nào cũng không tìm thấy cô ả. Nhưng Kim Ân Hi thề, chỉ cần cho cô thời gian thì chắc chắn có thể tìm ra cô ả. Có điều Kim Ân Hi lúc này đang ở nước Anh xa xôi, không có thời gian tìm kiếm cô ả. Hơn nữa cô rất yên tâm về Thẩm Thanh Lan, dù không đích thân ra tay thì cô ả này cũng không phải là đối thủ của Thanh Lan.
“Đã nghe danh Thẩm tiểu thư từ lâu, bây giờ mới được gặp gỡ lần đầu, trông cô còn xinh đẹp hơn cả trong hình.” “Lãnh Thanh Thu” dịu dàng cười nói, đưa tay phải ra.
Thẩm Thanh Lan nhìn cánh tay mảnh khảnh trước mắt nhưng không nắm lấy mà chỉ thản nhiên nói, “Lãnh tiểu thư cũng duyên dáng hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Lãnh Thanh Thu tự nhiên bỏ tay xuống, không có vẻ xấu hổ gì, nghe vậy liền cười cười, “Nghe Hi Đồng nói Thẩm tiểu thư quen biết quản lý Daniel của tôi?” Giọng điệu của cô ta mang ý thám thính khó mà phát hiện được.
Thẩm Thanh Lan hơi chớp mắt, “Từng gặp vài lần, không thân.”
Tronh mắt Lãnh Thanh Thu lóe lên vẻ u ám, nhưng môi lại nở nụ cười thân thiết, “Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi tôi không gặp quản lý này của mình nữa. Gần đây tôi có tham gia một cuộc thi dành cho họa sĩ trẻ ở nước ngoài, Daniel đã đi dự thi thay tôi rồi.”
“Thanh Thu, cô khiêm tốn quá rồi, nếu không phải tình cờ thì có lẽ chúng ta đã không quen biết nhau. Tôi biết cô không thích khoe khoang, nhưng thỉnh thoảng cũng nên xuất hiện trước mặt người ngoài, chí ít cũng nên để người khác biết mặt cô. Đừng để mấy người có dã tâm lợi dụng chuyện không ai quen biết cô để mượn danh của cô làm chuyện mờ ám.” Thẩm Hi Đồng nói, ra vẻ chỉ suy nghĩ cho Lãnh Thanh Thu.
“Lãnh Thanh Thu” hình như có hơi bất đắc dĩ, “Lúc đầu chỉ là hứng thú nhất thời với hội họa, ai ngờ tranh lại được mọi người đón nhận. Dù sao tác phẩm của tôi cũng không nổi tiếng lắm, thậm chí còn từng bị không ít người chỉ trích bởi vì nội dung tác phẩm quá u ám nữa. Thật ra tôi cũng không phải cố ý không ra mặt, chỉ do thói quen thôi.”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, hoàn toàn làm như không thấy hai ánh mắt dò xét một lén lút một trắng trợn đang nhìn cô.
“Thanh Lan, trước giờ em vẫn rất thích tranh của Thanh Thu mà, sao bây giờ gặp người thật lại không nói gì vậy?” Thẩm Hi Đồng làm như không thấy dáng vẻ bàng quan của Thẩm Thanh Lan, lên tiếng hỏi.
Lãnh Thanh Thu nghe vậy thì hứng thú nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thẩm tiểu thư cũng thích tranh của tôi sao?”
Thẩm Thanh Lan ngước mắt, khẽ cong môi, “Chỉ là thỉnh thoảng học đòi văn vẻ thôi.” Cô chớp mắt rồi nói thêm, “Gần đây phong cách tranh vẽ của Lãnh tiểu thư có sự thay đổi thật lớn nhỉ.”
“Lãnh Thanh Thu” nở nụ cười nhạt, “Đúng vậy, dạo này gặp một số chuyện khiến tâm trạng cũng thay đổi theo. Nhất là khi là gặp được một người, anh ấy làm cho tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng phải chỉ có đêm tối mà còn có nắng mai và mặt trời.”
Để phối hợp, vẻ mặt cô ta còn tỏ ra xấu hổ và ấm áp, hệt như một cô gái đang đang trong tình yêu say đắm.
“Chẳng hay người đó là ai mà lại có sức hấp dẫn đến vậy, khiến Lãnh tiểu thư để tâm như thế?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi, nhưng trong lòng lại chùng xuống. Hình như Lãnh Thanh Thu giả này hiểu rất rõ chuyện của cô thì phải.
“Lãnh Thanh Thu” vẫn nở nụ cười ngọt ngào, “Một người rất ấm áp, trông thấy anh ấy cứ như nhìn thấy ánh nắng giữa trời đông. Có lẽ Thẩm tiểu thư không biết đâu, tác phẩm tôi bảo Daniel mang đi tham gia triển lãm có tên là “Cứu rỗi”, chính anh ấy đã cứu rỗi tôi.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Cứu rỗi” thì đáy mắt của Thẩm Thanh Lan liền lóe lên vẻ lạnh lẽo mà ngay cả “Lãnh Thanh Thu” vẫn luôn chú ý đến cô cũng không phát hiện được.
Sự lạnh lẽo đó tan biến rất nhanh, không thể nhìn ra bất cứ thay đổi nào trên mặt Thẩm Thanh Lan, “Xem ra người đó thật may mắn, được Lãnh tiểu thư đối xử dịu dàng như vậy.”
Không ngờ, “Lãnh Thanh Thu” lại lắc đầu, “Thật ra thì có thể gặp được anh ấy là may mắn của tôi.”
Hai người nói chuyện rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Hi Đồng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, còn cụ thể là lạ ở đâu thì cô ta lại không nói ra được.
Thẩm Thanh Lan điềm tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cô ta mà không nói thêm nữa. Cô gái này không chỉ hiểu rõ phong cách hội họa của cô như lòng bàn tay, mà còn biết quá tận tường mọi chuyện của cô, cảm giác bị khống chế này... trong mắt của Thẩm Thanh Lan như hiện vẻ không vui.
“Lãnh Thanh Thu” mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan ngoài sự tò mò ra còn có sự khinh thường. Đây chỉ là một cô gái bình thường, cô ả không hiểu sao tại sao người kia lại sai cô ả tiếp cận cô, thậm chí còn phải lấy danh nghĩa của họa sĩ Lãnh Thanh Thu.
Mặc dù cô ả không biết người kia bảo cô ả làm điều này vì mục đích gì, nhưng là thuộc hạ trung thành nhất của người kia, tất nhiên cô ả sẽ làm hết khả năng theo yêu cầu của anh ta. Nếu không phải để bắt chước phong cách của Lãnh Thanh Thu, không làm lộ thân phận trước mặt người khác thì cô ả đã xuất hiện công khai từ lâu.
“Thanh Lan, Hi Đồng, vào ăn cơm thôi.” Chị Tống đi ra gọi.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy, “Tôi đi gọi hai ông xuống ăn cơm.” Nói rồi cô liền lên lầu.
Thẩm Hi Đồng hơi lúng túng, người nhà có thái độ lạnh nhạt với khách của cô ta như vậy khiến cô ta thấy hơi bẽ mặt. Cô ta nhìn Lãnh Thanh Thu, thấy cô ả không hề bất mãn gì, vẻ mặt vẫn bình thản thì trong lòng mới hơi yên tâm.
“Thanh Thu, tính của em gái tôi là vậy đấy, đối xử với ai cũng luôn như vậy, cô đừng để bụng nhé.” Thẩm Hi Đồng nói, nở nụ cười dịu dàng, hình như còn hơi bất đắc dĩ, như thể một người chị gái tốt bất lực với sự tùy tiện của em gái vậy.
Lãnh Thanh Thu mỉm cười dịu dàng, lời nói ra cũng rất hiểu lòng ngừoi, “Là do tôi đến quá đường đột thôi.”
Thẩm Hi Đồng càng cảm thấy Lãnh Thanh Thu này có thể trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng chính là vì có nhân phẩm tốt mà Thẩm Thanh Lan có thúc ngựa cũng không theo kịp.
Thanh Lan lên tầng gọi hai ông cụ một tiếng trước, sau đó mới đi đến trước phòng ba mẹ. Cô giơ tay lên định gõ cửa, nhưng lại nghe thấy loáng thoáng bên trong có tiếng thút thít… Là tiếng khóc?
Cô gõ nhẹ lên cửa hai cái, nghe thấy âm thanh bên trong lập tức yên tĩnh lại thì chau mày, quả nhiên là mẹ cô đang khóc sao?
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ có giọng nói khàn khàn của Sở Vân Dung, “Mẹ hơi khó chịu nên không muốn xuống ăn, con xin lỗi Lãnh tiểu thư giúp mẹ nhé.”
Thẩm Thanh Lan im lặng rồi đáp “Vâng”, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Sở Vân Dung lúc này mới khóa kỹ chiếc rương lại rồi cẩn thận cất xuống dưới giường. Bà ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đôi mắt sưng đỏ và lớp trang điểm lem luốc của mình trong gương mà lặng im.
***
Trong phòng ăn, hai ông cụ đã ngồi xuống, Thẩm Hi Đồng và Lãnh Thanh Thu cũng đã ngồi vào chỗ. Thấy chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan xuống, nhìn ra phía sau cô lại không thấy Sở Vân Dung đâu, Thẩm Hi Đồng liền khẽ nhíu mày hỏi, “Thanh Lan, mẹ đâu, em không gọi mẹ xuống dùng cơm sao?”
Giọng điệu của cô ta hơi bất mãn và chỉ trích, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan cũng tỏ ra không đồng ý với việc cô không hiểu chuyện.
Thẩm Thanh Lan không thèm để ý đến thái độ của cô ta mà nhìn sang Thẩm lão gia, “Ông nội, mẹ nói mẹ thấy hơi khó chịu nên không xuống dùng cơm, để cháu bảo chị Tống nấu cho mẹ bát cháo, mọi người ăn trước đi.”
Thẩm lão gia gật đầu, lo lắng hỏi, “Mẹ cháu không khỏe, có cần gọi bác sĩ đến khám không?”
“Không cần đâu ạ, có lẽ mẹ chỉ hơi mệt thôi, không sao đâu. Lát nữa cháu sẽ lại lên xem mẹ một chút.”
Nghe hai bọn họ nói chuyện, mặt Thẩm Hi Đồng hơi nóng lên, “Ông nội, hay là cháu đi xem mẹ nhé, có lẽ do dạo trước biểu diễn liên tục mấy buổi nên mẹ mệt lả rồi.”
Nói rồi, cô ta định đứng dậy, nhưng Thẩm lão gia lại xua tay, “Thôi được rồi, ngồi xuống hết đi, còn có khách ở đây.” Sau đó ông lại nhìn sang Lãnh Thanh Thu, “Khiến cháu chê cười rồi.”
Lãnh Thanh Thu cười cười, “Lão gia khách khí, là Thanh Thu đến không đúng lúc thôi.”
Thẩm Thanh Lan trước tiên là đi vào nhà bếp, nhờ chị Tống nấu cháo hạt sen mà Sở Vân Dung thích rồi mới quay trở ra phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Phó lão gia.
“Ông nội, gần đây dạ dày ông không tốt, ăn ít thịt thôi ạ.” Thấy Phó lão gia ăn liên tiếp ba miếng thịt kho tàu, Thẩm Thanh Lan liền nhẹ nhàng lên tiếng. Bàn tay cầm đũa của Phó lão gia cứng đờ, ông nhìn Thẩm Thanh Lan như đang muốn chơi xấu, “Thanh Lan, ông mới ăn một miếng thôi mà.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì mà chỉ nhìn Phó lão gia. Chẳng mấy chốc, ông ấy đã phải rút đôi đũa đang thò vào đĩa thịt kho tàu về, “Được rồi, được rồi, ông không ăn nữa. Aiz, đúng là già rồi, ngay cả ăn uống cũng không được tự do thoải mái nữa.”
“Lão già này, nói bậy gì vậy, nói cứ như Lan Lan ngược đãi ông không bằng, để người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ thế nào đây?” Thẩm lão gia trừng mắt, không hài lòng với cái miệng không biết nghĩ của ông bạn già.
Phó lão gia lúc này mới nhớ ra trên bàn ăn còn có người ngoài, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Lão Thẩm, ông đừng nói linh tinh. Sao Thanh Lan nhà tôi lại ngược đãi tôi chứ? Nó tốt với tôi còn không hết đấy.”
“Lãnh Thanh Thu” lặng lẽ nhìn cảnh tượng này với vẻ trầm tư, sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Hi Đồng, “Chẳng phải em gái cô họ Thẩm ư? Sao lại gọi Phó lão gia là ông nội vậy?”
Mặc dù nói là nhỏ giọng, nhưng giọng cô ả cũng không hề nhỏ, mọi người trên bàn đều nghe thấy. Sắc mặt của Thẩm lão gia hơi sa sầm, còn Phó lão gia lại cười nói, “Thanh Lan là cháu dâu của tôi, tất nhiên phải gọi tôi là ông nội rồi.”
Lúc này, “Lãnh Thanh Thu” mới thật sự kinh ngạc, Thẩm Thanh Lan đã lập gia đình rồi?
“Thẩm tiểu thư còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi ư?”
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đều không phải là gia đình bình thường. Theo lý mà nói, nếu hai nhà này kết làm thông gia thì trong Bắc Kinh phải nghe phong thanh gì chứ.
Thật ra cũng không phải là không có tin phong thanh gì trong Bắc Kinh, giữa tháng bảy đã có tin đồn là nhà Phó lão gia có ý muốn tiểu thư nhà họ Thẩm làm cháu dâu, về sau Phó Hoành Dật lại xuất hiện trong tang lễ của bà Thẩm, xử lý mọi chuyện, những chuyện này ngay từ đầu đã có dấu hiệu rồi.
Có điều trước đó “Lãnh Thanh Thu” bận mô phỏng phong cách hội họa và nét vẽ của Thẩm Thanh Lan, ngoài ra còn phải điều tra các quan hệ trong gia đình cô nên không có thời gian quan tâm đến những tin đồn bên ngoài, vì thế bây giờ không biết cũng là chuyện bình thường.
Bị hỏi về giữa Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, sắc mặt của Thẩm Hi Đồng không dễ coi cho lắm. Nhưng người nói những lời này lại chính là Phó lão gia, cô ta đâu có gan nói gì nữa đây.
“Chỉ mới đăng ký thôi, Thanh Lan và Hoành Dật còn chưa tổ chức hôn lễ.” Thẩm Hi Đồng lên tiếng, cứ như chỉ cần bọn họ chưa tổ chức hôn lễ có nghĩa là chưa kết hôn vậy.
“Lãnh Thanh Thu” sáng tỏ, thì ra là như vậy! Chẳng trách ở Bắc Kinh không có ai hay biết cả.
“Chẳng hay lúc Thẩm tiểu thư kết hôn tôi có vinh hạnh được tham gia hôn lễ của cô không?” “Lãnh Thanh Thu” cười dịu dàng với Thẩm Thanh Lan, “Tôi vừa mua một căn hộ ở Bắc Kinh, sau này sẽ định cư ở đây luôn. Nơi này tôi cũng không có bạn bè gì, mong rằng sau này có thể lui tới thường xuyên với Thẩm tiểu thư hơn. Thẩm tiểu thư không cảm thấy tôi đường đột chứ?”
Thẩm Thanh Lan cong môi, lên tiếng, “Đương nhiên là không rồi.” Đúng lúc cô cũng muốn biết rốt cuộc người này muốn làm gì, chính xác hơn là người đứng sau cô ta muốn gì.
Đừng hỏi tại sao Thẩm Thanh Lan biết được có người đứng sau cô ả, đây là một loại trực giác, mà trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn, nó đã từng cứu mạng cô nhiều lần.
“Lãnh Thanh Thu” tuy trông như dịu dàng, nói năng không để tâm, nhưng thật ra rất dẻo miệng, biết cách trò chuyện với hai ông cụ. Bất kể nói đến đề tài gì, cô ả cũng có thể tiếp lời vài câu, hơn nữa còn có thể bày tỏ ý kiến cá nhân của mình.
Trong lúc trò chuyện với hai ông cụ, cô ả còn không quên bắt chuyện với Thẩm Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng mấy câu, bảo đảm không để ai trên bàn bị bỏ rơi. Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng lại trở thành người làm nền.
Đúng là một cô gái khôn khéo, Thẩm Thanh Lan bình thản nghĩ.
“Ha ha, không ngờ một cô gái trẻ như cháu lại hiểu biết nhiều điều như vậy.” Phó lão gia tỏ ra rất thích thú, cứ như thật sự vui vẻ. Ông liếc Thẩm Thanh Lan qua đuôi mắt, thấy cô không chú ý đến mình liền chìa đôi đũa về phía đĩa thịt kho tàu.
“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan bỗng gọi. Tay Phó lão gia khẽ run lên, ông quay đầu sang đã thấy Thẩm Thanh Lan như cười như không nhìn ông, bèn ngượng ngùng đổi hướng đôi đũa sang gắp rau.
Thẩm lão gia thấy buồn cười.
Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không có cách nào khác, mấy ngày trước vừa đưa ông cụ đi kiểm tra sức khoẻ, lượng mỡ trong máu có hơi cao. Bác sĩ khuyên sắp tới ông nên hạn chế ăn thịt một thời gian, bằng không cô đã chẳng trông chừng ông cụ chặt chẽ như vậy, Thẩm lão gia đương nhiên cũng biết nguyên do.
Nhưng Thẩm Hi Đồng thì lại như không nhìn nổi cách Thẩm Thanh Lan đối xử với Phó lão gia, bèn gắp cho ông ấy một miếng thịt kho tàu, “Ông Phó, ông thích ăn thịt kho tàu nhất mà, chị Tống nấu ngon lắm, ông ăn nhiều một chút đi.”
Nói rồi, cô ta lại nhìn sang Thẩm Thanh Lan, cười nói, “Thanh Lan, ông Phó thích ăn thịt kho tàu.”
Phó lão gia cười ha hả, “Già rồi, vẫn đừng nên ăn uống lung tung! Ăn thêm một miếng thịt rồi cơ thể cũng không chịu nổi.” Sau đó, miếng thịt kia từ đầu chí cuối vẫn nằm trong bát không hề nhúc nhích.
Câu này giải thích lý do, cũng là nói giúp Thẩm Thanh Lan. Nhưng Thẩm Hi Đồng nghe xong thì sắc mặt lập tức rất khó coi, nói vậy chẳng phải rõ ràng là cô ta xen vào việc của người khác sao?
Cô ta ngầm trừng mắt lườm Thẩm Thanh Lan một cái, khiến Thẩm Thanh Lan thấy buồn cười.
“Phó lão gia trông vẫn rất khỏe mạnh, quả là càng già càng dẻo dai.” Thấy bầu không khí trên bàn ăn nặng nề, “Lãnh Thanh Thu” liền cười nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô ả, nói cô ả giỏi xã giao thật không sai, một cô gái thế này mà làm hoạ sĩ thì thật đáng tiếc.
Có điều hình như mục đích của cô ả này là cô thì phải? Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của “Lãnh Thanh Thu” một lần nữa, cô to gan suy đoán.
Ăn trưa xong, “Lãnh Thanh Thu” cũng không ở lại nhà họ Thẩm lâu. Trước khi ra về, cô ả còn lấy mấy tấm vé như vé mời ra, đưa cho Thẩm Hi Đồng, “Đây là vé mời triển lãm tranh sang năm của tôi mời các vị đến xem thử.”
Thẩm Hi Đồng cười nhận lấy, vì Lãnh Thanh Thu và hai ông cụ đã có thời gian trò chuyện vui vẻ nên cô ta cảm thấy rất hài lòng, “Thanh Thu, cô yên tâm đi, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ tham dự.”
Tiễn “Lãnh Thanh Thu” ra ngoài xong, Thẩm Hi Đồng trở vào, cầm mấy tấm vé mời trong tay, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt vô cùng đắc ý, sau đó đưa cho cô một vé, nói “Thanh Lan, vé này cho em đấy.”
Thẩm Thanh Lan nhận vé mời, mở ra xem thì quả nhiên thời gian ghi bên trên chính là ngày mà hai hôm trước cô vừa ấn định với Daniel.
Không ngờ ở đây cô quyết định, phía bọn họ đến cả vé mời cũng đã chuẩn bị xong.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Lan có cảm giác cô trong mắt đối phương chỉ là một người trong suốt, mọi cử chỉ hành động đều bị đối phương nhìn thấy, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô nhìn vé mời trong tay, trong mắt hiện lên cảm xúc không tên
***
Trên tầng, chị Tống gõ cửa phòng Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm. Sở Vân Dung mở cửa ra, thấy chị Tống và cái khay trong tay chị ấy, trên khay đặt một chén cháo hạt sen và mấy mấy đĩa thức ăn thanh đạm.
Chị Tống nhìn Sở Vân Dung, thấy sắc mặt bà vẫn rất tệ, hơi tái nhợt, bèn nói, “Vân Dung, Thanh Lan nói chị khó chịu trong người, không muốn ăn uống gì nên bảo tôi nấu món cháo hạt sen chị thích nhất. Bây giờ có đói bụng không, có muốn ăn một chút không?”
Sở Vân Dung ngạc nhiên hỏi, “Thanh Lan bảo vậy?”
Chị Tống gật đầu, “Vâng, con bé trước khi ăn cơm đã dặn tôi rồi, chỉ là cháo hạt sen nấu hơi lâu nên giờ mới bê lên cho chị, bây giờ đã muốn ăn chưa?”
Thật ra Sở Vân Dung lúc này vẫn không muốn ăn uống gì. Nhưng nhìn bát cháo trước mặt, bà vẫn gật đầu, đưa tay nhận lấy, “Đưa cho tôi.”
“Tôi thấy sắc mặt chị không được tốt, có cần gọi cho bác sĩ đến khám một chút không?” Trước khi đi xuống, chị Tống lại hỏi một câu.
“Không cần đâu, có lẽ do dạo trước quá mệt mỏi nên hôm nay ngã bệnh thôi. Tôi ngủ một giấc là ổn, đừng gọi bác sĩ, chuyện bé xé ra to.”
Chị Tống cũng không nói gì nữa mà đi xuống, nhưng trước khi đi còn liếc nhìn bóng lưng Sở Vân Dung, thấy dáng vẻ bà bê khay rất cẩn thận.
Chị Tống ở nhà họ Thẩm đã mấy chục năm, trước khi Sở Vân Dung được gả vào Nhà họ Thẩm thì chị đã làm việc ở đây, dĩ nhiên biết lúc Sở Vân Dung yêu thương Thẩm Thanh Lan lúc con bé còn nhỏ đến nhường nào, nếu không thì bà ấy đã chẳng suýt phát điên vì để lạc mất con bé.
Chỉ là một người rõ ràng yêu thương con gái như vậy, nhưng khi tìm được con gái ruột về thì lại luôn thiên vị con nuôi. Bản thân chị Tống cũng là một người mẹ, chị thật sự không thể nào hiểu được hành động đó của Sở Vân Dung.
Nếu đổi lại là chị, chị chỉ sợ không thể dời tình thương dành cho con gái ruột sang con nuôi như vậy được. Thậm chí chị còn không thể nhận con của người khác về nuôi rồi xem như con ruột của mình được.
Chị Tống lắc đầu rồi đi xuống, đúng lúc gặp Thẩm Hi Đồng đang lên lầu, bèn hơi nghiêng người để Thẩm Hi Đồng đi qua.
Kim Ân Hi đang định tìm một cơ hội để dùng “cực hình” với cô ả này thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Sicily, bèn vội vã ra ngoài một chuyến, kết quả lúc trở về thì đã không thấy tăm hơi của cô ả đâu.
Kim Ân Hi lúc đó liền sầm mặt, nhưng bất kể cô tìm thế nào cũng không tìm thấy cô ả. Nhưng Kim Ân Hi thề, chỉ cần cho cô thời gian thì chắc chắn có thể tìm ra cô ả. Có điều Kim Ân Hi lúc này đang ở nước Anh xa xôi, không có thời gian tìm kiếm cô ả. Hơn nữa cô rất yên tâm về Thẩm Thanh Lan, dù không đích thân ra tay thì cô ả này cũng không phải là đối thủ của Thanh Lan.
“Đã nghe danh Thẩm tiểu thư từ lâu, bây giờ mới được gặp gỡ lần đầu, trông cô còn xinh đẹp hơn cả trong hình.” “Lãnh Thanh Thu” dịu dàng cười nói, đưa tay phải ra.
Thẩm Thanh Lan nhìn cánh tay mảnh khảnh trước mắt nhưng không nắm lấy mà chỉ thản nhiên nói, “Lãnh tiểu thư cũng duyên dáng hơn trong tưởng tượng của tôi.”
Lãnh Thanh Thu tự nhiên bỏ tay xuống, không có vẻ xấu hổ gì, nghe vậy liền cười cười, “Nghe Hi Đồng nói Thẩm tiểu thư quen biết quản lý Daniel của tôi?” Giọng điệu của cô ta mang ý thám thính khó mà phát hiện được.
Thẩm Thanh Lan hơi chớp mắt, “Từng gặp vài lần, không thân.”
Tronh mắt Lãnh Thanh Thu lóe lên vẻ u ám, nhưng môi lại nở nụ cười thân thiết, “Nhắc mới nhớ, cũng lâu rồi tôi không gặp quản lý này của mình nữa. Gần đây tôi có tham gia một cuộc thi dành cho họa sĩ trẻ ở nước ngoài, Daniel đã đi dự thi thay tôi rồi.”
“Thanh Thu, cô khiêm tốn quá rồi, nếu không phải tình cờ thì có lẽ chúng ta đã không quen biết nhau. Tôi biết cô không thích khoe khoang, nhưng thỉnh thoảng cũng nên xuất hiện trước mặt người ngoài, chí ít cũng nên để người khác biết mặt cô. Đừng để mấy người có dã tâm lợi dụng chuyện không ai quen biết cô để mượn danh của cô làm chuyện mờ ám.” Thẩm Hi Đồng nói, ra vẻ chỉ suy nghĩ cho Lãnh Thanh Thu.
“Lãnh Thanh Thu” hình như có hơi bất đắc dĩ, “Lúc đầu chỉ là hứng thú nhất thời với hội họa, ai ngờ tranh lại được mọi người đón nhận. Dù sao tác phẩm của tôi cũng không nổi tiếng lắm, thậm chí còn từng bị không ít người chỉ trích bởi vì nội dung tác phẩm quá u ám nữa. Thật ra tôi cũng không phải cố ý không ra mặt, chỉ do thói quen thôi.”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, hoàn toàn làm như không thấy hai ánh mắt dò xét một lén lút một trắng trợn đang nhìn cô.
“Thanh Lan, trước giờ em vẫn rất thích tranh của Thanh Thu mà, sao bây giờ gặp người thật lại không nói gì vậy?” Thẩm Hi Đồng làm như không thấy dáng vẻ bàng quan của Thẩm Thanh Lan, lên tiếng hỏi.
Lãnh Thanh Thu nghe vậy thì hứng thú nhìn về phía Thẩm Thanh Lan, “Thẩm tiểu thư cũng thích tranh của tôi sao?”
Thẩm Thanh Lan ngước mắt, khẽ cong môi, “Chỉ là thỉnh thoảng học đòi văn vẻ thôi.” Cô chớp mắt rồi nói thêm, “Gần đây phong cách tranh vẽ của Lãnh tiểu thư có sự thay đổi thật lớn nhỉ.”
“Lãnh Thanh Thu” nở nụ cười nhạt, “Đúng vậy, dạo này gặp một số chuyện khiến tâm trạng cũng thay đổi theo. Nhất là khi là gặp được một người, anh ấy làm cho tôi cảm thấy trên thế giới này chẳng phải chỉ có đêm tối mà còn có nắng mai và mặt trời.”
Để phối hợp, vẻ mặt cô ta còn tỏ ra xấu hổ và ấm áp, hệt như một cô gái đang đang trong tình yêu say đắm.
“Chẳng hay người đó là ai mà lại có sức hấp dẫn đến vậy, khiến Lãnh tiểu thư để tâm như thế?” Thẩm Thanh Lan tò mò hỏi, nhưng trong lòng lại chùng xuống. Hình như Lãnh Thanh Thu giả này hiểu rất rõ chuyện của cô thì phải.
“Lãnh Thanh Thu” vẫn nở nụ cười ngọt ngào, “Một người rất ấm áp, trông thấy anh ấy cứ như nhìn thấy ánh nắng giữa trời đông. Có lẽ Thẩm tiểu thư không biết đâu, tác phẩm tôi bảo Daniel mang đi tham gia triển lãm có tên là “Cứu rỗi”, chính anh ấy đã cứu rỗi tôi.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Cứu rỗi” thì đáy mắt của Thẩm Thanh Lan liền lóe lên vẻ lạnh lẽo mà ngay cả “Lãnh Thanh Thu” vẫn luôn chú ý đến cô cũng không phát hiện được.
Sự lạnh lẽo đó tan biến rất nhanh, không thể nhìn ra bất cứ thay đổi nào trên mặt Thẩm Thanh Lan, “Xem ra người đó thật may mắn, được Lãnh tiểu thư đối xử dịu dàng như vậy.”
Không ngờ, “Lãnh Thanh Thu” lại lắc đầu, “Thật ra thì có thể gặp được anh ấy là may mắn của tôi.”
Hai người nói chuyện rất bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Thẩm Hi Đồng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, còn cụ thể là lạ ở đâu thì cô ta lại không nói ra được.
Thẩm Thanh Lan điềm tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn cô ta mà không nói thêm nữa. Cô gái này không chỉ hiểu rõ phong cách hội họa của cô như lòng bàn tay, mà còn biết quá tận tường mọi chuyện của cô, cảm giác bị khống chế này... trong mắt của Thẩm Thanh Lan như hiện vẻ không vui.
“Lãnh Thanh Thu” mỉm cười, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan ngoài sự tò mò ra còn có sự khinh thường. Đây chỉ là một cô gái bình thường, cô ả không hiểu sao tại sao người kia lại sai cô ả tiếp cận cô, thậm chí còn phải lấy danh nghĩa của họa sĩ Lãnh Thanh Thu.
Mặc dù cô ả không biết người kia bảo cô ả làm điều này vì mục đích gì, nhưng là thuộc hạ trung thành nhất của người kia, tất nhiên cô ả sẽ làm hết khả năng theo yêu cầu của anh ta. Nếu không phải để bắt chước phong cách của Lãnh Thanh Thu, không làm lộ thân phận trước mặt người khác thì cô ả đã xuất hiện công khai từ lâu.
“Thanh Lan, Hi Đồng, vào ăn cơm thôi.” Chị Tống đi ra gọi.
Thẩm Thanh Lan đứng dậy, “Tôi đi gọi hai ông xuống ăn cơm.” Nói rồi cô liền lên lầu.
Thẩm Hi Đồng hơi lúng túng, người nhà có thái độ lạnh nhạt với khách của cô ta như vậy khiến cô ta thấy hơi bẽ mặt. Cô ta nhìn Lãnh Thanh Thu, thấy cô ả không hề bất mãn gì, vẻ mặt vẫn bình thản thì trong lòng mới hơi yên tâm.
“Thanh Thu, tính của em gái tôi là vậy đấy, đối xử với ai cũng luôn như vậy, cô đừng để bụng nhé.” Thẩm Hi Đồng nói, nở nụ cười dịu dàng, hình như còn hơi bất đắc dĩ, như thể một người chị gái tốt bất lực với sự tùy tiện của em gái vậy.
Lãnh Thanh Thu mỉm cười dịu dàng, lời nói ra cũng rất hiểu lòng ngừoi, “Là do tôi đến quá đường đột thôi.”
Thẩm Hi Đồng càng cảm thấy Lãnh Thanh Thu này có thể trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng chính là vì có nhân phẩm tốt mà Thẩm Thanh Lan có thúc ngựa cũng không theo kịp.
Thanh Lan lên tầng gọi hai ông cụ một tiếng trước, sau đó mới đi đến trước phòng ba mẹ. Cô giơ tay lên định gõ cửa, nhưng lại nghe thấy loáng thoáng bên trong có tiếng thút thít… Là tiếng khóc?
Cô gõ nhẹ lên cửa hai cái, nghe thấy âm thanh bên trong lập tức yên tĩnh lại thì chau mày, quả nhiên là mẹ cô đang khóc sao?
“Mẹ, ăn cơm thôi.” Thẩm Thanh Lan nói.
Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ có giọng nói khàn khàn của Sở Vân Dung, “Mẹ hơi khó chịu nên không muốn xuống ăn, con xin lỗi Lãnh tiểu thư giúp mẹ nhé.”
Thẩm Thanh Lan im lặng rồi đáp “Vâng”, sau đó xoay người đi xuống lầu.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa, Sở Vân Dung lúc này mới khóa kỹ chiếc rương lại rồi cẩn thận cất xuống dưới giường. Bà ngồi trước bàn trang điểm, nhìn đôi mắt sưng đỏ và lớp trang điểm lem luốc của mình trong gương mà lặng im.
***
Trong phòng ăn, hai ông cụ đã ngồi xuống, Thẩm Hi Đồng và Lãnh Thanh Thu cũng đã ngồi vào chỗ. Thấy chỉ có một mình Thẩm Thanh Lan xuống, nhìn ra phía sau cô lại không thấy Sở Vân Dung đâu, Thẩm Hi Đồng liền khẽ nhíu mày hỏi, “Thanh Lan, mẹ đâu, em không gọi mẹ xuống dùng cơm sao?”
Giọng điệu của cô ta hơi bất mãn và chỉ trích, ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Lan cũng tỏ ra không đồng ý với việc cô không hiểu chuyện.
Thẩm Thanh Lan không thèm để ý đến thái độ của cô ta mà nhìn sang Thẩm lão gia, “Ông nội, mẹ nói mẹ thấy hơi khó chịu nên không xuống dùng cơm, để cháu bảo chị Tống nấu cho mẹ bát cháo, mọi người ăn trước đi.”
Thẩm lão gia gật đầu, lo lắng hỏi, “Mẹ cháu không khỏe, có cần gọi bác sĩ đến khám không?”
“Không cần đâu ạ, có lẽ mẹ chỉ hơi mệt thôi, không sao đâu. Lát nữa cháu sẽ lại lên xem mẹ một chút.”
Nghe hai bọn họ nói chuyện, mặt Thẩm Hi Đồng hơi nóng lên, “Ông nội, hay là cháu đi xem mẹ nhé, có lẽ do dạo trước biểu diễn liên tục mấy buổi nên mẹ mệt lả rồi.”
Nói rồi, cô ta định đứng dậy, nhưng Thẩm lão gia lại xua tay, “Thôi được rồi, ngồi xuống hết đi, còn có khách ở đây.” Sau đó ông lại nhìn sang Lãnh Thanh Thu, “Khiến cháu chê cười rồi.”
Lãnh Thanh Thu cười cười, “Lão gia khách khí, là Thanh Thu đến không đúng lúc thôi.”
Thẩm Thanh Lan trước tiên là đi vào nhà bếp, nhờ chị Tống nấu cháo hạt sen mà Sở Vân Dung thích rồi mới quay trở ra phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Phó lão gia.
“Ông nội, gần đây dạ dày ông không tốt, ăn ít thịt thôi ạ.” Thấy Phó lão gia ăn liên tiếp ba miếng thịt kho tàu, Thẩm Thanh Lan liền nhẹ nhàng lên tiếng. Bàn tay cầm đũa của Phó lão gia cứng đờ, ông nhìn Thẩm Thanh Lan như đang muốn chơi xấu, “Thanh Lan, ông mới ăn một miếng thôi mà.”
Thẩm Thanh Lan không nói gì mà chỉ nhìn Phó lão gia. Chẳng mấy chốc, ông ấy đã phải rút đôi đũa đang thò vào đĩa thịt kho tàu về, “Được rồi, được rồi, ông không ăn nữa. Aiz, đúng là già rồi, ngay cả ăn uống cũng không được tự do thoải mái nữa.”
“Lão già này, nói bậy gì vậy, nói cứ như Lan Lan ngược đãi ông không bằng, để người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ thế nào đây?” Thẩm lão gia trừng mắt, không hài lòng với cái miệng không biết nghĩ của ông bạn già.
Phó lão gia lúc này mới nhớ ra trên bàn ăn còn có người ngoài, vẻ mặt hơi xấu hổ, “Lão Thẩm, ông đừng nói linh tinh. Sao Thanh Lan nhà tôi lại ngược đãi tôi chứ? Nó tốt với tôi còn không hết đấy.”
“Lãnh Thanh Thu” lặng lẽ nhìn cảnh tượng này với vẻ trầm tư, sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Hi Đồng, “Chẳng phải em gái cô họ Thẩm ư? Sao lại gọi Phó lão gia là ông nội vậy?”
Mặc dù nói là nhỏ giọng, nhưng giọng cô ả cũng không hề nhỏ, mọi người trên bàn đều nghe thấy. Sắc mặt của Thẩm lão gia hơi sa sầm, còn Phó lão gia lại cười nói, “Thanh Lan là cháu dâu của tôi, tất nhiên phải gọi tôi là ông nội rồi.”
Lúc này, “Lãnh Thanh Thu” mới thật sự kinh ngạc, Thẩm Thanh Lan đã lập gia đình rồi?
“Thẩm tiểu thư còn trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi ư?”
Nhà họ Thẩm và nhà họ Phó đều không phải là gia đình bình thường. Theo lý mà nói, nếu hai nhà này kết làm thông gia thì trong Bắc Kinh phải nghe phong thanh gì chứ.
Thật ra cũng không phải là không có tin phong thanh gì trong Bắc Kinh, giữa tháng bảy đã có tin đồn là nhà Phó lão gia có ý muốn tiểu thư nhà họ Thẩm làm cháu dâu, về sau Phó Hoành Dật lại xuất hiện trong tang lễ của bà Thẩm, xử lý mọi chuyện, những chuyện này ngay từ đầu đã có dấu hiệu rồi.
Có điều trước đó “Lãnh Thanh Thu” bận mô phỏng phong cách hội họa và nét vẽ của Thẩm Thanh Lan, ngoài ra còn phải điều tra các quan hệ trong gia đình cô nên không có thời gian quan tâm đến những tin đồn bên ngoài, vì thế bây giờ không biết cũng là chuyện bình thường.
Bị hỏi về giữa Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật, sắc mặt của Thẩm Hi Đồng không dễ coi cho lắm. Nhưng người nói những lời này lại chính là Phó lão gia, cô ta đâu có gan nói gì nữa đây.
“Chỉ mới đăng ký thôi, Thanh Lan và Hoành Dật còn chưa tổ chức hôn lễ.” Thẩm Hi Đồng lên tiếng, cứ như chỉ cần bọn họ chưa tổ chức hôn lễ có nghĩa là chưa kết hôn vậy.
“Lãnh Thanh Thu” sáng tỏ, thì ra là như vậy! Chẳng trách ở Bắc Kinh không có ai hay biết cả.
“Chẳng hay lúc Thẩm tiểu thư kết hôn tôi có vinh hạnh được tham gia hôn lễ của cô không?” “Lãnh Thanh Thu” cười dịu dàng với Thẩm Thanh Lan, “Tôi vừa mua một căn hộ ở Bắc Kinh, sau này sẽ định cư ở đây luôn. Nơi này tôi cũng không có bạn bè gì, mong rằng sau này có thể lui tới thường xuyên với Thẩm tiểu thư hơn. Thẩm tiểu thư không cảm thấy tôi đường đột chứ?”
Thẩm Thanh Lan cong môi, lên tiếng, “Đương nhiên là không rồi.” Đúng lúc cô cũng muốn biết rốt cuộc người này muốn làm gì, chính xác hơn là người đứng sau cô ta muốn gì.
Đừng hỏi tại sao Thẩm Thanh Lan biết được có người đứng sau cô ả, đây là một loại trực giác, mà trực giác của cô vẫn luôn rất chuẩn, nó đã từng cứu mạng cô nhiều lần.
“Lãnh Thanh Thu” tuy trông như dịu dàng, nói năng không để tâm, nhưng thật ra rất dẻo miệng, biết cách trò chuyện với hai ông cụ. Bất kể nói đến đề tài gì, cô ả cũng có thể tiếp lời vài câu, hơn nữa còn có thể bày tỏ ý kiến cá nhân của mình.
Trong lúc trò chuyện với hai ông cụ, cô ả còn không quên bắt chuyện với Thẩm Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng mấy câu, bảo đảm không để ai trên bàn bị bỏ rơi. Thanh Lan và Thẩm Hi Đồng lại trở thành người làm nền.
Đúng là một cô gái khôn khéo, Thẩm Thanh Lan bình thản nghĩ.
“Ha ha, không ngờ một cô gái trẻ như cháu lại hiểu biết nhiều điều như vậy.” Phó lão gia tỏ ra rất thích thú, cứ như thật sự vui vẻ. Ông liếc Thẩm Thanh Lan qua đuôi mắt, thấy cô không chú ý đến mình liền chìa đôi đũa về phía đĩa thịt kho tàu.
“Ông nội.” Thẩm Thanh Lan bỗng gọi. Tay Phó lão gia khẽ run lên, ông quay đầu sang đã thấy Thẩm Thanh Lan như cười như không nhìn ông, bèn ngượng ngùng đổi hướng đôi đũa sang gắp rau.
Thẩm lão gia thấy buồn cười.
Thật ra Thẩm Thanh Lan cũng không có cách nào khác, mấy ngày trước vừa đưa ông cụ đi kiểm tra sức khoẻ, lượng mỡ trong máu có hơi cao. Bác sĩ khuyên sắp tới ông nên hạn chế ăn thịt một thời gian, bằng không cô đã chẳng trông chừng ông cụ chặt chẽ như vậy, Thẩm lão gia đương nhiên cũng biết nguyên do.
Nhưng Thẩm Hi Đồng thì lại như không nhìn nổi cách Thẩm Thanh Lan đối xử với Phó lão gia, bèn gắp cho ông ấy một miếng thịt kho tàu, “Ông Phó, ông thích ăn thịt kho tàu nhất mà, chị Tống nấu ngon lắm, ông ăn nhiều một chút đi.”
Nói rồi, cô ta lại nhìn sang Thẩm Thanh Lan, cười nói, “Thanh Lan, ông Phó thích ăn thịt kho tàu.”
Phó lão gia cười ha hả, “Già rồi, vẫn đừng nên ăn uống lung tung! Ăn thêm một miếng thịt rồi cơ thể cũng không chịu nổi.” Sau đó, miếng thịt kia từ đầu chí cuối vẫn nằm trong bát không hề nhúc nhích.
Câu này giải thích lý do, cũng là nói giúp Thẩm Thanh Lan. Nhưng Thẩm Hi Đồng nghe xong thì sắc mặt lập tức rất khó coi, nói vậy chẳng phải rõ ràng là cô ta xen vào việc của người khác sao?
Cô ta ngầm trừng mắt lườm Thẩm Thanh Lan một cái, khiến Thẩm Thanh Lan thấy buồn cười.
“Phó lão gia trông vẫn rất khỏe mạnh, quả là càng già càng dẻo dai.” Thấy bầu không khí trên bàn ăn nặng nề, “Lãnh Thanh Thu” liền cười nói.
Thẩm Thanh Lan nhìn cô ả, nói cô ả giỏi xã giao thật không sai, một cô gái thế này mà làm hoạ sĩ thì thật đáng tiếc.
Có điều hình như mục đích của cô ả này là cô thì phải? Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của “Lãnh Thanh Thu” một lần nữa, cô to gan suy đoán.
Ăn trưa xong, “Lãnh Thanh Thu” cũng không ở lại nhà họ Thẩm lâu. Trước khi ra về, cô ả còn lấy mấy tấm vé như vé mời ra, đưa cho Thẩm Hi Đồng, “Đây là vé mời triển lãm tranh sang năm của tôi mời các vị đến xem thử.”
Thẩm Hi Đồng cười nhận lấy, vì Lãnh Thanh Thu và hai ông cụ đã có thời gian trò chuyện vui vẻ nên cô ta cảm thấy rất hài lòng, “Thanh Thu, cô yên tâm đi, đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ tham dự.”
Tiễn “Lãnh Thanh Thu” ra ngoài xong, Thẩm Hi Đồng trở vào, cầm mấy tấm vé mời trong tay, nhìn Thẩm Thanh Lan với ánh mắt vô cùng đắc ý, sau đó đưa cho cô một vé, nói “Thanh Lan, vé này cho em đấy.”
Thẩm Thanh Lan nhận vé mời, mở ra xem thì quả nhiên thời gian ghi bên trên chính là ngày mà hai hôm trước cô vừa ấn định với Daniel.
Không ngờ ở đây cô quyết định, phía bọn họ đến cả vé mời cũng đã chuẩn bị xong.
Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Lan có cảm giác cô trong mắt đối phương chỉ là một người trong suốt, mọi cử chỉ hành động đều bị đối phương nhìn thấy, khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô nhìn vé mời trong tay, trong mắt hiện lên cảm xúc không tên
***
Trên tầng, chị Tống gõ cửa phòng Sở Vân Dung và Thẩm Khiêm. Sở Vân Dung mở cửa ra, thấy chị Tống và cái khay trong tay chị ấy, trên khay đặt một chén cháo hạt sen và mấy mấy đĩa thức ăn thanh đạm.
Chị Tống nhìn Sở Vân Dung, thấy sắc mặt bà vẫn rất tệ, hơi tái nhợt, bèn nói, “Vân Dung, Thanh Lan nói chị khó chịu trong người, không muốn ăn uống gì nên bảo tôi nấu món cháo hạt sen chị thích nhất. Bây giờ có đói bụng không, có muốn ăn một chút không?”
Sở Vân Dung ngạc nhiên hỏi, “Thanh Lan bảo vậy?”
Chị Tống gật đầu, “Vâng, con bé trước khi ăn cơm đã dặn tôi rồi, chỉ là cháo hạt sen nấu hơi lâu nên giờ mới bê lên cho chị, bây giờ đã muốn ăn chưa?”
Thật ra Sở Vân Dung lúc này vẫn không muốn ăn uống gì. Nhưng nhìn bát cháo trước mặt, bà vẫn gật đầu, đưa tay nhận lấy, “Đưa cho tôi.”
“Tôi thấy sắc mặt chị không được tốt, có cần gọi cho bác sĩ đến khám một chút không?” Trước khi đi xuống, chị Tống lại hỏi một câu.
“Không cần đâu, có lẽ do dạo trước quá mệt mỏi nên hôm nay ngã bệnh thôi. Tôi ngủ một giấc là ổn, đừng gọi bác sĩ, chuyện bé xé ra to.”
Chị Tống cũng không nói gì nữa mà đi xuống, nhưng trước khi đi còn liếc nhìn bóng lưng Sở Vân Dung, thấy dáng vẻ bà bê khay rất cẩn thận.
Chị Tống ở nhà họ Thẩm đã mấy chục năm, trước khi Sở Vân Dung được gả vào Nhà họ Thẩm thì chị đã làm việc ở đây, dĩ nhiên biết lúc Sở Vân Dung yêu thương Thẩm Thanh Lan lúc con bé còn nhỏ đến nhường nào, nếu không thì bà ấy đã chẳng suýt phát điên vì để lạc mất con bé.
Chỉ là một người rõ ràng yêu thương con gái như vậy, nhưng khi tìm được con gái ruột về thì lại luôn thiên vị con nuôi. Bản thân chị Tống cũng là một người mẹ, chị thật sự không thể nào hiểu được hành động đó của Sở Vân Dung.
Nếu đổi lại là chị, chị chỉ sợ không thể dời tình thương dành cho con gái ruột sang con nuôi như vậy được. Thậm chí chị còn không thể nhận con của người khác về nuôi rồi xem như con ruột của mình được.
Chị Tống lắc đầu rồi đi xuống, đúng lúc gặp Thẩm Hi Đồng đang lên lầu, bèn hơi nghiêng người để Thẩm Hi Đồng đi qua.
/475
|