Phó hoành dật hơi khựng lại, rồi chậm rãi hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nói: “Hôm nay em nhớ lại rất nhiều chuyện lúc còn bé. Thật ra, khi đó quan hệ giữa em và mẹ rất thân thiết, mẹ đối xử với em còn tốt hơn cả anh trai, mẹ giữ lại toàn bộ ảnh chụp khi bé của em, cả đồ chơi nữa.” Còn giữ gìn rất cẩn thận.
“Hôm nay em đã nghĩ mãi, nếu ngay từ đầu khi trở về, em biểu hiện thân thiết với mẹ một chút thì kết quả có khi nào sẽ khác không?”
Giọng nói của cô hơi trầm thấp, rõ ràng là tâm trạng không tốt. Cô vốn là một người che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng ở trước mặt anh, cô rất ít khi che giấu tâm tư của mình.
Cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Thanh Lan, chuyện này không chỉ có một nguyên nhân, mọi người đều không biết trong lúc em mất tích đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, những gì em trải qua khó khăn hơn mọi người nghĩ rất nhiều.”
Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Phó Hoành Dật, hỏi: “Phó Hoành Dật, anh không muốn biết quá khứ của em sao?”
Phó Hoành Dật chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan, gật nhẹ đầu.
“Anh không tò mò?”
“Anh tò mò, nhưng không phải là bây giờ.” Anh biết bây giờ Thẩm Thanh Lan vẫn chưa sẵn sàng nói cho anh, nhưng anh có thể chờ. Cho dù cả đời này cô không nói thì cũng không sao cả, chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh anh là được rồi.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không nói nữa.
***
Trong một trang viên nào đó ở nước ngoài, một người đàn ông có gương mặt ẻo lả ngồi trên xe lăn, cầm ly rượu vang, ngắm vườn hoa nở rộ. Peter đẩy cửa vào, thấy hắn lại uống rượu thì cau mày, “Allen, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, uống rượu không tốt cho sự hồi phục vết thương của anh. Nếu anh muốn mau chóng đứng dậy được thì cai rượu đi.”
Allen hoàn toàn không quan tâm đến lời Peter nói, hắn uống sạch rượu trong ly, sau đó mới nói: “Peter, nhiệm vụ của anh là chữa trị chân cho tôi, chứ không phải ở đây nói những lời nhảm nhí vô dụng này.” Giọng điệu rất khó nghe, giống như tiếng răng cưa kéo trên kim loại.
Peter nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu. Thân làm bác sĩ, sợ nhất là gặp phải một bệnh nhân không nghe lời như Allen.
“Nếu anh cứ tiếp tục không phối hợp như vậy thì tôi không thể bảo đảm được bao giờ anh sẽ hồi phục. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Thấy Allen nhìn mình chằm chằm, Peter thờ ơ nhún vai, “Cho dù anh có cầm súng chỉ vào người tôi cũng vô dụng. À, anh có thể giết chết tôi, rồi đi tìm một bác sĩ khác trị đôi chân của anh tốt hơn tôi cũng được.”
Allen nhìn Peter với ánh mắt âm trầm, “Anh nghĩ tôi không dám làm vậy sao?”
“Trên thế giới này còn có chuyện mà Allen không dám làm sao?” Peter cười nhạt. Ở chung với Allen đã lâu, anh ta không còn sợ người đàn ông trước mặt này nữa. Huống chi, có rất ít người có thể chữa lành chân Allen, anh ta được xem là một trong số ít những người đó.
“Ba tháng. Chậm nhất là ba tháng, tôi phải đứng dậy được.” Allen giơ ba ngón tay.
“Allen, anh nằm mơ còn nhanh hơn đấy. Với tình trạng này của anh, trong vòng một năm, tôi có thể làm cho anh đứng dậy được đã là kỳ tích rồi. Anh nghĩ mình là thượng đế à?”
Allen hừ lạnh, “Nếu như ba tháng mà tôi không thể đứng dậy được, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế. Peter, đừng nghĩ là tôi đang đùa với anh.”
Sắc mặt Peter trầm xuống, hỏi Allen: “Anh nghiêm túc?”
“Anh nghĩ sao?”
“Được, tôi biết rồi. Gần đây tôi mới nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm bệnh tình của anh tiến triển nhanh chóng hơn, nhưng lại có di chứng và tác dụng phụ rất lớn, quá trình cũng rất khổ sở. Anh có muốn thử không?”
“Uống thuốc đó xong, trong vòng ba tháng tôi có thể đứng dậy?”
Peter suy nghĩ một chút, thầm đánh giá mọi mặt, rồi mới gật đầu, “Đúng vậy, anh có thể đứng dậy được.”
“Được!” Mặc kệ phải trả giá như thế nào, chỉ cần có thể nhanh chóng đứng dậy được, thì hắn đều bằng lòng.
“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cho anh uống loại thuốc đó.”
“Bắt đầu uống từ hôm nay đi, tôi không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.”
Peter nhíu mày nhìn Allen, hỏi: “Allen, rốt cuộc là anh đang gấp cái gì? Mấy năm qua không gấp, sao bây giờ lại sốt ruột như vậy, anh muốn làm cái gì?”
Sắc mặt Allen thay đổi, nhìn Peter bằng ánh mắt âm trầm, “Đây không phải là chuyện anh nên quản.”
Peter nhún nhún vai, được thôi, không quan tâm thì không quan tâm, anh ta cũng không phải là rất muốn biết. Không thèm để ý người đàn ông tâm thần này nữa, Peter đi thẳng ra ngoài, anh ta cần phải chuẩn bị một chút.
Allen nhìn vườn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng quỷ dị. Tiểu Thất, sao em không nghe lời như thế? Em dám gả cho người đàn ông khác, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?
Hắn nhìn xuống hai chân của mình, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn. Nhiều năm trôi qua, có phải bọn mày đã sớm quên tao rồi không?
“Chủ nhân, tôi đã trở về.” Một cô gái trẻ tuổi bước vào, nhẹ nhàng nói với người đàn ông ngồi trên xe lăn, giọng điệu cung kính.
Allen xoay người lại nhìn cô ta. Nếu Thẩm Thanh Lan ở chỗ này thì nhất dịnh sẽ nhận ra cô gái này là người đã giả mạo Lãnh Thanh Thu.
“Hứa Nặc, cô có biết nếu làm hỏng chuyện thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?” Allen âm trầm hỏi.
Hứa Nặc run lên, “Dạ biết.”
“Nếu biết thì đi đi.”
“Vâng!”
Trước khi Hứa Nặc ra khỏi phòng, Allen nói một câu, “Không được tự ý làm chuyện tôi không dặn dò, nếu không…”
“Vâng!” Hứa Nặc trả lời, rồi cung kính lui ra ngoài. Có điều, trước khi đi, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người ngồi xe lăn trong nháy mắt, sâu trong đó là tình cảm lưu luyến sâu đậm.
Allen thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm, không chút ý cười.
***
Sau khi Thẩm Hi Đồng gặp Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trong bệnh viện, lúc tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận và cảm giác chật vật, cô ta bắt đầu suy nghĩ vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đó. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan, rõ ràng là không biết cô ta ở đây.
“Hi Đồng, vừa rồi con đi đâu vậy, mẹ tìm con mãi.” Điền Thúy Phương lo lắng hỏi, người không biết còn tưởng rằng bà ta thật sự quan tâm đứa con gái ruột này. Trên thực tế, bà ta đang sợ Thẩm Hi Đồng bỏ trốn đi thì bọn họ sẽ không có nhà mà ở thôi.
Thẩm Hi Đồng lạnh lùng nhìn bà ta, “Đừng có dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm mà nhìn tôi, các người làm vậy chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét mà thôi.”
Khuôn mặt mo của Điền Thúy Phương cứng đờ, thấy tâm tư bị vạch trần thì rất xấu hổ. Thẩm Hi Đồng cười lạnh một tiếng, “Tôi biết mấy người muốn cái gì, tôi cũng nói cho mấy người biết luôn, căn nhà đó là của nhà họ Thẩm, không phải là nhà tôi mua, cũng không do tôi đứng tên, bọn họ chỉ cho chúng ta ở nhờ mà thôi.”
“Cái gì? Căn nhà đó không phải của chị?” Lý Dũng vốn ngồi bên kia không lên tiếng, trong nháy mắt nhảy dựng lên.
“Căn nhà này ở trung tâm thủ đô, giá thấp nhất cũng phải hơn hai chục triệu, mấy người nghĩ nhà họ Thẩm sẽ cho tôi?” Thẩm Hi Đồng nhìn Lý Dũng như nhìn một tên ngu ngốc.
“Chị không phải là đại tiểu thư nhà họ Thẩm sao? Nhà họ Thẩm nuôi chị nhiều năm như vậy, mà ngay cả một căn nhà cũng không cho chị ư? Sao chị lại vô dụng như vậy?” Lý Dũng thở hổn hển, cậu ta vốn coi căn nhà này là của mình, thậm chí đã chụp ảnh cho cô bạn gái xem, còn gửi cho cả đám bạn để khoe nữa.
Nhưng bây giờ Thẩm Hi Đồng lại nói cho cậu ta biết, căn nhà này là của nhà họ Thẩm, chứ không phải của chị ta. Vậy thì căn nhà này còn liên quan gì tới cậu ta chứ?
Dù cậu ta có ngu thì cũng biết mình không chọc nổi nhà họ Thẩm. Huống hồ, trước đó Thẩm Hi Đồng còn làm những chuyện quá phận với đứa con mất tích của nhà họ Thẩm như thế.
“Lý Dũng, mày đừng có đứng đó mà nói móc tao, dù tao có vô dụng thì ít nhất vẫn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn mày chỉ là một thứ sâu mọt mà thôi.” Thẩm Hi Đồng ghét bỏ nói.
Lý Dũng giận dữ, định đánh Thẩm Hi Đồng, nhưng lúc giơ nắm đấm lên thì chợt đảo đảo mắt, nói: “Nếu chị chưa mua nhà thì số tiền trước kia chị kiếm được hẳn là còn chứ, lấy ra mua nhà đi.”
“Tôi không có tiền. Mấy ngày nay, bên phía đối tác gọi điện thoại cho tôi liên tục hủy bỏ hợp đồng, đâu phải mấy người không biết? Tôi không những không kiếm được tiền mà còn phải đền một số tiền lớn vì hủy hợp đồng. Mày nói mới nhớ, bây giờ các người đang theo tôi, là người nhà của tôi, nên mấy người cũng phải giúp tôi trả tiền nữa đấy.”
Vừa nhắc tới phải trả tiền là mặt Điền Thúy Phương và Lý Dũng đã biến sắc. Lý Dũng trừng cô ta, “Đó là nợ của chị, dựa vào đâu mà bắt tôi trả? Tôi không có tiền.” Nói xong, cậu ta liền kéo Điền Thúy Phương bỏ đi.
Điền Thúy Phương theo con trai ra về. Trước khi đi, bà ta còn nói với Thẩm Hi Đồng: “Hi Đồng, con nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ về nhà hầm canh cho con uống.”
Thẩm Hi Đồng cười nhạt. Nhìn xem, đây chính là người nhà của cô ta, ích kỷ thờ ơ, máu lạnh vô tình.
Thẩm Thanh Lan nhỏ giọng nói: “Hôm nay em nhớ lại rất nhiều chuyện lúc còn bé. Thật ra, khi đó quan hệ giữa em và mẹ rất thân thiết, mẹ đối xử với em còn tốt hơn cả anh trai, mẹ giữ lại toàn bộ ảnh chụp khi bé của em, cả đồ chơi nữa.” Còn giữ gìn rất cẩn thận.
“Hôm nay em đã nghĩ mãi, nếu ngay từ đầu khi trở về, em biểu hiện thân thiết với mẹ một chút thì kết quả có khi nào sẽ khác không?”
Giọng nói của cô hơi trầm thấp, rõ ràng là tâm trạng không tốt. Cô vốn là một người che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng ở trước mặt anh, cô rất ít khi che giấu tâm tư của mình.
Cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Thanh Lan, Phó Hoành Dật nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Thanh Lan, chuyện này không chỉ có một nguyên nhân, mọi người đều không biết trong lúc em mất tích đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, những gì em trải qua khó khăn hơn mọi người nghĩ rất nhiều.”
Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn Phó Hoành Dật, hỏi: “Phó Hoành Dật, anh không muốn biết quá khứ của em sao?”
Phó Hoành Dật chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan, gật nhẹ đầu.
“Anh không tò mò?”
“Anh tò mò, nhưng không phải là bây giờ.” Anh biết bây giờ Thẩm Thanh Lan vẫn chưa sẵn sàng nói cho anh, nhưng anh có thể chờ. Cho dù cả đời này cô không nói thì cũng không sao cả, chỉ cần cô vẫn luôn ở bên cạnh anh là được rồi.
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, không nói nữa.
***
Trong một trang viên nào đó ở nước ngoài, một người đàn ông có gương mặt ẻo lả ngồi trên xe lăn, cầm ly rượu vang, ngắm vườn hoa nở rộ. Peter đẩy cửa vào, thấy hắn lại uống rượu thì cau mày, “Allen, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, uống rượu không tốt cho sự hồi phục vết thương của anh. Nếu anh muốn mau chóng đứng dậy được thì cai rượu đi.”
Allen hoàn toàn không quan tâm đến lời Peter nói, hắn uống sạch rượu trong ly, sau đó mới nói: “Peter, nhiệm vụ của anh là chữa trị chân cho tôi, chứ không phải ở đây nói những lời nhảm nhí vô dụng này.” Giọng điệu rất khó nghe, giống như tiếng răng cưa kéo trên kim loại.
Peter nhíu mày, cảm thấy rất đau đầu. Thân làm bác sĩ, sợ nhất là gặp phải một bệnh nhân không nghe lời như Allen.
“Nếu anh cứ tiếp tục không phối hợp như vậy thì tôi không thể bảo đảm được bao giờ anh sẽ hồi phục. Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Thấy Allen nhìn mình chằm chằm, Peter thờ ơ nhún vai, “Cho dù anh có cầm súng chỉ vào người tôi cũng vô dụng. À, anh có thể giết chết tôi, rồi đi tìm một bác sĩ khác trị đôi chân của anh tốt hơn tôi cũng được.”
Allen nhìn Peter với ánh mắt âm trầm, “Anh nghĩ tôi không dám làm vậy sao?”
“Trên thế giới này còn có chuyện mà Allen không dám làm sao?” Peter cười nhạt. Ở chung với Allen đã lâu, anh ta không còn sợ người đàn ông trước mặt này nữa. Huống chi, có rất ít người có thể chữa lành chân Allen, anh ta được xem là một trong số ít những người đó.
“Ba tháng. Chậm nhất là ba tháng, tôi phải đứng dậy được.” Allen giơ ba ngón tay.
“Allen, anh nằm mơ còn nhanh hơn đấy. Với tình trạng này của anh, trong vòng một năm, tôi có thể làm cho anh đứng dậy được đã là kỳ tích rồi. Anh nghĩ mình là thượng đế à?”
Allen hừ lạnh, “Nếu như ba tháng mà tôi không thể đứng dậy được, thì tôi sẽ tiễn anh đến chỗ của thượng đế. Peter, đừng nghĩ là tôi đang đùa với anh.”
Sắc mặt Peter trầm xuống, hỏi Allen: “Anh nghiêm túc?”
“Anh nghĩ sao?”
“Được, tôi biết rồi. Gần đây tôi mới nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm bệnh tình của anh tiến triển nhanh chóng hơn, nhưng lại có di chứng và tác dụng phụ rất lớn, quá trình cũng rất khổ sở. Anh có muốn thử không?”
“Uống thuốc đó xong, trong vòng ba tháng tôi có thể đứng dậy?”
Peter suy nghĩ một chút, thầm đánh giá mọi mặt, rồi mới gật đầu, “Đúng vậy, anh có thể đứng dậy được.”
“Được!” Mặc kệ phải trả giá như thế nào, chỉ cần có thể nhanh chóng đứng dậy được, thì hắn đều bằng lòng.
“Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ cho anh uống loại thuốc đó.”
“Bắt đầu uống từ hôm nay đi, tôi không muốn chờ thêm một ngày nào nữa.”
Peter nhíu mày nhìn Allen, hỏi: “Allen, rốt cuộc là anh đang gấp cái gì? Mấy năm qua không gấp, sao bây giờ lại sốt ruột như vậy, anh muốn làm cái gì?”
Sắc mặt Allen thay đổi, nhìn Peter bằng ánh mắt âm trầm, “Đây không phải là chuyện anh nên quản.”
Peter nhún nhún vai, được thôi, không quan tâm thì không quan tâm, anh ta cũng không phải là rất muốn biết. Không thèm để ý người đàn ông tâm thần này nữa, Peter đi thẳng ra ngoài, anh ta cần phải chuẩn bị một chút.
Allen nhìn vườn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng quỷ dị. Tiểu Thất, sao em không nghe lời như thế? Em dám gả cho người đàn ông khác, em nói xem anh phải phạt em thế nào đây?
Hắn nhìn xuống hai chân của mình, nhếch môi nở nụ cười tàn nhẫn. Nhiều năm trôi qua, có phải bọn mày đã sớm quên tao rồi không?
“Chủ nhân, tôi đã trở về.” Một cô gái trẻ tuổi bước vào, nhẹ nhàng nói với người đàn ông ngồi trên xe lăn, giọng điệu cung kính.
Allen xoay người lại nhìn cô ta. Nếu Thẩm Thanh Lan ở chỗ này thì nhất dịnh sẽ nhận ra cô gái này là người đã giả mạo Lãnh Thanh Thu.
“Hứa Nặc, cô có biết nếu làm hỏng chuyện thì sẽ bị trừng phạt như thế nào không?” Allen âm trầm hỏi.
Hứa Nặc run lên, “Dạ biết.”
“Nếu biết thì đi đi.”
“Vâng!”
Trước khi Hứa Nặc ra khỏi phòng, Allen nói một câu, “Không được tự ý làm chuyện tôi không dặn dò, nếu không…”
“Vâng!” Hứa Nặc trả lời, rồi cung kính lui ra ngoài. Có điều, trước khi đi, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người ngồi xe lăn trong nháy mắt, sâu trong đó là tình cảm lưu luyến sâu đậm.
Allen thu ánh mắt lại, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt âm trầm, không chút ý cười.
***
Sau khi Thẩm Hi Đồng gặp Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật trong bệnh viện, lúc tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận và cảm giác chật vật, cô ta bắt đầu suy nghĩ vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đó. Nhìn dáng vẻ của Thẩm Thanh Lan, rõ ràng là không biết cô ta ở đây.
“Hi Đồng, vừa rồi con đi đâu vậy, mẹ tìm con mãi.” Điền Thúy Phương lo lắng hỏi, người không biết còn tưởng rằng bà ta thật sự quan tâm đứa con gái ruột này. Trên thực tế, bà ta đang sợ Thẩm Hi Đồng bỏ trốn đi thì bọn họ sẽ không có nhà mà ở thôi.
Thẩm Hi Đồng lạnh lùng nhìn bà ta, “Đừng có dùng ánh mắt như nhìn nghi phạm mà nhìn tôi, các người làm vậy chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét mà thôi.”
Khuôn mặt mo của Điền Thúy Phương cứng đờ, thấy tâm tư bị vạch trần thì rất xấu hổ. Thẩm Hi Đồng cười lạnh một tiếng, “Tôi biết mấy người muốn cái gì, tôi cũng nói cho mấy người biết luôn, căn nhà đó là của nhà họ Thẩm, không phải là nhà tôi mua, cũng không do tôi đứng tên, bọn họ chỉ cho chúng ta ở nhờ mà thôi.”
“Cái gì? Căn nhà đó không phải của chị?” Lý Dũng vốn ngồi bên kia không lên tiếng, trong nháy mắt nhảy dựng lên.
“Căn nhà này ở trung tâm thủ đô, giá thấp nhất cũng phải hơn hai chục triệu, mấy người nghĩ nhà họ Thẩm sẽ cho tôi?” Thẩm Hi Đồng nhìn Lý Dũng như nhìn một tên ngu ngốc.
“Chị không phải là đại tiểu thư nhà họ Thẩm sao? Nhà họ Thẩm nuôi chị nhiều năm như vậy, mà ngay cả một căn nhà cũng không cho chị ư? Sao chị lại vô dụng như vậy?” Lý Dũng thở hổn hển, cậu ta vốn coi căn nhà này là của mình, thậm chí đã chụp ảnh cho cô bạn gái xem, còn gửi cho cả đám bạn để khoe nữa.
Nhưng bây giờ Thẩm Hi Đồng lại nói cho cậu ta biết, căn nhà này là của nhà họ Thẩm, chứ không phải của chị ta. Vậy thì căn nhà này còn liên quan gì tới cậu ta chứ?
Dù cậu ta có ngu thì cũng biết mình không chọc nổi nhà họ Thẩm. Huống hồ, trước đó Thẩm Hi Đồng còn làm những chuyện quá phận với đứa con mất tích của nhà họ Thẩm như thế.
“Lý Dũng, mày đừng có đứng đó mà nói móc tao, dù tao có vô dụng thì ít nhất vẫn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân. Còn mày chỉ là một thứ sâu mọt mà thôi.” Thẩm Hi Đồng ghét bỏ nói.
Lý Dũng giận dữ, định đánh Thẩm Hi Đồng, nhưng lúc giơ nắm đấm lên thì chợt đảo đảo mắt, nói: “Nếu chị chưa mua nhà thì số tiền trước kia chị kiếm được hẳn là còn chứ, lấy ra mua nhà đi.”
“Tôi không có tiền. Mấy ngày nay, bên phía đối tác gọi điện thoại cho tôi liên tục hủy bỏ hợp đồng, đâu phải mấy người không biết? Tôi không những không kiếm được tiền mà còn phải đền một số tiền lớn vì hủy hợp đồng. Mày nói mới nhớ, bây giờ các người đang theo tôi, là người nhà của tôi, nên mấy người cũng phải giúp tôi trả tiền nữa đấy.”
Vừa nhắc tới phải trả tiền là mặt Điền Thúy Phương và Lý Dũng đã biến sắc. Lý Dũng trừng cô ta, “Đó là nợ của chị, dựa vào đâu mà bắt tôi trả? Tôi không có tiền.” Nói xong, cậu ta liền kéo Điền Thúy Phương bỏ đi.
Điền Thúy Phương theo con trai ra về. Trước khi đi, bà ta còn nói với Thẩm Hi Đồng: “Hi Đồng, con nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ về nhà hầm canh cho con uống.”
Thẩm Hi Đồng cười nhạt. Nhìn xem, đây chính là người nhà của cô ta, ích kỷ thờ ơ, máu lạnh vô tình.
/475
|