Phương Đồng nói xong liền muốn đi. Đinh Minh Huy kéo cô lại, van xin, “Đồng Đồng, tối qua anh thật sự uống say, anh không cố ý. Em tha thứ cho anh lần này được không, sau này anh sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Anh thề mà, em tha thứ cho anh một lần đi.”
Phương Đồng rũ mắt, nhìn cánh tay bị Đinh Minh Huy giữ chặt, ánh mắt không hề dao động, “Buông ra.”
Đinh Minh Huy chẳng những không buông mà còn quỳ xuống, “Đồng Đồng, anh xin em, chúng ta đừng chia tay, em đừng rời khỏi anh, anh xin em đấy.”
Phương Đồng nhìn người đàn ông của cô đang hèn mọn cầu xin, trong lòng đau đớn. Đây là người đàn ông cô yêu thật lòng, là mối tình đầu của cô. Bọn họ yêu nhau bốn năm, giờ đây lại chia tay quyết tuyệt như thế.
Phương Đồng rơi nước mắt, “Đinh Minh Huy, chúng ta không thể quay lại được nữa, đã không còn quay lại được nữa rồi.”
Giọng của cô rất khẽ, tựa như cơn gió thoảng vào tai Đinh Minh Huy, khiến anh ta tuyệt vọng hơn bất kỳ lời nói kích động nào của cô.
“Không. Đồng Đồng, không đâu. Chúng ta còn cơ hội, còn mà. Sau này chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con của mình, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cả đời. Anh đảm bảo, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Anh xin em mà…” Đinh Minh Huy khóc, đây là lần đầu tiên Phương Đồng thấy anh ta khóc, cô dời mắt, không muốn nhìn anh ta.
“Đinh Minh Huy, trước giờ tôi không phải là người bao dung. Có lẽ tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời, có lẽ một ngày nào đó tâm trạng tôi không tốt sẽ lấy chuyện này để nói, sau đó chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ mệt mỏi. Anh muốn một cuộc sống như thế sao? Đinh Minh Huy, buông tay ra, bỏ qua cho chính mình, cũng buông tha cho tôi đi.”
Đinh Minh Huy chán nản buông thõng tay, “Không thể tha thứ cho anh lần này sao?” Lời cầu xin khẽ khàng như muốn tan vào cát bụi, khiến Phương Đồng suýt đồng ý. Cô lắc đầu, xoay người bước đi.
Đinh Minh Huy không nhìn thấy nước mắt Phương Đồng trào ra khi cô xoay người. Phương Đồng cũng không thấy Đinh Minh Huy nhìn theo bóng lưng cô, khóc như một đứa trẻ.
Thẩm Thanh Lan đứng trong góc, lẳng lặng nhìn cảnh này. Một lúc lâu sau cô mới xoay người rời đi, trong tay vẫn cầm một chiếc áo khoác mà cô định đưa cho Phương Đồng.
Phương Đồng hồn bay phách lạc về đến nhà, giam mình trong phòng. Phó Phương Hoa đang quét dọn nhà cửa nên cũng không để ý. Đến giờ ăn cũng không thấy Phương Đồng đi ra, bà gõ cửa gọi con gái xuống ăn cơm, nhưng mãi không thấy cô trả lời, bà lập tức cảm thấy không bình thường.
“Đồng Đồng, con mở cửa ra đi.” Phó Phương Hoa đập cửa, tiếng động lớn như thế, dù ngủ cũng bị đánh thức rồi chứ? Nhưng trong phòng Phương Đồng vẫn lặng như tờ.
Phó Phương Hoa vội lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa phòng Phương Đồng, may mà cô ấy không khóa chốt.
Lúc Phó Phương Hoa vào, Phương Đồng đang nằm nhắm mắt co người trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp, khuôn mặt đỏ bừng. Bà sờ trán cô, sắc mặt chợt biến, con bé bị sốt rồi!
“Đồng Đồng, tỉnh lại đi con.” Phó Phương Hoa vỗ mặt Phương Đồng, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, trán đổ đầy mồ hôi, hơi thở lạnh ngắt. Bà lại vỗ mạnh hơn, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Bà vội gọi điện thoại cho Phương Thừa Chí, nhưng ông ấy lại đang bận họp. Bất đắc dĩ, bà đành gọi điện thoại cho Lý Bác Minh.
“Dì, Đồng Đồng làm sao vậy?” Lý Bác Minh vừa nghe điện thoại đã vội chạy tới.
Phó Phương Hoa lo phát khóc, “Đồng Đồng sốt cao mê man, dì gọi mãi mà con bé không tỉnh, mà dì lại không bế nổi con bé. Bác Minh, phải làm sao bây giờ?”
Bà như mất hết hồn vía, bình thường còn tranh cãi ầm ĩ với Phương Đồng, nhưng đến khi cô xảy ra chuyện thì người lo lắng nhất chắc chắn là bà. Một người luôn khôn khéo như bà, vậy mà lúc này lại không nghĩ ra phải gọi 120.
Lý Bác Minh vào phòng Phương Đồng, sờ trán cô thử nhiệt độ, “Dì, bây giờ phải đưa Phương Đồng đến bệnh viện.” Vừa dứt lời, anh bế Phương Đồng lên. Phó Phương Hoa vội vàng đuổi theo, quên luôn cả thay giày.
“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?” Phó Phương Hoa lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là sốt hơi cao thôi, truyền dịch là ổn rồi.”
Phó Phương Hoa cuối cùng cũng bớt lo, “Cảm ơn bác sĩ.”
Đã truyền dịch rồi, nhưng Phương Đồng vẫn chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, hình như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó. Lý Bác Minh ngồi trên giường nhìn cô, đáy mắt đầy vẻ đau lòng.
“Dì, ở đây có cháu trông Đồng Đồng rồi, dì về thay đồ trước đi.” Thấy Phó Phương Hoa còn mặc đồ ở nhà, Lý Bác Minh nói.
Phó Phương Hoa lắc đầu, “Đợi Đồng Đồng hạ sốt rồi hẵng nói. Cũng không biết con bé bị làm sao nữa, hôm qua về là liền giam mình trong phòng, dì hỏi chuyện cũng không trả lời. Đã lâu rồi con bé không sốt, bây giờ đột nhiên thế này, làm dì sợ muốn chết.”
“Dì, Đồng Đồng không sao đâu, đợi lát nữa sẽ hạ sốt thôi.” Lý Bác Minh an ủi bà ấy.
Phó Phương Hoa cố cười, “Bác Minh, hôm nay may mà nhờ cháu, dì thật sự là sợ đến mức mất hết hồn vía.”
Lý Bác Minh cười cười, “Dì đừng khách sáo như vậy. Sau này có việc gì dì cứ gọi điện thoại cho cháu. Chắc là dì vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ, để cháu đi mua cho dì.”
“Cảm ơn cháu, Bác Minh.”
Phó Phương Hoa không thấy đói nên chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Lý Bác Minh vẫn còn ở trong phòng bệnh, chưa thấy Phương Đồng tỉnh, anh vẫn còn lo lắng. Một lát sau, Phương Thừa Chí cũng đến bệnh viện.
“Bác Minh, cháu về trước đi, ở đây có chú với dì rồi, ngày mai cháu còn phải đi làm, đừng làm lỡ công việc của cháu.” Thấy Lý Bác Minh ngồi trong hành lang, Phương Thừa Chí bèn nói với anh.
“Chú Phương, cháu không sao đâu ạ. Đợi Phương Đồng truyền dịch xong, cháu sẽ đưa chú với dì về rồi về nhà luôn. Cháu còn trẻ, về muộn một chút cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc.”
Thấy anh nhất quyết muốn ở lại, Phương Thừa Chí cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy áy náy trong lòng. Ông thật sự thích chàng trai này, nhưng con gái ông không thích người ta thì biết làm sao.
Truyền dịch xong mà Phương Đồng vẫn chưa hạ sốt, bác sĩ đề nghị để cô ở lại bệnh viện để tiếp tục quan sát, Lý Bác Minh liền đi làm thủ tục nhập viện. Bởi vì phải qua đêm trong bệnh viện, cần có đồ để thay, cho nên Phương Thừa Chí đưa vợ về nhà lấy đồ dùng hằng ngày.
Lý Bác Minh ngồi cạnh giường Phương Đồng, nắm bàn tay không truyền dịch của cô, mắt nhìn khuôn mặt cô.
“Đinh Minh Huy, tôi hận anh.” Bỗng, Phương Đồng thốt ra vài chữ rất khẽ, không ai nghe thấy cả, ngoại trừ Lý Bác Minh.
Đôi mắt Lý Bác Minh tối sầm lại. Nhìn Phương Đồng vẫn còn đang nhắm mắt, nhất là khi thấy giọt nước nơi khóe mắt cô, trái tim anh đau nhói như bị ai đó đâm vào. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Đồng Đồng, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?” Lý Bác Minh nhẹ giọng hỏi, nhưng cô vẫn hôn mê không tỉnh.
Mãi cho đến nửa đêm, Phương Đồng mới hạ sốt. Sáng ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại đã thấy một cái đầu đen tựa vào cạnh giường của cô ngủ, một tay người đó vẫn còn nắm tay cô.
Phương Đồng nghiêng đầu nhìn Lý Bác Minh, muốn rút tay mình ra nhưng lại làm anh ấy tỉnh giấc.
Thấy Phương Đồng tỉnh lại, Lý Bác Minh rất vui vẻ, “Đồng Đồng, em tỉnh rồi. Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Phương Đồng lắc đầu, “Em muốn uống nước.”
Lý Bác Minh đi rót một ly nước ấm, rồi đỡ cô ngồi dậy, đưa nước tới bên miệng cô. Phương Đồng đỡ tay anh uống vài ngụm, cổ họng của cô cứ như bị lửa đốt, rất khó chịu.
“Muốn uống nữa không?”
Phương Đồng lắc đầu, “Sao em lại ở bệnh viện?”
“Hôm qua em sốt đến hôn mê, dì rất lo lắng. Nếu không phải kịp thời đưa em đến bệnh viện thì em đã sốt đến đần luôn rồi.” Lý Bác Minh nói đùa, nhưng Phương Đồng lại không cười nổi.
“Ba mẹ em đâu?”
“Chú dì ở cạnh em cả đêm, anh vừa bảo bọn họ về nghỉ trước rồi. Em có đói không? Muốn ăn gì thì nói, anh đi mua cho em.”
Phương Đồng lắc đầu, bây giờ cô không muốn ăn gì cả.
“Đồng Đồng, sao hôm qua em bỗng nhiên lại phát sốt?” Lý Bác Minh hỏi Phương Đồng.
Trong mắt Phương Đồng hiện vẻ đau đớn, “Em mệt rồi, em muốn ngủ.” Dứt lời, cô liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Thấy Phương Đồng tránh né câu hỏi của mình, mắt Lý Bác Minh tối sầm lại, dịu dàng nói: “Được rồi, em hãy ngủ một giấc thật ngon. Anh vẫn ở đây, có gì thì nói với anh.”
Phương Đồng không nói lời nào, hình như là đang ngủ, chỉ là mí mắt run nhẹ tố cáo cô vẫn còn thức.
Lý Bác Minh ngồi cạnh giường bệnh, lấy máy tính bảng ra xử lý công việc. Trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Phương Đồng không định ngủ, nhưng cơ thể cô thật sự mệt mỏi, bất giác ngủ thiếp đi. Nghe hơi thở đều đều của cô, Lý Bác Minh mới bỏ máy tính bảng xuống, dém chăn lại cho cô, thở dài.
Điện thoại của Phương Đồng đổ chuông, Lý Bác Minh cầm lên xem, là Đinh Minh Huy gọi. Anh biết anh ta là bạn trai của cô, vốn định tắt máy, nhưng lại bấm nghe.
“Đồng Đồng, chúng ta đừng chia tay được không? Anh biết anh sai rồi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau nữa. Hôm nay anh sẽ xin từ chức, tránh xa người phụ nữ kia. Em đừng bỏ anh mà, anh không thể thiếu em. Đồng Đồng, anh yêu em.” Vừa bắt máy, giọng nói của Đinh Minh Huy đã dồn dập truyền tới từ đầu dây bên kia.
Vẻ mặt Lý Bác Minh rất u ám. Anh nhìn Phương Đồng, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, “Bây giờ Phương Đồng không tiện nghe điện thoại.”
Đinh Minh Huy ngừng nói, chất vấn: “Anh là ai? Sao điện thoại của Phương Đồng lại ở trong tay anh?”
“Tôi là bạn của Phương Đồng, bây giờ cô ấy có việc, không tiện nghe điện thoại, tạm thời anh đừng gọi tới nữa.” Lý Bác Minh lạnh giọng nói rồi cúp điện thoại.
Thấy cuộc gọi kết thúc, Đinh Minh Huy chợt nhớ tới người đàn ông đến công ty đón Phương Đồng. Là người đàn ông đó sao? Tại sao người đàn ông đó lại nghe điện thoại của Phương Đồng? Chẳng lẽ cả đêm qua bọn họ ở bên nhau?
Càng nghĩ, sắc mặt Đinh Minh Huy mặt càng khó coi. Chỉ cần nghĩ tối qua Phương Đồng ở cạnh một người đàn ông khác là anh ta đã muốn giết người.
Đinh Minh Huy gọi lại, Lý Bác Minh bấm từ chối rồi tắt máy luôn. Sau đó, anh để điện thoại qua một bên, tiếp tục xử lý công việc.
***
Từ sau lần Thẩm Quân Dục dẫn Ôn Hề Dao cùng đi ăn với Sở Vân Dung thì bà liền rất thích cô, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho cô, trưa nay còn hẹn cô ấy đi ăn cơm.
“Dì, cháu xin lỗi, cháu tới muộn.” Ôn Hề Dao ái ngại nói với Sở Vân Dung.
Sở Vân Dung khoát tay, “Không đâu, dì cũng vừa mới tới thôi, mau ngồi đi. Dì thấy sắc mặt cháu hơi tiều tụy, có phải công việc mệt lắm không?”
Sắc mặt Ôn Hề Dao thật sự rất kém. Gần đây cô đang dính vào một vụ kiện cáo nên đã một tuần không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vốn định trưa nay ở lại phòng làm việc nghỉ một lát, ai ngờ Sở Vân Dung lại gọi cô đi ăn.
“Chắc là do tối qua cháu ngủ không ngon.” Ôn Hề Dao sờ mặt mình, trả lời qua loa.
“Con gái đừng liều mạng như vậy, cháu xem cháu gầy chưa kìa. Dì thấy Thanh Lan nhà dì đã gầy lắm rồi, mà cháu còn gầy hơn cả con bé nữa. Mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích gầy, dì cũng thích, nhưng mà phải chú ý giữ sức khỏe, biết chưa?”
Ôn Hề Dao vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, không hề thấy khó chịu vì những lời nói của Sở Vân Dung, “Dì, cháu gầy bẩm sinh rồi, chứ thật ra cháu ăn nhiều lắm đấy.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Ôn Hề Dao là một người khéo ăn khéo nói, luôn đúng lúc nói một vài câu để Sở Vân Dung không cảm thấy bà đang độc thoại. Sau vài lần tiếp xúc, Sở Vân Dung rất vừa ý Ôn Hề Dao, còn nhắc đến cô ấy mấy lần với Thẩm Khiêm và Thẩm lão gia. Bây giờ, cả nhà họ Thẩm đều biết đến sự tồn tại của cô ấy. Đối với chuyện này, Thẩm Quân Dục cũng rất bất đắc dĩ. Anh và Ôn Hề Dao thật sự không có gì cả, nhưng hình như mẹ anh lại muốn ghép bọn họ thành đôi.
Ăn cơm xong, Sở Vân Dung vốn định gọi tài xế tới đón bà, nhưng Ôn Hề Dao lại nói để cô đưa bà về. Bà tất nhiên là cầu còn không được, vì như thế có thể ở cạnh cô lâu hơn.
Đến cửa Đại Viện, Sở Vân Dung thấy Thẩm Hi Đồng đang đứng ở cửa. Đây là lần tiên bà gặp lại Thẩm Hi Đồng đầu tiên kể từ khi bà xuất viện.
Thẩm Hi Đồng không vào Đại Viện, thật ra không phải cô ta không muốn vào, mà là bây giờ cô ta không thể vào được nữa. Nhà họ Thẩm đã nói với cảnh vệ, sau này không cho Thẩm Hi Đồng vào. Vì thế, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Đồng bị chặn ở ngoài cửa. Cô ta tức giận muốn bỏ đi, nhưng lại nhớ tới tình cảnh của mình bây giờ thì đành nhịn xuống, vì cô ta cần Sở Vân Dung giúp đỡ.
Cô ta đã gọi điện thoại cho Sở Vân Dung, nhưng điện thoại của bà báo tắt máy nên cô ta đành tới Đại Viện chờ người.
Sở Vân Dung xuống xe, Thẩm Hi Đồng thấy Sở Vân Dung thì hai mắt sáng lên, “Mẹ.”
Sở Vân Dung nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt phức tạp. Đây là đứa con gái nuôi bà yêu thương hơn mười năm. Mấy ngày qua, bà nghĩ lại những chuyện về đứa con gái nuôi này, bất kể là nguyên nhân thôi miên hay là gì đi chăng nữa thì bà đã thật sự yêu thương nó. Thậm chí người nhà của bà còn không vừa ý vì bà đã quá yêu thương con gái nuôi, mà bỏ qua con gái ruột.
Lúc này, bà còn chưa biết chuyện Thẩm Hi Đồng và nhà họ Thẩm đã trở mặt. Thẩm Khiêm chỉ nói cho bà biết là Thẩm Hi Đồng sẽ ở cùng cha mẹ ruột của nó, còn đổi lại họ của mình, bây giờ phải gọi nó là Lý Hi Đồng rồi.
Thẩm Khiêm đổi một số điện thoại mới cho Sở Vân Dung, nên Lý Hi Đồng không liên lạc được với Sở Vân Dung cũng là bình thường. Hơn nữa, bây giờ người nhà họ Thẩm đều đã biết tình hình của Sở Vân Dung nên đều để bà ở nhà nghỉ ngơi. Hôm nay, hiếm lắm bà mới ra ngoài một chuyến là để đi ăn cùng Ôn Hề Dao.
“Mẹ.” Lý Hi Đồng gọi Sở Vân Dung, vẻ mặt uất ức.
Sắc mặt Sở Vân Dung lạnh nhạt, “Nếu đã đến rồi thì sao không đi vào?”
Lý Hi Đồng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói nhà họ Thẩm không cho cô ta vào sao? Thậm chí cô ta còn nghi ngờ Sở Vân Dung cố ý nói những lời này.
“Mẹ, con nhớ mẹ, sao mẹ không nghe điện thoại của con?” Cô ta cảm thấy rất uất ức, dù nhà họ Thẩm gia không cần cô ta nữa, nhưng... ít nhất... Sở Vân Dung sẽ vẫn còn quan tâm cô ta, vì bà thật lòng yêu thương cô ta.
Sở Vân Dung biết Thẩm Khiêm đổi số điện thoại cho bà là vì không muốn bà liên lạc với Lý Hi Đồng nữa. Chuyện trên mạng ầm ĩ như vậy tất nhiên bà cũng biết. Nhưng bà đã cố gắng không quan tâm đến chuyện đó nữa. Hằng ngày ở nhà pha trà, làm vườn, hoặc là đánh đàn, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện bên ngoài.
“Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?” Thấy Sở Vân Dung không có phản ứng gì, lòng Lý Hi Đồng chùng xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Vì chuyện trên mạng quá ầm ỹ nên cô ta bị hủy hết hợp đồng quảng cáo. Không chỉ như vậy, cô ta còn phải bồi thường cho hãng một số tiền lớn, dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của cô ta cũng không đủ. Mà hãng quảng cáo này cứ như hẹn giờ, ngày nào cũng gọi điện thoại giục cô ta mau trả tiền, nếu không thì họ sẽ kiện cô ta ra tòa. Trong nhà lại ngột ngạt khó chịu, khiến cho Lý Hi Đồng mấy ngày qua đã phải chịu đau khổ còn hơn hai mươi năm trong quá khứ gộp lại.
Bây giờ cô ta đã hiểu rất rõ rồi, sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thậm chí vị trí của cô ta trong dàn nhạc cũng đã bị thay thế, bởi vì danh tiếng bây giờ của cô ta có ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của dàn nhạc.
Mặc dù dàn nhạc do Sở Vân Dung quản lý, nhưng lại không phải do một mình bà sáng lập cho nên không chỉ một mình bà quyết định là được. Trước kia, Lý Hi Đồng không mang tiếng xấu, bản thân cô ta biểu hiện cũng không tệ, Sở Vân Dung lại muốn nâng đỡ cô ta, tất nhiên là có người nể mặt. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa rồi, đã có người nghe phong thanh rằng Lý Hi Đồng bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, cô ta không còn ở nhà họ Thẩm nữa mà ở cùng cha mẹ ruột của mình, chứng tỏ lời đồn là thật. Vì thế, Lý Hi Đồng vốn như cá gặp nước trong dàn nhạc, bây giờ mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Gắng gượng được một thời gian, cô ta chịu không nổi nữa, chỉ đành đi tìm Sở Vân Dung.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ. Lúc trước con nghe nói mẹ bệnh nên con có đến bệnh viện thăm mẹ, nhưng ba không cho con vào. Con biết ba đang trách con, nhưng con xin mẹ hãy tin con. Những điều trên mạng nói không phải là thật, con không hại Thanh Lan, cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nhà họ Thẩm.” Lý Hi Đồng vừa khóc vừa nói, khuôn mặt hốc hác, dáng vẻ khóc không thành tiếng rất dễ khiến người ta đau lòng. Trong lòng Sở Vân Dung rất khó chịu, nhưng bà không bước lên an ủi cô ta như trước nữa.
Ôn Hề Dao ngồi trong xe xem kịch. Cô biết người này, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, mà nói thật, người này cũng không xinh đẹp như trong ảnh chụp.
“Dì, ai thế ạ?” Ôn Hề Dao xuống xe, kéo cánh tay Sở Vân Dung, cười dịu dàng hỏi.
“Đây là…” Sở Vân Dung định nói là con gái của dì, nhưng lời đến miệng lại thành “Lý Hi Đồng“.
Mắt Lý Hi Đồng tối sầm lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Ôn Hề Dao cười thấu hiểu, “Dì, con đưa dì vào, đứng ở bên ngoài lạnh lắm.”
Sở Vân Dung gật đầu, định theo Ôn Hề Dao lên xe thì Lý Hi Đồng chợt gọi, “Mẹ, con cầu xin mẹ giúp con.”
Bất chấp có người ngoài ở đây, Lý Hi Đồng vẫn vội vã nói. Cô ta sợ nếu còn không nói nữa thì Sở Vân Dung sẽ thật sự rời đi luôn.
Sở Vân Dung dừng bước, nhìn về phía Lý Hi Đồng. Mắt cô ta sáng ngời, cô ta biết là Sở Vân Dung vẫn còn yêu thương cô ta mà, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô ta.
“Mẹ, bây giờ con bị hãng quảng cáo đòi nợ, bọn họ nói nếu con còn không trả tiền thì sẽ đi kiện con. Mẹ, mẹ có thể nể tình chúng ta làm mẹ con hơn mười năm mà giúp con không?” Thấy dáng vẻ hạ mình cầu xin của Lý Hi Đồng, Sở Vân Dung rất đau lòng. Dù sao cũng là đứa con gái bà nuôi hơn mười năm, nếu nói trong lòng không có chút gợn sóng nào thì là nói dối. Nhưng nhớ lại chuyện Lý Hi Đồng đã làm với Thẩm Thanh Lan, chút đau lòng này cũng biến mất.
“Mẹ không giúp được con.” Sở Vân Dung từ tốn nói.
“Đừng mà, mẹ, chỉ cần mẹ muốn là có thể giúp con mà. Mẹ, lẽ nào mẹ cũng tin rằng những chuyện đó là do con làm sao?” Lý Hi Đồng rưng rưng nước mắt.
Lý Hi Đồng không nhắc tới những chuyện kia còn đỡ, nhưng cô ta đã nhắc lại thì làm Sở Vân Dung lại không nhớ tới những chuyện đó. Bà đứng thẳng lưng nhìn Lý Hi Đồng, “Đồng Đồng, con đặt tay lên ngực tự hỏi xem bao nhiêu năm qua mẹ đối xử với con thế nào? Mẹ xem con như con gái ruột của mình, nhưng con lại đối xử với Thanh Lan như thế nào? Con bé là con gái ruột của mẹ, lúc con làm những chuyện đó, con có nghĩ tới tình cảm mẹ con giữa chúng ta không?”
Lý Hi Đồng thu vẻ nhu nhược trên mặt lại, ánh mắt lạnh dần, “Mẹ, rốt cuộc mẹ vẫn không tin con, cho rằng con làm những chuyện đó. Mẹ luôn nói coi con là con gái ruột, nhưng nếu thật sự là như thế thì sao bây giờ mẹ lại không cần con nữa?”
“Mẹ nghĩ đứa con gái Thẩm Thanh Lan của mẹ thật sự vô tội sao? Nó còn ác độc hơn cả con. Nó không chỉ cướp đi người đàn ông con yêu nhất, mà còn cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về con. Bây giờ con thân bại danh liệt cũng là do nó ban tặng. Đứa con gái mẹ nghĩ rằng hiền lành thiện lương đó thật ra chính là một người trong ngoài bất nhất, một con kỹ nữ vô cùng dối trá.”
“Chát!”
Lý Hi Đồng nhìn Sở Vân Dung với ánh mắt không thể tin nổi, “Mẹ, mẹ đánh con... chỉ vì con nói ra sự thật?”
Sở Vân Dung sững sờ nhìn tay của mình, cứ như không thể tin được bà vừa tát Lý Hi Đồng. Vừa nghe Lý Hi Đồng nói xấu Thẩm Thanh Lan, trong lòng bà đã dâng lên một ngọn lửa giận, ngay khi bà chưa ý thức được chuyện gì thì đã ra tay rồi.
“Đồng Đồng, mẹ…” Sắc mặt Sở Vân Dung bối rối.
“Dì, hôm qua cháu có gọi điện thoại cho Thanh Lan, hình như em ấy bị bệnh, bây giờ em ấy khỏe hơn chưa ạ?” Ôn Hề Dao bỗng nhiên cắt lời Sở Vân Dung.
“Hả?” Sở Vân Dung mờ mịt mất một lúc, rồi chợt nhận ra Ôn Hề Dao vừa nói gì, bà quýnh quáng lên hỏi: “Thanh Lan bệnh? Sao đột nhiên lại bệnh?”
“Cháu cũng không biết. Hôm qua cháu gọi điện thoại cho em ấy, định hẹn đi ăn, ai ngờ lại thấy giọng của em ấy là lạ, sau đó mới biết em ấy bị sốt. Cháu cứ tưởng dì biết chuyện này, bây giờ xem ra là cháu nhiều chuyện rồi.” Ôn Hề Dao áy náy nói.
Nghe tin Thẩm Thanh Lan phát sốt, Sở Vân Dung đâu còn tâm trạng nào mà lo chuyện khác nữa, “Cái con bé này, bệnh cũng không biết về nhà, chỉ tự mình chịu đựng.” Vừa dứt lời, Sở Vân Dung chợt nhớ tới Thẩm Thanh Lan lớn lên trong cô nhi viện, có lẽ là từ nhỏ con bé luôn phải chịu đựng như thế này rồi. Trong phút chốc, bà vô cùng đau lòng, làm gì còn quan tâm tới Lý Hi Đồng được nữa. Bà kéo tay Ôn Hề Dao, định rời đi.
“Mẹ, mẹ thật sự ác độc như thế sao?” Giọng Lý Hi Đồng vang lên sau lưng. Sở Vân Dung dừng bước, nhưng không xoay người lại, “Hi Đồng, bây giờ mẹ còn có việc, hôm khác hãy nói chuyện của con.”
Ôn Hề Dao quay đầu, nhìn Lý Hi Đồng cười cười, rồi đi theo Sở Vân Dung.
Nhìn theo chiếc xe từ từ chạy khỏi tầm mắt, sắc mặt Lý Hi Đồng đen thui hoàn toàn.
Ôn Hề Dao đưa Sở Vân Dung đến Giang Tâm Nhã Uyển. Lúc thấy bà, Thẩm Thanh Lan rất kinh ngạc, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Sở Vân Dung kéo tay Thẩm Thanh Lan, quan sát từ trên xuống dưới, còn sờ trán cô thử nhiệt độ, “Con bé này, bị sốt cũng không biết đi bệnh viện, tự mình chịu đựng làm gì, không biết gọi cho mẹ sao?”
Thẩm Thanh Lan còn không hiểu ra sao, nhưng thấy Ôn Hề Dao nháy mắt với cô, còn nói bằng khẩu hình miệng “Lý Hi Đồng”, mặc dù cô còn chưa hiểu gì, nhưng có lẽ đây là cái cớ của Ôn Hề Dao, nên cô bèn phối hợp nói: “Mẹ, bệnh nhẹ thôi mà, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe, bây giờ con không sao hết.”
Sở Vân Dung vừa sờ trán Thẩm Thanh Lan, biết nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường, nhưng bà vẫn không yên lòng, “Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại đi, dù là cảm nhẹ cũng không thể xem thường.”
“Không cần đâu mẹ, con thật sự không sao.” Thẩm Thanh Lan từ chối, thật ra cô vẫn chưa quen với việc Sở Vân Dung thay đổi thái độ với cô. Suy nghĩ một lát, cô lại nói: “Mẹ, con chưa ăn trưa nữa, bây giờ hơi đói bụng.”
Sở Vân Dung lập tức nói: “Mẹ đi nấu gì đó cho con ăn, con đợi một lát. Hề Dao, làm phiền cháu ở cùng Thanh Lan một lát nhé.”
“Vâng.” Ôn Hề Dao đáp. Đợi Sở Vân Dung vào phòng bếp, cô liền kể lại chuyện lúc nãy cho Thẩm Thanh Lan nghe rồi kết luận: “Người chị nuôi này của em sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, có lẽ sẽ còn tìm mẹ em nữa.”
Mắt Thẩm Thanh Lan tối lại, “Cảm ơn chị Dao vì chuyện lần này.”
Phương Đồng rũ mắt, nhìn cánh tay bị Đinh Minh Huy giữ chặt, ánh mắt không hề dao động, “Buông ra.”
Đinh Minh Huy chẳng những không buông mà còn quỳ xuống, “Đồng Đồng, anh xin em, chúng ta đừng chia tay, em đừng rời khỏi anh, anh xin em đấy.”
Phương Đồng nhìn người đàn ông của cô đang hèn mọn cầu xin, trong lòng đau đớn. Đây là người đàn ông cô yêu thật lòng, là mối tình đầu của cô. Bọn họ yêu nhau bốn năm, giờ đây lại chia tay quyết tuyệt như thế.
Phương Đồng rơi nước mắt, “Đinh Minh Huy, chúng ta không thể quay lại được nữa, đã không còn quay lại được nữa rồi.”
Giọng của cô rất khẽ, tựa như cơn gió thoảng vào tai Đinh Minh Huy, khiến anh ta tuyệt vọng hơn bất kỳ lời nói kích động nào của cô.
“Không. Đồng Đồng, không đâu. Chúng ta còn cơ hội, còn mà. Sau này chúng ta sẽ kết hôn, sẽ có những đứa con của mình, chúng ta sẽ sống hạnh phúc cả đời. Anh đảm bảo, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Anh xin em mà…” Đinh Minh Huy khóc, đây là lần đầu tiên Phương Đồng thấy anh ta khóc, cô dời mắt, không muốn nhìn anh ta.
“Đinh Minh Huy, trước giờ tôi không phải là người bao dung. Có lẽ tôi sẽ nhớ chuyện này cả đời, có lẽ một ngày nào đó tâm trạng tôi không tốt sẽ lấy chuyện này để nói, sau đó chúng ta sẽ cãi nhau, sẽ mệt mỏi. Anh muốn một cuộc sống như thế sao? Đinh Minh Huy, buông tay ra, bỏ qua cho chính mình, cũng buông tha cho tôi đi.”
Đinh Minh Huy chán nản buông thõng tay, “Không thể tha thứ cho anh lần này sao?” Lời cầu xin khẽ khàng như muốn tan vào cát bụi, khiến Phương Đồng suýt đồng ý. Cô lắc đầu, xoay người bước đi.
Đinh Minh Huy không nhìn thấy nước mắt Phương Đồng trào ra khi cô xoay người. Phương Đồng cũng không thấy Đinh Minh Huy nhìn theo bóng lưng cô, khóc như một đứa trẻ.
Thẩm Thanh Lan đứng trong góc, lẳng lặng nhìn cảnh này. Một lúc lâu sau cô mới xoay người rời đi, trong tay vẫn cầm một chiếc áo khoác mà cô định đưa cho Phương Đồng.
Phương Đồng hồn bay phách lạc về đến nhà, giam mình trong phòng. Phó Phương Hoa đang quét dọn nhà cửa nên cũng không để ý. Đến giờ ăn cũng không thấy Phương Đồng đi ra, bà gõ cửa gọi con gái xuống ăn cơm, nhưng mãi không thấy cô trả lời, bà lập tức cảm thấy không bình thường.
“Đồng Đồng, con mở cửa ra đi.” Phó Phương Hoa đập cửa, tiếng động lớn như thế, dù ngủ cũng bị đánh thức rồi chứ? Nhưng trong phòng Phương Đồng vẫn lặng như tờ.
Phó Phương Hoa vội lấy chìa khóa dự phòng ra mở cửa phòng Phương Đồng, may mà cô ấy không khóa chốt.
Lúc Phó Phương Hoa vào, Phương Đồng đang nằm nhắm mắt co người trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp, khuôn mặt đỏ bừng. Bà sờ trán cô, sắc mặt chợt biến, con bé bị sốt rồi!
“Đồng Đồng, tỉnh lại đi con.” Phó Phương Hoa vỗ mặt Phương Đồng, nhưng cô vẫn không có phản ứng gì, trán đổ đầy mồ hôi, hơi thở lạnh ngắt. Bà lại vỗ mạnh hơn, nhưng cô vẫn không tỉnh.
Bà vội gọi điện thoại cho Phương Thừa Chí, nhưng ông ấy lại đang bận họp. Bất đắc dĩ, bà đành gọi điện thoại cho Lý Bác Minh.
“Dì, Đồng Đồng làm sao vậy?” Lý Bác Minh vừa nghe điện thoại đã vội chạy tới.
Phó Phương Hoa lo phát khóc, “Đồng Đồng sốt cao mê man, dì gọi mãi mà con bé không tỉnh, mà dì lại không bế nổi con bé. Bác Minh, phải làm sao bây giờ?”
Bà như mất hết hồn vía, bình thường còn tranh cãi ầm ĩ với Phương Đồng, nhưng đến khi cô xảy ra chuyện thì người lo lắng nhất chắc chắn là bà. Một người luôn khôn khéo như bà, vậy mà lúc này lại không nghĩ ra phải gọi 120.
Lý Bác Minh vào phòng Phương Đồng, sờ trán cô thử nhiệt độ, “Dì, bây giờ phải đưa Phương Đồng đến bệnh viện.” Vừa dứt lời, anh bế Phương Đồng lên. Phó Phương Hoa vội vàng đuổi theo, quên luôn cả thay giày.
“Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?” Phó Phương Hoa lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là sốt hơi cao thôi, truyền dịch là ổn rồi.”
Phó Phương Hoa cuối cùng cũng bớt lo, “Cảm ơn bác sĩ.”
Đã truyền dịch rồi, nhưng Phương Đồng vẫn chưa tỉnh, lông mày nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, hình như đang phải chịu đựng nỗi đau đớn nào đó. Lý Bác Minh ngồi trên giường nhìn cô, đáy mắt đầy vẻ đau lòng.
“Dì, ở đây có cháu trông Đồng Đồng rồi, dì về thay đồ trước đi.” Thấy Phó Phương Hoa còn mặc đồ ở nhà, Lý Bác Minh nói.
Phó Phương Hoa lắc đầu, “Đợi Đồng Đồng hạ sốt rồi hẵng nói. Cũng không biết con bé bị làm sao nữa, hôm qua về là liền giam mình trong phòng, dì hỏi chuyện cũng không trả lời. Đã lâu rồi con bé không sốt, bây giờ đột nhiên thế này, làm dì sợ muốn chết.”
“Dì, Đồng Đồng không sao đâu, đợi lát nữa sẽ hạ sốt thôi.” Lý Bác Minh an ủi bà ấy.
Phó Phương Hoa cố cười, “Bác Minh, hôm nay may mà nhờ cháu, dì thật sự là sợ đến mức mất hết hồn vía.”
Lý Bác Minh cười cười, “Dì đừng khách sáo như vậy. Sau này có việc gì dì cứ gọi điện thoại cho cháu. Chắc là dì vẫn chưa ăn cơm đúng không ạ, để cháu đi mua cho dì.”
“Cảm ơn cháu, Bác Minh.”
Phó Phương Hoa không thấy đói nên chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Lý Bác Minh vẫn còn ở trong phòng bệnh, chưa thấy Phương Đồng tỉnh, anh vẫn còn lo lắng. Một lát sau, Phương Thừa Chí cũng đến bệnh viện.
“Bác Minh, cháu về trước đi, ở đây có chú với dì rồi, ngày mai cháu còn phải đi làm, đừng làm lỡ công việc của cháu.” Thấy Lý Bác Minh ngồi trong hành lang, Phương Thừa Chí bèn nói với anh.
“Chú Phương, cháu không sao đâu ạ. Đợi Phương Đồng truyền dịch xong, cháu sẽ đưa chú với dì về rồi về nhà luôn. Cháu còn trẻ, về muộn một chút cũng sẽ không ảnh hưởng tới công việc.”
Thấy anh nhất quyết muốn ở lại, Phương Thừa Chí cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy áy náy trong lòng. Ông thật sự thích chàng trai này, nhưng con gái ông không thích người ta thì biết làm sao.
Truyền dịch xong mà Phương Đồng vẫn chưa hạ sốt, bác sĩ đề nghị để cô ở lại bệnh viện để tiếp tục quan sát, Lý Bác Minh liền đi làm thủ tục nhập viện. Bởi vì phải qua đêm trong bệnh viện, cần có đồ để thay, cho nên Phương Thừa Chí đưa vợ về nhà lấy đồ dùng hằng ngày.
Lý Bác Minh ngồi cạnh giường Phương Đồng, nắm bàn tay không truyền dịch của cô, mắt nhìn khuôn mặt cô.
“Đinh Minh Huy, tôi hận anh.” Bỗng, Phương Đồng thốt ra vài chữ rất khẽ, không ai nghe thấy cả, ngoại trừ Lý Bác Minh.
Đôi mắt Lý Bác Minh tối sầm lại. Nhìn Phương Đồng vẫn còn đang nhắm mắt, nhất là khi thấy giọt nước nơi khóe mắt cô, trái tim anh đau nhói như bị ai đó đâm vào. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Đồng Đồng, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?” Lý Bác Minh nhẹ giọng hỏi, nhưng cô vẫn hôn mê không tỉnh.
Mãi cho đến nửa đêm, Phương Đồng mới hạ sốt. Sáng ngày hôm sau, lúc cô tỉnh lại đã thấy một cái đầu đen tựa vào cạnh giường của cô ngủ, một tay người đó vẫn còn nắm tay cô.
Phương Đồng nghiêng đầu nhìn Lý Bác Minh, muốn rút tay mình ra nhưng lại làm anh ấy tỉnh giấc.
Thấy Phương Đồng tỉnh lại, Lý Bác Minh rất vui vẻ, “Đồng Đồng, em tỉnh rồi. Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Phương Đồng lắc đầu, “Em muốn uống nước.”
Lý Bác Minh đi rót một ly nước ấm, rồi đỡ cô ngồi dậy, đưa nước tới bên miệng cô. Phương Đồng đỡ tay anh uống vài ngụm, cổ họng của cô cứ như bị lửa đốt, rất khó chịu.
“Muốn uống nữa không?”
Phương Đồng lắc đầu, “Sao em lại ở bệnh viện?”
“Hôm qua em sốt đến hôn mê, dì rất lo lắng. Nếu không phải kịp thời đưa em đến bệnh viện thì em đã sốt đến đần luôn rồi.” Lý Bác Minh nói đùa, nhưng Phương Đồng lại không cười nổi.
“Ba mẹ em đâu?”
“Chú dì ở cạnh em cả đêm, anh vừa bảo bọn họ về nghỉ trước rồi. Em có đói không? Muốn ăn gì thì nói, anh đi mua cho em.”
Phương Đồng lắc đầu, bây giờ cô không muốn ăn gì cả.
“Đồng Đồng, sao hôm qua em bỗng nhiên lại phát sốt?” Lý Bác Minh hỏi Phương Đồng.
Trong mắt Phương Đồng hiện vẻ đau đớn, “Em mệt rồi, em muốn ngủ.” Dứt lời, cô liền nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
Thấy Phương Đồng tránh né câu hỏi của mình, mắt Lý Bác Minh tối sầm lại, dịu dàng nói: “Được rồi, em hãy ngủ một giấc thật ngon. Anh vẫn ở đây, có gì thì nói với anh.”
Phương Đồng không nói lời nào, hình như là đang ngủ, chỉ là mí mắt run nhẹ tố cáo cô vẫn còn thức.
Lý Bác Minh ngồi cạnh giường bệnh, lấy máy tính bảng ra xử lý công việc. Trong phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Phương Đồng không định ngủ, nhưng cơ thể cô thật sự mệt mỏi, bất giác ngủ thiếp đi. Nghe hơi thở đều đều của cô, Lý Bác Minh mới bỏ máy tính bảng xuống, dém chăn lại cho cô, thở dài.
Điện thoại của Phương Đồng đổ chuông, Lý Bác Minh cầm lên xem, là Đinh Minh Huy gọi. Anh biết anh ta là bạn trai của cô, vốn định tắt máy, nhưng lại bấm nghe.
“Đồng Đồng, chúng ta đừng chia tay được không? Anh biết anh sai rồi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau nữa. Hôm nay anh sẽ xin từ chức, tránh xa người phụ nữ kia. Em đừng bỏ anh mà, anh không thể thiếu em. Đồng Đồng, anh yêu em.” Vừa bắt máy, giọng nói của Đinh Minh Huy đã dồn dập truyền tới từ đầu dây bên kia.
Vẻ mặt Lý Bác Minh rất u ám. Anh nhìn Phương Đồng, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, “Bây giờ Phương Đồng không tiện nghe điện thoại.”
Đinh Minh Huy ngừng nói, chất vấn: “Anh là ai? Sao điện thoại của Phương Đồng lại ở trong tay anh?”
“Tôi là bạn của Phương Đồng, bây giờ cô ấy có việc, không tiện nghe điện thoại, tạm thời anh đừng gọi tới nữa.” Lý Bác Minh lạnh giọng nói rồi cúp điện thoại.
Thấy cuộc gọi kết thúc, Đinh Minh Huy chợt nhớ tới người đàn ông đến công ty đón Phương Đồng. Là người đàn ông đó sao? Tại sao người đàn ông đó lại nghe điện thoại của Phương Đồng? Chẳng lẽ cả đêm qua bọn họ ở bên nhau?
Càng nghĩ, sắc mặt Đinh Minh Huy mặt càng khó coi. Chỉ cần nghĩ tối qua Phương Đồng ở cạnh một người đàn ông khác là anh ta đã muốn giết người.
Đinh Minh Huy gọi lại, Lý Bác Minh bấm từ chối rồi tắt máy luôn. Sau đó, anh để điện thoại qua một bên, tiếp tục xử lý công việc.
***
Từ sau lần Thẩm Quân Dục dẫn Ôn Hề Dao cùng đi ăn với Sở Vân Dung thì bà liền rất thích cô, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại cho cô, trưa nay còn hẹn cô ấy đi ăn cơm.
“Dì, cháu xin lỗi, cháu tới muộn.” Ôn Hề Dao ái ngại nói với Sở Vân Dung.
Sở Vân Dung khoát tay, “Không đâu, dì cũng vừa mới tới thôi, mau ngồi đi. Dì thấy sắc mặt cháu hơi tiều tụy, có phải công việc mệt lắm không?”
Sắc mặt Ôn Hề Dao thật sự rất kém. Gần đây cô đang dính vào một vụ kiện cáo nên đã một tuần không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vốn định trưa nay ở lại phòng làm việc nghỉ một lát, ai ngờ Sở Vân Dung lại gọi cô đi ăn.
“Chắc là do tối qua cháu ngủ không ngon.” Ôn Hề Dao sờ mặt mình, trả lời qua loa.
“Con gái đừng liều mạng như vậy, cháu xem cháu gầy chưa kìa. Dì thấy Thanh Lan nhà dì đã gầy lắm rồi, mà cháu còn gầy hơn cả con bé nữa. Mấy cô gái trẻ bây giờ đều thích gầy, dì cũng thích, nhưng mà phải chú ý giữ sức khỏe, biết chưa?”
Ôn Hề Dao vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, không hề thấy khó chịu vì những lời nói của Sở Vân Dung, “Dì, cháu gầy bẩm sinh rồi, chứ thật ra cháu ăn nhiều lắm đấy.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Ôn Hề Dao là một người khéo ăn khéo nói, luôn đúng lúc nói một vài câu để Sở Vân Dung không cảm thấy bà đang độc thoại. Sau vài lần tiếp xúc, Sở Vân Dung rất vừa ý Ôn Hề Dao, còn nhắc đến cô ấy mấy lần với Thẩm Khiêm và Thẩm lão gia. Bây giờ, cả nhà họ Thẩm đều biết đến sự tồn tại của cô ấy. Đối với chuyện này, Thẩm Quân Dục cũng rất bất đắc dĩ. Anh và Ôn Hề Dao thật sự không có gì cả, nhưng hình như mẹ anh lại muốn ghép bọn họ thành đôi.
Ăn cơm xong, Sở Vân Dung vốn định gọi tài xế tới đón bà, nhưng Ôn Hề Dao lại nói để cô đưa bà về. Bà tất nhiên là cầu còn không được, vì như thế có thể ở cạnh cô lâu hơn.
Đến cửa Đại Viện, Sở Vân Dung thấy Thẩm Hi Đồng đang đứng ở cửa. Đây là lần tiên bà gặp lại Thẩm Hi Đồng đầu tiên kể từ khi bà xuất viện.
Thẩm Hi Đồng không vào Đại Viện, thật ra không phải cô ta không muốn vào, mà là bây giờ cô ta không thể vào được nữa. Nhà họ Thẩm đã nói với cảnh vệ, sau này không cho Thẩm Hi Đồng vào. Vì thế, đây là lần đầu tiên Thẩm Hi Đồng bị chặn ở ngoài cửa. Cô ta tức giận muốn bỏ đi, nhưng lại nhớ tới tình cảnh của mình bây giờ thì đành nhịn xuống, vì cô ta cần Sở Vân Dung giúp đỡ.
Cô ta đã gọi điện thoại cho Sở Vân Dung, nhưng điện thoại của bà báo tắt máy nên cô ta đành tới Đại Viện chờ người.
Sở Vân Dung xuống xe, Thẩm Hi Đồng thấy Sở Vân Dung thì hai mắt sáng lên, “Mẹ.”
Sở Vân Dung nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt phức tạp. Đây là đứa con gái nuôi bà yêu thương hơn mười năm. Mấy ngày qua, bà nghĩ lại những chuyện về đứa con gái nuôi này, bất kể là nguyên nhân thôi miên hay là gì đi chăng nữa thì bà đã thật sự yêu thương nó. Thậm chí người nhà của bà còn không vừa ý vì bà đã quá yêu thương con gái nuôi, mà bỏ qua con gái ruột.
Lúc này, bà còn chưa biết chuyện Thẩm Hi Đồng và nhà họ Thẩm đã trở mặt. Thẩm Khiêm chỉ nói cho bà biết là Thẩm Hi Đồng sẽ ở cùng cha mẹ ruột của nó, còn đổi lại họ của mình, bây giờ phải gọi nó là Lý Hi Đồng rồi.
Thẩm Khiêm đổi một số điện thoại mới cho Sở Vân Dung, nên Lý Hi Đồng không liên lạc được với Sở Vân Dung cũng là bình thường. Hơn nữa, bây giờ người nhà họ Thẩm đều đã biết tình hình của Sở Vân Dung nên đều để bà ở nhà nghỉ ngơi. Hôm nay, hiếm lắm bà mới ra ngoài một chuyến là để đi ăn cùng Ôn Hề Dao.
“Mẹ.” Lý Hi Đồng gọi Sở Vân Dung, vẻ mặt uất ức.
Sắc mặt Sở Vân Dung lạnh nhạt, “Nếu đã đến rồi thì sao không đi vào?”
Lý Hi Đồng không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói nhà họ Thẩm không cho cô ta vào sao? Thậm chí cô ta còn nghi ngờ Sở Vân Dung cố ý nói những lời này.
“Mẹ, con nhớ mẹ, sao mẹ không nghe điện thoại của con?” Cô ta cảm thấy rất uất ức, dù nhà họ Thẩm gia không cần cô ta nữa, nhưng... ít nhất... Sở Vân Dung sẽ vẫn còn quan tâm cô ta, vì bà thật lòng yêu thương cô ta.
Sở Vân Dung biết Thẩm Khiêm đổi số điện thoại cho bà là vì không muốn bà liên lạc với Lý Hi Đồng nữa. Chuyện trên mạng ầm ĩ như vậy tất nhiên bà cũng biết. Nhưng bà đã cố gắng không quan tâm đến chuyện đó nữa. Hằng ngày ở nhà pha trà, làm vườn, hoặc là đánh đàn, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện bên ngoài.
“Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?” Thấy Sở Vân Dung không có phản ứng gì, lòng Lý Hi Đồng chùng xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoảng. Vì chuyện trên mạng quá ầm ỹ nên cô ta bị hủy hết hợp đồng quảng cáo. Không chỉ như vậy, cô ta còn phải bồi thường cho hãng một số tiền lớn, dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của cô ta cũng không đủ. Mà hãng quảng cáo này cứ như hẹn giờ, ngày nào cũng gọi điện thoại giục cô ta mau trả tiền, nếu không thì họ sẽ kiện cô ta ra tòa. Trong nhà lại ngột ngạt khó chịu, khiến cho Lý Hi Đồng mấy ngày qua đã phải chịu đau khổ còn hơn hai mươi năm trong quá khứ gộp lại.
Bây giờ cô ta đã hiểu rất rõ rồi, sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm, cô ta chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thậm chí vị trí của cô ta trong dàn nhạc cũng đã bị thay thế, bởi vì danh tiếng bây giờ của cô ta có ảnh hưởng xấu tới sự phát triển của dàn nhạc.
Mặc dù dàn nhạc do Sở Vân Dung quản lý, nhưng lại không phải do một mình bà sáng lập cho nên không chỉ một mình bà quyết định là được. Trước kia, Lý Hi Đồng không mang tiếng xấu, bản thân cô ta biểu hiện cũng không tệ, Sở Vân Dung lại muốn nâng đỡ cô ta, tất nhiên là có người nể mặt. Nhưng bây giờ không giống như trước nữa rồi, đã có người nghe phong thanh rằng Lý Hi Đồng bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, cô ta không còn ở nhà họ Thẩm nữa mà ở cùng cha mẹ ruột của mình, chứng tỏ lời đồn là thật. Vì thế, Lý Hi Đồng vốn như cá gặp nước trong dàn nhạc, bây giờ mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Gắng gượng được một thời gian, cô ta chịu không nổi nữa, chỉ đành đi tìm Sở Vân Dung.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ. Lúc trước con nghe nói mẹ bệnh nên con có đến bệnh viện thăm mẹ, nhưng ba không cho con vào. Con biết ba đang trách con, nhưng con xin mẹ hãy tin con. Những điều trên mạng nói không phải là thật, con không hại Thanh Lan, cũng không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với nhà họ Thẩm.” Lý Hi Đồng vừa khóc vừa nói, khuôn mặt hốc hác, dáng vẻ khóc không thành tiếng rất dễ khiến người ta đau lòng. Trong lòng Sở Vân Dung rất khó chịu, nhưng bà không bước lên an ủi cô ta như trước nữa.
Ôn Hề Dao ngồi trong xe xem kịch. Cô biết người này, không ngờ hôm nay lại gặp được ở đây, mà nói thật, người này cũng không xinh đẹp như trong ảnh chụp.
“Dì, ai thế ạ?” Ôn Hề Dao xuống xe, kéo cánh tay Sở Vân Dung, cười dịu dàng hỏi.
“Đây là…” Sở Vân Dung định nói là con gái của dì, nhưng lời đến miệng lại thành “Lý Hi Đồng“.
Mắt Lý Hi Đồng tối sầm lại, ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên gượng gạo.
Ôn Hề Dao cười thấu hiểu, “Dì, con đưa dì vào, đứng ở bên ngoài lạnh lắm.”
Sở Vân Dung gật đầu, định theo Ôn Hề Dao lên xe thì Lý Hi Đồng chợt gọi, “Mẹ, con cầu xin mẹ giúp con.”
Bất chấp có người ngoài ở đây, Lý Hi Đồng vẫn vội vã nói. Cô ta sợ nếu còn không nói nữa thì Sở Vân Dung sẽ thật sự rời đi luôn.
Sở Vân Dung dừng bước, nhìn về phía Lý Hi Đồng. Mắt cô ta sáng ngời, cô ta biết là Sở Vân Dung vẫn còn yêu thương cô ta mà, chắc chắn sẽ không mặc kệ cô ta.
“Mẹ, bây giờ con bị hãng quảng cáo đòi nợ, bọn họ nói nếu con còn không trả tiền thì sẽ đi kiện con. Mẹ, mẹ có thể nể tình chúng ta làm mẹ con hơn mười năm mà giúp con không?” Thấy dáng vẻ hạ mình cầu xin của Lý Hi Đồng, Sở Vân Dung rất đau lòng. Dù sao cũng là đứa con gái bà nuôi hơn mười năm, nếu nói trong lòng không có chút gợn sóng nào thì là nói dối. Nhưng nhớ lại chuyện Lý Hi Đồng đã làm với Thẩm Thanh Lan, chút đau lòng này cũng biến mất.
“Mẹ không giúp được con.” Sở Vân Dung từ tốn nói.
“Đừng mà, mẹ, chỉ cần mẹ muốn là có thể giúp con mà. Mẹ, lẽ nào mẹ cũng tin rằng những chuyện đó là do con làm sao?” Lý Hi Đồng rưng rưng nước mắt.
Lý Hi Đồng không nhắc tới những chuyện kia còn đỡ, nhưng cô ta đã nhắc lại thì làm Sở Vân Dung lại không nhớ tới những chuyện đó. Bà đứng thẳng lưng nhìn Lý Hi Đồng, “Đồng Đồng, con đặt tay lên ngực tự hỏi xem bao nhiêu năm qua mẹ đối xử với con thế nào? Mẹ xem con như con gái ruột của mình, nhưng con lại đối xử với Thanh Lan như thế nào? Con bé là con gái ruột của mẹ, lúc con làm những chuyện đó, con có nghĩ tới tình cảm mẹ con giữa chúng ta không?”
Lý Hi Đồng thu vẻ nhu nhược trên mặt lại, ánh mắt lạnh dần, “Mẹ, rốt cuộc mẹ vẫn không tin con, cho rằng con làm những chuyện đó. Mẹ luôn nói coi con là con gái ruột, nhưng nếu thật sự là như thế thì sao bây giờ mẹ lại không cần con nữa?”
“Mẹ nghĩ đứa con gái Thẩm Thanh Lan của mẹ thật sự vô tội sao? Nó còn ác độc hơn cả con. Nó không chỉ cướp đi người đàn ông con yêu nhất, mà còn cướp đi tất cả mọi thứ vốn thuộc về con. Bây giờ con thân bại danh liệt cũng là do nó ban tặng. Đứa con gái mẹ nghĩ rằng hiền lành thiện lương đó thật ra chính là một người trong ngoài bất nhất, một con kỹ nữ vô cùng dối trá.”
“Chát!”
Lý Hi Đồng nhìn Sở Vân Dung với ánh mắt không thể tin nổi, “Mẹ, mẹ đánh con... chỉ vì con nói ra sự thật?”
Sở Vân Dung sững sờ nhìn tay của mình, cứ như không thể tin được bà vừa tát Lý Hi Đồng. Vừa nghe Lý Hi Đồng nói xấu Thẩm Thanh Lan, trong lòng bà đã dâng lên một ngọn lửa giận, ngay khi bà chưa ý thức được chuyện gì thì đã ra tay rồi.
“Đồng Đồng, mẹ…” Sắc mặt Sở Vân Dung bối rối.
“Dì, hôm qua cháu có gọi điện thoại cho Thanh Lan, hình như em ấy bị bệnh, bây giờ em ấy khỏe hơn chưa ạ?” Ôn Hề Dao bỗng nhiên cắt lời Sở Vân Dung.
“Hả?” Sở Vân Dung mờ mịt mất một lúc, rồi chợt nhận ra Ôn Hề Dao vừa nói gì, bà quýnh quáng lên hỏi: “Thanh Lan bệnh? Sao đột nhiên lại bệnh?”
“Cháu cũng không biết. Hôm qua cháu gọi điện thoại cho em ấy, định hẹn đi ăn, ai ngờ lại thấy giọng của em ấy là lạ, sau đó mới biết em ấy bị sốt. Cháu cứ tưởng dì biết chuyện này, bây giờ xem ra là cháu nhiều chuyện rồi.” Ôn Hề Dao áy náy nói.
Nghe tin Thẩm Thanh Lan phát sốt, Sở Vân Dung đâu còn tâm trạng nào mà lo chuyện khác nữa, “Cái con bé này, bệnh cũng không biết về nhà, chỉ tự mình chịu đựng.” Vừa dứt lời, Sở Vân Dung chợt nhớ tới Thẩm Thanh Lan lớn lên trong cô nhi viện, có lẽ là từ nhỏ con bé luôn phải chịu đựng như thế này rồi. Trong phút chốc, bà vô cùng đau lòng, làm gì còn quan tâm tới Lý Hi Đồng được nữa. Bà kéo tay Ôn Hề Dao, định rời đi.
“Mẹ, mẹ thật sự ác độc như thế sao?” Giọng Lý Hi Đồng vang lên sau lưng. Sở Vân Dung dừng bước, nhưng không xoay người lại, “Hi Đồng, bây giờ mẹ còn có việc, hôm khác hãy nói chuyện của con.”
Ôn Hề Dao quay đầu, nhìn Lý Hi Đồng cười cười, rồi đi theo Sở Vân Dung.
Nhìn theo chiếc xe từ từ chạy khỏi tầm mắt, sắc mặt Lý Hi Đồng đen thui hoàn toàn.
Ôn Hề Dao đưa Sở Vân Dung đến Giang Tâm Nhã Uyển. Lúc thấy bà, Thẩm Thanh Lan rất kinh ngạc, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Sở Vân Dung kéo tay Thẩm Thanh Lan, quan sát từ trên xuống dưới, còn sờ trán cô thử nhiệt độ, “Con bé này, bị sốt cũng không biết đi bệnh viện, tự mình chịu đựng làm gì, không biết gọi cho mẹ sao?”
Thẩm Thanh Lan còn không hiểu ra sao, nhưng thấy Ôn Hề Dao nháy mắt với cô, còn nói bằng khẩu hình miệng “Lý Hi Đồng”, mặc dù cô còn chưa hiểu gì, nhưng có lẽ đây là cái cớ của Ôn Hề Dao, nên cô bèn phối hợp nói: “Mẹ, bệnh nhẹ thôi mà, con uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe, bây giờ con không sao hết.”
Sở Vân Dung vừa sờ trán Thẩm Thanh Lan, biết nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường, nhưng bà vẫn không yên lòng, “Hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra lại đi, dù là cảm nhẹ cũng không thể xem thường.”
“Không cần đâu mẹ, con thật sự không sao.” Thẩm Thanh Lan từ chối, thật ra cô vẫn chưa quen với việc Sở Vân Dung thay đổi thái độ với cô. Suy nghĩ một lát, cô lại nói: “Mẹ, con chưa ăn trưa nữa, bây giờ hơi đói bụng.”
Sở Vân Dung lập tức nói: “Mẹ đi nấu gì đó cho con ăn, con đợi một lát. Hề Dao, làm phiền cháu ở cùng Thanh Lan một lát nhé.”
“Vâng.” Ôn Hề Dao đáp. Đợi Sở Vân Dung vào phòng bếp, cô liền kể lại chuyện lúc nãy cho Thẩm Thanh Lan nghe rồi kết luận: “Người chị nuôi này của em sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, có lẽ sẽ còn tìm mẹ em nữa.”
Mắt Thẩm Thanh Lan tối lại, “Cảm ơn chị Dao vì chuyện lần này.”
/475
|