Sau khi lo liệu đám tang ba mẹ Vu Hiểu Huyên xong, Thẩm Thanh Lan bỗng nhiên rất nhớ Phó Hoành Dật nên liền đón xe đến quân khu thủ đô tìm anh. Trời đang đổ mưa, Thẩm Thanh Lan xuống xe, đứng dưới mưa chờ Phó Hoành Dật đến đón cô.
Lúc Phó Hoành Dật nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đứng dưới mưa, khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Anh cầm ô che cho Thẩm Thanh Lan rồi trách mắng, “Sao ra ngoài mà cũng không mang ô, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, bác sĩ Chung nói sức khỏe em bây giờ không thể bị cảm lạnh...”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên ôm eo Phó Hoành Dật khiến anh im bặt. Nhận ra tâm trạng cô là lạ, anh liền hỏi, “Làm sao vậy, Thanh Lan, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ba mẹ của Hiểu Huyên gặp tai nạn xe cộ qua đời rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, Phó Hoành Dật im lặng một chút rồi đưa tay ôm cô thật chặt.
Đợi đến lúc tâm trạng của Thẩm Thanh Lan khá hơn một chút, Phó Hoành Dật mới buông cô ra, dẫn cô về nhà ở tập thể. Sau khi Thẩm Thanh Lan tắm nước nóng rồi đi ra thì Phó Hoành Dật đã nấu xong canh gừng.
“Trước tiên uống bát canh gừng này đi, không thể để bị cảm được.” Phó Hoành Dật chỉ chỉ bát canh gừng trên bàn rồi nói. Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Em không sao rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới bà nội nên có chút đa cảm thôi. Phó Hoành Dật, anh nghĩ có phải em càng ngày càng kỳ lạ không?” Lúc nói câu này, giọng điệu của Thẩm Thanh Lan tự giễu. Cô thật sự cảm thấy từ sau khi kết hôn với Phó Hoành Dật, cô liền trở nên rất quái lạ, động một chút là cảm thấy ưu sầu.
Phó Hoành Dật khẽ cười, “Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi, chuyện này có là gì? Hơn nữa, anh thật sự rất vui vì em bằng lòng chia sẻ tâm sự với anh. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu. Mấy ngày qua, cô quả thật đã mệt lả vì chuyện đám tang của ba mẹ Vu Hiểu Huyên rồi, nên chỉ nằm trên giường một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Hoành Dật chờ cô ngủ say mới gọi điện thoại cho Hàn Dịch để hỏi chuyện, sau đó lại quay về giường đắp kín chăn cho cô.
Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì thấy Phó Hoành Dật đang ngồi bên bàn đọc, đánh chữ lạch cạch trên máy vi tính. Thấy cô tỉnh, anh liền khép máy lại, hỏi, “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
Thẩm Thanh Lan không trả lời anh mà lại hỏi, “Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không, vừa rồi anh chỉ lên thời gian biểu kế hoạch huấn luyện thể chất thôi. Buổi tối muốn ăn mì hay ăn cơm?”
“Em muốn ăn mì tương đen.”
“Được, đợi anh một chút.” Phó Hoành Dật đi vào nhà bếp.
Chỉ chốc lát sau, Phó Hoành Dật liền bưng ra hai tô mì. Ăn mì xong, Thẩm Thanh Lan không ở lại quân khu mà về nhà họ Thẩm, vừa về đến thì nhìn thấy cả gia đình Thẩm Nhượng.
“Chị dâu, ba đã tỉnh lại chưa?” Thẩm Nhượng thấy Sở Vân Dung từ tầng trên đi xuống liền hỏi.
“Vẫn chưa.” Sở Vân Dung trả lời, thấy Thẩm Thanh Lan trở về, bà mỉm cười gọi, “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan chào Sở Vân Dung trước, sau đó mới nhìn về phía cả nhà Thẩm Nhượng, “Chú hai.” Cô lại nhìn thoáng qua Lư Nhã Cầm rồi gọi một tiếng thím hai.
Cách xưng hô của Thẩm Thanh Lan làm viền mắt Lư Nhã Cầm nóng lên. Đây là người đầu tiên trong nhà họ Thẩm thừa nhận thân phận của bà.
“Ối.” Bà ấy kéo Thẩm Quân Trạch đứng bên cạnh, cậu ta liền dùng dằng gọi một tiếng “Chị họ.”
Thẩm Thanh Lan cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, vì cô dĩ nhiên không thể hòa nhã với kẻ đầu sỏ đã làm ông nội mình tức đến mức phải nằm viện.
“Mẹ, con lên xem ông nội đây.” Thẩm Thanh Lan nói một câu rồi đi thẳng lên tầng trên. Sắc mặt Thẩm Quân Trạch trông rất khó coi, cậu ta hung dữ trợn mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Lan.
Thật ra Thẩm lão gia vẫn chưa ngủ. Ông chỉ không muốn gặp gia đình Thẩm Nhượng mà thôi. Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ông liền cười nói, “Lan Lan, đến ngồi cạnh ông nội này.”
Thẩm Thanh Lan đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm lão gia, “Ông nội, hôm nay ông cảm thấy thế nào?”
Thẩm lão gia cười hiền hòa, “Ông không sao, đã khỏe lại rồi, bạn của cháu sao rồi?”
“Chuyện trong nhà cậu ấy đã xử lý xong xuôi, nhưng cậu ấy vẫn rất sốc, e rằng phải một thời gian nữa mới lấy lại tinh thần được.”
Thẩm lão gia thở dài một hơi, “Nếu cháu rảnh thì nên dành nhiều thời gian cho con bé hơn.”
Ông vẫn nhớ rõ Vu Hiểu Huyên, đó là một cô bé hay cười, rất hoạt bát cởi mở, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.
“Vâng, cháu biết rồi.” Thẩm Thanh Lan sửa lại chăn cho Thẩm lão gia, “Ông nội, chú hai...”
Thẩm Thanh Lan chỉ mới nói hai chữ, Thẩm lão gia đã xua tay, “Đừng nhắc tới nó, bảo cả nhà nó đi đi.”
Thẩm Thanh Lan khẽ mím môi, cô biết Thẩm lão gia càng biểu hiện như vậy, chứng tỏ trong lòng càng để tâm đến chú hai, “Ông nội, lần này khó khăn lắm gia đình chú hai mới trở về, ông thật sự không muốn gặp họ sao?”
“Bảo chúng nó đi đi.” Thẩm lão gia dời mắt đi chỗ khác, nhìn lên di ảnh của vợ trên tường, lạnh nhạt nói.
Lúc Thẩm Thanh Lan xuống tầng, gia đình Thẩm Nhượng vẫn chưa rời đi, “Chú hai, ông nội nói ông không muốn gặp chú, mọi người về đi thôi.”
Toàn bộ ánh sáng trong mắt Thẩm Nhượng vụt tắt, Lư Nhã Cầm thấy chồng thế này cũng rất buồn. Trong lòng càng thấy hối hận vì trước đây đã đồng ý theo Thẩm Nhượng rời khỏi thủ đô. Nếu khi đó bà không ở bên cạnh Thẩm Nhượng, thì bây giờ ông đã không phải sống khó khăn thế này.
Lư Nhã Cầm đứng lên, khẩn cầu Sở Vân Dung, “Chị dâu, chị cho em đi lên thăm ông cụ một chút đi, em chỉ muốn nói với ông mấy câu thôi, tuyệt đối sẽ không làm ông kích động đâu, được không?”
Sở Vân Dung rất khó xử.
“Được.” Thẩm Thanh Lan bỗng lên tiếng. Lư Nhã Cầm mừng rỡ, cảm kích nhìn Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, cháu mang cô ta lên đây làm gì?” Thẩm lão gia vừa thấy Lư Nhã Cầm thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Lư Nhã Cầm luống cuống đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm lão gia rồi bỗng nhiên quỳ xuống đất, “Lão gia, tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của con, xin người đừng trách Thẩm Nhượng nữa.”
Thẩm Thanh Lan không ngờ bà ấy sẽ làm đến thế này nên hơi cau mày. Cô cực kỳ không thích người khác động một chút là quỳ xuống, Thẩm lão gia cũng nhíu mày lại, “Cô đứng lên.”
Lư Nhã Cầm vẫn không chịu đứng dậy, “Lão gia, con biết con không xứng với Thẩm Nhượng, năm đó nếu không phải tại con thì Thẩm Nhượng đã có một tiền đồ tươi sáng rồi. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con, là con sai, là con không tốt, nhưng bây giờ nếu người muốn trách thì cứ trách một mình con. Mấy năm qua Thẩm Nhượng sống cũng không dễ dàng, tuy rằng anh ấy không quay về, nhưng không có giây phút nào không nghĩ tới người nhà. Lão gia, thời gian của Thẩm Nhượng không còn nhiều nữa, người hãy tha thứ cho anh ấy đi, Con không muốn anh ấy cuối cùng vẫn phải mang theo sự tiếc nuối ra đi.” Lư Nhã Cầm nước mắt giàn giụa.
Thẩm lão gia và Thẩm Thanh Lan nghe thế thì liền biến sắc. Thẩm lão gia nhìn chằm chằm Lư Nhã Cầm, “Lời vừa rồi cô nói là có ý gì, cái gì mà thời gian của Thẩm Nhượng không còn nhiều nữa?”
Lư Nhã Cầm càng khóc dữ hơn, “Nửa năm trước, Thẩm Nhượng anh ấy đi kiểm tra thì phát hiện mắc ung thư gan, bây giờ tế bào ung thư đã di căn rồi, bác sĩ nói thời gian của anh ấy không còn nhiều nữa.”
Sắc mặt của Thẩm lão gia trong nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải đang ngồi trên giường, chỉ sợ lúc này ông đã đứng không vững nữa. Thẩm Thanh Lan vội vàng đi đến vỗ ngực ông, “Ông nội.”
Khó khăn lắm Thẩm lão gia mới hoàn hồn, nhưng vẫn không thể tin được, “Những lời cô vừa nói đều là sự thật?”
Lư Nhã Cầm vừa khóc vừa gật đầu, nếu như có thể, bà thà rằng mình chỉ đang lừa gạt Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia im lặng, một lúc lâu sau mới xua tay, “Gọi nó vào đi.”
Lư Nhã Cầm nghe vậy thì rất vui mừng, “Cảm ơn lão gia, cảm ơn người.”
Thẩm Nhượng biết cuối cùng Thẩm lão gia cũng đồng ý gặp mình liền vội vã lên tầng trên. Ông cụ đã chuyển từ giường xuống ngồi xe lăn, đưa lưng về phía ông.
Trong phòng chỉ có Thẩm lão gia và Thẩm Nhượng.
“Ba.” Thẩm Nhượng gọi một tiếng.
“Quỳ xuống.” Thẩm lão gia ra lệnh, Thẩm Nhượng hơi sửng sốt.
“Tôi bảo anh quỳ xuống.” Giọng nói của Thẩm lão gia rất nghiêm túc. Thẩm Nhượng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quỳ xuống.
Thẩm lão gia xoay người lại, nhìn Thẩm Nhượng đang quỳ dưới đất, “Biết mình sai ở đâu không?”
“Ba, là con bất hiếu, con không nên bỏ đi biền biệt suốt hai mươi năm, không lo nghĩ đến ba và mẹ.”
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Nhượng, ánh mắt sắc bén, “Anh quả thật bất hiếu, lại vì một người phụ nữ mà vứt bỏ trách nhiệm của mình, vứt bỏ gia đình mình. Thẩm Nhượng, từ nhỏ tôi đã dạy anh thế nào?”
Thẩm Nhượng im lặng không nói.
“Thẩm Nhượng, anh nhìn di ảnh của mẹ anh rồi nói cho tôi nghe xem, anh có cảm thấy có lỗi với kỳ vọng và dạy dỗ của tôi và mẹ anh dành cho anh hay không?”
Thẩm lão gia chỉ vào di ảnh của vợ trên tường, khẽ nói.
Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhìn di ảnh của mẹ mình, hốc mắt thoáng chốc đã đỏ ửng, “Ba, con xin lỗi.”
“Anh thật sự có lỗi với tôi, nhưng anh lại càng có lỗi với mẹ anh hơn. Đến giây phút cuối cùng bà ấy vẫn còn lẩm bẩm tên con trai út của mình, nhưng còn anh thì sao, lúc đó anh đang ở đâu?”
“Thẩm Nhượng, từ nhỏ anh đã rất thông minh, anh xuất sắc hơn anh cả của mình. Cũng bởi vì vậy nên tôi mới xin chú Phó của anh gả Tĩnh Đình cho anh, nhưng anh đã làm gì? Anh đến nhà người ta làm Tĩnh Đình mất mặt. Tĩnh Đình từ nhỏ đã kiêu ngạo, anh nói xem thể diện của một cô gái như nó biết đặt ở đâu? Anh nói xem mặt mũi của chú Phó anh biết đặt ở đâu? Anh nói xem mặt mũi của mẹ anh biết đặt ở đâu? Thể diện của Thẩm Nguyên Dịch tôi cũng bị anh làm mất hết cả rồi!”
Thẩm Nhượng im lặng, chuyện trước đây quả thật là ông có lỗi với Phó Tĩnh Đình, ông rất hổ thẹn với bà ấy, “Ba, con biết mình nợ cô ấy. Kiếp này là con hồ đồ, kiếp sau con nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy.”
“Kiếp sau, ai quan tâm đến kiếp sau của anh? Thẩm Nhượng, anh đã làm uổng phí mọi công sức dạy dỗ của tôi và mẹ anh rồi.”
“Ba, con xin lỗi.”
Thẩm lão gia thở hổn hển, “Thẩm Nhượng, tôi hỏi anh, bây giờ anh về đây làm gì? Bởi vì anh sắp chết nên mới muốn quay về, để lão già tôi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh phải không?”
Thẩm Nhượng lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi, “Ba, ba biết rồi sao?” Suy nghĩ một lúc, ông liền hiểu ra, chắc là Lư Nhã Cầm đã nói cho Thẩm lão gia biết.
“Tôi quả thực là đã biết rồi. Thẩm Nhượng, anh giỏi lắm, anh đúng là một đứa con có hiếu, anh còn biết trở về để tôi nhìn mặt anh lần cuối, để tôi biết anh còn sống hay đã chết, đúng không?”
Thẩm Nhượng tiến tới vài bước, đi đến trước mặt của Thẩm lão gia, “Ba, con sai rồi, ba đánh con cũng được, mắng con cũng được, nhưng tuyệt đối đừng tức giận. Sức khỏe của ba không được kích động đâu.”
Lúc Phó Hoành Dật nhìn thấy Thẩm Thanh Lan đứng dưới mưa, khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Anh cầm ô che cho Thẩm Thanh Lan rồi trách mắng, “Sao ra ngoài mà cũng không mang ô, nếu ngã bệnh thì phải làm sao, bác sĩ Chung nói sức khỏe em bây giờ không thể bị cảm lạnh...”
Thẩm Thanh Lan đột nhiên ôm eo Phó Hoành Dật khiến anh im bặt. Nhận ra tâm trạng cô là lạ, anh liền hỏi, “Làm sao vậy, Thanh Lan, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Ba mẹ của Hiểu Huyên gặp tai nạn xe cộ qua đời rồi.” Thẩm Thanh Lan nói, Phó Hoành Dật im lặng một chút rồi đưa tay ôm cô thật chặt.
Đợi đến lúc tâm trạng của Thẩm Thanh Lan khá hơn một chút, Phó Hoành Dật mới buông cô ra, dẫn cô về nhà ở tập thể. Sau khi Thẩm Thanh Lan tắm nước nóng rồi đi ra thì Phó Hoành Dật đã nấu xong canh gừng.
“Trước tiên uống bát canh gừng này đi, không thể để bị cảm được.” Phó Hoành Dật chỉ chỉ bát canh gừng trên bàn rồi nói. Thẩm Thanh Lan ngoan ngoãn bưng bát lên, uống một hơi hết sạch.
“Bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?” Phó Hoành Dật nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Em không sao rồi, chỉ là vừa rồi bỗng nhiên nhớ tới bà nội nên có chút đa cảm thôi. Phó Hoành Dật, anh nghĩ có phải em càng ngày càng kỳ lạ không?” Lúc nói câu này, giọng điệu của Thẩm Thanh Lan tự giễu. Cô thật sự cảm thấy từ sau khi kết hôn với Phó Hoành Dật, cô liền trở nên rất quái lạ, động một chút là cảm thấy ưu sầu.
Phó Hoành Dật khẽ cười, “Lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung rồi, chuyện này có là gì? Hơn nữa, anh thật sự rất vui vì em bằng lòng chia sẻ tâm sự với anh. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấc đi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu. Mấy ngày qua, cô quả thật đã mệt lả vì chuyện đám tang của ba mẹ Vu Hiểu Huyên rồi, nên chỉ nằm trên giường một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Hoành Dật chờ cô ngủ say mới gọi điện thoại cho Hàn Dịch để hỏi chuyện, sau đó lại quay về giường đắp kín chăn cho cô.
Lúc Thẩm Thanh Lan tỉnh lại thì thấy Phó Hoành Dật đang ngồi bên bàn đọc, đánh chữ lạch cạch trên máy vi tính. Thấy cô tỉnh, anh liền khép máy lại, hỏi, “Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?”
Thẩm Thanh Lan không trả lời anh mà lại hỏi, “Có phải em làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Không, vừa rồi anh chỉ lên thời gian biểu kế hoạch huấn luyện thể chất thôi. Buổi tối muốn ăn mì hay ăn cơm?”
“Em muốn ăn mì tương đen.”
“Được, đợi anh một chút.” Phó Hoành Dật đi vào nhà bếp.
Chỉ chốc lát sau, Phó Hoành Dật liền bưng ra hai tô mì. Ăn mì xong, Thẩm Thanh Lan không ở lại quân khu mà về nhà họ Thẩm, vừa về đến thì nhìn thấy cả gia đình Thẩm Nhượng.
“Chị dâu, ba đã tỉnh lại chưa?” Thẩm Nhượng thấy Sở Vân Dung từ tầng trên đi xuống liền hỏi.
“Vẫn chưa.” Sở Vân Dung trả lời, thấy Thẩm Thanh Lan trở về, bà mỉm cười gọi, “Thanh Lan.”
Thẩm Thanh Lan chào Sở Vân Dung trước, sau đó mới nhìn về phía cả nhà Thẩm Nhượng, “Chú hai.” Cô lại nhìn thoáng qua Lư Nhã Cầm rồi gọi một tiếng thím hai.
Cách xưng hô của Thẩm Thanh Lan làm viền mắt Lư Nhã Cầm nóng lên. Đây là người đầu tiên trong nhà họ Thẩm thừa nhận thân phận của bà.
“Ối.” Bà ấy kéo Thẩm Quân Trạch đứng bên cạnh, cậu ta liền dùng dằng gọi một tiếng “Chị họ.”
Thẩm Thanh Lan cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái, vì cô dĩ nhiên không thể hòa nhã với kẻ đầu sỏ đã làm ông nội mình tức đến mức phải nằm viện.
“Mẹ, con lên xem ông nội đây.” Thẩm Thanh Lan nói một câu rồi đi thẳng lên tầng trên. Sắc mặt Thẩm Quân Trạch trông rất khó coi, cậu ta hung dữ trợn mắt nhìn theo bóng lưng Thẩm Thanh Lan.
Thật ra Thẩm lão gia vẫn chưa ngủ. Ông chỉ không muốn gặp gia đình Thẩm Nhượng mà thôi. Nhìn thấy Thẩm Thanh Lan, ông liền cười nói, “Lan Lan, đến ngồi cạnh ông nội này.”
Thẩm Thanh Lan đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm lão gia, “Ông nội, hôm nay ông cảm thấy thế nào?”
Thẩm lão gia cười hiền hòa, “Ông không sao, đã khỏe lại rồi, bạn của cháu sao rồi?”
“Chuyện trong nhà cậu ấy đã xử lý xong xuôi, nhưng cậu ấy vẫn rất sốc, e rằng phải một thời gian nữa mới lấy lại tinh thần được.”
Thẩm lão gia thở dài một hơi, “Nếu cháu rảnh thì nên dành nhiều thời gian cho con bé hơn.”
Ông vẫn nhớ rõ Vu Hiểu Huyên, đó là một cô bé hay cười, rất hoạt bát cởi mở, không ngờ lại gặp chuyện như vậy.
“Vâng, cháu biết rồi.” Thẩm Thanh Lan sửa lại chăn cho Thẩm lão gia, “Ông nội, chú hai...”
Thẩm Thanh Lan chỉ mới nói hai chữ, Thẩm lão gia đã xua tay, “Đừng nhắc tới nó, bảo cả nhà nó đi đi.”
Thẩm Thanh Lan khẽ mím môi, cô biết Thẩm lão gia càng biểu hiện như vậy, chứng tỏ trong lòng càng để tâm đến chú hai, “Ông nội, lần này khó khăn lắm gia đình chú hai mới trở về, ông thật sự không muốn gặp họ sao?”
“Bảo chúng nó đi đi.” Thẩm lão gia dời mắt đi chỗ khác, nhìn lên di ảnh của vợ trên tường, lạnh nhạt nói.
Lúc Thẩm Thanh Lan xuống tầng, gia đình Thẩm Nhượng vẫn chưa rời đi, “Chú hai, ông nội nói ông không muốn gặp chú, mọi người về đi thôi.”
Toàn bộ ánh sáng trong mắt Thẩm Nhượng vụt tắt, Lư Nhã Cầm thấy chồng thế này cũng rất buồn. Trong lòng càng thấy hối hận vì trước đây đã đồng ý theo Thẩm Nhượng rời khỏi thủ đô. Nếu khi đó bà không ở bên cạnh Thẩm Nhượng, thì bây giờ ông đã không phải sống khó khăn thế này.
Lư Nhã Cầm đứng lên, khẩn cầu Sở Vân Dung, “Chị dâu, chị cho em đi lên thăm ông cụ một chút đi, em chỉ muốn nói với ông mấy câu thôi, tuyệt đối sẽ không làm ông kích động đâu, được không?”
Sở Vân Dung rất khó xử.
“Được.” Thẩm Thanh Lan bỗng lên tiếng. Lư Nhã Cầm mừng rỡ, cảm kích nhìn Thẩm Thanh Lan.
“Lan Lan, cháu mang cô ta lên đây làm gì?” Thẩm lão gia vừa thấy Lư Nhã Cầm thì sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Lư Nhã Cầm luống cuống đứng yên tại chỗ, nhìn Thẩm lão gia rồi bỗng nhiên quỳ xuống đất, “Lão gia, tất cả mọi sai lầm đều là lỗi của con, xin người đừng trách Thẩm Nhượng nữa.”
Thẩm Thanh Lan không ngờ bà ấy sẽ làm đến thế này nên hơi cau mày. Cô cực kỳ không thích người khác động một chút là quỳ xuống, Thẩm lão gia cũng nhíu mày lại, “Cô đứng lên.”
Lư Nhã Cầm vẫn không chịu đứng dậy, “Lão gia, con biết con không xứng với Thẩm Nhượng, năm đó nếu không phải tại con thì Thẩm Nhượng đã có một tiền đồ tươi sáng rồi. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của con, là con sai, là con không tốt, nhưng bây giờ nếu người muốn trách thì cứ trách một mình con. Mấy năm qua Thẩm Nhượng sống cũng không dễ dàng, tuy rằng anh ấy không quay về, nhưng không có giây phút nào không nghĩ tới người nhà. Lão gia, thời gian của Thẩm Nhượng không còn nhiều nữa, người hãy tha thứ cho anh ấy đi, Con không muốn anh ấy cuối cùng vẫn phải mang theo sự tiếc nuối ra đi.” Lư Nhã Cầm nước mắt giàn giụa.
Thẩm lão gia và Thẩm Thanh Lan nghe thế thì liền biến sắc. Thẩm lão gia nhìn chằm chằm Lư Nhã Cầm, “Lời vừa rồi cô nói là có ý gì, cái gì mà thời gian của Thẩm Nhượng không còn nhiều nữa?”
Lư Nhã Cầm càng khóc dữ hơn, “Nửa năm trước, Thẩm Nhượng anh ấy đi kiểm tra thì phát hiện mắc ung thư gan, bây giờ tế bào ung thư đã di căn rồi, bác sĩ nói thời gian của anh ấy không còn nhiều nữa.”
Sắc mặt của Thẩm lão gia trong nháy mắt trắng bệch. Nếu không phải đang ngồi trên giường, chỉ sợ lúc này ông đã đứng không vững nữa. Thẩm Thanh Lan vội vàng đi đến vỗ ngực ông, “Ông nội.”
Khó khăn lắm Thẩm lão gia mới hoàn hồn, nhưng vẫn không thể tin được, “Những lời cô vừa nói đều là sự thật?”
Lư Nhã Cầm vừa khóc vừa gật đầu, nếu như có thể, bà thà rằng mình chỉ đang lừa gạt Thẩm lão gia.
Thẩm lão gia im lặng, một lúc lâu sau mới xua tay, “Gọi nó vào đi.”
Lư Nhã Cầm nghe vậy thì rất vui mừng, “Cảm ơn lão gia, cảm ơn người.”
Thẩm Nhượng biết cuối cùng Thẩm lão gia cũng đồng ý gặp mình liền vội vã lên tầng trên. Ông cụ đã chuyển từ giường xuống ngồi xe lăn, đưa lưng về phía ông.
Trong phòng chỉ có Thẩm lão gia và Thẩm Nhượng.
“Ba.” Thẩm Nhượng gọi một tiếng.
“Quỳ xuống.” Thẩm lão gia ra lệnh, Thẩm Nhượng hơi sửng sốt.
“Tôi bảo anh quỳ xuống.” Giọng nói của Thẩm lão gia rất nghiêm túc. Thẩm Nhượng hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quỳ xuống.
Thẩm lão gia xoay người lại, nhìn Thẩm Nhượng đang quỳ dưới đất, “Biết mình sai ở đâu không?”
“Ba, là con bất hiếu, con không nên bỏ đi biền biệt suốt hai mươi năm, không lo nghĩ đến ba và mẹ.”
Thẩm lão gia nhìn Thẩm Nhượng, ánh mắt sắc bén, “Anh quả thật bất hiếu, lại vì một người phụ nữ mà vứt bỏ trách nhiệm của mình, vứt bỏ gia đình mình. Thẩm Nhượng, từ nhỏ tôi đã dạy anh thế nào?”
Thẩm Nhượng im lặng không nói.
“Thẩm Nhượng, anh nhìn di ảnh của mẹ anh rồi nói cho tôi nghe xem, anh có cảm thấy có lỗi với kỳ vọng và dạy dỗ của tôi và mẹ anh dành cho anh hay không?”
Thẩm lão gia chỉ vào di ảnh của vợ trên tường, khẽ nói.
Thẩm Nhượng ngẩng đầu nhìn di ảnh của mẹ mình, hốc mắt thoáng chốc đã đỏ ửng, “Ba, con xin lỗi.”
“Anh thật sự có lỗi với tôi, nhưng anh lại càng có lỗi với mẹ anh hơn. Đến giây phút cuối cùng bà ấy vẫn còn lẩm bẩm tên con trai út của mình, nhưng còn anh thì sao, lúc đó anh đang ở đâu?”
“Thẩm Nhượng, từ nhỏ anh đã rất thông minh, anh xuất sắc hơn anh cả của mình. Cũng bởi vì vậy nên tôi mới xin chú Phó của anh gả Tĩnh Đình cho anh, nhưng anh đã làm gì? Anh đến nhà người ta làm Tĩnh Đình mất mặt. Tĩnh Đình từ nhỏ đã kiêu ngạo, anh nói xem thể diện của một cô gái như nó biết đặt ở đâu? Anh nói xem mặt mũi của chú Phó anh biết đặt ở đâu? Anh nói xem mặt mũi của mẹ anh biết đặt ở đâu? Thể diện của Thẩm Nguyên Dịch tôi cũng bị anh làm mất hết cả rồi!”
Thẩm Nhượng im lặng, chuyện trước đây quả thật là ông có lỗi với Phó Tĩnh Đình, ông rất hổ thẹn với bà ấy, “Ba, con biết mình nợ cô ấy. Kiếp này là con hồ đồ, kiếp sau con nhất định sẽ bù đắp cho cô ấy.”
“Kiếp sau, ai quan tâm đến kiếp sau của anh? Thẩm Nhượng, anh đã làm uổng phí mọi công sức dạy dỗ của tôi và mẹ anh rồi.”
“Ba, con xin lỗi.”
Thẩm lão gia thở hổn hển, “Thẩm Nhượng, tôi hỏi anh, bây giờ anh về đây làm gì? Bởi vì anh sắp chết nên mới muốn quay về, để lão già tôi phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh phải không?”
Thẩm Nhượng lập tức ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi, “Ba, ba biết rồi sao?” Suy nghĩ một lúc, ông liền hiểu ra, chắc là Lư Nhã Cầm đã nói cho Thẩm lão gia biết.
“Tôi quả thực là đã biết rồi. Thẩm Nhượng, anh giỏi lắm, anh đúng là một đứa con có hiếu, anh còn biết trở về để tôi nhìn mặt anh lần cuối, để tôi biết anh còn sống hay đã chết, đúng không?”
Thẩm Nhượng tiến tới vài bước, đi đến trước mặt của Thẩm lão gia, “Ba, con sai rồi, ba đánh con cũng được, mắng con cũng được, nhưng tuyệt đối đừng tức giận. Sức khỏe của ba không được kích động đâu.”
/475
|